Quyển 1 Chương 15: Vượt qua khảo nghiệm!
Không gian chấn động ngày càng thêm kịch liệt, làm cho ngay cả phần thần niệm đã tiến vào này của Yanfei cũng không nhịn được mà hơi run rẩy.
Nàng cau lại mày liễu, nét bất an lộ rõ trên mặt, nhưng do Bình Lão Lão cũng chưa có bất kỳ đáp lại nào nên nàng cũng không dám manh động, chỉ đành bất động mà theo dõi kỳ biến, thần niệm chuẩn bị sẵn sàng.
Ở bên dưới, vạn trượng thủy luân lúc đầu chỉ như một gốc bạch liên còn đang hơi e ấp co mình, giờ như đã đến mùa hoa nở, bắt đầu lộ ra sắc thắm thanh kỳ của bản thân.
Cánh sen bất chợt duỗi, đã quá thập vạn trượng. Nụ hoa vừa xuất thế, lấn thiên địa phong quang. Liên này không có ngẫu, do sinh hạ từ tâm. Đài vốn là phi vấn, hạt bản vạn ý sâm!
Đứng trên tâm liên tâm, cũng là nơi chủ sóng, Lê Thanh Vũ giống như nhận ra bản thân mình đã đến một giới hạn nào đó, lộ ra vẻ chợt hiểu. Không có chần chờ, hắn hơi cúi người, hạ một tay xuống chạm vào mặt nước nơi dưới chân, miệng hô khẽ:
“Khải!”
Như nghe được quân lệnh, toàn bộ đóa bạch liên hơi đình chỉ trong tích tắc. Cùng một lúc, một nguồn áp lực tuôn trào dưới chân Lê Thanh Vũ, đẩy hắn nhanh chóng bay lên cao, chớp mặt đã vượt mấy trăm trượng.
Luồng áp lực này đến từ thập vạn trượng thủy liên, vốn đã được tích súc nãy giờ, đáng ra là đủ cho hắn tan xương nát thịt không biết bao nhiều lần. Nhưng may mắn cho Lê Thanh Vũ, đây là Tịch Hải Bí Cảnh thuận tâm hắn diễn hóa, nên chỉ cần ý niệm hắn đủ “cứng” là sẽ không có bất kỳ thương tổn.
Nhưng nói thì nói vậy, hiện tại cho dù hắn đã tiến vào trạng thái Gia Tốc, khả năng xử lý ý niệm tăng lên hơn hai chục lần thì vẫn cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, thậm chí còn nguy hiểm hơn so với lúc trước gánh chịu một đợt tâm lãng nhiều lần.
Yanfei vốn đang đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh này liền trợn mắt há hốc mồm. Nàng cũng không có kinh hãi, chỉ có rung động trước cách tư duy tên tiểu tử này vận chuyển.
“Dùng áp lực đến từ chính Tịch Hải phi không để gia tăng độ cao? Nham Vương Đế Quân đại nhân ơi, ngươi kinh thế sao ngươi không phi lên trời luôn đi!?”
Lời nàng còn chưa dứt, đã thấy Lê Thanh Vũ vọt qua hơn sáu ngàn trượng, xuyên qua tầng vân tiêu, trên lý thuyết mà nói đúng là đã tiến vào tầng “Trời”.
“...”
Đổi thành một bên, Lê Thanh Vũ đã mở to đôi mắt của mình ra từ lâu, song hắn vẫn chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
“Rốt cuộc là cửa vào ở đâu? Cảm giác của ta nói cho biết là đã ở ngay trước mặt rồi cơ mà? Sao ta vẫn chưa thấy được? Động năng của ý niệm thì cũng sắp tận rồi.”
Từ khi đạt đến độ cao sáu ngàn trượng, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác khó tả, đó là lúc Lê Thanh Vũ biết là mình đã làm đúng rồi. Chỉ là nhìn khắp xung quanh, ngoại trừ bạch vân phiêu miểu, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì.
Lê Thanh Vũ cũng thử nhắm mở mắt cùng các loại động tác khác, tỉ như xoay người, vặn eo, kết thủ ấn, b·óp c·ổ các loại, nhưng không có bất kỳ cái nào hữu dụng.
Bất kể hắn làm gì, cảm giác trong lòng hắn vẫn luôn một mực chỉ ra là, có tồn tại một cánh cửa ở ngay trước mặt, chỉ là hắn không có tìm ra được.
Hắn suy nghĩ càng nhanh, hắn lại càng tiến sâu vào trạng thái Gia Tốc, không gian xung quanh chấn động cũng càng mạnh, càng kịch liệt, lại càng làm hắn mất tập trung.
Độ cao vượt qua chín ngàn trượng, cuối cùng gần đạt đến vạn trượng, động năng do ý niệm sinh ra cũng đã hết, cơ thể Lê Thanh Vũ cũng dần rơi xuống chậm rãi.
Xem ra hắn đã bỏ lỡ thời cơ, vô duyên cùng Tiên Duyên rồi. Xem ra nhiều lúc, chỉ có một lòng nhiệt huyết cũng là không đủ, chỉ có ý chí thì cũng không thể siêu phàm được...
Mặt lạnh như tiền, bất động xúc cảm, bất quá Lê Thanh Vũ cũng không định buông xuôi, ý niệm trong lòng tuy đã suy kiệt, nhưng vẫn như được thiêu đốt lên, diễm hỏa tung tóe.
Phong quyển quanh thân, thổi từ trên xuống, xua đi vân vụ, nhẹ nhàng mà xé mở trời xanh.
Tầm mắt nay đã thông thoáng, Lê Thanh Vũ nhìn xuống, đã thấy Tịch Hải khôi phục như xưa không động sóng gió, một mặt tĩnh lặng, dưới ánh sáng trên cao phản chiếu lại một màu xanh mát dịu.
Nhìn thấy cảnh này, những chấn động không gian xung quanh liền bị phai nhạt, hắn không nhịn được mà sinh ra một ý niệm trong lòng:
“Rốt cuộc là mặt biển phản chiếu lại bầu trời? Hay là bầu trời phản chiếu lại mặt biển?”
“Hoặc là... Cả hai vốn là một?”
“Nếu vậy, cửa vào tại trên cao, với cửa vào tại dưới nước, vốn là khác gì nhau?”
“Cao hay thấp, nông cạn hay thâm sâu, đi đến cuối, vẫn phải là ta biết ta!”
Nghĩ thông điểm này, Lê Thanh Vũ không nói hai lời, giơ một tay đẩy về phía trước, giống như chạm nhẹ hư không, lại giống như đẩy ra một cánh cửa dẫn vào một thế giới mới.
Từ góc nhìn của hắn lúc này, thiên địa không phân trên dưới, tứ phương lại không phương hướng, trước sau không có thứ tự, cửa không tại trước mắt, nhưng cửa vẫn là tại, vì là vô tại nên mới có thể tại.
Ngay tức khắc, toàn bộ chấn động đều chợt dừng lại, thân ảnh của hắn cũng biến mất khỏi Tịch Hải không gian, chỉ còn mấy gợn sóng trên những tầng mây còn ghi lại bằng chứng về việc đã từng có người đi qua.
Lê Thanh Vũ, vượt qua khảo nghiệm một cách hoàn mỹ!
Ở nơi xa, nhìn thấy hắn thuận lợi mà tiến vào được khảo nghiệm tiếp theo, Yanfei cũng không ức chế nổi vui mừng:
“Ha ha, ta biết ngay là tiểu tử nhà ngươi chắc chắn vượt qua mà, dù là phương pháp hơi làm người khác kinh hoàng đôi chút... May là ngươi là tiểu đệ đệ của ta chứ nếu không ta kiểu gì cũng sẽ đòi phí tổn thương tâm lý...“
“Đấy, cứ như thế thì bao giờ mới có đạo lữ được hả tiểu nha đầu?” Một thanh âm bỗng xuất hiện đằng sau, làm cho nàng giật bắn cả mình.
Vội quay người lại, Yanfei mới nhận ra đó là Bình Lão Lão, người giờ phút này cũng đã dùng thần niệm của mình ngưng hình tiến vào bên trong, không biết đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào.
Nàng cũng không hỏi là nếu thần niệm của Bình Lão Lão tiến vào trong thì bên ngoài sẽ ra sao, bởi vì đối với một vị Luyện Hư Hợp Đạo Chân Quân mà nói thì dù có phân chia thần niệm ra làm ngàn mảnh thì mỗi mảnh chắc cũng vẫn mạnh hơn tổng thể Nguyên Thần của nàng, dù sao nàng vừa tiến vào Luyện Khí Hóa Thần hậu kỳ chưa lâu.
“Lão Lão! Người ta mới hơn 21 tuổi, còn chưa tới lúc tìm đạo lữ!” Tâm niệm tức diện mạo, cả mặt đỏ ửng vì xấu hổ, Yanfei gắt.
“Cha ngươi năm ấy cũng nói câu đấy với ta, kết quả là một lời qua hơn phân nửa lịch sử của cả cảng Ly Nguyệt. Ngươi cũng không nên đi vào vết xe đổ của cha ngươi, phải biết là thời gian trôi nhanh lắm. Đến lúc đấy thì người còn chưa lão tâm lại đã già rồi, cũng chẳng còn hứng thú nữa.”
Bình Lão Lão vẫn dùng giọng điệu từ tốn của mình khuyên giải, nhưng dù là ai cũng đều nghe được ý cười bên trong.
“Ai, không nói chuyện với Lão Lão nữa!” Yanfei lập tức quay người sang một bên, khoanh tay trước ngưc giận dỗi.
Bình Lão Lão cũng không có kích thích nàng nữa, bước nhẹ chân lên phía trước.
“Tuy rằng đã có dự phán từ trước, nhưng ta vẫn không thể ngờ được là tiểu tử này có thể làm tới mức độ đấy.” Nàng hơi thở ra.
“Thấy thế nào Lão Lão, giờ ngài đã thấy được mắt nhìn người của ta lợi hại như nào rồi chứ?” Do vẫn còn giận dỗi, giọng điệu của Yanfei có chút chua ngoa.
“Lợi hại thì là lợi hại, nhưng tiểu nha đầu ngươi cũng chỉ là chó ngáp phải ruồi. Thiên Nhãn tu tập không tử tế, Bách Tâm Thông Minh thuật mới chỉ là tầng thứ hai, Ý Hiểu Phiến Linh pháp còn mới tiến vào đăng đường nhập thất, Vọng Khí thuật thì thôi khỏi nói...”
Bình Lão Lão lắc đầu, biết là nàng lúc trước đã có nghe hiểu một phần những lời mình dạy, nên cũng không nói lại ý lúc trước, chỉ là nói lên một số điểm vẫn còn thiếu sót của Yanfei.
“Tiểu tử này dù sẽ không thể tu tập được nhiều Tiên Pháp cùng Tiên Thuật như ngươi do điều kiện tiên thiên có thiếu, nhưng mỗi loại mà hắn học được chắc chắn sẽ vượt qua ngươi rất nhanh nếu ngươi cứ giữ thái độ như vậy.”
Yanfei nghe thế cũng hiếm được không có phản bác, nhưng chỉ là nhớ đến điều gì đó, nàng lại hỏi:
“À đúng rồi Lão Lão, thế rốt cuộc đánh giá của khảo nghiệm này về tên tiểu tử là gì, tuy rằng ta biết là sẽ cao hơn ta nhưng là tới mức nào?”
“Đánh giá?” Bình Lão Lão hơi chớp động mắt: “Ngươi lúc trước có nói với ta tên hắn là gì nhỉ?”
“Thanh Vũ. Sao vậy Lão Lão?”
“Ừm, tên cũng rất dễ đặt làm đạo hiệu. Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngươi chuẩn bị tinh thần trong tương lai gọi hắn là Thanh Vũ Đại Thánh đi là vừa, có khi còn phải gọi là Thanh Vũ Chân Quân.”
“Thanh Vũ Đại Thánh? Thanh Vũ Chân Quân!? Lão Lão không có đùa ta đấy chứ?”
Yanfei lúc này thì đúng là hơi chấn kinh rồi. Nàng có tưởng tượng ra tên tiểu đệ mới thu này chắc chắn là sở hữu Tiên Nhân chi tư, thậm chí có thể là Thánh giả, lên tí là Đại Thánh, nhưng không thể ngờ được là Bình Lão Lão còn đánh giá hắn cao hơn một bậc, trực tiếp đạt đến Chân Quân chi tư.
Phải biết là nhìn khắp cả Ly Nguyệt, không, thậm chí là cả đại lục Teyvat, trước sau hàng ngàn năm, số người đạt đến được Thánh giả luôn luôn là hàng vạn chọn một, mà cả trăm Thánh giả may ra mới có nổi một vị đạt tới cấp bậc xưng Quân.
Tha thứ cho Yanfei nói thẳng, nếu không phải tuổi thọ của Chân Quân động tí là ngàn với cả vạn, thì số lượng Chân Quân hiện tại của Ly Nguyệt chắc chẳng đủ để đếm hết ngón một bàn tay.
“Đó đều là trong trường hợp mà không có gì xảy ra. Tên tiểu tử này chọn Động Lộ, tăng tiến tuy nhanh, nhưng trắc trở cũng sẽ nhiều, không thể nói trước được. Với cả... Cái thứ sức mạnh vừa xong mà hắn thể hiện...” Bình Lão Lão hơi lắc đầu, định giải thích kỹ hơn nhưng cuối cùng giọng điệu lại dần nhỏ lại, giống như tự nói thầm cho mình nghe.
Yanfei tuy rằng trong trạng thái ý niệm ngưng hình, muốn nghe rất dễ dàng, nhưng bản thân nàng cũng biết là cái gì nghe được cái gì không, nên là dù rất hiếu kỳ Bình Lão Lão vốn định nói gì nhưng nàng cũng sẽ không chủ động đi nghe. Bất quá vẫn có một số từ ngữ lọt vô tai nàng làm nàng vô cùng khó hiểu, tỉ như “Thời gian” “Hư thể” “Bất tri giới” các loại.
“Lão Lão, Lão Lão!” Cuối cùng, sau khi Bình Lão Lão tự mình thì thầm xong bắt đầu lâm vào trầm tư được một lúc, Yanfei mới không nhịn được mà gọi nàng.
“À, hả- Sao? Xin lỗi tiểu nha đầu, thân già này cũng già rồi, dễ lâm vào trầm tư. Ngươi đang định nói gì sao?” Bình Lão Lão lúc này mới lộ vẻ tỉnh lại, giật mình hỏi.
“Không có gì gấp cả Lão Lão, bất quá nếu như tiểu tử kia đã tiến nhập vào khảo nghiệm thứ hai thì chúng ta cũng nên đi xem thôi, vì nếu ta nhớ không nhầm thì khảo nghiệm này tuy là trăm năm đối với người trải nhưng cũng bất quá một canh giờ với người đứng xem, nãy giờ đã qua hơn hai mươi phút rồi.”
“À được, vậy chúng ta nhanh đi khảo nghiệm ba vậy.” Bình Lão Lão nghe vậy gật đầu.
“Th- Chờ một chút Lão Lão, sao lại khảo nghiệm ba?” Yanfei vừa mới định dịch chuyển thần niệm, nghe vậy đột nhiên dừng lại, nghi hoặc hỏi.
“Tiểu tử này không có khảo nghiệm hai.”
“Hả, tại sao? Lão Lão thiên vị hắn sao?”
“Nha đầu này, làm gì có gì mà thiên với chả vị. Toàn bộ cái Tiên Duyên này là do ta với Lưu Vân Tá Phong Chân Quân thiết kế. Hai chúng ta cùng thiết kế khảo nghiệm một Tịch Hải, Lưu Vân thiết kế khảo nghiệm hai Thanh Sơn, còn ta thiết kế khảo nghiệm ba Nhân Gian.”
“Trong các khảo nghiệm này thì chỉ có khảo nghiệm hai của Lưu Vân là không có dành cho Động Lộ, vì nàng tuy rằng có thu đồ đệ nhưng chắc chắn sẽ dẫn đi thanh tu chứ không có cho tu Lộ khác nên là cũng không có tính toán này. Vậy nên nếu như có người đi Động Lộ mà vượt qua được khảo nghiệm một thì sẽ nhảy thẳng đến khảo nghiệm ba, dù sao khảo nghiệm hai đối với bọn họ chỉ tổ phí thời gian.”
“Còn có chuyện này sao? Sao ta không biết vậy?”
“Tiên Duyên này mới dùng có mỗi mấy chục lần, lại không phải ai cũng có thể vượt qua được khảo nghiệm một, mà không phải ai cũng đi Động Lộ, ngươi đương nhiên là không biết. Nói thật thì tên tiểu tử này là người đi Động Lộ thứ hai vượt qua khảo nghiệm một.”
“Vậy người thứ nhất là ai?”
“Thực ra mà nói thì đấy cũng không hẳn là khảo nghiệm đối với hắn, có thể không tính, vậy nên quên đi, ta cũng lười kể.” Vừa nói, thân hình của Bình Lão Lão cũng dần biến mất.
“A, Lão Lão chờ ta với!”