Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 2: Tuyệt cảnh




Quyển 1 Chương 2: Tuyệt cảnh

Từ thuở xa xưa, sau khi Hồng Mông di dịch, Hỗn Mang lui bước, Huyền Hoàng vừa lập, trong cõi vô ngần của Vũ Trụ có tồn tại một thế giới của nguyên tố, mệnh danh Nguyên Thần.

Theo năm tháng chuyển dời, sự vĩ đại cùng huyền ảo của Tạo Hóa cùng Sự Sống đã gieo xuống thế giới này những sinh mệnh đầu tiên, khẽ khàng như điểm bút.

Tầng tầng lại lớp lớp đi qua hạo hãn, thế giới này cũng đã nghênh đón những chủ nhân của mình, cũ đi mới đến. Tới một thời điểm nào đó, đã là kỷ nguyên của Long tộc.

Long tộc trải qua vô số năm đã đứng lên trên tất cả, hoàn toàn thống trị thế giới này. Với bảy vị Long Đế trường tồn cùng tuyên cổ, những tưởng rằng những khoảng khắc huy hoàng thịnh vượng này sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi....

Thần sinh ra.

Dang rộng đôi cánh của mình bao phủ khắp thế giới, chắn ngang vô thường trong Vũ Trụ, Thần quyết định buông xuống lời khiêu chiến của mình với bảy vị Long Đế, với mong muốn bước lên ngôi vị Chí Cao.

Trận chiến kéo dài bốn mươi năm, Long tộc cuối cùng đã phải cúi đầu, b·ị đ·ánh đuổi xuống tầng sâu của thế giới, cũng từ đó đổi tên thành Thâm Hải Long tộc.

Sau khi chiến thắng, Thần cũng không trở nên nhàn rỗi, tứ ảnh trợ giúp Ngài xây dựng lại thế giới, tạo ra muôn vàn sinh mệnh, đương nhiên trong đó cũng bao gồm.... Nhân loại.

Chỉ là Thần cũng không biết rằng, Ngài cũng không phải chỉ có một mình....

Năm tháng lại một lần nữa trôi qua, những nền văn minh huy hoàng rồi chợt tắt, ngọn lửa của tri thức cùng sinh mệnh đã bùng phát nên sức sống mãnh liệt của bản thân, đem lại màu sắc tô đậm cho dòng sông lịch sử.

Từng chủng tộc, từng lớp Thần Linh đã bước lên sân khấu, để rồi cuối cùng đi xuống trong tiếc nuối.

Vào một đêm không trăng, Nguyệt cung b·ị đ·ánh vỡ, ba vị nữ Nguyệt Thần nay từ ba còn một.

Vào một ngày trời không có ánh nắng, Tiên Linh tộc tao ngộ t·hảm k·ịch, gần như diệt tộc.

Băng Hỏa Thủy Lôi luân phiên bao phủ thế gian.

Ánh lửa của mặt trời vốn đem lại hy vọng, nay lại dẫn đến tham lam.

Thần Ma cùng tại giữa thiên địa, cái gì là Thần? Cái gì là Ma?

Gió Bắc giá lạnh, đổ bộ xuống địa bàn của những cơn bão cuồng loạn, đi cùng là những bản bi ca bất hủ.

Nham thương uy áp được thương hải, trấn thủ đại địa, lại không thể ngăn được sa trần tan biến.

Lôi Đao mạnh mẽ xé núi đốt biển, quét ngang chúng Yêu Ma, mang đến thịnh thế cho nhân tộc.

Liệt diễm cháy rực cửu thiên, chiến uy ngàn năm không phai.

Băng tuyết lạnh lẽo, bất quá lại sưởi ấm được lòng người.

Trọng thủy nhìn không rõ đáy, len lỏi khắp các tầng đất sâu.

Đại thụ vươn mình lên tràn đầy sức sống, đơm hoa kết quả ra trái cây trí tuệ.

Nơi Thần không nhìn thấy, từng hàng chữ được khắc ghi bằng máu và mộng tưởng.

....

2000 năm trước, thế cục Thất Quốc hình thành, Ma Thần b·ị đ·ánh lui về Hắc Hải, bảy vị Thần trở thành những vị chấp chưởng trần thế, tục xưng Thất Quân. Mảnh đại địa dài có vạn dặm, sâu có vạn trượng, kề cận hải dương cùng hư nhai, được gọi là đại lục Teyvat này, đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của bọn họ.

Thần chỉ buông xuống, nơi Đạo ngưng kết, là hạch tâm của mỗi quốc gia. Loài chim mang theo đôi mắt của chư thần đi khắp thiên hạ chỉ để chứng kiến khổ đau cùng hạnh phúc, tầm mắt bọn họ bao phủ khắp tứ phương.

Bên trên lại lơ lửng một tòa Thiên Không đảo, nơi chúng Tiên từng ngự, chúng Thần đang ở, chúng Thánh hướng tới. Thần ban cho Vision, lại phân phát quyền năng để phàm nhân có thể kiểm soát được Nguyên Tố, bảo vệ bản thân trước ma vật. Nhất thời, thần uy phổ chiếu, nhân gian thái bình!



500 năm trước, nạn binh đao lại dấy, khi những sự thật bị chôn kín trong quá khứ được khai quật, khi thần quang không còn chói lọi như xưa, lại thêm một quốc gia bị hủy diệt.

Ma vật bao phủ khắp nơi, toàn bộ Teyvat lại trải qua một cơn kiếp nạn.

Nơi lãnh địa của gió, sói con ngã xuống, khiến cho hoa lửa b·ốc c·háy.

Nơi lãnh địa của đá, đạo tâm bị bao vây bởi nghiệp chướng, hơi ấm nay cũng không còn.

Nơi lãnh địa của sấm, trời đã không còn nắng, ô uế đâm sâu vào Địa Mạch.

Nơi lãnh địa của nước, dòng chảy đã xoay dòng.

Nơi lãnh địa của lửa, vũ viêm chẳng thể cháy mãi.

Nơi lãnh địa của băng, nước mắt nhuốm máu đã chảy xuống.

Nơi lãnh địa của cỏ, Thần vẫn!

Ở một nơi vô định, một cặp huynh muội đã phải chia ly, nhất mộng ngũ bách niên.

Thời gian có thể đem đến hủy diệt, cũng có thể xoa dịu đi các v·ết t·hương. Tràng cảnh năm xưa nay đã chỉ còn là cố sự, nụ cười khi đó cũng không phải là vĩnh viễn, chỉ có Địa Mạch là sẽ luôn ghi nhớ các ký ức không nên bị lãng quên.

Ẩn sâu trong lòng đất, muôn ngàn mũ miện khép lại những câu chuyện.

....

Lê Thanh Vũ giờ đang rất muốn tự vả miệng, linh nghiệm lúc nào không biết lại đến lúc này, nhưng cân nhắc đến việc có thể kích thích tên Hilichurl trước mặt liền thôi.

Hắn bây giờ chỉ biết là, khả năng cao bản thân đã rơi vào một tình huống cửu tử nhất sinh.

Hilichurl tại thế giới Genshin, hay nói cụ thể hơn là trên đại lục Teyvat, là một chủng tộc rất lâu đời. Không ai biết chúng có nguồn gốc từ đâu, chỉ biết dù có là Thất Quốc hiện nay thì lịch sử thành lập khả năng còn ở đằng sau của bọn chúng.

Sau Đại Hồng Thủy 500 năm trước, Khaenri’ah bị hủy diệt, lượng Hilichurl bỗng tăng lên một cách đột biến trên khắp cả đại lục, dù là Thất quốc đã cử người hễ gặp là diệt nhưng đến giờ vẫn không thể diệt được hết, bọn chúng vẫn sinh tồn một cách quang minh chính đại ở khắp các nẻo trên đại lục, chỉ là thường cách xa khu vực đông dân cư.

Hơn thế nữa, bọn chúng cũng không hề yếu đuối, Hilichurl phổ thông về mặt nào đó còn khỏe hơn người bình thường rất nhiều, lại càng đừng nói đến tương tác với Slime, mấy Mitachurl hay là Samachurl, còn có Vương ( Lawachurl).

Tóm lại, bên trong chủng tộc vốn cũng có vô số cường giả, cộng thêm khả năng sinh sản vô tính cực kỳ bí hiểm khác do bọn chúng cũng chẳng có nữ tính, làm cho nhân loại cũng không thể không đề phòng thậm chí còn phải nhường nhịn một số địa vực cho bọn chúng.

Nhưng điều quan trọng hơn cả, đó là nguồn cung cấp thức ăn của bọn chúng. Tuy chúng có ăn hoa quả cùng rau củ, nhưng chúng cũng ăn thịt, từ thịt heo thịt thỏ cho đến... thịt người, dù cái sau chỉ là bộ phận nhỏ.

Tuy rằng Lê Thanh Vũ không cho là mình sẽ đen đủi tới mức gặp phải một bộ tộc thích ăn thịt, lại còn là thịt người, nhưng đằng sau đấy vẫn còn tồn tại một số vấn đề nghiêm trọng khác, tỉ như việc Hilichurl cũng cực kỳ n·hạy c·ảm, lại còn mang địch ý sâu đậm đối với nhân loại, chỉ cần giao tiếp sai lệch một chút thôi là sẽ ngay lập tức dẫn đến giao tranh.

Hắn cũng không biết Hilichurl sẽ đối xử như nào với trẻ con, nhưng bằng việc cho đến giờ vẫn không có bất cứ thông tin nào chứng thực cho việc này thì hắn cũng đã mất hy vọng này rồi.

Nghĩ đến đây, hắn nở ra một nụ cười đắng chát. Nếu như hắn vẫn là thân thể cũ, xem ra còn có thể liều được một phen, nhưng bây giờ thân thể của hắn cao nhất bất quá 8 tuổi thì làm gì nổi ai? Chạy cũng chạy không khỏi.

Còn về phương án thử giao tiếp? Một là hắn đương nhiên là không thể nhớ nổi ngôn ngữ của Hilichurl, dù sao cái này gần như không ai nhớ cả, hai là cho dù bằng một cách thần kỳ nào đấy mà hắn nhớ nổi, thì nguồn thông tin cho việc phiên dịch đến từ chính tiến sĩ Ella Musk, người mà vẫn chỉ có thể giao tiếp kiểu nửa vời với bọn chúng, mà đấy đã khả năng cao là thành tựu cao nhất trong sự giao tiếp giữa nhân loại cùng Hilichurl rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Thanh Vũ cũng vẫn vô kế khả thi, chỉ có thể dùng mẫu câu đơn giản nhất trong tiếng Hilichurl mà hắn từng biết, đồng thời cố gắng không lộ ra bất kỳ địch ý hay uy h·iếp nào có thể kích động đối phương:

“Olah?” ( Xin chào?)

Tên Hilichurl hơi ngẩn người ra, xem ra nó chưa từng gặp nhân loại nào nói từ ngữ của Hilichurl, khiến nó dần trở nên hưng phấn:



“Ya! Ya mito Hili!” ( Nhân loại! Nhân loại biết tiếng Hilichurl!)

Nhận thấy tên Hilichurl này có vẻ cũng chưa từng trải đời nhiều lắm, Lê Thanh Vũ có chút mừng thầm, não bộ bắt đầu cố gắng lục lọi trong ký ức. Không biết có phải là do trong thân thể mới hay không, khả năng nhớ lại của hắn đã trở nên tốt hơn.

Hắn chỉ về phía mình:

“Mi.” ( Tôi.)

Xong đó chỉ tay lại lần nữa giữa hai bên:

“Odomu.” ( Bạn bè.)

Tên Hilichurl có chút hơi khó hiểu, sau đó lại lộ ra vẻ sáng tỏ.

“Yo, mi, odomu! Yo, mi, odomu!” ( Ta, ngươi, bạn bè! Ta, ngươi, bạn bè!)

Lê Thanh Vũ nghe vậy vô ý nở nụ cười, nghĩ thầm:

“ Xem ra lần này có hy vọng thoát nạn, chỉ cần mình cố ứng phó bình tĩnh, nắm chắc tiên cơ để đối phương không nổi lên địch ý với mình.”

Nhưng hiện thực kỳ thật lại tàn khốc hơn rất nhiều. Bởi vì ngay sau đấy, tên Hilichurl kia đột nhiên nói câu tiếp:

“Dada! Odomu! Mita!” ( Rất tốt! Bạn bè! Thịt!)

Lê Thanh Vũ tuy không nhớ được từ đầu, nhưng lại nghe hiểu từ cuối, sau áo bắt đầu chảy ra mồ hôi. Hắn cũng không biết làm gì, chỉ có thể nhấn mạnh không ngừng:

“Mi! Odomu! Mi! Odomu!”

Hilichurl nghe thế liền gật đầu:

“Yo! Odomu! Peri yo shato mita. Y mi! Mi y mi odomu eleka muhe mosi mita! Mosi mita! ” ( Ngươi! Bạn bè! Nhưng ngươi giống thịt. Và ta! Ta và bạn ta đang muốn ăn thịt! Ăn thịt!)

Lê Thanh Vũ nghe không hiểu cả đoạn dài, nhưng từ ngữ khí đã đoán ra được mấy phần, hai mắt kinh hoàng, miệng vẫn không ngừng nói:

“Mi! No mita! Mi! Odomu!” (Ta! Không phải thịt! Ta! Bạn bè!)

Đáng tiếc, Hilichurl đã không còn chú ý đến hắn nói gì, bắt đầu giơ lên cây chùy gỗ trong tay.

“Buka! Guru – guru!” ( Dạ dày! Đói!)

Ngay lúc này, trong đầu Lê Thanh Vũ linh quang nhất thiểm, hắn chỉ vội về phía sau lưng của Hilichurl, kêu lên:

“Lawa! Lawa!” ( Vương! Vương!)

Hilichurl cũng không phải là một chủng tộc quá thông minh, đặc biệt là mấy con phổ thông chưa tiến hóa như này, vội vã quay người về sau, nhảy múa làm lễ với giọng điệu khích động:

“Lawa! Lawa!”

Nhân cơ hội này, Lê Thanh Vũ vội chạy nhanh vào đằng sau chỗ bụi cỏ, cố gắng kìm nén hơi thở.

“Hilichurl không thông minh nhưng cũng là có giới hạn, sẽ phát hiện ra nhanh chóng là mình đã bị lừa. Khi đấy hắn chắc chắn sẽ đi truy tìm mình. Mình chắc chắn sẽ không thể chạy thoát nếu hai bên đo tốc độ chạy, dù có là độ cao thì Hilichurl có lẽ là sẽ biết leo cây, dù trong game chúng còn không biết bơi, nhưng coi như không leo được thì hắn cũng có thể cầm đá ném mình. Như thế thì mình chắc chắn là sẽ không thể nào né được.”

“ Ngoài ra, Hilichurl còn phân loại sở hữu nguyên tố cùng không sở hữu, khả năng cảm nhận môi trường của Hilichurl nguyên tố sẽ tốt hơn so với Hilichurl thường. Mà tên này chỉ là Hilichurl thường có lẽ hắn sẽ không thể bén nhạy như thế. Vậy nên trốn trong bụi cỏ đằng sau gốc cây như này là cách duy nhất rồi.”

Lê Thanh Vũ nghĩ thầm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, quả đúng như hắn dự đoán, sau không tới 1 phút, tên Hilichurl kia cũng đã phát hiện ra mình bị lừa, vội vã chạy lại, hai mắt liến láu khắp xung quanh.



“Du ya zido dala?” ( Nó chạy đi đâu rồi?)

Tên này cũng bắt đầu chạy khắp nơi, nhưng Lê Thanh Vũ chọn chỗ ẩn nấp khá là kỹ, với lại do thân hình nhỏ gọn nên ở trong rừng là đặc biệt khó nhìn, thế nên dù là hắn có tìm hết hơn 10 phút vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu.

Sau hơn 10 phút, tên này chán nản với khu vực này, bắt đầu bỏ đi. Lê Thanh Vũ thấy vậy nhưng cũng vẫn chưa có vội đứng dậy.

Từng phút, từng phút một dần dần trôi qua, mặc kệ mồ hôi vẫn đang chảy sau lưng, hắn cũng không dám có bất kỳ một cử động dù chỉ là nhỏ nhất, hô hấp nhẹ gần như không thể nghe thấy, tinh thần tập trung cao độ, từng giây khắc lúc này đối với hắn tựa như kéo dài cả năm.

Cuối cùng, sau hơn 20 phút mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì, Lê Thanh Vũ mới chậm rãi chui ra khỏi bụi cây.

“Phù, nguy hiểm thật. Nhưng như vậy là vẫn chưa xong. Thường thì Hilichurl cũng sẽ không đi ra khỏi bộ lạc của chúng quá xa, nếu có thì còn thường đi cùng đồng bọn, ít nhất là một cặp, đây mới chỉ là một tên thôi. Thế nên giờ mình phải cực kỳ cẩn thận, ít nhất là không thể đi nghênh ngang như vừa nãy, cứ thế đi ra đến đường lớn tìm được thôn xóm hay là Thiên Nham Quân là an toàn được bảo vệ rồi.”

Chỉ là, một âm thanh phát ra bỗng làm tim hắn ngừng một nhịp:

“Beru si?” ( Ngươi đang làm gì?)

Lê Thanh Vũ còn chưa kịp quay đầu, vị trí gần gáy đã ăn trọn một chùy b·ất t·ỉnh nhân sự.

------------

“Ư... Đây là?” Cũng không biết qua bao lâu, Lê Thanh Vũ mãi mới có thể tỉnh lại được. Ký ức gần đây nhất khiến cho cơ thể hắn ngay khi tỉnh dậy đã lập tức giãy dụa theo bản năng.

Cũng nhờ vào đấy, hắn nhận ra nhanh chóng là bản thân mình đã bị trói chặt lại, sau lưng còn đè lên một thanh gỗ dài, có vẻ là một cái cành cây bị cắt xuống, cố định phần dây thừng. Đồng thời, hắn còn cảm thấy được một cơn đau nhói khá mạnh ở đằng sau gáy.

Khe khẽ mở mắt cùng chậm rãi liếc nhìn xung quanh, Lê Thanh Vũ cũng đã xác định là mình đang ở trong một doanh trại Hilichurl.

Ngay phía trước mặt hắn, có một tên Mitachurl đang vác khiên đi lại chầm chập, ba tên Hilichurl phổ thông không biết đang ngồi làm gì, trên đài cao còn có một tên Hilichurl cung thủ hệ Hỏa. Tên Hilichurl vừa nãy gặp mặt thì giờ còn đang nằm sưởi nắng gần hàng rào.

Ngoài ra, ở phía trung tâm, còn có một tên Samachurl hệ Nham đang đứng cạnh bếp lửa, giống như đang chuẩn bị đồ ăn. Nhìn lấy bếp đốt là hai chạc đỡ, ở giữa nổi lửa, Lê Thanh Vũ chẳng cần mất công cũng biết thực đơn hôm nay là gì rồi.

Đội hình này về cơ bản là đã tương đương với một tiểu bộ lạc, nếu là lúc trước khi đang chơi thì Lê Thanh Vũ có thể làm gỏi chỉ mất vài giây, nhưng giờ thì hắn chỉ có thể đóng vai thức ăn mà thôi.

“Không lẽ ta xuyên không với một nhiệm vụ duy nhất là làm phong phú nguồn thực phẩm cho lũ Hilichurl này?! Không, c·hết tiệt, ta không cam tâm! Phàm là vận khí tốt hơn một chút...” Lê Thanh Vũ ảo não nghĩ thầm trong lòng.

Suy nghĩ của hắn kỳ thực cũng không sai. Hắn đi mỗi bước đều đã trải qua suy tính, cũng là đưa ra lựa chọn tốt nhất trong thời khắc đấy, chỉ cần vận khí của hắn hơi tốt là giờ cũng đã thoát được rồi.

Đáng tiếc, tuy rằng hắn ngàn tính vạn tính, nhưng chung quy hắn vẫn quên mất hai điều, bộ tộc Hilichurl Ăn thịt có mũi cực n·hạy c·ảm với thịt, và tên Hilichurl kia có kỹ năng di chuyển rất tốt, vừa nãy gặp mặt là phải khi hắn tiếp cận 8m thì Lê Thanh Vũ mới thấy được hắn tiến lại gần, đương nhiên sẽ không thể phát giác dưới điều kiện hạn chế như vậy.

Nhìn lấy hai chạc đỡ, hắn vô ý thức nhớ lại hình ảnh thịt lợn rừng quay của mấy bộ lạc Hilichurl ở chỗ Cô Vân Các, chỉ là bên trên có thêm một cái đầu của bản thân...

“Chờ đấy! Muốn ăn thịt ta thì cũng không dễ thế đâu!” Lê Thanh Vũ nghĩ trong lòng, cũng không định bỏ cuộc. Hắn vốn là một kẻ rất lý tính và sở hữu ý chí vô cùng mạnh mẽ. Chỉ nội việc hắn khôi phục lại trong mấy phút sau khi bị t·ra t·ấn trong vô thời hạn đã chứng minh được điều này, dù cho có yếu tố tác động từ ngoại cảnh.

Chính vì cái tính cách đó nên việc hắn đồi phế gần 2 tháng sau khi ông hắn mất mới thấy được việc đó đả kích hắn đến mức nào, và tổn thương duy nhất hắn có thể nhận chỉ có thể tồn tại ở trên phương diện tình cảm.

“Xem nào, bây giờ mình hoàn toàn không thể dựa vào cơ thể này, chỉ có thể mượn ngoại lực. Nhưng trong trạng thái này có những gì mình có thể mượn được?”

Lê Thanh Vũ căng mắt ra mà nhìn khắp cả doanh trại, bây giờ hắn hoàn toàn không thể bỏ qua bất kể một chi tiết nào dù chỉ là một mảnh hàng rào vỡ hay là cây cỏ xung quanh, vì mỗi một cái đều có khả năng trở thành ngọn cỏ cứu mạng cho hắn.

Vị trí hắn đang bị trói là ở gần một cái nhà gỗ mang phong cách Hilichurl, bên cạnh còn có hai miếng thịt cùng vài ba loại rau củ quả. Hắn đoán rằng lý do mà bọn Hilichurl vẫn chưa muốn g·iết hắn khả năng là do coi thường độ nguy hiểm của hắn, vả lại thì thịt tươi luôn luôn ngon hơn mà.

Dựa vào ánh nắng mặt trời cùng quan sát địa thế, Lê Thanh Vũ xác định được đại khái là mới hơn 1 tiếng trôi qua kể từ lúc hắn ngất đi, và xung quanh doanh trại này cũng chỉ toàn rừng là rừng, khả năng có đường đi hay có người là rất thấp.

“Có con Slime Hỏa đang tắm trong nồi, tên Samachurl kia đi đứng cà nhắc, lại còn vác thêm cái gậy to tổ bố. Thế lửa có vẻ không quá to, nhưng lại không thể không cân nhắc đến con Slime. Và còn có thuốc nổ bên cạnh...?”

“Bọn này chuẩn bị đồ ăn thường mất bao lâu? Nếu bây giờ mình hô to lên thì sẽ có bao nhiêu khả năng có người nghe thấy? Nếu lúc sau mình hô to thì liệu có thể tăng tỉ lệ người nghe thấy không? Liệu có kích động bọn chúng một đòn g·iết mình để im lặng hay không? C·hết tiệt, dữ kiện quá ít, không thể đoán được.”

Vô số suy nghĩ cùng khả năng tuôn ra như thác nước trong đầu Lê Thanh Vũ, nhưng để đảm bảo an toàn cùng không mạo hiểm với tỉ lệ quá nhỏ cùng phụ thuộc quá nhiều vào yếu tố không xác định thì hắn vẫn quyết định giả c·hết, chỉ là mắt ti hí liếc nhìn xung quanh, trong đầu dần dần hình thành một kế hoạch....