Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 37: Thiên Quyền tới




Quyển 2 Chương 37: Thiên Quyền tới

“...” Lê Thanh Vũ thần sắc không đổi, nhìn lên Ganyu đối diện đã ngượng chín mặt mũi.

Tâm tư hắn vốn cũng không kém, nhanh chóng cũng đoán ra không tám thì bảy phần, trong lòng sáng tỏ, cũng đã hiểu được tình huống tại sao Ganyu trước đây lại có thái độ như vậy.

Chỉ là hắn không ngờ lại có thể khám phá được gốc rạ theo cách này, theo hắn nghĩ hẳn là nàng cũng phải xấu hổ lắm đi?

Không cần đến bộ não to một cách không cần thiết của Lê Thanh Vũ phải đoán, Ganyu lúc này ngay cả tâm tư t·ự t·ử cũng có.

Mất bao nhiêu công sức dựng nên hình tượng trưởng bối cùng với phong thái Tiên Nhân nhã khí ngập tràn, nay đều tại trong giây lát thành công dã tràng.

Cũng không thể trách được nàng, từ nhỏ lớn lên, Thanh Tâm hoa vốn là món ăn ưa thích, có một phần yếu tố do Lưu Vân Tá Phong Chân Quân bồi dưỡng cùng cần dược liệu làm dịu khống chế huyết mạch Tiên Thú, phần còn lại là do thứ này cũng khá hợp khẩu vị nàng.

Quan trọng nhất, ăn không béo.

Ganyu tuy không nói phàm ăn nhưng tuyệt đối chịu được một chữ “tham” lại cộng thêm vấn đề thể chất nên khác với rất nhiều Tiên Nhân khác, nàng ăn nhiều sẽ béo, muốn giảm béo lại phải ăn ít cùng khống chế lại.

Này không phụ thuộc vào khả năng luyện hóa thậm chí đạo pháp thần thông nữa, bởi vì cũng giống như Vô Linh chi Thể của Lê Thanh Vũ, đây cũng là một loại thể chất Thần Thông, khiến cho nàng có được khả năng thôn phệ cùng hấp thu khó lường, từ đó tiến hành tăng thêm thể trọng.

Trong trạng thái bản thể, nàng chính là một trong những Tiên Thú có hình thể lớn nhất, đỉnh phong từng có lần vượt hơn sáu trăm trượng, đó là còn không tính Thiên Địa Pháp Tướng.

Năm đó Qui Ly Nguyên lâm vào cảnh thủy hỏa, nàng chính là sử dụng thân thể bản thân chuyên chở không ít người dân thậm chí cả một cái tiểu thế giới trên lưng tới được Ly Nguyệt hiện nay, đó cũng là một công trạng lớn lao.

Đi kèm theo trả giá hiếm ai hiểu, đó là khi nàng về nhân thân thì dường như đám khối lượng cũng sẽ tính theo tỷ lệ này, dẫn tới không ít tình huống oái ăm.

Béo quá mắc nghẹn Ma Thần cái gì, nàng sẽ không bao giờ muốn lại trải qua ký ức đen tối này nữa.

Bởi vậy nên nàng luôn duy trì chế độ ăn kiêng không hẳn lành mạnh, ít nhất đối với phàm nhân mà nói, với Thanh Tâm hoa làm chủ vị.

Chỉ là dạo gần đây, công việc tăng mạnh như dự kiến, giống như nàng bỏ thời gian cho Lê Thanh Vũ là rất khó được, đã hơn một tuần nàng không ăn gì.

Để ngăn cản bản thân không chịu cám dỗ, nàng thậm chí còn vô cùng quyết liệt, phong bế cả khứu giác của bản thân, này mới làm cho nàng ban đầu không cảm nhận được Thanh Tâm hoa bên trong giới chỉ của đối phương, thứ mà dù cho có cách không gian chi bích nàng hẳn vẫn ngửi thấy.

Chỉ là đến khi nhìn thấy tận mắt, tất cả phá công, bụng cũng theo đó réo lên.

Lê Thanh Vũ thì đương nhiên không biết được nhiều tình huống đằng sau như vậy, nhưng đối với một số cố sự liên quan tới đối phương cũng có hiểu biết, chỉ là hắn đích xác quên mất một chuyện là đối phương thích ăn Thanh Tâm hoa mà thôi.

Ban đầu Bình lão lão chỉ dặn là nếu có thể thì mang thêm Thanh Tâm hoa tới, đấy cũng là lý do hắn trèo l·ên đ·ỉnh núi kia mua chút Tinh phẩm về, ai mà nghĩ là dùng để ăn đâu? Không phải lúc nào hắn cũng nhớ kỹ được các chi tiết trong Cốt Truyện.

Khẽ tằng hắng một cái, hắn nói:

“Cái này là quà bồi lỗi của sư đệ do không hẹn mà đến, mong sư tỷ đón nhận.”

“Không không, cũng không cần bồi lỗi gì cả... Ta... Ngươi... Tóm lại cửa thì vẫn ở đấy, ngươi.... ngươi muốn tới lúc nào cũng được...”

Ganyu xua tay, cố gắng khống chế lại bản thân nhưng nàng làm không nổi, ngữ khí hơi bấn loạn, trước khi kịp nhận ra thì tay đã cầm lấy bó Thanh Tâm hoa kia.

Lê Thanh Vũ nghiêng mặt sang một bên, lại mở quyển thư tịch kia ra đọc, làm như không để ý tới âm thanh “Rột, rột” đang phát ra từ bên cạnh.

Cảnh tượng phá lệ hài hòa.



....

Lê Thanh Vũ cùng Ganyu lúc này đang ngồi đối diện với nhau trên ghế tiếp khách, hắn lúc này mặt mày đang nghiêm túc nhìn đối phương đọc thông tin bên trong tấm thiệp chúc cùng kiểm tra phần qua, trên thực tế trong đầu lại đang bái phục đối phương.

Phục? Tại sao lại phục?

Bởi vì, Nham Vương Đế Quân tại thượng, hắn chưa từng nghĩ tới có người ăn Thanh Tâm hoa, lại gặm luôn cả thân như vậy, nên nhớ thứ này cũng không quá khác thân hoa hồng là bao, cũng có gai, mà nàng ăn như không có việc gì, không phục không được sao?

Bình thường người ta chỉ lấy cánh hoa cùng nhụy hoa làm chất thuốc mà thôi.

Nhưng này cũng làm cho hắn chút mạch suy nghĩ mới, nếu ninh nhừ phần thân của một số loại hoa cỏ, hẳn cũng có thể thêm được chút hương vị...

“Hừm, tình huống ta cũng đại khái hiểu được rồi, nếu vậy ngày kia ngươi liền đi theo ta.”

Giọng nói của Ganyu vang lên, làm mạch suy nghĩ món ăn mới của hắn tạm dừng lại, chỉ là lại làm cho hắn có chút không hiểu:

“Ngày kia? Sư tỷ, đi theo ngươi làm gì?”

“Hử? Ý ngươi là sao?” Ganyu cũng bị hắn làm cho nghi hoặc:

“Ta tưởng sư thúc cũng đã thảo luận trước với ngươi rồi chứ? Nếu không phải vì để ủy thác ta chiếu cố ngươi đi cùng, việc gì cần phải để ngươi chuyển thiệp chúc như này, trực tiếp phá không đưa tới không được sao?”

“...À, ra vậy, ta đúng thật không nghĩ tới...” Lê Thanh Vũ nghe vậy liền hơi trầm tư, sau cũng gật đầu.

Vậy rốt cuộc tấm thiệp chúc này là gì mà hắn phải tự đưa lên xem như chính sự, mà Ganyu lại muốn dẫn hắn đi đâu?

Việc này còn phải nói tới một việc lớn của cảng Ly Nguyệt trong năm nay, đó chính là Điển Lễ phong tân Thất Tinh, vốn được gộp chung với Điển Lễ Thỉnh Tiên, sẽ do đích thân Nham Vương Đế Quân buông xuống lời chúc.

Phải, vị Ngọc Hành tinh kia già rồi, Keqing thượng vị.

Đây là thông tin mà Lê Thanh Vũ biết từ Bình lão lão, lại lãnh trách nhiệm đi đưa thiệp chúc cộng thêm chút quà cáo được đặt bên trong viên giới chỉ kia.

Chỉ là hắn cũng không ngờ bản thân cũng sẽ được tham dự, tưởng chuyển hàng xong là thôi chứ?

Nhưng nếu đã có cơ hội mở mang chút tầm mắt như vậy, từ chối thì cũng không nên, hắn liền gật đầu:

“Vậy mấy giờ ta cần phải có mặt?”

“Chỉ cần khoảng canh tư ngươi xuất hiện ở trước đại môn Thịnh Lộ Đình là được, chúng ta sẽ đi vào sân chính Ngọc Kinh đài để tiến hành Điển Lễ Thỉnh Tiên như bình thường, cuối cùng sau đó mới là lễ phong Thất Tinh, chỉ là đại đa số người bình thường đều không được tham dự.”

“Ra vậy, nếu thế đến lúc đó nhờ ‘Ganyu tiểu thư’ rồi.”

Lê Thanh Vũ cười nói, ngữ khí so với lúc trước thân cận hơn không ít. Rõ ràng trải qua biến cố ngắn ngủi vừa xong, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.

“Không có vấn đề gì, bao trên người ta – Oáp...” Ganyu vừa định trả lời, bỗng dưng ngáp to thành tiếng.

“Sư tỷ?”



“Không – không có gì... Chỉ là... có chút buồn ngủ.... Đồng hồ sinh học giờ trưa....” Miệng nói lớ mớ, Ganyu động tác rất nhanh, co người lại trên ghế dựa:

“Nếu có ai... tới hỏi... ngươi cứ bảo chờ... một canh giờ là đủ... Thế nhé ta ngủ đây... trông cậy vào ngươi... Thanh Vũ sư đ-... Khò...”

Còn chưa kịp nói hết câu, nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Để lại một Lê Thanh Vũ ngồi đấy, hoang mang không biết làm gì.

Nàng nói ngủ là ngủ thật à? Loại đồng hồ sinh học, không, thể chất gì thế này?

Nàng...

Ngáy to thật.

Tuy rằng tiếng ngáy cũng không khó nghe, không biết bởi vì chất giọng hay lý do nào khác, chính ra tiếng ngáy của Ganyu kỳ thực lại có chút giống với việc hát ở âm cao, thậm chí nghe ra được giai điệu cùng tiết tấu, nhưng âm lượng quả thực vẫn hơi ồn ào.

Thôi được rồi, so với một số nhân vật đại mộng thiên thu trong cố sự, như này vẫn còn là bình thường chán, nhà nhà đều có nỗi khổ riêng, Tiên Nhân làm quái gì có ai bình thường? Vốn đã được chứng thực....

Nghĩ thông được điều này, Lê Thanh Vũ cũng không để ý nữa, với bản tính kiên nhẫn cùng khả năng tập trung siêu phàm nhập thánh, lại cầm quyển thư tịch vừa mới lấy được kia đọc hăng say.

Dù sao nàng cũng chỉ ngủ một canh giờ, mà thường ngày hẳn sẽ không có ai tới quấy rầy một vị Tiên Nhân như này, thế nên chắc cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là sự tình đôi lúc sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, vừa mới nửa canh giờ trôi qua, bỗng từ ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

Lê Thanh Vũ liền không thể không bỏ thư tịch xuống, bước ra nhìn xem là ai.

Cửa vừa mở ra, là một thân ảnh nữ tử dường như quen thuộc mà cũng xa lạ, bạch phát ngang lưng, mắt phượng mày liễu.

“Thiên Quyền đại nhân? Không biết ngài tới đây có chuyện gì?” Hắn hỏi.

Ningguang đang đứng ngoài cửa, lúc này rõ ràng là có chút không phản ứng kịp.

Đây không phải là phòng làm việc gần – như – không – có – ai – vào của Ganyu tiểu thư sao? Ở đây ra một tiểu hài tử thế này? Mà chờ chút, đối phương dường như hơi quen mắt...

Ừm, đây không phải nam hài mà nàng vừa mới gặp cách đây gần một năm trước, đối phương còn cho nàng hẳn một bài diễn thuyết về lịch sử của Ly Nguyệt cùng vấn đề tín ngưỡng tôn giáo sao? Sao lại một lần nữa xuất hiện ở đây?

Hơi sững sờ nên phải qua mấy giây nghe được câu hỏi, nàng mới đáp được:

“À, ta cần phải gặp Ganyu tiểu thư có chút công chuyện cần bàn bạc, không biết tiểu thư liệu có đang ở không?”

“À, nàng ấy đúng là đang ở đây, nhưng hiện đang ngủ rồi.” Lê Thanh Vũ nghe vậy đáp, cũng hơi lùi về sau nửa bước, để cho Ningguang có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.

Ngó đầu vào lại rút đầu ra, nhưng Ningguang hiện đã có chút há hốc miệng. Nàng mới làm Thiên Quyền được hơn hai năm, tuy rằng đã từng nghe tiền nhiệm nói đến việc vị Tổng thư ký này hay có thói quen ngủ trưa nhưng nàng cũng chỉ hiểu như một loại nghỉ ngơi giải trí thanh tẩy đầu óc thôi, chứ Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ như nàng cũng đã không cần ngủ rồi, huống chi một vị Luyện Hư Hợp Đạo như này?

Hóa ra ngủ là ngủ thật à, còn say tới mức có người đến vẫn không tỉnh luôn...

Lại còn ngáy nữa, hóa ra đó là tiếng ngáy hả? Nàng còn tưởng vị này đang rảnh rỗi mà hát chứ?

Nghĩ đến việc bản thân phải mở cửa ra mới nghe thấy được âm thanh, nàng dường như đã tìm thấy lý do cho thắc mắc mấy năm trước của nàng khi lần đầu biết đại môn bên trong Nguyệt Hải đình đều là cửa cách âm.

Rắc rắc.... Ningguang cảm giác nghe được âm thanh thứ gì đó vỡ vụn, là hình ảnh của vị Tiên Nhân này trong đầu nàng.



Tổn hại này là không thể phục hồi.

“Ừm, theo như lời nàng nói, hơn nửa giờ sau nàng sẽ tỉnh. Ningguang đại nhân nếu không có việc có thể nửa canh giờ sau quay lại, hoặc ngồi đây chờ cũng được, hoặc giả như ngài có gì dặn dò...”

Giọng nói của nam hài kia bỗng vang lên, lại kéo nàng về lại thực tại.

“...Không, vừa vặn cũng không có gì cần ta quyết định, ngồi đây chờ một thời gian vẫn được.” Ningguang nghe vậy liền lắc đầu, sau đó cũng không đợi đối phương nói gì liền bước vào.

Lê Thanh Vũ không nói gì, khẽ khàng đóng cửa lại, lại quay về chỗ cũ ngồi đọc sách.

Và thế là, trong phòng hiện đang có ba người, một nam hài mặc huyền bào ngồi đọc sách chăm chú, một vị Tiên Lân đang nằm cuộn tròn người ngủ trên ghế ngáy khò khò, cùng với một nữ tử mỹ lệ như Thiên Tiên đang tự hỏi rốt cuộc mình đang làm cái quái gì với cuộc đời...

Họa phong tuyệt đẹp.

Trải qua một hồi tự vấn nhân sinh, Ningguang nhận ra bản thân cũng không thể nào làm được việc gì khác nếu đối phương chưa dậy, dù sao việc bàn bạc này bản thân nàng đã chuẩn bị xong hoàn toàn phần của nàng, chỉ còn chờ phần đánh giá của đối phương nữa mà thôi.

Không muốn mất thời gian vô ích, nàng liền di dời tầm mắt về phía nam hài kia.

Nói thật, lúc đầu nhìn thấy đối phương, nàng cảm thấy rất ngoài ý muốn thậm chí có chút thất thố, nhưng giờ nghĩ lại, xem ra suy đoán trước đây của nàng đã đúng hơn một nửa.

Hắn tuyệt đối là có liên hệ với Tiên gia, nếu không muốn nói là thậm chí Tiên gia bên trong một thành viên.

Chỉ là đối phương là ai? Nàng có thể nhận ra được khí tức trên người nam hài, chỉ có Võ Giả cảnh sơ kỳ, nhưng cũng lại tồn tại cảm giác thần bí nào đó mà nàng nhìn không thấu...

Tiên gia tử đệ thậm chí Huyền gia tử đệ có thể tu theo Võ Đạo sao? Đáp án là có thể, chỉ là đa phần đều phải đồng tu, như Vãng Sinh đường bên kia là tồn tại đặc thù...

Nói thật, từ phương diện này, muốn luận ra thân phận đối phương là bất khả thi, vậy nên nàng liền để ý đến quyển sách mà hắn đang cầm trên tay kia, là một quyển thư tịch có ghi chép về Thất Tinh, nội dung cụ thể dường như là chức vị quyền hạn tương ứng cùng một số tư liệu khác về các đời truyền thừa.

Cẩn trọng lựa chọn ngôn từ, nàng mới sử dụng ngữ khí không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói chuyện với đối phương, cũng chính là ngữ khí nàng thường dùng để nói chuyện với vị Tiên Lân bên cạnh này:

“Vị này công tử không biết đánh giá quyển thư tịch này như nào?”

“Công tử” là cách mà nàng chọn để xưng hô, dù sao đối phương nhìn trẻ như vậy, mà lại có thể áp dụng với gần như toàn bộ các thân phận nam tính, bất kể đối phương thuộc thế lực nào cũng không quan hệ.

Quyển thư tịch này vốn là do một vị Thiên Quyền hai đời tiền nhiệm viết, nội dung bên trong đều là về Thất Tinh, lại liên tưởng tới việc đối phương ở đây ngay hai ngày trước lễ thượng vị của tân nhiệm Ngọc Hành tinh hẳn là có cũng đang quan tâm tới vấn đề này, hỏi như vậy cũng đồng thời gián tiếp dò xét thái độ của đối phương, lại không có vẻ quá đột ngột.

Bất quá nàng cũng có chút bất an, hồi hơn nửa năm trước đã một lần bị đối phương làm cho kinh hồn với vấn đề Tiên Nhân rồi, giờ chỉ sợ từ trong miệng nam hài trước mặt lại nghe được lời gì mà cơ cấu Thất Tinh cần thay đổi các loại.

Chỉ là nàng lại nhận được một câu trả lời cực kỳ ngoài ý muốn:

“Ừm... sách được cất giữ không tồi, ít nhất đến nay ta vẫn chưa tìm thấy chỗ nào bị mốc hay khô mực, chữ viết nhìn cũng đẹp mắt.”

“...” Ningguang có chút cạn lời, lại lập tức đổi câu hỏi kỹ lưỡng hơn:

“Không phải, ý ta là không biết công tử ngươi có cái nhìn gì đối với nội dung bên trong?”

“...Ừm, quyển sách này không tồi, hành văn rất được, bố cục đẹp mắt, chữ viết siêu thần, là tinh phẩm đáng đọc trong đời. Nuối tiếc duy nhất của ta là ta một chữ cũng chưa có đọc qua.”

“...”

Ningguang lần này triệt để trầm mặc.