Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 20: Tiến vào nội vi động phủ




Quyển 2 Chương 20: Tiến vào nội vi động phủ

“Máy đo sức mạnh?” Lê Thanh Vũ hơi giật mình, hỏi lại.

“Đúng thế. Hàng của trưởng thôn tặng cho ta đấy, nghe nói là lúc còn trẻ từng dưới cơ duyên xảo hợp đạt được.”

Lập Bản giải thích:

“Nó có khả năng đo đạc được sức mạnh của người ở phía đối diện ngươi trong vòng bán kính mười trượng, bằng nguyên lý hình như tương tự với thần niệm của Tiểu Thừa cảnh, nhưng lại có sẵn một bộ thông số để đưa ra sức mạnh một cách chính xác.”

“Mặc dù nghe qua thì cũng có chút gân gà, nhưng đó là đối với Tiểu Thừa cảnh đổ lên. Nhưng ngươi lại là Võ Giả cảnh, vậy nên hẳn là vẫn có chút tác dụng nhất định, ta mong là vậy.”

Lê Thanh Vũ vô thức gật đầu, trong lòng chửi bậy mấy tiếng hoang đường, nhưng tâm trí hắn dù sao cũng được coi như không tồi, lại nghĩ đến việc từ trong một số thông tin biết được công nghệ vô tuyến thậm chí đã có ở Sumeru thì thứ này dường nhưu cũng là điều tất nhiên, nhanh chóng hỏi tiếp:

“Thứ này dùng như nào?”

“Sử dụng Mora, hoặc bất cứ loại tinh thạch Nguyên Tố nào cũng được, thứ này chay mặn không kị. Thường thì một lần dùng mất khoảng 1.000 Mora, tuy nhiều nhưng nếu so với hiệu quả ta nghĩ cũng khá tương xứng.”

Lập Bản chỉ tay:

“Nhìn thấy đoạn góc cạnh màu đen đấy không, đặt Mora bên cạnh đấy, nó sẽ tự động hấp thu. Nên nhớ, do nó là tự động hấp thu nên đừng để thứ này bên cạnh tiền của ngươi, nếu không nó sẽ nuốt được bằng hết đó.”

“Để ta thử xem.”

Lê Thanh Vũ cầm chiếc kính bằng một tay, lại lấy ra một đồng 1.000 Mora để bên cạnh, đồng Mora nhanh chóng biến mất, hắn thán lên một tiếng thần kỳ, lại chưa từng nhìn thấy có gì xảy ra.

“À quên mất, ngươi còn phải bấm vào nút đỏ ở trên gọng kính nữa mới được, nếu không bấm nó sẽ coi là ngươi đang sạc dự trữ số lần phóng tia phân tích. Ta cũng không biết hạn mức dự trữ lớn nhất là bao nhiêu, ta dù sao cũng không phải phú ông không bỏ được nhiều tiền như vậy lại trước giờ chưa có cơ hội dùng, bất quá lần dự trữ nhiều nhất ta ngược lại từng thử là 5 lần.”

Lê Thanh Vũ gật đầu, bấm lên nút màu đỏ.

Tức khắc, có một luồng năng lượng vô hình xuất hiện từ bên trong kính, nháy mắt đảo quanh bốn phương rồi nhanh chóng biến mất, đến vô tung đi vô dạng, chỉ có các số liệu bắt đầu hiện dần trên mắt kính màu xanh là minh chứng cho sự khác biệt.

“Thứ năng lượng này...!”

Chưa kịp để ý đến số liệu bên trên, Lê Thanh Vũ lúc này đang đắm chìm trong sự kinh ngạc. Lập Bản cảnh giới còn thấp, khả năng cảm nhận năng lượng yếu không nói, hắn lại sở hữu Thông Nguyên chi Nhãn, lại còn kích hoạt ngay lúc năng lượng xuất hiện, tự nhiên cảm nhận được một phen phong cảnh khác.

Trong cảm nhận của hắn, thứ năng lượng vừa rồi giống như đối phương nói, quả thực rất tương đồng với thần niệm, mức độ cũng là ngang với Tiểu Thừa cảnh. Chỉ là ở trên mặt khống chế lại thực hiện được nhập vi, đã dàn mỏng thần niệm ra hết mức có thể, lại có thể tổ kiến thông tin truyền về dựa trên một hệ thống đan võng từ đó đảm bảo tốc độ cùng độ chính xác.

Không những thế, hắn còn có thể nhìn ra, sức mạnh của đồng Mora kia đã bị hấp thu toàn bộ sau đó chuyển thành thứ năng lượng này, tỷ lệ xoay xung quanh chín một, một thành năng lượng được lưu trữ lại phần để khấu trừ tiêu hao, phần lại hỗ trợ nâng cấp hệ thống kính!



Có được phần thu phát thần niệm, lại còn bộ chuyển đổi năng lượng, bộ tự điều dưỡng cùng khả năng tự thăng cấp, Cơ Quan thuật cùng Giả Kim thuật kết hợp hoàn mỹ bên trong một chiếc kính mắt nhỏ gọn, thứ này thực sự đã có thể gánh chịu được một nửa chữ bên dưới xảo đoạt thiên công, người phát minh ra nó đúng là thiên tài đích thực!

Cũng không phải hắn chưa từng gặp tạo vật nào “xịn” tới mức này, sư phụ của hắn là Bình lão lão, tại Tiên gia cũng là tồn tại hàng đầu chỉ thực sự sau Nham Vương Đế Quân, Tiên gia pháp bảo hắn cũng có kiến thức qua không ít, trong Động Tiên của Giải Trãi Tiên Nhân cũng có, chỉ là nếu so sánh thì hai bên vẫn có khác biệt không nhỏ, có thể làm minh họa đơn giản như sau:

Một chiếc đèn pin và một chiếc điện thoại đời cũ cùng so với nhau về khả năng chiếu sáng. Đèn pin chiếu sáng mạnh hơn, nhưng điện thoại tích hợp nhiều chức năng đa dụng hơn, cấu tạo tinh vi hơn.

Có thể hình dung cơ bản là như vậy.

Lúc này, Lê Thanh Vũ mới chú ý đến thông tin bên trên mắt kính, nhận thấy đây là một loại văn tự lạ lẫm, không phải văn tự của đại lục, sở hữu cấu tạo nửa tượng hình, chỉ có mấy con số ở giữa là dường như vẫn còn tạm trong phạm vi đọc hiểu dù hình thù có hơi cổ quái đôi chút.

Hắn nhìn về phía Lập Bản, đối phương lại vội vàng giải thích:

“Trên đó là văn tự cổ, dường như rất hiếm gặp, trưởng thôn lão gia gia dù đã đạt được món bảo vật này từ rất lâu về trước song đến nay vẫn chưa phá giải được, chỉ đại khái lý giải được hàm nghĩa của con số. Võ Đồ thập trọng chia từ 1 đến 20, Võ Giả thập trọng chia từ 20 đến 40, mỗi trọng 2 cấp.”

Lê Thanh Vũ nghe vậy gật đầu, ngôn ngữ ký tự hiện tại kỳ thực mới được phổ cập từ thời Trung Cổ đổ lại, đến Hiện Đại mới thật sự đạt đến toàn bộ đại lục dùng chung, không thiếu những món bảo vật có niên đại trên ngàn năm mà văn tự lại không cùng.

Từ trên hàng thông số dường như biểu hiện hai đối tượng, nổi bật lên là hai số 20 và 22, theo như lý giải vừa xong của Lập Bản thì chính là của đối phương với hắn, Võ Đồ thập trọng viên mãn cùng Võ Giả nhất trọng.

Hạ kính xuống, Lê Thanh Vũ nói, ngữ khí không khách sáo:

“Thứ này đúng là đồ tốt, ta sẽ thu nhận, cảm tạ ngươi có lòng bỏ được.”

Lập Bản vội vã xua tay:

“Đây vẫn chưa là gì so với ân cứu mạng của Lý huynh đệ, ngươi cũng không cần phải cảm tạ.”

Lê Thanh Vũ gật đầu, lại nhìn về phía hai cánh đại môn. Lập Bản lập tức hiểu hắn định làm gì, vội nói:

“Này, ngươi đang định phá giải thứ đồ này sao, vậy liền nhớ cẩn thận quy luật 3 – 4...”

Trước khi bị ép thành vữa trét tường vôi, Lập Bản cũng đã từng thử phá giải trận đồ ở trên hai mặt cửa. Vốn bản tính thông minh, hắn cuối cùng còn thực sự mò ra được không ít quy luật, chỉ là ở lúc phá giải lại hơi xui xẻo chút đi nhầm vào ngã rẽ mới dẫn tới kết cục thảm thương như vậy.

Lê Thanh Vũ cũng không hấp tấp, kiên nhẫn lắng nghe xong hết các lý giải cùng các quy luật mà đối phương đã tìm được xong liền gật đầu ra hiệu hiểu được, bỗng lại liên tiếp điểm về phía trước sáu chỉ nối liền nhau, phân biệt khảm tại ba góc cạnh.

Điều này làm Lập Bản giật mình, hắn không ngờ đối phương nhìn qua vốn trầm ổn lại ra tay hấp tấp thế, vừa mới nghe xong hắn nói liền ra tay, tưởng là còn cần hội ý gì nữa chứ?



Chỉ là còn chia kịp đợi hắn nói gì, đã có tiếng uỳnh uỳnh phát ra từ trước mặt, trận bàn sau khi được điểm chỉ liền xoay một vòng, cuối cùng phát ra hai luồng thanh hoàng sắc quang mang, hai bên cánh cũng bắt đầu lui về, dần dần lộ ra khung cảnh bên trong.

Điều này mang ý nghĩa đối phương đã giải đúng!

Lập Bản trố mắt mà nhìn đối phương, người sau chỉ nhún vai:

“Ta vốn là đã giải xong rồi, chỉ là chờ ngươi tỉnh lại mà thôi, bỏ mặc ngươi ở chỗ này cũng không đúng lắm. Hiện tại tuy không nói ngươi có chiến lực gì, nhưng bỏ chạy tuyệt đối không kém hơn lúc bình thường, không còn lo ngại gì thì ta liền mở cửa ra thôi. Chứ không thì ngươi nghĩ ta cứu ngươi khỏi vách tường bằng cách nào?”

“Ặc, nếu ngươi đã giải được thì cần gì phải làm ra bộ mặt nghiêm túc lắng nghe như vừa xong vậy?”

“Sức người có hạn, không thể biết hết, cũng không thể lúc nào cũng đúng hết. Huống chi lắng nghe luôn có thể giúp ta học được điều mới, cớ gì mà không làm?”

Nghe được lời giải thích này, Lập Bản không biết làm gì hơn ngoại trừ trong lòng hô lên một chữ “Phục!”. Từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ, bà bà luôn dạy hắn nói ít nghe nhiều, chỉ là hắn đối với lời này cũng không đồng ý lắm, đương nhiên lời này không dám nói trước mặt bà bà rồi.

Hắn cho rằng, mỗi con người đều có năng lực riêng biệt, lại nên làm đúng với năng lực đó để có thể phát huy được tốt nhất, giống như hắn khẩu tài kiệt xuất, nói ít thì lại còn làm ăn được gì nữa, huống chi khả năng nghe hiểu của hắn cũng không tồi.

Chỉ là giờ đây, hắn mới thực sự học được hàm nghĩa của chữ nghe nhiều, không phải thật sự là nghe “nhiều” mà tinh túy lại nằm ở việc kiên nhẫn lắng nghe, dù đã biết nhưng vẫn cứ nghe, cuối cùng lại nghe ra được “nhiều” thứ khác.

Nếu hắn có được phần kiên nhẫn này, có lẽ hắn đã không hấp tấp thử giải Cơ Quan để rồi bị ép tí thì thành xà bần như vậy rồi, mà nên tìm cách bảo đảm an toàn của cá nhân trước, lại cố vọc đi vọc lại lý giải của bản thân xem có rủi ro nào hay không.

Tránh được vận mệnh hay không thì cũng chưa biết, nhưng là có thể cải thiện tỷ lệ sống sót, này cũng đã không tồi.

Hai bên nói qua nói lại liền đã qua hai phút, cửa nhưng vẫn chưa mở ra xong, dường như Cơ Quan thật sự đã bị hư hại vô cùng nặng.

Lại qua năm phút, cuối cùng hai cánh thiết môn đã được mở ra hoàn toàn, lộ ra phong cảnh đằng sau, dường như là một không gian rộng lớn, có chút ánh sáng chiếu xuống sàn đá hoa cương bên dưới.

Lập Bản thấy vậy liền định bước lên, chỉ là nghĩ tới tình huống của mình hiện tại vốn nên chờ đối phương đi trước bản thân sẽ đi sau nửa bước, không tới mức ngang hàng, không tỏ ý tranh giành, lại không thể hiện bản thân đang định vụng trộm ám hại hay giấu diếm gì, bày tỏ rõ thái độ “cầu sinh” trong giang hồ.

Những thứ kiến thức này trước kia trong thôn hắn vốn biết, đều là được nghe dạy, trước giờ chưa từng dùng, không ngờ tại lúc này lại có đất dụng võ.

Chỉ là hắn liếc nhìn đối phương, lại phát hiện thanh bào thiếu niên vẫn đứng đấy bất động, không biết tại sao lại lấy từ trong túi ra một đồng Mora nữa để lên bên cạnh chiếc kính khiến cho nó thu vào.

Lại quay đầu lại, hắn phát hiện lý do, một cái đầu Hilichurl bỗng ló ra từ đằng sau cánh cửa.

Hilichurl này dường như vốn đang nghi hoặc tại sao cửa lại tự động mở ra, bỗng phát hiện bên ngoài có hai nhân loại đang đứng đấy, cũng không thèm suy nghĩ nhiều, hô lên một tiếng “Ya!” cầm chùy gỗ lao về phía trước.

Nhận thấy có kẻ địch, Lập Bản tuy không phải hạng người thân kinh bách chiến, song cũng có thể phản ứng ngay lập tức, một bên nắm lên đao liền định phản kích, nhưng là thanh bào thiếu niên đã giơ tay cản hắn lại.

Hắn sau đó chỉ thấy tay đối phương thuận đà hất nhẹ về phía trước, xảo diệu toàn thân gần như không di chuyển đánh trúng mặt nạ của tên Hilichurl kia, đánh cho nó bay về sau hơn trượng lưng ngã dập đất.



Thu hồi tay phải lại, thanh bào thiếu niên nhìn liếc qua bàn tay của bản thân, miệng lẩm bẩm khẽ:

“Xem ra truyền ngôn là đúng, không thể gỡ mặt nạ của Hilichurl xuống trước khi đối tượng t·ử v·ong, thật sự cũng có chút gì đó...”

Hắn lại nhanh tay bấm lên chiếc nút đỏ trên kính trước khi tên Hilichurl kia kịp đứng dậy:

“Hừm, cấp 15, không mạnh cũng không yếu, cùng ta dự đoán không sai lệch.”

Nói xong, Lê Thanh Vũ cũng không quay đầu chân bắt đầu bước về phía trước, nói với Lập Bản:

“Được rồi, thí nghiệm đã xong, đường cũng đã thông, chúng ta cũng nên đi thôi.”

“Đường thông?” Lập Bản giật mình, lại nhìn về phía hai tòa thiết môn, tên Hilichurl kia cũng đã đứng dậy, và dường như động tĩnh nãy giờ đã đả động đến các Hilichurl khác, chúng bắt đầu từ đằng xa xông lại, ở giữa còn có thêm một thêm một tên Mitachurl xách rìu, khí thế hung hãn vô cùng.

Hắn chưa thấy chỗ nào là đường thông thoáng cả, ngược lại vô thức cảm thấy tòa động phủ này trở nên chật chội.

Chỉ là tất cả những điều này dường như thanh bào thiếu niên cũng không thèm để ý, cước bộ không chậm lại, chuẩn bị chẳng mấy chốc sẽ cùng đám Ma Vật kia v·a c·hạm.

Một bước, hai bước...

Một giây, hai giây...

Đây là quãng thời gian đủ để tên Mitachurl kia và đồng bọn chen nhau chui qua được tòa đại thiết môn...

Và cũng là thời gian cuối của bọn chúng.

Vừa bước được nửa người qua, tên Mitachurl kia dường như có gì phát giác, nhưng giờ đã không còn kịp.

Một bức màn nước màu trắng bạc, mỏng như lụa, lại sắc bén hơn kiếm nhận, từ ngay phía trên thiết môn bỗng rơi xuống, nháy mắt chém xuyên qua thân thể của nhóm này, lặng yên không tiếng động.

Bảy tên Hilichurl, t·ử v·ong tại chỗ! Chỉ có tên Mitachurl kia còn gắng gượng được, chỉ để đón chờ kết cục càng thêm thảm khốc.

Tấm màn nước kia dường như chỉ là tiếng súng ra hiệu, chỉ ngay sau đó nửa khắc cũng không tới, từ dưới lên, từ hai bên trái phải, cũng có ba tấm màn nước xuất hiện, nháy mắt đã xẻ xuyên qua người của tên Mitachurl này, khiến cho nó c·hết không nhắm mắt.

Lập Bản nhìn thấy hết thảy cảnh tượng kinh hoàng này, hắn vốn đang chờ đợi một trận chiến ác liệt, kết quả một nhóm Hilichurl đủ để lập một doanh trại cứ thế mà bị cường lực hủy diệt không hề có chút lực hoàn thủ nào trước mặt hắn?

Chỉ là còn chưa kịp đợi hắn hốt hoảng xong, một thanh âm nhàn nhạt lại truyền đến, nhẹ nhàng nhưng phảng phất búa tạ gõ thẳng vào tâm thần:

“Ta bảo đường đã thông rồi mà, đi thôi.”