Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 14: Kiếm hạp




Quyển 2 Chương 14: Kiếm hạp

Linh Tê Các các chủ cuối cùng vẫn không chịu được, trong lúc mơ hồ đã phải thả kiếm hạp xuống, cũng không thể để tâm xem việc này có gây ra bất kỳ tổn hại gì với kiếm hạp hay không.

Hai mắt thẫn thờ, hắn nhìn chằm chằm hai bàn tay bản thân một hồi ngắn, sau đó dường như tỉnh táo lại lập tức gầm gừ:

“Không đúng! Các ngươi đây là sử dụng thủ đoạn, kiếm hạp này tuyệt đối không chỉ hai chục cân, thậm chí phải lên tới ngàn cân! Đừng nói Võ Đồ, Võ Giả cảnh nhiều người cũng không nhấc nổi!”

“Ồ vậy sao?” Thanh âm hài tử nhưng lại xen lẫn mấy tia trưởng thành kia không lộ ra chút nào hoang mang, vẫn ung dung truyền xuống từ tầng hai:

“Ta có thể khẳng định kiếm hạp này chỉ có không tới hai chục cân, đã vị đại nhân này không tin thì chẳng hay chúng ta ở đây cũng đã có một cái cân, có thể cân thử. Để không bị nói xấu, có thể để cho ngài kiểm tra chiếc cân này trước, hẳn là lấy con mắt nhìn đời lâu năm của vị đại nhân đây có thể nhìn ra manh mối nếu có thủ đoạn bên trong nhỉ?”

Dường như đã có sự ăn ý từ trước, cùng lúc những lời này được nói ra, Xingqiu đã bước sang một bên để lộ một chiếc cân lớn đằng sau, là loại chuyên dùng để cân nguyên liệu thô, sắc mặt vẫn mỉm cười hòa thuận đưa ra một tay, ý không cần nói cũng đã rõ.

Linh Tê Các các chủ giờ phút này cũng đã không biết nên làm gì, dù sao mọi chuyện vẫn đang quá quỷ dị, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng bước tới phía trước kiểm tra chiếc cân kia, hắn dù sao dã đâm lao đành phải theo lao.

Chỉ là kiểm tra một hồi, hắn vẫn không tìm ra được bất cứ dấu vết khác thường nào. Có chút không tin, trong lòng cẩn thận, hắn nhìn kỹ hơn, không bỏ sót dù chỉ là một tấc, nhưng cuối cùng kết quả vẫn đồng dạng.

Lui bước về sau, hắn trơ mắt nhìn vị kia nhị thiếu gia nhẹ như không nhấc kiếm hạp lên thả trên cân, kim chỉ trên đó lập tức có biến động, sau mấy tức di chuyển qua lại đã dừng hẳn ở con số tới gần 20, cụ thể nhìn ra là mười bảy cân tám.

“Như này là...”

“Được rồi vị đại nhân này, hẳn đã rõ rồi chứ? Kiếm hạp chỉ có mười bảy cân tám, đừng nói võ giả, nhiều người thường cũng nhấc nổi, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Ta –“

“Chờ chút, ngài đừng nói, ta dường như hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Nếu có thể, mong ngài phối hợp nghiệm chứng của ta, chúng ta sẽ tìm ra nguyên do tại sao ngài không nhấc nổi. Bây giờ ngài hãy tiến tới phía trước, kiếm hạp cứ để nguyên trên cân, dùng hai tay đặt hai đầu nhấc lên. Nếu con số đi lên thì chứng tỏ chúng ta đang giở thủ đoạn, còn nếu không...”

Nam hài nói đến đoạn này tự nhiên dừng lại không tiếp tục, khiến cho rất nhiều người ở các sương phòng khác đều cảm thấy chút mông lung, nhưng cùng lúc lại bộc phát ra hứng thú cùng tò mò muốn xem chuyện gì sắp xảy ra.

Linh Tê Các các chủ nhìn khắp xung quanh, phát hiện bốn phía hiện tại đều đã yên tĩnh. Điều này vốn là mới xuất hiện, lúc trước dù cho hai bên đối thoại vẫn còn tồn tại một số người đang xì xào bàn tán, nay tất cả đều đã biến mất.

Trong lòng chợt động, hắn bỗng hiểu ra, đây chính là cục của đối phương!

Hóa ra nãy giờ mục tiêu đối phương làm không phải là nhằm vào hắn, mà nói đúng hơn chính là nhằm vào toàn bộ đại sảnh hội trường, nói đúng hơn là nhắm vào bầu không khí!

Bằng việc khiến cho tất trở thành giống như một buổi biểu diễn đồng thời c·ướp đi sự chú ý, vô hình chung đối phương đã làm yếu hóa làn phong bạo nhỏ do hắn cùng các minh hữu gây ra theo như kế hoạch, lại từ đó tiến hành phản kích.



Các phương diện khác biệt, phản ứng khác biệt, giá trị khác biệt. Kinh doanh bao lâu, hắn hiểu điều này, chỉ là nhận ra quá muộn. Này không thể trách hắn, đây chính là ưu thế của việc nắm giữ quyền chủ động, luôn có thể quyết định bước tiếp theo cùng phương hướng biến hóa, khiến cho người sau chỉ có thể mù mờ đi theo.

Đó chính là lý do hắn muốn tìm lại quyền chủ động, chỉ tiếc hắn quá chậm, còn đối phương quá khó đoán, không phải thế như lôi đình mà là thế như vực sâu, lỡ đặt chân vào thì không thoát ra nổi.

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Linh Tê Các các chủ hiểu được hiện giờ các minh hữu dù dùng bất kỳ thủ đoạn gì cũng không thể đem được mình thoát khỏi tình huống này trừ khi sử dụng phương án cực đoan, nhưng khi đó tất cả những gì đạt được đến hiện tại đều sẽ đổ bể, chờ đợi bọn hắn sẽ là một đợt lôi đình phản kích không khoan nhượng.

Mặc dù việc này hẳn sẽ không ảnh hưởng đến kết quả muốn thấy của các vị đại nhân kia, nhưng đối với hạ nhân bọn hắn tuyệt đối là đường cụt.

Đã làm tốt thí, phải có giác ngộ của tốt thí.

Hít một hơi sâu, hắn tiến tới phía trước, hai tay dùng sức cố nâng kiếm hạp lên.

Kiếm hạp không suy suyển.

Hắn cắn răng, mồ hôi chảy xuống từ trên trán, dùng hết toàn bộ khí lực.

Kiếm hạp một tấc không rời.

Linh Tê Các các chủ dùng hết kình lực bú sữa mẹ, toàn thân khí huyết phảng phất ngọn lửa bốc lên nhuốm đỏ da ngoài, gân cơ hiện đầy trên tay.

Chiếc kim nhỏ trên cân không có bất kỳ động tĩnh.

Dù cố thế nào, Linh Tê Các các chủ thủy chung vẫn không thể nhấc lại được kiếm hạp này lên, dường như kiếm hạp so với lúc trước còn nặng hơn mấy phần.

Nói đúng hơn, tâm hắn đã bị đè xuống không ngẩng lên được, nhưng điều này, lại là do lựa chọn năm xưa của hắn.

Buông hai tay ra, hắn hơi cúi người xuống thở dốc liên hồi, bên tai lại truyền đến mấy lời của nam hài nọ, phảng phất trần thuật, lại phảng phất cười giễu:

“À, ra vậy. Sư phụ dường như trước khi chế tạo thành công cũng đã có nói với ta về điều này, giờ đã minh bạch.”

“Kiếm hạp hữu linh, thiên hạ võ giả dụng chi! Điều này chứng tỏ bất kỳ võ giả nào cũng đều có thể sử dụng được, người ngoài không thể, cũng không có tư cách đấy.”

“Nhưng này cũng là bình thường, mỗi một người đều có chức nghiệp của bản thân, đều có sự tôn quý cùng lòng kiêu hãnh riêng, sao có thể quy về một mối? Võ gia vũ lực tuy mạnh, lại không thể đem lại ấm no. Thương gia kinh bang tế thế, nhưng này là vô nghĩa trước Ma Vật. Chỉ có hai bên hỗ trợ lẫn nhau không ngừng, này mới là thượng sách, mới là nhân đạo.”



“Nhưng trong xã hội này vẫn tồn tại những nhân vật, đứng núi này trông núi nọ, không ăn được thì đạp đổ, miệng lưỡi đầy ganh ghét mà bản thân cứ tỏ ra thanh cao, ấy là kẻ tiểu nhân. Hì, giống như đại nhân ngài vậy.”

“Không phải ngài không muốn làm võ giả, mà là.... Ngài không có tư cách làm võ giả!”

“À, đề phòng ngài không biết, đối với những kẻ tiểu nhân không có năng lực chỉ biết mở miệng dè bỉu người khác chúng ta còn có một cách gọi là:...”

Nam hài lúc này dù thụ hàng trăm con mắt chú mục, lại còn đều là của những tay tai to mặt lớn tại cảng Ly Nguyệt, nét mặt vẫn rất thản nhiên ngữ khí liền mạch rõ ràng, phảng phất không tồn tại bất cứ cái gì gọi là áp lực, đâu đó nhìn ra chút bóng dáng của tự tại.

Huyền bào trên người khẽ động, nam hài dường như đã mất đi hứng thú không còn nhìn về phía cửa kính, lại quay sang nói chuyện với các bằng hữu bên cạnh, chỉ là trước đó còn để lại hai từ:

“Rác rưởi!”

....

“Thật không ngờ mọi chuyện cuối cùng lại được giải quyết như vậy.” Nam tử trung niên của Cổ Hoa phái hơi lẩm bẩm, lại nhìn về phía cuối đoàn thấy được một nam hài tóc màu xanh lam.

Phong ba do đám người thương nhân kia gây ra cuối cùng cũng đã được làm dịu xuống, lễ bái sư sau đó lại diễn ra như bình thường, khi kết thúc vị Phi Vân thương hội nhị thiếu gia này liền theo chân bọn hắn mà đi, giờ đã đi ra ngoài cảng Ly Nguyệt.

Đã có người xả uất ức thay, lại cũng là loại già đời, hắn đương nhiên đại biểu cho phái Cổ Hoa chấp nhận kết cục này, không tiếp tục truy cứu, tự nghĩ dám thương nhân kia sau đó cũng sẽ không dễ chịu.

Danh tiếng mất hết, lại rơi vào cảnh khắp nơi khó dễ, thực không đáng để bọn hắn phải bận tâm.

Còn về phần thế lực đứng đằng sau cùng cách ứng phó, việc này còn cần bàn bạc.

Nhìn lấy đối phương cũng không mang theo nhiều đồ, trên lưng lại mang theo kiếm hạp có chút ngoại cỡ kia, thấy được anh tư không kém của nam hài này, hắn không nhịn được hỏi:

“Ngươi với vị bằng hữu kia hẳn cũng phải thân quen lắm nhỉ?”

“Bẩm sư huynh, cộng ẩm chi hữu.” Nghe lời biết ý, Xingqiu ngẩng mặt cười đáp, nhưng câu từ có chút lấp lửng.

Nam tử trung niên tỏ vẻ không để ý, lại tán gẫu một hồi ngắn, sau cùng lại chỉ vào kiếm hạp:

“À mà, ngươi có biết hắn xuất thân sư thừa nơi nào không? Tầm tuổi đấy mà cũng là Võ Giả cảnh ắt không phải hạng phổ thông.”

Xingqiu nghe vậy chỉ đơn giản nhẹ lắc đầu, miệng tỏ ý không biết, thái độ nho nhã không nhìn ra được chỗ nào bắt bẻ, làm nam tử trung niên có mấy lời muốn hỏi cuối cùng lại phải nuốt về trong cổ họng, cảm khái:

“Cũng không biết sư phụ hắn là người phương nào, cũng là diệu nhân, chế tạo ra được kiếm hạp có một tia linh tính, không ngờ lại có được năng lực như vậy. Ngươi không biết, Tuyên Hỏa sư bá của ngươi trước nay đối với rất nhiều thứ đều lãnh đạm, khi kiếm hạp được đưa lên không ngờ lại mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào đấy.”



“Đấy không phải là linh tính.” Bỗng nam thanh niên trẻ tuổi đang đi bên cạnh bọn họ đột nhiên nói.

Hắn mở ra hai mắt, bên trong như có như không tinh quang ẩn hiện:

“Mà là một đạo kiếm ý đại thành, Tự Nhiên Ý, Thủy hệ. Chính vì đạo kiếm ý đại thành này, mà những người tâm trí không kiên không thể nhấc được kiếm hạp kia, hoàn toàn không liên quan gì đến có phải võ giả hay không, mặc dù đúng là tâm trí võ giả kiên định hơn người thường nên sẽ có tỷ lệ cao hơn không ít.”

“Có một đạo kiếm ý đại thành này, kiếm đặt ở bên trong đều sẽ được ôn dưỡng tránh bị hư hại, lúc nào cũng đạt đến trạng thái tốt nhất. Vì có công dụng này nên dù là Đê phẩm cũng không kém gì Tinh phẩm.”

“Kiếm ý đại thành! Sư thúc –“ Nam tử trung niên giật mình.

“Tuyên Hỏa ta sẽ không nhìn lầm, chỉ có đại thành kiếm ý mới có được uy thế như vậy, thậm chí còn không phải loại Ý cảnh phổ thông, cấp độ chí ít từ Tinh phẩm đổ lên! Sư phụ của tên tiểu tử kia là một người đáng gờm, thủ đoạn lưu lại kiếm ý như này cũng không phải dễ thấy. Mà tiểu tử này cũng không phải vật trong ao!”

Nam tử trẻ tuổi này vừa nói vừa đưa mắt nhìn Xingqiu dường như đang muốn dò xét điều gì, bất quá không phát hiện ra bất kỳ biến hóa nào dù chỉ là nhỏ nhất, vẫn chỉ là nụ cười nho nhã đấy, phảng phất tất cả đều không liên quan đến bản thân.

Hắn dường như đang định gằn giọng nói thêm điều gì, chỉ là đến cuối lại đổi thành một tiếng thở dài, nói với ngữ khí nhu hòa không ít:

“Trân trọng tiểu tử kia, không phải bằng hữu nào cũng sẽ có thể vì ngươi ra mặt như thế đâu.”

“Dạ.” Xingqiu đáp khẽ, dường như chỉ có duy nhất lần này là hắn trả lời một cách thực tâm.

Hai mắt quay lại nhìn nội cảng, tay chạm nhẹ vào kiếm hạp, ánh mắt lóe lên mấy tia không rõ, hắn sau đó lại quay đầu bước tiếp, cước bộ kiên định.

Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn ngày tái kiến!

Nội cảng Ly Nguyệt, một nam hài đang dạo bước cùng hai bằng hữu, trong lòng vẫn suy nghĩ tiếp về phản ứng của tên thương nhân đã kiểm chứng cho suy đoán của hắn.

Bỗng giống như nhận ra điều gì, hắn nhìn về nơi phương xa nơi mặt trời đang lặn xuống, mỉm cười khẽ gật đầu.

... Hai ngày sau...

Lê Thanh Vũ bước đi trên từng bậc thang của Ngọc Kinh đài, sắc mặt một vẻ thanh thơi cười nhàn.

Chỉ là khi lên tới nơi, nụ cười hơi ngưng đọng trên khuôn mặt hắn, khi hắn nhận ra ngồi cạnh bàn trà kia đã không còn chỉ là một thân ảnh, mà là hai.

Một trong số đó là của một nữ hài tầm năm tuổi tóc buộc hai bím, nhận ra người tới dùng hai mắt lém lỉnh nhìn hắn.

Đấy chính là Xiangling.