Quyển 2 Chương 57: Đại lễ
Cả chỗ có hai người, lại đi ra cùng lúc, tự nhiên sẽ gây nên chú ý từ song phương.
Keqing nhìn qua nam hài nọ, cảm giác dường như có chút quen mắt, nàng vốn là sở hữu bản sự đã gặp liền không quên được.
Chỉ là nam hài đã tại trước khi nàng nhớ ra được liền đã nâng hai tay lên thi lễ:
“Bái kiến Ngọc Hành đại nhân, hẳn thân thể không còn đáng ngại?”
“....Đã vô sự.” Keqing nghe được giọng nói này, cuối cùng mới từ bên trong chuỗi ký ức lấy được một chút ấn tượng:
“Chờ một chút, có phải hay không ta từng gặp ngươi rồi?”
Nam hài cũng không che dấu, gật đầu:
“Cách đây không tới một năm, tại ngay trước lễ Hải Đăng đúng là có một lần.”
“Ngươi chính là nam hài đi mua cá nọ!” Keqing ngữ khí ngạc nhiên, sau đó lập tức chuyển giọng:
“Thứ lỗi, hơi đáng xấu hổ, có thể còn không biết các hạ danh xưng?”
Nàng vốn tưởng đây là một tân tấn đệ tử của Thất Huyền môn đạt được một danh ngạch tiến vào trong Trữ Thư các, hoặc giả cũng là một vị khác thuộc Ngọc Hành nhất hệ, nhưng bất kể loại nào đều sẽ không thể tự do xuất nhập bên ngoài giống như đối phương lúc trước, tân thu đệ tử nàng hẳn là đều sẽ biết.
Từ tất cả những điều này có thể suy ra được, đối phương tuyệt đối không tầm thường, chí ít về mặt thân phận, này cũng được thể hiện ra trong thái độ với một Thất Tinh như nàng, đủ tỏ kính lễ nàng liền đổi cách xưng hô thành “các hạ”.
“Tại hạ cũng không phải cái gì ghê gớm, Ngọc Hành đại nhân không biết đến bậc vô danh tiểu tốt này cũng là lẽ thường, có thể được ngài nhớ đến chính là vinh hạnh. Bất quá nếu như xưng hô bất tiện, vậy liền thỉnh đại nhân gọi hai chữ ‘Thanh Vũ’.” Nam hài chậm rãi đáp, ngữ khí thong dong nhẹ nhàng tựa xuân phong.
Keqing gật nhẹ đầu, cũng không đi hỏi thêm gốc rễ, vừa chân chính gặp lần đầu như vậy liền không lễ phép. Nàng cũng không có ý định bắt chuyện thêm, hiện cũng không có quá rảnh để nói chuyện phiếm, lại cộng với việc bản thân bất thiện giao lưu đặc biệt với hài tử không phải thuộc cấp như này.
Khẽ chào đối phương thêm một tiếng, nàng định rời đi, trước hết tìm sư phụ.
Chỉ là ngay tại lúc chân trước vừa mới chuyển, một giọng nói đã từ đằng sau truyền đến:
“Duyệt tận thế gian sách, lại ngay cả một đáp án cho bản thân cũng không tìm được, thật là đáng buồn thay.”
Keqing bước chân không đổi, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ không hiện, tiếp tục bước tiếp chỉ để lại nghe được:
“Đạo dài đường xa, đạo vốn tại người, bước đi vô hối, nhưng đấy thật sự là vô hối sao?”
Bước chân nàng càng nhanh hơn.
“Không quay đầu nhìn lại, ngàn vạn phong cảnh cũng không tồn đọng, sau không có cũng coi như vậy đi, thế trước thật sự có sao? Hoặc ít nhất, ngay cả một câu hỏi cũng không dám vấn?”
Tân nhiệm trẻ tuổi Ngọc Hành tinh bỗng dừng lại, quanh thân bùng lên khí thế, Thượng Thừa chi uy dẫn đến phong vân biến hóa. Nàng khẽ xoay người đối diện với nam hài kia, ánh mắt như điện như chớp giật.
Chỉ là nam hài vẫn không có chút nào sợ hãi e ngại, ánh mắt cũng không lẳng lặng ngược lại ngập tràn sinh động, đâu đó lấp lóe chút quang mang trí tuệ không rõ.
Hai bên nhìn nhau một hồi, cuối cùng thiếu nữ mất đi tiên cơ nay liền thua nửa bước, không thể không hỏi:
“Câu hỏi gì?”
“Ngài không phải tự biết sao?”
“Tự biết gì?”
“Tự biết điều ngài muốn hỏi.”
“...Ngươi biết gì?”
“Ta cái gì cũng không biết, đạo lý gì cũng không rõ, chỉ biết chúng sinh liền là chúng sinh, lại rõ vạn vật sinh trưởng không phân khu, trước sau không đáng nhắc đến, trên dưới lại càng đạo không, bát canh nghiêng nước bên trong không đổ, hạo nhiên vốn chính là ý này, công chính vốn tự trên cao lại không rõ gốc, cũng không cần phải liệu, từ đó mà nhìn, Đế Quân bất quá cũng là chúng sinh bên trong một thành viên.”
“...”
Sau một hồi, thiếu nữ không nói gì liền quay đầu đi bước tiếp, còn hơi khẽ gắt một ngụm khí phảng phất không thèm để ý những gì vừa nghe được, chỉ là mồ hôi trên trán đã to bằng hạt gạo.
Nam hài nhìn cảnh này vẫn y nguyên duy trì tiếu dung, nhìn đến tận khi đối phương đi xa, mới quay người hướng về phía Trữ Thư các thi một lễ:
“Đa tạ Đồng Niệm tiền bối tặng một cơ hội.”
Từ bên trong tòa thư các truyền đến một thanh âm ồm ồm:
“Hà tất phải nói như vậy, Thanh Vũ công tử không chê nơi này tri thức nghèo nàn, vậy liền đã là chúng ta vinh dự. Các hạ có thể đến đây bất cứ lúc nào.”
....
Keqing tiến về chỗ hiên nhà nọ, nhìn thấy một vị thục phụ quen thuộc lúc này đang cho cá ăn, lập tức thi lễ:
“Sư phụ!”
Tiêu Lăng Nhi quay đầu lại, nhìn ra vẻ căng thẳng trên gương mặt của ái đồ, có chút hơi bất ngờ, nghi ngờ hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Làm sao đi Trữ Thư các một chuyến tâm tình lại trở nên kém hơn so với lúc trước? Chẳng lẽ ngươi lại gặp được nghi vấn nào còn khó khăn hơn sao? Hay là tâm tình càng hãm càng sâu?”
“Không phải, sư phụ. Tuy vẫn còn chút nhưng đồ nhi chung quy đã khám phá được đại đa số phiền muộn, chỉ là trên đường đi ra có gặp một nam hài kỳ lạ...”
Đối với việc gặp được Lê Thanh Vũ Keqing cũng không giấu gì, một năm một mười tóm tắt lại chuyện vừa xảy ra, chỉ có câu cuối cùng bình về Đế Quân nàng mới có chút giữ lại.
Nhìn lấy trước trán sư phụ nhăn lại càng sâu, nàng có chút lo lắng hỏi:
“Sư phụ, trông người như vậy, lẽ nào biết được căn cước của nam hài này sao?”
Tiêu Lăng Nhi nghe vậy mới thở dài:
“Căn cước không rõ ràng, nhưng có lẽ lai lịch vẫn biết được một hai. Yên tâm, người này hẳn là bạn mà không phải địch, ít nhất trước mắt có thể tạm coi như vậy. Chỉ là Tiên duyên dù sao cũng phiêu miểu khó hiểu...”
“Tiên duyên? Đây là một vị Tiên Nhân?” Keqing mở to mắt, nhưng cũng không có quá ngạc nhiên.
“Tiên Nhân không đến nỗi, lại hẳn là Tiên gia tử đệ, cụ thể liền không rõ ràng được rồi. Chỉ là nhắc nhở như này cũng không phù hợp phong cách của nàng, chẳng lẽ hắn tự tác chủ trương? Nhưng lẽ nào lại...”
Tiêu Lăng Nhi ban đầu vốn định đáp, càng về sau lại càng giống tự hỏi tự đáp một mình, cuối cùng bỗng lại hướng ái đồ hỏi một câu không rõ đầu đuôi:
“Keqing, ngay cùng ngày sau khi ngươi lâm vào hôn mê, cũng từng có một nam hài rơi vào tình huống tương tự. Chỉ là tình huống khác biệt, lúc được vị sư tỷ của hắn đưa vào trên giường dưỡng thương, hai mắt kẻ này vẫn đang chảy máu không ngừng, ngươi nghĩ như vậy là tại sao?”
“Hai mắt chảy máu, sau đó lại b·ất t·ỉnh, lĩnh ngộ điều gì sao?” Keqing lâm vào suy tư, bỗng dường như phát giác ra một loại khả năng, chỉ là điều này làm nàng dường như khó mà tin nổi:
“Chẳng lẽ là... Lĩnh ngộ Thiên Vận Thất Huyền trận!?”
Tiêu Lăng Nhi không đáp, điều này chỉ càng làm cho nàng cảm thấy mông lung.
Giờ đây bỗng nhớ tới một chuyện, bản thân có thể nhận ra đối phương là vì dung mạo đối phương không có làm ra thay đổi gì, đối phương lại tức khắc nói ra được thời gian nhận biết bản thân, tức là có khả năng ngay từ khi đó đã biết nàng là Keqing, một vị Ngọc Hành nhất hệ đích truyền.
Điều này... Kết hợp với tất cả những điều kể trên, rốt cuộc đối phương có toan tính gì đây? Nàng giờ phút này đã cảm thụ được sâu sắc lời của sư phụ, rằng tiên duyên phiêu miểu khó hiểu.
Tiên duyên cũng không phải chỉ là cố định cơ duyên thành Tiên, mà đồng thời cũng biểu trưng cho duyên phận giữa Tiên cùng người.
Khác với Keqing, Tiêu Lăng Nhi nhìn được vấn đề sâu hơn một chút, dù sao thiếu nữ lịch duyệt vẫn còn mỏng, dù cho xuất thân cùng gia thế đều không tầm thường nhưng độ cao chung quy vẫn chưa tiếp xúc đủ nhiều.
Không có choáng ngợp mông lung hay e ngại, chỉ có thuần túy suy nghĩ cùng tập trung phân tích lợi hại, đây mới là phong thái của một vị thâm niên Thất Tinh.
Thông qua một số nguồn thông tin, nàng biết được nam hài kia cũng không phải mới lần đầu gặp Thất Tinh, cả Thiên Xu cùng Thiên Quyền cũng đều có gặp qua, cũng dường như đem đến một số mối liên hệ nhất định tỷ như lần này.
“Thiện duyên sao?”
....
Phải, thiện duyên.
Đưa ra mấy lời cảnh tỉnh cho đối phương, chính là cách Lê Thanh Vũ thực hiện thiện duyên của bản thân lần này, dù sao cũng chính nhờ nàng kéo dài thời gian mà hắn mới có thể lĩnh ngộ được nhiều như vậy, hơn nữa kết thiện duyên cũng không có gì không tốt, sau này sớm muộn sẽ phải gặp mặt.
Bước đi trong ánh hoàng hôn, quay đầu thời gian trôi qua như cắt, chẳng mấy chốc hắn đã lại xuất hiện ở trước đạo hồng môn, đồng thời tùy hành còn có một nữ tử tóc lam.
Nhìn thấy Ganyu, cũng biết hiện đang là điểm kết của lần đến thăm Tiểu Thế Giới này, chung quy hắn cũng là ngoại nhân, điển lễ kết thúc liền cần phải rời khỏi, thậm chí ngay cả xem cuộc đấu pháp để chọn ra mười vị thủ tịch của Thất Huyền môn cũng không có thời gian, hắn không khỏi nghĩ tới nghĩ tới thu hoạch của bản thân.
“Hóa ra đây mới thực sự là ẩn ý đằng sau của sư phụ khi cho ta đồng thời đi xem Phong Tinh đại điển.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm.
Sở hữu Quan Nguyên chi Nhãn, khi Thiên Vận Thất Huyền trận được khởi động, rất nhiều biến hóa của bản nguyên cũng trở nên rõ ràng, từ bản chất của Thất Đại Nguyên Tố cho đến Thế Giới chi Linh, tuy rằng không dám nói hiểu được tường tận, nhưng đối với hắn việc nhận ra hiện cũng đã chẳng còn mấy khó khăn.
Đó là lý do hai ngày nay ngay sau khi vừa tỉnh dậy hắn đã lập tức xin được vào Trữ Thư các, để tìm đọc các tư liệu có liên quan đến Nguyên Tố cùng các loại thuật pháp, tu luyện chưa nói tới dù sao bị hạn chế tu vi, rất nhiều thứ hắn cũng đã có lý giải.
Dùng cách nói khái quát mà nói, giống như bên trong võ nghệ, bản thân trình độ chưa lên, tầm mắt lại ở một cấp bậc nhãn giới khác, võ lý chính là như vậy.
Đừng xem thường việc nhìn qua không có ảnh hưởng tới chiến lực này, kiến giải chính là một trong những trụ cột căn bản của việc tu luyện, sở hữu một tầm nhìn khái quát với bản chất của thế giới xung quanh, ít nhất có thể đảm bảo sau này tu luyện có thể đi được quanh co, nhưng vẫn sẽ luôn hướng lên trên, đi có chủ đích.
Mà ai bảo không có ảnh hưởng tới chiến lực? Tuy rằng ở cấp độ của hắn hiện tại cũng chưa thể vận dụng bản nguyên cũng như chưa phải chống lại đối thủ sở hữu khả năng xâm thực bản nguyên nhưng dựa vào một chút áo nghĩa chi bí, hắn đã có thể thay đổi chút liên quan tới kiếm pháp của bản thân, đầu tiên là chiêu Minh Minh Vô Thực kia, vốn là lấy hư dẫn thực, nay lại càng hiểu thêm về bản nguyên, liền đặt mục tiêu hướng tới là không hướng ngoại mà biến chỉ hướng nội mà hóa, cuối cùng làm khó lòng phân rõ, thực hư bất nhất, khi đấy mới được gọi là có thành tựu.
Đây chính là sự khác biệt về tầm mắt.
Đương nhiên, để sở hữu được cảm ngộ này cũng không đơn giản, thiên thời địa lợi chưa nói, nhân cũng phải hòa. Vì cố gắng lĩnh ngộ áo nghĩa bản nguyên của Thiên Vận Thất Huyền trận, hắn đã gần như dốc hết sức Tinh Khí Thần thôi động Quan Nguyên chi Nhãn cùng Thời Gian Tưởng Niệm, mặc cho hai mắt đau nhói chảy máu, mặc cho Nê Hoàn như bị người dùng kim châm đâm vào, mệt mỏi cùng buồn ngủ như cự sơn đè xuống mí mắt, hắn vẫn không ngừng, cuối cùng mới từng tia từng tia dung hội quán thông.
Thẳng cho đến tận khi tiền nhiệm Ngọc Hành bước lên đài cao, một chiêu hỏa kiếm thiêu đốt vạn trượng khí vận, cắt xuyên nhân quả u minh giữa Keqing cùng Thế Giới chi Linh tạm thời giá xuống khí số, đồng thời kết thúc trận pháp, hắn khi đấy cũng mới tới được điểm dừng.
Ngã xuống ngay tại chỗ, mà đến tận lúc đấy Ganyu bên cạnh mới có phát hiện, bởi trước giờ nàng đều tập trung vào Thế Giới chi Linh.
Đây cũng là Thất Huyền môn chỗ khủng bố, bọn họ sở hữu pháp môn câu thông cùng tương tác với Tiểu Thế Giới này chi Linh, chỗ rút ra vĩ lực cũng đâu phải đơn giản? Theo như lời của Ganyu có giải thích với hắn sau khi tỉnh lại, thì Thế Giới chi Linh dù chỉ là của một Tiểu Thế Giới cũng đủ mang sức mạnh sánh ngang một vị Đạo Quân cảnh cự đầu, chỉ là bản thân Thế Giới ý chí phiêu tán khắp mọi nơi, lại đồng thời phải suy diễn nên mới coi như không bằng được chân chính Đạo Quân, chỉ là đối với một Trung Vị Chân Quân như nàng thì cũng đã là như núi cao khó với.
Tất nhiên, Đạo Quân ở đây chỉ là Đạo Quân vô kiếp, không sánh được bậc lão đời như Zhongli, fan cuồng của Đế Quân có bổ sung thêm sau đó.
Lại hỏi nàng tại sao không ra tay, hắn nhận được lời đáp là Nhân Quả này quá nặng, cũng không thích hợp tại thế giới này, mà hẳn vị này tân nhiệm Ngọc Hành cũng không thích.
Tràng diện khi đấy chính là, Lê Thanh Vũ nằm trên giường bệnh, khóe mắt vẫn còn đang chảy máu không ngừng nhưng sau một ngày tĩnh dưỡng kết hợp thuật pháp của Ganyu cũng đã khôi phục thất thất bát bát, Telos ở một bên làm gối đầu, đứng tại bên cửa sổ vị Tiên Lân kia nghe được mới không khỏi thở dài, hồi đáp:
“Ai! Nhân quả nặng, khí số chưa hoàn toàn gắn kết, khó mà gánh, khó mà gánh! Lại cộng thêm nơi này cũng được coi như Nhân tộc đại bản doanh, Thiên Vận Thất Huyền trận bản chất vốn chính là Nhân tộc chí bảo một trong, ta dù là Tiên Nhân nếu ra tay rất dễ dẫn đến những phiền phức cùng nghi ngờ không cần thiết cho cả hai bên, đây cũng là được cả hai cùng ngầm hiểu.”
“Bất quá kỳ thực nếu không có cách, ta có lẽ vẫn sẽ nếm thử xuất thủ, chỉ là ra đòn không có chắc được dù chỉ là chín phần, cũng may còn có Lăng nhi tại, dựa vào U Minh liên kết liền có mười phần chắc mười, cũng vì này rớt tận một đại cảnh giới, khi nào kiếm cớ tặng nàng mấy viên Tiên Sinh Duyên Thọ đan vậy.”
“Lại nói sư phụ nàng ra tay thì được, ta ra tay nàng chưa chắc biết ơn, dù sao cũng là đánh liều mạng, mặc dù có tâm ma duyên cớ nhưng đây vẫn là một loại quyết định, phủ định quyết tâm của người khác cũng không phải là một điều đúng, hơn nữa bản thân ta cũng muốn xem thử xem nàng có thể thành được hay không.”
“Rốt cuộc vị này tân nhiệm Ngọc Hành định hoàn thành cái gì?” Lê Thanh Vũ nghe thế mới nghi ngờ hỏi.
Ganyu liếc nhìn ngoài trời tầng mây tung tăng bay, khung cảnh mạc danh kỳ diệu xúc động lòng người, dường như hơi ngây người ra lại như hồi ức, lại cũng như cái gì cũng không nghĩ tới, sau mới nhẹ giọng hồi đáp:
“Thiên Đạo Trúc Cơ.”