Quyển 2 Chương 11: Tiệc sinh nhật
“Sư phụ, đệ tử có một thỉnh cầu.” Lại qua một hồi tán gẫu, Lê Thanh Vũ bỗng chắp tay nói.
“Cứ việc nói.” Bình lão lão khoát tay.
“Đệ tử xin phép được nhập thế tu hành.”
“Nhập thế... tu hành.” Lời này của hắn làm nàng hơi trầm ngâm, nàng hiểu ý hắn muốn nói là gì.
Mặc dù bọn hắn đang được tính là thân tại hồng trần nhưng trên thực tế Lê Thanh Vũ vẫn luôn tu luyện tại gia, rất nhiều việc cũng không tiếp xúc đến, cũng không khác luôn bế quan tu luyện là bao. Nay hắn đã nói nhập thế tu hành, ý chỉ chính là lịch luyện tại giang hồ.
Thở dài một hơi, biết rõ lý do, nàng cũng không từ chối:
“Cũng được, lấy thực lực của ngươi, tại giang hồ cũng miễn cưỡng có thể bảo mạng, với lại ta cũng không nghĩ ngươi sẽ để bản thân rơi vào hiểm địa như vậy. Nhưng có một điều ta phải nói rõ...”
“..Trong thời gian một năm tới, ta sẽ không có ở đây, mà hậu thủ cũng sẽ không ra mặt nếu không phải tình huống đặc biệt, ngươi đã minh bạch?”
Lời này làm Lê Thanh Vũ hơi ngẩn người ra mấy khắc, nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, ánh mắt đảo qua suy tính, cuối cùng đáp với ngữ khí kiên định:
“Đệ tử minh bạch.”
“Vậy thì tốt, đã có kế hoạch cụ thể?”
“Sớm từ cách đây mấy tháng trước. Đệ tử trước định lĩnh một hồ sơ Mạo Hiểm Gia, làm chút hoạt động quen tay xong dựa vào nhiệm vụ bắt đầu nhập thế lịch luyện. Phạm vi khởi đầu trước cứ xung quanh những vùng cận cảng Ly Nguyệt, kế đến Ngoại Ô Li Sa cùng Vực Đá Sâu.”
Lê Thanh Vũ lấy từ trong giới chỉ ra mấy sấp giấy đã được chuẩn bị từ trước:
“Song song trong thời gian đầu đệ tử có thể kiêm làm chút việc bên trong cảng, tiện thể tăng cường hiểu biết đối các tầng lớp lao động cùng các mối quan hệ giữa Bát Môn.”
“Hừm, lấy tu vi của ngươi, tại cảng Ly Nguyệt mà muốn đi làm lao động cũng chỉ có mấy việc lông gà om tỏi làm vặt, mà lại khá vất vả.” Bình lão lão lại nói.
“Vạn sự khởi đầu nan. Ta chịu được khổ.” Lê Thanh Vũ nhún vai: “Với lại ta cũng có đối tượng sẵn rồi.”
“À, ngài cũng không phải lo cho tỷ tỷ. Theo quan sát của ta một năm nay, tỷ tỷ cũng đã trưởng thành thêm nhiều, lại vừa mới ký kết hợp đồng với bên Tổng Vụ xong, các phương diện này cũng coi như ổn định.”
“Ừm.” Bình lão lão gật đầu: “Nếu ý ngươi đã quyết, vậy một tuần sau cùng cùng giờ lại đi đến gặp ta.”
“Vâng thưa sư phụ!”
....
Bốn ngày sau, tại tổng hội của Phi Vân thương hội...
Có thể thấy được từng hàng khách khứa ra vào tấp nập, cùng ngày thường không khác nhưng lại dường như có điều gì khác biệt.
Trang phục của những vị khách đến ngày hôm nay, không phú thì quý, nếu không đều đi thành đoàn, mà thái độ dường như cũng không phải đến để làm giao dịch thương mại, lại càng giống đi dự tiệc.
Bởi vì hôm nay, là lễ mừng sinh nhật ngày nhị thiếu gia của Phi Vân thương hội tròn tám tuổi, cũng đồng thời là lễ bái sư gia nhập Cổ Hoa phái của người này.
Giờ Ngọ gần tới, bỗng xuất hiện một đoàn khách mời tiến tới từ hướng Bắc.
Nhân số của bọn họ có tổng cộng chín người, ai nấy đều khoác trên mình áo bào xám, đầu đội mũ lữ hành gia, người trẻ nhất tuổi nhìn qua chưa tới đôi mươi, người già nhất trung niên có thừa, cước bộ không nhanh không chậm, trên người như có như không mấy cỗ khí thế.
“Chà, náo nhiệt thật! Không hổ là thủ đô của cả quốc gia, chả bù cho chỗ chúng ta, đồng hoang chó ăn đá gà ăn sỏi.” Một người trong đoàn bỗng nói khẽ, đây là một thanh niên có mặt chữ điền, nhìn qua đã hơn hai mươi lăm.
“Lữ sư huynh cớ gì lại nói lời đấy? Hồng trần phồn vinh cũng tốt đấy, lại chẳng thắng được sơn thủy chi mỹ, thiên nhiên vĩ lực. Võ giả chúng ta luyện võ chẳng lẽ lại để tham luyến vào thứ này?”
Một người khác trong đoàn lập tức phản bác, đây cũng là một nam thanh niên, khuôn mặt thanh tú mũi cao mày kiếm, nhìn qua trẻ hơn người vừa rồi tới mấy tuổi.
“Nguyên sư đệ không cần phải phí lời với hắn. Hắn xuất thân vốn là tử đệ thế gia, do phạm phải tội trong nhà không chỗ dung thân mới miễn cưỡng bái nhập môn phái, tận hưởng sớm đã thành thói, đâu có chút nào phong thái võ giả?”
Một người khác lại lên tiếng, đây là một vị nữ tử tuổi gần ba mươi, khuôn mặt trái xoan, dưới mắt trái có mấy vết tàn nhang.
“Ta không có phong thái võ giả? Lời ấy là sai rồi, Đoan Mộc sư tỷ.” Nam thanh niên đầu tiên nghe vậy lắc đầu.
“Chẳng lẽ ngươi có sao?” Vị nữ tử họ Đoan Mộc này nhướng mày.
“Võ giả là gì? Chẳng phải là người luyện võ sao? Võ luyện là vũ lực, người là có dục vọng, vậy võ giả chính là sử dụng võ cho dục vọng, đó chẳng phải ta thì là gì?” Nam thanh niên họ Lữ cười nói.
“Ngươi! Hoa ngôn xảo ngữ!” Vị Nguyên sư đệ kia nghe được lời này lập tức phẫn nộ, dường như kém chút rút kiếm quyết đấu với đối phương.
“Nguyên sư đệ không phải nóng, ngươi đang quá lý tưởng hóa hình tượng võ giả rồi. Ta lại thấy Lữ sư đệ nói có lý, nhưng tất nhiên cũng không tục như vậy. Với võ công, chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ mà người thường làm không được, trong đó mục đích đương nhiên có thể vì dục vọng, mà cũng có thể vì những thứ khác.”
Một nam tử khác vội vào căn ngăn, người này vóc dáng to cao, khuôn mặt đầy đặn, làn da hơi híp lại che đi những vết nhăn tuổi tam thập, nhìn qua đã biết loại người khéo đưa đẩy.
“Thế mục đích của Hổ sư huynh khi luyện võ là gì?” Vị Nguyên sư đệ này vẫn không buông thả dễ như vậy, truy vấn.
“Ta sao? Ngươi nhìn thân ta này, chẳng lẽ còn có thể là gì khác sao?” Vị Hổ sư huynh này nhún vai.
“Hắn có ước mơ, chính là thưởng thức hết mỹ thực trong thiên hạ.” Vị Đoan Mộc sư tỷ kia khẽ nói thầm với Nguyên sư đệ.
“Phàm phu!” Người này nghe vậy lẩm bẩm, nhưng thái độ cũng đã không còn gay gắt như trước.
Đoan Mộc sư tỷ thấy vậy khẽ thở dài trong lòng. Vị sư đệ này nàng cũng biết, hắn vốn là do nàng dẫn nhập môn cách đây mấy năm trước gần đây mới tấn thăng lên nội môn, thuở nhỏ đã bái nhập môn phái thành ra đối với thế tục luôn có một thái độ không nói tới xem thường nhưng cũng là không lọt mắt, truy cầu chính là Võ Đạo điên phong, này chính là rất tốt.
Chỉ có điều, dưới ánh nhìn của nàng, đối phương vẫn còn rất ngây thơ. Muốn tu luyện đến Võ Đạo điên phong, thiên hạ này đông như vậy nhiều ít kiểu gì cũng có, cuối cùng không nói tới được những cảnh giới như Tiên Thần kia, có thể sống đến cuối đời an lành hưởng tuổi già lại được mấy người?
Giang hồ như một thùng nhuộm, không nhập sẽ không tiến tới được, mà nhập rồi lại không rút chân ra được, bạch liên dù trắng đến mấy cũng sẽ nhiễm bùn.
Lấy điều kiện của môn phái, khi mà việc đệ tử ngoại môn thậm chí nội môn thỉnh thoáng xuống núi lòe người hoặc đi biểu diễn các loại kỹ thuật kiếm chút tiền, nhiều người thậm chí đã không còn phân biệt được đâu là Võ kỹ biểu diễn đâu là Võ kỹ tông môn nữa, muốn đơn giản tu luyện với sơn thủy thật là dễ thế ư, nếu là thiên tư không đủ?
Bất quá, đối phương vẫn còn tốt, ít nhất vẫn còn hiểu được những chuyện liên quan đến giang hồ, mặc dù hậm hực bất bình nhưng làm người vẫn thực tế, không giống vị Thủy sư muội đi cuối đoàn kia, cả ngày suốt ngày ảo tưởng cái gì mà môn phái đã từng như Tiên tông đại phái, bản thân cũng là đệ tử Tiên gia tổ sư các loại...
Nàng nghĩ đến đấy lại nhìn về phía cuối đoàn, nơi một nữ tử khác tuổi vừa hơn đôi mươi, người đang bước đi nhưng trên mặt thoáng chốc lại hiện vẻ ngơ ngẩn, ánh mắt có mấy phần thơ mộng.
Nhưng nàng cũng biết là, chỉ cần đến bắt chuyện, người này lập tức sẽ đổi thành vẻ mặt lạnh lùng cự người vạn dặm, phảng phất ảo tưởng bản thân là một vị tiên tử không nhiễm hồng trần yên hỏa..
Haizz, tu luyện đến Tiểu Thừa không dễ, nhưng đầu óc lại không dùng được, vị Đoan Mộc sư tỷ này biểu hiện một sự quan ngại cùng tội nghiệp sâu sắc.
Nam tử họ Hổ kia thấy thái độ đối phương như vậy biết là mình đã tạm thành công thuyết phục, quay đầu bắt đầu đàm luận tiếp cùng vị Lữ sư đệ kia.
Nghe được cả đám đệ tử đang thảo luận phía sau, nam tử trung niên đầu đoàn bỗng nói nhỏ:
“Sư thúc, có cần đệ tử để cho bọn chúng im lặng chút không? Đỡ làm mất mặt môn phái?”
“Không việc gì. Ta trái lại còn cảm thấy suy nghĩ của bọn nhỏ rất thú vị. Nhưng cũng nên dặn bọn chúng thu liễm chút, nơi này tàng long ngọa hổ, một số lời vẫn là không nên nói cho thỏa đáng.”
“Đệ tử rõ ràng.” Nam tử trung niên kia nghe vậy lập tức gật đầu xong quay sang chấp hành mệnh lệnh, để lộ ra thân ảnh người vừa trả lời bên cạnh.
Đó bất ngờ lại chính là nam tử trẻ nhất đoàn nhìn qua tuổi chưa tới đôi mươi kia, lúc này đang khép hờ hai mắt, phảng phất không nhìn toàn bộ những thứ trong lời đàm luận kia, phảng phất không nhìn những khó khăn hay các vấn đề nan giải hiện môn phái đang phải đổi mặt, hoặc là...
...đã nắm quá rõ.
“Tới rồi.” Hắn khẽ thở nhẹ, khi nhận thấy bản thân đã tiến tới tòa đại môn của Phi Vân thương hội, lại mở ra hai mắt, bên trong chính là cặp nhãn thần đen thanh tịnh, nhưng dường như ẩn náu cỗ lửa nóng vô danh.
“Luyện võ để làm gì ư?” Hắn bỗng nghĩ tới việc này khi bước qua đại môn, về những đáp án mà các đệ tử vừa nãy vừa đàm luận.
“Ngoại trừ để sống sót còn có mục đích khác sao?”
Gió mạnh bỗng thổi qua, lộ ra hoa văn rồng trong mây bên dưới áo bào xám. Đây là biểu tượng tiêu chí của...
Cổ Hoa Phái.
....
“Chà, cũng đông thật đấy.” Bên trong một sương phòng vang lên giọng của một nữ hài.
Phi Vân thương hội tổ chứ tiệc cho nhị thiếu gia kiêm lễ bái sư, thanh thế tự nhiên không thể tầm thường. Chỉ là, cũng không biết là ai quyết định, cuối cùng lấy luôn phòng đấu giá làm phòng tiệc, một phòng khách lớn vốn là đài đấu giá ở giữa với gần tám chục sương phòng xếp xung quanh, cụ thể là 76.
Cả tòa phong đấu giá sở hữu khuôn viên gần ba trăm phương trượng, mỗi sương phòng có hơn hai, được bài trí đầy đủ lại không lộ ra vẻ chật chội.
Sương phong vừa xong chính là sương phòng thứ ba tính từ giữa ra của tầng hai, một trong những phòng trung tâm nhất.
“Đương nhiên rồi, Xingqiu từ khi sinh ra đến giờ cũng chỉ có lần đấy mới tổ chức tiệc lễ lớn nhất này, lần này không làm lớn sao nói được, cũng là có ý thị uy với môn phái kia.” Một giọng nam khác đáp lại, người nói là một nam hài tóc đen vóc người cao, chính là Lê Thanh Vũ.
Thân phận hai người bên cạnh hắn cũng tự nhiên rõ ràng.
“Bất quá đại khí như này, cũng không hổ là một trong các thương hội lớn nhất của Ly Nguyệt.” Hắn nói tiếp, lại quay sang nhìn người bên cạnh:
“Chongyun, sao nãy giờ không thấy ngươi nói gì?”
“...Nhiều người quá.” Chongyun ở bên cạnh người hơi run rẩy đáp, ánh mắt cố định tại một chỗ đễ giữ bình tĩnh.
“...Gia tộc ngươi vốn cũng không nhỏ, tại sao chỉ có ngần này lại dọa đến ngươi rồi?” Hu Tao thấy kỳ liền hỏi.
“Không phải lúc nào cũng gặp hết toàn bộ, với lại đa phần đều là người quen, trong khi đây toàn người lạ.” Chongyun lắc đầu, lại nhìn hai đồng bọn, thở dài.
Hắn tuy không tới mức mắc chứng sợ giao tiếp xã giao, nhưng tâm tính dù sao cũng chưa trưởng thành tới mức đối diện tràng diện lớn như này mà vẫn không tim không phổi giống bọn hắn được.
“Tội nghiệp. Đây, ăn cái bánh bao cho đỡ sợ.” Lê Thanh Vũ nói, lại lấy từ giới chỉ ra một chiếc bánh bao đưa cho đối phương.
“Cảm ơn đại c-“ Chongyun đang định từ chối, bỗng cảm nhận được linh lực bên trên, kinh ngạc hỏi:
“Đây là... Linh Trù?”
“Ừm.” Lê Thanh Vũ gật đầu, vẻ mặt không đáng kể.
Nuốt lời từ chối vào trong bụng, Chongyun sau đó cũng định lập tức gửi thêm chiếc bánh bao trước mặt vào cùng, hai tay lập tức nhận lấy đưa lên miệng ăn.
Một hương vị thơm ngào ngạt xộc thẳng vào vị giác cùng khứu giác của hắn, phảng phất đã bị đè nén quá lâu trong lớp vỏ bánh bao này, làm hắn có cảm giác muốn dừng cũng không dừng được.
Hơn nữa, nương theo từng miếng cắn, tâm tình của hắn lại càng bình tĩnh, lại càng thêm dụng tâm thưởng thức chiếc bánh. Không cần nói cũng biết, đây chính là công dụng của Linh Trù.
Hu Tao nhìn lấy toàn bộ quá trình, kinh ngạc nhìn sang đối phương, hỏi:
“Thanh Vũ đại ca còn là Linh Trù sư?”
“Tạm xem như thế đi.”
Cái gì là tạm xem như thế? Một là phải hai là không phải, quen biết đã lâu ngươi lập lờ nước đôi cho ai nhìn? Hu Tao bực bội quát thầm trong lòng, chỉ là lời ra đến miệng lại thành:
“Đại ca còn cái nữa không? Ta muốn.”
Rõ ràng, hương vị của mỹ thực quan trọng hơn cảm xúc cá nhân.