Quyển 2 Chương 55: Phong Tinh đại điển (5)
Rung động! Tuyệt đối rung động!
Ngồi ở bên trên cao kiều, lại sở hữu Quan Nguyên chi Nhãn, sơn thủy nam hài lần đầu tiên lộ ra thần sắc chấn kinh.
Ở trong tầm mắt của hắn, cả thế giới mặt ngoài nhìn qua không có gì biến đổi, tĩnh vốn vi động cực, kỳ thực bên trong đã xuất hiện vô số biến hóa, bản nguyên khi tụ khi tán, từ đó diễn sinh ra các loại trường lực vô danh khó có lời nào diễn tả nổi.
Mơ hồ bên trong, một bóng hình vĩ ngạn xuất hiện, lớn tới vô cùng nhìn không thấu nhìn không rõ, hắn chỉ biết là, thuần luận về mặt bản nguyên, thứ này thậm chí còn dường như gần vượt Bình lão lão một bậc.
Tất nhiên đứng trước mặt sư phụ thì Quan Nguyên chi Nhãn vốn chưa phải Thần Thông cũng nhìn không thấy rõ hết, nhưng hắn hiện cũng mới chỉ đánh giá được một góc băng sơn của Thế Giới chi Linh này, vậy nên đánh giá như kia vẫn tương đối là chính xác.
Bản Nguyên cùng Pháp Tắc lẫn nhau xen lẫn, lẫn nhau thành tựu, phảng phất âm dương hòa hợp, nhất động liền là nhị động, không thể tránh né, thông qua quan sát bản nguyên biến hóa Lê Thanh Vũ có thể lần mò được một hai quy luật Pháp Tắc diễn hóa, đây là đại cơ duyên!
Phải biết hắn hiện ngay cả Thánh cảnh còn chưa tới, nếu không nhờ Quan Nguyên chi Nhãn cùng quan sát một lần bản nguyên ở cấp vĩ mô như này rung động, lại cộng thêm Nhị giai Cung Mệnh chèo chống ít nhất Thánh giả chi tư, nếu không dù như nào cũng tuyệt đối khó mà nắm bắt nổi dù chỉ là một tia Pháp Tắc, cảm ngộ được cũng sẽ nhanh chóng lãng quên, bởi bản chất của hắn hiện đang hoàn toàn chưa đủ.
Lê Thanh Vũ cứ chìm đắm trong đó dường như không biết thời gian, thiên phú Thời Gian Tưởng Niệm theo bản năng được phát động, mọi chi tiết đều được hắn để ý.
Thất đại biến hóa lớn nhất của bản nguyên dần dần có thể nhìn ra được chút đăc tính, bản nguyên từ đó phân bảy, không khó đoán chính là Thất Đại Nguyên Tố, trong đó lấy Nham vì trụ cột, cứng rắn bao trùm nhất.
Ở bên dưới, rất nhiều Thất Huyền môn đệ tử cùng trưởng lão cũng mượn thời cơ này để đoán luyện Nguyên Tố của bản thân, bên dưới Thần Du chưa nói tới tu vi đột nhiên đột phá tăng mạnh như nào, căn cơ tuyệt đối càng được đánh vững, cũng càng tinh thuần, thuật pháp biến hóa đều được thể hiện ra hết, Thần Du bên trên tác dụng nhưng lại không lớn, bất quá tông môn phát triển chính là lợi ích chung lớn nhất của bọn họ.
Hàng trăm bồ đoàn phát sáng linh quang, mơ hồ có Huyền lực dập dờn, đại trận trung vô số tiểu trận, trận nhãn gian hàng chục trận huyệt, quang cảnh mạc danh kỳ diệu hùng vĩ.
Bên trên pháp đàn, đám người của Hỗn Nguyên tông cũng dường như không phải không đếm xỉa đến thế trận này, bất quá vì một số lý do nào đó bọn họ lại chỉ mượn nhờ một số năng lượng chung kết bồi hồi hấp thu tu vi, cũng không tham gia việc mượn Nguyên Tố luyện thân, thậm chí phần nào còn thi triển thuật pháp phòng vệ.
Đây cũng một phần chính là vấn đề, càng gần trung tâm khí số càng mạnh Nguyên Tố càng nồng đậm, nếu không có pháp môn dùng trận pháp để cộng đồng sử dụng thì rất dễ lạc quẻ, Thần Du không đến liền không có biện pháp đứng vững tại chỗ, nguy cơ cao chịu Nguyên Tố ăn mòn.
Tương tự còn có đám Ngọc Hành nhất mạch cùng một số thuật sĩ không chủ tu Nguyên Tố của Tổng Vụ, bất quá số này còn là rất ít, dù là không gánh nổi cũng biết lùi ra ngoài xa, dựa vào đấy vớt chút cơm canh.
Thiên Quyền Ningguang người gần pháp đàn nhất lại đứng yên tại chỗ, quanh thân kim quang mơ hồ hiện, đây dường như là Đế Quân chúc phúc, để cho nàng có thể dễ dàng hấp thu cùng tinh luyện Nguyên Tố, đồng thời nàng Thất Tinh khí vận một mạch tương liên với vị kia đang ngồi trên đài cao, tự nhiên tại chỗ nàng liền an toàn nhất.
Bất quá so với không ít tân tấn Kim Đan đệ tử của Thất Huyền môn, nàng đạt được lợi ích thậm chí còn ít hơn đôi chút, dù sao mấy năm trước ngay tại một mảnh vực khác trong Thất Tinh Tiểu Thế Giới, ngồi tại đài cao nhận thiên địa giá số chính là nàng, lợi ích cũng đã chiếm đủ nhiều giờ chỉ có thể dùng để tăng chút tu vi.
So sánh với nàng hiện tại nhàn nhã, Keqing đang ngồi trên đài cao cũng không có dễ chịu như vậy, ngược lại cảm giác toàn thân đang bị vô số trọng lượng đè lên, ép xuống thân thể, ép xuống tinh khí thần, ép xuống tâm linh!
Kinh mạch một tia Chân Khí không thể điều động, lại như tồn tại một thứ lực lượng nào đó du tẩu khắp toàn thân, làm nàng không thể không nhớ tới khoảng thời gian cách đây mấy năm đột phá Võ Giả cảnh, tình huống hiện cũng tương tự.
Nàng biết rằng hiện tại chính là cơ duyên lớn nhất của bản thân, chân chính Thất Tinh truyền thừa, tiếp nhận được càng nhiều liền càng tốt, bỏ qua liền không còn rồi.
Thế nên dù thế nào, dù hàm răng cắn chặt khóe miệng đã chảy ra máu, thất khiếu dần sung huyết, nàng vẫn không chịu bỏ cuộc!
Mơ hồ trung, tri giác dần phai nhạt, các thanh âm tụng niệm xung quanh cũng dần biến mất, nàng đã cảm giác không được áp lực cùng đau đớn, ngược lại có chút mệt mỏi.
Tay nàng vẫn giữ nguyên thủ ấn, tâm thần cố nhiên vẫn vững vàng, thế nhưng tại sao lại cảm giác như vậy, kiên trì đi tới là một khoảng không....
Bất chợt một thân ảnh chắn trước nàng cùng khoảng không kia, dường như đang hô lên mấy tiếng nàng không nghe được, phảng phất là gọi tên nàng, để nàng kết xuất thủ ấn.
Nàng muốn sao? Cũng muốn. Nhưng bên trong lại có một thanh âm không ngừng nói cho nàng rằng nàng không thể làm vậy. Nó làm nàng mông lung, nó làm nàng do dự, cuối cùng để bỏ lỡ thời cơ.
Nàng đã không còn kết xuất thủ ấn được nữa.
Tri giác nhận thức gần tận diệt, xung quanh u minh trống rỗng.
Một đạo kiếm quang quen thuộc bỗng lóe lên, cắt xuyên qua u minh.
Bóng tối lại tràn tới, nhưng không có lạnh lẽo trống trải, ngược lại ôn nhu dịu dàng.
.....
Hắc ám bên trong, không gian không tồn tại.
Mở mắt ra, quang mang chiếu tỏ mọi ngóc ngách.
Keqing chợt tỉnh dậy, liếc nhìn xung quanh, phát hiện mình hiện đang nằm trên giường ở một căn phòng lớn nọ, xung quanh trận pháp cấm chế đủ đầy.
Nàng cố gắng cử động thân thể, ngạc nhiên thay lại phi thường dễ dàng, Chân Khí cùng huyết khí trong người phảng phất giao long trong nước, tùy nàng điều động.
Cảnh giới cũng từ Trung Thừa đột phá đến Thượng Thừa cảnh, thậm chí còn kéo lên được nhị trọng.
Nàng khẽ đứng dậy, không quên kiểm tra đồ vật bên trong giới chỉ, phục trang của nàng so với khi tiến hành Phong Tinh không khác, chỉ thiếu mỗi chiếc đấu bồng phỏng chừng do quá vướng víu đã được gỡ ra.
Tiến ra ngoài cửa, xuyên qua hàng rào gỗ, đập vào mắt nàng là một phong cảnh tiểu sơn hà nhỏ, hòn non bộ đặt trên nước, giữa có cá tung tăng chuồn chuồn khẽ lướt, hương sơn thơm nồng nàn, linh khí ôn nhuận, từ trước ra sau mơ hồ có Tiên khí.
Chung quy nơi này cũng là đại bản doanh Thái sơn của Ngọc Hành nhất mạch, nàng đối với chỗ này không tính là biết nhiều vẫn coi là quen thuộc, đối với những thứ này nàng không để ý, chỉ quan tâm đến một người đang ngồi trên ghế gỗ phía trước hòn non tận hưởng phong cảnh.
Một vị thục phụ thân mặc hồng huyền y, bên thân một thanh kiếm sứt mẻ.
“Nha đầu tỉnh rồi à?” Âm thanh đối phương truyền đến.
Vừa định đáp “Vâng.” Keqing, sau khi dò xét nữ tử kia thêm đôi chút, chợt mặt mày biến sắc, nháy mắt không để ý được bất kỳ chuyện gì, lập tức quỳ xuống hai gối chạm sàn gỗ, đầu cúi sâu.
Vị thục phụ kia, sư phụ của nàng, tiền nhiệm Ngọc Hành, hiện chỉ có Võ Tôn cảnh!
Này có khác gì so với lúc trước? Đối phương không phải vốn là Võ Tôn sao?
Không phải, Tiêu Lăng Nhi vốn đã là Võ Tôn viên mãn, tuy rằng chuyển dời thiên mệnh cùng khí vận dẫn đến khí tức suy sụp, lại nhưng điểm nhất thời đấy không ảnh hưởng được tích lũy dài lâu, mượn nhờ trận pháp kia nàng đã đột phá được Võ Thánh tại chỗ.
Nay nhưng lại quay về Võ Tôn, thậm chí cũng không phải viên mãn chỉ có Chuẩn Tôn, chuyện gì xảy ra không phải đã rõ ràng sao?
Sư phụ đã dùng tu vi thậm chí sinh mệnh bản thân làm đại giới, căn cứ theo liên hệ vốn đã được thành lập giữa vận mệnh hai bên lại mạnh lên bởi sự chuyển tiếp thiên mệnh, u minh bên trong một kiếm đoạn thiên cơ, vì nàng kết thúc điển lễ ngay trước khi nàng tại chỗ vẫn lạc.
Đột phá Võ Thánh, thọ nguyên tiếp cận 400, vừa đến nay lại không có, như phù dung ảo mộng.
Mà tất cả chỉ vì nàng... cố chấp không bỏ!
“Sư... phụ...!” Keqing càng nghĩ đầu cúi càng thấp, từ trong kẽ răng nghe ra được hai chữ này, người nào không biết lại tưởng nàng có thâm cừu đại hận gì, chỉ có thục phụ trước mắt rõ ràng, không thiện diễn đạt cảm xúc Keqing nay đã đạt tới đỉnh điểm cảm xúc, thậm chí biên giới tẩu hỏa nhập ma.
Nàng đã bắt đầu hoài nghi Đạo của mình.
Thở dài một hơi, người trong nháy mắt biến mất, một đạo ôn nhu sóng lửa sau đó vuốt qua hai bím tóc trên đầu Keqing hạ xuống, mảy may không làm tổn thương nàng, nâng lên khuôn mặt còn hơi non nớt vốn tràn ngập kiện định nay lại lâm vào âu lo cùng mông lung kia, Tiêu Lăng Nhi khẽ nói:
“Tình nhi, cũng không cần phải vì thế mà hối hận rồi. Ngươi không phải vốn đã định một lần kia đánh cược bản thân mệnh sao? Là vi sư vốn không đúng, ngược lại ngăn cản ngươi trước khi ngươi đạt đến điểm giới hạn...”
“Không sư phụ, là lỗi đồ đệ, biết rằng đường đi không thông vẫn cố chấp....!” Nghe thấy sư phụ lại tự nhận lỗi, Keqing lập tức hốt hoảng lên, lời nào chửi mắng nàng nghe được chứ riêng lời này lại tuyệt đối không được, miệng vừa định cãi lại thêm gì nữa, bỗng đã bị đối phương một ngón tay phong kín miệng.
Bốn mắt đối nhau, một bên hai tròng đen trắng lẫn lộn, đã từng phong quang qua nay ảm đạm mịt mờ, phảng phất tiếng ai thán của tuế nguyệt, bên còn lại tinh quang chưa tỏ, mông lung không rõ, lại chiếu lấy một đầu thông thiên quang huy tiền đồ.
Lời ngầm không cần nói, ý đều tự hiểu được. Tiêu Lăng Nhi buông đệ tử của mình ra, miệng khẽ cười:
“Nhìn nha đầu ngươi kìa, sư phụ ngươi cũng chỉ là b·ị đ·ánh rớt cảnh giới thôi, chung quy cũng không phải t·ử v·ong, một lần gõ vang đại môn liền làm rất đơn giản, chẳng lẽ làm lại một lần nữa không được, ngươi không tin sư phụ ngươi thế sao?”
“Bất quá sư phụ nếu lần hai-“
“Ta Tiêu Lăng Nhi nói được thì làm được, ngược lại nếu nói ra bây giờ có đột phá lên Võ Thánh cũng không để làm gì, thà rằng vì thế mà đổi lấy chút tương lai hỏa chủng, này cũng là đáng. Ngươi xem, mặc dù không tới, nhưng ngươi cũng chỉ cách điểm giới hạn đấy có một đường, 49 chiếm 48, tuổi vẫn còn trẻ trong tương lai rất có thể còn có đại cơ duyên. Đánh đổi như thế, ta nguyện ý.”
“Ngược lại là ngươi, đại nạn vừa qua tinh thần không ổn định, việc của ngươi bây giờ không phải là lo cho sư phụ mà là đi tìm chỗ nào tĩnh dưỡng đi, Trữ Thư Các ngay tại khu Đông Nam đấy, ngươi không phải thích nhất xem thư tịch sao?”
Cứ thế, bị đối phương nói một hồi làm cho nguyên bản vốn mông lung nay lại thêm mờ mịt Keqing, bắt đầu bước đi về phía Trữ Thư Các.
Nhìn theo bóng dáng nàng dần xa, lúc này hồng huyền y thục phụ mới buông xuống vẻ mặt tươi cười, khẽ thở dài:
“Tình nhi à, chung quy hiện ngươi cũng đã là Ngọc Hành, mỗi một bước đi liền không thể lỗ mãng. Sư phụ, đồng thời là cả gia gia ngươi cũng không thể lúc nào cũng ở bên ngươi. Mệnh liền chỉ có một, lượng sức làm theo, đường tắt vốn không có, không ngại gian khổ kiên định, cuối cùng Đạo nhưng vẫn thành rồi.”
Lại một hồi phong xuy thủy diện ở nơi cạnh bên, từ đâu bỗng xuất hiện một giọng nói:
“Đáng sao?”
“Đáng.” Thục phụ ngữ khí chém đinh chặt sắt nói, sau lại bồi thêm:
“Dạ lão quỷ, ngưng cái thói rình coi trộm ngắm biến thái của ngươi lại, nếu không đừng trách kiếm ta không lưu tình.”
Bỗng từ bên bóng râm của hiên nhà gần đấy bước ra một nam tử trung niên, mặt mày âm hiểm, đầu mi mỏng môi dẹt, bên hông một thanh tiểu đao, khí chất trên thân cực kỳ u ám.
Đáng nói là, bên hông của nam tử trung niên này không ngờ lại có một viên Thần chi Nhãn, cũng Truyền Thuyết phẩm, Phong hệ.
“Chậc chậc, đường đường Ngọc Hành Kiếm Tôn, không, đã từng giây lát Ngọc Hành Kiếm Thánh không ngờ lại rơi xuống mức này, gặp phải một hổ bị bẻ răng như vậy, không biết là may mắn nào đã dẫn ta đến đây?” Hắn nhếch miệng nói, giọng điệu cực kỳ phù hợp với khí chất.
“Thôi cái thói thơ thẩn đấy lại, Dạ Thiên Hoan, bao năm nay ngươi đánh không lại ta, hiện cũng vẫn sẽ không lại, phúc đâu không thấy họa đã tới trước rồi.” Tiêu Lăng Nhi không chịu thua kém, mắt lạnh nhìn đối phương, mặc dù nàng vẫn đang mù.
“Ha ha, vậy cũng phải thử mới biết được.” Nam tử trung niên cười lớn, cổ tay hơi cử động.
“Mấy chục năm trước bại tướng dưới tay nay lại tự tìm chuốc lấy nhục, ngon thì tới.” Thục phụ hơi bẻ cổ, thanh âm răng rắc vang lên, lộ ra một mặt nàng không bao giờ để đệ tử nhìn thấy.
Hai vị Võ Tôn so khí thế, một bên trăm trượng phong sa, bên còn lại tiếp thiên diễm hỏa, đình lâu bên cạnh dù sở hữu vô số cấm chế cũng mơ hồ nghe được âm thanh răng rắc.
....
“C·hết! Đỡ ta Đệ Tam Trọng Chúc một kiếm! Ngươi tên tiểu nhược kê này!”
“Ha ha, Đệ Tam Trọng Chúc của ngươi lực công kích quá yếu, ăn ta Tuyệt Thế Thiên Cương một quyền!”
Bên dưới mái hiên, sát khí đằng đằng, có hai thân ảnh đang vừa ngồi chửi nhau vừa đánh bài.