Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 8: Lĩnh ngộ tân Ý cảnh




Quyển 2 Chương 8: Lĩnh ngộ tân Ý cảnh

“Ta, vẫn có bận đấy chứ, không thấy so với ba người các ngươi ta ít ra ngoài nhất sao?”

Lê Thanh Vũ lắc đầu đáp:

“Nhưng đúng thực là ta tự do hơn. Dù sao trên căn bản kế hoạch tu luyện hay cần học những gì đều là ta phải tự làm.”

Cả ba người nghe vậy đều cảm thấy chấn động:

“Vậy trưởng bối của đại ca...”

“Sư phụ không quản, sư thúc không quản,... Đành tự quản thôi.”

Hắn nhún vai, trong lòng lại nghĩ thầm:

“Đó là còn không nói cho các ngươi ta hiện còn đang kiêm luôn trách nhiệm quản giáo một sư điệt, ngoài ra còn có một vị sư huynh địch ta không rõ kia kìa. Quả nhiên, mới tuổi này đã phải gánh từng trách nhiệm, ta thật đáng thương.”

Bộ ba nhìn nhau, trong đó tư vị một lời khó nói hết. So với gia quy nghiêm khắc trong nhà bọn họ thì đối phương rõ ràng là tự do hơn rất nhiều, cũng không biết cái thế lực này quy củ rốt cuộc là như nào, có chút khó lòng mà tìm ra vết tích.

Nhưng bọn họ cũng không phải loại ngây thơ, lợi hại của nhiều việc đều thấy rõ ràng, từ thành tựu của đối phương hiện tại cùng ngữ khí bất đắc dĩ có thể thấy việc tự tu luyện như này hẳn là cũng không đơn giản, bất quá dường như điều này lại phù hợp phong cách của hắn.

“Thế nên việc sắp xếp thời gian đối các ngươi là khó, đối ta lại là đơn giản. Bất quá này cũng không để làm gì, các ngươi đều không tại.” Lê Thanh Vũ nói tiếp.

Lời này lại một lần nữa đánh bộ ba quay lại nan đề, khiến bọn hắn lại trầm mặc một lần nữa.

Thấy cảnh này, Lê Thanh Vũ thở ra một hơi, khẽ lắc đầu nói:

“Ta hiểu các ngươi đang lo lắng chuyện gì, nhưng này kỳ thực cũng khá là vô căn cứ. Nói dài không bằng nói gọn, giờ ta hỏi nhanh:...”

“Các ngươi ban đầu kết giao với đối phương là vì cái gì? Liệu nó về sau có thay đổi? Nếu có thì là do các ngươi không gặp nhau, hay vì đó là nhân chi thường tình, thời gian tác động?”

“Thế gian không có thứ nào là vĩnh cửu trường tồn, cũng chẳng có thứ nào vĩnh viễn mất đi hay thay đổi, chỉ có lựa chọn. Nay các ngươi tự hỏi bản thân, sau các ngươi một phen tự vấn, nào có khác chi?”

“Xingqiu, quân tử chi giao nhạt như nước, ấy là vì gì?”

“Hu Tao, lằn ranh sinh tử là lớn nhất, hay là lằn ranh tâm linh?”

“Chongyun, nhân thế ở giữa, duyên quyết định phận, hay là tâm quyết định phận?”

Lê Thanh Vũ tung liền một lúc mấy câu hỏi, sau đó lại ngồi ngay ngắn tại chỗ, điềm nhiên mà quan sát.

Vấn đề này vốn cũng không phải vấn đề dành cho lũ tiểu hài tử, nhưng bộ ba trước mặt đều không phải phổ thông, đây là lợi mà cũng là hại đối với tư tưởng của bọn nhỏ, tự dưng sẽ phát sinh ra một số mâu thuẫn.



Hắn không mong chờ bọn nhỏ trả lời được hay thậm chí hiểu hết, chỉ mong bọn nhỏ không quên đi những suy nghĩ ban đầu, về sau liền sẽ không hối hận.

Đời người dài đằng đẵng, mỗi người đều có trí tuệ riêng, cũng đều có nhân sinh cảm ngộ.

Chỉ là bọn họ hoặc là đã quên mất, hoặc là đã lựa chọn quên.

Một lúc lâu sau, dẫn đầu là Xingqiu đứng lên trước, sau đó là Hu Tao, cuối cùng là Chongyun. Bọn hắn không nói lời nào, chỉ mỉm cười đưa tay hướng Lê Thanh Vũ ôm quyền.

“Thế này mới đúng chứ? Các ngươi còn nhỏ, ta cũng còn nhỏ, thời gian còn dài, đã phải sinh tử ly biệt đâu mà làm như mấy lão nhân sắp tọa hóa tới nơi ngồi tán nhảm vậy?”

Lê Thanh Vũ cũng đứng lên, cười lớn mấy tiếng, hai tay cũng ôm quyền đáp lại.

“Xem ra lần đấy để cho Thanh Vũ đại ca làm đại ca quả là một quyết định chính xác. Trí thông minh tạm không nói trước, nhưng phần trí tuệ này thì là ta dù có thúc ngựa cũng không theo kịp.” Xingqiu cười nói.

“Mà hình như đây là lần đầu tiên đại ca tự mình thừa nhận là mình còn nhỏ nhỉ?”

Hu Tao ở một bên bỗng nói, sau lại lè lưỡi.

“Ha ha, giấu đầu lòi đuôi.” Xingqiu cười lớn hơn.

“Ừm ừm.” Chongyun gật đầu. Hắn mặc dù không biết nói gì, nhưng vẫn biết chỉ cần phụ họa theo hai đứa bên cạnh là được.

Lê Thanh Vũ không đáp, chỉ nhún nhún vai.

Hoàng hôn đã đi qua, trăng sáng còn chưa lên, bầu trời một màu tối mịt mờ, nhưng mắt người lại sáng thay ánh sao.

...

“À quên mất, đây thực ra cũng không phải lần gặp cuối của chúng ta đâu. Năm ngày sau mới là.” Xingqiu bỗng nói.

“Năm ngày sau?” Chongyun nghi hoặc hỏi.

“... Đừng nói là ngươi quên mất sinh nhật ta đấy nhé...” Xingqiu bày ra bộ dáng buồn tủi.

“Không... Ta chỉ là... Không...”

Nhìn lấy Xingqiu đùa bỡn Chongyun, Lê Thanh Vũ cùng Hu Tao đứng ở một bên tuy đều đã quen thuộc, bất quá đều không tự chủ được lắc đầu.

“Đại ca, ngươi có nghĩ là hai người bọn hắn -” Chỉ là lần này, Hu Tao bỗng đột nhiên lại hỏi.

“Chủ đề này đến đây chấm dứt.” Lê Thanh Vũ đáp dứt khoát. Hắn kỳ thực cũng không biết nên nói gì trong tình huống này, mà chắc cũng không nên nói gì, bèn lập tức chặn lại.

“Ừm.” Hu Tao gật đầu, ra vẻ đồng ý: “Ta cũng nghĩ vậy.”



Ngươi cũng nghĩ cái gì cơ, Lê Thanh Vũ nghi ngờ trong lòng, nhưng lại không hỏi ra miệng.

Lại sau một hồi, cả đám mới hiểu được là năm ngày sau Phi Vân thương hội sẽ tổ chức sinh nhật cho Xingqiu tròn tám tuổi, đồng thời cũng hoàn thiện luôn lễ bái sư bằng cách mới Cổ Hoa phái đến.

Sau tiệc sinh nhật cũng sẽ là lúc Xingqiu phải đi.

Cả bốn người ai lại về nhà người ấy, một bên bước vào trong Động Tiên, một bên Lê Thanh Vũ đang suy nghĩ xem nên tặng quà gì.

Đến đây được một năm, lần duy nhất hắn đi ăn sinh nhật chính là của Yanfei vào tháng sáu, có hắn, nàng, Telos cùng Bình lão lão. Ngoài ra Hu Tao cùng Chongyun đều không tổ chức sinh nhật, hoặc là chỉ làm tại nội gia không mời người ngoài, thành thử ra hắn cũng chỉ chuẩn bị mấy món quà nhỏ.

Lần này sẽ có tính chất khác biệt, vậy nên quà được đưa ra sẽ phải trải qua một phen lựa chọn cẩn thận.

Tiện thể nói qua, sinh nhật của hắn là vào 24 tháng 10, nhưng hắn xuyên không lại là sau ngày này, vậy nên cũng chưa từng tổ chức.

Mà nói thật, hắn cũng không thấy cần thiết phải tổ chức sinh nhật lắm. Cái này nhớ làm kỷ niệm là được rồi, thân nhân bằng hữu có thể tặng chút quà mừng, đây cũng là thái độ nói chung của đa số tu hành giả, bởi thời gian tu hành còn không đủ lấy đâu ra thời gian cho thứ nhàn rỗi này?

Chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt như kết hôn hoặc đại thọ trăm năm, lúc đấy mới cần tổ chức tiệc mừng.

Đang cầm dao thái đồ ăn, ánh mắt của Lê Thanh Vũ bỗng lóe lên, hắn dường như tìm ra một món quà thích hợp.

Thế nhưng thời gian còn năm ngày, trước đó còn có một việc phải làm, chuẩn bị có thể để sau, với lại việc này cũng sẽ hỗ trợ việc chuẩn bị.

....

“Ngươi quyết định đột phá vào ngày hôm nay?” Ngọc Kinh Đài thượng, một bà lão ngồi sau bàn trà hỏi Lê Thanh Vũ, người đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt.

Đây chính là Bình lão lão, đã sống mấy ngàn năm, một năm trôi qua cũng chẳng trông già hơn được.

“Vâng, tu vi của đệ tử tại Võ Đồ cảnh đã sớm viên mãn, Ý cảnh cũng đạt đủ điều kiện là tiểu thành, võ nghệ hôm kia đã đột phá đến thiên nhân hợp nhất. Đệ tử thấy thấy thời cơ nay đã chín muồi.” Hắn chắp tay thưa.

Bình lão lão hơi nhìn chằm chằm vào nam hài trước mặt, có được ngần ấy thành tựu tại Võ Đồ cảnh, tư chất của đối phương dù là lấy nhãn lực của nàng cũng đã được coi như mười phần hiếm có, so với rất nhiều đệ tử hạch tâm của các đại thế lực dù là tại Nhân giới hay Tiên giới cũng đều không thua kém.

Tuy vẫn chưa phải loại đỉnh tiêm kia, nhưng nàng thực ra cũng không thích loại đấy, giống đối phương trái ra lại ổn.

Tâm tính bình thản, đại đạo từ từ, không cần biết có tới được đỉnh phong hay không, chỉ biết bước này đi vô hối, vạn sự tùy duyên lại nắm vững nhân quả.

Tư chất ngộ tính có thể làm được rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng quyết định tất cả vẫn nằm tại tâm cảnh. Chỉ là không biết liệu đối phương có thủ vững được phần đạo tâm này không?

Hay là sẽ lại rơi vào kết cục như sư huynh của hắn?



Lắc đầu, chuyện xưa như gió thổi qua, quay đầu đã không thấy, nàng gõ nhẹ lên mặt bàn, chỉ trong tức khắc đã thấy cảnh vật xung quanh hai người biến đổi, trở thành một mảnh trời mây trong vắt.

Gió lạnh bất chợt thổi qua gáy, Lê Thanh Vũ liếc nhìn xung quanh, nhận ra bản thân hiện đã đang trên một đỉnh núi nào đó, do chưa từng tới đây nên hắn cũng không xác định được vị trí chính xác.

Trong đôi mắt không có bất kỳ sắc thái chấn kinh, trái lại đều chỉ là tò mò, bởi đây cũng không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bình lão lão sử dụng Thần Thông này.

Tiên gia viết, Đại Na Di!

Na Di phổ thông chính là dựa vào cảm giác của bản thân thi triển thuật pháp đưa thân theo sự vật, từ đó bắt lấy các dòng chảy của thời gian mà nương tựa theo, yêu cầu thấp nhất chính là cảnh giới Tiên Nhân, có thể làm được súc địa thành thốn, nháy mắt đưa thân ngoài dặm đến trăm dặm.

Còn Đại Na Di thì hoàn toàn khác biệt. Dựa vào sự chưởng khống của bản thân đối Pháp Tắc tiến hành di dời tiết điểm không gian, về căn bản chỉ cần Pháp Tắc nắm bắt tới liền có thể xuất hiện tại bất cứ đâu, nhất niệm vạn dặm.

Tất cả các Chân Quân đều sở hữu năng lực vượt qua không gian, của Bình lão lão chính là theo hệ Na Di Bí Pháp.

Đại Na Di đương nhiên cũng chia ra các cảnh giới nhất định, trước mắt Bình lão lão đã nói cho Lê Thanh Vũ biết tới ba tầng: Thương Mang Đại Na Di, Huyền Cơ Đại Na Di cùng Càn Khôn Đại Na Di. Nàng nói là nàng đang ở giữa đệ nhị trọng cùng đệ tam trọng, bất quá Lê Thanh Vũ đoán là nàng khả năng cao đã sớm quá lâm môn nhất cước rồi.

“Đây là một trong các đỉnh núi cao nhất xung quanh Tuyệt Vân giản, trước đây cho tới giờ được gọi là Thiên Lương đỉnh.” Không biết từ khi nào, Bình lão lão đã bước tới bên cạnh hắn, chậm rãi giới thiệu.

“Cũng không cần phải lo lắng đến các môn phái khác, Thiên Lương đỉnh vốn thuộc về quyền sở hữu của Tiên gia nói chung, tự nhiên coi như Tiên Nhân động phủ, bọn họ dù đôi lúc sẽ đi hái thuốc xung quanh đây cũng sẽ không làm phiền tận trên này.”

“Thiên Lương đỉnh? Tuyệt Vân giản? Chúng ta đang tại Mân Lâm?” Lê Thanh Vũ hỏi.

“Đúng vậy. Mân Lâm thiên địa linh khí sung túc, vào thời khắc này đang sở hữu khí cơ tốt nhất trên cả đất Ly Nguyệt, có thể gia tăng tỷ lệ đột phá.”

Lê Thanh Vũ gật đầu. Khí cơ trong Địa Mạch luôn di chuyển tuần hoàn, theo ngày tháng giờ phút sẽ có chỗ lên chỗ xuống. Nắm bắt được luồng khí cơ huyền ảo này sẽ có thể đem đến rất nhiều tác dụng không ngờ, gia tăng tỷ lệ đột phá chỉ là một trong những diệu dụng.

Bất quá, lấy tích lũy của hắn thì việc này dường như có chút lo bò trắng răng?

Phảng phất nhận ra nghi hoặc của hắn, Bình lão lão lại nói tiếp:

“Thực ra với tích lũy của tiểu tử ngươi, việc này là không cần thiết. Vậy nên hôm nay mục đích chính của chúng ta không phải để ngươi gia tăng tỷ lệ đột phá, mà là để cho ngươi thử...”

“Lĩnh ngộ một loại tân Ý cảnh!”

“Tân Ý cảnh?” Lê Thanh Vũ giật mình, sau liền lộ ra vẻ chợt hiểu.

Khuy Minh Chân Kinh bên trong hàm chứa Khuy Minh Tâm Pháp, đây là một môn tâm pháp có khả năng giúp tu luyện giả nâng cao khả năng lĩnh ngộ của bản thân.

Sự lĩnh ngộ này sẽ càng được đề thăng đột ngột khi tiến vào trạng thái đột phá đại cảnh giới, bởi vì lúc đột phá cũng là lúc tâm thần ý chí toàn bộ thăng hoa, nội có bão nguyên thủ nhất, ngoại có thiên địa cảm ứng, tự nhiên cũng có thể trở thành nền tảng để lĩnh ngộ tân Ý cảnh.

Bất quá thông thường không phải ai cũng chú ý được điểm này, đa phần đều là tự nhiên tạo hóa, Khuy Minh Tâm Pháp cũng chỉ là tập trung ý niệm để duy trì trạng thái hòa hợp giữa tất cả nhưng thứ này, mà như vậy lại còn phải nói đến điều kiện tu tập của Khuy Minh Chân Kinh.

Bởi vì các tác dụng phụ của Ý cảnh không được khắc phục, mà để tu tập lại yêu cầu nhiều loại Ý cảnh riêng biệt, điều kiện nhập môn căn bản nhất của Khuy Minh Chân Kinh chính là sở hữu ý chí đủ mạnh, cộng thêm một phần sức mạnh tâm linh.

Điều này đối với Lê Thanh Vũ, người sở hữu nhị giai Cung Mệnh cùng bán Thần Thông ý chí lại mang phế thể hoàn toàn chính là tuyệt phối.

Phù hợp tới mức có chút không còn là trùng hợp...

Đây dường như cũng là một phần lý do sư phụ đem hắn rời khỏi cảng cùng phạm vi cận cảng Ly Nguyệt, Lê Thanh Vũ thầm nghĩ.