Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 54: Phong Tinh đại điển (4)




Quyển 2 Chương 54: Phong Tinh đại điển (4)

Một trận giao tranh từ có sinh không, đến đây là kết thúc.

Lê Thanh Vũ thu hồi huyền kiếm, hô hấp dần ổn định, lại đưa mắt nhìn từ cựu nhiệm Ngọc Hành sang Ganyu, thấy được nàng lúc này đang bày ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, đều nói nhìn mặt không thế đoán lòng, khó có thể nghĩ được dê dừa nổi tiếng hàm hậu chất phác khi dùng mưu lại không tiếng động như vậy.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, mấy tiếng kia là do nàng sử dụng thuật pháp biến đổi, này mới chọc đến nghịch lân của nữ tử kia.

Đều nói thục phụ có tứ đại kỵ, nhất tử tôn, nhì tình cảm, tam thể trọng, tứ niên linh, động đến một trong liền là khó nói, ngay cả lời hỏi lời xưng hô cũng phải cẩn trọng, tự mình nói được lại không cho người khác nói, suy nghĩ một cách có đầu đuôi liền chiếm chút lý tình.

Mặc dù khá là vớ vẩn, nhưng đó lại là chuyện đã xảy ra. Dù sao cơ hội được một vị Võ Tôn tiếp cận Võ Thánh chỉ giáo cũng không phải dễ dàng.

Tam phương đều biết việc này, nên vừa có một bên hả giận cùng thăm dò, một bên lấy trưởng bối vun trồng, một bên rõ ràng biết phía trước là hố nhưng vẫn vui lòng nhảy xuống.

“Thanh Vũ công tử một thân võ học tạo nghệ đồng giai liền có thể siêu quần bạt tụy, tuổi nhỏ kiếm pháp liền đã cao siêu như vậy liền khó được.” Tiêu Lăng Nhi cất tiếng khen, lời này là thực ý.

Ngay tại lúc vừa rồi hai bên kỳ thực cũng không hẳn là giao thủ, ngược lại sử dụng một loại phương pháp tương đương ảnh đấu. Tất nhiên với tu vi cả về Võ đạo lẫn võ nghệ như nàng thì cái gọi là hóa ảnh cũng đã quá là đơn giản, bên trong một tia minh minh vô thực đã nắm giữ, chung quy sinh ra được Mệnh ảnh, bản thân lại cũng là Thiên Nhân Hợp Nhất, vốn định dẫn dắt đối phương nào ngờ đối phương dường như hiểu ý, khí cơ cùng thần hai bên phối hợp, tố ảnh cùng thiên nhân hợp nhất đồng thời xông hướng, ngược lại có thể tạm đánh với nàng có qua có lại.

Vô kiếm đấu vô kiếm, đến khi hữu kiếm sinh cũng là lúc trận đấu kết thúc.

Trước đó bên trong cũng không phải chỉ có một loại động tác, ngược lại hàng trăm hàng ngàn thậm chí hàng vạn biến hóa cũng đã được tính vào, tuy rằng đa số đều chỉ là đẳng cấp Võ Đồ một phần lên tới Võ Giả nhưng thuần túy mà luận cả hai đều thuộc Nhất giai Võ Kỹ, tự nhiên về một mặt nào đó không có quá nhiều phân biệt có thể dung hợp.

Xem ra người này bản thân không chỉ tu luyện ảnh đấu rất khá rất chăm chỉ, tại Võ Đồ cảnh cũng làm được Thiên Nhân Hợp Nhất, này liền hiếm thấy, phải biết khi đó nàng cũng không thể làm được, tuổi còn trẻ mà đã như vậy, quả không hổ là Tiên gia đệ tử, giờ đã lý giải được một hai phần tâm thái ngang hàng của Ganyu tiểu thư, nàng nghĩ thầm.

“Đứng trước mặt Ngọc Hành tiền bối, kiếm thuật cao siêu liền không dám nhận, chỉ tạ tiền bối chỉ giáo, lễ này liền không nhỏ.” Lê Thanh Vũ khiêm tốn chắp tay đáp:

“Cùng giai tranh đấu ta nếu gặp tiền bối, hẳn nhiều hợp mười hiệp cũng chưa chắc chống được.”

“Công tử lời đấy ngược lại có hiềm nghi tự coi khinh bản thân, lại hoặc cũng coi lão thân đây mắt mù nhìn không ra được? Công tử sử xuất kiếm pháp không phải dã lộ nhưng cũng không phải chính thống pháp, ngược lại dường như tự chế, vì công tử đo thân mà sinh, biến hóa tự nhiên không phải thực liền không biết, hẳn công tử cũng là một Cơ Quan Sư, Trận Pháp Sư? Đường lối kiếm pháp bên trong dương tàng âm âm trợ dương, nhiều pháp quy một đạo, này cũng liền khó được.”

“Ha ha.” Lê Thanh Vũ dường như không biết nói gì hơn, chỉ có thể phụ họa cười hai tiếng.

Tiêu Lăng Nhi nghe vậy lại định nói gì, phía dưới đã lại ồn ào lên, thì ra người của Tổng Vụ đã tới, khí thế đầy đủ, theo sau là một số hắc bạch bào nhân, giữa các bên lộ ra một loại cảm giác xa cách.



Đi giữa đặc trưng chúng tinh củng nguyệt chính là nhân vật chính ngày hôm nay, cận tân nhiệm Keqing, người mặc tử trang thân khoác nửa mảnh đấu bồng, bên trên nửa đường lắc lư liền có thuật pháp dấu vết, nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ nhưng cũng không biết làm cách nào dù sao bản thân nghi thức liền là cần thiết, tóc hai bím kết dài thướt tha ẩn hiện bên dưới.

“Nha đầu cũng đã đến, cũng đã đến lúc ta người làm sư phụ này phát huy nốt chút giá trị cuối cùng trước khi trở thành một đầu cá ướp muối. Nếu vậy Ganyu tiểu thư, Thanh Vũ công tử, mạn phép không thể tiếp chuyện thêm được đôi câu, ta đi trước!”

Lời nói vừa dứt, nữ tử này liền đạp bước xuống từ trên cầu, thân ảnh chớp nhoáng không thấy, nương theo chút nhiệt hỏa dưới quảng trường đã lại hiện chân thân, chính đang hướng về phía thiếu nữ trẻ tuổi kia làm mặt lạnh lùng, nhưng nét tự hào cũng đồng thời không có che giấu.

Lê Thanh Vũ hơi lặng im nhìn cảnh đấy, một bên Ganyu bước tới hỏi:

“Thế nào?”

“Thu hoạch cũng không nhỏ, đăng phong tạo cực ranh giới đã càng tiếp cận hơn. Chỉ là có chút hiểu rõ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.” Lê Thanh Vũ thở phù ra một hơi:

“Cùng giai Võ Giả tam trọng, thật sự sư đệ ta cũng không chắc thắng, bất kể có bài tẩy hay không, dù sao cả hai bên đều có. Không phải nói cái gì mà ta quá tự ngạo khi so thân với một bậc tiền bối, chỉ là đối phương rõ ràng đang chịu bất lợi rất lớn, như giòi ăn vào tận xương, một thân thực lực dù như nào cũng khó phát huy được nhiều hơn sáu thành.”

“Ừm.” Ganyu gật đầu theo ứng một tiếng, dụng ý không rõ. Cặp sư tỷ đệ này lại dõi tầm mắt xuống quảng trường bên dưới, nơi xa thái dương cũng đã hoàn toàn vượt khỏi đỉnh đầu, đạt đến hoàng kim họa vị.

Phải, vị Ngọc Hành tinh kia, nàng mù.

Mù trong chiến đấu với Ma Thần, nguyền rủa ăn sâu vào sinh mệnh, đã rất khó để vãn hồi, trừ khi để Đế Quân ra sức.

Nhưng nàng cũng khước từ, ngược lại sử dụng công huân tích lũy được nâng đỡ đệ tử, bản thân lại lui về sau đài.

Có lẽ nàng giống như vậy mặt ngoài tự thừa nhận bản thân, trong lòng cũng thật sự không muốn dính vào một tòa giang hồ này nữa rồi.

Đây vốn cũng là thái độ nhân chi thường tình, dù sao giang hồ hoặc xấu hoặc đẹp, quyết định bởi nhân tâm.

.....

Phong Tinh đại điển không kéo dài quá nhiều giống Thất Tinh Thỉnh Tiên, quy mô bài diện lại vượt xa.

Bên dưới xung quanh pháp đàn bày biện bảy phương trận, mỗi chỗ là 52 tấm bồ đoàn, xếp từ trước ra sau hình quạt trải, lúc này ngồi trên là các đệ tử của Thất Huyền môn, đều sở hữu tu vi chí ít Kim Đan kỳ, càng hướng về sau tu vi càng tăng, đến một mức nào đấy tại bốn vị Địa Hỏa Thủy Phong tĩnh tọa bốn tôn Đại Thừa.



Xa xa ngoài kia là một số đệ tử trẻ tuổi hơn, hoặc cũng là tu vi thấp hơn, Trúc Cơ Linh Động xen lẫn, đứng ngoài tạo thành một đường vòng ranh giới, đóng giữ vai trò hộ pháp đồng thời thủ hộ các Trận giác, tổng số ít nhất lên tới hàng trăm người.

Đừng nhìn con số này là cảm giác nhỏ, phải biết bên trong đám này dù chỉ tùy tiện tuyển một người cũng thuộc loại tiểu thiên tài ở ngoại giới, khả năng trưởng thành cao đến đáng sợ.

Vì chuẩn bị ngày hôm nay, và cũng cho mỗi một đợt Phong Tinh đại điển, Thất Huyền Môn đều chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, số người xuất hiện ở đây trên quảng trường đã là một nửa môn nhân.

Bên trên Pháp Đàn có một đài cao, ở giữa khắc Thất Tinh đồ án, phía trên án ngữ lấy tử trang thiếu nữ, phía dưới an bài một số hắc bạch phục nhân cùng một đám người khác, nhìn qua có cảm giác giống người của Thất Huyền môn lại rõ ràng khác biệt.

Phân biệt là, Hỗn Nguyên tông nhân cùng Ngọc Hành nhất mạch Truyền Công, Cốt Cán trưởng lão.

Hỗn Nguyên tông, tông môn duy nhất không nằm trong xếp hạng của Huyền gia, là Nham quốc mà cũng không phải Nham quốc, sở hữu kết nối bí ẩn với Tiên giới.

Ngọc Hành nhất mạch, chính là các Ngọc Hành đời trước chưa c·hết cùng các dự tuyển Ngọc Hành nếu đồng ý, khi đó cũng sẽ sinh hoạt ở trong thế giới này, cố gắng hỗ trợ, khảo nghiệm cùng chọn lựa tân nhiệm Ngọc Hành.

Ngọc Hành nhất mạch cũng mới thực sự là chủ nhân chân chính của ngọn Thái Sơn này, đám người Thất Huyền môn nói đúng ra là về thuộc cấp trên danh nghĩa, vị trí tông môn cùng sinh hoạt kỳ thực nằm ở các sơn mạch xung quanh.

Cả ba thế lực, cộng với bản thân Tổng Vụ, thiếu một cái cũng không được, là những nhân tố then chốt để tiến hành Phong Tinh.

Đứng trước ánh nhìn của bao người, Thiên Quyền Ningguang bước lên phía trước, từ trong tay xuất hiện một tờ sớ kim quang ngập tràn, phía trên còn có in một dấu ấn.

Long Ấn, chúc phúc của Nham Vương Đế Quân.

Nghi môi khẽ mở, một giọng nói tràn ngập lực lượng vang lên:

“Phụng Đế Quân thánh chỉ, mang chư Tiên chúc phúc, chọn ngày lành tháng tốt, tại hôm nay khai đàn!”

Nhất thời, pháp trận dưới chân bao quát toàn bộ quảng trường bỗng rực sáng, kim quang phóng thẳng lên thiên không xuống đại địa, phía trên đỉnh núi không khác gì mọc ra thái dương thứ hai, xung quanh ngàn dặm khó lòng phân biệt.

“Thất Tinh đăng cơ là vì Nham quốc, trước sau phân bảy bỏ xuống đôi hai, thiên bình chi gian xưng tiếng Ngọc Hành, thỉnh tiền nhiệm bước lên pháp trận!”

Tiêu Lăng Nhi thong dong tiến ra trước ngay phía trước mặt đài cao, nàng nâng lên cặp mắt đã không còn thấy được của bản thân “nhìn” người kế nhiệm, kiếm trong tay nâng lên:



“Quyền cao chức trọng buộc phải gánh trên vai trọng trách, trách nhiệm của Ngọc Hành, chính là thủ hộ mảnh đất này, khiến cho dân chúng an bình kê cao gối đầu, lại vì thiên hạ thương sinh làm ra cống hiến, ngươi có thể làm được?”

“Đệ tử thề!”

“Liêm khiết, chí công, vô tư, kiên định, thẳng thắn, tận tụy, công bằng, khách quan, độc lập! Thập đại tín điều của Ngọc Hành, ngươi có thể làm được?”

“Đệ tử thề!”

“Từ nay biết một Đạo sớm chiều, Tiên điển ngàn ngày, Đế Quân tại thượng chư Tiên tại vị làm chứng, như sau có thay lòng đổi dạ liền thiên địa bất dung, nhân đạo diệt chi, ngươi có dám thề?”

“Đệ tử... thề!”

Một thanh âm như thay đổi càn khôn, một đạo Khế Ước trong vô hình đã được ký kết, dường như bắt đầu dẫn tới vô số biến hóa trong cõi U Minh, dường như cảm nhận được điều này Tiêu Lăng Nhi hơi mỉm cười, nói nốt câu cuối cùng với thân phận là Ngọc Hành:

“Tốt! Nếu vậy, từ nay về sau, ngươi chính là đệ thập bát Thất Tinh Ngọc Hành!”

Một kiếm vung lên, dường như cắt đứt một đường dây vô tình, khí thế trên người Tiêu Lăng Nhi bỗng như diều đứt dây rơi xuống, khóe miệng hộc ra một ngụm máu, nàng nhưng lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, phảng phất gánh nặng vô số năm cất giấu nay đã được dỡ xuống.

Nàng, nay đã không còn gánh chịu khí vận Nham quốc.

Nhưng quá trình chuyển nhiệm đương nhiên cũng không chỉ như thế là xong, nàng vẫn còn phải đứng yên tại chỗ, xung quanh đám Hỗn Nguyên tông môn hạ bắt đầu tụng niệm lên thành tiếng, nàng cảm giác được có một thứ gì bắt đầu được rút ra từ trên người nàng, hư vô phiêu miểu lại chân thực tồn tại, phảng phất như có ánh mắt đang nhìn chăm chú, đã gần sáu chục năm nàng chưa từng cảm nhận lại được.

Nương theo một ngụm khí cơ thở ra từ miệng, Tiêu Lăng Nhi đã có chút không chống nổi hơi ngã quỵ xuống phải lấy kiếm chống, chỉ là nàng vẫn còn dư lực nâng lên hữu thủ, tam địa lưỡng thiên đặt lên môi, khép lại quá trình:

“.... Danh tại vị tại.... Vị tại mệnh tại.... Mệnh tại danh tại... Lấy định niệm ý tam pháp cố thủ thiên tâm... Bổ khuyết hương quan viên ty mệnh.... Nghịch mệnh nghịch vị nghịch danh.... Chuyển danh chuyển vị chuyển mệnh!”

Ở trên đài cao, Keqing nhìn thấy sư phụ đang chật vật ở phía dưới, trong lòng nổi lên ý giúp đỡ lại biết không thể làm gì tốt hơn ngoại trừ việc cố gắng tiến thu thiên mệnh đang được chuyển tới cho nàng, miệng đọc thầm tâm pháp, tâm lại cố thủ thần, mơ hồ thời gian ba nén hương trôi qua nàng cảm thấy bản thân đã có điểm nào đó khác biệt nhưng cụ thể là gì nàng không nói ra được, chủ yếu dường như một loại tín niệm vô danh...

Ở tại bên ngoài, Ningguang biết thời khắc đã chín muồi, thủ ấn hai tay hợp lại, quát lớn một tiếng:

“Khai trận!”

Vô số tu sĩ đang ngồi trên bồ đoàn cũng kết xuất thủ ấn tương tự, lại nương theo trận pháp ngày càng phát sáng, trận cơ biến đổi thẳng tắp như một ngụm khí được thiên địa hít vào, Nguyên Tố xoáy vũ một mạch thẳng lên cao, Thủy Hỏa Phong Lôi Băng Thảo Nham không ngừng tách ra lại dung hợp, cho đến khi...

Một cỗ khí tức khó lường xuất hiện.

Thế giới chi Linh, tỉnh giấc!