Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 19: Liben




Quyển 2 Chương 19: Liben

“Hừm, vậy ra ngươi bị mắc kẹt ở bên trong này đã được hơn hai tháng?”

Bên trong một hang động nọ, có hai nam tử đang ngồi, một thanh một thiếu. Thanh niên da ngăm đen, thân mang tử y, tóc xù. Thiếu niên da trắng hồng, thanh bào ôm thân, ánh mắt dường như còn sáng hơn viên Dạ Minh Châu đang đặt ở một góc đẻ chiếu sáng.

“Đúng là vậy, Lý huynh đệ, nếu không có ngươi cứu giúp thì e rằng ta đã năm sau được thắp nhang rồi. Đại ân đại đức không lời nào-“

Tử y thanh niên đang định bày tỏ sự cảm kích tột độ của bản thân cho ân cứu mạng, đã bị thiếu niên kia giơ tay lên cắt ngang:

“Thôi khỏi với mấy lời đó đi, nói một lần là đủ rồi, một lần đấy đúng lý thì ta nên được nhận, về sau nghe nhiều liền giảm thọ. Ta càng có hứng thú với tên của ngươi cơ, nói lại lần nữa xem?”

“Lập Bản?” Tử y thanh niên nghi hoặc trong lòng, đối phương bảo hắn chỉ thích nghe một lần, trí nhớ thuộc hàng thượng giai thường xem một lần là nhớ, vậy mà nãy giờ đã đòi nghe tên của hắn đến lần thứ ba rồi, chẳng lẽ tên hắn khó đọc khó viết như vậy? Sao dĩ vãng không có phát hiện? Chẳng lẽ còn có huyền cơ gì đằng sau?

Bất quá tuy nghi hoặc là vậy, hắn vẫn nén nhịn lời hiếu kỳ vào trong lòng, trên mặt không biểu lộ ra, dù sao người trước mặt vẫn là ân nhân cứu mạng của hắn.

Sự thực thì tuy khác biệt không ít nhưng về tổng thể lại khá giống những gì tử y thanh niên suy đoán, tên của hắn kỳ thực không có gì kỳ lạ, nhưng vào tai một số người lại đại biểu ý nghĩa khác biệt.

“Lập Bản? Chính là tên thương nhân thường hay xuất hiện tại một số dịp đưa cho người chơi Nguyên Thạch, chỉ là ban đầu bị ăn mấy vố từ Thất Tinh xong bị gọi đi làm công sao?”

Thanh bào thiếu niên, tức Lê Thanh Vũ, lúc này mặt ngoài đang bình tĩnh, trong lòng kỳ thực... cũng tĩnh, nhưng lại có vô số suy nghĩ đang không ngừng nảy sinh.

“Thảo nào nhìn qua chút quen quen, giờ nghe tên kiểm chứng mấy lần ta nhận ra rồi. Cũng không thể trách được, trong thời gian ta chơi chưa từng có sự kiện của tên này, cũng chỉ có thấy qua hình ảnh trên một số trang mạng, mà hắn hiện tại còn đang trẻ hơn rất nhiều, cũng chưa có kính râm, tóc cũng chưa xoăn nhiều tới mức như vậy.”

Được rồi, vậy thì tại sao chỉ là một tên bán hàng rong lại có thể khiến Lê Thanh Vũ phải chú ý như vậy? Thậm chí ngay cả khi biết thân phận của một số người như Yanfei, Xingqiu, Beidou... hắn đều không cần phải xác nhận lại lần hai, tên Liben này thì có gì đặc biệt?

Một tên thương nhân lang thang khắp nhiều quốc gia, phong cách ăn mặc khá là dị hợm? Bình thường, sống ở cảng Ly Nguyệt đủ lâu, kỳ nhân dị sĩ nắm phát thấy được một đám, này vẫn còn là ở mức phổ thông.

Nhưng cũng giống như trong một số lời xưa từng được kể lại, giá trị của một thương nhân không nằm ở bản thân anh ta, mà là ở món hàng mà anh ta mang theo, trong trường hợp này cũng là như vậy.

Dĩ nhiên, Lê Thanh Vũ cũng không quan tâm tới mấy món hàng trao đổi giống như trong sự kiện, nào là đặc sản của vùng các loại, mà lấy mấy thứ mà tên này mang bên người.

Mấy viên pha lê xuất hiện từ một trò chơi khác mà hắn cũng biết gọi là Honkai Impact còn không nói, còn có ba viên Long Châu...

Lê Thanh Vũ sau khi xuyên không đã sống ở thế giới này được một năm, làm quen với không ít sự việc phi thường, tầm mắt cũng được mở rộng hơn rất nhiều, song cũng vẫn có cảm giác hoang đường tới cực độ.

Bởi vì có nhiều thứ từ trước đến nay vẫn luôn sở hữu một hệ thống lý luận tuy khó tin nhưng liền mạch, hắn có thể tiếp nhận một cách dễ dàng, bất quá vẫn tồn tại những dị điểm hỗn loạn không xác định, vẫn có thể hiểu được, nhưng nó lại liên lụy quá lớn, tỷ như Liben, hoặc là một số tồn tại khác, đơn cử như Hilichurl Kỳ Lạ.



Bọn họ tượng trưng cho thứ gì, đến tột cùng là có ý nghĩa nào, tại thế giới này đóng vai trò gì, có thực sự tồn tại hay không, đó là những câu hỏi chợt nảy sinh, lại khó lòng được trả lời ở hiện tại.

“Genshin vốn được xác nhận là cùng vũ trụ với Honkai, về điều này ta cũng có chuẩn bị tâm lý sẵn, thế nhưng Long Châu lại là cái qq gì? Hả?”

“...Nhưng thôi, vũ trụ bao la, thiên địa mênh mông, mình nhìn người ta như dị loại cũng có thể chính là ánh mắt người ta nhìn bản thân. Một tên xuyên việt giả? Đến từ thế giới thiên khoa kỹ vừa hay đi ra khỏi mức nguyên thủy lạc hậu, lại có dư thừa vô số trí tuệ kết tinh? Thôi, cũng chẳng cần nghĩ đến nữa, càng sống lâu, lại càng cảm thấy thế giới kỳ lạ, câu này chưa từng sai.”

Lê Thanh Vũ lắc đầu trong lòng, hắn cũng không đi sâu vào hơn về vấn đề này, dường như trong quá khứ đã từng có một lần hắn đào sâu đến tận góc rễ của vấn đề thực hư, cuối cùng trực tiếp bị cho đi một đoạn tư duy, giờ hắn liền công nhận kết quả của bản thân là đủ rồi.

Không xoắn xuýt nữa, hắn lại nâng lên ánh mắt nhìn Lập Bản, lúc này đã hoàn toàn là như bình thường, cũng là ánh mắt mà hắn dùng đối diện mọi người.

Chúng sinh.

Lập Bản hiện tại vẫn chưa phải Lập Bản của khi đấy, cũng chưa phải là một hắc thủ sau màn hay gì đã lộ diện thân phận, hắn chỉ đơn giản là Lập Bản, một kẻ đang chịu ơn cứu mạng của bản thân, có thể sẽ trở thành một nguồn trợ lực quan trọng thậm chí quyết định lúc quan đầu sau này.

Mà kể cả khi hắn có là một hắc thủ sau màn đi chăng nữa, một là hắn không biết ta biết điểm kỳ lạ của hắn, này cũng là một lợi thế, hai là hắn biết ta biết, vậy này cũng tạm có thể xem như một lợi thế, một điểm tá lực. Sự dù sao cũng đã xảy ra, không còn chỗ vãn hồi, muốn lui thân cũng không được.

Còn về phần nếu hắn định bố trí ta, ngồi yên tại chỗ cũng không phải cách, như này cũng là điều tốt, ta có chút bước chủ động, nắm lấy Nhân Quả không tha thì cũng có thể dễ hành động hơn nhiều.

“Nghĩ lại, nếu lúc ta cứu hắn, biết được thân phận của hắn xong, ta còn dám cứu không?” Lê Thanh Vũ tự hỏi, sau lại âm thầm lắc đầu trong lòng:

“Dám!”

“Nếu ngay cả như thế còn dám, vậy thì giống như thực tế, ta cũng đâu có gì phải hối hận, này không phải là thứ ta muốn, là bước đầu tầm đạo của ta sao?”

Nghĩ thông tất cả, hắn bật cười một tiếng trong lòng, ngoài miệng thở ra một hơi, toàn thân bỗng nhẹ nhõm trong nháy mắt.

Quan ải ngăn cách giữa nhất trọng Võ Giả cùng nhị trọng, nháy mắt gần như không còn chút nào, chỉ cần nghĩ là đột phá.

“Một tia xúc động, đổi lấy một khắc tu vi rục rịch, này là hàm ý đích thực của Động Lộ, là lý do mà đa phần muốn tu luyện Võ Đạo cần phải nhập thế sao? Hôm nay học được.”

Lê Thanh Vũ không giật mình, chỉ là hơi sững sờ. Bất quá hắn cũng không quên ngoài miệng hướng Lập Bản giải thích:

“Không có gì đâu, chỉ là ta cũng có một người quen chẳng may có chút danh tự trùng với ngươi, da hắn lại hơi ngăm đen, nghe được bỗng dưng nhớ tới mà thôi.”

Lập Bản nghe vậy liền lộ ra biểu lộ đã hiểu, thực tế trong lòng cũng thực sự tin tưởng lời này.



Nghe được trùng danh tự liền nhớ tới cố nhân, nhiều người cũng hay có thói quen này, hắn cũng vậy, thế nên đối với hành vi của thanh bào thiếu niên từ mặt ngoài nhìn vào không có gì kỳ quái.

Hắn khẽ động vai trái, cảm thấy so với mấy phút trước đã dễ cử động hơn rất nhiều, cảm thán trong lòng bản lĩnh của đối phương quả thực vô cùng cao cường, so với chút y sư dược sư trong thôn hắn còn cao tay hắn.

Có được bản lĩnh thế này sao lại không đi làm trong các Y Quán hay Dược Điền mà lại đi làm công việc nặng nhọc như Mạo Hiểm gia, lại còn đi một mình chứ? Lập Bản tự hỏi.

Nhưng thôi, mỗi nhà mỗi cảnh, nhiều khi đó cũng là thú vui, tuổi trẻ thiếu niên chí lớn rong ruổi khắp tứ phương, thậm chí là ngay cả mình hiện tại cũng có mấy phần như vậy, làm Mạo Hiểm Gia tức là có thêm nhiều cơ hội đi phiêu lưu khám phá, xem ra nhiều khả năng chính là mục đích chính của đối phương.

Lê Thanh Vũ nhìn thấy Lập Bản hơi cử động bả vai, khẽ nhắc nhở:

“Cẩn thận, vai ngươi chưa lành, cử động chút cho khí huyết lưu thông cũng không tồi, nhưng hăng quá hóa dở. Ta biết là Lục Diệp Hồng Thảo phục dụng xong sẽ làm người toàn thân nôn nóng khó chịu, nhưng ngươi phải cố mà chịu đựng. “

Lập Bản gật đầu tỏ ý biết rõ, Lê Thanh Vũ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi:

“Mà công nhận nhà ngươi đúng là sở hữu thể chất đặc dị, thương thế mới thế mà trải qua thời gian ngắn một canh giờ hơn đã có dấu hiệu hồi phục, này thực sự khó được.”

Lập Bản nghe thế liền cười, tỏ ý tự hào nói:

“Lý huynh đệ ngươi không biết, ta từ nhỏ đã được bà bà khen là sở hữu một bộ thể chất tốt, không đi luyện võ thật là phí. Hồi đấy nghe xong đắc chí lắm.”

“Về sau ta mới biết, cái thể chất mà bà bà nói tới là thể chất chịu đòn, da dày thịt béo, nhất thời hồi lâu đánh không c·hết được. Tuy có cảm giác hơi cụt hứng chút nhưng đúng là ta về sau b·ị đ·ánh liền càng ngày càng mạnh, cũng luyện ra được một bộ thể phách cường kiện như hiện tại, tại Võ Đồ cảnh mấy ai được như ta?”

Lê Thanh Vũ gật đầu, thể phách đối phương đích xác là mạnh, thậm chí dường như còn có chút mạnh hơn hắn hiện tại, này so đồng giai đã là hơn rất nhiều rồi, dù sao chênh lệch cảnh giới còn ở đấy, nhục thân của hắn yếu hơn đồng giai cũng là một phần lý do.

Hắn cười nói:

“Vậy xem ra ngươi liền chủ tu ngạnh công rồi, chỉ là luyện ngạnh công cũng đừng bỏ rơi luyện nội công, ngoại công có thể không cần cũng được, nhưng nếu khí huyết thiếu thốn thì mao bì có dày cũng chẳng làm được gì, còn dễ thương tật uổng thọ.”

Lập Bản nghe vậy gật đầu:

“Lời này của huynh đệ trước cũng đã từng có người nói với ta, hình như là Lý lão đầu cách nhà ta mười bước thì phải. Hai người các ngươi cùng họ, lại nói ra được cùng lời, cũng là y sư, không biết có phải họ hàng quan hệ thân thích gì không đấy?”

Lê Thanh Vũ lắc đầu, nhún vai:

“Ta còn không biết thôn làng ngươi ở đâu sao có thể có liên hệ dây mơ rễ má gì được? Nhưng có khi cũng có thể là họ hàng xa được, ai biết đâu đấy? Chỉ là nhắc lại, ngươi nói ta là dược sư ta nhận, nhưng ta lại không phải y sư, mặc dù một số kiến thức nhập môn tập sự cũng nắm được mấy thành hỏa hầu không sai nhưng cũng không nên gọi loạn.”



Lập Bản gật đầu đồng ý, tiếp sau đó lại không ngờ bắt đầu kể tiếp ra chuyện về thôn làng của hắn.

Điều này làm Lê Thanh Vũ có chút bất ngờ, vốn ban đầu cũng chỉ định nói sơ qua chút đỉnh, rốt cuộc thì hành tẩu trong giang hồ lại cũng khá e ngại vụ bị nắm rõ xuất thân, chỉ là sau khi nghe được mấy lời thì hắn lại phát hiện đối phương dường như có biệt tài, có thể miêu tả một cách rõ ràng sinh động lại không thực sự nói ra thông tin gì cụ thể cả, tài ăn nói này liền rất đáng học tập, dường như đây cũng là tiền vốn để tên này làm thương nhân sau này, hiểu được liền không bận tâm lắng nghe tiếp.

Bà bà nhà bên thường hay dùng chung giếng, đầu lúc nào cũng đội mũ to, Lý lão láng giềng hành y đã có mấy chục năm không ai rõ, là người đưa hắn một quyển quyền pháp cơ bản luyện nội công, cũng là lúc hắn thực sự bắt đầu nhập môn, răng cửa thiếu mất một chiếc.

Hay là trưởng thôn đầu hói, ngày nào cũng cõng bao tải trên lưng, không biết để làm gì, mặt ngoài nhìn chính trực nhưng kỳ thực trong nhà chất đầy hoàng thư, hắn biết vì hắn một lần ngẫu nhiên đánh bậy đánh bạ đi được vào nhà của lão già già mà không kính này, về sau bị hối lộ mấy quyển để không được nói cho ai khác biết....

Hai bên nói chuyện với nhau vui vẻ, Lê Thanh Vũ cũng góp vui bằng một chút chuyện, tổng hợp của hắn từ thế giới trước và cả thế giới này, đương nhiên cũng tương tự không nói cụ thể, chỉ là ý tứ cùng cố sự lúc nào cũng sẽ có điểm tương quan, đây chính là cái gọi là móc nối trong quan hệ.

Sau một hồi, bầu không khí liền đã thân cận hơn không ít, nguyên bản trong ngoại vi động phủ vào mùa đông vốn có chút hơi lạnh nay cũng đã không còn thấy nữa.

Cười đủ rồi, Lê Thanh Vũ mới khẽ cảm thán:

“Ngươi có khẩu tài như này, tốt nhất nên chọn ngành nghề gì cần ăn nói, tỷ như thương nhân, tư vấn, luật sư, không làm thì phí!”

“Ta biết chứ! Chỉ là bà bà suốt ngày nói ta vốn nên có sứ mệnh lớn lao gì đó, không nên lãng phí thời gian vào việc này. Nam nhi sao có thể không có sự nghiệp, kiếm sống bằng thực lực vốn không phải thứ đáng giá sao? Sao có thể nói lãng phí thời gian được.” Lập Bản tỏ vẻ bức xúc.

Sứ mệnh lớn lao? Bà bà nói thế? Mịa nó, không phải là một tòa thôn ngọa hổ tàng long đấy chứ? Lê Thanh Vũ trong lòng liền xuất hiện mấy ý nghĩ này, chỉ là còn chưa kịp để hắn nghĩ tiếp, thì một bên Lập Bản giống như nhớ ra điều gì, từ trong chiếc túi bên hông lấy ra mấy đồ vật.

Một là một quả cầu tròn, dường như là công cụ dò xét Nguyên Tố của Hiệp Hội, chỉ là hiện tại đã báo hỏng, là do bị một vật nào đấy đè ép tạo nên, xem ra là bị hỏng lúc tên này bị ép vào tường, nhìn trên mặt hắn lộ ra vẻ tiếc nuối liền biết.

“Thứ này vốn cũng không phải là do ta mua, chỉ là trên đường đi muốn kiến thức thế gian muôn màu ta đã từng gặp một Mạo Hiểm gia bị mắc kẹt trong một bộ Cơ Quan giải đố, nội lực khó như lên trời ngoại lực vào lại đơn giản, sau khi cứu được hắn liền được hắn tặng cho món đồ này.”

“Ta Lập Bản vốn cũng không phải đại nhân vật vĩ đại gì, nhưng cũng hiểu được đến có ân tất báo, nay cũng liền trả trước cho ngươi chút đồ vật, ơn cứu mạng tự nhiên không thể chỉ đo được bằng những vật này nhưng đây cũng là chút thành ý, coi như ta vừa mắt ngươi Lý huynh đệ, coi như bằng hữu nửa đường kết giao.”

Lập Bản nói xong lại tìm tiếp tục tìm kiếm trong túi, chỉ là bỗng vẻ mặt hơi xấu hổ, dường như hắn phát hiện trong số những thứ mà hắn có thể tặng được thì đa phần đều bị hỏng sau v·a c·hạm vừa xong.

Bởi vì Lập Bản dốc hết đồ từ trong túi ra, Lê Thanh Vũ cũng có cơ hội nhìn xem mấy thứ đó là đồ gì, chỉ là nói thực có mấy món đã bị dập nát tới mức hắn cũng không nhìn ra nổi, mà dường như dù không nát hắn cũng chưa chắc sẽ nhận ra, xem ra tên này cũng đúng là có mấy phần kỳ dị.

Cuối cùng, Lập Bản bèn quyết định lấy ra một đồ vật nhìn qua như chiếc kính, dáng vẻ ít hư hao nhất. Kính này dáng vẻ có chút độc đáo, nhìn khá là khoa huyễn, nhưng này cũng chưa là gì, bởi vì như Lê Thanh Vũ biết thì bên Thảo, Thủy hay Băng quốc còn có nhiều món khoa huyễn hơn nhiều.

Điểm đặc biệt ở đây chính là, kính này chỉ có một mắt, và mắt này có màu xanh lá cây, nhìn cực kỳ giống cái kính có khả năng đo sức mạnh của một bộ truyện nào đó, thường hay gắn với một mức đo nổi tiếng là 9.000....

“Đây là thứ gì vậy?” Hắn hỏi.

“Máy đo sức mạnh.” Lập Bản đáp, vẻ mặt thản nhiên.

Lê Thanh Vũ: “???”

*) Lập Bản: Liben.