Quyển 1 Chương 3: Cược mệnh!
Trời chiều đã bắt đầu buông xuống những tia nắng cuối cùng, tên Samachurl đang ngồi ở cạnh nồi thấy vậy liền lẩm bẩm mấy lời chú không rõ lời, rồi dùng ngôn ngữ Hilichurl nói với mấy tên Hilichurl đang ở bên cạnh, nghe xong hai tên Hilichurl bình thường cũng đã đứng dậy, đi chầm chậm về phía Lê Thanh Vũ.
Nhìn vào tình huống, Lê Thanh Vũ có thể xác định được là giờ ăn đã đến, cũng là được tầm hơn hai tiếng rưỡi sau khi hắn tỉnh lại, lần này hắn dựa vào cách đếm từng giây để phán đoán, cũng là để tự trấn tĩnh bản thân.
Tư thế của hắn vẫn còn giữ nguyên như cũ, nhìn từ ngoài không nhìn ra điểm khác biệt, chỉ có điều là phần bụng hắn có vẻ hơi thấp hơn đôi chút so với vị trí ban đầu, liên đới là phần tay cũng đã đặt ngang thân thanh gỗ.
Hai tên Hilichurl đi tới cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, dù sao đối với bọn chúng chỉ cần hắn còn thở là được rồi, mỗi tên một bên bắt đầu xách hắn lên. Lê Thanh Vũ thấy vậy dần ước lượng trong lòng:
“Hiện ta ước chừng nặng khoảng hơn 25 cân, đó là dựa theo trọng lượng của ta khi còn 7 tuổi, cộng thêm chênh lệch về dây thừng và thanh gỗ thì chắc cũng tầm 30 cân, mà hai tên này nhấc ta lên cũng không quá dễ dàng, có nghĩa là bọn chúng chỉ khỏe hơn người trưởng thành bình thường một chút, vẫn chưa vượt quá giới hạn.”
Hai tên Hilichurl này bắt đầu mang Lê Thanh Vũ quay trở về chỗ bếp lửa, nơi hai cái giá quay làm từ gỗ đang chờ sẵn. Ti hí liếc qua, Lê Thanh Vũ cũng có đánh giá trong lòng:
“Hai cái giá này được làm từ gỗ, thủ pháp cũng cực kỳ thô thiển, phần chạc cũng không có lõm xuống quá sâu, chỉ cần một lực nhất định là sẽ rơi xuống. Về phần lửa ở giữa cách đều hai cái giá là tầm 30cm, đường kính của ngọn lửa là tầm gần 1m, bên trong có khá nhiều củi loại to.”
“Khu vực nấu ăn này xem ra là cũng được xếp gần nhà để nấu ăn cho tiện, ở cạnh bên chỉ có hai căn nhà, căn gần nhất cách vị trí này là tầm ba m, đoạn dưới có chút ngăn cách không bén lửa, nhưng loại gỗ bên trên nếu như dùng làm nguyên liệu thì có thể nói là tuyệt vời.”
Trong lúc đánh giá, Lê Thanh Vũ đã bị đưa lên dàn quay. Thanh gỗ dài đằng sau lưng hắn xem ra cũng đã được xử lý qua để phù hợp với thân thể của hắn, dài tầm 1,5m, đường kính tầm nửa gang tay người lớn.
Lê Thanh Vũ đoán rằng trong rừng cũng không có nhiều loại cây có cành vừa dài vừa cứng mà đạt đến hơn 1,5 m, lại nói khả năng là bọn chúng muốn nướng hắn dần dần, chưa muốn để hắn bị cháy quá nhanh mà chưa kịp xử lý.
Hắn lúc này đã bị xếp mặt úp uống dưới, đối diện ngọn lửa. Hơi nóng phả lên làm hắn phải nhắm mắt lại, không thể mở mắt nổi. Dựa vào âm thanh nói chuyện với hai Hilichurl bên cạnh, hắn chỉ có thể nghe thấy tên Samachurl kia đang tiến đến gần mình.
“C·hết, chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì?” Lê Thanh Vũ cả kinh.
Mối lo lắng cũng biến thành dở khóc dở cười ngay khi hắn biết được ý định của tên này, hóa ra là hắn đến để cho thêm gia vị.
Cảm nhận được một chút loại thảo dược nhẹ rơi xuống trên lưng, có hai cái lá còn rơi vào trong tay, Lê Thanh Vũ dù nói thế nào vẫn có chút bực bội, nhưng hắn cũng nhanh chóng chuyển thành sự nhẫn nại.
Sau đó, hắn nghe được tên Samachurl nói mấy lời gì đó, chỉ mấy giây sau với mấy tiếng lục cục, hắn liền cảm nhận được thế lửa mạnh lên kha khá.
“Bọn chúng cho thêm gỗ sao? Xem ra ta vẫn còn chút vận may.” Còn đang hơi băn khoăn về một khâu nào đó, hắn cũng đã không còn cần phải nghĩ ra giải pháp.
Ngọn lửa sau khi được tiếp thêm gỗ cũng đã trở nên hung hãn rất nhiều, bắt đầu liếm láp mặt cùng toàn thân trước của Lê Thanh Vũ. Phần dưới cổ may ra còn được che một phần bởi bộ quần áo trong nhà, nhưng phần mặt thì không thể tránh khỏi tiếp xúc trực tiếp.
Nếu là người bình thường, bị bỏng như này đã sớm kêu thét lên, hoặc là toàn thân phải giãy dụa, nhưng hắn không có. So sánh với mấy cái sự việc không tiện nói thêm vừa mới diễn ra cách đây mấy giờ, cùng lửa tiếp xúc kỳ thực chỉ là trò trẻ con, điều mà hắn phải chú ý chính là nhắm chặt mắt để khói không vào được mà thôi.
Ở đằng sau, lúc này thì tay và lưng hắn đều đã trở nên ướt đẫm, phần tay chỉ bị buộc chặt tại cổ tay nên lúc này hai bàn tay lộ ra dấu hiệu có thể cử động linh hoạt, sợi dây thừng dưới sức nóng cũng đã giãn nở ra đôi chút.
Ngay lúc mà Lê Thanh Vũ ẩn ẩn ngửi thấy được mùi khét toát ra từ mặt mình, hắn nghe thấy tiếng bước chân của một tên Hilichurl đi tới, xem ra muốn lật mặt còn lại, nhưng đây cũng là báo hiệu của một đợt phản công.
Tên Hilichurl đi tới này bất thình lình chính là tên mà đã bắt được Lê Thanh Vũ về, giờ đây sau cả chiều nằm dài thì hắn cũng được giao thêm nhiệm vụ là canh cho đồ ăn không bị nướng quá cháy. Suy nghĩ đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, tên này cũng đáp ứng mà không nghĩ ngợi.
Bước tới phía trước, tên này cầm lấy một đầu của thanh gỗ, dùng cả hai tay gắng sức mà xoay. Xoay xong, hắn quay người định đi về chỗ cũ, mồm đánh tiếng chẹp chẹp sau khi ngửi được mùi hương thơm phức vừa xong, trong đầu nghĩ quả không hổ là công thức bí truyền của Sama đại nhân.
Ở nơi xa, tên Mitachurl kia cũng ngồi xuống nghỉ ngơi để ăn xong còn phiên trực buổi tối, chỉ có mỗi tên Hilichurl hệ Hỏa vẫn cầm vững nỏ trong tay, mặt hướng về bên ngoài mà làm nhiệm vụ canh gác.
Thái dương cũng đã mất dạng đằng sau chân trời, để lại sân khấu cho nàng Nguyệt biểu diễn, từng vì sao cũng bắt đầu lấp lánh giữa không trung, trong rừng một mảnh tĩnh lặng, phong cảnh còn có mấy phần ý thơ…
Bùm!!!
Nghe được âm thanh của thuốc nổ, tên cung thủ Hilichurl lập tức quay người lại, tên Mitachurl cũng mở mắt ra, mấy tên Hilichurl khác cùng với Samachurl cũng đều phải nhìn về phía giữa sân, đằng sau đó chính là một cảnh tượng kinh hoàng.
Chỉ thấy chỗ thuốc nổ ở giữa đã không còn, thay vào đó là một luồng hỏa sắc bốc thẳng lên cao, cỏ dại xung quanh đều đã bị cháy rụi, một tên Hilichurl đang không ngừng lăn lộn hòng d·ập l·ửa trên thân.
Đứng giữa khói lửa, là một thân ảnh tuy nhỏ bé nhưng lại có khí thế kh·iếp người, dù cho trên thân có vô số vết bỏng lớn nhỏ nhưng khuôn mặt vẫn đạm nhiên cười như không, phảng phất thần ma hiện thế.
Kẻ này khẽ mở miệng, khói từ trong miệng bốc ra, hòa làm một với yên hỏa xung quanh, cuối cùng kết thành một thanh âm cao chót vót:
“Cứu mạng! Ở đây có doanh trại Hilichurl! Có ai không?! Cứu mạng!”
Quay trở lại trước đó tầm 4 giây trước.....
Ngay khi tên Hilichurl kia vừa mới quay người định rời đi, Lê Thanh Vũ biết rằng cơ hội đã tới, hai chân đạp mạnh về giá đỡ phía trước, ép mạnh bàn chân, mượn nhờ lực mà khiến cho cả thanh gỗ văng ra khỏi giá đỡ.
Do hai chân cùng hai tay vốn bị nối vào bởi một sợi dây, tuy rằng hắn không kéo đứt được nhưng do vừa nãy đã luồn tay xuống dưới vị trí ban đầu khiến cho phạm vị hoạt động của chân cũng được kéo dài tầm hơn 20cm, nhưng thế đã là quá đủ rồi.
Ngay tại lúc thanh gỗ rơi xuống đất, Lê Thanh Vũ cũng không để ý đến đau đớn, thành công rút được hai chân ra. Do bình thường Hilichurl sinh hoạt cũng khá là ồn ào, nên là các Hilichurl khác cũng không có chú ý, chỉ có tên vừa định rời định đi thì nghi hoặc mà quay đầu lại.
Nhắm lấy lúc đấy, Lê Thanh Vũ lập tức nghiêng người ra sau, lấy thanh gỗ làm trụ, hai chân đá về phía trước. Do mất đi hai chân làm điểm tựa, hai tay bị buộc ở phía sau cũng tuột xuống nhanh chóng, ma sát sinh ra xé toạc cả da, lộ ra phần cơ thịt đỏ thẫm bên trong.
Cũng cùng lúc, Lê Thanh Vũ mượn thế năng chuyển thành động năng phương ngang, hai chân cắm xuyên qua đống lửa, cũng không thèm để ý đến cơn nóng, đá mạnh đống củi về phía tên Hilichurl kia.
Hai bên cách nhau không quá 1m, tên Hilichurl kia lãnh đủ. Khói bụi đập thẳng vào mặt, kể cả có mặt nạ che chắn thì hắn vẫn cảm nhận được sức nóng phả đến, gỗ cháy rơi vào trên thân, chỗ nào chạm đến chỗ đấy bỏng.
Những động tác vừa xong đều là những động tác cực khó, nhưng Lê Thanh Vũ vẫn có thể hoàn thành một cách chuẩn xác, thậm chí còn xuất sắc hơn so với hắn dự định.
Một phần là vì thân thể trẻ em cử động được linh hoạt hơn người lớn, mà hắn cũng phát hiện là khả năng chưởng khống cơ thể của hắn sau khi ý thức khởi động lại cũng đã tăng lên rất nhiều, hai là vì vào tất cả những thời khắc quyết định vừa rồi, Lê Thanh Vũ bỗng cảm nhận được phản xạ của mình đột ngột nhanh đến mức khó tin, giống như là thời gian xung quanh trôi chậm lại.
Tuy rằng nó chỉ thoáng qua, nhưng hắn chắc chắn là mình không hề nhớ nhầm, nhưng việc đấy thì cứ để còn sống về sau mà nghiên cứu.
Hai tay thoát ra được khỏi thanh gỗ, dù vậy nhưng vẫn bị buộc vào nhau, hai chân cũng đồng dạng, Lê Thanh Vũ cũng không hề nao núng, cúi người rồi nhặt lên thanh gỗ đang b·ốc c·háy một cách nhanh chóng, ném mạnh về phía bãi thuốc nổ cách đấy hơn 3m.
Mặc xác mục đích của bọn Hilichurl khi để thuốc nổ ở đây làm gì, Lê Thanh Vũ cũng không quan tâm, dùng cái đã.
Nhất thời, nương theo một t·iếng n·ổ lớn, hỏa diễm bộc phát trong màn đêm, kéo theo đó là khói bụi mù mịt.
Quay lại hiện tại......
Lê Thanh Vũ sau khi kêu to vẫn quyết định làm theo kế hoạch, hắn nắm lấy một thanh gỗ còn chưa cháy hết vứt vào trong một căn nhà trống trong hai căn ở gần đấy.
Hắn biết nhiệm vụ bây giờ của mình nếu muốn sống sót là phải khiến cho chỗ này hỗn loạn đến mức tối đa, để có thể câu giờ chờ người đến cứu. Dù sao chắc chắn là hắn không chạy nổi rồi.
Việc đốt nhà cùng với v·ụ n·ổ vừa xong sẽ tạo ra động tĩnh đủ lớn đặc biệt là trong buổi tối như này, đảm bảo là người ở khuôn viên mấy trăm m đến một dặm đều có thể nghe hoặc nhìn thấy.
Nhưng thấy là một chuyện, có đến cứu hay không lại là chuyện khác. Đối với việc này hắn chỉ có thể nói là đã làm hết sức mình, còn lại... Ha ha, nhìn Thiên Mệnh vậy.
Hắn cũng không nghĩ là mình chạy được, ngay cả Hilichurl phổ thông hắn còn không nói được, càng đừng nói đến tên cung thủ trên đài cao kia.
Gió nhẹ cũng dần thổi qua, tuy rằng tăng thêm thế lửa, lại thổi bay đi làn khói. Phần dây thừng ở dưới chân do lúc đấy tiếp xúc sâu bên trong đ·ám c·háy, trải qua mấy giây cũng đã bị đốt hết một phần lớn, Lê Thanh Vũ dùng hết lực là đã có thể thoát ra được.
Nhân lúc khói vẫn còn, áng chừng ưu thế bất ngờ còn có thể tồn tại được thêm mấy giây nữa, Lê Thanh Vũ cố nén cơn váng đầu do bị va đập mạnh hai lần trong thời gian ngắn, chạy vội đến chỗ có mảnh hàng rào vỡ ở ngay bên cạnh, nhặt lấy, rồi lao về phía tên Hilichurl đang nằm lăn lộn kia.
Do khoảng cách không dài nên việc này cũng chỉ mất không tới ba giây, khói cũng đã tản đi phần lớn. Tuy rằng tên kia đang lăn lộn rất nhanh, nhưng cùng lúc đấy, động tác hắn bỗng trở nên chậm lại trong mắt của Lê Thanh Vũ.
Không do dự gì, hắn căn đúng thời gian, đâm một nhát chí mạng hướng về phía lồng ngực. Tuy rằng do hạn chế về điều kiện nên Lê Thanh Vũ cũng không có tìm được v·ũ k·hí tốt hơn, nhưng mảnh hàng rào vỡ này vẫn còn hoàn thành nhiệm vụ, đâm ra được mấy v·ết m·áu.
Tên Hilichurl kia không ngờ đến sẽ có người tập kích mình, lập tức giãy dụa chống trả. Lê Thanh Vũ cũng không có buông tha, hắn biết được giờ chỉ có mình hung ác hơn đối phương thì may ra còn có cơ hội sống, nếu không thì c·hết chắc.
Duy trì ý niệm này, hắn vẫn cố bám trụ trên người tên Hilichurl, mảnh gỗ trong tay cũng không ngừng, liên tiếp đâm xuống, mỗi lần đâm ra một v·ết t·hương nặng hơn, hai bên bắt đầu lăn lộn trên bãi cỏ cháy, tên Hilichurl kia thì kh·iếp đảm, cố đẩy Lê Thanh Vũ ra nhưng không thành.
Đừng xem thường khí lực của một đứa trẻ tầm 8 tuổi, vì chúng có thể không khỏe được bằng người trưởng thành, nhưng khí lực chắc chắn là lớn hơn so với tưởng tượng nhiều, đặc biệt là khi không sợ đau đớn cũng chẳng màng sống c·hết.
Tên Hilichurl kia mấy lần cũng đã gần đẩy được Lê Thanh Vũ ra thành công, nhưng cứ khi nào hắn lại định tích lực thì lại b·ị đ·âm thêm một nhát đau điếng cả người, khí lực tích tụ được cũng nhanh chóng tản đi mất.
Tên cung thủ Hilichurl sau khi khói tản cũng đã giơ nỏ về phía này, nhưng hắn vẫn không bắn được khi hai bên còn đang lăn lộn do sợ bắn trúng đồng tộc, còn tên Mitachurl kia đang định lao ra thì bị Samachurl cản lại. Mấy tên Hilichurl khác thì còn đang hoảng loạn tìm cách c·ứu h·ỏa khi thấy nhà cháy.
Vật lộn được mấy vòng, Lê Thanh Vũ bỗng có cảm giác trong lòng, hắn cảm nhận được đất đá dưới chân như có gì khác lạ, lập tức buông lỏng, mặc cho tên Hilichurl kia đẩy mình về phía sau.
Cùng một lúc, một cây cột đá vọt lên khỏi mặt đất từ vị trí vừa rồi, lực lượng lớn vô cùng, tên Hilichurl kia trong nháy mắt b·ị đ·ánh bay lên trời rồi rơi xuống, nằm thở thoi thóp.
Ờ đằng xa, tên Samachurl hệ Nham nhìn thấy vậy liền kêu lên hai tiếng kinh ngạc, nhưng tên Mitachurl bên cạnh cũng không thèm để ý, thấy hai bên tách nhau ra liền vác khiên chạy tới.
Nhìn thấy thân hình đồ sộ đang lao đến, Lê Thanh Vũ dù muốn di chuyển nhưng cơ thể sau khi vật lộn cuối cùng đã chẳng còn chút khí lực nào, đành chỉ có thể ngồi chờ số phận bị cán thành thịt nát.
“Vậy là cuối cùng, mạng ta chỉ đến được đây sao?” Lê Thanh Vũ không khỏi cảm khái trong lòng, cũng tránh không khỏi uất hận.
Chỉ là ngay khi tên Mitachurl kia còn cách hắn 2m, Lê Thanh Vũ bỗng lờ mờ thấy được có thứ gì màu đỏ tươi xao động trong không khí, lại hóa thành những đốm lửa, trong nửa giây không tới biến thành một bức tường Hỏa nguyên tố.
Tên Mitachurl sau khi đập phải bức tường đã lập tức bị phản chấn mà lùi lại, mặt khiên tiếp xúc dù chỉ mới mấy giây cũng đã bị cháy rụi hơn phân nửa.
“Lũ Hilichurl nghiệt súc, ai cho phép các ngươi động vào đứa trẻ này?”
Một giọng nói nữ tính vang lên, một đạo liệt hỏa không biết từ đâu bay đến, đáp xuống mặt đất, biến thành một thiếu nữ.
Mà Lê Thanh Vũ nhìn thấy người này, trong đầu liền xuất hiện một cái tên:
“Yanfei!”