Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 35: Thức thứ mười ba, tái hiện!




Quyển 2 Chương 35: Thức thứ mười ba, tái hiện!

Sau một hồi, thanh bào thiếu niên đã kiểm tra và thu hết bảo vật trên người của đám Đạo Bảo Đoàn, thành quả kiếm được rất khả quan.

Hắn cũng đã xếp tất cả những t·hi t·hể này vào trong một cái hố vừa mới được đào, coi như không để đám này phơi thây nơi hoang dã, ngay sau đó vứt xuống một mồi lửa.

Lửa bình thường thì dù là Võ Giả cảnh phổ thông nếu sơ ý vẫn có thể bị bỏng, nhưng đối với Tiểu Thừa cảnh đã tạm coi như thủy hỏa bất xâm mà nói, dù có đốt mười ngày mười đêm hẳn vẫn không c·háy n·ổi lớp da ngoài.

Vậy nên thanh bào thiếu niên vẫn rất thông tình đạt lý, lại thả thêm một viên Đê phẩm Hỏa tinh thạch tìm thấy được trong người tên Tiểu Thừa nhị trọng kia vào bên trong, coi như lấy không lấy sạch, lại coi như an táng chu toàn.

Ánh mắt hắn khi thả viên tinh thạch xuống có liếc qua người này đôi chút, bởi vì đây là kẻ duy nhất bên trong hố đang không có quần áo trên người.

Lý do? Cỡ người của đối phương khá tương đồng với bộ dáng của thanh bào thiếu niên hiện tại, vậy nên để tiện cho một số hành động nhất định trong tương lai, nó đã được lột xuống.

Cao phẩm, tuy đẳng cấp hơi thấp nhưng vẫn là Cao phẩm, này đã đủ không tệ.

Mặc dù có thể đặt câu hỏi nếu đã muốn chuẩn bị tại sao không lấy luôn y phục của những người khác, có đủ kích cỡ không phải tốt sao? Nhưng thanh bào thiếu niên vẫn sẽ có thể đơn giản đáp lại, điều đó là không cần thiết, hẳn chỉ cần một vật mẫu Cao phẩm, bản thân sẽ tự tìm hiểu thêm cùng phá giải phục chế, dù sao hắn là Cơ Quan Sư, y phục được sư phụ tặng sẽ không đã động đến do có hệ thống trận pháp ẩn nấp nhất định, nhưng y phục do hắn làm thì đương nhiên sẽ không phải loại phổ thông còn có công dụng đặc biệt.

Bên trong Đạo Bảo Đoàn, có ý định tân trang không phải là ít, cái khó là vẫn giữ nguyên được phong cách.

Lại quay lại hiện tại, nhìn lấy hỏa diễm nổi lên một mảnh trước mặt, ánh mắt hắn dường như lướt qua chút mông lung. Hắn với tay ra với Telos, nó tuy trong giây lát vẫn có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nhảy lên tay hắn.

Liếc mắt nhìn đối phương, phát hiện ra nét Sát Dục trong hai con ngươi vẫn chưa tán đi, vẫn là xích hồng tinh quang như cũ, lại phảng phất pha trộn thêm chút cảm xúc nào đó, dường như là bi thương, Telos có chút không hiểu ra sao, lại càng cảm thấy kỳ lạ khi thanh bào thiếu niên bắt đầu dùng thanh bào lau đi v·ết m·áu còn dính trên người nó chưa được thanh lý hết.

Telos một mình không có năng lực điều khiển Nguyên Tố, mặc dù v·ết m·áu qua thời gian vẫn sẽ được nó hấp thu chút tinh hoa bên trong nhưng vẫn còn xót lại một phần thừa cặn ở bên ngoài, đó là tạp chất thường thấy trong máu, không có lợi cho nó nếu nó hấp thu, thanh bào thiếu niên đang lau chính là những thứ này.

Chỉ là, tại sao đối phương lại không sử dụng Thủy nguyên tố? Đó là lúc Telos dường như nhận ra, đối phương, hay nói đúng hơn là nhân cách này của Lê Thanh Vũ, không thể sử dụng Thủy chi Ý cảnh Hạo Hãn Tịch Hải.

Điều này làm cho nó thực sự cũng hơi khó hiểu, bởi vì bản thân cũng là một nhân cách khác, nếu Lê Thanh Vũ muốn giá định Ý Chí sang thông qua tâm linh thì nó cũng có thể dùng được Ý cảnh này, nghĩa là giữa cách nhân cách còn tồn tại một sự cộng hưởng Ý cảnh nhất định, nó làm được sao đối phương lại không?

Thanh bào thiếu niên dường như đọc hiểu được nghi vấn này, hắn khẽ cười, nói:

“Bởi vì khác với ngươi vốn là từ Ý Chí mà sinh ra, ta lại không như vậy. Ta đến từ Dục Vọng của hắn, mà Ý cảnh lại xuất ra từ Ý Chí, ta tự nhiên không có phần. Tất nhiên nếu một khi cả hai dung nhập vào nhau, hoặc Dục Vọng này thực sự bị tiếp nhận bởi một cái Ngã lớn hơn, có lẽ là tới mức Đạo hoặc ít nhất là Ngã tồn tại tín niệm, thì khi đó có lẽ ta cũng sẽ dùng được Ý cảnh. Chỉ là ngày đó sẽ không được chứng kiến, ít nhất là đối với ta.”

Nói đoạn, hắn lại nhìn xuống viên bảo thạch mà bản thân đang đeo bên hông, ánh mắt lại lướt qua chút suy tư, khẽ thì thào, dường như đang nói một mình:

“Khát Vọng.... Ý Chí... Dục Vọng.... Mộng Tưởng.... Hy Vọng... Rốt cuộc bọn chúng có quan hệ như nào đây?



“Ta tự nhiên hiểu được những thứ này, bởi sự tồn tại của ta phụ thuộc vào nó, lại ngoài cuộc nhìn trong cuộc, cũng không phải ta thông minh hơn bản thể là bao nhiêu? Nếu không phải nói thế có cảm giác mèo khen mèo dài đuôi, bản tôn thực sự đúng là... Ha ha ha...”

Thanh bào thiếu niên lại cười lớn mấy tiếng, lúc này lại nhìn vào bên trong cái hố, đa phần t·hi t·hể đều đã bị thiêu hủy xong dưới sức mạnh Nguyên Tố, hai bộ Tiểu Thừa nay còn một nửa, chậm rãi nói:

“Ngươi biết không Telos, thực ra bọn chúng không hẳn nhất định c·hết dù có lâm vào trong bẫy của ta. Ta hiểu rõ tính cách của bản tôn, tên này nhìn qua ra tay quyết đoán không chậm một khắc, nhưng hắn trên thực tế rất hạn chế việc g·iết người, thậm chí nói đúng hơn là g·iết một sinh vật.”

“Lý do cũng không khó hiểu, lại cực kỳ làm người không hiểu. Không bàn đến các vấn đề liên quan tới Tiên gia đệ tử trọng trách mà lạm sát quá không tốt hay sát nghiệp quấn thân, nhân quả các thứ, bởi vì những thứ mà người tu hành đều kiêng dè này trong mắt hắn thực ra cũng không là gì, đây vốn là đặc tính của Ý Chí của hắn, cũng là tư tưởng của hắn, thuận thiên hay nghịch thiên đều không quan hệ, cái nào có lợi, hoặc đúng hơn thì làm.”

“Mà nguyên do chính, chính là bởi vì đạo đức, hay nói đúng hơn là vấn đề Đạo Đức của riêng hắn, cũng không phải đạo đức mà thế gian gán lên hay thậm chí là các quan điểm từng được biết đến, Đạo Đức của hắn móc nối với hệ tư tưởng triết học của bản thân hắn, về cách hắn thực sự nhìn nhận thế giới này, về cái cách mà tư tưởng thăng hoa, lại lấy đó làm cơ sở.”

“Hắn không yêu thích g·iết chóc, vì hắn tôn trọng sinh mệnh, thậm chí cũng đồng thời t·ử v·ong, nhưng hắn biết là g·iết không thể tránh khỏi, cũng không nên không tồn tại, bởi vậy nên mới ra tay không lưu tình. Quá trình có nghĩa hay vô nghĩa tạm không bàn, ‘không thể tránh khỏi’ ‘bất khả kháng’ cần được định nghĩa như nào phụ thuộc vào bản thân hắn, cộng thêm ‘g·iết’ nghĩa là gì cũng phải do hắn định nghĩa, lại không phải người khác, thậm chí thế gian.”

“Lấy trường hợp này là ví dụ đi, đối với bọn hắn cùng đối với bản tôn trong trường hợp này, ‘g·iết’ chính là phá bỏ đi sinh cơ của nhục thể đối tượng được nói khiến cho đối phương không thể làm gì được mình, cần thiết liền xử lý nốt phần linh hồn bằng cách tán đi thần niệm hay oán niệm hình thành của đối phương đề phòng luân hồi tác nghiệp, lại để cho đối phương không thể trở thành Quỷ tu sau khi bị Địa Mạch hấp thụ gây hại cho người khác, lại vừa khiến cho đối phương thanh thản nhập Luân Hồi. Đây là một chữ ‘sát’ sát cho tới vừa đủ.”

“Lại nói ‘bất khả kháng’ thứ nhất hắn sẽ không cho nhóm này cơ hội ra tay với bản thân, thứ hai nếu như nhất thiết sẽ tránh g·iết đối phương nếu có đủ năng lực, tỷ như đánh ngất tập thể hay phế võ công răn đe gì đó, lại mặc bọn chúng sau đó tự sinh tự diệt, thẳng đến vấn đề này hóa thành nhân quả trách nhiệm... Đương nhiên nếu không năng lực để đảm bảo tự thân không tổn hại, vậy liền cứ g·iết đi, cũng đừng hòng nghĩ từ tên này mà thực sự trộm được tiền.”

“Có thể ngươi hẳn là đang nghĩ, à không chắc phải là tương lai mới hiểu được, trí lực của ngươi hiện tại vẫn chỉ ngang một hài tử, đợi đến Nhị giai thậm chí Tam giai mới có lẽ ngang người trưởng thành được, hiểu được những gì ta đang nói, rằng là đó không phải cũng là điều bình thường sao? Cũng không hiếm người hành xử như này trong giang hồ, ít nhất theo một số cố sự được kể là như vậy.”

“Nhưng vấn đề là, bọn họ hành xử theo đạo đức xã hội, hay là đạo đức của bọn hắn? Vấn đề này hẳn cũng được thấy rất nhiều trong chính tà phân tranh, chính thì nghĩ đám kia c·hết không hết tội, cực hung cực ác, g·iết là chuyện thiên kinh địa nghĩa, lại không nghĩ tới việc chuyện g·iết này thực sự đúng sao? Bản thân có trách nhiệm sao? Hay lại đổ hết lên đầu cái thứ khái niệm vô hình khó được định hình gọi là ‘Chính Đạo’?”

“Tà lại nghĩ đám giả nhân giả nghĩa, g·iết đám phàm nhân thì liền làm sao, các ngươi không phải tranh đấu cũng có n·gười c·hết sao, rặt một lũ ra vẻ đạo mạo. Bọn hắn lại không nghĩ đến nguyên nhân dẫn tới thanh trừ phần nhiều cũng đến từ bọn hắn, nói đúng hơn là từ trách nhiệm khi g·iết một cá nhân, một sinh vật của bọn hắn, dẫn đến việc bọn hắn yêu ngôn hoặc chúng chỉ là một đám thùng rỗng kêu to, so với đám giả nhân giả nghĩa cũng không hơn gì.”

“Thân là Sát Dục nhân cách, ta chỉ bình luận liên quan tới phần ‘g·iết’ này, những kiến giải về mặt khác liên quan tới lịch sử hình thành, cơ sở văn hóa cùng văn minh, hệ thống tu luyện, vân vân các loại đều không nói tới, hoặc là giao cho chính bản tôn đi giải đáp cho ngươi, trạng thái của hắn có thể nói là tốt hơn ta khá nhiều.”

“Lại còn thêm chút góc độ, tỷ như anh hùng chủ nghĩa, lại tỷ như ‘khôn sống mống c·hết’ chủ nghĩa, lại tỷ như đổ lỗi cho tình cảnh cùng loạn thế, lại hoặc là ‘người không vì mình trời tru đất diệt’ các loại... Ha ha, bất quá ta cũng không nói bọn hắn là sai được...”

“Có lẽ nói đến đây ngươi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc ta muốn trình bày điều gì? Thực ra thì rất đơn giản, một loại tư tưởng Đạo Đức hạch tâm, trách nhiệm. Không phải thế Thiên hành Đạo, lại không phải đoạt Thiên hành Đạo, mà là thế Ngã hành Đạo! Đây mới chính là hắn.”

“Muốn g·iết, chỉ đơn giản là muốn g·iết, lại tới từ bản thân hắn, lại do hắn chịu trách nhiệm. Thứ này không ai có thể chịu thay, dù là Thiên Đạo cũng tuyệt không thể! Chỉ có người sở hữu tâm thái như vậy, dù là đối diện Thiên Địa Nhân thậm chí toàn bộ chúng sinh khi mà sở hữu đồ kiếm, mới có thể làm trong tay nhiễm máu nội tâm cũng vướng máu, lại không đục!”

“Đương nhiên, ngày đến đó còn rất xa, khi đó khoảng cách gọi Đạo đã không xa, ta hiện cũng chỉ nhìn thấy một cơ hội như vậy, này cũng là từ việc hắn thực sự đã đốt lên được nhị giai Cung Mệnh chứng tỏ tâm linh, lại phù hợp với ta, ha ha, mặc dù cũng là bởi vì do ta tới từ hắn....”

“Nhưng cũng chỉ có như vậy, mới thực sự có thể để cho ta vì hắn...”



“...dĩ tử tuẫn Đạo!”

Telos nghe đến vậy chợt cảm thấy không ổn, chỉ là nó còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân đã bị ghim ở dưới mặt đất, xung quanh còn có bốn đạo phù lục trấn áp.

Tuy đều là Đê phẩm, dù sao thanh bào thiếu niên lúc đấy coi trọng là xuất thủ nhanh, nhưng này cũng đã đủ ngăn cản nó không thể di động trong thời gian ngắn.

Chỉ là nó vẫn tiếp tục lồng lộn lên trong bất lực, bởi vì ở trong tầm mắt nó, thanh bào thiếu niên đã tự mình nâng lên thanh huyền kiếm kia.

Kiếm nhận hướng thân.

Ở phía đối diện, thanh bào thiếu niên, hay nói đúng hơn là Sát Dục Lê Thanh Vũ, lúc này đã lại nhìn qua phía Telos, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến, lại cũng có xuất hiện nét bi ai.

Ngay từ khi sinh ra, hắn đã biết được điểm cuối hành trình của bản thân, mặc dù đó là con đường chắc chắn có hồi kết, nhưng hắn vẫn bước đi mà không do dự.

Hắn vốn cũng có thể cùng bản tôn tranh đoạt quyền kiểm soát ý thức chủ, hoặc là âm thầm ẩn núp chờ ngáng chân, nhưng hắn không làm như vậy.

Vì hắn cũng là Lê Thanh Vũ, và cũng do vậy nên hắn càng thêm hiểu kẻ này, và cho rằng hắn xứng đáng, bởi vì nếu “hắn” thực sự không xứng đáng, một kiếm này hẳn sẽ không thể nào xuất ra được.

“Ha ha, không nghĩ tới thân là Sát Dục ta, thứ khó g·iết nhất lại là bản thân mình, lại cũng là thứ thực sự xứng để g·iết.” Thanh bào thiếu niên cười khẽ.

“Bản tôn, ta không biết ngươi có nghe hiểu được hay không, nhưng hẳn hiện tại sẽ là không. Ta cũng không muốn nói ra thiên cơ thứ mà ta hiểu, bởi vì chỉ có ngươi tự mình tìm ra nó mới là chân thực, mới thực sự là vì bố cục của ngươi sở khống, điều đấy ta tin ngươi, cũng tin ngươi xứng đáng. Chỉ là ta vẫn muốn cho ngươi đôi lời nhắc nhở:...”

“Chúng sinh cử đầu thức tinh tượng, Chân Kinh lai vãng tự Khuy Minh, Ý sinh Dục trảm cửu thiên tuế, quá độ bỉ ngạn thế bình sinh!”

“Nếu tất cả đều đã xong xuôi, thì hãy mang theo hy vọng của ta, xé nát hết thảy bố cục vận mệnh hư ảo xung quanh, xé nát thậm chí chân thực, sống tiếp, cùng g·iết tiếp đi!”

“Thức thứ mười ba, Kiếm Đoạn Càn Khôn!”

Càn là chỉ trời, Khôn là chỉ đất, hợp lại nhưng không phải thiên địa, mà là thế giới, lại viết nhất Nguyên vạn Pháp, dưới một kiếm bị bổ ra.

Nhân tính phức tạp, nội tâm vốn là một tiểu càn khôn. Muốn g·iết một người, hủy đi thế giới của hắn.

Kiếm này, như mộng như huyễn, vô bào vô ảnh, phi sương phi điện. Không trảm vật gì, không cầu g·iết ai, chỉ đoạn đi hết thảy pháp hữu vi.

Mà Sát chi Dục Vọng, liền nằm trong này.

Sát Dục Lê Thanh Vũ, sinh ra từ tinh tượng, trưởng thành dưới Nham Thương hủy diệt, lại hoàn thiện bởi gặp gỡ sát tâm của Đạo Bảo Đoàn, cũng là thời khắc điên phong hồi quang phản chiếu, đến nay biến mất hoàn toàn.



Phảng phất nhất niệm hữu sinh hữu diệt.

Một hành trình kéo dài không tới một ngày.

Chỉ để lại một viên hạt giống, chôn sâu bên trong tâm linh.

....

“Phù, hơi váng đầu thật. Chiến đấu với một nhóm gồm Tiểu Thừa cảnh, cũng không thể khinh thường được. Độc này cũng không tệ, có thể làm cho ta thấy choáng váng đầu óc.” Lê Thanh Vũ tỉnh lại, khẽ xoa lấy trán.

Hắn hơi nhíu mày, nhận thấy trước mi tâm có máu tươi chảy xuống, vẻ mặt ngay lập tức xuất thần.

Lại vội vã kiểm tra cảm nhận bên trong giới chỉ, phát hiện xuất hiện một đống đồ vật mới loạn thất bát tao, chỉ là hắn cũng không quan tâm, hắn biết là sau khi g·iết đám Đạo Bảo Đoàn lục soát t·hi t·hể kiếm ra được, lại nhìn cái hố còn đang bốc lửa phía trước, tất cả đều là sự thật.

Mạch suy nghĩ cùng ký ức liên thông, từ trước đến giờ không bị đứt đoạn.

Cái hắn quan tâm, là bên trong giới chỉ bỗng biến mất hai loại dược thảo, vốn có thể tăng cường công hiệu của độc dược được quán thâu trên Chân Khí của mũi tên kia.

Lại trầm ngâm mấy giây, hắn nhìn sang phía Telos, lúc này đã thoát khỏi được phù lục phong cấm chạy tới bên cạnh hắn, ép vào người hắn nũng nịu.

Telos nhận ra bản tôn đang nhìn mình, giương lên đôi mắt, chỉ để nhận lấy một tiếng suỵt nhỏ, cùng một nụ cười.

Tất cả đều hoàn mỹ như vậy để hắn không phát hiện, vậy hắn có nhận ra không?

Nói là có, thế tại sao hắn vẫn cười được?

Nói là không, vậy vì gì nụ cười kia lại tràn ngập bi thương như vậy?

Lê Thanh Vũ sau đó đứng dậy, phủi phủi bụi đất bám trên thanh bào, lại lẩm bẩm mấy lời cái gì mà cần phải xử lý v·ết m·áu trên cổ này, lại bảo hẳn sẽ không khó giặt lắm, xong mới quay ra nhìn hố t·hi t·hể.

Phát hiện t·hi t·hể đã cháy rụi hết xong, hắn mới lấp đất vào bên trên, lại dựng một cái bài vị nhỏ, đương nhiên là vô danh.

Lễ tiết tạm coi như vẹn toàn, hắn lúc này lại tụng niệm một bài kinh ngắn có tác dụng siêu độ, còn gọi là Vãng Sinh chú, học được từ đâu không cần hỏi cũng biết, chỉ là đến cuối bài kinh, tiếng ngâm tụng lại càng giống với tiếng ca, phảng phất đưa tiễn một ai.

Tất cả xong xuôi, hắn mới ôm Telos ở một bên lên, ánh mắt nhìn về phương xa, trời vừa qua trưa ánh nắng chiếu trên mây trắng tung bay, đem lại chút ấm áp cho tiết trời sắp sang đông lạnh lẽo, tâm tình bình thản cười nói:

“Đến lúc về nhà rồi, mong rằng không trễ tư vụ. À mà, thực ra nó hẳn phải là công vụ mới đúng chứ nhỉ?”