Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 17: Nan độc (phần hai)




Quyển 1 Chương 17: Nan độc (phần hai)

Đảo mắt là ba tháng đã lại qua, thời gian trôi nhanh hơn chó chạy ngoài đồng, thoáng chốc đã lại đến mùa đông.

Bên tai nghe tiếng gà gáy, Lê Thanh Vũ cũng đã khoác thêm ba lớp áo dày, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Do trời đông hôm qua tuyết rơi dày, nên việc đốn củi cũng tạm thời bị gác lại, thế nên công việc của hắn hôm nay rất đơn giản, đó là phụ giúp mọi người dọn dẹp tuyết trên đường, ít nhất là đủ để đi lại.

Chân đi đôi ủng da dày của phụ thân hắn để lại, Lê Thanh Vũ đạp một chút lên nền tuyết, xong mới cúi xuống sờ sờ.

“May là hôm qua trời chỉ có tuyết rơi, lại không có mưa giông, nếu không tuyết bị vón lại sẽ phí sức lực hơn nhiều.” Hắn lẩm bẩm, miệng hà ra hơi lạnh.

Đời này cũng chưa phải là chưa thấy tuyết, Lê Thanh Vũ hiểu rõ loại tuyết dễ quét dọn nhất chính loại tuyết sơ, cũng là loại tuyết lúc đầu khi vừa rơi xuống, loại này rất khó vo thành viên, chỉ cần khẽ dùng lực là có thể phấn nát nhỏ hoặc là gạt đi.

Chỉ có điều loại tuyết này lại khá là dính, nên mỗi khi quét dọn được lâu chút nên có động tác thanh lý.

Kế tiếp mới là tuyết kết tinh, cũng là loại tuyết để lâu nên một phần bị hòa tan dưới ánh mặt trời tan ra thành nước, hoặc là loại mà trời vừa mưa xong, tệ nhất là vừa mưa vừa tuyết. Loại này khá là dễ để vón cục, thường được bọn trẻ trong thôn dùng để ném nhau.

Cách vo tuyết cũng đơn giản, đầu tiên chọn một cục làm hạch tâm, dùng hơi ấm của bàn tay để cho phần tuyết bên trong hơi chảy ra một chút, sau đó vo thành hình cầu, hoặc là hình nào đấy na ná nhìn giống hình cầu, rồi lăn nó xuống nền để đắp một lớp tuyết bên ngoài, thế là thành ra một quả cầu tuyết, có thể dùng để ném, thậm chí để ăn trong trường hợp muốn biết vị tuyết như nào...

Thằng nào chơi ác đôi lúc còn để lẫn một cục đá bên trong, nhưng như thế thường bị cấm vì gây nguy hiểm. Đương nhiên cũng có thể chọn một khối tuyết lành, nhưng như thế dễ bị cóng tay nhanh chóng, với lại cũng khó thành được hình cầu do chỉ cần lực hơi mạnh là cả khối sẽ vỡ hoặc nứt ra ngay.

Cuối cùng là loại tuyết khó chịu nhất, còn được gọi là tuyết băng, thường chỉ được sinh ra trong những điều kiện khá là đặc biệt. Tỷ như hôm đấy trời cực kỳ lạnh, tuyết kết tinh đủ sẽ được tính như là băng, hoặc là sương đọng trên cây hòa vào tuyết bị ngưng kết thành băng.

Loại này nếu là nhỏ lẻ thì cũng chỉ như vụn vỡ, nhưng khối lớn thì sẽ rất đau, đặt trên đường cũng là thủ phạm của rất nhiều vụ té với cả trượt chân, đây cũng là một phần lý do phải thanh lý tuyết từ lúc nó còn là tuyết sơ chứ nếu đợi càng lâu thì càng khó xử lý.

Đương nhiên thôn Tiểu Diệp cũng không phải chỉ có thủ đoạn đấy, còn có rải sỏi, xếp gỗ, mượn địa hình các loại, nhưng những điều này đều phí công hơn dọn tuyết rất nhiều.

Sờ một lúc lâu, không biết tại sao tuy rằng trong ký ức đã thể hiện rõ là hắn cũng đã nghịch tuyết nhiều lần trong quá khứ vào mấy năm trước rồi, nhưng lúc chạm vào hắn vẫn có cảm giác mới lạ.

Lê Thanh Vũ cũng không nghĩ sâu xa, chỉ là cảm thấy tính mình vẫn còn rất trẻ con.

Cuối cùng, hắn mới đứng dậy, quay người đi vào trong nhà cầm lấy cái bồ cào cùng một cái xẻng nhỏ chuẩn bị đi gạt tuyết.

Nhưng đến lúc cầm lấy cái bồ cào, cảm nhận được trọng lượng truyền về trên tay, Lê Thanh Vũ cũng không nhịn được vung vẩy mấy vòng, cuối cùng đâm mạnh phần chuôi về phía cánh cửa, chỉ dừng lại cách đó nửa phân.

Hắn không biết tại sao, kể từ hồi đau đầu cách đây ba tháng, khả năng khống chế lực của cơ thể hắn đột nhiên tăng mạnh. Dù là chưa cần học, nhưng hắn cũng đã có thể tự mình lần mò ra mấy lần phát lực mà vận dụng được lực lượng của toàn thân bằng cách cử động gân cốt, và độ tinh mẫn cũng ngày càng tăng.

Đây cũng là lý do mà dạo gần đây hắn đốn củi ngày càng tốt lên, cũng nhận được những người khác khen ngợi.

Hắn cũng không biết đây là gì, cho đến một lần nghe được Trí ca, người vốn là một thanh niên gia nhập q·uân đ·ội trong thôn ngồi nói chuyện phiếm với bạn bè, gọi khả năng vận chuyển lực này là Kình, cũng là một trong các yêu cầu tối thiểu nhất của người tập võ.

Khả năng đây là nhân họa đắc phúc vậy, Lê Thanh Vũ cũng chỉ có thể nghĩ như thế.

Đối với việc tập võ, Lê Thanh Vũ hoàn toàn gần như không có bất kể khái niệm gì. Vả lại hắn cũng không định đi tòng quân, chỉ định sống một kiếp sống của tiều phu, lớn tuổi hơn chút liền lấy vợ sinh con, xong về già dưỡng lão mà thôi.

Dù sao vương quốc Hải Minh đã lập quốc được hơn trăm năm, giai đoạn chiến loạn đã trôi qua từ lâu, quốc lực so với các nước xung quanh cũng được coi như là phú cường, dân sinh đang ổn định, thế nên một tiều phu như hắn thì cần gì phải nghĩ gì khác đâu?



Múa máy một hồi ngắn, hắn lại bắt đầu đi ra ngoài, vòng xuống khu sau nhà, cầm bồ cào trong tay bắt dầu dọn tuyết. Chỉ là dọn được một hồi, hắn mới bắt đầu hơi có nghi hoặc.

“Hừm, mọi người đâu hết rồi nhỉ? Hôm nay ta dậy khá là sớm, thế mà lại không thấy được Lý thẩm với Lý thúc, thậm chí nhà bên cạnh họ là Trần bá cũng không thấy đâu?”

Chỉ là cẩn thận nghe kỹ lại, Lê Thanh Vũ lại nghe được mấy thanh âm lào xào đến từ nhà của Lý thúc, mơ hồ còn nghe được cái gì “Hải đại phu đến! Mọi người tránh đường!” liền vội chạy sang, cũng không quên để bồ cào lại dưới hiên nhà.

Đi ra tới của nhà của Lý thúc, hắn nhìn thấy tốp mười mấy người đang tụ tập cả trong cả ngoài nhà của Lý thúc, bèn đi vội vào. Dựa vào thân hình còn không quá cao lớn của mình, Lê Thanh Vũ đã có thể dễ dàng lách được người vào trong, một khung cảnh liền đập vào tầm mắt của hắn.

Một lão già thân mặc một bộ y phục màu xanh lá hơi có vẻ cũ nát người đầy mùi thuốc, lúc này đang bắt mạch cho một thanh niên đang nằm trên chiếu, chính là Dần ca!

Ở một bên, Lý thẩm đang ngồi quỳ một chân, tay cầm khăn lau, dưới có một chậu nước nhỏ, mặt tràn đầy lo lắng nhìn về phía họ.

Lý thúc đứng ở một bên, tuy rằng sắc mặt lạc quan hơn, nhưng cặp lông mày cũng đang cau lại, biểu hiện chủ nhân của chúng cũng đang lo nghĩ không kém cạnh.

Được một lúc, lão già kia, cũng chính là Hải đại phu mới đứng dậy, bắt đầu kiểm tra lại đồ nghề thuốc chỉ của mình trong túi vải ở một bên. Thấy thế, Lý thẩm mới vội hỏi:

“Sao vậy Hải đại phu, rốt cuộc là nhi tử ta có bệnh gì?”

“Bệnh gì trước hết không nói, nói cho ta biết mọi chuyện xảy ra từ đầu đến cuối, ta mới đưa ra chẩn đoán chính xác được.” Hải đại phu đáp lại, giọng điệu trầm tĩnh, cũng khiến cho Lý thẩm bình tĩnh được hơn một chút.

Hít một hơi sâu, nàng mới nói:

“Sáng nay, nhi tử tỉnh dậy, mọi thứ cũng đều như bình thường. Ta chuẩn bị đồ ăn, phu quân cũng đi ra kiểm tra lại chuồng bò của thôn, còn hắn dậy chuẩn bị lấy đồ ra dọn tuyết. Chỉ là trước khi bắt đầu dọn thì hắn còn chạy sang chỗ bằng hữu, nói là nghịch chút tuyết rồi lát nữa về dọn sau.”

“Cuối cùng đến khi hắn về, thì sắc mặt vẫn như bình thường, chỉ là vừa mới động tay vào bồ cào liền ngã xuống. Ta hoảng quá, liền hô gọi hàng xóm bên cạnh đến, tự mình xếp hắn lên chiếu. Đến khi Trần ca gọi được phu quân về rồi thì hắn lại lên cơn sốt cao. Không biết làm cách nào thì ta chỉ có thể lấy khăn ướt ra lau mồ hôi cho hắn giảm sốt, còn phu quân bắt đầu mới gọi ngài đến.”

“Hắn vừa về đến nhà vẫn còn chưa có biểu hiện gì, mà đột nhiên lăn đùng ra?” Hải đại phu hỏi kỹ lại. Lý thẩm nghe vậy gật gật đầu.

“Hừm.” Hải đại phu càng trầm tư sâu hơn: “ Nếu ta đoán không nhầm, thì tiểu Dần như này là trúng phải độc của một loại cổ, chính xác hơn là độc trùng.”

“Độc của cổ trùng?” Lý thúc lúc nãy vẫn còn im hơi lặng tiếng, giờ mới lên tiếng hỏi.

“Ừ, dựa theo biểu hiện của kinh mạch hắn truyền lại, tiểu Dần đã trúng phải độc của Tiểu Yên Vị Trùng, một loại trùng tuy nhỏ, nhưng cũng rất độc, mà lại chỉ cần chạm nhẹ cũng đã dính phải độc của nó nên loại này cực kỳ nguy hiểm. Đương nhiên, sau khi đánh mất đi nọc độc thì loại trùng này sẽ tự động lăn quay ra mà c·hết. Ngươi nhanh đi tìm áo khoác vừa nãy của tiểu Dần lấy ra đây nhanh.”

Lý thẩm nghe thế xong làm gì dám chần chờ, vội đem áo khoác của Dần ca ra cho Hải đại phu xem kỹ.

“Quả nhiên.” Lục lọi một lúc lâu, Hải đại phu cũng tìm được thứ mình muốn, cẩn thận dùng kim châm gắp ra một con côn trùng nhỏ có kích cỡ chẳng khác con kiến là bao, toàn thân màu nâu sậm.

“Đây đúng là Tiểu Yên Vị Trùng, sáu chân ba cánh, nhìn từ bề ngoài đúng là không sai, phối hợp với bệnh chứng là có thể xác định chắc chắn rồi. Nhưng loại cổ trùng này độc thường phát tác đợt một rất nhanh, nghĩa là hắn mới bị gần đây thôi.”

Nghe đến thế xong, Lý thúc mới quay đầu nhìn về phía tên bằng hữu của Dần ca, hỏi:

“Các ngươi đi đâu mà lại như thế này?”

Tên thanh niên này thấy Lý thúc nhìn mình đáng sợ như vậy, liền hơi lắp bắp mà đáp:

“Chúng - chúng ta cùng với mấy người nữa muốn tổ chức trò tạo hình dưới tuyết, do không muốn q·uấy n·hiễu đến việc dọn tuyết trong thôn nên bọn ta bèn đi đến gần bìa rừng. Dần ca giống như mọi năm, khi nghịch tuyết vẫn thường có thói quen treo áo lên cành cây, nên lúc đấy cũng đã cởi áo khoác ngoài ra. Ta xin lỗi, nếu không phải chúng ta muốn đi chơi đùa thì có lẽ - có lẽ -“



“Này không phải lỗi của các ngươi.” Hải đại phu giơ tay cắt ngang lời hắn:

“Tiểu Yên Vị Trùng thường sinh sống ở bên trong thân cây, cực hiếm khi ra ngoài, gặp phải trường hợp như này âu cũng là kiếp số. Chỉ là ta vẫn không hiểu được là loại cổ trùng này đã mấy chục năm chưa có ai nhìn thấy rồi, chẳng lẽ vẫn còn sinh sống ở chỗ này sao?”

Hải đại phu còn định lầm bầm thêm mấy lời nữa, nhưng Lý thẩm đã lại cắt ngang lời hắn:

“Ta cũng không cần biết là loại trùng này đến cùng là như thế nào hay tập tính của nó là gì. Ta chỉ cần biết là bệnh tình của nhi tử ta giờ phải làm sao?”

Hải đại phu bị cắt ngang cũng không tỏ ra không vui, chỉ là lục tìm trong túi vải của mình:

“Ừm, xử lý cũng sẽ không quá khó khăn. Chúng ta cần lá cây Bạc Hà, một chút Phong Linh Thảo, Đỗ Tiền Thảo, Vĩ Thị Dược, Chánh Uyên,... Đa số những dược liệu này ta đều có rồi, chỉ thiếu một loại thôi, là Thanh Tâm Hoa. Mọi người có ai có không?”

Các thôn dân khác nhìn nhau, mọi người đều lắc đầu, dường như chưa có người nghe nói đến loại hoa này. Mãi mới có một người giơ tay lên, hỏi:

“Thanh Tâm Hoa, có phải loại hoa trắng có năm cánh, giữa có nhụy vàng, lá hình vòm không?”

“Đúng rồi, chính nó.” Hải đại phu đáp: “Nhà ngươi có còn sao?”

“Xin lỗi, trong nhà ta lúc trước vẫn còn đúng một bông để lại từ lâu, nhưng mùa đông vừa rồi ta cảm nặng quá đã dùng làm thuốc mất rồi.”

Các thôn dân khác nghe xong miêu tả cũng đều trầm tư cố gắng suy nghĩ lại, nhưng cũng đều không có. Lý thúc thấy vậy liền bắt đầu chạy ra ngoài, hỏi thăm các nhà khác.

Thôn cũng không lớn lắm, chỉ có hai trăm người nên không tới nửa tiếng là Lý thúc đã quay về, mặt đầy thất vọng.

“Không ai có cả. Mọi người đa số là còn chưa nghe thấy loại hoa này chứ đừng nói là tích trữ chúng. Hải đại phu, có còn cách thay thế nào khác không?"Lý thúc nói.

“Không thể thay được, vì loại thuốc này cần Thanh Tâm Hoa làm chủ vị, mà cũng chỉ có khả năng kháng giải độc của Thanh Tâm Hoa mới có thể đối chọi lại được loại độc hung hãn của cổ trùng này.” Hải đại phu lắc đầu.

“Thế Hải đại phu, nếu không có loại thuộc này, thì bệnh tình của nhi tử ta sẽ ra sao?”

“Cửu tử nhất sinh! Lần sốt này bất quá là phản ứng của cơ thể khi loại độc này bắt đầu thẩm thấu vào trong da thịt, nó còn có tổng cộng hai lần thẩm thấu nữa. Do đặc tính của nó thì loại này sẽ bắt đầu thẩm thấu vào thịt với gân tiếp theo, cuối cùng mới đến mạch máu, để nó chạy vào tim là coi như xong đời.”

“Tổng quá trình kéo dài hơn ba tuần, có người còn có thể ngắn hơn chút. Cũng không thể trị bằng cách chặt chân hay tay, vì loại độc này chạy khắp toàn da, cản không nổi, chỉ có thể bắt đầu từ nội tạng trị ra ngoài.”

Lý thẩm nghe vậy liền xây xẩm mặt mày, bám lấy tay của Hải đại phu bắt đầu van xin:

“Hải đại phu, mong ngài cứu lấy nhi tử ta. Hắn vẫn còn quá trẻ...”

Hải đại phu thở dài:

“Ta sẽ tận lực vậy.”

Lý thúc vẫn không chấp nhận bỏ cuộc:



“Hải đại phu, thực sự không còn cách nào khác sao? Chẳng lẽ chúng ta giờ không thể đi kiếm cái loại Thanh Tâm Hoa này được hay sao?”

“Thanh Tâm Hoa tuy mọc quanh năm, cũng khá là dễ tìm, nhưng chỉ mọc ở trên những đỉnh núi cao chót vót, lại ở sâu vào trong rừng. Nếu là thời điểm nào khác trong năm thì còn có hy vọng, nhưng giờ đang mùa đông, tuyết rơi rất khó xử lý.”

Trả lời hắn lại không phải là Hải đại phu, mà là Vân thúc, người vừa biết chuyện đã vội đi tới.

“Nếu vậy thì còn có cách, bây giờ ta liền khởi hành sang thôn Thạch Đầu ở bên cạnh, có lẽ bên đấy còn có người tích trữ.” Lý thúc không cam lòng nói.

“Thôn Thạch Đầu tuy nói gần nhưng đường đi cũng không dễ dàng, đặc biệt là trong mùa tuyết như này. Nếu thuận lợi thì ngươi chỉ mất có gần hai tuần, tệ hơn nữa thì còn lâu hơn mấy ngày, lại nói có khi bọn họ cũng không ai có cả. Vả lại nếu ngươi đi vào giữa lúc trời tuyết như này cũng sẽ khá là nguy hiểm.” Vân thúc điềm tĩnh mà phân tích.

“Còn hơn là ngồi yên ở đây không biết làm gì, còn hơn là đánh mất hy vọng! Ngươi chẳng lẽ muốn ta ngồi nhìn nhi tử của ta đi c·hết mà không làm gì sao?!” Lý thúc vốn là người rất trầm tĩnh lúc này cũng gào lên, hét thẳng vào mặt Vân thúc.

“Xin lỗi Vân huynh, ta có chút không kìm được nỗi lòng.” Gào xong một hơi, Lý thúc mới lại khôi phục được lý trí: “ Ta biết là ngươi vì tốt cho ta...”

“Không sao, ta hiểu mà. Trong khắp thiên hạ này, làm gì có bậc phụ mẫu chân chính nào lại không lo lắng cho con của mình được, mặc cho hàng ngày vẫn hay chửi mắng nó. Này là thân tình, cũng là nhân tình của nhân loại chúng ta.”

Nói rồi Vân thúc cũng xá quyền chào:

“Nhưng ta đương nhiên cũng sẽ không nhìn tiểu Dần c·hết oan ức như này. Để ta về xem lại mấy món đồ năm xưa có được trong lúc đi du ngoạn, chắc tuy rằng không thể trị tận loại độc này nhưng làm suy giảm cùng làm chậm thì chắc cũng sẽ có.”

Sau khi Vân thúc đi mất, Lý thúc vẫn giữ nguyên quyết định, cũng quay vội vào nhà chuẩn bị quần áo cùng hành lý cho chuyến đi sang thôn Thạch Đầu, mấy người bằng hữu của Lý thúc cũng về nhà chuẩn bị để còn đi theo.

Những người khác có người an ủi Lý thẩm, có người cũng về nhà vì biết không giúp được gì, chỉ có thể hỗ trợ cầu nguyện.

Lê Thanh Vũ cũng là một trong số đó. Hắn bước thất thểu lại vào trong nhà, đóng cửa nhắm mắt lại trầm tư.

“Không nói tới bệnh tình của Dần ca có thể đột ngột nặng lên hay không, thì việc Lý thúc đi tìm trợ giúp ở thôn Thạch Đầu có thể cũng sẽ không đem lại kết quả, vì thôn Thạch Đầu còn nhỏ hơn cả thôn mình, khả năng bọn họ sở hữu Thanh Tâm Hoa là không cao.”

Nhớ tới cảnh Dần ca nằm trên chiếu bệnh, Lý thẩm mặt mũi tràn đầy lo lắng, Lý thúc mất bình tĩnh, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng hắn lại không biết phải làm gì.

Bất chợt, những lời Vân thúc nói lúc nãy lại văng vẳng bên tai hắn:

“Thanh Tâm Hoa tuy mọc quanh năm, cũng khá là dễ tìm, nhưng chỉ mọc ở trên những đỉnh núi cao chót vót, lại ở sâu vào trong rừng.”

Lê Thanh Vũ nghĩ thầm:

“Núi cao ta đây cũng không sợ, từ xưa nay ta vốn có đủ thể lực, lại cũng khá giỏi leo trèo. Mà nếu như Vân thúc nói là dễ tìm thì chắc hẳn là gần như núi nào cũng có, không quá phí công.”

“Chỉ là... Hai vấn đề chính, một là phải vào tận sâu trong rừng, với lại giờ này còn đang là mùa tuyết, leo núi sẽ cực kỳ khó khăn cùng nguy hiểm...”

Nghĩ đến đây, hắn lại tát vào mặt mình một cái:

“Ngươi đang nghĩ gì đấy hả Thanh Vũ? Nhà Lý thúc đối xử với ngươi không khác gì người nhà của bọn họ, cũng là nhờ bọn họ trợ giúp mà ngươi mới được như bây giờ, so với đó thì một chút nguy hiểm này đáng là gì?”

“Vân thúc cùng Lý thúc nói đúng. Đây chính là thân tình, mà cũng là nhân tình, vì nó mà người ta có thể không đếm xỉa đến khó khăn gian khổ, thậm chí là nguy hiểm. Hơn nữa ta cũng không phải là không có năng lực, chí ít ta tự nhận là khả năng vận dụng kình của ta đã đủ để ứng phó với đại đa số vấn đề liên quan đến tuyết rồi, nếu cẩn thận thì có lẽ vẫn được.”

Tiến tới trong góc phòng, Lê Thanh Vũ cầm lên chiếc rìu, hai mắt kiên định, trong lòng đã hạ rõ quyết tâm.

...

Sáng sớm hôm sau, trời lại phủ tuyết. Nhưng nếu nhìn thật kỹ thì có thể phát hiện bên dưới những lớp tuyết mới đấy là hai hàng bước chân nhỏ, đi qua con đường lên núi dẫn thẳng vào trong rừng sâu.

Dấu chân giờ đã rất nhạt, xem ra chủ nhân của nó đã rời khỏi từ lâu.