Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 18: Lựa chọn (phần ba)




Quyển 1 Chương 18: Lựa chọn (phần ba)

Hồng hộc, hồng hộc!

Tiếng thở dốc của Lê Thanh Vũ vang lên theo từng tiết tấu dồn dập, hơi thở từ miệng và mũi hắn toát ra hai bên đậm đặc như sương mù sáng sớm kéo thành hai hàng dài.

Hắn lúc này đang chạy thục mạng, cũng không có cả thời gian để ngoái đầu lại, vì chỉ cần dựa vào tiếng bước chân đằng sau đã đủ để xác định là con dã thú kia vẫn còn đuổi theo.

Nhưng dù là trong lúc nguy cấp như này, hắn vẫn giữ được bản thân bình tĩnh, gặp nguy không loạn, hai mắt vẫn đang quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh.

“Đây rồi!” Lê Thanh Vũ nhủ thầm trong lòng.

Lê Thanh Vũ đột nhiên quẹo hướng, mục tiêu đúng là một cái cây ở ngay bên trái của hắn, sở hữu một bộ thân nhìn qua không mấy chắc khỏe, cành tán chẳng mấy xum xuê, nhưng lại có được một cành cây cao ngang đầu hắn.

Không chút do dự, Lê Thanh Vũ nhào tới, hai tay bắt lấy cành cây kia, mượn lực một chân đạp mạnh lên thân cây, chỉ qua một lần xoay người đã tọa vị thành công ở trên cành.

Ở bên dưới, dã thú gần như đã đuổi sát đuôi hắn, gặp biến động bất ngờ cũng không kịp thay đổi phương hướng, lao vụt một phát qua bên dưới cành cây, được tầm mấy trượng mới phanh bản thân lại được.

Sau đó, nó xoay cả người lại, đầu hướng lên trên nhìn lấy con mồi mà nó truy đuổi nãy giờ, người cũng đang hai mắt nhìn nó.

Đôi bên nhìn nhau, tĩnh lặng vài hồi, trao đổi qua ánh mắt thứ tình cảm nồng ấm đủ để xua tan giá lạnh trong tiết trời đông này.

“Này, bằng hữu lợn rừng kia, ngươi với ta không oán không cừu, sao tự dưng lại đuổi theo người ta thế chứ? Ta biết là ta đẹp trai rồi nhưng cũng không đến mức được muông thú truy đuổi thế hả?” Được một lúc, hình như chẳng biết nói gì, Lê Thanh Vũ bèn lên tiếng.

Phải, con dã thú kia đúng là một con lợn rừng, một con lợn rừng trưởng thành toàn thân hai mày nâu đen, với cặp nanh sắc nhọn. Hai bên vừa mới gặp nhau cách đây mấy phút đồng hồ nhưng ai bảo là loài lợn rừng vốn dễ bị kích động cơ, vừa thấy có sinh vật bén mảng đến chỗ mình là ngay lập tức chọn làm mục tiêu t·ấn c·ông.

Con lợn rừng nghe một hồi những lời lẽ đàng hoàng không biết xấu hổ của Lê Thanh Vũ thì hơi nghiêng đầu liếc hắn bằng một mắt, không biết là vì nghe không hiểu hắn nói gì nên có phần bối rối hay là do nghe hiểu mà tỏ vẻ khinh bỉ.



Lê Thanh Vũ nói xong câu đấy cũng liền không làm gì, thoải mái mà duỗi yên một chân ra, hai tay gác đầu ngả người tựa vào thân cây, thản nhiên mà tiếp tục nhìn nó.

Cuối cùng, sau một thời gian rất dài, giống như biết là mình đã không còn có thể làm gì được đối phương thì lợn rừng chàng ta cũng tỏ vẻ ngán ngẩm, chỉ đành lững thững quay về lãnh thổ bỏ mặc con mồi lại.

Lê Thanh Vũ cứ thế mà dõi theo nó, cho đến khi hình bóng lợn rừng thoát khỏi tầm mắt, mới không khỏi thở ra một hơi buông lỏng, lại lục tìm trong tay nải mang theo lấy ra một cái túi vải có nút đựng, bên trong truyền đến cảm giác dềnh dàng của nước.

Vật này chính là lý do chính dẫn đến xung đột vừa rồi. Lê Thanh Vũ lúc đi đã biết đây sẽ là một chuyến đi dài ngày nên đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả từ đồ ăn cho đến thức uống. Là con trai của một tiều phu, cùng thôn dân của một thôn làng sinh sống cạnh rừng, hắn hiểu rất rõ tầm quan trọng của nhu yếu phẩm, và cả tốc độ tiêu hao của nó.

Thế nên bằng bất cứ giá nào, chỉ cần có cơ hội là hai loại nhu yếu phẩm như đồ ăn hay nước là bắt buộc phải đầy đủ.

Đừng nhìn xung quanh toàn là băng tuyết, mà băng thì vốn là từ nước mà ra, khi khát thì chỉ cần vốc một nắm lên cho vào miệng, như thế là tự tìm đường c·hết.

Bởi vì chưa cần nói đến việc dễ có thể gây đau bụng hay tê tái cổ họng, chỉ cần nói đến nhiệt lượng cơ thể bù đắp đã có thể khiến người ăn bị giảm thân nhiệt tức thì, mà để bù đắp lại nhiệt lượng thì lại cần nhiều nước hơn thế.

Tuy rằng nguyên lý cụ thể hắn không biết như nào, nhưng chiếu theo kinh nghiệm các thế hệ trước để lại mà làm theo ắt hẳn là sẽ không sai.

Còn về việc hơ lửa để làm tan băng, việc này cũng đúng là có thể thực hiện được, nhưng làm ra lửa đã khó giữ được lửa cháy càng khó hơn, đặc biệt là trong mùa đông lạnh giá như này.

Ngọn lửa duy nhất có thể được duy trì ít nhất phải là ở cấp độ lửa trại, yêu cầu một lượng gỗ cùng lá khô không hề nhỏ, mà lại còn phải có chút thành phần vận khí ở bên trong để có thể tìm được củi khô dễ bén. Mà nếu làm đuốc thì lại khó hơ lấy nước.

Chính vì thế, đối với người vốn có yêu cầu về thời gian giống như Lê Thanh Vũ bây giờ mà nói, hắn sẽ không quá phí phạm thời gian của mình vào việc đốt lửa để dựng trại, mà sẽ ưu tiên tốc hành đầu tiên.

Dù sao thì mục tiêu của hắn chính là trên núi, mà nguy hiểm trên núi thì phần nhiều là đến từ băng với tuyết, lại ít có dã thú hơn bên dưới rất nhiều, vậy nên lên được núi sớm nghĩa là sẽ không phải đối diện với nguy cơ từ dã thú nữa, ít nhất là nguy cơ giảm mạnh.



Bởi vậy, khi hắn gặp được một hồ nước nhỏ vẫn chưa bị đóng băng liền vô cùng vui mừng, nhanh chóng lấy ra một túi vải đựng nước đã bị uống hơn nửa để lấy thêm nước vào.

Nào ngờ chỗ đấy lại đúng là lãnh địa của một đôi vợ chồng lợn rừng, bọn chúng quay lại đúng lúc hắn vừa lấy nước xong, con đực lập tức lồng lộn mà lao ra đuổi hắn.

Nghĩ đến đấy, hắn lại thở ra một hơi tiếc nuối:

“Chậc, thật đáng tiếc là ta không phải là người lớn nha. Nếu ta là, dù là không có được kinh nghiệm đi săn lão luyện như Từ bá hay Lục thúc, thì chỉ với man lực cộng với cả kình cùng chiếc rìu trong tay, ta có hơn bảy thành chắc chắn là có thể g·iết được con lợn rừng này.”

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như thấy ta là một người trưởng thành, lại cầm rìu trong tay thì có lẽ lợn rừng cũng sẽ không dám truy đuổi ta, ngược lại sẽ còn bỏ chạy, dù sao bọn chúng đều là loại sợ mạnh h·iếp yếu.”

Đây cũng là một phần lý do tuy rằng hắn đã an vị trên cành cây rồi thì vẫn phải tỏ ra vẻ khí định thần nhàn, cũng không thể để lợn rừng cảm nhận được sự yếu đuối của bản thân.

Lê Thanh Vũ sau đây lại hơi quay đầu ra sau, quan sát lại cái cây mà hắn đang ngồi trên cành một lần nữa.

Lúc đấy gần như sinh tử quan đầu, tuy biết rằng trèo lên cây liền có thể thoát được vì lợn rừng không biết leo cây nhưng hắn cũng không dám chọn bừa.

Bởi vì nếu cây mà không có điểm leo dễ dàng thì trong quá trình trèo chắc chắn hắn sẽ ăn ngay hai cú đâm vào mông, mà nếu cây không đủ cứng thì đừng nói là cành hay thân có thể gãy dưới trọng lượng của hắn, một số trường hợp còn có thể bị lợn rừng húc rơi xuống.

Hơi hồi tưởng một chút xong, hắn lại ngẩng đầu lên trời, mặt mày đăm chiêu giống như đang tự hỏi hình như mình đã quên mất điều gì.

Giữa không trung, vô số bông tuyết vẫn đang tung bay phấp phới, không hề có dấu hiệu sẽ dừng lại. Bầu trời vẫn một mảnh xám xịt, chỉ có mấy tia nắng le lói vẫn còn đang chiếu xuống.

Hôm nay đã là ngày thứ ba Lê Thanh Vũ tiến vào trong rừng sâu, tuy rằng hắn vừa đi vừa phải cố giữ sức, lại phải nhớ kỹ đường về nên tốc độ di chuyển có phần chậm chạp, nhưng quãng đường đã đi cũng đã được hơn 70 dặm, có thể tạm tính là đã tiến vào sâu trong rừng.

“À, ta nhớ ra việc mình cần phải làm là gì rồi.” Lê Thanh Vũ nói với khuôn mặt ngộ ra: “Tính toán đâu ra đấy là ta ắt hẳn là đã tiến nhập vào phần sâu trong rừng rồi, giờ thì chỉ cần tìm được một ngọn núi thôi. Nhưng tán rừng vốn khá là rậm rạp, dù là không có nhiều lá nhưng cũng vẫn khó có thể nhìn xuyên qua được, thế nên là ta tính trèo lên ngọn cây để xem thử phong cảnh như nào.”

Nghĩ là làm, Lê Thanh Vũ lại nhìn lại cái cây mà mình đang ngồi trên cành, xác định ngọn cũng đủ cao liền bắt đầu trèo lên.



Không tốn thời gian bao lâu, hắn đã leo lên được trên ngọn cây, bắt đầu phóng tầm mắt của mình ra xa.

Khung cảnh trên cao thoáng đãng vô cùng, hắn cũng đã không bị quá nhiều tán cây che đi tầm mắt, ngoài từ một số ngọn cây của những cây đại thụ to lớn khác, hắn đã nhìn thấy mục tiêu mình cần tìm.

Ở ngay trước mặt hắn, là ba tòa núi, có ngoại hình khác biệt nhau.

Ngọn núi thứ nhất chỉ có thể dùng một từ đại sơn để gọi nó, trải dài bạt ngàn cả tầm mắt, đỉnh núi cao chót vót, toàn thân phủ đầy tuyết, nằm ở vị trí bên phải.

Ngọn thứ hai có thể hình nhỏ hơn rất nhiều, hẹp nhưng lại cũng không quá cao, tuyết phủ không nhiều do tính dốc đứng của nó, đứng ở ngay giữa tầm mắt.

Còn ở vị trí bên trái thì là một tòa núi giống như là kết hợp của hai ngọn kia, cao hơn ngọn hai và cũng thoải hơn, nhưng lại không quá to giống như ngọn một, mà khoảng cách so sánh với hai ngọn kia có vẻ gần hơn.

Ngoại trừ ba tòa núi này, Lê Thanh Vũ cũng còn nhìn thấy được một số tòa núi có hình dáng kỳ dị khác ẩn mình đằng sau lớp sương mù huyền ảo ngày đông, vị trí đương nhiên xa hơn ba tòa này rất nhiều.

Cũng không cần phải mất bao nhiêu công suy nghĩ, hắn lập tức tuyển chọn tòa thứ ba, dù sao thì tòa này vừa dễ trèo lại vừa gần nhất, cũng không phải lựa chọn gì khó khăn.

Lê Thanh Vũ sau đó lại trèo xuống, nhưng hắn cũng chỉ dừng lại ở một cành cây, cũng chưa định xuất phát luôn. Dù sao đã có thể xác định được mục tiêu cơ bản rồi thì giờ cũng nên nghỉ lấy sức một chút, vả lại từ sáng đến giờ hắn cũng chưa ăn gì.

Lấy ra một chút thịt kho muối đã được chuẩn bị sẵn cùng cơm khô đã được chuẩn bị trong ống trúc, Lê Thanh Vũ bắt đầu ăn. May cho hắn là thông thường lượng ăn của hắn cũng không phải là quá lớn, với lại trước khi đi đã lấy hết số thịt kho tích trữ để cho mùa đông nên trong tay nải này sở hữu lượng lương thực đủ để hắn ăn được cho cả tuần, chỉ cần dè sẻn chút là được.

Cảm nhận được bụng chắc hơn kha khá, hắn lại nằm duỗi người ra, xoay đầu nhìn về phía thôn của mình, bắt đầu lẩm bẩm:

“Không biết bệnh tình của Dần ca giờ đã ra sao rồi? Chắc Lý thẩm giờ này đang khóc hết cả nước mắt, mong rằng Hải đại phu lúc châm cứu lại không tự dưng bị run tay... Ài, mong là Lý thúc lên đường bình an, dù sao trời tuyết này đi lại cũng mệt nhọc... Chắc là lúc này Vân thúc cùng người khác cũng đã nhận ra ta đã biến mất rồi, dù sao hai ngày không trình diện cơ mà...”

Sau một hồi, Lê Thanh Vũ cũng đã khẽ nhắm hai mắt lại, nhưng từ trong miệng vẫn nghe được một câu:

“Huynh yên tâm đi, đệ chắc chắc sẽ mang được Thanh Tâm Hoa về cho huynh, bất kể giá gì. Dù sao... Chúng ta là người thân...”