Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 16: Khảo nghiệm thứ ba, Mộng Trung Luân Hồi! (phần một)




Quyển 1 Chương 16: Khảo nghiệm thứ ba, Mộng Trung Luân Hồi! (phần một)

“Ò ó o o ~”

Tiếng gà gáy vang lên, đánh thức Lê Thanh Vũ khỏi giấc ngủ. Hắn choàng tỉnh dậy, thở hồng hộc, hai mắt có chút hốt hoảng nhìn xung quanh.

Vẫn là căn nhà gỗ đơn sơ đấy, vẫn là những nông cụ thường ngày đấy, vẫn là mái lều tranh giản dị đấy, những thứ đáng ra vốn vô cùng quen thuộc với hắn nay lại lộ ra một vẻ xa lạ.

Lấy tay xoa đi những giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, Lê Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, rồi lấy sức mà đứng dậy.

Sau khi xếp lại tấm chăn ở trên chiếu cho gọn gàng, hắn liền bước chầm chậm đi ra cửa, nơi đang để sẵn một chum nước nhỏ. Tuy rằng bộ pháp của hắn chắc chắn, nhưng lại như bước hụt bước thiếu, giống như mặt đất ở bên dưới không phải là thực.

Nhìn xuống chum nước, bằng vào mấy tia ánh sáng khẽ le lói xuyên qua khung cửa sổ mỏng, hắn có thể nhìn ra lờ mờ một khuôn mặt lam lũ của một đứa nhóc gần tới tuổi thiếu niên.

Vốc một vốc nước lên để rửa mặt, theo nước lạnh khẽ chảy dọc xuống qua ngũ quan, ký ức mấy năm qua cũng dần trở về trong đầu hắn.

Hắn tên là Lê Thanh Vũ, vốn là con trai của một tiều phu trong thôn Tiểu Diệp. Thôn có tầm hai trăm người, chỉ là một thôn nhỏ trong trấn, nhưng lại sở hữu được địa thế tốt đẹp, lại thêm khí hậu vùng này cũng ôn hòa, nên đời sống của người dân trong thôn cũng còn được coi là ổn định.

Mẫu hắn đã sớm mất do chứng khó sinh ngay sau khi sinh hạ hắn, từ đấy hai phụ tử hắn sống nương tựa nhau. Chỉ là đến năm hắn mới 7 tuổi, thì phụ thân của hắn cũng ra đi do bạo bệnh, không biết bị mắc từ khi nào.

Bà con trong thôn cũng rất tốt bụng, tuy rằng trong nhà đều không dư dả gì nhưng vẫn cố gắng ủng hộ giúp hắn, không nhiều thì ít. Đặc biệt là nhà của Lý thúc ở cạnh bên, nhiều lúc vẫn hay trợ giúp hắn, ít nhất là đã khiến cho hắn có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này một cách vẹn toàn.

Mới đó đến nay cũng đã gần bốn năm, hắn cũng đã đến gần tuổi thiếu niên. Trong quãng thời gian này, phần do muốn giúp hắn, phần do thương hắn còn nhỏ, nên mọi người trong thôn vẫn luôn để cho hắn làm những việc nhẹ như phụ giúp làm nông, nhặt đồ, hoặc là cho gà ăn...

Tuy rằng mọi người có ý tốt, nhưng hắn cũng tự hiểu là mình không dựa vào mọi người mãi được, nên từ nửa năm về trước hắn đã bắt đầu mang theo chiếc rìu phụ thân hắn để lại, bất chấp sự phản đối của Lý thúc, một mình lên núi đốn củi để tự mình kiếm tìền.

Cũng may, không biết là do di truyền hay gì, hắn cũng kế thừa khí lực hơn người cùng kỹ thuật của phụ thân hắn, nên chỉ mới qua hơn nửa năm thì hắn giờ cũng có thể tự coi như là một tiều phu chân chính rồi.

Nghe đến tiếng gà gáy cũng đã dừng lại, Lê Thanh Vũ bèn ăn nhanh nốt một chút lương thực còn đang ăn dở ngày hôm qua, xong cũng mặc thêm hai lớp áo, xách lên tay nải, ống trúc chứa cơm cùng chiếc rìu đi ra khỏi cửa, chuẩn b·ị b·ắt đầu một ngày làm việc.

Vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã thấy được Lý thẩm, thê tử của Lý thúc, năm nay tuổi cũng đã ngoài ba mươi, giờ đã dậy sớm để giặt quần áo.

“Một ngày mới tốt lành nha thẩm thẩm!” Hắn lên tiếng chào.

“A, là Thanh Vũ đấy hả. Tiểu tử nhà ngươi chăm chỉ thật đấy, mới giờ Mão đã bắt đầu dậy đi đốn củi rồi.” Lý thẩm vốn đang cúi người xuống, nghe có tiếng chào liền đứng lên, nhận ra là hắn bèn nở nụ cười tươi.

Ở thôn Tiểu Diệp, gà trống đều đã trải qua huấn luyện một thời gian dài, sau mấy thế hệ thì đều đã có thể gáy vào đúng giờ Mão, cũng là lúc mặt trời bắt đầu mọc. Lê Thanh Vũ nghe đồn là trước kia cũng không phải là như vậy, nhưng hắn cũng không để ý quá nhiều.

“Cũng không sớm lắm đâu thẩm thẩm, dù sao thì Sửu thúc, Vân thúc giờ này cũng đều đã lên núi làm việc rồi.”

Sửu thúc cùng Vân thúc là hai tiều phu khác trong thôn. Cả thôn Tiểu Diệp có tổng cộng 10 người tiều phu, nhưng chỉ có hai người này là thân với phụ thân của hắn nhất, cũng đã hỗ trợ hắn rất nhiều về vấn đề kỹ thuật khi hắn mới lên núi đốn củi lần đầu.

“Họ là người lớn, năm nay đều đã gần ba mươi rồi, ngươi so đo với bọn họ làm gì. Chẳng bù cho thằng nhãi nhà ta, giờ này vẫn còn đang ngủ li bì.”

“Dần ca hôm qua nghe đồn là làm việc rất năng động, lại nói là hắn cũng đang ở tuổi thiếu niên, ngủ nhiều thì mới lớn được.”

“Xem tiểu tử ngươi nói kìa, mới tí tuổi đầu đã như vậy rồi, còn quên là mình vẫn còn nhỏ tuổi sao?” Lý thẩm phì cười: “Thế nào, dạo này có còn đau đầu nữa không?”

Nàng cũng không quên hỏi thăm tình hình sức khỏe của Lê Thanh Vũ, sau khi biết là mấy ngày gần đây tiểu tử này cứ sáng dậy là lại lên cơn đau đầu, may là về sau suy giảm nhanh chứ nếu không thì lại phải vời đại phu xem xét.

“Đỡ hơn nhiều rồi thẩm thẩm ạ, chỉ là sáng nay ta tỉnh dậy thì nhìn mọi thứ cứ lạ lẫm, giống như những thứ này đều nguyên bản không phải là thật vậy.” Lê Thanh Vũ nghe vậy bất giác sờ lên trán, đáp.

“Thế hả, có lẽ là ngươi buổi sáng dậy quá nhanh chăng. Phải biết là ngay khi vừa tỉnh dậy là tuyệt đối không được đứng lên hay ngồi dậy đột ngột, nếu không huyết khí sẽ không thể liên thông kịp với đầu được, dễ sinh ra cảm giác chóng mặt lắm.” Lý thẩm nghe vậy hơi trầm tư, sau đó nói.

“Còn việc này nữa hả thẩm thẩm? Sao ngài biết vậy?”

“Cái này ta vốn cũng không biết, chỉ là một lần Lý thúc của ngươi cũng từng lên chứng này cách đây mấy năm, cũng không biết nguyên do ở đâu, cuối cùng đành phải mời đại phu về thì mới biết được. Tuy ngươi còn trẻ thì vẫn sẽ không có vấn đề gì, nhưng cũng nên giữ gìn sức khỏe.”



“Ta sẽ chú ý. Được rồi thẩm thẩm, cũng đến giờ rồi, ta đi đây. Ngài ở nhà bảo trọng.”

“Ừ, đi mạnh khỏe.”

...

Đi qua con đường mòn dẫn lên núi, đứng ở trên cao, Lê Thanh Vũ đã gặp được một đoạn rừng ở ngay trước mặt, thoải dần xuống bên dưới. Hắn biết là khu rừng này không chỉ là bao trùm một mặt của thôn hắn, mà còn liên kết với 8 thôn khác trong trấn, cũng chia tách nhau bởi mấy đồi núi nhỏ.

Thôn Tiểu Diệp thuộc về trấn Thanh Bình, một trong năm trấn lớn của quận Lạc Sơn, phía trên là vương quốc Hải Minh. Ở bên trong trấn Thanh Bình thì thôn Tiểu Diệp có thể xếp ở bậc trung, nhưng cũng không thể so sánh được với thôn chủ của cả trấn là thôn Tam Vĩ, vốn sở hữu dân cư hơn ngàn, còn là nơi tập trung q·uân đ·ội của cả trấn, bên trong có hơn trăm người, đủ để hình thành một đại đội.

Những điều này cũng là do vị Vân thúc hay thích đi lung tung dạo chơi nói cho hắn biết.

Vị Vân thúc này do đi nhiều nơi, nên tầm mắt cũng rất rộng, còn hay sưu tầm nhiều chuyện ly kỳ trong dân gian. Hắn còn bảo là ở nơi vương cung, còn có được Pháp Sư, là những người vô cùng thần thông quảng đại, một người có thể địch được cả mấy vị đại tướng.

Đối với điều này, Lê Thanh Vũ cũng không có để ý quá nhiều. Không nói là nếu có thật thì là với cấp độ của hắn chắc chắn là không thể tiếp xúc với tầng thứ này, hai là từ nhỏ đến lớn hắn cũng chưa từng nghe thấy hay chứng kiến chuyện yêu ma quỷ quái gì, trấn Thanh Bình cũng là một trong các trấn hiếm hoi chưa hề sinh ra cố sự gì huyền bí.

Lê Thanh Vũ bước vào trong rừng cũng là lúc mà Sửu thúc cùng Vân thúc đã bắt đầu chặt cây lấy gỗ. Hai người thấy hắn đến liền chào hỏi rất hồ hởi, rồi lại tiếp tục tập trung vào công việc.

Hắn cũng bỏ xuống tay nải nhanh chóng, bắt đầu xắn vai cầm rìu đi lên hỗ trợ.

Chặt gỗ cũng không phải là một chuyện đơn giản, không chỉ yêu cầu thể lực, mà còn phải biết cách chặt, tư thế chặt, kỹ xảo sử dụng rìu... Ngoài ra còn yêu cầu một số kiến thức nhất định về việc đi lại trong rừng, học cách tự bảo vệ bản thân an toàn, cuối cùng đến là phân tích chất gỗ, phân tích nguyên liệu, chọn khu vực chặt để cây mấy năm sau còn mọc lại được,... Đây đều là những kiến thức vô cùng trọng yếu.

Từ nhỏ Lê Thanh Vũ đã từng nhiều lần đi cùng phụ thân mình lên rừng nên đối với những kiến thức này cũng rất quen thuộc, nửa năm nay hắn chỉ là học kỹ xảo sử dụng rìu cùng với cách chặt cho chuẩn dưới sự hướng dẫn của Sửu thúc cùng Vân thúc, đây mới là các kỹ thuật căn bản nhất.

Gỗ sau khi chặt xong có thể được gọi là gỗ thô, cũng là nguyên liệu gỗ, sẽ được tập trung về một chỗ để cuối buổi liền chuyển về thôn. Gỗ này có thể sử dụng như nguyên liệu để giữ ấm trong mùa đông, cũng có thể đem bán sang các thôn lân cận, một phần là vì khai thác gỗ ở thôn Tiểu Diệp dễ dàng và chắc chắn hơn nhiều thôn khác, hai là trong thôn cũng không có thợ mộc để tiến hành tinh chế.

Thôn cũng mấy lần định cử người đi học nghề nhưng cuối cùng cũng phải thôi, vì điều kiện để học nghề chính là phải chưa có gia đình, không chỉ thế còn phải giao tiền để người ta giáo mình học, rồi còn phải sang thôn kia ăn ở luôn ở đấy. Tổng khoản phí này cũng không hề nhỏ nên thôn Tiểu Diệp dù là đã lập thôn được mấy chục năm vẫn chưa có nổi một thợ mộc nào.

Lê Thanh Vũ nhớ là hình như thôn trưởng dự định để mọi người tích góp tiền rồi để rồi qua mấy năm cử một thanh niên sang bên kia học nghề, hắn cũng mong là thôn có thêm được một hoặc hai người thợ mộc, cứ thế thì không những sinh hoạt của thôn sẽ được cải thiện, mà thân làm tiều phu như bọn hắn chắc chắn cũng nước lên thuyền lên.

Hôm nay bọn hắn chặt gỗ ở khu vực phía đông của mảnh rừng này, cũng là nơi mọc nhiều cây Khước Sa nhất.

Nhắc đến Khước Sa, đây cũng là một loại cây kỳ lạ. Lê Thanh Vũ ngửa đầu lên trong gió, khẽ ngắm nhìn mấy chiếc lá vàng đang rung rinh.

Không phải vì bây giờ đang là mùa thu mà lá mới úa vàng, mà cây Khước Sa này là một loại cây đặc biệt, lá nó vàng quanh năm, bởi vậy nên mới có tên là “Khước Sa” nôm na ra là “Chứa Cát”.

Chọn cho mình một cây có phần thân cỡ trung bình, Lê Thanh Vũ giơ rìu lên, hơi căn chỉnh lấy góc độ cùng vị trí, bắt đầu vung rìu chặt dứt khoát. Lưỡi rìu xé gió vung đến, không đầy chớp mắt đã v·a c·hạm với mặt ngoài của thân cây.

Hắn cảm thấy một lực phản chấn mạnh truyền đến, hơi buông lỏng khuỷu tay, lại một lần nữa mượn lực vung tiếp, chuẩn xác vào vị trí cũ.

Sau hơn năm phút vung rìu liên tục, Lê Thanh Vũ mới hơi hạ tay xuống, nghỉ một chút lấy sức. Nhìn lấy vỏ cây mới bị phá một phần nhỏ, hắn cũng không nản lòng.

So với nhiều loại cây khác, thì cây Khước Sa không chỉ sở hữu vòng đời dài lâu mà còn có một lớp vỏ cùng thân rất cứng, có khả năng chống chịu được gió mạnh.

Nhưng cũng bởi vậy mà chất lượng gỗ rất tốt, bán càng được nhiều tiền. Nhưng do thời gian khai thác dài và vòng đời sinh trưởng còn dài hơn của nó, cả một năm thì bọn họ mới được có đúng một tháng là sẽ đi khai thác khu vực cùa loại cây này, cốt là để cho nó mọc lại, hai là chặt nhiều quá thì lại dễ nhanh hỏng rìu.

...

Một buổi sáng đã trôi qua, mọi người bắt đầu ngồi một chỗ nghỉ ngơi, tranh thủ ăn trưa cùng nói chuyện phiếm.

Lê Thanh Vũ lúc này đang ngồi bên cạnh Vân thúc, tay lấy ra cơm đã được chuẩn bị sẵn trong ống trúc cùng với chút vừng, bắt đầu ăn.

Vân thúc lúc này đang ngồi pha trò, chọc cho các tiều phu khác ai nấy đều bật cười. Bỗng hắn nhìn quanh một hồi, xong đó đếm:

“Một, hai, ba,... tám, chín! Chín người, tính cả ta? Lão Long đâu rồi? Sao không thấy đâu?”

Một người tiều phu ngồi gần đấy nghe vậy húp một ngụm nước, xong thuận miệng đáp:



“Đang xử lý công chuyện trong gia đình rồi. Nghe đồn là thê tử của lão nghe được là lão léng phéng với ả nào ở thôn bên, giờ chắc đang cãi nhau.”

“C·hết chửa. Ngu thì c·hết chứ tội tình gì? Đã biết tính thê tử dù có là Bắc Sâm chi Sư ở nơi Thanh Lâm quận đến thì cũng phải cúp đuôi xin hàng mà lão lại còn dám chọc bà chằn đấy? Cho chừa cái tội. Thanh Vũ nghe ta, không được học lão ấy nghe chưa? Lấy thê tử như vậy sau này sống tội lắm đấy.”

Vân thúc nghe xong phun liền mấy câu, khẩu khí làm cho mọi người lại không nhịn được mà cười. Lê Thanh Vũ nghe thấy nhắc đến tên mình liền ngẩng đầu lên, có vẻ ngơ ngác.

“Nào nào, nó còn nhỏ, đừng dạy hư tiểu hài tử như thế.” Sửu thúc đập lên vai Vân thúc một tiếng to: “Lại nói n·goại t·ình cũng không phải là thứ gì hay, ăn chửi là đúng rồi.”

“So sánh với lão thấy nữ tử xinh xắn chút là lại tớn mắt lên như hắn, ta lại càng thấy Thanh Vũ thôn ta có tiền đồ hơn nhiều. Nào, Thanh Vũ, nói cho họ nghe, sáng nay ngươi đốn được mấy gốc Khước Sa?”

Lê Thanh Vũ nghe xong cái hiểu cái không, nhưng vẫn đáp:

“Ba gốc.”

Nghe đến đấy, tất cả mấy tiều phu khác đều có chút trố mắt, có người thậm chí còn hít khí lạnh. Một vị tiều phu khác, Linh thúc nghe vậy bèn dùng ngữ khí kinh ngạc hỏi:

“Ba gốc sao? Ngươi chắc chắn chứ?”

“Đúng là ba gốc, chẳng lẽ thúc cho rằng ta không biết đếm đến ba sao? Bàn về tính đếm thì có thêm mấy thúc nữa thì cũng không phải là đối thủ của ta.”

“Tiểu tử này được. Nhưng ngươi đúng là sở hữu năng lực chặt củi tốt, thúc ngày xưa muốn chặt được tận ba gốc Khước Sa phải chờ đến năm 14 cơ, còn người khác thì sao?”

“Ta 13!”

“Ta 12, rưỡi!”

“Ta vừa mới làm được năm kia, 14 tuổi.” Một tên thanh niên trong cả đám nói, cũng là người gần tuổi Lê Thanh vũ nhất.

“Lão Lê sinh được đứa con tốt, giờ đã như này rồi thì không biết khi trưởng thành sẽ là như nào.”

“Thanh Vũ, ngươi thấy tiểu Điệp nhà ta thế nào? Có hứng thú gì không?”

“Xéo đi, tiểu Điệp nhà ngươi nay mới 6 tuổi, nói cái gì?”

“Hạnh phúc là phải tranh thủ từ sớm chứ?”

“Ha ha!”

Nhìn lấy mọi người lại bắt đầu cười đùa, Lê Thanh Vũ cũng bất giác mà cười theo, cảm giác xa lạ từ lúc sáng đến giờ cũng đã dần biến mất, thay vào đó là một chút hạnh phúc ấm áp.

Bất quá, trong lúc nói cười, không ai để ý đến ánh mắt của Vân thúc nhìn về phía Lê Thanh Vũ cũng đã có thêm mấy phần thâm ý.

...

Rất nhanh chóng buổi nghỉ trưa cũng đã kết thúc, mọi người lại bắt đầu thời gian làm chiều. Buổi chiều thì không cần phải đốn củi, mà là bắt đầu xử lý sơ qua gỗ, giống như cắt chặt cành cây cùng thanh lý lá các loại.

Đến khi mọi việc xong xuôi thì mặt trời cũng dần xuống núi, nhiệm vụ bây giờ là di chuyển lượng gỗ này về kho gỗ trong thôn. Do số lượng gỗ khá nhiều nên phải chia làm 6 lượt chuyển. Lê Thanh Vũ do tuổi còn nhỏ nên được đặc cách, chỉ phải chuyển gỗ 3 lần.

Chỉ là khi chuyển đến lần thứ ba, dựa vào cặp mắt tinh hơn cú vọ của mình, cũng dưới điều kiện thiếu sáng khác với ban ngày, hắn lại giống như nhìn thấy một con đường mòn nào đấy ở gần bìa rừng, tách đoạn ra từ chỗ qua núi xuống.

Tò mò, hắn kéo kéo Vân thúc bên cạnh, hỏi:

“Vân thúc, thúc có thấy được con đường mòn đằng kia không?”



Vân thúc nghe vậy bèn quay đầu nhìn sang, hơi nhíu mày một chút, sau đó đáp:

“Hừm, chỗ đấy á? Đấy là con đường dẫn thẳng vào sâu trong rừng, cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta khai thác gỗ chỉ là ở bìa rừng thôi nên thường ngày cũng không làm sao, nhưng ở sâu trong rừng còn có được dã thú, thậm chí là cả ma vật.”

“Ma vật? Đó là thứ gì?” Dã thú Lê Thanh Vũ hiểu, nhiều lần cũng gặp người trong làng đi săn rồi, nhưng ma vật thì hắn lại chưa nghe nói bao giờ.

“Một loại nguy hiểm hơn dã thú rất nhiều, nhưng bọn chúng cũng không có đặc điểm cụ thể. Nói đơn giản, nếu ngươi cứ gặp bọn nào mà trông mạnh hơn dã thú, vậy nó liền là ma vật.” Vân thúc tặc nhẹ lưỡi, giống như nhớ lại ký ức gì không đáng nhớ.

“Nếu nguy hiểm thì sao lại có đường?”

“Vì bên trong rừng sâu có nhiều loại gỗ cùng thảo dược quý hiếm, nhưng cũng không nhiều người mạo hiểm đi lấy đâu, ngươi không thấy là đường giờ còn khó nhìn ra vết sao?”

“Sao thúc biết đến nhiều vậy?”

“Vì ta đi nhiều chứ còn sao nữa? Trời tối rồi, tiết kiệm chút khí lực lo mà vận chuyển nhanh lên đi, nếu không đến tối không thấy đường đâu.”

“Dạ.”

....

Lê Thanh Vũ vừa về đến thôn thì trời cũng đã tối hẳn lại. Vân thúc dặn dò hắn mấy lời, sau đó cũng xách đuốc lên cùng những người khác đi vận chuyển nốt số gỗ còn lại. Đề phòng có phần nào bị bén lửa, một người còn phải chuyên môn xách thêm bốn xô nước.

Việc hôm nay đã xong, hắn bước chầm chậm về nhà, tự nhủ là tối nay sẽ cho thêm chút rau với tí thịt lợn kho muối để bổ sung cho khẩu vị.

Chỉ là vừa mới định mở cửa ra, đã thấy Lý thúc nhà ở một bên hé của ra suỵt suỵt hắn mấy cái.

“Lý thúc? Thúc có chuyện gì vậy?”

“Bí mật, cứ đi vào đây.”

Lê Thanh Vũ tuy rằng không hiểu ra sao nhưng cũng để tạm hành lý xuống bên của, bước gọn lẹ vào nhà của Lý thúc. Vừa vào bên trong, một mùi thịt gà bỗng sực lên mũi hắn. Dưới ánh đèn dầu là một bàn ăn đầy đủ với một bát canh gà to ở ngay giữa.

“Đây là-“ Lê Thanh Vũ hơi sững sờ.

“Trông cái mặt ngươi kìa? Còn không nhớ ra hôm nay là ngày gì sao?” Lý thúc vừa đóng chặt cửa lại, thấy mặt hắn đần ra liền hỏi.

Tới lúc này, Lê Thanh Vũ mới nhớ ra được một chuyện. Hôm nay là ngày hắn tròn 11 tuổi, cũng là lúc bước vào tuổi thiếu niên, nói cách khác, là sinh nhật hắn.

“Khẳng định là tiểu tử này lại làm việc tới mức quên đi sinh nhật mình, ngươi nhìn mà học hỏi kìa.” Lý thẩm cùng vừa bước ra từ gian phòng trong, nói với một người thanh niên đi sau.

“Ta biết rồi, mẫu thân đại nhân. Chỉ là hôm nay trời quá dễ ngủ.” Người thanh niên này diện mạo được coi là đoan chính, lại kế thừa được khí chất dễ gần của Lý thúc, chính là con trai của Lý thị phu phụ, Lý Dần.

“Tiểu tử, thấy thế nào? Ca ca ngươi hôm nay nài nỉ mãi mới lấy được giảm giá từ lão Chí đầu thôn con gà này để làm tiệc cho ngươi đấy. Xúc động khóc lên cho ta đi.”

“Vớ vẩn, phải gọi là Tư Mã gia gia, không được gọi như thế.” Lý thẩm ở một bên nghe thấy vậy liền mắng.

Nhưng Lê Thanh Vũ vẫn đứng bất động mấy giây, cuối cùng từ hai bên mắt cũng lộ ra nét ươn ướt. Lý Dần thấy vậy liền sợ quýnh lên, vội nói:

“Này này tiểu đệ, ca chỉ nói đùa thôi, ngươi cũng không cần phải khóc thật. Nín nhanh đi nếu không tí nữa mẫu thân lại đánh ta vì dọa ngươi khóc mất.”

“Không, ta – ta chỉ là cảm thấy hạnh phúc mà thôi.”

Ở một bên, Lý thúc thấy vậy liền vỗ vào vai hắn an ủi một chút, sau đó dẫn hắn ngồi xuống bàn ăn.

...

Giữa canh 12, Lê Thanh Vũ lại về tới nhà. Hắn đốt bếp nhỏ lên, nướng gạo cùng chuẩn bị trúc cho ngày mai mang đi. Nhìn lấy ánh lửa êm dịu, trong đầu hắn liền vô thức nhớ lại bữa ăn vừa nãy, cảnh Dần ca cùng mẫu thân chí chóe cùng Lý thúc pha trò, lại nhớ lại bữa ăn trưa ngày hôm nay, khóe miệng hơi nhấc lên hạnh phúc.

Đến giờ phút này, cuối cùng hắn mới cảm nhận được, là thế giới xung quanh đã không còn xa lạ, mà là một thứ gì đó quen thuộc, một thứ gì đó rất thật.

Chuẩn bị xong, Lê Thanh Vũ nằm xuống chiếu, nhắm mắt liền ngủ.

Ngày mai, lại sẽ là một ngày mới.