Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 39: Ngã hoàn ngã




Quyển 2 Chương 39: Ngã hoàn ngã

Cảm thấy mình không khác gì vừa mở ra cửa sổ nhìn lấy một bầu trời mới, Ningguang liền định quay sang cảm tạ Lê Thanh Vũ.

Trong mắt của nàng, hình tượng của nam hài hiện tại, không nói tới thân phận thực sự là như nào, đã cùng Tiên Nhân chân chính không khác.

Không, nói thật, nàng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy đối phương là Tiên Nhân chân chính, này liền giải thích được cho tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ.

Còn về vấn đề tuổi tác yếu hay mạnh gì, không quan trọng, hiện về một mặt nào đó nàng đang nợ ân tình của đối phương.

Càng không phải nói tới lúc trước, dù là trực tiếp hay gián tiếp, thì việc nàng thắp lên được Nhất giai Cung Mệnh đối phương cũng đã góp công không nhỏ.

Chỉ là ngay trước khi nàng kịp nói gì, đã lại nghe được tiếng làu bàu từ phía đối diện:

“Chỉ là ta thực sự vẫn không hiểu bọn họ đến cùng là nghĩ như nào?”

“Hửm?” Ningguang nghi hoặc.

“Giống như ta nói vừa nãy, đa số Thiên Quyền vì để làm việc hiệu quả nhất đã để bản thân bị đồng hóa, mặc dù này có khả năng một phần liên quan tới có thể dung hòa hơn với khí vận cùng Thiên mệnh từ đó đưa ra những quyết định có thể đem lại lợi ích nhất cho Nham quốc, nhưng ta nói thật, biên độ này quá nhỏ.”

“Nếu một quốc gia mà có thể b·ị t·hương gân động cốt chỉ bởi chút biên độ này thì nói thật, dẹp hết đi cho xong. Vậy nên mới nói việc Thiên Quyền là bản thân họ hay Thiên Quyền là Thiên Quyền không có ảnh hưởng quá nhiều tới lợi ích tập thể của Nham quốc, vậy sao bọn họ không làm thế chứ? Vốn dĩ đều là những người vô cùng thông minh kia mà, nếu không làm sao ngồi vị trí đó được?”

“Nói thật, đứng dưới góc độ tu hành giả, vì thế mà đánh mất ngã, ta hoàn toàn không thể lý giải được. Hay đây là lẽ thường? Bởi vì tâm không đủ mạnh sao? Thậm chí không chỉ Thiên Quyền, Thiên Cơ, Dao Quang các loại theo như trong tư liệu ghi lại hành động mấu chốt cùng tư duy quán tính cũng là như này, chỉ có Thiên Xu hay Ngọc Hành là còn đỡ hơn chút, áng chừng là bởi vì đi ra ngoài nhiều chứ không phải một đám hướng nội...”

Ningguang nghe được vậy cũng không biết nên nói theo hay phản bác lại, bất quá đối phương cũng lại không cho nàng cơ hội đó, ngẩng đầu lên nhìn nàng:

“Hay là để tỷ tỷ ngươi đi?”

“Hả?”

“Tỷ tỷ ngươi cố duy trì là Ningguang lâu nhất có thể, trả lời giúp ta câu hỏi này, ngươi dù sao cũng nợ ta hai lần, một lần đốt lên Cung Mệnh, lần thứ hai là ổn định lại Cung Mệnh, làm chút chuột bạch thí nghiệm không đáng phận chứ?”

Nói thật, dù là thông minh như nàng hiện cũng đã bắt đầu nắm không rõ được suy nghĩ của đối phương, “chuột bạch thí nghiệm” ý là gì chứ? Lại còn định thí nghiệm cái gì?



Có chút không xác định, Ningguang hỏi lại:

“Ý ngươi là sao?”

“À, xin lỗi, dường như ta diễn đạt không đủ rõ ràng. Nói túm lại, đó chính là tỷ tỷ ngươi hãy làm Ningguang tốt nhất có thể, làm được đến mức độ về sau khi nhắc đến Thiên Quyền, người ta liền nhắc đến Ningguang danh tự này. Ngài có thể làm được sao?”

“.... Hẳn là đi...” Ningguang dường như hơi hiểu ra điều gì, ngữ khí bỗng mạnh hơn:

“Không, chắc chắn là.”

“Tốt!” Lê Thanh Vũ gật đầu:

“Nếu vậy thì giúp người giúp đến cuối, về việc làm thế nào để củng cố ngã, trước ta đã nói đến việc thông qua tổ hợp hành vi suy nghĩ cùng nhận thức, cái này mặc dù bên Sumeru hình như đã từng có người nghiên cứu qua nhưng cũng không hẳn là có thể áp dụng ngay vào hệ thống khuôn mẫu tu hành của chúng ta...”

“Tu hành giả có ý thức tự chủ tại trong năm tháng đằng đẵng trui rèn đạo tâm, lại không để nó lạnh nhạt, lấy truy cầu làm hạn định cao nhất, ngược lại con đường có rất nhiều, chỉ là bắt buộc phải hướng nội mà tìm. Trong quá khứ không thiếu được tiền nhiệm Thiên Quyền cố ý dùng bản chất dung hợp pháp luật, nhưng con đường này thực ra mà nói là bất khả thi, bởi vì pháp luật hiện nay của Ly Nguyệt trên thực tế chính là do Đạo của Giải Trãi Tiên Nhân vị kia hiển hóa được khế ước của Đế Quân công nhận...”

“Muốn cưỡng ép dung hợp vào Đạo của người khác để lấy lại chính mình, có thể thành công mới là lạ, thế nên con đường pháp quyền này trừ khi lại soạn một đầu luật hoàn toàn mới gánh chịu được thiên mệnh, lại được khế ước của Đế Quân tán thành, thứ mà đã siêu duy bên trên Đạo, thuộc về phạm trù chứng thiên địa bất hủ, lại dung nạp bao dung vạn đạo vạn pháp, rất khó rất khó, thậm chí trong trăm năm ngàn năm nếu không có biến cố nhất định sẽ là bất khả thi, lại cũng không cần bỏ gần cầu xa như vậy...”

“Thế nên cách chuẩn xác nhất phải là... Hừm, nên học hỏi chút kinh nghiệm từ một số tồn tại cổ lão vậy...”

“?” Ningguang nghe đến đó liền cảm giác nghi hoặc, “tồn tại cổ lão”?

Rất nhanh nàng liền hiểu được, khi thấy được nam hài trước mặt xoay hướng bên cạnh gọi:

“Ừm, ngài nghe nãy giờ liền không định cho chút ý kiến nào sao? Dù gì cũng cùng Ly Nguyệt hơn ba ngàn năm sương gió rồi, bí kíp hẳn không thể nói là không có chứ? Trợ giúp vị này đương nhiệm Thiên Quyền chút xem nào?”

“Ặc, ngươi nãy giờ đều nói tới mức như vậy, ta thậm chí còn biết nói gì nữa đây? Sớm đã dần không hiểu nổi cách tư tưởng của ngươi vận hành rồi... Lại còn vừa ngủ dậy nữa...”

Một bên, Ganyu hơi ôm đầu ngồi dậy, ngữ khí có chút bất mãn e dè.

À, hóa ra “tồn tại cổ lão” ý chỉ nàng, Ningguang giờ mới minh bạch. Đối phương không biết đã tỉnh từ lúc nào, lại đã nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi, thảo nào từ lúc vừa rồi đã không còn nghe thấy tiếng ngáy nữa, chỉ là nàng quá nhập tâm lắng nghe nam hài đối diện nên bất tri bất giác cũng không có để ý.

“Vậy thì... Thiên Quyền đại nhân, ngài thực ra cũng không cần phải quá lo lắng về việc này. Kẻ này nói tuy không hẳn là sai nhưng vẫn có không ít phần là khoa trương cùng phóng đại, tiền nhiệm Thất Tinh ta làm việc cũng nhiều rồi, tuy cũng có chút vấn đề rét lạnh do cô độc trên cao nhưng đều không tới mức bị môi trường đồng hóa...” Ganyu mặt hướng Ningguang, nhẹ giọng giải thích.



“Nếu vậy cho ta mạn phép hỏi một vấn đề không liên quan chút, vậy bên trong lịch đại Thất Tinh, Cung Mệnh cao nhất mà bọn họ có thể đốt được là bao nhiêu? Trung bình lại là bao nhiêu?” Lê Thanh Vũ bỗng hỏi.

Ganyu rõ ràng bị câu hỏi này làm cho sững sờ trong giây lát, có chút không hiểu được, chỉ là nàng vẫn dựa theo quán tính suy đáp:

“Cao nhất từng tồn tại, hình như là Tam giai. Còn trung bình thì là Nhất giai. Ngươi muốn biểu đạt điều gì?”

“Trung bình là Nhất giai... Thất Tinh Ly Nguyệt, cơ chế tồn tại cả ngàn năm nay, tuyển chọn người nào đều không phải là anh hào thì cũng là thiên kiêu, vậy mà trung bình chỉ là Nhất giai? Điều này không phải đang tỏ rõ vấn đề sao? Mặc dù Nhất giai Cung Mệnh cũng thực sự đã là nhân gian hiếm gặp nhưng nếu xét về tỷ lệ thì còn thua kém nhiều lắm.”

Ganyu hơi trầm mặc, dường như dần hiểu ra ý đối phương muốn nói. Lấy sự tuyển chọn khắt khe trăm vạn chọn một của Thất Tinh trong hàng chục năm, trung bình đều đạt tới Nhất giai nghe thì rất kinh khủng nhưng thực tế lại có chút thực không xứng với danh, trung bình đáng ra phải là Nhị giai mới có thể coi như hợp lệ.

“Vậy ý ngươi...”

“Đây là vấn đề khác nhau giữa Nhân tộc cùng Tiên gia, thọ nguyên cùng điểm xuất phát ngay từ ban đầu khác biệt, đời người ngắn ngủi hơn ngài nghĩ rất nhiều. Một việc biến đổi trường niên trong mắt một đời người, nhiều lúc lại còn không dài bằng Tiên gia đánh một giấc, ta nói có đúng không?”

“...” Ganyu trầm mặc.

Nghị luận này nàng chưa phải chưa từng nghe qua, chỉ là tuế nguyệt đã nhường nàng xem nhẹ, thậm chí lãng quên nó.

“Ngã, về bản chất cùng tâm linh không thể tách rời. Huyền gia chủ Tĩnh, vốn là Khuy Niết chi Lộ, thanh tịnh tạp âm cùng nhìn thấu xuống bên dưới. Bọn họ mỗi ngày tiếp quản trăm công nghìn việc, tạp niệm nhiều như vậy, sao có thể Tĩnh được? Cái gọi là ‘môi trường đồng hóa’ cũng dần xuất hiện, lại như nước chảy đá mòn, hay như phàm nhân sống trong môi trường đậm đặc Nguyên Tố vậy...”

“Chỉ có một đường ra duy nhất, nhường ngã của mình đủ mạnh, tất cả đều theo ngã của mình, lấy động động tương hợp, vậy liền ra tĩnh.”

“Thế nên, theo như phương hướng này, từ góc độ tu hành mà nói, cố bản bồi nguyên lấy ngã làm chủ vị chính ra đường lên tốt nhất, ngài nghĩ sao? Vả lại tăng cường Cung Mệnh, dù từ phương diện nào cũng là thứ tốt, ngài sẽ không không hỗ trợ chứ? Giờ thì có chịu chia sẻ chút kinh nghiệm không?”

“Ài, đã tới phân độ này rồi thì... Cũng không phải ta không muốn nói, mà về căn bản cũng không có nhiều thứ để nói lắm.” Ganyu hơi cúi đầu, khẽ nói.

“Sáng ở đầu bến cảng ngồi ngắm mặt trời lên, giữa trưa đi ngủ, chiều ngắm hoàng hôn, đêm ngồi tại đình thượng ngắm sao trăng, ghi chép thảo dược, ghi chép lại sự biến đổi của kiến trúc các ngôi nhà trên các con phố...Cũng chỉ có thế thôi...”

Ningguang ngồi nghe mà kinh ngạc, nàng tuy không nói kỳ vọng gì lớn nhưng khi thấy ngôn từ nam hài kia sử dụng đều đao to búa lớn như vậy thì ắt phải cho vị này Nguyệt Hải Tiên nhân có được bí kíp hay thậm chí công pháp gì đối kháng với việc này, hóa ra lại chỉ là những điều đơn giản như vậy.



“Đúng, chỉ đơn giản như vậy thôi. Đạo bản thị đạo, phản phác quy chân, không phải ta đã nói rồi sao, tìm ngã nơi đâu xa khi nó vốn chính là trong chính mình?”

“Bởi vậy Thiên Quyền đại nhân à, ngài nắm đại quyền trong tay, nhưng cũng đừng bị bó buộc bởi nó, cũng không nên bị. Tuy rằng điều này rất khó nhưng không phải đó mới thực sự là khảo nghiệm sao? Nếu không còn làm cái gì Thiên Quyền nữa, làm tên l·ừa đ·ảo hài tử chẳng phải tốt rồi?”

Phảng phất biết được nàng đang nghĩ gì, Lê Thanh Vũ cười nói.

“Lừa đảo hài tử?” Ganyu nghi hoặc.

“À không, cái này là...” Ningguang vội vàng giải thích, không muốn bị hiểu lầm, đồng thời trừng mắt nhìn đối phương.

Lại qua mấy phút giải thích, Ganyu mới xem như nắm rõ tình hình, có chút cạn lời.

Chỉ là bỗng thấy nàng đột nhiên mỉm cười ranh mãnh, sau đó hướng nam hài hỏi:

“Vị trí Thiên Quyền ngồi có thể không tốt lắm, thế nếu là của ta thì sao? Thất Tinh Tổng thư ký, cũng không kém gì bất cứ Tinh nào, muốn làm thử một ngày không? Trùng hợp thay, ta dạo này cũng đang cần chút nghỉ phép. Nếu ngươi không đồng ý liền là xem thường chức vụ này, mà xem thường chức vụ này liền là xem thường ta. Nếu vậy theo như lệ cũ, ta hoàn toàn có thể hướng ngươi khiêu chiến một trận.”

Nàng giờ đã xem ra hiểu rõ, mạch suy nghĩ của nam hài trước mặt chính là kiếm tẩu thiên phong, thiên mã hoành không. Muốn đối phó với loại đối thủ này cũng không khó, cứ nghiền ép là được.

“...Không thấy ta chỉ là một hài tử sao? Cần thiết đẩy ta hướng hố lửa như vậy à? Nhìn khối lượng công việc ngài làm một ngày, ta làm cả tuần chắc cũng không xong nổi một thành!” Lê Thanh Vũ trợn mắt.

“Ngươi đây là đang tự xem nhẹ mình, kẻ có thể ngồi tỉnh bơ khi dễ cùng tư vấn cho một Thất Tinh lại có thể tốn nhiều thời gian tới vậy trên vấn đề công vụ sao? Không khéo để ngươi làm còn tốt hơn ta.”

“Thuật nghiệp hữu công! Khi dễ người khác ta là chuyên ngành, thứ khác thì xin thứ lỗi cho kẻ hèn bất tài.”

“...”

Ningguang ngồi một bên xem hai người đấu khẩu, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ, không ngờ vị kia quyền cao chức trọng thiên cổ t·ang t·hương lại vẫn còn giữ được mặt này, càng thêm tò mò về mối quan hệ giữa hai người này đến tột cùng là như thế nào.

Bỗng nàng lại nghe được:

“Đây, vậy như Thiên Quyền đại nhân thấy được, một ví dụ về việc ngã hoàn ngã. Kết hợp với lý thuyết bên trên, không biết đại nhân ngài đã có được dự định nào rồi? Cá nhân ta khuyên nhủ, theo như ta biết thì sở thích của ngài trước khi trở thành Thiên Quyền chính là chơi cờ vua, ngài dường như cũng đã từng là một kỳ thủ khét tiếng phía Bắc bến cảng, điều này ta cũng là một kỳ thủ nên ta biết, có thể từ phương hương này bắt đầu, tìm lại bản thân. Hoặc nếu không chơi lớn hơn, tự mình lại nghĩ ra một tân kỳ hệ?”

Tìm lại bản thân? Một cụm từ mà Ningguang cả đời này cũng không nghĩ sẽ xuất hiện lúc này lại đứng ra trước mặt nàng, lại phối hợp thêm một đống thông tin mà đối phương nhồi sọ nãy giờ khiến cho nàng có chút thẩn thờ, hơi cúi mặt xuống.

Chỉ là nàng dù sao cũng không thẹn với danh một trong các Thất Tinh, tinh quang rất nhanh lại hiện trong mắt.

Khi nàng ngẩng đầu lên, từ trong ánh nhìn của mọi người xung quanh, tức là Ganyu cùng Lê Thanh Vũ, đã phảng phất một viên bảo thạch sáng lấp lánh, khí chất hiện hữu tự nhiên, trong ngoài như một.

Đó là lúc mà Lê Thanh Vũ biết, Thiên Quyền Ningguang hiện tại, đã thật sự dần trở thành Thiên Quyền Ningguang.