Quyển 2 Chương 21: Rương Cao Cấp
“Hừm, không có máu... Lại còn như vậy, thật đáng để người làm suy đoán...”
Bước qua xác của đám Hilichurl, Lê Thanh Vũ ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát vị trí của các v·ết t·hương, chúng dường như phảng phất chỉ có xác ngoài, bên trong lại rỗng ruột, chỉ có các luồng trọc khí đang bốc lên nhàn nhạt từ đấy.
“Suy đoán gì?” Lập Bản đã hồi thần, vừa mới bước tới, nghe thấy hiếu kỳ liền hỏi. Hắn vẫn còn có chút sợ sệt mình vừa bước qua liền bị màn nước rơi xuống chém làm mấy mảnh, rất may là chuyện đó đã không xảy ra.
“Phù, chủ nhân cũ của nơi này đúng thật là âm hiểm, lại thiết kế bẫy rập ở đấy, vậy xem ra ta bị trúng bẫy tường kia cũng thuộc về phúc trong họa, nếu không thì chẳng biết được, cũng may là Lý huynh đệ nhìn ra còn khống chế được nó...” Hắn tự nhủ trong lòng, âm thầm cảm thấy may mắn, lại cho rằng tấm màn nước kia vốn là của tòa động phủ.
Không thể không nói, suy nghĩ này thật sự đã sai lệch tận một vạn tám ngàn dặm. Lập Bản không hề biết, tấm màn nước vốn tên là Tứ Phương Thủy Diện Trận kia hoàn toàn không chỉ có phạm vi đổ thẳng xuống như vậy, đó vốn là tiện cho việc xếp đặt bẫy nhanh gọn, mà là bao phủ khắp khuôn viên hai trượng, nghĩa là cũng bao trùm chỗ hắn nằm dưỡng thương vừa nãy.
Nếu là vừa nãy hắn có bất kỳ dị động gì, thì kết cục của hắn dường như so đám Hilichurl này sẽ còn thảm hơn.
“...Ngươi nghĩ đám Hilichurl này làm sao mà xuất hiện được ở nơi đây?” Lê Thanh Vũ không đáp trực tiếp mà lại hỏi ngược lại.
“...Dường như năm xưa bà bà cũng từng kể cho ta nghe về vụ này, nói là đa phần Hilichurl trên thế giới này đều là giả, đều là hình tượng tồn lại của Địa Mạch, nơi nào có dị điểm, nơi đấy liền có thể sinh ra các hình tượng này. Chỉ là sức mạnh của Địa Mạch quá vi diệu, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, những ảo ảnh này vốn cũng không phải dạng chọc qua liền phá, cũng đều có thực lực chân chính.”
Lập Bản ngẫm nghĩ đôi chút liền đáp.
“Nơi này vốn là di tích, khi xưa ắt phải tích tụ Nguyên Tố dẫn lối Địa Mạch, bỏ hoang lâu rồi xuất hiện Hilichurl cũng không kỳ quái.”
“Ừm, ngươi nói không sai.” Lê Thanh Vũ gật đầu: “Đa phần các Hilichurl đều là hàng sao chép, rất hiếm hàng thật. Nếu vậy hàng thật vốn là thật sẵn, hay là từ giả hóa thật đây? Ý nghĩa của nó là gì, quan hệ thế nào với Địa Mạch, hay nói đúng hơn, nếu đó là bản chất của Địa Mạch, nó đến từ đâu, lại để làm gì?”
Mắt hắn vẫn nhìn đăm đăm t·hi t·hể của đám Hilichurl, lúc này đã không còn khí đục bốc lên, thân thể bọn chúng bắt đầu phân rã thành từng mảnh nhỏ, lại tiêu biến dần dần vào trong không khí, mấy chốc đã biến mất gần như không còn dấu vết, đây đều là những điều bình thường được ghi chép lại, không có gì kỳ lạ cả, hắn cũng được coi như tận mắt chứng kiến.
Nhưng như thế vẫn là chưa đủ, chỉ thấy hai mắt bỗng lóe lên mấy tia thâm sâu, nhất thời cảm nhận được có chút gì đó bị thay đổi, phần bị tiêu biến dường như không tiêu biến toàn bộ, mà bị cưỡng ép kéo xuống một phần, sau lại phảng phất nén cục lại, chẳng mấy chốc hóa thành hình tròn, rơi xuống đất chạm vào lẫn nhau phát ra âm thanh leng keng của kim loại.
Đó là Mora.
“Hả, ý ngươi là sao?” Lập Bản nghi hoặc khó hiểu.
“...Không có gì.” Lê Thanh Vũ lắc đầu, giơ tay cầm lấy hai chiếc mặt nạ và một chiếc sừng làm tù và vốn là những bằng chứng còn sót lại duy nhất của đám Hilichurl kia, và thêm cả mấy đồng Mora.
Dáng vẻ miễn cưỡng khi bị chuyển thành Mora của đám năng lượng kia, dường như ẩn giấu điều gì quan trọng, chỉ là hắn rất rõ ràng, bản thân hiện tại vẫn chưa có tư cách được biết, chỉ đành ghi nhớ trong lòng.
Hai người bước vào bên trong, càng vào sâu thì phong cách của một Huyền gia tu sĩ ngày càng rõ ràng, chỉ là người này dường như cũng không quá giống tu luyện giả phổ thông, mà lại càng giống Học gỉả nhiều hơn, xem ra là tu sĩ thuộc hệ nghiên cứu.
Nội vi động phủ không quá lớn, khuôn viên năm chục trượng là hết cỡ, cũng chỉ được xây dựng có một tầng, chỉ là kiến trúc không phải kiến trúc phẳng mà là kiến trúc uốn lượn, lõm vào ở giữa, theo Lê Thanh Vũ thì là một loại bố cục tương đương lợi dụng Địa Mạch ngưng tụ để mô phỏng ra trạng thái của Ngoại cảnh, tuy không thực sự đạt đến lại đã có được mấy tia ý vị, đối với Linh Động, Kim Đan kỳ thực cũng không tồi.
Lập Bản không biết được điều này, chỉ cảm thán gu nghệ thuật của chủ nhân cũ nơi đây thật là độc đáo.
Một thời gian trôi qua, cả hai người đã quay lại sảnh chính sau một hồi mò kim móc ốc tại từng gian phòng một. Lê Thanh Vũ phát hiện ra tòa động phủ này có đầy đủ cơ sở vật chất cho mọi thứ, từ Luyện Khí thất cho đến Luyện Đan thất dùng chung một nguồn Địa Hỏa nay đã bị tắt ngúm, cho đến Phù Triện thất, Linh Dược thất...
Rõ ràng, chủ nhân của nơi này có học theo gần như toàn bộ các lưu phái tu luyện của Huyền gia, chỉ là dựa theo cảm nhận của hắn lại có một loại cảm giác tạp mà không tinh, bác đại mà không thông.
Chỉ là, dù có nhiều thứ là thế, nhưng khi hai người quay lại gian phòng đầu tiên, cả hai vẫn trắng tay.
Bọn hắn không tìm được bất cứ thứ gì, đại đa số đồ vật ở nơi này trải qua vô số năm tháng liền trở thành đ·ống đ·ổ n·át hoặc là rác rưởi không còn khả năng tái chế cùng tái sử dụng.
Cổ thư thì đa phần đều vẫn còn, nhưng trang giấy sớm đã mục nát, chỉ còn một số chữ được ghi khắc lên tường còn có thể đọc được. Từ đấy bọn hắn cũng đã biết được nơi này đã bị bỏ hoang từ cách hơn hai trăm năm, không nhiều nhưng cũng chẳng ít.
“Mịa, ngươi rõ ràng là một tu sĩ Huyền gia, tại sao nhiều thứ lại không thể sử dụng nguyên liệu cao cấp hơn chút!?” Lập Bản không nhịn được mắng nhiếc.
Trên đường đi gặp ngần ấy gian thạch thất, chưa ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy, lại thêm có mấy lời Lê Thanh Vũ chỉ điểm, hắn rất nhanh đã nhận ra đây là một tòa di tích động phủ của một tu sĩ Huyền gia.
Lê Thanh Vũ ở bên cạnh nhún vai:
“Không thấy hài cốt, chứng tỏ không có tọa hóa ở nơi này. Trước khi đi người này khả năng cao đã cầm đi đại đa số đồ quý trọng rồi, lại cộng thêm một số nguyên do nữa tỷ như kinh tế do san xẻ quá nhiều liền eo hẹp, lại thêm Cơ Quan ngưng tụ Nguyên Tố ở trung tâm, chính nó đã tạo nên một môi trường Nguyên Tố bao bọc xung quanh, chỉ là bị rò rỉ, từ đó dẫn tới đồ đạc bị tổn hại, rất nhiều đồ tốt cũng đã trở nên không còn có thể dùng được nữa.”
Lập Bản nghe vậy liền cảm thấy ảo não, kỳ thực hắn cũng không thực sự muốn kiếm được bảo vật gì, có lẽ lúc trước là có, nhưng hiện tại, nếu có bảo vật chẳng lẽ còn để hắn đi tranh giành với ân nhân sao? Hắn sớm đã có giác ngộ này rồi.
Chỉ là vào tận nơi này trải qua nhiều thứ như vậy, đối với hắn là cửu tử nhất sinh, đối với đối phương có lẽ không tệ như vậy nhưng cũng phải mất không ít công sức, chỉ để cuối cùng lại trắng tay thì thật không cam tâm.
Lê Thanh Vũ ở bên cạnh thấy vậy liền lắc đầu, nói:
“Không cần phải cảm thấy buồn bực như vậy, đây vốn chính là lẽ thường. Mười cuộc thăm dò di tích hay bí cảnh thường chỉ có hai ba cuộc có thu hoạch, còn lại đều là bình bình, tệ hơn là lỗ nhiều hơn lãi. Nếu như thật sự đảm bảo lần nào thăm dò cũng có thu hoạch, vậy chẳng lẽ cả thiên hạ đã không đi đổ xô vào nghề này dù biết nó có nguy hiểm?”
Nếu có thể đọc hiểu được suy nghĩ của thanh bào thiếu niên, thực ra Lập Bản còn có thể nghe được mấy lời như: “Chu kỳ vòng lặp lịch sử...” “Khống chế trong việc khai thác di tích....” “Bình quân khoáng sản tiêu thụ theo thời kỳ...” “Ảnh hưởng đối với thị trường khảo cổ...” để lý giải về nguyên nhân và hậu quả của việc thăm dò di tích như này, chỉ là chiếu cố hắn khả năng cao sẽ không hiểu được nên không nói mà thôi.
Nhưng hắn còn chưa kịp gật đầu, đã nghe được đối phương nói tiếp:
“À, nhưng việc này kỳ thực một phần cũng là do vấn đề kỹ thuật nữa, nhiều lúc di tích được nhiều lần thăm dò xong vẫn có thể tồn trữ chút mặt hàng, chỉ là không có phát hiện ra được mà thôi.”
Lập Bản nghe lời hiểu ý, hai mắt sáng lên:
“Chẳng lẽ là...”
“Phải.” Lê Thanh Vũ gật đầu: “Đa số Huyền gia tu sĩ đều có thói quen, đó là trong động phủ kiến tạo một chỗ mật thất, không giống Luyện Đan hay Luyện Khí thất, chuyên dùng để cất giấu bảo vật. Nơi này dù có nhìn như nào thì cũng giống với động phủ tu hành chính của người này, chắc chắn phải có mật thất.”
“Hắn có đi ra khỏi động phủ vì lý do gì thì cũng không thể vác mật thất đi theo được. Chúng ta nãy giờ cũng không tìm được vật gì có giá trị, vậy khả năng cao trong mật thất sẽ có thể có thứ gì đó.”
Lập Bản nghe vậy cười, gật đầu như gà mổ thóc, chỉ là đến lúc nào đó bỗng giống như nhớ ra điều gì, nụ cười trên mặt tắt ngúm lại:
“Nhưng nếu nó đã được gọi là ‘mật’ thất, chẳng lẽ lại dễ tìm ra thế sao?”
Lê Thanh Vũ liếc hắn một cái, sau đó nói:
“Phải, đúng là không dễ tìm. Chỉ là hôm nay dường như Nham Vương Gia đã mỉm cười với chúng ta.”
Nói rồi chỉ tay về một góc nọ trong động phủ, nơi đang chất đầy một đống đá tảng.
....
Nhìn vào đống đá tảng trước mặt xếp chồng chất lên nhau, Lập Bản có chút hồi tưởng lại, lúc trước hắn cũng đã đi qua chỗ này kiểm tra kỹ rồi, chỉ là nơi này nằm ở góc khuất ánh sáng, lại có vẻ ngoài chỉ là một đống đá xám nâu phổ thông, hắn cũng không có để ý, may mà có đối phương nhắc nhở nếu không đã bỏ lỡ mất lần “thạch trung tàng ngọc” này rồi.
Tâm tư linh mẫn hắn liền hiểu được, hỏi:
“Vậy bây giờ chúng ta đập vỡ chúng?”
Nhưng Lê Thanh Vũ lại lắc đầu:
“Không.”
“...? Ta tưởng như ý của ngươi thì mật thất hay bảo vật phải ở đằng sau hay bên dưới này chứ? Không đập thì làm sao đi qua được, hay là Lý huynh đệ ngươi có cách khác?”
“Vẫn phải đập.”
“...? Nhưng –“
“Nhưng chỉ đập một cái mà thôi.... Ừm, để xem nào, hình như là cái này, đúng rồi!”
Lê Thanh Vũ vừa nói vừa lấy tay mò, sờ nhẹ vào mặt ngoài của từng tảng đá một, mặt mày thủy chung bất biến nhưng vẫn có thể cảm giác được vẻ không vừa ý. Chỉ là đến một lúc nào đó nhãn thần hắn bỗng sáng lên, tay liền lấy chỉ làm kiếm, một đạo kiếm khí bổ làm đôi tảng đá to bằng quả dưa hấu trước mặt.
Hắn giải thích:
“Tên kia thiết kế thủ xảo rất tinh vi, nếu đập hết đống đá cùng lúc thì sẽ không có gì xảy ra, hẳn là sau một thời gian sẽ khôi phục như ban đầu, trường hợp tương tự cũng xảy ra với việc đập sai tảng đá. Mạch suy nghĩ này cũng tương đương mới lạ.”
“Còn về phần tại sao lại là đá, bởi vì nơi này vốn là trích xuất Nham Nguyên Tố từ Địa Mạch bên dưới lên, tích tụ ở trung tâm, chỗ này không thể không nói tên này cũng quá cẩn thận, còn sử dụng chướng nhãn pháp tại trung tâm, vốn nên là nơi đặt mật thất dựa theo một số thói quen.”
“Còn nữa, sau một hồi đi, ta mới nhìn ra nơi này còn có một loại trận pháp nữa, chỉ là ẩn ở càng sâu về sau, chắc nối ra từ đoạn khác, tiếp dẫn Phong nguyên tố chuyển đến đây, này mới làm được độc dương cô âm, bởi vì âm lớn hơn dương nên bao bọc dương, nói thế ngươi có hiểu được?”
Lập Bản cái hiểu cái không gật đầu. Thú thực có một số đoạn hắn cũng không rõ ràng lắm nhưng dù sao bản tính cũng là thông minh, tự mình lồng ghép lại nên vẫn miễn cưỡng nghe hiểu đại thể, chỉ là vẫn không che giấu được chút mờ mịt.
Phản ứng của hắn rơi vào mắt thanh bào thiếu niên, người không khỏi hơi trầm ngâm trong lòng. Dẫn đối phương đi một vòng dù biết mật thất ở đâu ngay từ đầu sử dụng Thông Nguyên chi Nhãn nhìn thấy, loại từ nhân tố hiếu kỳ cùng cẩn thận muốn xem xét kỹ lưỡng ra thì còn muốn theo dõi nhìn xem phản ứng của đối phương để tìm ra chút manh mối.
Chỉ là đến giờ này thì Lập Bản vẫn biểu hiện ra vô cùng phổ thông, cũng chưa lộ ra điểm nào phi thường. Điểm này không thể nghi ngờ là không cung cấp được gì thêm cho các suy đoán của hắn, nhưng làm gì cũng phải có chừng mực, lần đưa ra vị trí của Cơ Quan này đã là lần kiểm tra cuối rồi, sau đó thì đành thôi.
Trong nháy mắt, đống đá biến mất, thay vào đó là một cái rương xuất hiện, toàn thân đúc từ tinh thiết, nhìn qua dáng vẻ rất chắc chắn.
Lê Thanh Vũ nhìn chằm chằm chiếc rương trông rất giống một chiếc Rương Cao Cấp hắn từng thấy trong Game này một hồi ngắn, sau mới gật gù nói:
“Ừm, một chiếc Rương Cao Cấp, rất tốt, kiếm được. Coi như bên trong không có gì thì mang đi cho Hiệp Hội cũng đã đổi được không ít tiền rồi.”
Rương ở thế giới này cũng không chỉ đơn giản là rương như vậy, nó còn đại biểu cho nhiều loại kỹ thuật ở các lĩnh vực khác biệt xen lẫn, ví dụ như Không gian Lĩnh vực khiến cho không gian bên trong lớn hơn ngoài, Giả Kim lĩnh vực để nối tiếp các bộ phận thành mảnh hoàn thiện chống p·há h·oại.... thậm chí là cả Thời Gian lĩnh vực để bảo tồn được đồ vật bên trong.
Phân loại cũng không phức tạp, giống như phân loại của trong Game, Sơ Cấp, Cao Cấp, Siêu Cấp cùng Hiếm, đại biểu hàm ý tương đương là Cao phẩm, Tinh phẩm, Sử Thi phẩm cùng Truyền Thuyết phẩm.
Chiếc rương này là Cao Cấp tức tương đương Tinh phẩm, vậy nên Lê Thanh Vũ mới bảo kiếm được.
Tinh phẩm Rương có thể chứa được không gian bên trong từ một trượng cho đến ba trượng tùy theo chế tạo, nương theo giá cả cũng sẽ có biến hóa, từ 500.000 Mora đổ lên cho đến 1000.000 Mora, này đã là vô cùng không ít.
Chỉ là trước khi đưa cho Hiệp Hội hay làm gì khác, vẫn phải biết bên trong có gì đã.
Nghĩ vậy, Lê Thanh Vũ mở rương ra, từ bên trong có quang mang bay ra ngoài...