Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 19: Ma vật (phần bốn)




Quyển 1 Chương 19: Ma vật (phần bốn)

Chỉ chợp mắt một giấc ngắn, sau khi tỉnh dậy Lê Thanh Vũ lại lập tức xuất phát.

Thân khoác áo choàng đang phủ tuyết, ngoại trừ tay nải cùng với chiếc rìu bên người, hắn mang không mang theo bất cứ một thứ gì, ngoại trừ dũng khí cùng tình cảm thâm hậu chôn sâu trong lòng.

Tuyết rơi ngày càng dày đặc, giống như muốn c·hôn v·ùi đi những bước chân của người thiếu niên, gió lạnh tạt vào mặt, lại chỉ có thể làm ngọn lửa b·ốc c·háy nhiệt liệt hơn.

Cứ thế, hắn bước tiếp, mục tiêu chính là bông hoa trên đỉnh của tòa đại sơn.

... Hai ngày trôi qua...

Lê Thanh Vũ bước chậm về phía trước, ngẩng đầu nhìn về tòa đại sơn trước mặt. Nhìn từ xa không nhìn ra, nhưng lại gần mới thấy được vẻ hùng vĩ của nó.

Sơn này có mấy trăm trượng cao, hàn phong chiết diện bất khắc thạch, không trung tuyết hòa yên vũ, đỉnh thượng như nâng vân tiêu.

Không biết từ đâu ra, từ trong đầu Lê Thanh Vũ bỗng dưng xuất hiện mấy câu thơ như vậy. Điều này làm hắn khá là kỳ quái, vì từ khi sinh ra đến giờ đã bao giờ tiếp xúc với thi từ gì đâu? Nhưng cũng chỉ trong vài tích tắc, hắn lại lập tức quên đi suy nghĩ này, tập trung mà thưởng lãm thắng cảnh thiên nhiên trước mặt.

“Cuối cùng cũng tới nơi.” Hít một hơi sâu, Lê Thanh Vũ sau đó thở ra một hơi toàn khí lạnh, giọng điệu có mấy phần mệt mỏi.

Hắn lấy tay phải bóp bóp một chút vai trái, nơi đã được buộc chặt bằng một lớp vài mỏng, bên trong cuộn lấy một hai lá thảo dược, nhưng vẫn thấy được mấy điểm đỏ tô điểm.

Hai ngày nay, hắn cũng đã tao ngộ không ít hơn năm lần bị dã thú truy đuổi, tất cả đều dựa vào thân hình nhỏ bé nhanh nhạy cùng đầu óc linh hoạt mới t·ẩu t·hoát được, đổi thành người khác cho dù là thợ săn lão luyện cũng không chắc chắn thành công.

Nhưng dù là như thế, hắn vẫn có một lần sém c·hết, bị sói cào trúng bả vai, may là lúc đấy hai bên lại đang gần hồ nước, vận dụng hết lực lượng cùng mưu kế thì hắn mới đem con sói này đẩy ngã được xuống trong hồ, cuối cùng chọi đá c·hết nó.

Nắm lấy cây rìu, nhìn về phía lưỡi rìu đã nhuốm máu, Lê Thanh Vũ không khỏi cảm thán:

“Quả đúng như Vân thúc nói, trong rừng sâu nguy hiểm vô cùng, ta tuy trải qua nhiều lần tiếp cận sống c·hết như vậy nhưng thực ra vẫn còn tính là may mắn, bởi vì cũng không có rơi vào tình huống bết bát nhất, thân thể ngoại trừ vai trái cũng không có phần nào khác b·ị t·hương.”

“Này gọi là gì? Tìm phú quý trong nguy hiểm? Không phải, hình như là sai ngữ cảnh. Tuyệt xử phùng sinh? Cũng sai nốt. Tốt nhất trong tệ nhất? Có lẽ là đúng rồi. Mà khoan đã, tại sao trong đầu ta lại có mấy thành ngữ này nhỉ?”

Lê Thanh Vũ hơi lắc đầu, hắn đoán là để phát tiết tâm tình tiêu cực thì hắn cũng đã bắt đầu nói linh tinh, nhưng không xem chừng hắn lại có năng lực thi từ tốt.



Nhưng mà hắn nói cũng không sai, Lê Thanh Vũ đích thực là luôn đụng phải hảo vận trong bất hạnh, tỷ như lần chạm trán với con sói kia.

Sói là một động vật sống bầy đàn, thường đi săn thành đoàn, cực hiếm khi đi săn một mình trừ một số trường hợp nhất định. Và hiển nhiên, Lê Thanh Vũ lại đụng trúng tỷ lệ này, chứ đổi lại là Từ bá hay Lục thúc trong miệng hắn dù có thực lực mạnh hơn có thể xử lý 1, 2 con sói, nhưng gặp cả đàn là cũng sẽ nằm.

“Bây giờ mới là giai đoạn khó khăn nhất này.”

Thu hồi lại tâm tư, Lê Thanh Vũ bắt đầu đánh giá phần chân núi trước mặt, cố tìm chỗ thuận tiện để leo lên. Đi lòng vòng xung quanh một hồi, hắn mới phát hiện ra có một đoạn khá là bằng phẳng, tạm có thể coi như đường đi lên trên núi, hiện đang phủ đầy tuyết.

Bước đi lên trên, Lê Thanh Vũ cũng không cảm thấy tuyết quá trơn, trong lòng không khỏi tự tin về cuộc hành trình.

Chỉ là cho đến khi hắn bước đến được bước thứ mười, đột nhiên dừng lại, bởi vì cái vị trí của bước tiếp nhìn trông quá là khả nghi.

Lê Thanh Vũ thử dùng tay gạt đi tuyết xung quanh chân, mới phát hiện ra trước mặt là một cái hố không tính là sâu, cũng chỉ hơn một phần mười trượng mà thôi, chỉ là diện tích của nó lại còn to gấp ba lần hắn.

“Mịa! Quả này mà đạp vào sớm chắc là ngã dập mặt. Sao lại có thể có cái chỗ mà nó thâm hiểm thế nhỉ?” Lê Thanh Vũ không nhịn được chửi bậy.

Nhưng ngay lúc hắn vừa mới chửi xong, sau lưng hắn bỗng truyền lại một tiếng động. Trong bốn ngày qua hắn đã hình thành một phản xạ vô cùng nhạy bén, lập tức tìm chỗ trốn.

Nhưng nhìn khắp xung quanh, hắn giờ đang đứng ở trên cao hơn 2m rưỡi, nếu nhảy xuống thì có khi còn gây ra tiếng động lớn hơn, lại có thể động phải thứ không biết, nếu chạy luôn thì lại không có chỗ, vì cả lên cả xuống chỗ này đều là một đường thẳng, hắn vẫn sẽ lộ ra ngoài.

Xung quanh cũng không có cây cối hay bụi cỏ, cuối cùng Lê Thanh Vũ đành phải quyết định đi kỳ chiêu, chui ngay xuống cái hố mà mình vừa phát hiện ra, nghiêng người nằm rồi áp chút tuyết che chắn cơ thể.

Xong xuôi, hắn mới cẩn thậm cảm nhận tiếng động, biết là nó không hướng tới chỗ này thì mới lấy dũng khí mà hơi ngẩng đầu lên, dòm về phía âm thanh vừa rồi vừa phát ra.

Chỉ là hắn lại gặp một cảnh tượng mà bản thân không thể nào tin được.

Một sinh vật có bộ dáng khá là giống nhân loại, sở hữu hai tay cùng hai chân, nhưng cũng chỉ thế thôi. Nó có vóc dáng khá cao, phần thân trên của nó mọc đầy lông lá màu đen đậm, phần tay có sọc đỏ, toàn thân ngập tràn cơ bắp, trước mặt hình như còn đeo mặt nạ? Do góc nhìn không hoàn chỉnh nên Lê Thanh Vũ cũng không xác định được.

Sinh vật này còn cầm lấy một chiếc rìu to chà bá, đó là chiếc rìu to nhất mà Lê Thanh Vũ từng nhìn thấy từ khi sinh ra đến bây giờ, so với nó thì chiếc rìu chặt củi của hắn cũng các tiều phu khác thì chỉ là thứ đồ chơi cho trẻ con.

Lúc này, nó đang cầm rìu để đối chiến với một con lợn rừng khác, một con lợn rừng to ít nhất là gấp năm lần con lợn rừng hôm kia vừa đuổi hắn chạy chối c·hết.



Hai bên đánh nhau về căn bản giống hệt một trận tử chiến, khí thế toát lên cực kỳ hung hiểm cùng quyết liệt, không phải ngươi c·hết là ta vong. Tuy rằng sinh vật kia sở hữu v·ũ k·hí nhưng lợn rừng lại sở hữu cặp răng năng của mình, thế nên tạm thời vẫn chưa bên nào làm gì được bên nào, có thể nói là ngang sức ngang tài.

Lê Thanh Vũ thấy cảnh này thì không dám phát ra tiếng động nào, ngay cả thở cũng dùng tay che miệng, càng không dám thở mạnh.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy sinh vật hình người to con kia giống như có chút chán, dùng sức đẩy mạnh lợn rừng ra, sau đó đập mạnh xuống mặt đất, móc ra thứ gì đó màu đỏ hình tròn, rồi đập vào lưỡi rìu của mình. Chỉ trong tức khắc, toàn bộ lưỡi rìu bắt đầu có một thứ ánh sáng màu đỏ lưu chuyển.

Lợn rừng bị đẩy ra càng thêm tức tối, nó muốn xiên c·hết sinh vật trước mặt bằng cặp nanh sắc nhọn mà cứng rắn như đá của nó. Lấy đà ngắn ngủi, lợn rừng lại lao tới.

Không biết vì sao, nhìn thấy lợn rừng nổi nóng mà lao đến như vậy, Lê Thanh Vũ lại cảm giác được hình như sinh vật kia đang cười khinh bỉ? Nhưng chuyện sau đó còn khiến hắn khó tin hơn.

Sinh vật kia cũng không hề né tránh, mà là vung chiếc rìu lớn trong tay lên. Nhìn thấy vậy, lợn rừng lại khinh thường trong lòng.

Độ cứng cáp cùng sắc bén của rìu nó cũng biết, còn không bằng răng nanh của nó, nên lúc trước sinh vật này đều sẽ né tránh sau đó dùng rìu cố gắng kiềm hãm nó lại, giờ còn đứng yên như vậy thì chờ lấy b·ị đ·âm lòi phổi đi!

Nhưng lần này, lợn rừng tính sai. Lưỡi rìu vung đến trong nháy mắt, nó đã cảm nhận được có gì không ổn.

Phản lực truyền đến từ phía trước vẫn thể hiện rõ là nó đã chạm được đến người đối phương, chỉ là ngay sau đó một cảm giác nóng rực đã chạy xuyên qua phần thân của nó, sau đó nó liền mất đi triệt để toàn bộ tri giác .

Chỉ có Lê Thanh Vũ, người nằm đằng xa quan sát mới có thể thấy được rõ ràng, lúc này đã tự mình dùng tay bóp chặt miệng để không kinh hô ra tiếng.

Sinh vật kia đúng là đã để lưỡi rìu v·a c·hạm với nanh của lợn rừng, nhưng khác với những lần trước, lần này cặp nanh đã b·ị c·hém xuyên qua vô cùng dễ dàng, không khác gì cầm rìu chặt giấy vậy, ở phần tách ra còn nhìn thấy vết ửng đỏ, Lê Thanh Vũ càng nhìn càng thấy giống đồ sắt trong lò rèn của Tham lão thợ rèn của thôn khi bị làm cho tan chảy.

Sinh vật kia sau khi chém rụng cặp nanh của lợn rừng, dùng tay trái cản đầu của nó, tuy rằng bị đẩy lùi ra sau nhưng vẫn kịp vung lên rìu một lần nữa bằng tay phải, một rìu xẻ xuyên qua người của lợn rừng. Lợn rừng cứ thế mà bỏ mạng đơn giản như vậy.

Máu tươi cũng không có tung tóe ra nhiều, chỉ là xuất hiện mấy vết khói đen.

Sinh vật này nhìn thấy khói đen thì tỏ vẻ hơi thất vọng, nhưng sau đó lại lắc đầu. Hắn dắt cặp nanh của lợn rừng sang hai bên hông, để rìu vào sau lưng rồi mới vác hai nửa của lợn rừng bằng hai tay, định tiến về chỗ mà hắn vừa mới đi ra.

Bỗng đi được mấy bước, hắn như có cảm giác, quay đầu nhìn lại về phía trên một đoạn vách nhỏ ở chỗ chân núi, nhưng cũng không thấy được gì, cũng không nghe thấy gì ngoại trừ gió cùng tuyết.

Kêu lên một tiếng trầm thấp, hắn lại bước tiếp lững thững.



Sau khi sinh vật này đã rời đi được mười phút, một cái đầu lại ló lên khỏi cái hố tuyết, chính là Lê Thanh Vũ.

“Đây là ma vật mà Vân thúc nhắc đến sao? Quả là nguy hiểm vô cùng, may mà hắn không phát hiện ra ta... Không, may mà đến tận lúc đi đến đây thì đã không gặp ma vật như này, nếu không thì ta có mười cái mạng cũng chẳng c·hết đủ. Một con lợn rừng to như thế mà...” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm, lại nhìn về phương hướng vừa nãy, nuốt ực một ngụm nước bọt.

“Nhưng thôi, vừa nhìn hắn đi là biết chắc hắn không phải là sinh vật trên núi, nên ta cũng không sợ sẽ phải gặp lại. Nhưng chỉ sợ là trên núi lại có các loại ma vật khác thì...”

Lê Thanh Vũ nghĩ đến viễn cảnh đáng sợ như vậy, cả người không khỏi rét run, dù là hắn vốn là đang ngồi trong hố tuyết rồi.

“Haizz, thôi, đi bước nào hay bước đấy.” Nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn hắn lại thở dài, cũng không định từ bỏ mà vẫn quyết tâm đi tiếp.

Mặc dù ma vật đáng sợ hơn hắn nghĩ rất nhiều nhưng nhìn chung mà nói cũng không quá ảnh hưởng đến độ hung hiểm chung của hành trình này, thế nên hắn cũng không có lý do gì để chùn bước cả.

Đứng dậy, phủi đi tuyết đọng trên áo, Lê Thanh Vũ xách lấy tay nải bắt đầu bước tiếp, nhìn tư thế càng cẩn thận hơn vừa nãy rất nhiều, nhưng cũng lại càng thêm kiên cường.

Chỉ là hắn cũng không biết là, ở một nơi vô định, vô hình với toàn bộ thế giới này, vang lên giọng của một nữ tử:

“Lão Lão, ngài có chắc không phải sai khảo nghiệm không đấy? Khảo nghiệm Nhân Gian sao lại có vẻ nguy hiểm như vậy được?”

“Yên tâm, không hề sai khảo nghiệm. Chỉ là cái này... ta cũng không biết, đoán chừng là hắn tự chuốc lấy, nhưng nhìn như này... Ta nghĩ là hắn sẽ lại cho chúng ta kinh hỷ, giống như lúc trước chỉ mất mấy phút ngắn ngủi mà hắn đã hình thành niệm lãng thành công vậy. Nha đầu ngươi không chia sẻ cho hắn bí quyết gì chứ?” Một giọng nữ tử khác vang lên nhẹ nhàng, chỉ là trưởng thành cùng già nua hơn rất nhiều, bên trong mang đầy ý hiền từ cùng vui vẻ.

“Đâu có. Ta cũng không hề nói gì với hắn về vụ này từ đầu đến cuối, ta tưởng là Lão Lão ngài mới phải nói cho hắn biết về khảo nghiệm một là về cái gì cơ mà?”

“Ta không hề nói, ta tưởng ngươi nói cho tiểu tử này biết rồi?”

“Vậy có nghĩa là...”

“Hắn hoàn toàn không biết nội dung ban đầu của khảo nghiệm một mà vẫn vượt qua được, mà còn một cách xuất sắc... Chậc chậc...”

“...”

“...”

“Lão Lão, ta nghĩ là chúng ta vẫn không nên để cho hắn biết việc này.”

“Ta cũng nghĩ vậy.”