Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 18: Cứu trị




Quyển 2 Chương 18: Cứu trị

Trong quá trình tìm tòi cùng thám hiểm một loại khu vực mang tính di tích, trong trường hợp chưa nắm rõ được tính chất của nơi đây, sử dụng các loại thăm dò như Sóng Âm nhìn qua thì tưởng thuận lợi, trên thực tế lại tiềm tàng không ít rủi ro, bởi vì có rất nhiều Cơ Quan có thể sẽ phản ứng với âm thanh, lại có rất nhiều kiến trúc trải qua thời gian phong hóa đã trở nên vô cùng mẫn cảm.

Sử dụng thần niệm là một biện pháp không tồi, đa phần các trường hợp nói trên đều sẽ không phản ứng, nhưng cách này lại có một điều kiện tiên quyết liên quan tới cảnh giới và Đạo Lộ, không phải ai cũng tu theo Huyền gia phương sĩ hay là Pháp Đạo, Võ Đạo chỉ có từ Tiểu Thừa đổ lên thần niệm mới coi như đạt tiêu chuẩn, Chiến Đạo các loại thì càng đừng nói.

Bởi vậy, đa phần Mạo Hiểm gia chuyên nghiệp, khi thám thính một nơi không biết, đều sẽ sử dụng một số loại công cụ được cung cấp bởi Hiệp Hội, trong đó rẻ nhất và cũng là đa dụng nhất, chính là máy dò Nguyên Tố, có hình một viên cầu, đặt ở một chỗ có thể dò xét được các đường lối của Nguyên Tố, tùy theo phẩm chất cao bao nhiêu liền có bấy nhiêu phạm vi dò xét.

Bởi vì như đã nói, đa phần Cơ Quan đều hoạt động dựa trên sức mạnh Nguyên Tố, khi bình thường còn hoạt động trơn tru không nói, lúc trở thành di tích liền đã trải qua không ít tuế nguyệt, kiểu gì cũng sẽ tiết ra chút Nguyên Tố lưu động, đây sẽ là thứ mà chiếc máy này dò ra được.

Dựa vào thông số này cùng một số đầu mối thông tin khác để lại, Mạo Hiểm gia liền có thể tìm ra được cách đại khái an toàn để tiến vào di tích và hoạt động bên trong.

Bởi vậy nên mới nói, muốn trở thành Mạo Hiểm gia, võ lực đủ mạnh cũng không đủ, trí lực kiến thức càng là không thể thiếu, nếu thiếu một trong hai thì chỉ có cách đi liều mạng mà thôi.

Phải, cầu phú quý trong nguy hiểm, ngạn ngữ này người nghe thì nhiều, mấy ai thấu rõ?

Này cũng là lý do, đa phần trong một tiểu đội Mạo Hiểm thì đều cần có một người tinh thông Cơ Quan công cụ, không nói là phải giỏi tới mức nào chế tạo được bao nhiêu, đọc được thông số cùng hiểu cách vận hành và chút nguyên lý Nguyên Tố căn bản thôi đã được coi là hàng chất lượng rồi.

Lê Thanh Vũ liền không cần, phần là vì hắn chưa phải Cao đẳng Mạo Hiểm gia chưa có tư cách kiến tạo tiểu đội, phần là vì giá của thứ công cụ này tuy nói dễ chịu nhưng cũng không rẻ, dù là một cái Cao phẩm cũng tốn của Trung đẳng gần một năm làm ủy thác quần quật nếu không gặp được di tích tốt, tức là tổng chừng 100.000 Mora, để tránh hiềm nghi chú ý hắn cũng chưa đi mua, cũng không ai nói gì được, mà thực ra cũng không cần thiết.

Chẳng lẽ Quan Nguyên chi Nhãn còn kém hơn chiếc máy này sao?

Bởi vậy Lê Thanh Vũ một đường đi tới, lối rẽ không ít, Cơ Quan cũng nhiều, chung quy lại chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì, tiến độ chậm chạp song vững trãi.

Bên ngoài hang động, đề phòng bị móc lốp, hắn cũng đã lấy ra sẵn trận bàn cùng Cơ Quan tạo nên chút chướng nhãn pháp cùng trận pháp phòng thủ, phòng ngừa xem có kẻ nào định hoàng tước tại hậu, hoặc là các lý do khách quan nào đó không đáng có...

Cứ thế, một nửa canh giờ trôi qua, trong đầu đã phác họa ra đại khái sơ đồ của gần như toàn bộ hệ thống Cơ Quan bên ngoài tòa động phủ, Lê Thanh Vũ dần rảo bước vào khu vực bên trong.

Vừa bước đi mấy bước, sắc mặt hắn liền hơi ngưng trọng, hắn nghe được âm thanh không rõ phát ra từ đằng xa mấy chục bộ, dường như là do người làm ra.

Không có hoảng hốt, cũng không có bất ngờ, trên quãng đường dài mấy trăm bộ kia hắn đã phát hiện có dấu vết có kẻ đã từng xâm nhập vào bên trong tòa động phủ này, nhìn vết tích như tặc kia chắc chắn không thể là chủ nhân, thậm chí lộ ra một cỗ cảm giác thiếu chuyên nghiệp vô cùng bắt mắt.

Chỉ có điều hắn cũng không ngờ được là người này vẫn còn đang bị vây ở đây, phải biết là cây đổ như vậy tuy là mới gần đây, nhưng trước đó lại không có dấu hiệu bị đẩy ra, chứng tỏ kẻ này phải đi vào trước khi cây đổ, tức là hơn hai ngày trước, nhưng từ không ít dấu tích bên cạnh Đĩa Áp Lực để lại thì thời gian mà đối phương tiến vào đây phải chí ít là hai tháng trước, hắn cứ tưởng đối phương đã rời đi rồi, khả năng cao bằng đường khác.

“Đặt giả định đi vào trước chỉ có một người, khả năng vượt qua tám thành, giả định tạm được chấp thuận.”

“Từ vết tích để lại có thể phán đoán ra đại khái tu vi đối phương là vào tầm Võ Đồ viên mãn, không cao mà cũng chẳng thấp đối với một người muốn đi thử thời vận.”

“Xuất hiện một vết đao nông trên một đạo bức tường Cơ Quan làm từ đá dường như là nơi chứa khoáng thạch ở gần ngoài, vết đao từ trái chém ngang, đao thế yếu ớt đao thế tan rã, hẳn xuất ra từ bất đăng đường lưu chi đồ.”



“Tính cách có vẻ khá là khôn khéo, xong lại thiếu sự ổn trọng, có phần hơi nôn nóng, lại có chút tính cờ bạc được ăn cả ngã về không...” Trong đầu Lê Thanh Vũ bắt đầu hiển thị lại các tư liệu mà hắn có thể phân tích ra về đối phương.

Hắn nhưng không những là một tên trí giả, còn là một tên tại Võ Đồ cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất võ đạo đại gia, tuy là kiếm tu nhưng sớm đã đạt đến đao kiếm bất phân, nhìn một vết đao liền có thể đoán được không mười thì chín về người xuất thủ, chí ít cũng có tầm nhìn sơ bộ về chiến lực của người này.

“Hai tháng bị nhốt ở trong này, đồ ăn dự trữ ắt hẳn không có bao nhiêu, dù là Võ Giả cảnh cũng đã lâm vào trạng thái bị suy yếu, Võ Đồ cảnh càng đừng nói, hẳn chỉ là còn có một chút hơi tàn..”

Lê Thanh Vũ lại buông tầm mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, dưới ánh mắt của hắn, nơi đấy lộ ra chút sinh khí yếu ớt lay lắt, đa phần lại là tử khí.

....

“Ặc, đây là đâu, ta đang ở đâu đây, xung quanh một mảnh không rõ... Ta là ai...?”

“Thân thể không còn cảm nhận được đau đớn... Quái lạ, không đau đớn đáng ra mới là trạng thái bình thường chứ? Sao ta lại...”

“Hửm, thứ ánh sáng trắng gì kia, tại sao lúc xa lúc gần? Hồi bé nghe bà bà kể chuyện, nói là linh hồn con người sau khi c·hết đều sẽ đa phần mơ hồ thần trí không rõ, chỉ khi có ánh sáng xuất hiện, đi theo nó mới có thể tiến tới Nại Hà Kiều, nhập Luân Hồi, chuyển thế kiếp sau...”

“Chẳng lẽ ta đ·ã c·hết rồi sao? Chờ chút, bóng hình kia là cái gì? Trông giống người, là ai? Thần tiên tiếp dẫn chăng? Thưa thần tiên, kiếp sau ta muốn đầu thai vào một nhà giàu có, lạy ngài thần thông quảng đại, hẳn là chút chuyện khó này khô-”

Chỉ là còn chưa kịp chờ hẳn hỏi ra nốt câu cuối, đã thấy thế giới nhạt nhòa xung quanh bỗng biến đổi, trở nên tràn ngập màu sắc.

Không gian ẩm thấp, nửa sáng nửa tối, dưới đất là từng mảng đường làm từ gạch đá đứt gãy lộ ra tầng đất bên dưới, bên trên là một số thứ còn sót lại của một loại kiến trúc tuy không quen thuộc vẫn có thể nhận ra đại khái, xen lẫn là chút thạch nhũ bị kết tụ, xem ra nơi đây đang là một hang động, dường như cũng không giống thế giới sau khi c·hết lắm.

Hắn lại chớp chớp đôi mắt, mọi thứ lại càng trở nên rõ ràng.

Bóng hình kia, nào có phải thần tiên gì, mà chỉ là một thiếu niên khoác trên mình một chiếc thanh bào giản dị, đang khoanh chân ngồi cười mỉm nhìn hắn. Trong tay hắn còn đang cầm một viên châu nhỏ phát sáng, dường như nguồn sáng lúc nãy hắn nhìn thấy chính là viên châu này.

“Tỉnh rồi, tốt! Tỉnh là tốt, nếu không trường hợp liền sẽ nghiêm trọng. Dù sao trong lúc chữa thương thì ý chí của người bệnh cũng rất quan trọng, nghe ngươi nói mê nãy giờ có thể thấy được ngươi cũng không quá thiết tha cuộc sống này cho lắm. Bây giờ tỉnh lại liền tốt lắm, bị nhốt ở trong thực tại này thì ngươi sẽ không thể chạy trốn được.”

“Ừm, xương vai trái bị gãy đã được ta bó lại, thiếu thốn huyết khí đã được ta dùng Lục Diệp Hồng Thảo nhét vào miệng ngươi, đảm bảo ngươi cầm một hơi không ngại, sau đó liền cần ngươi bắt đầu vận chuyển khí huyết nhẹ nhàng, từ huyệt Quan Trung bắt đầu...”

Thiếu niên mở miệng nói, nghe được hắn mù mù cạc cạc, bảy phần rõ ràng ba phần không.

Dường như là nhận thấy bản thân quá cấp tốc, thiếu niên lắc đầu khẽ tự giễu:

“À, xin lỗi, ngươi vừa từ trạng thái mê sảng tỉnh lại, bắt đầu từ cái đơn giản trước vậy? Ngươi là ai?”



Đùng! Nghe được câu hỏi này từ thanh bào thiếu niên, não hải hắn bỗng động một tiếng oanh minh, vô số ký ức từ khi còn tấm bé cho đến hiện tại lại một lần nữa tràn đến, phảng phất hồng thủy vỡ đê, liên lụy nét mặt hắn có chút biến đổi, khẽ cau có lại trong đau đớn.

Đối mặt cảnh đó, thanh bào thiếu niên thủy chung bảo trì phần ung dung này, cũng không quá ngoài dự liệu, chỉ là nói khẽ:

“Bình tĩnh, từ từ, đừng chống cự, để nó tới dần dần...”

Nương theo lời đấy, nét mặt của hắn thoáng dịu đi chút, hai mắt nhắm lại.

...

Mười phút sau, Lê Thanh Vũ vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ cũ, hai mắt quan sát nam tử trước mặt.

Người này là người Ly Nguyệt, tuổi nhìn qua chưa quá hai mươi, da hơi ngăm đen, tóc biên độ xoăn lớn, mặt mũi phổ thông.

Không biết tại sao, hắn nhìn đối phương dường như có chút quen thuộc, phảng phất đã từng thấy ở nơi nào đó, nhưng trong thời gian ngắn lại chưa thể nhận ra.

Thân hình đối phương tính vào hạng cường tráng cao to lực lưỡng, múi nào ra múi nấy, chiều cao hẳn là từ sáu xích đổ lên, nhưng đó chỉ là trong trạng thái tiêu chuẩn, cũng là trạng thái mà hắn cứu được đối phương từ Quỷ Môn Quan về.

Trên thực tế, lúc phát hiện người này, đối phương đã toàn thân nhợt nhạt thiếu sức sống, trước ngực có v·ết m·áu chảy đã khô, xương ngực bị rạn nứt nhiều chỗ, nội tạng bị tổn thương nhẹ tiếp cận xuất huyết, cùng với không ít các c·hấn t·hương nhỏ lẻ tẻ khác, thê thảm khó mà tả được.

Thủ phạm cho việc này chính là một bức tường đang dán thẳng lên người đối phương, ép từ phải qua trái, vốn chính là một Cơ Quan mở cửa do bị hỏng rồi nay lại bị kích hoạt liền mất kiểm soát lao tới, đối phương xem ra nhất thời rút lui không kịp, bị nghiền ép từ một phía.

Rất may, Cơ Quan cũng đã cũ, phẩm chất cũng không cao, dựa vào thể phách được rèn luyện không tồi của Võ Đồ viên mãn thì người này vẫn có thể cầm được một hơi, chí mạng nhất là việc bị bỏ đói trong thời gian dài, lúc hắn đến được nơi này thì đối phương cũng đã lâm vào hôn mê, mấy âm thanh kia đều là mấy lời nói lúc mê sảng, âm lượng rất nhỏ, chỉ là trong không gian động phủ tĩnh lặng như này dưới thính giác của một Võ Giả thì vẫn phá lệ dễ nghe thấy.

Lê Thanh Vũ gặp thảm trạng như vậy, trước vẫn vô cùng cần thận tiến hành dò xét, phát hiện không có vấn đề gì liền vung lên một tay áo, bắt đầu phân tích Cơ Quan đối phương đã cố thử giải đáp kia.

Đó là một đạo Cơ Quan được thiết trí ở trên hai cánh cửa làm từ kim loại, cũng là điểm cuối của thông đạo mà hắn đi vào nãy giờ, người kia b·ị đ·ánh khảm vào một bên vách tường cũng chỉ là cách Cơ Quan này một bộ.

Nhìn từ ngoài, Cơ Quan này có hình thù trận đồ bát quái, nhìn kỹ lại phát hiện thứ tự không giống, thuộc về loại chuyển đổi đặc biệt. Năng lượng gốc được lấy từ Nham và Phong, này rất hiếm thấy, bởi hai loại Nguyên Tố này hoàn toàn không có phản ứng với nhau, dẫn đến cô âm độc dương, bát quái chia tách không sinh không diệt, những công dụng đều đến từ mức độ năng lượng của hai loại Nguyên Tố mà không dung hợp, quan trọng là tỷ lệ bao nhiêu, này còn cần suy tính.

Lê Thanh Vũ cũng phát hiện, đối phương dường như trình độ cũng không tồi, cũng biết cách giải trận đồ này, chỉ là đi nhầm vào lối rẽ, cuối cùng thay vì kích hoạt khẩu lệnh mở đại môn thì lại thành khẩu lệnh phòng thủ cấp nhẹ, bức tường kim loại đâm vào đối phương vốn chính là để làm như vậy.

Nhưng do Cơ Quan đã cũ, lại cộng thêm khẩu lệnh chỉ áp dụng cho mỗi bên Nham, cửa đi quá đà, đâm hắn bẹp dí, lại lộ ra trận bàn đằng sau, thực sự là vì người khác làm áo cưới, kẻ này cũng là đen đủi, nếu có người nào đó đi vào thì hoàn toàn có thể tiếp tục kích hoạt trận bàn mà không cần thả hắn ra, cũng không cần tự thân động thủ, mặc hắn ở đấy kêu la là đủ rồi.

Bất quá số hắn dường như cũng chưa tới tuyệt mệnh, vì người mà hắn gặp phải là Lê Thanh Vũ.

Lê Thanh Vũ sau một hồi tính toán liền thở ra một hơi, liếc nhìn qua bộ dáng be bét máu của đối phương, chân đứng cách trận bàn ba bộ, tay trái nâng lên cách không điểm ra bốn chỉ.

Tứ chỉ phá huyền cơ!



Gần như ngay lập tức, bức tường kia lập tức lui lại với tốc độ nhanh không tưởng, đi qua trước mặt hắn liền có gió mạnh thổi qua, và người kia cũng như một con gián bị chân người giẫm bẹp dí xong nhấc lên, lững thững ngã dập mặt xuống mặt đất.

Cũng không có máu phun ra, người này cũng không còn nhiều máu nữa.

Lê Thanh Vũ bình tĩnh quan sát cho đến khi mọi thứ đều xong, lúc này mới bước tới cạnh bên, tay phải vung lên vẩy mạnh người đối phương nằm ngửa ra, bắt đầu phân tích cách trị thương.

Người này nhìn qua thê thảm, thân thụ trọng thương, kỳ thực cũng không phải không thể chữa khỏi, trước tạm cầm hơi, về sau tự mình trường kỳ điều dưỡng, không quá năm tháng v·ết t·hương liền sẽ khỏi hẳn.

Chỉ là trước tiên phải sống được cái đã.

Nguy hiểm lớn nhất đối với tính mạng của người này hiện tại kỳ thực không phải do v·ết t·hương, mà là bị bỏ đói lâu ngày, khí huyết suy sụp, không đủ để tự mình duy trì vòng vận chuyển, nhiều chỗ kinh mạch còn bị tắc nghẽn do ép vào, mấy chỗ thương thế khác chỉ là xát thêm muối mà thôi, đối với người thường thì nguy hiểm nhưng đối với Võ Đồ viên mãn thì cũng không tới mức, nhưng này lại cản trở quá trình trị liệu.

Lê Thanh Vũ đầu tiên một tay đặt trước ngực đối phương, ngay vị trí tâm mạch, phần để dễ bề cảm nhận cùng khống chế tình huống có thể quán thông chút Chân Khí điều tiết, phần là đề phòng đối phương có làm gì cũng liền có thể nhất kích đoạt mệnh.

Dưới một đòn toàn lực của Lê Thanh Vũ ở vị trí này, lại đang liên thông tất cả kinh mạch, Võ Đồ thể phách dù cường thế nào đi nữa rồi cũng sẽ thành một đống máu thịt bầy nhầy, khi đó âm mưu ám khí gì cũng đều là vô dụng.

Độc công? Nói thực, đứng trước một vị tiếp cận vạn dược đều thông Linh Trù Sư như này mà còn dám nói bản thân tinh thông độc cũng là có chút múa rìu qua mắt thợ, càng không nói là bản thân hắn miễn nhiễm với một số lượng không nhỏ Nguyên Tố chi Độc, đây là một trong các tác dụng chính diện của Vô Linh chi Thể.

Đương nhiên, hắn không miễn nhiễm với tất cả, cũng không nhận biết được tất cả, nhưng như này cũng là tạm đủ rồi.

Sau một thời gian ngắn kéo dài một nén hương, Lê Thanh Vũ cũng đã liệt ra mấy phương án khả thi trong đầu, nan đề này cũng không quá làm khó nổi hắn.

Đương nhiên, trong đó đại đa số đều liên quan tới thảo dược, cũng không có cái gì mà châm cứu cứu người, xoa xương nắn cốt chữa khỏi u·ng t·hư, Chân Khí làm đao tiến hành giải phẫu...

Hắn là Dược Sư, không phải Y Sư!

“Trước tiên bó lại vai trái của hắn, có thể dùng Tam Diệp Ngạc Thảo để hỗ trợ cầm máu cũng làm mềm gân cốt đi đôi chút, thứ này vốn hay được dùng để chế tạo Nhuyễn Cân Tán mà đám hái hoa đạo tặc hay dùng, nhưng trong trường hợp này Nhuyễn Cân Tán lại quá mạnh không tốt dùng, đối với bệnh nhân mê sảng có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt...”

“Toản Kinh hỗ trợ khai thông lại hô hấp... Tức Linh có công dụng làm kinh mạch trở nên dẻo dai nhất thời, vốn là một trong số các chủ dược của Bạo Phát đan, Tự Bạo đan...”

“Sau đó cuối cùng là Lục Diệp Hồng Thảo, kích thích cùng bổ sung khí huyết, lấy ra một gốc Cao phẩm vậy, tuy dược hiệu hơi mạnh nhưng binh đi hiểm chiêu cũng là một mạch suy nghĩ không tệ, chung quy có thể làm đối phương dễ thanh tỉnh hơn chút...”

“Phù, rất may là ta thường có chuẩn bị dược liệu cho nhiều trường hợp, hôm nay cũng có đủ. Nói ra kỳ thực cũng có chút buồn cười, dược liệu được ta chuẩn bị mà đối tượng phục dụng đầu tiên lại không phải là ta, lại là một tên ất ở nào đấy đi ôm vách tường, hì hì...”

“Được, ta đã làm xong gần hết phần việc rồi đấy, tất cả còn lại phải phụ thuộc vào ngươi vậy. Cơ thể của ngươi, ta có thể cứu sống, nhưng tinh thần của ngươi, liền xem xem dục vọng cầu sinh có đủ không nào?”

Lê Thanh Vũ cười một tiếng, thu về tay phải vốn đặt trên tâm mạch đối phương, giữa đường chưởng hóa chỉ cương, một đòn điểm xuống ngay chính giữa, vài tia Chân Khí nháy mắt xung động, bắt đầu kích thích Lục Diệp Hồng Thảo vừa được hắn nhét vào trong miệng đối phương.

Tự cứu bắt đầu!