Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 14: Khảo nghiệm của Lê Thanh Vũ (phần bốn)




Quyển 1 Chương 14: Khảo nghiệm của Lê Thanh Vũ (phần bốn)

“Lộ đi được đến cuối, liền được xưng là Đạo. Nói chính xác hơn, phải là có người đi trên Lộ đấy mà sơ kiến được Đạo thì mới có thể gọi là Đạo.”

“Tỷ như Tiên Đạo của chúng ta, Phản Hư được xưng vì Tiên Nhân, Hợp Đạo lại được xưng là Chân Quân. Nếu như không có một vị Chân Quân nào thì chỉ có thể gọi là Tiên Lộ, lại chưa đủ thành đạo.”

“Còn về Võ Đạo của Ly Nguyệt, kỳ thực cũng chưa hoàn toàn đạt đến ngưỡng cửa của Đạo, vì năm xưa, khi tổ sư Cổ Hoa phái, ví dụ tiêu biểu nhất của Võ Đạo được lưu truyền đến hiện nay, phi thăng lên Tiên Giới, hắn cũng bất quá mới là Võ Thánh đệ thất bộ. Nhưng nếu tính ra thì có lẽ lúc này hắn cũng đã đạt đến Võ Quân cảnh rồi. Đương nhiên, vẫn còn một số vị Võ Quân khác, chỉ là Ly Nguyệt không thể bao quát bọn họ được.”

“Ở Phong Quốc, Kỵ Sĩ chi Đạo nổi tiếng nhất chính là Thánh giả Vennessa. Khi nàng còn tại trần thế, đã sớm đứng hàng Tứ Phong Thủ Hộ, trước khi phi thăng đã có thực lực cấp độ Đại Thánh. Sau khi phi thăng thì ít nhất cũng được coi như Hồng Phúc Hiệp Sĩ, chỉ là không biết đã là mấy trọng rồi? Dù sao thì Kỵ Sĩ chi Đạo tu luyện khá là nhanh.”

“Ở Lôi Quốc thì cũng không cần phải nhìn người khác, mà chính Lôi Đình Tướng Quân là minh chứng không thể chối cãi. Tuy rằng nàng đi là Vĩnh Hằng chi Đạo, nhưng năm đấy nàng cũng là tu từ Võ Đạo lên, nhất đao chém hơn ngàn dặm, trong có lôi đình chi thế...”

Sau đó Bình Lão Lão tiếp tục giảng giải rõ ràng hơn cho Yanfei về cách phân biệt Lộ và Đạo, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe nói đến những thứ này, dù sao nội dung của nó không liên quan đến Luật hiện đại.

“Thế Lão Lão, nếu Lộ có chia tĩnh động, thì liệu Đạo có như thế không?” Yanfei với khả năng tiếp thu rất tốt của mình, đã tìm ra nhanh chóng câu hỏi trọng yếu.

“Ngay cả Lộ còn khó chia tĩnh động, thì đừng nói là Đạo. Đấy chính là lý do ta nói tên tiểu tử này tuy không đi Tiên Lộ thì vẫn có thể chứng được Tiên Đạo, bởi vì Tiên Lộ trước tu tính, giữa tu mệnh, sau tu Pháp, cuối tu tâm, này đã là Đạo. Hắn hoàn toàn có thể tu một loại động Lộ bên ngoài, nhưng nếu hắn lĩnh ngộ ra được Tiên Đạo Chân Ý, thì hắn hoàn toàn có thể tự xưng bản thân là Tiên Đạo.”

“Giống như Lôi Đình Tướng Quân, vị đại nhân ấy tuy rằng đi Vĩnh Hằng chi Đạo, nhưng vẫn xem mình như một võ tu, vậy liền tự nhiên mà tính là Võ Đạo. Chính vì lý do này nên cái danh này tại tầng thứ của bọn ta mà nói cũng không quá trọng yếu, chỉ là dùng sao cho dễ là được. Hơn nữa, đừng nói tới là Đạo, một số trường hợp đặc biệt nhất định còn dung nhập các loại Lộ, thậm chí là chuyển tu một loại Lộ đối nghịch sau lên Đạo nữa kìa, bất quản tâm cảnh...”

“Chuyển tu một loại Lộ đối nghịch sau khi lên Đạo? Lão Lão có thể đưa ra ví dụ sao?” Yanfei nghe vậy liền ngạc nhiên, hỏi.

“Ví dụ sao? Ừm...” Thanh âm của Bình Lão Lão truyền đến đột nhiên mang theo tiếng đứt quãng, sau tầm mấy giây lại trở nên bình thường:

“Cố sự chính là như vậy, và đây cũng là một trong những trường hợp hi hữu hiếm thấy, sau này nếu ngươi lên được Hợp Đạo thì cũng đừng học theo.”

Yanfei nhận ra là Bình Lão Lão có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này, nên cũng rất tinh ý không nhắc lại, liền chuyển sang câu hỏi khác:

“Thế nhưng Lão Lão, tính tình của cháu như nào thì ngài cũng biết. Như vậy thì cháu có thực sự thích hợp với Tiên Lộ hay không?”

“Tính tình bình thường của một người, tuy có liên quan đến Lộ mà người đấy sẽ đi, nhưng lại không phải là thứ quá mức thiết yếu. Tính tĩnh cùng tính động của một loại lộ chỉ thường được dùng để đánh giá về sự phù hợp về mặt tâm cảnh cùng với các điều kiện cơ sở khác, trong đó thì Tiên Lộ là một loại khá là cực đoan.”

“Giống như tên tiểu tử này, nhìn từ ngoài thì tính tình hắn rõ ràng là điểm tĩnh hơn ngươi, nhưng hắn lại đi động Lộ, này là một loại lựa chọn, cũng là một loại phương hướng của Tâm cảnh.”

“Còn ngươi tiểu nha đầu, tuy rằng tính tình ngươi khá là tăng độ- à nhầm năng động, nhưng kỳ thực ngươi lại thích hợp với tĩnh Lộ. Vision thì có thể liên quan một phần đến tính tình, nhưng Lộ thì lại không hẳn.”

“Hơn nữa, trong quá khứ, khi bước lên Tiên Lộ thì không phải ai cũng lựa chọn tĩnh Lộ, mà vẫn có một số người chọn động Lộ. Dù sao thì Tiên Lộ tuy rằng cực đoan nhưng vẫn hàm chứa hai yếu tố. Còn tên tiểu tử này thì hắn còn thêm luôn cả cái Vô Linh chi Thể mới khiến hắn hoàn toàn vô duyên với Tiên Lộ.”



“Thế bọn họ đâu hết rồi hả Lão Lão?”

“À, đa phần đều c·hết già hết rồi, dù sao không phải ai cũng đi được đến cuối đường thành tiên, người duy nhất còn sống sót kỳ thực ngươi cũng biết đấy.”

“Là ai, Lão Lão? Là ngài sao?”

“Đương nhiên... là không rồi. Ngươi có thể tự mình đoán xem?”

...

Đứng tại nơi đầu sóng, Lê Thanh Vũ cũng không biết là Bình Lão Lão cùng Yanfei đều đã dùng thần niệm tiến vào không gian này, nhưng nếu có biết thì hắn cũng sẽ không để ý, vì giờ hắn đang phải làm ra lựa chọn của bản thân mình một lần nữa.

“Hừm, đây đã là cực hạn của ta lúc này rồi, nhưng ta vẫn chưa hề cảm nhận được thời cơ ở đâu, điều này chứng tỏ là...” Lê Thanh Vũ trầm ngâm, lại nhìn một lần nữa khung cảnh xung quanh, đây đều là thanh thế do hắn tạo thành khi mà động toàn bộ ý niệm trong lòng.

“Lại chần chờ nữa thì không được, thế có thịnh có suy, kéo dài thì cảm ngộ này trong lòng cũng sẽ biến mất, đến lúc đó ta chắc chắn không thể tiến vào khảo nghiệm thứ hai được nữa.”

“Đã như thế thì đành nhất cổ tác khí vậy... Trạng thái Gia Tốc, khai!”

...

“Mà Lão Lão, điều kiện để một người đi theo động Lộ, thăng hoa bản tâm như hắn tiến vào khảo nghiệm thứ hai là gì vậy? Ta thấy hắn duy trì tòa thủy sơn ở độ cao hơn ngàn trượng này cũng đã được một thời gian rồi mà còn chưa có động tĩnh gì mới cả, chắc đây cũng đã là cực hạn của hắn rồi?”

Yanfei lại nhìn một hồi, thấy Lê Thanh Vũ vẫn chưa có động tĩnh liền lo lắng không nhịn được mà lên tiếng.

“Tuy rằng động Lộ trái ngược hẳn với tĩnh Lộ, nhưng mục đích chính của khảo nghiệm một kỳ thực chỉ là liên quan đến khả năng khống chế tâm niệm của mình, động hay tĩnh đều được. Tĩnh thì là tĩnh lặng vạn niệm, rồi dần chìm sâu xuống, bắt lấy thời cơ. Động thì là vạn niệm trào dâng, rồi đạt đến một độ cao mới, trong khoảng khắc nhìn thấy thời cơ.”

“Chứ còn khảo nghiệm này đa phần là được sử dụng cho người hay thú chưa từng tu luyện, làm sao có thể so sánh cường độ ý chí với nhau được? Niệm vô kỳ tiểu, lại vô kỳ đại. Tịch Hải vốn là vô biên, sao có thể dụng niệm mà làm tĩnh hay động hết được, chỉ có thể làm hết dựa theo bản thân mình mà thôi.”

“Nhưng đương nhiên, coi như là Tiên Duyên đánh giá đều là như vậy, nhưng cường độ ý chí thì cũng yêu cầu ở một mức độ nhất định, ít nhất phải đạt tới khuôn viên hơn trăm trượng thì mới đủ điều kiện quá quan, lại phải khống chế được đầy đủ, này đã đủ để gạt bỏ đi hơn chín thành chín kẻ thí luyện rồi, lại không phải nói gặp được Tiên Duyên cũng đã là vận khí mấy đời rồi.”

“Tiên Duyên cũng phân Tiên Thiên Hậu Thiên, quả cầu Thanh Đồng này kỳ thực là Hậu Thiên, do ta cùng Lưu Vân Tá Phong Chân Quân lấy sức nhị Tiên liên thủ mới chế tạo ra được, tuy rằng ta luôn giữ bên người để uẩn dưỡng, cũng thường xuyên để nó thu nạp tinh hoa nhật nguyệt, nhưng là cả trăm năm may ra mới đủ để tạo ra một lần khảo nghiệm thôi. Dù sao việc sinh ra cảm ngộ này cũng là chuyển di Tạo Hóa, xảo đoạt Thiên Cơ, vốn cũng là có một phần không thích hợp thanh tĩnh vô vi tự nhiên chi Đạo rồi.”

“Giống như tiểu nha đầu ngươi, vốn cũng không quá chú tâm vào tu luyện mà nay vẫn có được tu vi Luyện Khí Hóa Thần hậu kỳ, tuy rằng có huyết mạch Tiên Thú hỗ trợ nhưng nếu không có Tiên Duyên này trải đường đến thẳng Luyện Thần Phản Hư chi Cảnh thì ngươi cũng sẽ không tu luyện nhanh thế được, giờ chắc cũng chỉ là Luyện Khí Hóa Thần sơ kỳ mà thôi.”

“Cũng không cần phải quá cảm động, cha ngươi năm xưa cũng được tính là hậu bối của ta, thế nên ngươi thì cũng giống như cháu ruột của ta vậy, làm gì có lý do gì để ta không chăm sóc chứ?”



“Lão Lão...” Yanfei nghe vậy liền có chút cảm động. Giống như Lê Thanh Vũ, ban đầu nàng cũng tưởng là sử dụng Tiên Duyên như này kỳ thực cũng không phải là thứ gì quá quý hiếm, nhưng giờ nàng biết được là mỗi một lần sử dụng lại cần một vị Hợp Đạo Chân Quân hao phí trăm năm uẩn dưỡng mới biết được ân tình như này lớn tới chừng nào. Chỉ là thân tình vốn đã rõ ràng, nàng cũng không muốn khách sáo gì, chỉ ghi nhớ lặng yên trong lòng.

“Ơ nhưng mà Lão Lão, ngài bảo là cái Tiên Duyên này mỗi lần dùng đều hao phí trăm năm uẩn dưỡng, nhưng mà lần trước ta vừa dùng cũng mới chỉ mười năm trước thôi mà?”

“Nha đầu ngốc, đã là hàng do chính tay ta cùng Lưu Vân Tá Phong Chân Quân liên thủ thì làm gì có vụ rởm được, đều là hàng chất lượng cao. Cái Tiên Duyên này sở hữu hạn mức cao nhất là 40 lần, từ thời sau c·hiến t·ranh Ma Thần cùng tuyển chọn Thất Thần ta cũng không dùng nhiều lắm, nên giờ còn hơn mười lần, dư xài!”

“...”

“Còn về vụ tên tiểu tử này, nha đầu ngươi nói cũng đúng, sao lại chưa có động tĩnh gì nhỉ? Hắn ngưng tụ ra được thiên trượng thủy sơn, bên dưới là vạn trượng thủy luân, sớm đã mạnh hơn người bình thường cả trăm lần, coi như hắn đã khai mở ra đệ nhất Cung Mệnh Quang Điểm thì đây có lẽ cũng đã là cực hạn rồi chứ nhỉ?’

“Cái gì? Lão Lão nói hắn đã khai mở được đệ nhất Cung Mệnh Quang Điểm?”

Yanfei nghe vậy liền giật mình:

“Chẳng trách được hắn lại có thể đạt được độ cao như này, đối với những loại khảo nghiệm như này thì Cung Mệnh là trợ giúp vô cùng lớn. Xem ra thì ý chí cùng tốc độ suy nghĩ của hắn tuy rằng hơn mình nhưng có lẽ cũng không hơn quá nhi- Cái gì?”

Bất quá, nàng còn chưa dứt lời nói, đã thấy được toàn bộ tầng không gian trong Bí Cảnh này bắt đầu rung chuyển. Vạn trượng thủy luân bên dưới lại vận chuyển càng thêm kịch liệt, thậm chí còn khó có thể nhìn rõ, phạm vi cũng bắt đầu mở rộng với vận tốc ban đầu.

Nhưng trái ngược với thủy luân đang ngày càng mở rộng, thiên trượng thủy sơn to lớn lại dần dần thu nhỏ lại, giống như đang tích súc cái gì.

“Lão Lão, chuyện gì đang xảy ra?”

“Thật không ngờ... Thiên trượng thủy sơn thế mà còn không phải là cực hạn... Hơn nữa thứ sức mạnh này...”

Bình Lão Lão cũng chưa có trả lời Yanfei. Tại ngoại giới, bộ dáng của nàng cũng xuất hiện một vẻ mất bình tĩnh, dù chỉ là trong chớp mắt.

Nàng đưa mặt hướng về phía Đông Bắc, ánh mắt như có thể xuyên thấu qua thiên lý sơn hà, cũng đã không còn vẻ hiền từ như mọi khi, mà là thâm thúy đến rợn người, giống như đang tìm kiếm một ai đó.

“Phong Thần đại nhân... Không lẽ đây là bố cục của ngươi?”

“Không, nghĩ kỹ lại thì có lẽ là không phải. Chỉ là thứ lực lượng này...”

Bình Lão Lão lại chớp động hai mắt, quay người nhìn xuống Yanfei đang nằm ở một bên do tinh thần vẫn đang ở trong Tiên Duyên, hơi thở dài:

“Xem ra tên đệ tử này, ta không thu là không thể rồi. Yanfei tiểu nha đầu, ngươi đúng là đem cho ta một đại lễ ha~”



....

Phong Khởi Địa, ở dưới tán cây rộng lớn của cổ thụ ngàn năm, có một thiếu nữ tóc vàng ánh đồng đang đứng chắp tay trước một Thất Thiên Thần Tượng. Nàng cũng không cầu nguyện, nàng chỉ đang xin phép Phong Thần đại nhân để làm nghiên cứu mà thôi.

“Barbatos đại nhân, thần dân của ngài hôm nay chỉ đến vì xin phép ngài một chuyện, đó là được phép nghiên cứu cổ thụ ngàn năm để viết cuốn sách về sự tích của đại anh hùng Vennessa năm xưa, chắc hẳn ngài cũng rất muốn thấy cuốn sách này có thể được xuất bản? Cảm tạ Barbatos đại nhân, thần sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngài.”

Học giả Edith chắp tay xong liền hạ xuống, nàng cũng không chờ được đáp lại.

Là một học giả của thành Mondstadt chuyên nghiên cứu về Gió cùng lĩnh vực lịch sử, đương nhiên là nàng đã thuộc lòng hết tất cả những sự tích về Phong Thần Barbatos, cũng biết rằng Barbatos đại nhân đã từ bỏ thống trị của mình ở Phong Quốc, nên trừ khi đến lúc Phong Quốc gặp nguy hiểm lớn thì ngài mới lại hiện thân.

Cũng bởi vì chủ đề nàng lựa chọn nghiên cứu là về nữ anh hùng Vennessa, nàng cũng cần sử dụng rất nhiều tư liệu về Phong Thần nên trước khi bắt đầu dự án nàng phải xin phép được quyền hạn từ Hiệp Hội Hiệp Sĩ cùng Giáo Hội Phong Thần, trong đó thì Hiệp Hội Kỵ Sĩ đã thông qua cho nàng rất nhanh, chỉ có Giáo Hội Phong Thần lại bắt nàng phải đi đến tận Phong Khởi Địa đứng cầu nguyện trước bức Thất Thiên Thần Tượng thì mới lấy được giấy phép.

“Haizz, biết rõ là Phong Thần đại nhân chắc chắn sẽ không đáp lại mà vẫn phải giữ vững hình thức như này... Thôi, cứ coi như đi một chuyến thực địa vậy.” Nàng lẩm bẩm.

Chỉ là ngay lúc Edith vừa mới quay người, nàng bỗng cảm nhận được một cơn gió nhẹ xuất hiện đằng sau lưng, mát mẻ vô cùng.

Nàng tức tốc xoay người lại, cơn gió nhẹ cũng đã biến mất, chỉ còn những chiếc lá trên hàng cây vẫn còn đang rung rinh, chứng tỏ đó không phải là ảo giác của nàng.

“Phong – Phong Thần Barbatos đại nhân!? Ngài ấy đáp lại!? Ngài ấy đ – đáp lại ta!?”

Edith lặng cả người, bên tai nàng vẫn còn đọng lại tiếng xào xạc của lá cây giữa gió trong khoảng khắc vừa rồi. Nàng vội vàng chắp tay cầu nguyện, lần này trên mặt xuất hiện vẻ cực kỳ thành kính:

“Đa tạ sự tín nhiệm của Phong Thần bệ hạ! Thần chắc chắn sẽ dốc hết sức lực, toàn tâm toàn ý mà viết về chủ đề này. Thần chắc chắn sẽ lắng nghe cùng chọn lọc tất cả các phiên bản, cuối cùng để sự thực được viết lên bởi bút mực, tuyệt sẽ không có bất kỳ dối trá nào trong đó.”

Nói xong, nàng liền rời đi. Buổi tối hôm đấy, nàng liền nói chuyện với người bạn tốt của mình là học giả Livingstone, rằng nàng sẽ ngay lập tức bắt đầu nghiên cứu này với bất cứ giá nào.

Học giả Livingstone tuy rằng không biết nguyên nhân nào khiến bạn mình trở nên cuồng nhiệt như vậy, nhưng điều này cũng không cản trở nàng giúp đỡ bạn mình.

Trải qua bao nhiêu khó khăn, vô số lần thất bại, vô số đắng cay, nhưng với tinh thần không bỏ cuộc của mình, hai người cũng đã gặt hái được thành công nhất định.

Edith Musk cùng với Livingstone đều nhận được học vị Tiến Sĩ, trở nên nổi danh khắp giới học giả của thành Mondstadt. Ngay cả chị gái của nàng, tiến sĩ Ella, nhiều lần cũng phải bày tỏ sự hâm mộ với cô em gái của mình.

Vài năm về sau, dù cho nghiên cứu đã kết thúc từ lâu, tiến sĩ Edith vẫn thường đi đến Phong Khởi Địa mỗi khi có điều gì cần phải suy nghĩ.

Cảm nhận được khí tức cổ xưa của cây đại thụ, lắng nghe thanh âm lá cây xào xạc trong gió, tâm hồn của nàng đều sẽ được buông lỏng, trong đầu không tự chủ được mà nghĩ lại chuyện xảy ra mấy năm trước, khi Phong Thần đại nhân tự mình buông xuống thần dụ cho nàng.

Nhưng nàng cũng không biết là, nếu có một vị ronin tóc bạc nào đó với khả năng lắng nghe tiếng thì thầm của gió đi ngang qua nơi này vào lúc đấy, sẽ nhận ra rằng đây không hề là thần dụ, mà nếu phiên dịch ra sẽ là:

“Hắt xì! Ai đó đang nói xấu ta sao? Phương hướng này... là Nham quốc? Xem ra là tên đầu đất kia rồi, chậc, đồ già mà không có tiết tháo. Không biết giấc ngủ là quan trọng thế nào với ta sa.... Khò khò ~”