Quyển 2 Chương 34: Ngã của Lê Thanh Vũ
Máu bắn vọt tung tóe, “Lý” tiểu thủ lĩnh hiện nay đã không chỉ cụt một tay, một chân cũng đã bị cụt.
Bất quá hắn vẫn cắn răng cố răng chống đỡ, bởi vì hắn hiểu được rằng, trong thời khắc sinh tử giao nhau như này thì lơ là một khắc cũng đã đủ lấy mạng, bèn cố gắng rút lui về đằng sau định bỏ chạy.
Dù là đã mất một chân, nhưng với Tiểu Thừa cảnh, thi triển thân pháp vẫn miễn cưỡng không thành vấn đề.
Chỉ là hắn đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân, không phải ai cũng có thể gánh chịu cơn đau chặt đi một chi mà không xuất hiện phản ứng, việc hắn có thể suy nghĩ tỉnh táo cũng đã được coi như vô cùng kiên cường.
Trong nháy mắt lúc chân bị cắt xuyên, hắn đã nhíu mày, động tác khựng lại.
Nhưng như này cũng đã đủ để đạo quang mang kia lao tới, một đòn đâm thẳng trúng lồng ngực hắn, trực chỉ trái tim.
Nếu như ngay cả như vậy vẫn chưa đủ, thân là Tiểu Thừa cảnh, vừa b·ị đ·âm trúng trái tim còn chưa có làm hắn c·hết đi, vẫn còn có khả năng liều mạng trong mấy hơi cầm cố, thì đằng sau lại còn nối tiếp thêm một tiếng quát:
“Trấn Uy đệ bát thức, Thứ Kiếm Truy Tinh!”
Một thanh huyền kiếm hùng hổ lao vọt tới, mũi kiếm sắc bén tại bên trong ánh mắt lớn lên vô hạn, ngay tại lúc mà sắp sửa chắn hết thảy tầm nhìn của tên thủ lĩnh này, không biết có phải hồi quang phản chiếu của một vị Tiểu Thừa cảnh hay không, hắn lại cưỡng ép điều động được Chân Khí trong cơ thể, phút giây sinh tử không còn nghĩ ngợi nhiều, tuy không rõ lộ tuyến nhưng phóng được bao nhiêu thì bấy nhiêu chỉ hòng hóa giải tình thế hiện tại.
Chỉ là, cũng là ở ngay trong tức khắc đấy, hắn nhận ra, thanh kiếm màu đen kia không tới một mình mà dường như vẫn còn thứ khác, một cảm giác đau đớn nhói lên ngay trước phần bụng, ngay sau đó...
Khí hải phá, đan điền toái!
Chân Khí vốn đang vọt ra như n·ước l·ũ bỗng giống như bị mất nguồn, trong nháy mắt tán loạn khắp cơ thể, chỗ nào kinh mạch yếu lập tức bị bạo nổ, chỗ nào mạnh thì lại không vấn đề thậm chí còn cường hóa được nhục khu ở đấy, chỉ là trong đó không bao hàm đầu, vốn là địa điểm trong yếu nhất.
Một kiếm đâm xuyên qua não hải, ý thức của tên Tiểu Thừa cảnh võ giả này liền tắt lịm, thần niệm cũng dần tán đi.
Ở nơi phía đối diện, thanh bào thiếu niên lúc này đang nhìn chằm chằm kẻ lúc này đã trở thành huyết nhân do kinh mạch vỡ nát nhiều chỗ toàn thân lại cộng với ngực cùng đầu bị mở tung, lại để ý thấy thần niệm đối phương ra đi mà ngay cả oán niệm cũng không hình thành được, không khỏi thở dài một hơi.
Xem ra người ta đã bị hắn dọa tới mức sợ phát kh·iếp, ngay cả khi c·hết rồi cũng không còn dám đối mặt oán hận.
Này cũng không thể trách được đối phương, trên thế gian này, kẻ có gan lớn trực diện thiên địa nhân Sát Dục có được mấy ai?
Đây cũng là lý do, một vị Tiểu Thừa cảnh nhìn qua lại yếu nhược như vậy, đó là vì hắn đã mất đi khí thế thậm chí chiến ý, mười thành chiến lực khó phát huy nổi bảy, lại cộng thêm nhiều đòn đánh bất ngờ liên tiếp trong thời gian ngắn, bỏ mạng tại chỗ trong tay một Võ Giả nhị trọng, cách hẳn hoàn toàn một đại cảnh giới cũng không còn là điều gì khó hiểu.
Mà thanh bào thiếu niên thực sự cũng không có nhẹ nhõm giống nhìn qua như vậy.
Chỉ thấy hắn khẽ đặt một con Slime màu xám lúc nãy vừa b·ị b·ắn ra do đối phương tại thời khắc phản chiếu xả hết toàn bộ Chân Khí dẫn tới chút thương thế mặt ngoài xuống, lại tiếp tục khục ra một ngụm máu.
Lúc nãy phóng ra một chiêu Thứ Kiếm Truy Tinh ngay sau khi lĩnh giáo một đòn trực diện, này đã dẫn tới khí huyết của hắn bị r·ối l·oạn không nhẹ, năm nghìn cân cũng không phải dễ đỡ như vậy, mà đó là còn đã trải qua tản lực rồi.
“Ta không sao...”
Trong ánh mắt lo lắng của Slime xám, hắn khẽ khoát tay, chỉ là mùi sắt của máu bên trong khoang miệng dường như kích thích thứ gì, làm cho ánh mắt của hắn hơi lóe lên huyết hồng quang mang, cộng thêm máu còn vương nơi khóe miệng, nhìn tình huống rõ ràng đang cực kỳ bất thường.
Telos vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ lo lắng càng ngày càng đậm, cuối cùng khiến cho thanh bào thiếu niên không thể không thở dài, khoát tay nói:
“Ta biết rồi... Ta biết rồi...”
Telos về một mặt nào đấy chính là một phiên bản khác của hắn, hai bên ký kết khế ước tâm linh với nhau, thương thế của hắn ra sao đối phương chẳng lẽ không rõ?
Vậy nên kỳ thực điều khiến cho Telos lo lắng không phải là nội thương vừa được kích phát ra ngoài của thanh bào thiếu niên, nó biết thừa rằng chút thương thế này nhìn qua thì ghê gớm thực sự lại không là gì, mà là do nó cảm giác được... người trước mặt nó không phải bản tôn, tức là Lê Thanh Vũ, chí ít không phải Lê Thanh Vũ của thường ngày.
Điều này đã quá rõ ràng, luồng sát dục kinh thiên vừa xong hoàn toàn không phải thứ mà Lê Thanh Vũ sở hữu, cũng hoàn toàn không phải thứ gì phổ thông, điều này tức vấn đề lớn, dù linh trí vẫn còn non nớt nhưng Telos vẫn hiểu được điều này.
Hơn nữa, đối phương lúc này thậm chí còn đang che lấp đại bộ phận tâm linh giao cảm với nó, điều mà từ trước đến nay rất hiếm khi xảy ra.
Chỉ là bất quá, nó vẫn nghe theo lệnh đối phương đi thủ tiêu đám Đạo Bảo Đoàn đnag mai phục gần xa kia, tên Tiểu Thừa cảnh kia cũng là do nó g·iết, bởi vì nó nhận định được lũ này đang có ý đồ xấu với bản tôn, vậy liền xử lý trước, rồi xử lý vấn đề của bản tôn sau cũng không muộn.
Telos tin tưởng bản tôn của nó.
Nắm giữ trong người thanh tiểu kiếm nhận Tinh phẩm cộng thêm mấy đạo Phi Kiếm phù, xử lý mấy đối tượng vừa bị dọa cho đứng bất động thực sự không có gì khó, dù có là thân thể đao thương bất nhập của Tiểu Thừa cảnh thì đứng trước kiếm nhận sắc bén của Tinh phẩm cũng không là gì, dễ dàng như thái dưa gọt rau.
Lại càng không phải nói đến hai yếu tố, Telos vốn được Bình lão lão thi pháp lên khiến cho người bình thường không để ý, vậy nên cực kỳ thích hợp để đi mai phục đám mai phục này, cộng thêm việc bản thân là Nhất giai Ma Vật bát trọng, khí lực cũng đủ lớn, một đòn từ phía sau đâm thẳng vào não bộ của đối phương lại mạnh tay đâm xuống một mảnh bên dưới, linh hoạt né qua cột sống mà cắt đứt các dây thành kinh cùng gân cơ, rồi lại thẳng tới trái tim.
Đương nhiên, dẫu sao cũng là Tiểu Thừa cảnh, một bộ xác vô tri vô thức chỉ còn phản ứng nhất định vẫn còn thì vẫn có thể phản kích, chỉ là lúc đấy Telos lại đang nằm ở vị trí điểm mù của đối phương, muốn công kích chỉ có hai cách đó là ngã người ra trước xong xoay người công kích, hai là Chân Khí Hóa Cương đánh bật đối phương ra.
Chỉ là do công kích quá đột ngột lại trong trạng thái tinh thần rệu rã, cộng thêm tên Tiểu Thừa cảnh này vốn làm sao có thể quay người lại khi thanh tiểu kiếm của Telos vẫn còn đang cắm trên người hắn, Chân Khí đánh ra mới chỉ hóa cương được một phần thì đã ngủm củ tỏi rồi, mà ngần đấy thì không đủ để ảnh hưởng tới nó.
Vì là vượt cấp nên mới khó khăn như vậy, đám Đạo Bảo Đoàn còn lại làm sao mà sánh bằng, không huyền niệm gì đều bị Telos xử lý, tất nhiên là trong trạng thái thất thần.
Người thì bị tiểu kiếm g·iết, người thì bị hai đạo kiếm phù g·iết, kẻ kém giai quá xa còn bị Telos dùng chính nhục thân bóp nát đầu.
Không có Lê Thanh Vũ nghiêm cấm, thậm chí còn bị ảnh hưởng bởi “bản tôn” hiện tại, tác phong của Telos đã trở nên có mấy phần hung bạo, nhưng cũng chỉ thế thôi, bởi vì bản thân Lê Thanh Vũ cũng thuộc dạng người tránh lạm sát nhất có thể, nhưng một khi ra tay liền không lưu tình, tàn bạo hay mưu hèn kế bẩn cũng không quan trọng.
Mà trên hết, về một mặt nào đó, tên này thực sự rất biết cách g·iết người. Tuy không phải đã từng đồ sát hàng trăm hàng ngàn gì nhưng với những kiến thức mà hắn sở hữu cộng thêm kỹ năng võ nghệ, lại cộng với cách luyện tập Ảnh Đấu kia, đề ra phương án xử lý một nhóm không có kỹ năng quân trang phối hợp lại đều bị bất động như này thực sự quá đơn giản.
Telos đương nhiên thừa hưởng được những điều này, và nó đã làm với hiệu suất rất cao, này mới dẫn tới chỉ trong không tới một phút, đã có khoảng mười bộ t·hi t·hể từ trên cây rơi xuống.
Xử lý xong hết đám người này, nó lại dưa vào thi pháp kia để lại, lặng lẽ đi tới bên người thanh bào thiếu niên, lại bò lên trên bộ thanh bào kia.
Về lý thuyết, thi pháp của Bình lão lão chỉ là nhường nó không bị chú ý chứ không phải tàng hình, lởn vởn ngay trước mặt thì dù là người bình thường nếu chẳng may vẫn nhìn thấy được, đáng lẽ tên tiểu thủ lĩnh kia cũng phải thấy được nó.
Chỉ là kẻ này lúc này vẫn đang còn nằm trong trạng thái kinh hồn táng đảm, tâm trí đều đặt hết trên người thanh bào thiếu niên đối diện, đâu có rảnh mà chú ý một cục dịch nhờ đang từ xa tiến lại gần.
Chuyện tiếp theo liền rất đơn giản, nó liền trở thành một lá bài tẩy của thanh bào thiếu niên, ngậm lấy thanh tiểu kiếm đâm trúng trái tim đối phương, đối phương c·hết, kẻ địch cũng đã hết, vấn đề ngoại bộ cũng đã xử lý xong.
Vậy giờ liền tới vấn đề nội bộ.
Thanh bào thiếu niên quá rõ ràng con Slime xám thân thiết trước mặt đang muốn hỏi điều gì, hắn cũng không giả ngu, tiến tới phía trước bắt đầu kiểm tra t·hi t·hể đám người này, tiện đường lại nhặt lên lại túi vàng vừa nãy được ném xuống.
“Ta biết ngươi đang muốn hỏi gì, ta là ai đúng không?” Hắn vừa đi vừa nói, giọng đều đều, khí thế cổ quái nãy giờ đều được thu lại.
“Thú thực, ta cũng không biết. Sao, bất ngờ chứ? À đương nhiên, không phải nói ta không rõ bản thân hiện là gì, mà là ta không biết rõ vì nguyên do gì ta được sinh ra. A, Cao phẩm Thánh Di Vật này, còn là một bộ năm nữa. Tiểu Thừa có khác, không tệ!”
Phát hiện được hàng tốt, thanh bào thiếu niên nhanh chóng thu vào trong giới chỉ.
“Cũng như ngươi, ta cũng là một nhân cách khác của hắn, một nhân cách mới được kiến tạo từ trong vô thức với những điều kiện ngoài ý muốn.”
Nói đến đây, hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt liếc nhìn tinh thần trên cao vốn vào ban ngày không thấy được nhưng lại dường như có gì ở đó. Telos nghe được hắn lẩm bẩm:
“Tinh tượng làm cục, Nham Thần tượng kích phát vô thức, luồng sức mạnh thần bí bên trong tâm linh thúc đẩy, lại cộng thêm Quan Nguyên chi Nhãn vốn sở hữu một cơ chế tự vệ chuyển hóa làm cơ chế tự vệ tâm lý....”
Telos nghe được cái hiểu cái không, chỉ là nó dường như bỗng lại nhớ ra thêm một chuyện, thanh bào thiếu niên cũng không phải vừa mới ngăn cách tâm linh với nó, mà là từ cách đây mấy canh giờ trước, ngay sau khi bọn hắn ngắm trăng xong...
“Đương nhiên, ta cũng không khác với hắn, về bản chất là thế. Cái gì mới thực sự là một cái ngã, một con người đây? Dung mạo, thân thể, linh hồn, tinh thần, tín niệm, ước mơ, khát vọng, dục vọng, ý chí, nhân cách? Làm thế nào để phân biệt?”
Thu hết đồ từ bốn tên Đạo Bảo Đoàn kia xong, Lê Thanh Vũ lại chuyển sang đào đất, cuối cùng móc ra từ bên dưới một cơ quan nhỏ nhìn thoạt qua được làm từ gỗ với sắt thép phổ thông, có tạo hình tròn dẹt, nói ngắn là một cái trận bàn, bên trên khắc một số ký tự không rõ, chẹp chẹp miệng đáng tiếc:
“Tứ Phương Thủy Diện Trận thế là đã bị hủy rồi, dùng quá công suất.... Nhưng thôi không sao, thông số thu được cũng không sai biệt lắm, về còn có thể làm được cái tốt hơn.”
Lê Thanh Vũ cũng không phải ngay ngày đầu tiên sau khi cả nhóm giải tán liền tham gia Hiệp Hội, hắn còn chuẩn bị thêm hai tuần, cũng là để thích ứng với trạng thái vừa đột phá của bản thân cùng thân phận biến chuyển.
Hắn hiện đã là Cơ Quan thuật sư chân chính, nhưng kiến thức trong đầu liền không chỉ vậy.
Mà cái gì là quan trọng nhất với một Cơ Quan thuật sư? Đó chính là kỹ thuật, mà kỹ thuật liền là tới từ kiến thức.
Hắn đã dựa vào kiến thức của bản thân về Cơ Quan thuật, Trận Pháp thuật cùng một số kiến thức Nguyên Tố cùng tu luyện khác, cuối cùng sau hai tuần đã ra được thành phẩm chính là trận bàn này, vốn là một sát trận, dù sao đi mạo hiểm thì mang theo sát trận cũng là không sai.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ hạn chế cho vật này ra ngoài ánh sáng, bởi vì không những hắn không muốn gây sự chú ý, đây cũng còn là một món bài tẩy.
Không thấy tên Tiểu Thừa cảnh kia bị gọt tay gọt chân như nào à? Ngọt lịm luôn.
Này là về phẩm cấp của trận không nói, chính là Cao phẩm đỉnh phong, lại còn chế tạo từ Tiên gia tạo tác thuật kiêm luôn sử dụng chút Tiên lực trong Động Tiên uẩn dưỡng, uy lực tự nhiên không hề kém, lại sử dụng Cao phẩm Thủy tinh thạch, giờ cũng đã tiêu hao hơn nữa, chủ yếu lại là do hắn để cho trận bàn này hoạt động quá công suất trong ngày, thế mới tạo ra uy lực đủ để trọng thương Tiểu Thừa cảnh được.
Thu hồi trận bàn vào trong giới chỉ, hắn lại xếp máy bộ xác này lên một chỗ, sau đó lại bước chân ra đám t·hi t·hể nơi xa, vừa đi vừa nói tiếp:
“Có lẽ là Đạo, có khi không phải. Dù sao, ta cũng không phải cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo độ quá Tâm Kiếp hiểu được Đạo của bản thân, hay là Luyện Đạo Kiến Chân Đạo Quân chi cảnh vượt qua Đạo Kiếp, không biết được dù thế nào mới là một người, một ngã, một chân ngã.”
“Chỉ là so với hắn, ta rõ ràng hơn không ít thứ, lại cũng dám suy nghĩ cùng dám nói nhiều hơn không ít thứ, càng nghĩ càng thấy rõ ràng, cũng lại hiểu được rốt cuộc bên trong Mộng cảnh chuyện gì đã thực sự xảy ra....”