Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 59: Thoáng chốc sinh tử




Quyển 2 Chương 59: Thoáng chốc sinh tử

Từng cây hàng kim trụ nâng lên đại điện xếp thành các hàng hai bên kéo dài dường như tới vô tận, từng mảnh Long chi đồ đằng được chạm khắc bốc lên kim mang soi sáng cả đạo hành lang này, trong thanh tĩnh lại vang lên từng tiếng bước chân.

Không gian bất tận hóa ra cũng có điểm kết thúc, đứng trước tòa đại môn tiến vào sảnh chính, nơi đặt ngai vàng của vị kia Nham quốc Đế Quân cũng là nơi đối phương thường ở lại, bảo không khẩn trương liền là giả, bất quá chung quy cũng không phải đi lĩnh án tử, Lê Thanh Vũ liền vẫn giữ được vẻ thản nhiên.

Về điểm này, Ganyu ở bên canh không thể không công nhận vị này tiện nghi sư đệ đúng là tâm lớn, bởi nàng biết hắn cũng không phải là loại không tim không phổi.

“Vậy là tới đây sao?” Nam hài hỏi.

“Đúng.” Nữ tử gật đầu: “Đế Quân chỉ truyền cho một mình ngươi tiến vào, ta đây liền chờ ở ngoài. Bất quá yên tâm, Đế Quân tuy uy nghiêm nhưng tính tình cũng rất tốt, nếu có nghi vấn hay điều gì khó hiểu trong lúc nói chuyện ngươi cứ việc thẳng thắn, biết là lần đầu không tránh được căng thẳng nhưng về sau cũng sẽ quen thôi, giữ tốt tâm thái như ngươi của hiện tại là được.”

Lần đầu sao? Lê Thanh Vũ trong lòng lắc đầu. Hắn nói chuyện với đối phương cũng không phải mới lần một lần hai, nhưng đấy đều là nói chuyện với Zhongli, còn với Morax thì dường như cũng đúng là lần đầu thật.

Nâng lên một tay đẩy về phía trước, phiến kia bốn trượng đại kim môn không ngờ lại nhẹ vô cùng, dường như không có bất kỳ trọng lượng nào, điều này làm hắn không khỏi có chút bất ngờ, dù sao nó cũng nhẹ hơn hắn tưởng tượng.

Phút giây thất thần đấy không ngờ ở trong không gian rộng lớn như này lại bị phóng đại theo một phương hướng không rõ, khi mà xung quanh vô số kim quang lúc này lại đang bộc lộ ra một cỗ u ám mạc danh kỳ diệu, phảng phất quang trung tàng ám.

Điều này làm hắn không hẹn mà lạnh sống lưng, có chút cảm giác sởn cả da gà, một cỗ này mệnh cơ dường như nói cho hắn biết, một giây phút trọng đại đã đến, đây không ngờ lại chính là giây phút quyết định.

Khẽ nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng tâm linh đồng thời sáng tỏ, Cung Mệnh chi Tinh bốc lên hừng hực, soi sáng từng mảng tâm niệm, ánh mắt liền khôi phục lại khỏi sự rung động, lực phát ra cũng mạnh hơn, nhất cử mở toang phiến đại môn.

Kít!

Một tiếng kim loại khẽ v·a c·hạm vang lên, nương theo đó là khung cảnh bên trong đập vào tầm mắt.

Một cung điện với rất nhiều họa tiết được chạm khắc trên tường, lộ ra từng tia từng tia khí tức t·ang t·hương mà cổ lão, tựa như đã ép được cả thời gian vào bên trong, nội dung chủ yếu đều xoay quanh một thân ảnh mặc bạch bào nhìn không rõ mặt, sau lưng chính là hai bàn Hoàng Kim Cự Thủ.

Có một bức, bạch bào nhân hai tay chặn sóng giữ, thương tại trời cao hạ xuống đấu Hải Thần.

Có một bức, bạch bào nhân ngồi trên núi cao, bên dưới tĩnh tọa vô số nhân trên bồ đoàn, truyền pháp cho cả Tiên lẫn Nhân.



Có một bức, bạch bào nhân đứng lẳng lặng thân tựa hư không, vàng bạc châu báu từ hai bên hoàng kim cự thủ rơi xuống mang đến sung túc cho mảnh đất này....

Vô sô phiến bích họa xoay xung quanh một cỗ ngài vàng tại trên đài cao, từ trên hạ xuống có đúng tam thập tam trọng, phảng phất thiên khuyết tại gian.

Mà ngồi trên ngài vàng đấy, chính là người đã triệu Lê Thanh Vũ đến ngày hôm nay, quốc gia này chi chủ, sống qua vô số tuế nguyệt trải qua hết thảy phong trần, long mệnh đằng đẵng cổ xưa long uy đến nay vẫn lưu trong lòng người.

Ly Nguyệt đương kim đệ nhất, Thất Thiên Thần Quân bên trong Tối Cổ chi Thần, chư Tiên chi Đế, Khế Ước Thủ Hộ giả, Lịch Sử chi Thần, Hoàng Kim chi Thần, Lô Táo chi Thần, Khải Minh chi Thần, Nham chi Thần Quân, Đế Quân Morax!

Lúc này đang ở trong trạng thái Long thân thập bát trượng, cuộn tròn trên tấm ngai vàng cũng to không kém kia, tắm mình trong kim quang thổ ra sương vụ, vốn chính là Thần quang Tiên khí, dường như lúc này mới nhận thấy có người đến, chậm rãi mở mắt ra, một đôi long nhãn dẹt nhàn nhạt buông xuống ánh nhìn, nương theo đó chính là thần uy.

Cỗ này thần uy đối với người thường có thể gây nên chút khó chịu, nhưng Lê Thanh Vũ không ngại, cái mà hắn đang quan tâm chính là một cỗ bất an vô danh không gốc rễ đang dần dâng lên trong lòng, bất quá dù sao hắn cũng là hắn, một hơi hít sâu ép xuống, ba bước tiến tới phía trước, hai tay chụm lễ đan điền tụ khí nói to:

“Bái kiến Đế Quân, pháp lực vô biên, trường cửu cùng thiên địa!”

“Nhận được ngài triệu hoán, Tiên gia đệ tử Lê Thanh Vũ, chân truyền của Ca Trần Lãng Thị Chân Quân hôm nay tại đây có mặt, mong được ngài hạ xuống Thần Ân phân phó!”

Từng câu từng chữ hào khí nhàn nhạt vang vọng khắp cả tòa sảnh, câu chữ tôn kính nhưng khí phách bên trong lại hiển lộ rõ ràng, lộ ra một cỗ chân thành chi tâm lại kiên cường chi ý, bộc lộ bản chất của người nói.

Không thể không nói so với rất nhiều người lần đầu được Morax triệu kiến, Lê Thanh Vũ biểu hiện tốt hơn quá nhiều. Người thì biểu hiện rụt rè sợ hãi, dù cố gắng che giấu nhưng vẫn vô thức lộ ra, dưới pháp nhãn của Morax càng là nhìn thấu không sót, người thì tiềm ẩn dục vọng cùng ý kinh hỉ, kẻ lại quá độ thờ ơ không còn sinh tức...

Hàng ngàn năm qua, chỗ mà hắn bước lên để hành lễ đã từng đứng đấy hàng trăm người hàng ngàn người, phong thái khác nhau không đồng nhất, nay lại dường như nghênh đón một vị tướng quân.

Lý do đơn giản cũng là vì, bản thân hắn cũng không biết thực sự nên biểu hiện như nào, chung quy liền lấy ra cỗ phong thái nói chuyện với thượng cấp của hắn, vốn được tôi luyện trong quân doanh mà ra, bản thân liền tự mang lôi lệ phong hành của quân nhân, cũng là của võ giả, xen lẫn mấy tia quan khán thiên địa của tu luyện giả.

Chỉ bất quá, khác với rất nhiều lần trước, Nham Vương Đế Quân Morax lần này lại chậm chạp không có đáp lại, từ trên hoàng kim bảo tọa vẫn cuộn đầu không rõ ý tứ, bất quá Lê Thanh Vũ cũng không có gấp gáp, mười phần kiên nhẫn đứng tại chỗ hai tay thi lễ giữ nguyên.

Một lúc sau, phảng phất rất lâu lại cũng dường như thời gian chưa trôi qua được bao nhiêu, một lời hồi đáp mới truyền tới bên tai, bất quá lại làm hắn hơi biến sắc mặt, lời này là hắn vạn phần không nghĩ tới sẽ nghe được:

“....Diện kiến Đế Quân, tại sao không quỳ!?”



“?!!”

....

Ở bên ngoài đại điện, Ganyu lúc này đang đứng đấy gần một cây trụ cột, sắc mặt hơi đượm lên chút lo lắng.

Thanh Vũ tiểu sư đệ hắn tiến vào bên trong cũng đã được một quãng thời gian rồi, tại sao bên trong lại không truyền đến bất kỳ động tĩnh nào chứ?

Đại môn dưới mắt nàng tuy có vô số cấm chế nhưng cũng không đạt đến được mức cách âm, nàng vậy mà không nghe được bất cứ điều gì, chỉ có thể kết luận là, Đế Quân đang làm ra che đậy.

Điều gì mà ngay cả nàng, một Trung Vị Chân Quân, quan hệ cực tốt với Bình sư bá cũng không biết được chứ? Có liên quan tới số mệnh của Thanh Vũ sư đệ trong lượng kiếp sao? Lý do mà sư bá thu đồ ngay trước lượng kiếp?

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều câu hỏi, nàng còn chưa đi được đến kết luận bỗng cảm thấy rung động trong lòng, loại rung động này phảng phất đến từ U Minh chỗ sâu, xuyên thấu qua tâm linh làm cho Cung Mệnh chao đảo, lại khiến tâm thần nàng run rẩy.

“Đây là... Đạo Quân khí tức! Đế Quân uy thế! Rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì?!”

Ganyu giật mình, khẽ kiềm chế run rẩy từ sâu trong tâm can, lại đưa mắt nhìn về hai phiến hoàng kim đại môn, từ nơi ấy nàng lúc này đang cảm nhận được một cỗ uy áp nặng tới mức phiên giang đáo hải, bao trùm càn khôn thiên địa.

Sắc mặt hơi tái, trong lòng chợt nghĩ đến một số khả năng không ổn, bất quá ngay tại trước khi nàng định làm gì bên tai đã xuất hiện một tiếng truyền âm, này mới khiến nàng dừng lại hết thảy động tĩnh, khẽ cúi đầu “Vâng.” một tiếng, ngẩng đầu lên lại khôi phục sắc mặt.

Đế Quân truyền âm nói cho nàng là hắn hiện đang ban thưởng vị tiểu sư đệ này chút cơ duyên, từ đó có thể bộc lộ ra chút khí tức, không cần phải lo lắng, cũng nên để ý xem khí tức có phát ra ngoài Ỷ Nham điện hay không để ngăn chặn.

Biết được điều này nàng thở phào đôi chút, cơ duyên liền mang ý nghĩa không phải việc gì xấu. Sau đó một loại cảm xúc rất nhanh đến chính là sự thán phục, chân trước vị tiểu sư đệ này vừa được sư phụ biếu tặng một đại cơ duyên, chân sau Đế Quân liền tới cho thêm, mà cơ duyên này tuyệt đối là không thể nhẹ hơn được, dù sao Nham Vương gia cũng là có mặt mũi.

Mà cơ duyên do Bình sư bá đưa đâu phải chỉ là cấp bậc Sử Thi, bình xét vì Truyền Thuyết cũng là có dư, nay tiện tay lại có thể đưa ra một cái ít nhất Truyền Thuyết phẩm cơ duyên, chỉ có thể nói quả không hổ là Đế Quân, trong con mắt Ganyu hiện ra chút sùng bái, đó là sự hướng tới cường giả, cũng đồng thời là sự cảm thán với những bậc đắc đạo.

Chỉ là fan cuồng thì cuồng, huyết sắc trên mặt vẫn chưa quay lại. Nàng dù sao vẫn còn kém chút liền run rẩy lẩy bẩy, đây là tới từ chênh lệch bản chất sinh mệnh giữa hai bên.

Cổ xưa đến nay từng có một loại thuyết pháp, nghe đồn chính là do Tước Nguyệt Trúc Dương Chân Quân nói ra, lời bình vì:



Đạo Quân chi hạ, đều vì sâu kiến!

Lời này một lời nói ra phảng phất vẽ ra một tuyến hồng câu giữa thiên địa, được công nhận, không chỉ bởi những bậc đại năng khác của Nham quốc, mà bởi cả đại lục.

Đạo Quân cảnh, Thần Vương cảnh, Quân Chủ cảnh, Niết Bàn cảnh....

Cảnh giới này chính là một loại thuế biến hoàn toàn, với Đạo, với tất cả, từ đó đưa đến việc dù là phàm nhân hay Quân cảnh ở trong mắt bọn họ vẫn đều chỉ là sâu kiến mà thôi, khác ở chỗ con to con nhỏ.

Một quốc gia thật sự có vị trí hay không, không phụ thuộc quá nhiều vào chiến lực của Thánh cảnh hoặc Quân cảnh, mà chính là Đạo cảnh, hoặc ít nhất phải là thứ gì đó sánh ngang Đạo cảnh, tỷ như Tiểu Thế Giới.

Đương nhiên, không phải nói tuyến hồng câu này không thể vượt qua, Bán bộ Đạo cảnh nếu liều mạng vẫn có thể làm tổn thương thậm chí nếu bắt được cơ hội liền trọng thương Đạo cảnh, nhưng muốn nói g·iết, vậy liền là bất khả thi.

Cũng đồng thời có một số thứ ngoại lực có thể sử dụng, tỷ như Ly Nguyệt Thất Tinh Tiểu Thế Giới phối hợp Thất Huyền trận của Thất Huyền môn, hoặc là món chí bảo được cung phụng sâu bên dưới Tổng Vụ chỉ đến lúc nguy cấp tiếp cận vong quốc sẽ được Ganyu vị này Nguyệt Hải Tiên Nhân lấy ra sử dụng Phá Kính Thần cung cùng Diệt Thần tiễn, đều là từ Viễn Cổ thời đại thu nhặt được....

Bất quá đề tài này liền không đi được quá xa, đã một Trung Vị Chân Quân như Ganyu đối đầu khí tức tản mát này còn có chút khó thụ thì người tại trong tràng, ngồi đối diện chính chủ, lãnh toàn bộ uy thế, Lê Thanh Vũ sẽ như nào?

Chỉ thấy lúc này hắn mồ hôi đổ ra như suối lại đều nhanh chóng bay hơi, mặt mày đỏ lên như gang, toàn thân không ngừng run rẩy gân cơ căng cứng, chỉ là....

Hạ thân vẫn không quỳ!

Thân thể nhỏ bé kia vẫn đứng thẳng tắp như vậy, trên vai vác lên sức nặng phảng phất trụ trời, ánh mắt kiên định như cũ lại tràn đầy không hiểu, truyền đến thông điệp thay lời miệng hiện đang không mở được muốn nói:

“Vì cái gì!?”

Đối diện với ánh mắt kia, vẫn chỉ là cặp long nhãn nhàn nhạt lạnh lùng của Nham Vương Đế Quân.

Bất quá chỉ thấy lúc này hắn lại có tân động tác, thân hơi khẽ động một cái, phảng phất cái gì cũng không đổi, nhưng chỉ thấy Lê Thanh Vũ đột nhiên trợn lớn mắt, từ hai bên tai lập tức chảy ra máu, cũng đồng thời từ lỗ mũi cùng miệng, không, chính xác hơn là toàn thân trên dưới lúc này đều đang chảy máu, hắn đã trở thành một huyết nhân.

Ngoài ra, mặc dù màng nhĩ đã thủng, nhưng vì một lý do nào đó hắn vẫn nghe được mấy thanh âm kẽo kẹt ghê rợn, đó chính là tiếng rạn nứt xuất hiện từ tận sâu bên trong xương của hắn, một mạch từ trên xuống dưới gần ba trăm bộ vị, gân cơ toàn thân đau nhói.

Một cử động nhỏ của vị kia Đạo Quân, uy áp trên thân nhận tới lại phảng phất càng thêm trầm trọng mấy phần, dường như lại không quỳ hắn liền sẽ c·hết!

Sinh tử một đường, chèo chống tại trong thoáng chốc!