Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 56: Thân thế Keqing




Quyển 2 Chương 56: Thân thế Keqing

Bài xong người cũng đã buông xuống tâm cục, Tiêu Lăng Nhi lòng mang ý cảm thán nhìn về phía nam tử phía trước.

Kỳ thực mặc dù nhìn bọn họ đánh đến vui vẻ như vậy, trông như đã từng diễn ra rất nhiều lần, nhưng kỳ thực đây lại chính là lần đầu tiên, trước đó bọn họ hễ cứ gặp mặt là chiến, đao thật kiếm thật, bất quá đấy cũng đã là chuyện dĩ vãng của mấy chục năm trước rồi.

Bởi kể từ ngày nàng được chọn làm tân nhiệm Ngọc Hành tinh bởi sư phụ, thuật pháp tu vi nháy mắt tăng lên trên diện rộng, đối phương đã mất cơ hội để đuổi theo, thẳng đến cách đây không lâu nàng còn vừa đột phá lên Võ Thánh, mà Dạ Thiên Hoan hắn vẫn chỉ là Võ Tôn nhị trọng.

Cùng là dự tuyển Ngọc Hành với nhau, năm đó đối phương thậm chí còn có thiên tư xuất chúng hơn, cuối cùng chỉ vì bốn chữ “Không đủ chí công” của sư phụ mà bị gạt bỏ, tư vị trong lòng tuyệt đối không dễ chịu, khí chất cũng tại mấy chục năm nay càng thêm âm trầm.

Bất quá cũng không rõ đối phương như nào, ngoài mặt nhìn qua vẫn không khác gì nhận mệnh, không hề cũng không dám oán hận sư phụ, ngược lại nàng vừa hay lại đứng đó trong tầm ngắm, liền cứ như vậy rồi, quan hệ giữa cả hai giữ nguyên một loại thái độ vi diệu.

Bất quá hiện tại, chuyện cũ như gió thoảng bên tai như suối chảy sau lưng, nàng cũng đã không còn là Ngọc Hành rồi, tranh đấu cái gì cũng đã trở thành vô nghĩa, đây dường như chính là lý do để một cuộc đọ sức thực tế vừa rồi không dễ ra, chứ theo như nàng hiểu về đối phương vừa nghe tin nàng rớt xuống Chuẩn Tôn hẳn sẽ ngay lập tức đưa ra thách đấu.

Phải, hắn chính là không phong độ như vậy, cũng không đủ chí công.

Ngôn từ ngả ngớn, không có phong độ quân tử, làm việc gì cũng đều tiếc mệnh đầu tiên, tư lợi coi quyền thế vì bản thân tư dục.

Bất quá cũng là hắn, tại một lần nọ đi chung cùng một vị tiểu sư muội gặp phải phục kích, hai bên chống trả kịch liệt cũng chịu trọng thương, đến cuối cùng đều trúng độc, mà giải được loại độc này khi đó đan dược chỉ có một viên, hắn lại dành cho nàng, tán tự thân công lực để chống độc.

Cũng là một viên đan dược đó giúp cho nàng lưu lại được tu vi thậm chí nhân họa đắc phúc đột phá một trọng, vừa hay đủ điều kiện khi đấy tham gia Ngọc Hành dự tuyển, người còn lại cảnh giới lầu cao sụp hẳn ba trọng, tuy rằng điều này không ảnh hưởng đại cục lại từ đó tự bản thân gây nghiệt không thể sống, tạo ra một vị đối thủ trong tương lai...

“Thật không biết ngươi có hay không hối hận vì lòng trắc ẩn đêm hôm đấy?” Tiêu Lăng Nhi bỗng khẽ nói.

“Hả?” Dạ Thiên Hoan đang thu lại bài, nghe được liền có vẻ khó hiểu.

“Không có gì. Bất quá nói đến đi, ngươi từ đâu làm được bộ bài này, chơi qua thực sự có thú, hẳn sẽ vô cùng nổi tiếng?” Tiêu Lăng Nhi lập tức đổi chủ đề.

Bất quá nàng cũng không phải khen bừa, mà là thực sự thấy nó thú vị.

“À, trong quá trình điều tra vòng ngoài của Điển Lễ Thất Tinh năm nay cùng Phong Tinh đại điển, có đến Sumeru một chuyến, không ngờ gặp được người quen cũ cũng được giới thiệu thứ này. Đây cũng chỉ là bản mẫu đang trong quá trình thử nghiệm của bọn họ, để thực sự có thể phổ biến ra hẳn còn phải chờ mấy mươi năm nữa, bất quá chơi qua cũng không tồi.”

“Vậy sao? Chậc chậc, ngươi đúng là biết tranh thủ.” Tiêu Lăng Nhi nâng lên mày liễu lộ vẻ chê cười.



Thông thường, đã chọn lựa tiếp nhập Tiểu Thế Giới này trở thành một trưởng lão trong đó, liền sẽ mang ý nghĩa không còn được phép tư thông với ngoại giới. Bất quá lần này là trường hợp đặc biệt không ai muốn nhìn thấy biến cố, thế là từ trong nhóm Thất Tinh trưởng lão tuyển ra mấy người có năng lực do thám tốt để cử đi xem xét vòng ngoài.

Dạ Thiên Hoan chính là một trong số đó, Vô Ảnh Tiềm Hạnh bộ của hắn chính là một môn tuyệt đỉnh thân pháp nếu có thể tu luyện đến cuối cũng không kém hơn Thần Thông là bao, có thể làm đến tiếp cận tuyệt đối vô hình, phối hợp cùng Phong hệ Truyền Thuyết phẩm Thần chi Nhãn, trừ khi có Đại Thánh tu vi nếu không sẽ không thể bắt lại tên này.

Mịa, đối với môn công pháp này nàng đã không phải một lần chửi thầm, nếu rơi vào tay một k·ẻ b·iến t·hái nào đó thì thực sự đúng là đại nạn, cái gì khuynh đảo quyền chính không nói chứ nhìn trộm phòng tắm tuyệt đối là có một tay, cũng may hiện mới chỉ có tên trước mặt tu luyện được đến Thiên Nhân Hợp Nhất mới làm đến cùng giai vô địch, mà hắn cũng không phải một kẻ biến th-

Chờ chút, hôm qua dường như trong lúc nàng tắm vẫn luôn có một loại cảm giác là lạ, Ma Thần nguyền rủa để nàng không thể nhìn thấy nhưng cũng từng vì thế mà phục dụng một loại thiên tài địa bảo có tên Thông Thức quả từ Sumeru, tăng cường khả năng nhận thức, cùng với thần niệm hỗ tán liền có hiệu quả không khác gì tự bản thân đang nhìn lại càng thêm linh mẫn, có thể phát hiện một số thứ mà trước chưa từng thấy....

“Dạ Thiên Hoan! Hôm qua lúc canh mười ngươi đang ở đâu?” Sự khác thường tức có yêu, Tiêu Lăng Nhi bỗng lên giọng.

Mà nam tử trung niên đối diện nàng phảng phất không nghe thấy, vẫn tiếp tục giải thích:

“Thứ này á, theo như Kumar tên kia nói, về sau sẽ được gọi là Thất Thánh Triệu Hồi, mô bản ngươi hẳn cũng hiểu được, chính là lấy thông tin dữ liệu bên trong nạp vào, từ đó đưa ra các nhân vật. Tiếc thay hệ thống Akasha của bọn họ lúc này đang là danh mục trọng điểm cho một loại thiết bị mới gọi là Trạm Cuối Akasha, lúc này mới ngốn nghiến quá nhiều tài nguyên hệ tư liệu, từ đó không còn đủ để kích phát một hệ thống thông tin mới, dù sao bản chất thứ này vẫn phải dựa trên chút quy tắc của Linh giới mới hoạt động được-“

“Dạ Thiên Hoan?” Tiêu Lăng Nhi nắm chặt tay.

“May mắn ta tài cán gì không có nhiều, thu thập thông tin ngược lại có một tay, đem một hệ mô bản này vào, đem hết những gì ta biết về các anh hào từng xuất hiện qua nạp dữ liệu vào, tỷ như Tuyệt Thế Thiên Cương vị kia Quyền chi Đại Thánh, Đệ Tam Trọng Chúc một bộ côn tam khúc,...”

Lời nói đến đây liền khó mà tiếp nối, cả hai bên nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Bỗng chỉ thấy thục phụ cười lớn một tiếng, lời nói ra như có như không chút thâm ý:

“Nếu như ngươi thật ở đấy mà không phải chỉ là chút trò chơi khăm tai quái thì tốt.”

“...” Dạ Thiên Hoan không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn xuống mấy tấm bài trên tay, sau một hồi lại mở miệng:

“Tân nhiệm Ngọc Hành của chúng ta chung quy vẫn chịu ảnh hưởng rất lớn từ tên kia, thậm chí biệt xuất ra cả tâm ma. Tuy lần này ngươi có thể chém đoạn, nhưng này chung quy là ngoại lực trị ngọn không trị gốc, tâm ma vẫn sẽ này ở tận nơi sâu chờ ngày ngóc đầu trở lại, khi đấy ngươi định ứng phó như nào?”

Tiêu Lăng Nhi nghe được vậy cũng ngừng cười, ánh mắt lướt qua hiên nhà nhìn về phía hòn non bộ gần đấy, sau mới lắc đầu:



“Già rồi, nghỉ hưu rồi, tử tôn tự có tử tôn phúc.”

“Nghe thật vô tình.”

“Ta đã làm đủ nhiều. Huống chi chim ứng khôn lớn rồi cũng sẽ đến ngày rời cánh mẹ.”

Nam tử trung niên nghe vậy bỗng gật đầu tỏ ý hài lòng:

“Này mới đúng chứ? Đi được đến đỉnh cao đứng ở phong quang chi địa, chung quy cũng phải nên học được tự lập cùng tự chịu trách nhiệm. Bất quá...” Ngữ khí hắn bỗng nhất chuyển:

“Hẳn tên kia liền không có vấn đề rồi? Ngay cả tôn nữ của hắn mà cũng...”

“Phá hủy tín niệm là cần đại giá, mà che lấp tín niệm còn khó khăn hơn.” Tiêu Lăng Nhi đáp bằng một câu không đầu không đuôi, lại một ngón tay chỉ trời:

“Hẳn hắn nghĩ rằng lợi được hơn xa so với mất, hơn nữa họa phúc vốn tương y, là họa đâu có chắc không phải phúc?”

“Nhưng này liền chứng minh hắn tin tưởng nha đầu này nhiều lắm, đặt cược cũng nặng.” Dạ Thiên Hoan thở dài lắc đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ:

“Dù sao cũng cùng thế hệ, một lứa này ta coi như không rõ tường tận chân lông gốc tóc thì cũng mười phần chắc bảy tám, chỉ duy có tên kia, cho đến giờ thực sự vẫn chưa nhìn thấu được hắn. Đến cùng hắn là truy cầu điều gì? Lập ngôn lập đức kêu thế gian bất bình? Đạt đến thanh tĩnh vô vi chi cảnh? Hay là thiên thượng đắc hạo nhiên quang?”

“Cũng có thể chỉ là một đĩa tôm tươi ngon.” Thục phụ ở phía đối diện bỗng nói.

“...Cũng có thể.” Kỳ lạ thay, trung niên nam tử không phản bác, thậm chí còn gật đầu đồng ý:

“Dù sao hắn cũng là xưa nay hiếm thấy Hạo Thanh Thiên...."

....

Ở phía bên kia, mang theo một bầu tâm trạng phiền muộn cùng mông lung không biết nên trút ra như nào Keqing tiến tới Trữ Thư Các, một trong các địa điểm quen thuộc của nàng ở Tiểu Thế Giới này.

Gia gia của nàng chính là một vị người đọc sách, từ nhỏ nàng cũng được kế thừa thói quen tốt đẹp này, cộng thêm bản lãnh đã xem qua liền không quên được, sớm tại ngày nào không rõ nhưng những nơi tàng trữ thư tịch đã trở thành nhưng nơi làm nàng an tâm nhất.

Trữ Thư các của Ngọc Hành động phủ bên trên Thái sơn vốn cũng không phải lầu cao thiết môn với vô số cấm chế dày đặc chặn lối người đi về phía trước, mà chỉ đơn giản là một tòa lâu các bình thường, khác biệt lớn nhất có lẽ nằm ở kích cỡ, khi mà nó có tổng hơn hai mươi tấm cửa gỗ liền kề sát nhau ở tiền diện.



Đừng chỉ vì nó là cửa gỗ mà xem thường, muốn xông qua nó dù là Thánh cảnh tu vi cũng sẽ phải nuốt hận tại chỗ, càng đừng nói đến nơi này còn có ba vị Thủ Các nhân luân phiên trấn giữ, mười năm đổi một lần.

“Bái kiến Đồng Niệm sư tổ!” Keqing hướng về tòa lầu các phía trước thi lễ với vị Thủ Các Nhân lần này, âm điệu không cao lại phá lệ sáng tỏ, chỉ là nếu nghe quen thuộc sẽ cảm nhận được một cỗ không mạch lạc.

“A, đã là tân nhiệm Ngọc Hành đại nhân rồi, cũng không cần phải lễ lễ nghi nghi đầy đủ như vậy, ngược lại mất đi uy nghiêm khí chất.” Một giọng nói vang vọng từ nơi không rõ phảng phất xuyên qua hàng trăm lớp giấy mỏng mà tới, chỉ từ một lời đáp này, đã có thể nhận xét được đây là một vị Võ Thánh, thậm chí Huyền Võ song tu.

“Trưởng bối trước mặt, vãn bối thi lễ vốn là nhân luân đạo lý thường tình, đàm gì đến uy nghiêm tại chỗ này?” Keqing một mặt nghiêm túc đáp.

“A ha, nói thế ngược lại cũng không sai, nếu vậy tiểu nha đầu, hôm nay đến làm gì, tìm đọc công pháp hay thư tịch?”

“Bẩm... thư tịch.”

“Tốt, nếu vậy mở ra tòa môn số bốn, hôm nay đổi số.”

Keqing tức thời làm theo, bước vào bên trong tòa đệ tứ môn, nhất thời một cỗ hơi chóng mặt dù có là Thượng Thừa cảnh nàng hiện tại cũng không tránh nổi sộc thẳng lên đầu, đến nhanh đi cũng nhanh, vừa mới hồi thần không gian xung quanh lại đã rõ ràng, một khu vực cơ man là sách xuất hiện trước mặt nàng, xen lẫn giữa cũng là vô số ngọc giản.

Ngọc giản cùng sách khác biệt, chỉ chuyên dùng để chứa đựng cùng truyền tải thông tin, thấp có chữ viết, cao có cảm ngộ, bất quá không thể dùng quá nhiều nếu không sẽ bị hình thành một loại tri thức bình chướng, dù sao cảm ngộ về mặt cảm ngộ, tri thức về mặt tri thức, đều không phải do bản thân lĩnh ngộ chung quy cũng có hạn mức tiếp nhận trong thời gian nhất định, bởi vậy nên việc sử dụng thư tịch vẫn được ngay cả những bậc tu hành giả sở hữu tu vi cao cường ưa chuộng.

Keqing bước tới phía trước, nhìn ngó mấy kệ sách xung quanh cùng thông tin ghi bên trên, dường như có chút hơi không hài lòng, tay phải vẫy nhẹ, từ trong không khí vô hình hiện ra mấy đạo phù văn, nàng tiến hành sửa đổi, cùng lúc nhắm mắt lại.

Một lần nữa mở mắt ra, cảm giác vẫn như thế, mọi thứ xung quanh đã khác hẳn, từ cách bài trí đến những quyển sách bên trên, nàng lộ một nụ cười mỉm nhẹ trên mặt rồi tiến tới tìm một chỗ, tay phải nâng lên làm bộ cầm nã, Chân Khí khẽ dụng hút lấy bốn quyển thư tịch về tay nàng, một bộ thẻ trẻ, một bộ đồ hình sáo quyển, một bộ kim cang khắc cổ giáp, một bộ mặc tự xiên vẹo mép giấy úa vàng, nàng bắt đầu đọc cùng lúc.

Đừng hỏi, nàng chính là chất chơi như vậy.

Tri thức đại dương không có điểm ngừng, nếu không người người đã rõ bến bờ Bỉ Ngạn ở nơi nào. Mấy canh giờ đã trôi qua, Keqing bỗng thở dài một hơi, thổ khí rõ ràng nhẹ hơn trước lại ẩn náu một cỗ thất vọng vô danh.

Nàng đã điểm qua mấy chục đầu thư tịch với đủ loại phong cách khác biệt, nhưng chung quy đến cuối vẫn chưa tìm ra được đáp án mà nàng cần, thậm chí cả đáp án tạm đủ thỏa mãn.

Khẽ lắc đầu, nàng định ra khỏi Trữ Thư Các, có lại chào vị kia, vị kia Thủ Các Nhân lần này không ngờ lại không đáp lại, nàng cũng không quá để ý.

Bất quá lúc nàng bước ra không ngờ lại không chỉ có một mình, từ tòa đệ nhị đại môn cũng đồng thời bước ra một vị khách mời vô cùng đặc thù.

Một nam hài tầm chín tuổi, thân mặc sơn thủy bào.