Quyển 2 Chương 60: Bức đến đường cùng
Lê Thanh Vũ đến giờ thực sự vẫn không hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra.
Vô duyên vô cớ mơ mơ hồ hồ được triệu kiến vào trong Ỷ Nham điện, đối diện với Nham Vương Đế Quân tên kia còn chưa nói được nhiều hơn hai câu đã lập tức bị hỏi lại vì sao không quỳ, sau đó liền là phô thiên cái địa uy áp truyền tới, ép hắn muốn đứng cũng không nổi.
Tỉnh táo lý tính suy nghĩ, điều này nhất thời hắn vẫn giữ được, hắn liền cố gắng phân tích chuyện gì đang diễn ra để tìm đường thoát.
Chẳng lẽ đối phương lại có sát tâm với hắn? Không nên chứ, đã qua một năm rồi mà, lại nói nếu muốn g·iết thì việc gì phải lằng nhằng như này?
Vậy thì nếu quỳ lại làm sao? Bản thân hắn cũng không phải người sĩ diện, còn sống liền là quan trọng nhất, đều nói nam nhi đầu gối có vàng, dù là nghịch cảnh cũng không thể quỳ xuống, nhưng đấy hàm ý gốc chính là muốn nói không muốn đánh mất tôn nghiêm hay những thứ quan trọng với bản thân, loại lễ này đặt ở nhân luân giáo huấn còn được, ở giữa thiên địa Đại Đạo lý liền mang ý nghĩa gì chứ?
Chỉ cần tín niệm chi quang, đạo chi tâm không bị vấy bẩn, vô hủ bại là được, chung quy còn lại sĩ diện tôn nghiêm đều không đáng để dùng mạng đánh đổi, vì chỉ có mạng còn mới có thể sống, vì chính mình mà cũng vì người khác, tự nhiên vô duyên vô cớ mất đi liền thực sự quá vô nghĩa.
Bất quá điều này cũng không chắc chắn, với một đối tượng đế vương tâm khó đoán như đối phương, quỳ xuống không khéo lại càng kích phát sát tâm của đối phương, thế nên làm gì bây giờ?
Đã hai trường hợp tỷ lệ chung quy không khác biệt, vậy liền thuận theo bản tâm mà tới. Hắn không quỳ!
Vì cái gì quỳ? Vô duyên vô cớ gọi người ta đến đây chỉ vì để quỳ? Hơn nữa không phải năm đó ngươi đã từng nói rồi sao, Ly Nguyệt con dân về sau bái kiến ngươi không cần quỳ, nay ngươi định đi ngược lại lời nói của bản thân sao? Hay là nó chỉ nhằm vào ta?
Vậy ta liền không muốn quỳ! Để ta xem, rốt cuộc là thứ gì có thể làm ta quỳ, uy áp như sơn hải, uy áp như tinh thần, hay thậm chí uy áp như càn khôn thiên địa!? Đạo Quân chi cảnh, muốn dựa vào cảnh giới thi pháp làm ta quỳ rất dễ, nhưng chỉ muốn dựa vào uy áp, tâm linh ý chí đối kháng muốn làm ta quỳ, vậy ta liền rửa mắt trông chờ đợi thủ đoạn của ngươi!
Nham Vương Đế Quân Morax! Không, Zhongli! Ngươi cũng chỉ là tên đi ăn nhà hàng quên không mang ví tiền đi theo mà thôi, mấy lần đều là ta trả, ngươi nghĩ bản thân là Đế Quân liền kinh lắm? Ta kính Đạo của ngươi, ta kính tu vi thực lực của ngươi, ta kính phẩm cách của ngươi, nhưng thật sự cho là ta sẽ tự hạ thấp bản thân sao?!!
Trong mắt lóe lên lam quang của Ý cảnh, chỉ là Thủy nguyên tố chợt hiện liền biến mất, nơi đây sự tồn tại của Nham Vương Đế Quân chính là tuyệt đối, một giọt nước sinh ra cũng liền không có, chỉ có trạng thái vô hình vô tướng cơ bản nhất của Ý Chí, lúc này đang đau khổ chèo chống lấy hắn chống đỡ lấy cỗ áp lực kia, dù sao đau đớn như xé toạc thân thể hắn liền không sợ, chỉ sợ đến cuối bản tâm không đủ kiên.
Chỉ là nương theo một lần uy áp tăng mạnh kia, Ý Chí dù mạnh đến đâu cũng khó chống nổi, hắn bắt đầu cảm thấy xung quanh một mảnh mơ hồ, tri giác cũng dần mất đi, dường như sắp rơi vào một giấc ngủ không có giới hạn, hắn chỉ có thể đau khổ cố gắng suy tư lại những ký ức về bản thân cố thủ bản ngã.
Bất quá cũng chính vào lúc đấy, trong tâm linh chi hải của hắn bỗng nổi lên một mảnh lửa sáng, ký ức cùng ý chí vốn đang tiếp xúc không ngừng thăng hoa nãy giờ bỗng giống như đạt được thuế biến, phóng ra một cỗ lực lượng vô hình đi tới năm món Thánh Di Vật đang phiêu phù kia!
Năm thứ đồ vật vốn không có bất kỳ động tĩnh gì ngoại trừ Thời Gian chi Sa bỗng giống như vào lúc hiện tại đều sống lại, dựa theo trận thế bốn một bắt đầu chầm chậm cho đến nhanh xoay xung quanh Lý chi Quan, lại từ từ phóng ra một cỗ quang mang bí ẩn, quang mang này bắt đầu theo tâm linh vọt lên xuyên thấu đến Nê Hoàn, không ngờ lại trợ giúp hắn tỉnh táo!
Đồng thời, nương theo như gia tốc các hạt cát rơi bên trong Thời chi Sa, thiên phú Thời Gian Tưởng Niệm bỗng giống như đạt được cường hóa, lập tức vào thời khắc này được sử dụng, lập tức chia nhỏ từng mảnh khoảnh khắc tiếp nhận uy áp, lại nhờ vào đấy phân ra càng nhiều Ý Chí từng giai đoạn để chống đỡ, có chút uống rượu chống khát hiềm nghi, nhưng không thể nghi ngờ là đã giúp hắn chống đỡ qua được lần này, mí mắt sắp đóng lại lại lần nữa được mở ra, trợn trừng nhìn về phía trước.
Điều này dường như cũng không nằm trong tính toán của Morax, chỉ thấy long nhãn bỗng xẹt quả một tia bất ngờ, xen lẫn là đâu đó chút tán thưởng ý vị, chỉ là cũng có một vẻ tiếc hận.
Thần Long nhắm mắt lại.
Cũng cùng lúc, một âm thanh như kinh lôi vang lên bên tai Lê Thanh Vũ, và nương theo đó, toàn bộ tinh thần hắn liền một mảnh trống không, bên ngoài hai mắt mất đi tiêu cự, Ý Chí cũng dần rút đi như khô mộc bị lửa cháy thiêu đốt.
Ý chí của một con kiến hôi, có thể sánh bằng được uy áp của một vị Đạo Quân sao? Câu hỏi này giờ đây dường như đã có được đáp án.
Lần này, uy áp truyền đến đã quá mạnh, thậm chí đã đạt đến mức độ thuần túy từ hư hóa thực, mặc dù vốn lúc trước cũng là, nay lại tại tầng thứ bản nguyên.
Lúc này thân ảnh của hắn không ngờ lại bất chợt trở nên không thực, dường như xuất hiện mập mờ, ranh giới thực và hư lúc này đang bị xé mở, hắn đang bị xóa bỏ sự tồn tại cơ bản trên thế giới này, tại tất cả mọi loại hình thức, từ hình ảnh cho đến ký ức.
“Cả ngươi nữa.”
Một con Slime rơi ra từ ống tay áo của Lê Thanh Vũ, thân hình cũng đang dần trở nên mơ hồ.
....
Lúc này đang ở nhà, một nữ tử tóc hồng mang theo chút suy ngẫm nhìn về cái bánh trên mặt trước mặt, miệng lại khẽ cười tự nói một mình:
“Ha ha, bất ngờ này hẳn đệ đệ sẽ không nghĩ tới được, ta cũng nên chuẩn bị một phần cho... hả, cho ai? Chờ một chút, đệ đệ nào? Ta đây là đang chuẩn bị cho ai? Bánh này là ta mua cho bản thân ăn mà? Chắc dạo này mệt quá sinh ảo tưởng...”
Chung quy như nàng có mối quan hệ mật thiết là số ít, đại đa số mọi người đều sẽ từ từ quên lãng đi một nam hài như này đã từng tồn tại, đã từng có quan hệ với bọn họ trong vô thức, mà cho dù nhất thời giật mình cũng sẽ không để ý dần coi như bình thường....
Cổ Hoa tông bên trong Tiền Hoa phong, đông phong lay cổ thụ, lại lay không đi vạt áo của một nam hài lúc này đang ngồi dưới mái hiên, trước mặt là một tờ giấy trắng với nghiên mặc, nâng tay giơ bút, chữ chữ như kiếm chiêu, thảo tự xen sắc bén, bỗng lại tại một điểm chấm thất thần, một chữ nữa cũng không viết nổi.
Cảng Ly Nguyệt, Vãng Sinh đường bên dưới mười sáu trượng chôn lấy một căn phòng đầy quan tài, hàn khí lạnh lẽo, xung quanh một mảnh hắc ám, chỉ duy được chiếu sáng một vùng nhỏ ở trung tâm bởi một đóa ma trơi. Hốt nhiên, ma trơi chợt tắt, sau lại xuất hiện, chỉ là dường như thiếu đi mấy phần linh động, cùng lúc Hộ Ma Pháp Trượng tại trong từ đường sáng lên lập lòe.
Huyền gia Nam Đẩu đại doanh, một nam hài thân vác đao lớn đang đứng trong doanh, trên đao còn dán đầy phù lục, một đao bổ ra hình nhân phía trước, bỗng Thuần Dương chi Khí trên người lại vì lý do không rõ được kích phát, đao khí nháy mắt xuyên thấu cả cột gỗ đằng sau. Nam hài sau đó hơi ngơ ngẩn, sau lưng tam huyệt có cảm giác, miệng lại vô ý thức muốn đọc mấy vần thơ. Thật lạ, hắn vốn đâu có thích thơ, sao nay lại...?
.....
Thế gian nhân quả tương liên vô số, không phải muốn nói xóa liền là xóa, chỉ bất quá việc mà Nham Vương Đế Quân làm cũng không phải như vậy, ngược lại là một loại phong ấn, này liền không dẫn tới đứt đoạn mà chỉ như kéo căng một loạt cuộn tơ mỏng manh.
Bất quá điều này cũng không phải thứ mà Nham Vương Đế Quân mong muốn, hắn ban đầu định lựa chọn hiểu quả dần dần, rất không may nương theo một lần tỉnh táo lại kia của đối phương, toàn thân tâm thần kiên thủ như một, muốn sử dụng thuật này liền sẽ lại phảng dùng vũ lực hơi mạnh hơn, cuối cùng lại xúc động thứ kia.
Phải, tấm bảo mệnh phù kia mà Bình đã giao cho đệ tử của nàng.
....
Ở một nơi xa xa tại phương Bắc, vượt qua vô ngần đại giang cùng sơn lâm, có một tòa bí cảnh nhỏ nhoi, trước là hai tòa đại môn thông hướng song phương âm dương, lại từ nơi ở giữa tiến nhập được Luân Hồi.
Tòa bí cảnh nhỏ gọn vô danh này còn có một cái tên khác:
Bỉ Ngạn chi Môn.
Vượt qua liền có thể thấy được thế giới đằng sau nó, một Trung Thế Giới, Bỉ Ngạn.
Nghe đồn Bỉ Ngạn là gì, bên trong lại trông như nào, đa phần mọi người đều sẽ không rõ ràng bao gồm cả rất nhiều Tiên Nhân, chỉ biết Bỉ Ngạn hoa đôi lúc sẽ xuất hiện chính là tới từ đây, lại nói đây là nơi khổ đau mà cũng lại thuần khiết đến cực hạn, khi mà nghiệp chướng không chốn dung thân.
Bất quá trời bên trong Bỉ Ngạn dù trắng hay hồng cũng dường như không quan trọng với một người hiện đang ngồi ở trong một căn động phủ dưới vách đá, trước mặt là một chiếc giếng nhỏ, đường kính nửa trượng, bên trong dường như cũng không sâu, lại lộ một đặc điểm kỳ dị đó chính là nước bên trong đã ngập đầy miệng giếng, chỉ là một giọt cũng không lọt ra ngoài.
Người này ăn mặc váy dài giản dị, trên mũi sống kính ngắn, tóc bạc búi sơ lại, giới tính nữ, bên thân một thanh cổ kiếm lưỡi cắt đoạn cùng một chiếc chuông to.
Đây chính là Bình lão lão, một vị Ly Nguyệt Đại Chân Quân, còn mệnh danh Ca Trần Lãng Thị Chân Quân, túi khôn của Nham Vương Đế Quân, sư phụ của Lê Thanh Vũ, cảnh giới bán bộ Đạo Quân, lúc này đang trong nhiệm kỳ phụng mệnh trấn áp thứ trước mắt.
Là trấn áp bản thân cái giếng hay là thứ bên dưới cái giếng, vậy liền không rõ ràng rồi.
Chỉ gặp nàng lúc này hai mắt nhắm lại, sắc mặt đạm nhiên, tay trái thu thân áp về tiểu phúc tĩnh khí hóa đạo, tay phải kết ấn chỉ về phía trước, hai ngón thiên ba ngón địa, từ đấy liền áp càn khôn.
Dường như bỗng từ nơi sâu xa cảm ứng được thứ gì, nàng hơi nhíu mày.
Đột ngột chính tại vào ngay lúc đấy, mặt nước bên trong giếng bất ngờ dềnh lên, phảng phất nước từ bên trong đang muốn phun trào hết ra ngoài.
“Hừ!” Bình lão lão thấy vậy liền hừ lạnh, cổ tay phải xoay vòng hợp ấn, dường như có một cỗ lực lượng vô danh tiến tới, tụ nguồn hàng trăm loại Pháp Tắc riêng biệt, nhất cử đánh xuống vũng nước kia, lại trấn áp chúng vào bên trong, sau lại thấy được thanh cổ kiếm bên cạnh nàng không biết từ khi nào đã không còn tại chỗ cũ mà đã lơ lửng tại bên rìa giếng, một kiếm nhẹ nhàng lướt qua kiếm mang không hiện, lại như cũ có một loại cảm giác cắt xuyên qua một thế giới!
Trải qua một hệ liệt công kích cùng trấn áp này, nước trong giếng cũng đã khôi phục bình thường, thậm chí còn hơi thâm hụt xuống dưới, bất quá Bình lão lão hiện tại lại nhíu mày càng sâu.
Vừa xong nàng không có chặn được hết, đã có một giọt nước vọt ra được bên ngoài.
Rất nhanh, sắc mặt suy tư trầm khổ này đã trở thành lạnh lùng, nàng khẽ lẩm bẩm:
“Morax...!”
....
Vào lúc này, thân ảnh của Lê Thanh Vũ đã biến mất không sai biệt lắm ít nhất là chín phần, chỉ còn một phần nguyên thần còn đang hơi lơ lửng trong không trung, nay đang phát ra quang mang tối nghĩa lờ mờ, ý chí cũng đã tiêu tán gần như không còn.
Nham Vương Đế Quân lúc này cũng đã không còn nhắm lại đôi long nhãn, mà cả hai đều cùng mở ra, thậm chí bên cạnh hai bàn hoàng kim cự thủ cũng đã xuất hiện, xung quanh điện kim quang càng là trở nên sáng rọi, dường như có một loại trận pháp nào đó được kích hoạt.
Giây phút của sự thật đã tới, lại tiến tới một bước liền là tâm linh chi hải rồi.
Làm tất cả, thậm chí bốc lên bêu danh hạ thủ với vãn bối, phản bội lại sinh tử bằng hữu, bất quá vì Nham quốc, vậy hắn liền nguyện ý.
Một phần chính vì thứ này.
Nương theo nguyên thần của Lê Thanh Vũ dần dần tan biến, thứ lực lượng vô danh không gặp người nay cũng đã không còn chốn dung thân.
Một cỗ khí tức t·ang t·hương mà cổ lão, phảng phất xuyên qua hết thảy thời đại, từ hiện đại đến thượng cổ, lại hướng về sau thái cổ viễn cổ hồng hoang, thậm chí lại thẳng tới tận kỷ nguyên trước, dường như còn là trước đó nữa....
Xuất hiện!