Quyển 2 Chương 53: Phong Tinh đại điển (3)
“Cư xá bần hàn, đại điện còn không chỉnh chu, mong nhị vị không chê cười rồi.”
Dẫn hai người Lê Thanh Vũ đến một chỗ đình lâu nọ, từ đây có thể nhìn ra khắp toàn quảng trường, Trần Cung Lương cười với ngữ khí xấu hổ, nhưng không che giấu được sự tự hào, rõ ràng lời kia chỉ là khách sáo.
Bọn hắn hiện đang đứng ở trên một cây cầu ngói son nối giữa hai tòa đình lâu cao hơn năm chục trượng so với quảng trường phía dưới, tức là phía trên của cả đỉnh núi.
Đứng từ chỗ này chỉ cần là kẻ có môn đạo liền có thể nhìn ra được, đây là một trong số các vị trí ngắm cảnh tuyệt hảo, trước sau tiếp nối tầm mắt với liên miên sơn lâm không nói, vô số pháp trận được kết nối với pháp đàn ở chính giữa quang trường cũng mơ hồ lộ ra vẻ huyền ảo.
Điều này đối với đã trở thành Cơ Quan sư cùng đang học tập Trận Pháp Lê Thanh Vũ mà nói chính là một điểm lý tưởng, hoàn toàn có thể từ đây học tập được rất nhiều, tuy chưa thể lý giải được nhưng cứ ghi nhớ lại sau này cũng có thể được dùng.
Hắn chỉ mơ hồ nhận ra được một hai công dụng chính của pháp trận, chính là thông qua điều động Pháp Tắc liên hỗ bên ngoài từ đấy bòn rút ra khí vận thặng dư của Đại Thế Giới, từ đấy có thể thực hiện việc giá tiếp.
Thất Tinh gánh chịu thiên mệnh, lại cũng gánh chịu khí vận của Ly Nguyệt, nhưng cũng không thể để hai bên hoàn toàn liên thông, nếu không một khi Thất Tinh chịu tổn thương khí vận cũng sẽ gây ảnh hưởng đến căn cơ khí vận của Nham quốc, thành ra Phong Tinh đại điển về cơ bản chỉ là tăng cường mệnh cách cùng khí vận, cũng cấp cho nhiệm này Thất Tinh này khả năng mượn dùng khí vận của Nham quốc trong một số trường hợp nhất định, khi bãi nhiệm cũng có thể hoàn nguyên vốn khí vận mà tiêu dao rời đi, nhân quả không nhiễm.
Đây chính là những lời mà Ganyu đã nói với hắn, nhưng từ bản năng Lê Thanh Vũ có cảm nhận nàng lời nói vẫn chưa hết, bất quá thiên cơ không thể hiểu tận, như này cũng là đủ rồi, cũng nên tự mình suy đoán.
“Nếu vậy Hướng Hải Triều Nguyệt Chân Quân cùng với Thanh Vũ công tử cứ việc ở đây tận hưởng phong cảnh, thứ cho tại hạ còn có công việc cần phải chủ trì, trong lúc đó nếu có gì cần thì nhị vị có thể phân phó với đệ tử của tại hạ ở tòa đình lâu bên phải kia.”
Trần trưởng lão hơi khom lưng lại ôm quyền chào, tại sát na đã dùng Độn Thổ thuật biến mất dưới tầm mắt, cũng gần như không có bất kỳ sóng Nguyên Tố rung động nào.
Lê Thanh Vũ hơi chớp mắt. “Thanh Vũ công tử” không phải ban đầu hắn muốn đối phương gọi bản thân như thế, mà là ban đầu Trần trưởng lão trong lúc giới thiệu cùng tán chuyện lúc đi qua quảng trường cứ một tiếng hai tiếng “Thanh Vũ đạo hữu!” này cũng không phải không được, chính là không đúng lý, liền hạ xuống một bậc.
Suy nghĩ một chút, này cũng là có chút ích lợi, chí ít không phải lo lắng lúc rời đi bị người hô “Đạo hữu xin dừng bước!”...
Lại hướng tầm mắt xuống bên dưới, đám người kia hiện đã bắt đầu chuyển từ việc phối trí cấm chế cho phong cảnh chiếm điểm phong thủy chi ưu, sang sử dụng thuật pháp ngưng tụ Nguyên Tố bồ đoàn, lúc này thuật pháp đặc sắc diễn ra không ngừng, đứng ở trên cao liền có thể thấy được hết rực rỡ.
“Thấy thế nào?” Tiếng hỏi của Ganyu bỗng ở một bên truyền tới.
“Thất đại Trận cơ, 52 Trận nhãn, Trận huyệt vốn 365 nay lấy Trận tâm ở giữa rút đi một vừa hay còn 364, trong đó Thiên Cương chi số chiếm lấy đại phần, 4 số chủ chốt vừa hay hoán đổi vì Trận thế chi Tụ, đối ứng Địa Hỏa Thủy Phong, lại trải ra hơn mười vạn Trận tuyến. Trận căn chính là bản nguyên của Tiểu Thế Giới này, liền vậy Trận vận sư đệ ta không thể thấy rõ rồi. Đại thủ bút ~” Lê Thanh Vũ đáp.
Ganyu hơi ngạc nhiên, đối phương tuy chưa thể lý giải được trận pháp trước mắt mà chỉ dựa trên kiến thức cơ bản đến đánh giá, nhưng nãy giờ mới bao lâu mà đã nhìn ra được ngần ấy, quan sát lực liền có chút rợn người, hơi có chút nằm ngoài tưởng tượng của nàng.
Nhưng nghĩ lại thì cũng liền không có gì khó hiểu, nàng khẽ cười một tiếng:
“Vậy nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta, ta nhiều thứ như Luyện Đan Luyện Khí không được, Phù Lục cùng Trận Pháp nói đến vẫn có chút năng lực.”
Lê Thanh Vũ nghe vậy hơi giật mình, song rồi mới chợt nhớ ra Ganyu vốn là đại đệ tử của Lưu Vân Tá Phong Chân Quân, vị kia Chân Quân vốn tinh thông nhiều thứ, học được chút bản lãnh cũng là chuyện thường, bèn hỏi:
“Sư tỷ ngài là Tiên Trận Đại Tông Sư?”
“Không phải.”
“Tông Sư?”
“...Cũng không phải.”
“Chẳng lẽ Cao –“ Đón nhận ánh mắt hơi ngây ra của đối phương Lê Thanh Vũ cũng biết mình không thể nhây được nữa, bèn hỏi thẳng:
“Thần Trận Sư?”
Ganyu gật đầu.
Ặc... Nàng hóa ra là Thần Trận Sư... Cũng không có gì đặc sắc... Ngoại trừ việc Ly Nguyệt từ xưa đến nay đạt đến Thần Trận Sư cũng không nhiều hơn mười người, mà Ganyu lại là một phần trong số đấy, nghĩ thế nào cũng có cảm giác sai sai mà lại đúng đúng một cách quỷ dị.
Tỉnh táo suy nghĩ lại, thật sự cũng là bởi nàng từ trước đến giờ không lộ ra bất cứ liên hệ nào với trận pháp nên hắn có cảm giác như vậy cũng không có gì là lạ. Bất quá chỉ là chút sóng gió nhỏ nhoi này không thể gây ra được bất kỳ ảnh hưởng nào cho công phu luyện mặt được một thân kinh người so sánh khi đối đầu Zhongli của Lê Thanh Vũ, nên từ ngoài nhìn vào hắn vẫn rất lạnh nhạt.
Điều này làm Ganyu thất vọng, chính bản thân nàng cũng biết cách hành xử thường ngày của mình là như nào, chung quy muốn mượn lần này mở rộng nhận biết để xem nét kinh ngạc trên mặt đối phương, tiếc là không thể đạt được rồi.
Nói thì cũng nói thế, việc Ganyu là Thần Trận Sư cũng là một điều rất tốt, có thể hỗ trợ Lê Thanh Vũ giải đáp rất nhiều thắc mắc mà hắn gần đây gặp phải cùng với trước mặt.
Đặc biệt là một câu hỏi:
“Sư tỷ, ta để ý thấy bọn họ sử dụng loại Trận Pháp này dường như là cũng có chỗ trống cho Trận Linh tồn tại, bất quá vì sao dù làm thế nào ta cũng không nhìn thấy hay bắt được chút dấu vết nào?”
“Không bắt được chút dấu vết nào sao, không phải nó đang ở ngay trước mắt ngươi sao?” Ganyu hỏi lại.
Lê Thanh Vũ nghe vậy liền giật mình, trong lòng một tia linh quang chợt lóe:
“Chẳng lẽ... chính là thế giới này?”
Ganyu gật đầu, đối phương loại thường hay suy đoán lớn mật như này kỳ thực chính là tiềm chất tốt nhất để trở thành Trận Pháp Sư, nghĩ lại hắn cũng đã là Cơ Quan Sư rồi, dùng ngữ khí tán thưởng đáp:
“Đúng vậy, Thất Tinh chi Linh chính là Linh của trận pháp, cũng là đối tượng gánh chịu chủ yếu việc thanh lọc khí vận.”
Ra vậy, rất nhiều suy đoán nãy giờ đã có lời giải đáp, trong mắt Lê Thanh Vũ hiện ra sắc thái vỡ lẽ, hắn hiểu được.
Hắn cũng không hỏi nữa, cơ hội được đích thân chỉ bảo với ví dụ sống động như này cố nhiên trân quý, nhưng về mặt tổng thể hắn cũng đã có được đáp án, giờ muốn hỏi thêm chỉ là một số chi tiết nhỏ không quá ảnh hưởng, chẳng bằng dùng thời gian đó đi cảm nhận lại cùng dung hội chút cảm ngộ này.
Đối với việc đối phương hiểu được dục tốc bất đạt Ganyu cũng không ngoài ý muốn, nàng chỉ đơn giản nhắm nhẹ hai mắt lại, người ngoài nhìn như đã ngủ rồi, thực tế còn đang suy tư xem hôm nay mình ăn mặc phục trang như này có phải là hơi thiếu tinh tế hay không, mốt bây giờ là gì...
Bỗng có một thanh âm vang lên, chung quy cũng không to đến cỡ nào nếu so với các loại thuật pháp đang thi triển bên dưới quảng trường cách nơi này hơn ba chục trượng kia, lại tới từ một đầu bên của cây cầu, một vị nữ tử nhìn qua tuổi tác đã không còn nhỏ phong vận vẫn còn đang hướng bên này bước tới.
Nàng thân mặc hồng huyền y, phía dưới là váy dài tận cổ chân, bên hông đeo một thanh kiếm màu tím xám dường như do sử dụng nhiều đã bị uốn tới hơi cong, nhiều chỗ có nét sứt mở, tóc ngắn ngang vai lại có một viên trâm gài đầu, đặc biệt bên trên đính cũng không phải là một viên ngọc tầm thường.
Đó là một chiếc Thần chi Nhãn, Hỏa hệ, Truyền Thuyết phẩm, Tinh Vân lưu chuyển tỏ tường, xem ra thấp nhất cũng hẳn phải là Bổ Khuyết.
Tổng thể những điều trên, khiến cho nữ tử này mang đến một loại cảm giác giang hồ nữ hiệp ở tuổi xế chiều, dư vận không xuống, lại không nhịn được ai thán quay đầu nhìn một tòa giang hồ.
Lê Thanh Vũ còn vừa mới nghĩ tới thân phận nữ tử này là ai, ở một bên Ganyu đã lên tiếng trước:
“Lăng nhi, đã lâu không gặp, cũng phải được một năm rồi kể từ lúc ngươi bắt đầu truyền thụ hoàn toàn y bát cho đồ đệ kia rồi.”
“Ganyu tiểu thư, cũng vậy cũng vậy.” Nữ tử bộ pháp tương đối nhanh cùng phóng khoáng, không qua mấy khắc đã đứng trước mặt hai người.
Hai người tỏ ra tương đối thân quen, trước cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó lại hơi đả hướng sang chút tình hình chính trị cùng thời tiết, cuối cùng lại chuyển sang một loại hồi ức cùng tiểu bối đời sau.
Nử tử tên Lăng nhi này nhìn sang một bên khung cảnh bên dưới, ngữ khí cảm thán tràn ngập hồi ức nói:
“Còn nhớ ngày đó ta tiếp thụ đại điển, mọi thứ cũng là như này, mới thế mà đã gần năm giáp trôi qua rồi.”
Lời này vừa nói ra liền đã thể hiện rõ thân phận của nàng, chính là Thất Tinh đương nhiệm một trong, vị kia chuẩn bị xuống đài Ngọc Hành tinh!
“Sao không cân nhắc làm thêm chút nữa, nếu thế ngươi còn có thể nghe ta gọi ngươi hai tiếng đại nhân?” Ganyu nói đùa, ngữ khí vui vẻ. Cựu nhiệm Thất Tinh chính Ngọc Hành là người quen thuộc nhất với nàng, nhiều lúc ăn nói cũng có thể không cần quá nhiều cố kỵ.
“Ha ha, Ganyu tiểu thư nói đùa, nếu đã quyết định làm gì có chỗ trống quay đầu. Lại nói giang hồ này, thiên địa này, chung quy cũng là để cho đám người trẻ tuổi xông xáo, ta một lão thái bà còn làm gì nữa đây, tự nhân tư duy đã không còn thích hợp nữa rồi.” Cựu nhiệm Ngọc Hành tinh, tên đầy đủ Tiêu Lăng nhi lắc đầu.
Lời này dẫn tới cả hai cùng cười lớn, chỉ có điều khóe mắt của Ganyu lúc này đang hơi giật giật lại được nàng che giấu rất kỹ, nguyên do chính là nàng vốn là đang cười thật, thần niệm bình thường cũng không dùng nhưng cảm giác vẫn có, có thể cảm nhận nam hài bên người lúc này đang hơi nhìn qua mình với ánh mắt có mấy phần kỳ quái, khỏi cần dùng đầu cũng biết được là hắn đang nghĩ:
“Còn không tới trăm như nữ tử kia đã là một lão thái bà, thế ngươi là gì sư tỷ? Lão thái thái thái x hơn ba mươi lần bà sao?”
Ặc, mặc dù bình thường lấy tính tình của nàng cũng không quá để ý vấn đề này, nên nói ngoại trừ cân nặng cùng ngoại hình chứ mấy thứ như tuổi tác nàng cũng không quan tâm lắm, bất quá bị người đả động đến, dù là vô hình cũng thấy thương tâm...
Rất may, Tiêu Lăng Nhi lúc này cũng đã đổi chủ đề, nhìn sang Lê Thanh Vũ ở một bên:
“Vị này... gọi Thanh Vũ công tử đúng không, lúc trước gặp qua Trần trưởng lão có nghe qua rồi.”
Lê Thanh Vũ lúc này mỉm cười, nâng hai tay lên chào:
“Thái thái hữu lễ!”
Không gian xung quanh bỗng một mảnh im lặng.
“Ha ha ha.” Cuối cùng chỉ thấy Tiêu Lăng Nhi dẫn đầu cười lớn mấy tiếng đánh vỡ, một tay hơi nâng lên vuốt tóc dường như có chút bối rối không biết nên làm hay nói gì tiếp.
Bất quá lúc này đây Ganyu lại một bên ngữ khí sâu kín nói ra:
“Đánh được, hắn là sư đệ ta, có gì ta chịu trách nhiệm.”
Phảng phất chỉ chờ câu nói đó, trên hành lang nhiều hơn một đạo tàn ảnh, lại thiếu đi trong thoáng chốc một bóng hình thực chất.
Lê Thanh Vũ dường như còn chưa kịp phản ứng đã thấy cái cổ phát lạnh, bất quá chỉ rất nhanh sau đó liền không còn nữa, khi đó mới thấy rõ được tay của hắn không biết Huyền Ngân kiếm đã xuất vỏ từ bao giờ, lại đang được tay phải cầm ngược một cách cổ quái.
“Được, linh dương móc sừng, không tệ!” Một đạo thanh âm tán thưởng vang lên từ trước mặt, hắn lại nháy mắt lùi chân phải về tay phải lật kiếm cắt ngang về phía trước, kình lực nhưng ở đoạn cuối tân lực chưa sinh lại hướng xuống, sau đó mượn lực xoay người, vừa hay né qua được một đường kiếm ở bên dưới.
Người lên tới trên không hai trượng, lưỡi kiếm nhưng lại hướng xuống, một chiêu tinh khí thần toàn thân ngưng tụ phảng phất toàn thân gia tăng ngàn lượng, một chiêu Tam Duy Cập Phổ bổ xuống phảng phất phi thạch, cuối cùng lại chạm đến một mảnh trống không.
Trên đầu lạnh buốt.
Huyền kiếm bạt lên.
Một tiếng coong vang lên khi hai thanh v·ũ k·hí giao nhau, một luồng sóng Chân Khí từ đấy sinh ra quét ngang xung quanh bốn trượng.
Nhưng trên thực tế, không có ai nghe thấy bất kỳ điều gì.
Nhìn kỹ lại thấy, ở phía trên hành lang vẫn là ba thân ảnh như cũ, vị trí đứng cũng không thay đổi, chỉ có nam hài lúc này đang không ngừng thở dốc, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Là hư, mà cũng là thực.