Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 13: Quấy rối




Quyển 2 Chương 13: Quấy rối

Lại quay lại mấy giây trước, trong lúc mọi người ở giữa đại sảnh cùng các sương phòng vẫn còn đang bàn tán về các món quà đã được trình diện trong buổi lễ, phần không nhỏ là về bộ kiếm hạp kia nhưng cũng không nghe được nhận xét nào quá tiêu cực.

Điều này rất dễ hiểu, những người ngồi đây đều là hạng cáo già thành tinh, đương nhiên biết được những lời nào nên nói hay không nên nói, nhằm tránh đụng độ bất kỳ cục nào bày ra thì những lời khen vô thưởng vô phạt vẫn luôn là lựa chọn tuyệt hảo.

Còn những loại còn lại, hoặc là không nói, hoặc là không có tiếng nói, cuối cùng sẽ không được tính. Tất cả vẫn đều đắm chìm trong loại không khí nửa chân thực nửa giả tạo, rộn rã nhưng lại êm đềm này, đây là một loại ăn ý.

Chỉ là, thế sự đôi lúc vẫn cần chút kịch tính. Cũng như việc, giữa rừng cam đôi lúc sẽ xuất hiện mấy trái táo vậy.

Đâu đó vẫn xuất hiện những lời rì rầm đàm tiếu, giữa một loạt câu từ xã giao tuy nhỏ lại có vẻ phá lệ chói tai.

“Ha ha, kiếm hạp Đê phẩm, xem ra người này cũng nghĩ giống ta rồi?”

“Lời ấy là ý gì?”

“Ngươi không biết sao, vị kia Phi Vân thương hội nhị thiếu gia nghe nói sớm đã là Võ Giả cảnh, vậy hẳn là kiếm hạp Tinh phẩm hắn vẫn có thể sử dụng được. Người nào tặng hắn cái này cũng đã chứng minh không coi trọng tiền đồ Võ Đạo của hắn.”

“Chẳng phải thế mới là đúng sao? Đường đường nhị thiếu gia của Phi Vân thương hội chẳng phải chỉ cần chờ an ổn lập nghiệp sao, luyện đến Võ Giả cảnh lấy chút sức khỏe đã là được rồi, cần gì phải bày đặt gia nhập môn phái gì đấy? Cũng chẳng biết vị hội trưởng kia nghĩ gì lại đồng ý yêu cầu vô lý này, còn bày đặt lễ bái sư?”

“Theo như ta thấy, khả năng cao là hắn bị người của Cổ Hoa phái bày trò qua mắt rồi. Đám người này, bản lãnh thực không có mấy, nhưng điêu trùng tiểu kỹ nhiều lắm. Lại còn luôn miệng cái gì mà đã từng là cổ phái đi ra Tiên nhân, một lũ khoác lên áo vàng cả.”

“Các hạ nói chí phải. Tại hạ cũng thấy được, đám đệ tử Cổ Hoa phái kia người nào người nấy khi nhìn thấy mấy món bảo vật được trình lên lại chẳng hai mắt tròn xoe, hận như không thể nuốt vào. Nhãn lực như vậy, quả thực là.... Haizz, xem ra dù là Võ Gia hiển hách cũng chỉ đến thế mà thôi.”

....

Không biết từ khi nào, những thanh âm này đã xuất hiện từ các sương phòng xung quanh khó có thể xác định được vị trí, lại dần dần to hơn, dường như không kiêng nể gì cả.

Ở trên đài cao, Xingqiu vừa mới bước ra đang định nói lời cảm tạ bỗng gặp được tình huống như này, sắc mặt trong tức khắc liền trầm xuống, nhưng lại khoát tay bảo A Húc bên cạnh đừng vội làm bất kỳ động tĩnh gì.

Hai mắt hắn lướt qua các sương phòng xung quanh, nháy mắt liền xác định được những kẻ phát ra thanh âm, tất cả không ngoại lệ đều là một số thương nhân hôm nay làm khách mời chỗ này, thái độ bọn họ rất hiển nhiên, dường như bị chú mục cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì.

Xingqiu thở mạnh ra một hơi trong lòng. Những người này xem ra là tới phá quấy hôm nay hoàn toàn là có chủ đích, trong đó một phần ắt là châm ngòi quan hệ giữa thương hội cùng Cổ Hoa phái, điều này thì người ngu cũng nhìn ra được.

Chỉ là dù nhìn ra nhưng cũng không đem lại khác biệt, bởi đây chính là dương mưu.

Nếu giờ Phi Vân thương hội cường thế ra mặt đuổi bọn họ đi, mặc dù có thể thực hiện, nhưng cũng sẽ xuất hiện một số vết nứt trên quan hệ vừa mới tạo giữa hai thế lực, thậm chí nếu nghĩ sâu hơn còn có thể suy đoán đây là vở kịch do thương hội tự biên tự diễn.

Nếu để Cổ Hoa phái ra mặt, bọn họ lại chỉ có một cách duy nhất là sử dụng vũ lực, đừng nói trong cảng có thể động thủ hay không thì chính thương hội cũng sẽ không để người khác động thủ ở nơi này.

Ngoài ra còn một vấn đề khác cũng đang làm khó hắn, đó chính là suy đoán xem thế lực nào đứng đằng sau việc này. Không thể là mấy thương hội nhỏ do mấy thương gia kia làm chủ nói được, bọn họ vẫn chưa có tư cách đấy, nghĩa là phải tồn tại thế lực đằng sau.

Thế lực đó muốn gì, và có thể đạt được lợi ích gì từ việc phá rối lễ sinh nhật cùng lễ bái sư của hắn, những điều này cũng cần suy nghĩ.



Trong lòng Xingqiu bắt đầu hiện ra vô số những khả năng cùng suy đoán, hợp rồi lại tách, cố loại bỏ những dữ kiện không cần thiết để đưa ra được những câu trả lời cần thiết, nếu như để Lê Thanh Vũ nói thì đây là cách phân tích duy lý.

Khẽ ngửa mặt lên, ánh mắt không dư quang quét qua chỗ sương phòng cao nhất, nơi có vị kia thương hội trưởng đang ngồi, bên trong tròng mắt bỗng hơi run rẩy một hồi nhỏ, hắn lại bất động thanh sắc hạ tầm nhìn xuống, chỉ để lại bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Đại ca Lê Thanh Vũ của hắn, đứng trước cửa kính, thấy hắn nhìn đến liền lộ ra mấy tia nhu hòa từ trong mắt, lại khẽ mở miệng nói mấy lời gì đó.

Dựa vào khẩu ngữ, Xingqiu có thể đọc ra được là: “Mang một chiếc cân ra.”

Hơi nghi hoặc, lấy tâm trí của hắn mà vẫn không nhìn ra cụ thể đối phương đang định làm gì, bất quá mục đích lại đoán được mấy phần, lập tức quay người phân phó A Húc bên cạnh.

Không nói đến trí lực của đối phương đáng tin như nào, thì dựa vào hiểu biết của Xingqiu với Phi Vân thương hội cũng biết là tám thành sẽ có cách xử lý tương tự, cũng không cần phải do dự.

Với lại, đây cũng đúng là phương án đối phó, nếu như suy đoán không muốn thấy nhất kia của hắn là sự thật.

....

“Thật không thể chấp nhận được, bọn hắn rốt cuộc đang làm gì? Mà tại sao tới giờ vẫn chưa có bất kỳ người nào của thương hội đi đuổi bọn hắn ra?” Ở trong sương phòng thứ ba, Chongyun nét mặt bực bội phàn nàn.

Hắn có lòng muốn giúp bằng hữu, nhưng lại không biết làm gì.

“Mọi việc cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, việc này nói ra còn có nhiều nguyên nhân, thậm chí khả năng còn tồn tại những uẩn khúc phức tạp.” Hu Tao ở một bên lắc đầu, vẻ tùy hứng thường ngày cũng được thu liễm bớt.

Tuy rằng nàng với Xingqiu vẫn thường hay đấu khẩu, nhưng về bản chất bọn nàng vẫn là bằng hữu, thậm chí rất hợp cạ về mặt thi văn, thế nên kỳ thực tâm tình của nàng so Chongyun cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ có điều nhìn nhận của nàng thâm sâu hơn nhiều, tự nhiên cũng biết là điểm cấp bách lại nằm ở điểm khác.

“Nếu việc này mà không được xử lý tốt, thì về sau cuộc sống của Xingqiu hắn trong Cổ Hoa phái tuy không nói là sẽ không dễ chịu, nhưng cũng sẽ không quá thuận lợi. Dù sao việc thụ chú ý đi kèm với việc gây ra bất lợi với môn phái sẽ là điều mà không có bất kỳ đệ tử bình thường nào mong muốn, thường sẽ nhận ác ý vô tình của các đối tượng khác.”

Chỉ có điều, với suy nghĩ thiên mã hành không hằng ngày của nàng cũng vẫn chưa nghĩ ra được bất cứ cách phá cục nào, nếu có lại không phải bọn nàng hiện tại có thể làm được, chỉ có thể ngồi đợi thương hội tự làm ra phản ứng, trong lòng không khỏi sinh ra chút u cục.

Bất quá, u cục này lại gần như ngay lập tức tiêu biến khi nàng thấy đại nam hài bên cạnh nàng bỗng có động tĩnh, cụ thể là dùng khẩu ngữ nói ra mấy lời với đối tượng là Xingqiu đang ở bên dưới đài.

Nét mặt hắn tuy không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng nàng lại có thể nhận ra chút thay đổi nhỏ trong không khí xung quanh, đây đều là thụ ảnh hưởng từ khí chất của đối phương.

Giây phút đó, nàng đã biết được hắn sẽ có động tác, tự nhiên tâm thần đại định.

....

Lê Thanh Vũ thu lấy phản ứng của tất cả mọi người mà hắn có thể nhìn thấy phía dưới vào trong đầu.

Những tiếng cười càn rỡ xuất hiện bên trong các sương phòng, việc một nam thanh niên phái Cổ Hoa phẫn nộ muốn rút kiếm ra nhưng lại bị trưởng bối bên cạnh cản lại, sắc mặt trầm xuống của bằng hữu hắn trên bình đài kia...

Vô số suy nghĩ đan xen trong đầu, có tạp có tinh, có suy tính nguyên do có phân tích hậu quả, có lý trí băng lãnh nhưng cũng lại có cảm xúc nóng nảy.



“Bọn hắn không càn rỡ không được, bởi vì thân là kẻ chuyển tiếp dương mưu, chỉ có càn rỡ mới bảo đảm được an toàn cho bọn hắn...”

“Việc này nhìn qua vô cùng quỷ dị, nhưng nếu từ một phương hướng khác, thực lại rất đơn giản, bất quá yêu cầu một chứng minh. Chỉ là không biết...”

“Thái độ của Cổ Hoa phái, không sai mà cũng chẳng đúng, bất quá không quan hệ, đứng trước đại thế là hắn, việc gì cũng sẽ không gây lên được bọt nước, chỉ là sớm hay muộn, việc chắc chắn là không cần thiết, mà lại ta cũng không làm được.”

“Việc ta làm được lại là... Tuy nói không phải lựa chọn hoàn mỹ nhưng tự nhiên lại không tồi, dù sao người có khi nào thúc ép vận mệnh đưa cho sự hoàn mỹ cùng chuẩn bị? Cư nhiên tới vẫn sẽ là tới.”

“Bất quá không nói tới những điều quanh quẩn kia, thì lựa chọn này cũng không sai. Hắn dù sao cũng là bằng hữu của ta, và ta Lê Thanh Vũ, từ khi nào sẽ để mặc chuyện này?”

Mắt hắn lúc này đã giao nhau với Xingqiu, khóe miệng không do dự liền khẽ cử động.

Nhãn thần hơi lóe lên, dường như trong bố cục kia, có người thực sự đã quyết định bước ra một bước.

...

“Ngươi nói vị nhị thiếu gia kia cần phải đi học môn phái làm gì, tự mình tìm bảo vật danh tiếng có phải tốt hơn không? Tỷ như giờ ta lên trên đài kia, cầm lấy kiếm hạp cũng tự có thể xưng làm võ giả rồi, cũng trong Võ Đạo rồi, cần gì lao tâm khổ tứ cho mệt?”

Một âm thanh xuất hiện trong các lời bàn tán, chủ nhân của nó chính là một nam tử trung niên mặc áo bào xám, từ trong ký ức của Xingqiu có thể biết được người này là các chủ của Linh Tê Các, một thế lực không lớn không nhỏ trong giới thương trường, chuyên đi buôn bán các loại nguyên liệu liên quan tới động vật.

Hắn sở hữu dáng ngoài cường tráng, thực thiết hợp với công việc của hắn, nhưng tu vi Võ Đạo thực tế cũng không cao, chỉ có tầm Võ Đồ lục trọng, vốn là tuổi nhỏ đã từng tập luyện qua nhưng về sau lại hoang phế, nghe đồn là do quyết đặt một tâm vào kinh doanh.

Nãy giờ bàn tán dè bỉu, hắn chính là một trong những người nói to nhất.

“Ha ha, các hạ nói đúng lắm!” Một người khác bên cạnh liền ứng tiếng nói theo, dường như tồn tại một sự ăn ý không che lấp.

“Hừ, nhưng nói thực, cái danh xưng võ giả này, có cho ta cũng không thèm.” Linh Tê Các các chủ vẫn ngồi tại chỗ ở sưởng phòng, một tay tựa gối đặt đầu lên nói với vẻ chán chường.

“Ồ, đã ngài nói vậy, sao không làm thử xem?” Bỗng một thanh âm truyền đến, dường như có lẫn vào chút Chân Khí bên trong, chẳng mấy chốc đã vang vọng khắp sảnh đường đấu giá.

Linh Tê Các chủ nghe thấy vậy lập tức ngẩng mặt nhìn lên, cửa kính là loại kính đặc chế có thể dễ dàng cho âm thanh đi qua, độ bền không thấp, trong suốt càng không phải nói, dựa theo phương hướng âm thanh có thể thấy được chủ nhân của giọng nói này, không ngờ lại là tới từ một nam hài ngồi tại sương phòng phía bên trái tầng hai gần như đối diện, lúc này đang cười mỉm nhìn hắn.

“Vị... tiểu bằng hữu này, ngươi là có ý gì?” Linh Tê Các các chủ nét mặt hơi sầm lại, bất quá ngữ khí vẫn ung dung như cũ.

“Ý tứ rất rõ ràng không phải sao? Đại nhân ngài chẳng phải vừa nói bất cứ ai cầm lấy kiếm hạp kia vung vẩy một hồi liền sẽ có thể tự gọi bản thân là võ giả sao? Vậy thứ cho ta tò mò, ta cũng không biết là có thể thành tựu một võ giả đơn giản như vậy, ngài có thể chứng minh sao?”

“Hay là nói, ngài dù là một võ giả tầm thường nhất, cũng không bằng nổi?”

“Dù sao một người muốn nói là khinh không lọt tầm mắt, ít nhất cũng nên cầm ra chút tư bản, nếu không bất quá loại ghen ăn tức ở mà thôi, ngài là loại đấy sao?”

Nghe được lời lẽ thẳng thừng như này, rất nhiều sương phòng truyền đến các ánh mắt động dung, càng nhiều là các ánh mắt suy đoán. Người thì nghĩ là Phi Vân thương hội rốt cuộc làm ra ứng phó, người lại nghĩ tại sao lại là một hài tử, người lại bắt đầu để thuộc hạ chuẩn bị đi sưu tầm thông tin của nam hài này...



Nhưng dù là như nào, sự đối chọi bất ngờ này cũng khiến cho đại sảnh đấu giá im ắng đi nhiều, lộ ra tiêu điểm toàn trường.

Linh Tê Các các chủ hơi trầm mặc, bất quá qua mấy khắc, hắn tâm tư nhất chuyển lại nói:

“Điều đấy cũng không phải không thể, bất quá món đồ đấy lại là do người khắc tặng cho Phi Vân nhị thiếu gia, ta –“

“Nặng tổng mười bảy cân tám, lấy tám chục năm Khước Sa Mộc làm chủ nguyên liệu, phối hợp Chúc Kim, Tử Hàng các loại phụ nguyên liệu làm khớp nối, trải qua gia công mười tám canh giờ hoàn thành, ta nghĩ đại nhân ngài hẳn là nhấc được mới phải.”

Nam hài bỗng ngắt lời hắn, dường như không hề để tâm đến việc kia, chỉ trần thuật lại, sau cùng mới nói:

“Vật đấy là ta tặng, mà Xingqiu hẳn cũng sẽ rất hào phóng cùng nể chút mặt mũi này cho ngài mượn thử.”

“Hóa ra ngươi là vị bằng hữu kia của nhị thiếu gia.” Linh Tê Các các chủ hơi giật mình, trong lòng nhưng trầm lại.

Dựa theo tính toán của hắn, vốn tồn tại rất nhiều cách từ chối, dù sao đôi co với một hài tử thật không có bất kỳ ích lợi gì cho kế hoạch của hắn, bất quá nếu thân phận đối phương lại là như này thì lại tồn tại nhiều điểm bất đồng, đối phương hoàn toàn có thể nắm quyền chủ động trong việc yêu cầu hắn, tuy hắn vẫn có thể bằng cách khác thông qua nhưng đối phương chẳng lẽ không có chiêu kế sao?

Kinh nghiệm thương trường bao năm cho hắn biết, tuyệt đối không thể mặc cho người khắc mãi nắm quyền chủ động, chỉ là hiện tại do hắn bày ra dương mưu nên việc lâm vào bị động là không thể tránh khỏi, thế nên phương án tốt nhất bây giờ... chính là đơn giản đáp ứng nhu cầu này, trực tiếp đánh gãy kế chiêu mà tìm lại chủ động, dù sao chẳng lẽ hắn ngay cả một bộ kiếm hạp mười bảy cân cũng không vung vẩy nổi sao?

Hắn cũng không tin đối phương có thể xếp đặt được thứ gì bên trong, dù sao việc hôm nay vốn đã được bàn từ trước, lại được giữ kín như bưng, nếu có chuẩn bị thì cũng là Phi Vân thương hội chứ không phải một vị khách mời, cho dù thuộc loại dự phòng kia thì một bộ Đê phẩm kiếm hạp cũng chẳng thể chơi ra hoa chiêu gì.

Với lại, hắn nói thực cũng có chút khinh thường nam hài đối diện, dù sao một hài tử thoạt nhìn tám, chín tuổi lại có thể làm gì? Tuy nếu là bằng hữu của vị nhị thiếu gia kia thì khả năng cao cũng là tài trí hơn cùng trang lứa, chỉ là khoảng cách giữa hai bên tồn tại do kinh nghiệm không phải dễ bù đắp như thế, từ trong cách nói chuyện của đối phương là có thể thấy được.

Nếu là hắn, hắn có ít nhất bốn cách ăn nói khác có thể đạt được cùng một mục đích, tuy có thể dài hơn nhưng sẽ khiến đối phương bộc lộ nhiều sơ hở hơn.

Điều khiến Linh Tê Các các chủ nghĩ theo phương hướng này cùng là bởi, hắn thủy chung cho rằng nam hài chỉ là một bước đệm, sát chiêu còn sẽ đến từ một nơi khác, hiện tại chỉ cần ổn thỏa vượt qua nắm chút thế chủ động là đủ, sau đó chỉ cần chờ đến kết thúc buổi lễ hay bị đuổi đi chính là kế hoạch hoàn thành, khi đấy thì chút quỷ dị ngoài ý muốn này cũng sẽ không nổi lên được bọt nước gì.

“Nếu có gì quỷ dị xảy ra thì để cho bọn hắn đau đầu đi.” Hắn nghĩ thầm, miệng lại nói:

“Được, nếu như ngươi đã nài nỉ.”

Linh Tê Các các chủ bước ra khỏi sương phòng, cước bộ không nói chậm rãi thản nhiên nhưng cũng không nhanh, cuối cùng cũng đã bước lên được đài cao.

Ở trên đấy, Xingqiu đã chờ sẵn, một mặt tủm tỉm cười nâng lên kiếm hạp đưa cho đối phương.

Linh Tê Các các chủ nhận lấy kiếm hạp, khẽ cảm nhận trọng lượng chuyển dời đến, liền đã phán đoán ra trọng lượng tổng cộng, phát hiện nam hài kia nói không sai, kiếm hạp đích thực chỉ có gần hai mươi cân, bất quá hắn vẫn rất cẩn thận đỡ bằng hai tay.

Hắn cẩn thận không sai, ngay khi ngón tay của Xingqiu vừa rời khỏi, kiếm hạp tưởng chừng không nặng này bỗng đột nhiên như được tăng mấy lần trọng lượng, nặng tới mức hắn sém tuột tay ngay lập tức, là chút cẩn thận này đã tránh cho hắn tình cảnh đó.

Chỉ là hiện tại cũng không khá hơn, Linh Tê Các các chủ tuy vẫn cảm nhận được vật trong tay không có bất cứ biến đổi, nhưng hắn lại đơn giản không nâng lên được, phảng phất cân nặng lúc trước đều chỉ là ảo giác, kiếm hạp ngàn cân hiện tại mới là thực.

Nghiến lợi cắn răng cố giữ chặt, trong lúc mơ hồ, hắn dường như phát giác ra thứ trọng lượng này không đơn thuần là đến từ kiếm hạp đè xuống tay, mà là vẫn đến từ kiếm hạp, nhưng lại đè xuống toàn thân hắn, từng tấc từng tấc một, trọng điểm lại là tâm.

Tâm hắn trĩu nặng.

Lạch cạch! Đó là thanh âm của kiếm hạp rơi xuống mặt đất.