Quyển 1 Chương 1: Xuyên qua?
Quyển 1: Chuyển sinh nơi Thiên Nham
Dù đã gần nửa đêm, nhưng những tiếng còi xe inh ỏi, những tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt vẫn vang lên không ngừng phần nào cũng đã thể hiện rõ sức sống mãnh liệt của thành phố này. Rõ ràng, đây cũng không phải là khung giờ kết thúc trong ngày.
Từng dòng người hối hả đi lại ngược xuôi dọc theo những con đường, bọn họ đều đang bước lên trên cái bóng của mình, thứ chỉ có thể bị làm mờ đi bởi những cột đèn trên phố.
Hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh hiếm có, nên ánh trăng có vẻ sáng tỏ hơn hẳn mọi khi, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được một vẻ đẹp huyền ảo lung linh đến khôn cùng.
Nhưng đa số mọi người lại không có thời gian quan tâm đi nhìn trời trăng, bọn họ có nhiều người còn đang bận công chuyện, có người thì đang tận hưởng cảm giác an bình bên cạnh người thân bạn bè, có những đôi trai gái đang chén tạc chén thù, có những kẻ đã nằm sẵn trong chăn ấm mà đang say giấc nồng.....
Ai nấy cũng vậy, cũng đều đang trải nghiệm cuộc sống, không ngừng thích nghi cùng hoàn thiện môi trường xung quanh, dọc theo những bước tiến được định sẵn trong nhân sinh của chính mình.
Đời người giống như một chiếc lá rơi sông, sẽ có những chỗ cao chỗ trũng, chỗ chảy xiết chỗ chảy thong thả, chỗ hẹp chỗ rộng. Sẽ có những chiếc lá, bị cản lại bên bờ hoặc đá tảng chắn giữa sông, hoặc có những chiếc lá, vượt qua tất cả chướng ngại vật mà vẫn tiếp tục trôi tiếp.
Có những chiếc vẫn còn xanh non, có những chiếc đã úa vàng, có những chiếc đã bị mục rữa, tất cả đều đang lênh đênh trên con sông được mệnh danh “Vận Mệnh” này.
Nhưng điểm chung chính là, bọn chúng không bao giờ có thể thoát được, vẫn sẽ mãi mãi tiến về phía trước theo chiều dòng chảy, đây là điều đã được quyết định sẵn từ giây phút chúng chạm phải mặt nước, không gì có thể thay đổi được.
Nhưng sẽ thế nào, nếu như có một chiếc lá bị nhấc ra khỏi sông? Sẽ thế nào, nếu chiếc lá này tiến vào một môi trường khác biệt? Liệu nó có b·ốc c·háy, liệu nó có mục rữa? Hay bằng vào một phép thần kỳ nào đó nó sẽ tiến hóa thành một cái cây đại thụ dù điều này nghe rất là thiếu khoa học?
Không, nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là, làm thế nào mà một chiếc lá có thể thoát khỏi con sông? Là kỳ tích chăng, hay thậm chí là thần tích?
Như lắng nghe được câu hỏi, từ nơi bên cạnh vầng trăng bỗng xuất hiện điểm chớp lóe, như một ngôi sao lấp lánh giữa trời cao. Ngôi sao này sáng tới nỗi, mặc cho không khí nơi thành thị đã bị ô nhiễm từ lâu thì tất cả người dân vẫn có thể nhìn thấy được, thậm chí còn gần như không thua kém gì mặt trăng.
Nhưng dù cho có là minh nguyệt mỹ lệ cũng không được mọi người chú ý, một điểm sáng nhỏ nhoi thì có điều gì đặc biệt? Cùng lắm cũng chỉ có những người đang đi ra ban công làm vài điếu thuốc với hội thiên văn học có thể chú ý đến, còn lại thì mọi người vẫn tiếp tục việc mình như cũ, trong đó bao gồm cả tiểu tử sau đây.
-------------
“Mãi mới tải xong được phiên bản mới, ta chờ ngày này đã từ lâu rồi.” Từ nhà thứ ba tính từ bên trái của cầu thang tầng hai ở trong nhà trọ, có một giọng nói vang lên.
Chủ nhân của thanh âm này có lẽ không muốn bị cho ăn chửi bởi nhà hàng xóm do hò hét lúc nửa đêm, nên đã cố tình giảm âm lượng của bản thân xuống, song sự kích động trong thanh âm vẫn không thể giấu được.
Ánh mắt liếc nhìn vào trong nhà, bên trong sở hữu phong cách trang trí khá là truyền thống, với đa số đồ nội thất và gia dụng đều lộ ra những khí tức của thời đại trước. Tuy thế, nhưng tất cả những đồ đặc này bên trên đều không có bụi bẩn, và lại còn được sắp xếp rất có trật tự.
Nhìn về phía một góc, nhìn thấy một chiếc bàn làm việc, ở bên trên máy tính còn đang bật, màn hình hiển thị một game vừa mới được cập nhật xong. Ngoài chiếc máy tính, bàn làm việc còn chất đầy những sách vở cùng ghi chú.
Chủ nhân của chiếc máy tính này cũng chính là chủ nhân của thanh âm vừa xong, giờ khắc này đang vừa ngồi nhìn màn hình vừa cười, giơ tay phải sang tìm con chuột.
Do không nhìn nên hắn cũng không có tóm trúng con chuột máy tính, mà lại tóm nhầm một cái thẻ bên cạnh. Cầm lấy cái thẻ, sự chú ý của hắn mới tạm thoát khỏi được màn hình, hắn giơ thẻ lên nhìn. Đập vào mắt hắn chính là một tấm thẻ học sinh, các thông tin bên trên nhiều chỗ cũng đã bị mờ, chỉ còn mỗi cái tên to nhất vẫn còn nhìn ra được ba từ: “Lê Thanh Vũ”.
Nhìn thấy chiếc thẻ, giống như nghĩ đến điều gì đó phiền não, Lê Thanh Vũ hơi nhăn mặt, lập tức ném tấm thẻ sang một góc khác trong phòng, nơi đang chất đầy một số loại vật lặt vặt, nhưng đều trong hiện đại hơn phần còn lại trong nhà. Trớ trêu thay, phần mà mới nhất cũng là phần mà lộn xộn nhất, khi mà đồ đạc ở chỗ này để bừa bãi tứ tung, chồng hết cả lên nhau.
Sau khi ném tấm thẻ, hắn quay lại nhìn màn hình máy tính, cũng sử dụng con chuột để click vào game. Chỉ là, trong lúc chờ load, đầu hắn cũng không tự chủ được mà suy nghĩ viển vông, hay giống như nhớ ra cái gì, cứ thế mà ngồi lẳng lặng.
Mãi đến tận khi game load xong, tiếng nhạc vang lên, hắn mới giống như hồi hồn. Trước cả khi hắn kịp để ý, hai bên khóe mắt của hắn đã có vết ươn ướt.
Nhìn về phía hai tay mình, Lê Thanh Vũ nỉ non khẽ khàng:
“Ông ơi, có phải cháu đã làm ông thất vọng hay không? Tuy rằng ông bảo cháu phải mạnh mẽ, nhưng phải mạnh mẽ như thế nào đây, khi mà người mà cháu yêu thương nhất trên đời cũng đã ra đi?”
Từ khi Lê Thanh Vũ còn nhỏ, cha mẹ hắn đã bỏ nhau từ sớm, mỗi người lại tự mình ra đi, bỏ lại hắn cho ông ngoại của hắn. Tuy rằng lúc đấy ông ngoại của hắn cũng đã có tuổi, thậm chí còn đã về hưu do không đủ điều kiện của nghề nghiệp, nhưng với tài sản tích súc trong cả đời người cùng với lương hưu, ông ngoại hắn vẫn yêu thương, nuôi dạy hắn để cho hắn không kém gì bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng sức người thì cũng khó mà đấu lại tuổi già. Vào năm hắn 18 tuổi, đang học lớp 12, thì ông ngoại hắn đột nhiên gặp một trận ốm nặng, cũng nhắm mắt từ giã ngay sau đấy.
Tin dữ này giống như là sấm chớp giữa trời quang. Thời khắc nhìn thấy ông ngoại nắm lấy tay mình cười nụ cười cuối cùng, thời khắc nói chuyện với họ hàng về việc tổ chức t·ang l·ễ, thời khắc không nhìn thấy mẹ dù là trong t·ang l·ễ,... Đây đều là những ký ức mà hắn không muốn nhớ lại, thậm chí không dám nhớ lại.
Trong một tháng sau đó, Lê Thanh Vũ rơi vào trạng thái suy sụp trầm trọng. Cả tháng hắn đều không đến trường, suốt ngày tự nhốt mình trong nhà, chỉ đến khi đói quá mới lờ đờ ra ngoài mua tí gì lót dạ.
Tuy rằng ông ngoại mất nhưng tiền tích súc ông để lại vẫn đủ để hắn sống tạm trong mấy năm, cộng thêm cả căn nhà với đồ vật bên trong.
Một tháng ăn uống không đầy đủ và tinh thần bị trầm cảm nặng, giờ đứng dưới ánh đèn thì hắn cũng chẳng khác một cô hồn là bao.
Bạn bè, hàng xóm đều tìm cách an ủi hắn, tốn rất nhiều công sức cuối cùng thì tình huống mới có vẻ khởi sắc hơn. Nhận thấy dấu hiệu đáng mừng, thằng bạn thân của hắn mới giới thiệu cho hắn một tựa game đang rất nổi tiếng trên thị trường: Genshin Impact.
Tên này biết rất rõ tình huống của Lê Thanh Vũ, dưới sự quản giáo chặt chẽ của ông ngoại thì game hiện đại nhất mà hắn đã được chơi bất quá chính là Rắn Săn Mồi.
Phí sức chín trâu hai hổ, tên này cuối cùng cũng thuyết phục được hắn chơi thử. Và đương nhiên, cái loại gần như tối cổ về game này làm sao mà có đủ sức miễn dịch với game có đồ họa cùng cấu hình cao như Genshin Impact được, dần dần chìm đắm vào trong game.
Bất quá, người khác chơi game là tìm niềm vui, còn hắn chơi game thì là để vơi đi nỗi buồn, thậm chí dưới trạng thái tâm lý cực độ trầm cảm như thế, hắn gần như rơi vào trạng thái nghiện, mới chơi có đúng hơn hai tuần đã xử lý xong hoàn toàn map Inazuma, nhân vật đều đã nhớ hết cùng quen thuộc, thậm chí phần cốt truyện ẩn cùng tin đồn đều đã nắm vững mấy phần.
Tuy đang nghiện là thế, nhưng Lê Thanh Vũ cũng không có tiêu tốn quá nhiều tiền vào trong trò chơi, tổng số tiền mà hắn tiêu vào bất quá cũng chỉ đủ để quay được tầm 90 lần.
Nhưng suy cho cùng, căn nguyên của vấn đề cũng không được giải quyết, việc chơi game cũng bất quá chuyển trạng thái trầm cảm này sang trạng thái khác mà thôi, nhưng ít ra trông hắn cũng có thêm một chút sinh khí.
Việc hắn ném cái thẻ học sinh cũng là do đây mà ra. Năm xưa, vì cái tấm thẻ học sinh cũ kỹ này b·ị đ·ánh mất, mà hai ông cháu khi đấy vẫn còn đang hơi lạ lẫm sau khi hắn về nhà đã cùng nhau hợp lực đi tìm, cuối cùng quan hệ mới dần trở nên thân thiết. Có thể nói đó là một trong những món đồ lưu lại nhiều kỷ niệm nhất về ông hắn.
Đây cũng là nguyên do chính khiến cho hắn rơi vào trạng thái mâu thuẫn vô cùng, vừa trân trọng cái thẻ, vừa muốn ném nó đi để không muốn nhớ lại cố nhân, lại càng giống như hổ thẹn vì để cố nhân cùng mình của ngày xưa nhìn thấy mình ở hiện tại.
“Thôi được rồi, hôm nay quay hết số Nguyên Thạch này đây rồi để đi ngủ, mai làm nốt nhiệm vụ của phiên bản mới. Cũng tại thằng khốn kia, số Nguyên Thạch lần trước để dành lại bị nó lừa để quay Banner phổ thông, cuối cùng cũng không có bất kỳ nhân vật 5* nào, bây giờ lại phải nạp để quay Banner nhân vật, vậy tầm 90 chắc cũng là đủ rồi nhỉ.”
Sau mấy tiếng hoàn thành đa số các sự kiện của phiên bản mới, lúc này hắn mới click vào phần quay Nhân Vật, cũng không định roll từng cái Duyên Phận một một mà là điểm 10 cái một lần.
Lần một, không ra Vàng.
Lần hai, không ra vàng.
...
Lần tám, vẫn không ra vàng.
“Số mình sao mà đen thế? Tận 80 lần quay mà vẫn không có nổi một Nhân Vật 5*” Lê Thanh Vũ có chút ảo não mà rên rỉ: “ Không sao, vẫn còn 10 lần nữa, lần này đảm bảo chắc chắn là sẽ được!”
Ngón trỏ click chuột, đồ họa trên màn hình cũng dần thay đổi, hiện ra giao diện Sao Băng rơi xuống, và đương nhiên lần này là mang theo ánh kim.
Chỉ có điều, Lê Thanh Vũ không biết là, ngay tại khi hắn vừa mới click chuột, thì vì sao sáng chói nhất trên bầu trời đêm nay bỗng dưng nhấp nháy hai lần rồi biến mất hoàn toàn, không để lại bất cứ một dấu vết gì.
Theo dõi lấy Sao Băng, Lê Thanh Vũ cũng không có định skip, hắn click chuột mấy lần vào màn hình, tâm tình cũng có chút thấp thỏm vì sợ thua 50/50.
Lần 81, lần 82, lần 83,... lần 87, lần 88, vẫn chưa nổ Vàng. Lê Thanh Vũ có chút ngạc nhiên:
“Hử, khó mà tin nổi. Cái tỉ lệ nhỏ như này mà mình vẫn trúng? Không biết nên nói là hên hay xui đây. Xem có đạt được 90 không, nếu có thì cũng là một loại thành tích.”
Lần 89, không nổ.
“Ha, xem ra là 90 rồi. Được, cái lịch sử này phải ghi chép lại.”
Lần 90.... Ngay khi màn hình vừa mới xuất hiện nhân vật, đột nhiên khung nền phía sau đang từ vàng chuyển dần sang màu đỏ, rồi lại nhanh chóng biến thành màu đen, khiến cho cả cái màn hình đen sì lại ngay lập tức.
Một màu đen như mực, sâu không tháy đáy, giống như là cảm xúc của Lê Thanh Vũ lúc này.
“Không phải chứ!” Lê Thanh Vũ gào lên, lần này hắn cũng không có cố kỵ đánh thức hàng xóm gì nữa: “ Mới ba tháng trước vừa mới đem đi bảo trì cơ mà, sao giờ lại như thế này!? Lại còn đúng lúc quan trọng nhất!”
Vừa gào, hắn vừa giơ tay lại gần phía màn hình, định đẩy gần về phía mình xem có nhìn ra được gì không. Ngón tay vừa tới gần màn hình, đang định vòng ra sau thì đột nhiên có một lực hút từ trong màn hình truyền tới, khiến cho ngón tay đột ngột chạm vào màn hình.
Chỉ ngay trong chớp mắt đấy, Lê Thanh Vũ cảm thấy một cơn mê muội đột ngột đập thẳng vào trong não, thế giới trước mắt cũng nhanh chóng biến thành một mảnh màu đen.
Nếu như đứng từ ngoài nhìn vào, có thể thấy cơ thể của hắn giống như đang phân rã thành từng điểm sáng nhỏ rồi biến mất nhanh chóng, để lại căn phòng trống trơn cùng chiếc máy tính cũng đã ngừng khởi động, và không biết vì lý do gì, đã tự mình úp xuống.
----------------
Thật lâu, cũng lại thật nhanh sau, tại một mảnh sơn thủy chi địa, từ bên trong nghe được hai thanh âm.
“Ngươi định như vậy sao? Điều này, có thực sự cần thiết không?” Một giọng nữ vang lên, khí lực mười phần.
“Theo ta thấy là có. Dù sao chỉ riêng giai đoạn kia thôi mà ta cũng có cảm giác không khống chế nổi, ta tự nhận là như này chưa đủ cho đại chiến. Dù sao, lúc đấy cường giả cấp độ cao xuất hiện cũng sẽ rất nhiều, nếu như ngay cả bản thân Lý còn không khống chế chắc chắn thì làm sao có thể đảm bảo bố cục được?”
“Ngươi nói cũng có lý. Bất quá về phần nhân quả thì ngươi định tính thế nào? Ngươi chỉ là Ngụy, không phải Chân, tốt nhất là vẫn nên xử lý cho thỏa đáng.”
“Nhân quả? Tuy rằng về một mặt nào đó ta không nhiễm dưới ảnh hưởng của bản chất, nhưng... Thôi, cứ mặc theo Tạo Hóa đi, chúng ta không can thiệp, dù sao thì ta nghĩ là Tinh Thần chi Hy cũng có tính toán riêng của bản thân. Ngoài ra, chúng ta còn nhiều chuyện để lo hơn đây, ví dụ như... tên kia đã tới được 3000 chưa?”
“Nhân lúc ngươi không để ý, sớm đã là gần vạn rồi.”
“Hả, nhanh vậy!? Xem ra....”
-----------------
“Ahhh- đau c·hết mất!” Lê Thanh Vũ kêu lên thống khổ.
Vừa rồi, ngay khi hắn vừa tiếp xúc với màn hình máy tính, thì hắn đã giống như bị ngất đi, não hắn không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ còn một số cảm giác cơ bản nhất.
Lê Thanh Vũ vẫn nhớ rõ ràng, đầu tiên hắn cảm giác cơ thể trở nên nhẹ bẫng, giống như không có trọng lượng, sau đó từng cảm giác của các bộ phận cơ thể dần dần biến mất, cuối cùng thì chỉ còn cảm giác tự tồn tại của ý thức căn bản.
Sau đó cảm giác của hắn đột nhiên trở nên kỳ quái, giống như hắn lập tức di chuyển với một vận tốc cực nhanh, cho dù không cảm nhận được bên ngoài nhưng hắn vẫn có cảm giác như vậy, rồi lại cực chậm, cứ thế lặp đi lặp lại vô số lần, cho đến khi bản thân cảm giác của hắn mất đi hoàn toàn khái niệm về thời gian.
Nhưng đây mới là đoạn kinh khủng nhất. Lê Thanh Vũ nhớ rõ ràng, ngay khi mà ý thức của hắn cũng gần như biến mất, một cơn đau dữ dội đã tức tốc t·ấn c·ông vào trong ký ức.
Cơn đau này giống như xé toạc cả cơ thể hắn, dù là bây giờ hắn không cảm nhận được, nó xé rách từng sợi cơ, từng sợi gân một, rồi từng mạch máu giống như bị bóc tách ra, từng lớp da, cho đến tận từng tế bào.
Hắn không thể chống trả, không thể kêu rên, chỉ có thể thừa nhận. Nhưng có lẽ là nhân họa đắc phúc, nhờ kích thích mà ý thức của hắn cũng đã dần tỉnh lại.
Cùng một lúc với cơn đau, hắn cảm giác như có vô số đồ vật nhỏ bé chui vào cơ thể đang không tồn tại của mình, tạo ra một cảm giác nhột nhột khó tả. Hai loại cảm giác này điệp gia vào một chỗ làm cho hắn cảm nhận được “dục tiên dục tử” chân chính, muốn c·hết không được muốn sống không xong.
Ngay sau giai đoạn này hắn lại cảm giác được một cơn mát lạnh, giống như có người đang cầm một con dao mổ khắc họa từng đoạn lên linh hồn hắn, từng vết từng vết chằng chịt lên nhau. Cuối cùng mới là những cơn đau đầu như búa bổ, như có ai đó đang cố nhồi linh hồn của hắn về lại thể xác với những thủ đoạn cực kỳ thô bạo.
Dưới kích thích lớn đến không tưởng đấy, ý thức vốn gần như bị c·hôn v·ùi của hắn cuối cùng cũng đã thức tỉnh hoàn toàn, trong chớp mắt đã cảm nhận lại được cơ thể. Việc đầu tiên hắn làm là hít gấp một hơi sâu rồi kêu to lên do đau đớn.
“Cực hình trong nhân thế, cũng bất quá chỉ như thế mà thôi...” Lê Thanh Vũ rên rỉ, thân thể do đột ngột có cảm giác không thực cũng nhanh chóng ngã khuỵu xuống, hai tay che lấy mặt trong vô thức.
Nhưng dù sao thì đau đơn cũng đã kết thúc, nên cũng chỉ tầm nửa phút sau, khi tất cả cảm giác trong cơ thể đều đã quay lại, Lê Thanh Vũ đã lại đứng lên được một lần nữa.
“Rốt cuộc là chuyện g-“ vừa lẩm bẩm, hắn vừa mở mắt ra, rồi đột nhiên cứng họng lại khi mà đập vào mắt hắn không phải là hai đôi bàn tay quen thuộc mà là hai bàn tay của một đứa bé 7, 8 tuổi.
“Cái quái gì đây?” Tiếng kinh hô vang lên.
Lê Thanh Vũ ngơ ngác nhìn hai đôi bàn tay của mình, thứ vốn đang rất quen thuộc giờ đã trở nên vô cùng xa lạ. Sau đó, hắn lập tức nhìn xuống dưới chân, rồi lại đảo lên nhìn tất cả những bộ phận mà mắt có thể thấy được.
Mất mấy giây để xác nhận, hắn không thể không chấp nhận một sự thật, thân xác của hắn bây giờ đang là của một đứa bé lớn cỡ tiểu học, khả năng cao là tầm 7 hay 8 tuổi. Đồng thời ngay cả bộ quần áo mà hắn đang mặc cũng bị thu lại thành kích cỡ nhỏ hơn, vẫn vừa vặn với cơ thể.
Tạm thời mất đi khả năng tổ kiến ngôn ngữ do có chút cạn lời, lúc này, hắn mới có thời gian để liếc ngó môi trường xung quanh.
Trời cao trong vắt như vừa rửa mặt, không trung bốn cánh cò bay, dưới chân đất vàng một mảnh phì nhiêu, kề bên cây cối xanh tốt mọc thành rừng, nơi xa xôi mơ hồ còn nhìn thấy được núi non,... Có thể xác định đây chắc chắn không phải là phòng của hắn rồi.
Lê Thanh Vũ không lộ ra bất cứ biểu lộ nào, hắn cũng chẳng biết trong ba việc mà hắn vừa gặp phải, một là đang yên đang lành lại phải trải qua một cơn t·ra t·ấn cả về thể xác lẫn tinh thần, hai là thân thể bỗng nhiên biến thành trẻ con, ba là tự dưng xuất hiện trong một cánh rừng như này, thì việc nào là kỳ lạ hơn, mà hắn cũng chẳng buồn đi so sánh.
Biết rằng cứ tiếp tục ngẩn ngơ ra vậy cũng không giải quyết được việc gì, Lê Thanh Vũ quyết định đầu tiên cứ nhớ lại những gì vừa trải qua để xem xét.
“Tất cả những chuyện kỳ quái ta gặp hiện tại đều là sau khi mà ta chạm phải cái màn hình máy tính mới xuất hiện. Không, chuyện kỳ quái đã xuất hiện ngay từ khi màn hình biến thành màu đen rồi, vì rõ ràng là tay ta bị hút về phía nó.”
“Vụ trải qua t·ra t·ấn có lẽ giải thích được cho cơ thể hiện tại này, có lẽ đó là một loại thủ đoạn tái tạo thân thể nào đó chăng?”
‘Còn về phần nơi này... Ta vốn là đang mở máy chơi Genshin, kết hợp với những dữ liệu trên, không lẽ ta...”
Ra được kết luận, Lê Thanh Vũ có chút bàng hoàng:
“Xuyên qua!!?”
....
“Hừm, phong cảnh cùng cách bài trí xung quanh có vẻ đúng là giống trong Genshin thật, xem ra là đang ở Nham Quốc, chỉ là không biết có gần cảng Ly Nguyệt không? ”
Mất tầm hai ba phút để nhìn ngó xung quanh, Lê Thanh Vũ càng thêm khẳng định suy đoán của mình.
“ Được rồi, xem ra là vị trí nơi mình đang đứng cũng không có gần cái gì nguy hiểm. Bây giờ điều cấp tốc nhất chính là tìm được nơi có người sinh sống, chứ với cái thân thể trẻ em giống như mình bây giờ hoàn toàn gần như không thể sống ngoài hoang dã trong điều kiện không có gì trong tay như này được.”
“Nếu như đây đúng là Genshin, thì có lẽ dù diện tích có lớn hơn diện tích trong game thì chắc cũng sẽ không rộng quá mức, nếu vậy thì chỉ cần cố gắng tìm ra đường lớn, nhân lúc trên đường đi nhặt nhạnh mấy quả táo hay quả Nhật Lạc chắc là có thể cầm cự được, cùng lắm là cố nuốt lấy Hoa Ngọt...”
“Đến lúc đấy, tuy chưa nói thoát ra được khỏi khốn cảnh, nhưng ít ra sẽ không còn phải lo đến các nguy hiểm tính mạng. Bằng vào kiến thức của ta trong này không khéo còn có thể gây dựng được cả một sự nghiệp đấy chứ.”
Lê Thanh Vũ hơi mỉm cười, cố nghĩ đến những điều tốt đẹp có thể xảy đến. Hắn biết rằng khi lạc một mình ở nơi hoang dã, thì luôn luôn giữ được thái độ tích cực và trấn tĩnh là hai trong các yếu luật cần phải tuân thủ. Mà đối với hắn thì việc tự thuật ra miệng một mình xem ra cũng là một cách để trấn tĩnh lại.
“À, đương nhiên, nếu số ta không may thì có thể chạm trán một chút nguy hiểm, tí như là Fatui, hay là Hilich-“
Lời nói còn chưa dứt, từ trong bụi cỏ bỗng xuất hiện một sinh vật có dạng người, toàn thân ngăm đen, trên cổ có bờm, đeo mặt nạ có ký hiệu màu cam nhạt, nhìn về phía hắn.
“Dala?”
Ngay lúc này, suy nghĩ duy nhất còn ở trong đầu Lê Thanh Vũ chính là:
“Thôi bỏ m* rồi.”