Quyển 2 Chương 38: Trọn vẹn cùng thiếu khuyết
Thấy đối phương trầm mặc thậm chí ánh mắt nhìn bản thân đã hơi u oán, Lê Thanh Vũ cũng không duy trì nét mặt tỉnh bơ nửa, cười khẽ lên mấy tiếng:
“Đó không phải câu trả lời mà tỷ tỷ mong muốn đúng không? Hoặc cũng có thể là thấp thỏm trông mong.... Một lời nói toạc thiên cơ, hay lời ly kinh phản đạo nào đó, đây mới chính là thứ mà tỷ tỷ chờ đợi, xem ra ấn tượng lần trước ta để lại quá sâu rồi.”
“Chỉ là Thiên Quyền đại nhân, ngài nhưng đừng có quên, trước mặt ngài bất quá chỉ là một hài tử phổ thông, dù cho có được đọc thứ thư tịch cao cấp nhất thì cũng đâu có thể ra được cảm ngộ gì hay ho hợp pháp nhĩ?”
Hài tử phổ thông? Ngươi á? Ningguang đối với lời này khinh bỉ trong lòng, nhưng nàng cũng nghe ra được lời ngầm của đối phương, lại chú ý tới xưng hô hắn dùng là “tỷ tỷ” bèn miệng nửa nụ cười mỉm, dường như tự giễu:
“Phải, lần này là Ningguang tỷ tỷ sai rồi. Để bồi tội, hay là để vị tiểu đệ đây ngồi vị trí này một ngày, tận hưởng cảm giác làm Thiên Quyền ra sao?”
“Ý kiến hay đó! Nhân lúc thời giờ còn đang sớm, hay là chúng ta tức tốc khởi hành đi Côn Luân sơn đi, ta cũng đang tò mò muốn nếm thử cảm giác gánh chịu thiên mệnh cùng khí vận Ly Nguyệt là như nào!”
“....” Ningguang nghe vậy liền giật mình, nàng rõ ràng là đùa thôi mà, đối phương hẳn cũng biết, sao lại coi như thật được chứ?
Chỉ là nhìn vào ánh mắt rực rỡ phảng phất đang tỏa ánh sáng tràn ngập tước mơ của nam hài trước mặt, dù là kinh nghiệm đầy mình như nàng cũng có chút không xác định được là đối phương đang giỡn hay thật, vô thức mở miệng yếu ớt đáp:
“Ừm.... Thực ra... Không được....”
“Hứ, ki bo, kẹt xỉ, thế mà còn nói bồi tội, xưa nay nghe đâu Thiên Quyền một lời tức pháp chỉ, hóa ra sự thật lại như này, chỉ giỏi lừa gạt hài tử, xấu xa bại hoại...”
Ningguang đáng thương ngay lập tức chịu một trận tổn thương tâm lý không biết tại sao lại tự nhiên xuất hiện, từ ngày nàng lên làm Thiên Quyền đã bao giờ lại phải chịu khi dễ như này đâu, mấu chốt là đối phương lại đang quá thực sự giống như một hài tử, làm cho nàng không biết phải xả nỗi uất này đi đâu, cuối cùng chỉ đành dùng ánh mắt càng u oán hơn nhìn đối phương.
Không biết có phải vì sợ Ningguang bị nội thương quá nặng hay là do chột dạ bởi nhãn thần u oán kia, Lê Thanh Vũ cũng đã dừng trò đùa dai của bản thân lại, cười làm lành nói:
“A, xin lỗi Thiên Quyền đại nhân, tính ta vốn là như vậy mong ngài đừng để ý.”
Lời xin lỗi được nói ra với ngữ khí vô cùng chân thành, cũng làm sắc mặt Ningguang tốt lên mấy phần, chỉ là cũng chỉ đến vậy thôi, bởi nàng lại nghe thấy lời tiếp theo truyền tới từ phía đối diện:
“Bất quả hẳn tỷ tỷ đại nhân sẽ không tính toán với một đứa con nít như ta đúng không ~“
A... Bặc!
Vào thời khắc đấy, Ningguang cảm giác trong đầu mình lại có thêm một âm thanh xuất hiện, dường như là một sợi dây thần kinh nào đó bị đứt.
Tiếng nũng nịu kia... Kém chút làm nàng đột xuất ra tâm ma!
Tuy nói như thế đúng là có chút khoa trương, nhưng tình huống chân thực hẳn cũng không kém. Chỉ thấy Ningguang mặt mày nhăn lại, trán nổi gân xanh, trừng mắt cắn răng nghiến lợi nhìn đối phương nói:
“Ai chứ riêng ngươi thì tuyệt đối không thể nào là một hài tử được!”
“Nào nào, bình tĩnh đi Thiên Quyền đại nhân, đừng phá hỏng chất lượng giấc ngủ của vị Tổng thư ký này bên cạnh, nàng thế nhưng là đã từng vì Ly Nguyệt xử lý biết bao công chuyện rồi đâu, đây là phép lịch sự tối thiểu đó.”
“Ngươi...!”
“Với lại ai nói ta không phải hài tử? Nhìn từ mặt nào, bất kể là nhục thân hay linh hồn ta cũng đều mới chỉ có chín tuổi thôi, cách mười ba còn xa, đúng chuẩn định nghĩa hài tử mười phần...! Hay là nói Thiên Quyền đại nhân lại muốn sử dụng quyền lực thay đổi con số được viết trên pháp luật?”
“....” Ningguang đã triệt để không nói chuyện, quay mặt đi.
Lê Thanh Vũ thấy vậy cũng không nói lời nào, lại tiếp tục cúi đầu xuống đọc sách.
Gian phòng lại khôi phục vẻ trầm lặng như cũ, à, đương nhiên là ngoại trừ tiếng ngáy của ai đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.
Chỉ là, nháo kịch qua đi, Ningguang lại cảm thấy rất kỳ lạ. Không phải nàng bỗng hết giận, nộ khí vẫn đang tích tụ đây này, chỉ là trong lòng đột nhiên cảm thấy thanh thản hơn không ít, thậm chí còn có chút muốn cười.
Cảm giác này đã bao lâu không cảm thấy rồi, hai năm, ba năm, thậm chí lâu hơn?
Nàng không biết, nàng chỉ biết là kể từ khi lên làm Thiên Quyền đến nay, một ngày xử lý biết bao nhiêu sự vụ, gánh chịu vô số áp lực, tuy rằng vẫn dành ra thời gian nghỉ ngơi nhưng nó cũng chỉ là nghỉ ngơi về mặt tinh lực mà thôi, dường như có thứ gì đó bên trong nàng đang dần xói mòn, ngay cả cảnh giới tăng lên cũng vô pháp vãn hồi lại được.
Nhất là gần nhất nàng còn phải xử lý đồng thời ba vụ việc lớn, một là quản lý việc thay đổi cơ chế mở cửa cho các đối tượng siêu phàm vào Tổng Vụ làm việc trong tương lai, hai là phân tích cùng định ra hướng đi trước cho dự án Quần Ngọc Các, chính là lý do nàng đến hôm nay để thương lượng với Ganyu, ba là cũng như đã nói, Điển Lễ Thỉnh Tiên cùng Đăng Tinh, cả hai đều hao phí không ít tâm thần để chuẩn bị, nàng càng cảm nhận được sự xói mòn này sâu sắc hơn.
Đặc biệt là trong một môi trường nơi nàng được tất cung tất kính, phải chú ý mọi ngôn ngữ cử chỉ.
Nó không làm nàng mệt mỏi, Ningguang không biết mệt.
Nó chỉ làm nàng không còn là Ningguang nữa mà thôi.
Dựa vào thuật nội thị tâm linh, nàng thậm chí còn nhìn thấy Nhất giai Cung Mệnh của nàng vừa mới được đốt lên một năm trước dần trở nên ảm đạm, bất quá nàng cũng không quá chú ý đến, dù sao việc mờ đi này diễn ra rất chậm.
Thẳng đến ngày hôm nay, sau khi bị chọc tức bởi nam hài đối diện, cảm nhận được nội tâm thanh thản, nàng lại thấy viên Cung Mệnh kia lại đang sáng trở lại, ánh sáng phát ra cũng mãnh liệt hơn không ít.
Hơi giật mình, nàng lại vô thức nhìn về phía nam hài đối diện.
Đối phương dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú liền ngẩng đầu lên, chỉ là lần này lại không nói gì hết, lộ ra một nụ cười mỉm hiền lành, ánh mắt nhưng lại trực chỉ nhân tâm, từ bên trong thấy được tinh quang không rõ.
Ningguang còn chưa có giải quyết được bối rối dâng lên trong lòng, liền đã nghe được một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến:
“Chúng ta Nhân tộc, không, sinh linh sống ở giữa thiên địa này vốn là không khác gì từng tảng đá nhỏ ven đường. Nhỏ bé, đúng, nhưng độc nhất vô nhị, nắm giữ hình dáng kích thước đặc tính khác nhau, dù tìm ngàn năm vạn năm cũng khó mà tìm được hai viên đá giống hệt nhau hoàn toàn.”
“Chỉ là trong quá trình sống này, hoặc nói đúng hơn là quá trình tồn tại trên đời, đã tồn tại liền không thể tránh được các tác động tới từ môi trường xung quanh, lúc sẽ mài làm mòn đi các góc cạnh, lúc lại càng để các góc cạnh này trở nên sắc bén.”
“Sự thay đổi này vốn là điều tốt, chỉ là, cũng không nên để bị mài tới mức nhẵn nhụi, phảng phất mảnh kính vậy chỉ có thể phản chiếu ánh sáng xung quanh, lại càng không nên bị mài tới mức không còn gì cả.”
“Đương nhiên, chúng ta cũng không hoàn toàn giống tảng đá, hai bên có sự khác biệt. Chỉ là khác nhau chỗ nào? Đáp án, chúng ta có tâm, còn có thể gọi tâm linh.”
“Cái tâm này, có thể thay đổi theo thời gian, lại có thể bất biến cùng vạn cổ. Nó có muôn hình vạn trạng, lại phảng phất chỉ có một tướng duy nhất. Lớn tới vô cùng bao dung thiên địa, nhỏ tới vô hạn cất trong một hạt cát, đó liền gọi tâm.”
“Chỉ là dù có như nào, thì bởi vì cái tâm này là của chúng ta, gắn liền trực tiếp với chúng ta. Chúng ta có biến đổi, nó cũng sẽ có biến đổi. Chúng ta bị ăn mòn, chúng ta trải qua thời gian, nó cũng sẽ tương tự, bị xói mòn đi, không còn được nguyên vẹn như lúc đầu, đây là bất hạnh của ngã trung tâm.”
“Nghe thì có vẻ bi quan, nhưng nếu chúng ta suy nghĩ ngược lại, nếu như tâm chúng ta bất biến hoặc lớn mạnh, thì ngã chúng ta vẫn có thể luôn được neo giữ lại, canh tân, thậm chí phát triển. Tới một mức nào đấy, trong ngã có nhất niệm, tâm lại như lưu ly thuần khiết, độ qua tâm kiếp, ở giữa nhóm lên Tâm Linh chi Quang chư sinh Thần Hỏa, bước tiếp theo liền đã kề cận Đạo.”
“Vậy làm thế nào để giữ được cái tâm bất biến, cái tâm canh tân? Lại một lần nữa dựa vào ngã thôi, dù sao cũng là ngã trung tâm. Cái này ta liền không thể nói được cụ thể, nhưng lại cũng khá đơn giản. Thông qua một số hành vi ưa thích, một số cảm nhận quen thuộc, tận hưởng suy nghĩ, thư thái....”
“Tóm lại chính là giải phóng ngã.”
“Thiên Quyền đại nhân cách đây mấy phút không phải đã hỏi ta có cái nhìn gì về quyển thư tịch này sao, ta không nói vì sợ ngài thương tâm. Bởi vì theo như ta thấy, lịch đại Thiên Quyền, đa phần đều là người đáng thương!”
Lê Thanh Vũ nói ra lời này làm cho Ningguang giật cả mình, nhưng mặc cho nàng có muốn phản bác hay không cũng không có cơ hội, bởi vì hắn đã nói tiếp:
“Ôm đồm hết thảy công việc vào thân, trở thành như một cỗ máy điều hành luật pháp cho Ly Nguyệt, luôn cố gắng trở nên hoàn hảo thập toàn thập mỹ, bỏ qua gần như tất cả mọi thứ của bản thân. Mặc dù cũng có thể nói đây là một loại tinh thần dâng hiến hy sinh đáng kính phục nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, bọn họ cũng đã không còn tồn tại nữa, cái gọi là Thiên Quyền cũng bất quá chỉ là một khôi lỗi mà thôi.”
“Mà coi như nhìn từ phương diện lợi ích cộng đồng được đặt trên lợi ích cá nhân, trách nhiệm của thực quyền đi, việc ngã xói mòn đi của Thiên Quyền có thực sự tốt cho Nham quốc phát triển không?”
Nói đến đoạn này, Lê Thanh Vũ bỗng dừng lại mấy hồi, lại đổ trà từ bình ra chén, một đưa sang cho Ningguang một bản thân tự nâng lên uống, bọn họ dù sao cũng đang ngồi ở bàn trà, Ganyu vừa nãy cũng có đun nước sẵn, chỉ là cuối cùng do nói chuyện không dài nên không có cơ hội uống.
Tiện thể nói thêm, bình trà này vốn là một cơ quan có khả năng đun sôi cùng tự chọn hương vị dựa vào các nút bấm bên trên, do công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên Lưu Vân Tá Phong Chân Quân hân hạnh tài trợ, mặt hàng đảm bảo, chất lượng đáng tin cậy dùng trăm năm không hỏng...
Công ty còn có không ít các mặt hàng khác, tỷ như Máy bón thức ăn tự động, Máy lăn bột không cần bột, Hạc Cơ Quan bầu bạn...
Giá cả phải chăng, giao hàng siêu tốc.... Nếu là Chân Quân có thể thần niệm truyền tin đặt hàng, còn nếu không thì có thể thông qua đường dây bưu cục không người biết gửi đơn đặt hàng đến hai chi nhánh Tuyệt Vân Giản cùng Âu Tàng Sơn, đơn đặt hàng sẽ được xem xét trong một trăm năm tới vô thời hạn!
Đặc biệt, mười khách hàng đầu tiên trong một ngàn năm nay sẽ nhận được giá ưu đãi đặc biệt tùy vào nhân phẩm, còn chờ gì nữa mà không đặt hàng ngay hôm nay?!
Một phút dành cho quảng cáo kết thúc, Ningguang lúc này đã nhận lấy chén trà từ tay đối phương, hơi nước bay lên phảng phất những ưu phiền đang bủa vây lấy nàng, ngăn cách nàng khỏi một thứ.
Chỉ là cảnh giới dù sao cũng còn đó, nàng có thể nhìn xuyên thấu qua làn hơi nước mịt mờ này, thấy được mặt nước, thấy được thân ảnh phản chiếu hiện ra lúc ẩn lúc hiện của mình, nhìn không có chút nào trọn vẹn.
Nàng không khỏi nhớ đến một cô thôn nữ nghèo khổ, từng có lúc ngày cả dép để đi cũng không có, từng phải tích góp từng đồng Mora một.
Chỉ là mỗi khi cô thôn nữ kia đi lướt qua một mặt nước nào đó, hình ảnh phản chiếu tuy lấm lem, nhưng lại trọn vẹn, cùng với một nụ cười chất phác luôn nở trên môi, sẵn sàng đối diện với bất kỳ khó khăn.
Khuyết thiếu cùng trọn vẹn, sự đối lập đã vô cùng rõ ràng.
Ký ức trôi lướt qua phảng phất sóng gợn lăn tăn, Ningguang bỗng thổi phù một hơi nhẹ.
Hơi nước bay hết trong thoáng chốc chỉ để lại nước trong chén trà, cùng hình ảnh một nụ cười được phản chiếu.
Trọn vẹn.
Ps: Nếu muốn hiểu sâu hơn Lê Thanh Vũ đang nói gì, ta khuyến khích chư vị đạo hữu độc giả có thể tìm hiểu về Liệu pháp hành vi nhận thức (CBT) cái niềm tin cốt lõi bên trong đấy cũng là cái ngã mà tên này nhắc đến, mặc dù chỉ là một phần do tên này còn kết hợp với lý thuyết bản chất tu luyện duy tâm hóa duy vật, phần về tâm ngã này về sau sẽ còn được nhắc đến.
Coi như mấy cái kia có là lý thuyết do ta hư cấu cùng khoa trương thêm nhưng hiệu quả liệu pháp này lại là thật, còn có giá trị thực hành, cá nhân ta cũng khá thích nên đem ra chia sẻ =)