Quyển 2 Chương 12: Quà tặng
Lê Thanh Vũ người ngồi trên ghế, hai tiểu đồng bọn bên cạnh đều đang gặm bánh bao, mặt có chút bất lộ b·iểu t·ình.
Hắn sau khi đột phá Võ Giả thành công, Linh Trù cùng Cơ Quan song đạo tự nhiên nhất cử trở thành Linh Trù thuật sư cùng Cơ Quan thuật sư.
Đẳng cấp của Linh Trù sư cùng Cơ Quan sư đều chia theo phẩm giai tinh thông, tức là Linh Trù sư, Linh Trù hành gia, Linh Trù đại sư, Tiên Trù tông sư, Tiên Trù đại tông sư, Tiên Trù siêu đại tông sư,... trên nữa xưng là Thần Trù.
Có thêm Chân Khí, rất nhiều món đồ ăn xử lý được càng thêm dễ dàng, đồ ăn làm được cũng hoàn toàn được tính như Linh Trù, không còn quá phụ thuộc vào nguyên liệu trừ hao đi dược liệu xói mòn.
Theo như thói quen chuẩn bị cẩn thận, giờ hắn luôn thủ sẵn trong người một số đồ ăn nhanh cơ bản lại sở hữu hiệu quả thực dụng, tỷ như món bánh bao này tên là Chú Tâm Đình, vốn là Đê phẩm Thanh Tâm hoa tán nhỏ cùng Cao phẩm Lúa Mì nghiền thành bột, nhân thì có Cực phẩm dã trư thịt, chút mật Nhất giai Hoa Lừa Dối...
Lúc này, Chongyun cũng đã ăn xong chiếc bánh, nhưng hắn dường như cũng không tiện ăn thêm nữa, chỉ là một mặt than thở:
“Hà, ngon hơn nhiều so với đống đan dược đấy, mà hiệu quả lại chẳng kém bao nhiêu. Linh Trù thật là tuyệt!”
“Cũng không nói thế được, mỗi bên đều có đặc sắc riêng, so với đan dược vô vị hoặc vị quá giả hay quá tệ thì Linh Trù cũng tồn tại các vấn đề riêng của nó.” Lê Thanh Vũ lắc đầu.
“Ví dụ?” Chongyun tò mò hỏi.
“Vấn đề bảo quản tạm không nói, đan dược sở hữu tính chất hỗn nguyên cùng cố nguyên, tức dược hiệu quy về làm một, tự nhiên sẽ đạt đến những hiệu quả khác với Linh Trù tức phát huy, kết hợp cùng phân tán.” Lê Thanh Vũ giải thích:
“Hơn nữa, trù nghệ cùng luyện đan nghệ cũng khác biệt trên nhiều phương diện.”
“Ra vậy. Nhưng trù nghệ của Thanh Vũ đại ca tốt thật, ta ăn xong vẫn như chưa ăn.”
Hu Tao lúc này cũng đã ăn xong, bình phẩm theo cách đơn giản nhất.
“Ha ha, còn chưa được gọi là tốt, thiếu chút hỏa hầu. Ta được đánh giá như vậy với món này.”
“Ai nói thế, dám ra đây trước mặt ta, ta lập tức nói hắn –“ Chongyun bất bình thay đồng bọn.
“Sư phụ ta.” Lê Thanh Vũ thả ra ba chữ, cười nhìn đối phương.
“- tiêu chuẩn cao thật.” Chongyun lập tức ỉu xìu xuống.
Mịa, chưa nói đến sư ân thì chỉ riêng việc sư phụ đối phương rất có thể là một vị đại lão nào đó đã để hắn không dám buông lời càn rỡ tiếp.
Cả Hu Tao lẫn Lê Thanh Vũ thấy hắn như vậy đều nhìn nhau mà cười, tiếng cười rôm rả khắp phòng.
Bất chợt, từ phía cửa sương phòng truyền đến một giọng nói:
“Xem ra không có ta mọi người vẫn vui vẻ nhỉ?”
Một lam y nam hài bước vào, hiển nhiên chính là Xingqiu.
“Đương nhiên là vui rồi, ai thèm thấy cái bản mặt tiểu thư sinh thối của ngươi đâu?” Hu Tao lập tức đốp lại, nhưng thái độ rất tươi tỉnh.
“Ái chà, xem ra nhị thiếu gia sắp lên con đường tầm võ vấn đạo trên núi cao rồi mà vẫn không quên đám người phàm tục chi hữu như chúng ta, quá là cảm động, ta sắp rớt nước mắt rồi này.” Lê Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Ta... Ngươi...” Chongyun vốn định hùa theo, kết quả chẳng biết nên nói gì lại ấp úng.
“Ha ha, quên sao được, quên sao được.” Xingqiu lắc đầu.
“Lại đây, để bọn ta xem nhân vật chính hôm nay ăn mặc như nào.” Lê Thanh Vũ nói, ra hiệu Xingqiu lại gần.
Sau khi đối phương xoay mấy vòng, Hu Tao nhìn một hồi đã mắt, nhưng từ trong miệng vẫn liên tục phun ra những từ ngữ cà khịa.
Chongyun không nói, do không biết nói gì.
Cuối cùng, trách nhiệm bình phẩm chính vẫn rơi xuống người của Lê Thanh Vũ, hắn ngó qua mấy hồi liền đưa ra nhận xét, tuy đều không tính được chuyên nghiệp nhưng lại tồn tại chiều sâu ở nhiều phương diện khác nhau, đa phần đều là khen.
Nói thật, bộ lam y Xingqiu hôm nay đang mặc tuy không được gọi là lộng lẫy, nhưng cũng thể hiện rõ khí khái của Phi Vân thương hội, lại có chút thiết kế giống với đồ chuyên luyện võ của võ giả, lại vẫn phù hợp với độ tuổi cùng chiều cao của hắn hiện tại, hơn thế nữa còn là Cao phẩm Bảo cấp.
Dài một tấc thì thừa, thiếu một họa tiết thì trống, chỉ từ bộ y phục này đã đủ nhìn ra độ coi trọng của Phi Vân thương hội đối với ngày hôm nay. Cũng đúng, dù là phụ thân của Xingqiu không có chủ ý cho nhi tử toàn tâm theo Võ đạo thì cũng quyết không thể qua loa được.
“Mà thế lịch trình hôm nay sẽ như nào?” Lê Thanh Vũ bỗng hỏi.
“Không có gì nhiều, trước sẽ làm lễ nhận quà, sau liền đến lượt chút công đoạn cần thiết với Cổ Hoa phái, sau đó là kết thúc.” Xingqiu đáp.
“Cũng nhanh gọn.” Hu Tao nói: “Thế bao giờ bọn họ đến?”
“Theo như lịch hẹn thì, hẳn là cũng đã đến rồi.” Xingqiu nhìn lại thời gian, đáp
“Bọn họ đến rồi.” Vốn đang nhìn cửa kính sương phòng nãy giờ, Chongyun bỗng nói, làm ba đồng bọn cũng ngó theo.
Thông qua đó, bọn họ nhìn thấy một nhóm người đang tiến vào từ sảnh chính, lúc này đang cởi xuống áo bào xám cùng mũ đi đường trên thân, lộ ra y phục giang hồ tiêu chí bên dưới, chính là của Cổ Hoa phái.
Dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi, tóc dài vóc dáng phổ thông, nhưng lại dường như sở hữu một cỗ khí chất đặc biệt khó tả.
“Hừm, xem ra cũng không tệ.” Xingqiu đánh giá khẽ.
“Thì cái mã ngoài vẫn phải làm được tốt chứ?” Hu Tao nói.
“Cũng không hẳn, một Trung Thừa cảnh tiếp cận đỉnh phong đi cùng một nhóm Tiểu Thừa, xem ra là một trưởng lão dẫn theo đám đệ tử nội môn đi cùng rồi. Mấy cái trò thổi lửa xem vôi đấy cũng chỉ là biểu diễn để phù hợp điều kiện kinh tế thôi, Cổ Hoa phái tuy xuống dốc nhưng cũng chưa tới mức có thể tùy tiện xem thường, nhiều môn phái bất nhập lưu cũng không làm được như này.” Lê Thanh Vũ phân tích.
Đối với việc đối phương có thể nhìn rõ tu vi của gần như bất kể người nào, bộ ba cũng đã không còn ngạc nhiên, đều lựa chọn tin tưởng.
“Xem ra cũng sẽ khá thú vị đây, mặc dù ta cũng vẫn thích mấy trò bàng môn tả đạo đấy, nhưng có đôi chút thực chất vẫn sẽ đỡ hơn không.” Xingqiu cảm thán.
“Nhưng này cũng sẽ mang ý nghĩa hành trình của ngươi sẽ không đơn giản như vậy đâu.” Lê Thanh Vũ lại nói.
“Này không phải càng tốt sao?” Xingqiu đáp lại bằng một nụ cười có thâm ý.
“Phải, và hẳn bên trong Cổ Hoa phái vẫn còn chút truyền thừa cổ lão, dù sao nơi này cũng từng đi ra một vị Tiên Nhân độ kiếp phi thăng thành công. Ta xem ngươi phúc duyên thâm hậu, hẳn sẽ tìm được thôi.” Chongyun tuy thấy mơ hồ nhưng vẫn lựa chọn cách của bản thân chúc phúc bằng hữu.
Trong giang hồ thực ra vẫn luôn đồn đại tuy Cổ Hoa phái xuống dốc nhưng rất nhiều truyền thừa vẫn chưa bị thất lạc, chỉ là hiện tại môn phái đang không có nhân tài để lĩnh ngộ mà thôi.
Đối với truyền ngôn này, rất nhiều võ giả đều giữ thái độ bán tín bán nghi, nhưng Chongyun xuất thân Huyền gia đỉnh tiêm lại gần như hoàn toàn khẳng định điều này, bởi vì trong thư tịch cũng đã đề cập tới rất nhiều trường hợp như vậy trong lịch sử.
Trong con mắt kéo dài hàng ngàn năm của Huyền gia, chỉ cần một đại môn phái không phải bị hủy diệt bởi lượng kiếp, tức là bọn họ vẫn sẽ luôn còn cách để truyền thừa tiếp, có thể không phải hoàn chỉnh nhưng hạch tâm vẫn sẽ được đảm bảo.
“Thực ra, Cổ Hoa Tiên Nhân tuy cùng tên Cổ Hoa lại không xuất phát từ Cổ Hoa phái, mà là các bằng hữu cùng đệ tử của người này sau khi hắn phi thăng đã thành lập ra Cổ Hoa phái, dường như lúc đầu còn gọi Cổ Hoa môn về sau mới phân ra thành phái như hiện tại.” Lê Thanh Vũ ở một bên bỗng nói, làm cả ba người giật mình.
“Thật sao?” Chongyun kinh ngạc, bí văn này hắn cũng chưa từng nghe qua, hỏi:
“Vậy truyền thừa là giả sao?”
“Truyền thừa thực ra vẫn là thật, đúng là cũng từng được Cổ Hoa Tiên Nhân chỉ điểm, nhưng không được tính là tuyệt học. Dù sao Cổ Hoa phái luyện lấy thương cùng trường kiếm làm chủ, Cổ Hoa Tiên Nhân bản mệnh pháp bảo kiêm v·ũ k·hí lại là trọng kiếm cơ mà. Đúng là võ học trăm sông quy về biển, nhưng vẫn còn cách luận chính tông.” Lê Thanh Vũ giải thích.
“Vậy...”
...
Lại tán gẫu một hồi, Xingqiu cũng phải rời đi, dù sao hắn hôm nay chính là nhân vật chính, không thể không xuất đầu lộ diện nên còn cần làm chuẩn bị.
Lê Thanh Vũ lại tiếp tục chém gió với hai đứa kia, thẳng đến gần một canh giờ sau tiệc mừng sinh nhật mới khai màn.
Đầu tiên, như thường lệ, vẫn là một bài diễn văn dài ngoằng cảm ơn khách mời, lại mang ý khen ngợi Xingqiu từ nhỏ đã bộc lộ tài trí hơn người bao nhiêu.
Kế đó mới là tiết mục lễ nhận quà, chủ tọa là vị quản gia A Húc của Xingqiu bắt đầu đọc tên khách mời cùng món quà kèm lời cảm tạ. Người này tuy tuổi còn trẻ nhưng kỹ năng ăn nói không tệ, lấy tu vi Võ Giả cảnh đỉnh phong vẫn có thể trấn trụ cùng duy trì tràng cảnh sôi động.
“Chậc, giống như một tràng đấu giá vậy.” Hu Tao chán chường ngồi khoanh tay tựa lên cửa kính, nói.
“Và Xingqiu hắn chính là món áp trục hôm nay.” Lê Thanh Vũ cười nói.
“...Thì đây đúng là sảnh đấu giá mà?” Chongyun thắc mắc, lộ ra ánh mắt ngây thơ chất phác thiếu muối.
“...”
“...”
“Lại nói, Thanh Vũ đại ca ngươi tặng quà gì? Dịp hiếm có, cũng không thể quá keo kiệt được. Ta tặng hắn một cành Cao phẩm Tử Dương thụ.” Hu Tao lại nói.
“Có thể trừ ma tránh tà sao, coi như luyện chế làm kiếm gỗ cũng không tệ, coi như thêm một thủ đoạn phòng thân.” Lê Thanh Vũ gật gù.
“Thế đại ca tặng hắn cái gì?”
“Ha ha, tí nữa sẽ biết.”
...
“Bằng hữu của Xingqiu thiếu gia, Hồ tiểu thư tặng một cành Cao phẩm Tử Dương thụ!”
A Húc đứng ở trên đài cao, thông qua bảo vật khuếch đại âm thanh nói vang vọng khắp cả sảnh.
Một cành cây màu đỏ sẫm đậm được đưa lên rồi lại mang xuống, từ khí chất âm u xuất hiện bên trên đã lộ vẻ không tầm thường.
“Hừm, Tử Dương thụ, chỉ tồn tại ở những nơi âm khí đậm đặc, cành này lại lớn như thế, nếu chiết ra không khéo lấy được một nhánh Tinh phẩm, này cũng là bất phàm, xem ra vị bằng hữu này của hắn lai lịch cũng không nhỏ.”
Ở trong đoàn Cổ Hoa phái, vị nam tử trung niên kia giảng giải cho các hậu bối.
“Người trước cũng là bằng hữu, lại tặng hắn mấy khỏa phù lục, tuy phẩm chất không cao nhưng lại hiếm, trong phái có mấy loại cũng không có, xem ra cũng là một vị dòng chính Huyền gia. Không thể không nói, duyên kết bằng hữu của hắn cũng không tồi.”
Vị nữ tử họ Đoan Mộc kia gật đầu khẽ.
Các món mang lên nãy giờ không phú thì quý, đa dạng vô cùng, khiến cho đại đa số môn hạ Cổ Hoa phái đều được đại khai nhãn giới, dù tâm một lòng hướng Võ Đạo như vị đệ tử họ Nguyên kia cũng không tránh được lộ vẻ thất thố, duy chỉ có năm người nữ tử họ Thủy, nữ tử họ Đoan Mộc, nam tử họ Hổ, nam tử trung niên cùng nam tử trẻ tuổi nhất kia đều giữ được biểu lộ bình tĩnh.
Một là do chẳng quan tâm cái khỉ gì hết đến ngoại giới, ba là do chứng kiến đã nhiều, người còn lại thì dường như tất cả những vật này đều không lọt tầm mắt, tuy vẫn ra dáng vẻ chú mục nhưng nhãn thần lại đạm mạc vô cùng, có loại cảm giác cưỡi ngựa xem hoa.
Lúc này, tiếng nói của A Húc lại vang lên.
“Bằng hữu của Xingqiu thiếu gia, Lê thiếu gia tặng Đê phẩm đỉnh phong kiếm hạp!”
Một bộ kiếm hạp dài bốn xích được mang lên trình bày, dường như đa phần được làm từ gỗ Khước Sa, khớp nối đặc khiến người khó dò xét bên trong, đường vân bị mấy nét sơn phủ mờ, về mặt thẩm mỹ không tồi bất quá so với mấy món bảo vật trước lại vẫn còn kém mấy phần đặc sắc.
“Đê phẩm đỉnh phong sao? Tuy là đỉnh phong nhưng vẫn là Đê phẩm. Vị Phi Vân thương hội tiểu thiếu gia kia sớm đã là Võ Giả cảnh, kiếm hạp nếu muốn dùng sẽ dùng thường xuyên, sử dụng vật này liệu....” Nam tử họ Lữ kia khẽ lẩm bẩm, lời tuy chưa nói hết nhưng ý tứ mọi người ở đây đều có thể hiểu được.
“Không thể nói như vậy, phẩm chất nhiều khi không phải thứ mang tính quyết định, tác dụng mới là. Hơn nữa, với tài lực của Phi Vân thương hội, muốn một kiếm hạp Tinh phẩm nào có quá khó? Tâm ý kỳ thực mới đáng trân trọng...”
Vị nam tử trung niên kia nghe lời của đệ tử hơi lắc đầu, nhưng dường như cũng không phản đối, chỉ đính chính lại.
Bất quá, khi hắn nhìn sang một bên, bỗng thấy vị sư thúc vốn hứng thú bất lộ nãy giờ mở to mắt nhìn lên trên đài cao, hiển nhiên là bị bộ kiếm hạp kia hấp dẫn, liền giật mình trong lòng.
“Sư thúc-?” Hắn định hỏi nhưng mới chỉ nói ra hai từ đã dừng lại, do nhìn dáng vẻ nhập tâm phảng phất đang xác minh điều gì của đối phương không dám cắt ngang.
...
“Hửm, đại ca, kia là món quà của ngươi sao?” Từ bên trong sương phòng thừ ba, một giọng nói nam hài phát ra khẽ, chính là của Chongyun.
“Phải? Nghe ngữ khí của ngươi, hẳn là cảm thấy có gì nghi hoặc?” Lê Thanh Vũ cười đáp.
“Không, ý ta –“
“Ý hắn đang định nói ngươi keo kiệt bủn xỉn đấy.” Hu Tao ở một bên vui vẻ mà nói:
“Đường đường một vị ẩn thế truyền nhân, đến lúc tiễn bạn lại chỉ có một món đồ Đê phẩm như này, thật làm người thất vọng.”
“Không phải, Hu Tao ngươi nói hươu nói vượn.” Chongyun vội vã thanh minh, lại quay sang hướng Lê Thanh Vũ nói:
“Thanh Vũ đại ca, ta tuyệt không có ý –“
“Thực ra nàng nói cũng đúng mà, lâu nay khó kiếm được một dịp như này, ta lại chỉ gửi tặng một bộ Đê phẩm kiếm hạp, thật có chút không ra sao cả.”
Lê Thanh Vũ khoát tay cắt ngang đối phương, lại thở nhẹ một hơi, dường như đang tự giễu:
“Nhưng cũng phải trách tài nghệ không tinh thôi. Ta đã từng thử với Cao phẩm Khước Sa mộc, làm mãi vẫn thất bại, cuối cùng đành phải dùng Đê phẩm đỉnh phong làm nguyên liệu chính. Nói thực, lỗi do ta không nghĩ tới Cao phẩm Cơ Quan khó làm như vậy, cuối cùng không sắp xếp được thời gian, nếu để cho ta nửa tháng nữa có lẽ đã thành công rồi.”
“Ra vậy – Chờ chút, đại ca ngươi vừa nói là ngươi đã tự chế tạo kiếm hạp này, lại còn cho Cơ Quan vào?”
Chongyun thở ra một hơi chấp nhận đáp án này, chỉ là sau đó mấy khắc dường như mới tiêu hóa được hết thông tin bên trong, bỗng lại mở to hai mắt.
Trong kiến thức của hắn, tồn tại không thiếu thông tin về kiếm hạp, cũng biết bản chất vật này là gì.
Kiếm hạp nói đơn giản là hộp kiếm, vốn là một loại hộp được chế tạo để đựng nhiều loại kiếm khác biệt, mang giá trị sưu tầm hoặc thực dụng, đây là nghĩa cơ bản nhất.
Về sau theo như nhu cầu mà bên trong còn có thể truyền thừa kiếm điển, dưỡng kiếm, thu tích linh khí, trấn yểm,... Từ đơn giản đến phức tạp, có thể nói là nguyên liệu thô sơ phổ chế cho đến cơ quan trận pháp.
Và theo như lời đối phương nói, bộ kiếm hạp này có chứa cơ quan, phẩm giai dường như còn không thấp, tại Sơ Luyện phẩm cũng được tính cao trung.
Điều này còn chứng tỏ một điều quan trọng hơn, đối phương là một tên Cơ Quan thuật sư!
“Đại ca, ngươi là Cơ Quan thuật sư?”
“Tạm xem như thế đi.”
“...”
Chongyun cảm giác thế giới quan của bản thân đang bị dao động, chủ yếu là do hôm nay bỗng phát hiện ra vị đại ca vốn tưởng quen thuộc bấy lâu của bản thân nay lại sở hữu thêm mấy thân phận khác biệt.
Võ nghệ thiên kiêu, Linh Trù thuật sư, Cơ Quan thuật sư...
Mỗi cái thành tựu khả năng cần tới hàng chục năm đời người bình thường nay lại đều bị một nam hài gần chín tuổi đạt tới, mà dường như còn không chỉ như vậy...
Hắn thậm chí còn xuất hiện một loại cảm giác, đó là mấy ngày sau phát hiện đối phương còn là Pháp Sư, Chiêm Tinh thuật sư, Giả Kim thuật sư cũng sẽ không kinh ngạc.
“Ngươi còn khờ lắm, Chongyun.” Ở một bên Hu Tao bỗng nói, đánh thức Chongyun khỏi trạng thái “đông lạnh”.
“Hở?”
“Thanh Vũ đại ca không phải lần trước đã chứng minh rồi sao? Tại lần trước khi chúng ta ở miếu hoang ấy? Chẳng phải đã ít nhất là Học Đồ rồi sao?”
“Nhưng Học Đồ, Tập Sự cùng Sư vẫn còn khác biệt rất lớn mà?”
“Đó là lý do ta bảo ngươi khờ. Ngươi nghĩ đối với loại não to cần chỗ phát tiết tới mức đi chọc người dở hơi như hắn thì trong một năm không thể từ Học Đồ lên Sư được sao? Thậm chí khả năng cao hắn vốn đã là rồi, chả qua tu vi không tới nên chưa thể phát huy được mà thôi.” Hu Tao lên giọng dạy đời.
“...Ra vậy, có lý.” Chongyun bấy giờ mới lộ vẻ hiểu ra.
“Này, dù có giải thích cũng không cần chửi khéo ta thế.” Lê Thanh Vũ nói bằng ngữ khí bất mãn.
“Chẳng đúng sao. Nhưng thôi quay lại bộ kiếm hạp này, ngay từ lúc bản tiểu thư biết đó là món quà của ngươi là đã hiểu ra ngay cùng loại ‘Bên ngoài cảnh sắc đơn sơ, bên trong bách vạn huyền cơ ngập tràn’ rồi. Nói đi đại ca, ngươi đã để cơ quan gì trong đấy?”
“Ha ha ha, huyền cơ sao? Không tới nỗi. Nhưng nếu ngươi coi là nó có thì nghĩa là nó có đi.” Lê Thanh Vũ bỗng nở nụ cười có thâm ý.
“Hừ! Lại ra vẻ thần bí, ta ghét nhất kiểu nói đấy của ng-“ Hu Tao hai tay khoác trước ngực, mặt hếch lên cằn nhằn, bỗng dường như nghe thấy gì tự nhiên dần im lặng, không khí trong sương phòng cũng dần chìm xuống.
Cả Chongyun lẫn Lê Thanh Vũ cũng đều như vậy, đặc biệt là Lê Thanh Vũ, trên mặt tuy vẫn cười, nhưng ánh mắt đã xuất hiện mấy tia lạnh lẽo.