Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 2 Chương 7: Thiên hạ không tiệc tàn




Quyển 2 Chương 7: Thiên hạ không tiệc tàn

“Ngươi định gia nhập Cổ Hoa Phái sao? Chuyện là như nào?” Cả ba người sau đó đều ngạc nhiên, ngay cả người vốn đã biết trước tương lai cốt truyện như Lê Thanh Vũ cũng không ngoại lệ.

Chủ yếu là hắn không ngờ được chuyện sẽ sớm như vậy, vốn tưởng là phải đến năm đối phương tầm 10 hay 11 tuổi mới bắt đầu học nghệ.

“Chuyện này, kỳ thực còn muốn nói từ Thanh Vũ đại ca.” Xingqiu bỗng cười lên mấy tiếng.

“Ta?” Mặt mũi Lê Thanh Vũ ngập tràn nghi hoặc.

Xingqiu bỗng không đáp mà lại đứng dậy, cũng ra hiệu cho hắn đứng lên theo.

Bỗng đột nhiên, kình phong kéo qua!

Mũi kiếm của Xingqiu đột nhiên chỉ cách mi tâm của Lê Thanh Vũ đúng một tấc, mà hắn trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ mỉm cười, khẽ tán thưởng:

“Không tồi, đã có thể coi như tiểu thành.”

“Đại ca vì sao không tránh?” Xingqiu thấy vậy ngạc nhiên hỏi.

“Nói thật, ngươi vừa có động tĩnh, ta liền biết ngươi định làm gì, đã nắm giữ bao nhiêu phần tinh túy của một chiêu Bách Tinh Xuy Thủy này, lại cũng biết rõ chiêu này như nào, tự nhiên liền an tâm mà đứng đấy, sao phải tránh?” Lê Thanh Vũ đáp thản nhiên.

Xingqiu gật gù mấy hồi, liền lại ngồi xuống cất kiếm đi nói:

“Phải, chính là nhờ có chiêu kiếm kỹ Bách Tinh Xuy Thủy mà đại ca dạy ta đó.”

Hắn sau đó bắt đầu bình tĩnh giảng giải nguyên do:

“Được đại ca dạy cho một chiêu kia vào mấy ngày sau Tết Hải Đăng, ta liền háo hức tập luyện, cũng phát hiện chiêu thức này thật sự quá diệu, tốt hơn rất nhiều các chiêu thức mà vị cựu sư phụ kia của ta giáo ta nhiều, mặc cho ta căn bản cũng không quá rõ ràng lý do từ đâu.”

“Được truyền thụ đầy đủ cả chiêu thức lẫn nội dung áo nghĩa bên trong, lại thêm đại ca nhiều lần tự mình hướng dẫn, mà ta tư chất không tồi, đó là tự nhận, rất nhanh đã nhập môn, cách đây tầm hai tháng trước còn đến được đăng đường nhập thất. Bất quá đây cũng là lúc biến cố tới.”

“Mặc dù đã cố gắng không để lộ ra trước mặt vị cựu sư phụ kia, đây là điều mặc dù đại ca không dặn nhưng ta vẫn tuân thủ, nhưng cuối cùng vào một tối nọ khi ta đang tự tập kiếm pháp trong võ trường thì cựu sư phụ do quên mấy quyển kinh thư trong tay nải bỗng lại quay lại, mà ta cũng không thể kịp phát hiện ra khí tức của Tiểu Thừa cảnh, cuối cùng bại lộ.”

“Lúc đầu hắn giận lắm, nhưng về sau không biết như nghĩ tới điều gì mà lại bảo ta tỷ thí cùng hắn, dùng chính là chiêu kia, đương nhiên sẽ hạ cảnh giới ngang nhau.”

“Ta đáp ứng, cũng dẫn tới tình huống hiện tại.”

“Là do ngươi thua sao?” Chongyun tò mò hỏi.

“Không, là do ta thắng, thắng trong không tới một phần mười nén hương! Thi triển chiêu này không tới ba lần, kiếm của ta đã dừng trước mi tâm của đối phương.”

Nói đến lời này, Xingqiu lại liếc mắt nhìn qua Lê Thanh Vũ. Hắn giờ đã là Võ Giả cảnh, cũng biết được yêu cầu nhỏ của bản thân đã nhận lấy được đại lễ như nào.

Ngoại trừ việc chiêu này về căn bản vẫn còn dùng được rất tốt ở Võ Giả cảnh, nó còn là một tuyệt kỹ đỉnh tiêm của Võ Đồ cảnh mà nhân gian hiếm có, áo nghĩa bên trong tinh diệu tới mức hắn mới chỉ nắm giữ đăng đường nhập thất mà lại đánh bại được vị cựu sư phụ kia, mặc dù hai bên là đồng cảnh giới nhưng với nhãn lực của Tiểu Thừa cảnh mà vẫn còn không nhìn thấu được chiêu này, tự nhiên chứng minh nhiều điều.



Môn võ kỹ Sơ Luyện cấp này, thậm chí còn quý giá hơn rất nhiều Tinh Thông cấp, vậy mà đối phương lại dễ dàng cho bản thân như vậy, này là một ân tình không nhỏ dù là đối với thân phận Phi Vân Thương Hội nhị thiếu gia của hắn.

Hơn nữa, nó còn mang tính cá nhân.

Hai người Chongyun cùng Hu Tao suy nghĩ không khỏi có mấy phần đồng dạng, cũng nhìn qua Lê Thanh Vũ, người mà lúc này vẫn đang giữ nguyên vẻ mặt cà lơ phất phơ của bản thân.

“Sau khi ta thắng hắn...” Xingqiu bắt đầu kể tiếp: “Hắn liền lại vô cùng tức giận mà đi tìm phụ thân ta, dường như định đòi công đạo gì. Có vẻ như không ngoài mấy lời nếu đã có người dạy giỏi thế rồi thì sao còn nhờ hắn, lại trách ta tự ý học ngoài không nói với sư phụ, sau còn lại nói là không tiếp tục dạy nữa...”

“Quả đúng là một tên lằng nhằng, chủ yếu chắc là biết bản thân đã không còn giá trị gì nên định vòi vĩnh lần cuối, với lại ta khi đấy cũng đã đột phá đến Võ Giả cảnh, tự nhiên tầm quan trọng của hắn lại giảm xuống một bậc.”

“Xingqiu!” Chongyun bên cạnh mở miệng, ngữ khí có chút lo lắng.

Thường ngày Xingqiu kính trên nhường dưới, ngôn ngữ lễ độ vô cùng, nay lại nói với giọng mỉa mai thẳng thắn như này quả thực hơi bất thường.

Xingqiu khoát tay:

“Không cần lo, quân tử hành lễ quân tử, một ngày vi sư chung thân vi phụ ta cũng biết. Nhưng hắn thực xứng là sư sao? Quan hệ giữa hai bên chỉ là tiền trao cháo múc, hắn còn răm rắp nghe lời phụ thân ta không dạy dỗ ta bất kỳ chiêu thức nào, căn bản cũng là qua loa, có mỗi tâm pháp nội công có thể dưỡng sinh là còn chú ý khá nhiều, này hẳn cũng là phụ thân ta dặn.”

“Vướng víu nhiều thứ như vậy, còn có thể gọi là sư đồ thuần túy sao? Lại còn nhìn thái độ của hắn lúc cuối...Thực đáng thất vọng....”

“Nhưng ngươi vẫn xưng hắn là sư phụ.” Lê Thanh Vũ một bên bỗng điểm ra.

“...Lại không thể khác, dù sao hắn cũng có công dạy ta tu luyện, dù chỉ là trong thời gian một năm.”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng quen biết đã lâu, cả ba vẫn nghe ra chút buồn phiền.

“Biết được chuyện này, ta liền lập tức nói luôn với phụ thân, không muốn học tại gia như này nữa, muốn đi bái nhập một tông môn nào đó. Trải qua một hồi nài nỉ níu kéo cùng thỏa hiệp, cuối cùng phụ thân cũng nhượng bộ, lại làm ra vẻ không nỡ bảo sẽ hỗ trợ ta bái vào Cổ Hoa phái. Chỉ là môn phái này hiện đang như nào, hẳn các ngươi còn rõ ràng hơn ta.”

Hu Tao, Chongyun cùng Lê Thanh Vũ nghe vậy đều thở dài. Lấy xuất thân của ba người bọn họ đương nhiên rõ ràng gốc tích cùng tình trạng hiện nay của Cổ Hoa phái.

Đây là một môn phái cực kỳ cổ lão trong giang hồ, đã tồn tại kể từ lúc những ngày đầu của Ly Nguyệt đến tận bây giờ, từng sở hữu thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Vị chưởng môn đầu tiên của phái này, cũng là tổ sư, Cổ Hoa Tiên Nhân chính là một trong những người hiếm hoi phi thăng thành công, cuối cùng trở thành Thiên Nhân tại chín tầng trời, xuống nhân gian gọi Tiên Nhân.

Khi vị này còn tại thế và kể cả một thời gian dài sau đó, Cổ Hoa phái vẫn như mặt trời ban trưa, là võ lâm Bắc Đẩu lúc bấy giờ, hàng đầu bên trong Võ gia, địa vị không thua kém gì gia tộc của Chongyun bên trong Huyền gia.

Chỉ là tuế nguyệt không buông tha bất kỳ thứ gì, hùng mạnh như Cổ Hoa phái, cuối cùng vẫn đấu không lại sự tàn khốc của thời gian.

Một môn phái siêu nhất lưu không thua kém gì Vãng Sinh đường cùng Huyền gia Tứ Đẩu chính nam, nay đã rớt xuống hàng nhị lưu thậm chí tam lưu, tuy không nói hạng chót nhưng đã mất gần như toàn bộ tiếng nói của bản thân trong Võ gia, so với địa vị lúc trước cách nhau một trời một vực.

Rất nhiều đệ tử trong phái thậm chí còn không nắm vững được công pháp võ học của tông môn, đều chỉ giỏi mấy trò tạp kỹ lấy đó làm mưu sinh.



Bất quá nói đi cũng phải nói lại, có thể truyền thừa hơn hai trăm đời mà vẫn còn tồn tại với tư cách giang hồ môn phái, này cũng đã là thành tựu đáng làm người kinh ngạc. Nhiều cổ phái khác sớm đã bị hủy diệt không phải trong tranh đấu giang hồ thì là bởi lượng kiếp.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, kinh biến lượng kiếp suốt hàng ngàn năm tuy từng gây ra tổn hại thương gân động cốt cho môn phái này, nhưng truyền thừa chính yếu vẫn chưa hề đứt đoạn, nội tình ngàn năm vẫn còn đó, nay chỉ thiếu chính là...

Nhân tài.

Mà Xingqiu, người có thể lĩnh ngộ được truyền thừa Thương và Kiếm của Cổ Hoa Tiên Nhân, chính là vị nhân tài đó.

Lê Thanh Vũ cười thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn làm ra vẻ trầm ngâm, đang định an ủi gì thì Xingqiu ở phía đối diện đã lại nói:

“Bất quá thực ra cũng không vấn đề, ta cũng thích mấy trò tạp kỹ đấy của bọn họ.”

“Hơn nữa, có thể được ra ngoài một chuyến chung quy cũng tốt chứ? Có thể tận mắt nhìn xem giang hồ này là như thế nào.” Hắn cảm khái, nhưng trong lời còn chứa thâm ý, bất quá dường như chỉ mình Lê Thanh Vũ hiểu được.

“Giang hồ không tại bên ngoài, mà là tại lòng người.” Lê Thanh Vũ cười nói.

“...Không hổ là Thanh Vũ đại ca, tùy thời đều có thể thốt lên những câu chữ khiến người ta phải suy ngẫm. Ta hẳn sẽ nhớ ngươi lắm đây. Quy củ của Cổ Hoa phái ta cũng đã hỏi được, chỉ có đệ tử nội môn mới có thể tự do ra ngoài hoặc về thăm nhà, còn lại hai năm mới được một lần, lại có thời gian hạn chế.”

“Đường sá giữa Mẫn Lâm cùng cảng Ly Nguyệt xa xôi, thời gian này trên căn bản không đủ để ta về cảng trừ khi sử dụng Truyền Tống trận, nhưng loại mấy ngàn dặm như này nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Mặc dù do sử dụng kim tài làm ta có thể lập tức trở thành đệ tử ngoại môn, tu vi cũng đủ điều kiện, nhưng muốn trở thành đệ tử nội môn hẳn cũng mất thời gian mấy năm. Do vậy cũng không biết lần tiếp theo ta có thể gặp mọi người là khi nào.” Xingqiu lắc đầu.

“Tự tin lên chút, tư chất của ngươi cũng không tồi, ngày này đến cũng nhanh thôi. Trước khi đi ngươi còn có điều gì tiếc nuối?” Lê Thanh Vũ nói với giọng khích lệ.

“Tiếc nuối... chỉ có mỗi một, đó là không thể đánh bại được Thanh Vũ đại ca dù dùng cả bố cục ngày hôm nay.” Xingqiu cười đáp.

“Thế thì đó sẽ là tiếc nuối cả đời của ngươi rồi. Nói đi cũng nói lại, làm bố cục với mô phỏng phản ứng của ta hẳn cũng vất vả không ít?”

Nhưng Xingqiu nghe vậy lại lắc đầu:

“Không phải do ta nghĩ, mà là do nàng nghĩ.”

“Hu Tao?” Lê Thanh Vũ ngạc nhiên, liền quay sang người bên cạnh.

Bởi vì bố cục vừa xong yêu cầu một sự hiểu biết nhất định với tính cách của hắn, vậy nên hắn mới tưởng là do Xingqiu làm, cuối cùng người đứng đằng sau lại là Hu Tao, làm hắn thực sự bất ngờ.

Không ngờ nàng mới là người hiểu rõ hắn nhất trong cả hội.

Chỉ là lúc này nhìn đến nàng lại thấy một cảnh mặt ủ mày chau, qua mấy khắc lại thấy Hu Tao bỗng thở nhẹ ra, nói:

“Vậy sao, ta cứ tưởng ta là người duy nhất cần phải tạm thời từ biệt cả bọn chứ?”

“Hử?” Lần này lại đến lượt bọn Xingqiu ngạc nhiên, chỉ có Lê Thanh Vũ lại lộ vẻ như vừa hiểu ra:

“U Hỏa sao?”



Hu Tao dường như cũng không bất ngờ việc đối phương trực tiếp tìm ra nguyên nhân, gật đầu đáp:

“Đúng vậy. Ta nay đã tám tuổi, cảnh giới đầy đủ, hiện cũng đã bắt đầu phải tu tập môn bí pháp này, trước có nài nỉ gia gia xin kéo dài nhưng vẫn không được, bởi một khi tu tập nó sẽ rút đi hơn tám thành thời gian có thể được đi ra ngoài.”

“Gia gia ngươi làm vậy là đúng, Vãng Sinh đường các ngươi thủ đoạn nổi tiếng cùng mạnh nhất chính là Nghiệp Hỏa, mà U Hỏa nhược tiểu về căn bản có thể làm dẫn dắt, tự nhiên tiếp xúc càng sớm càng có lợi.” Lê Thanh Vũ một bên lại nói, dẫn đến nàng trừng mắt nhìn hắn.

“U Hỏa... là gì vậy, nghe có vẻ rất lợi hại?” Xingqiu thắc mắc.

“Tụ tập Huyền Âm chi Khí chưa thể kết tinh, lại tán phát nó bản chất, nói cách khác là thiêu lên. U Hỏa luyện hóa giả, ngày không sợ dương tối không sợ âm, đi giữa quần ma như chốn không người, càng không sợ âm khí nhập thể. Các Huyền gia chủ trừ tà phần đa đều có thuật pháp tương tự, nhưng so sánh giữa hiệu quả cùng giá cả phải bỏ ra thì U Hỏa lại đứng đầu.” Lê Thanh Vũ giải thích.

“Ra vào âm dương, không nhìn âm khí, lợi hại vậy sao? Có cách nào để ta cũng được học không?” Xingqiu nghe ngữ khí của đối phương bỗng thấy đây dường như không phải bí mật gì, nửa thật nửa đùa hỏi.

“Có, nếu như ngươi có thể chịu đựng cạnh mỗi ngày chui vào quan tài ngủ, bên cạnh sắp đặt tầm ít nhất 50 bộ tử thi.” Lê Thanh Vũ nhún vai:

“Đấy là đạt điều kiện đối Huyền Âm chi Khí, lại nói đến còn cần tìm nguyên liệu cùng thể chất thích hợp, không phải ai cũng luyện hóa được loại lửa này, sau đó còn cần thiết một vị hộ đạo ở gần đất có kiến thức đối U Hỏa để thi thuật, trận pháp phòng ngừa âm khí phát tán đồng thời ngưng tụ.... Làm được hết những thứ đấy, ta dám chắc là phương pháp luyện hóa U Hỏa Vãng Sinh đường hẳn cũng sẽ không keo kiệt mà bán cho ngươi.”

Xingqiu lúc này đã nào có thèm nghe hắn nói đoạn sau, sự tập trung vốn đã đổ dồn hết về phần trước, hai mắt trợn trắng, lại quay sang nhìn Hu Tao như gặp thiên nh- nhầm, gặp quỷ giữa ban ngày.

“Hửm, tự nhiên nhìn ta làm gì?” Hu Tao thấy vậy hỏi với ngữ khí không hiểu, dường như trong mắt nàng việc ngủ trong quan tài xung quanh chất đầy t·hi t·hể cũng không phải việc gì ghê gớm lắm, nàng chỉ quan tâm đến việc nó rút đi thời gian chơi bời của nàng.

“Không, không có gì.” Xingqiu vội lắc đầu, trước hắn tuy có biết gia cảnh đối phương song cũng không ngờ được đến sự khủng bố này, cái tên Hu Tao tại sổ sách trong lòng lại càng được đánh thêm mấy phần ghi chú, đó là tuyệt đối không thể đi quá giới hạn.

“... Ta cũng... có việc bận.” Bất ngờ ở bên cạnh lại xuất hiện một thanh âm, chính là Chongyun, người nãy giờ đều không nói gì.

“Ngươi? Ngươi chắc chỉ có luyện vẽ phù lục hay kiểm tra pháp bảo gì đó thôi đúng không? Đấy thì có khác gì hằng ngày.” Xingqiu nghe vậy liền không lưu tình nói, quen biết bao lâu nay hắn cũng đã nắm rõ tính cách của đối phương, liền đoán là do Chongyun thấy cả hai người mình đều nói, bản thân lại không có gì nên cảm thấy lạc lõng, không tự chủ được chêm vào.

Chongyun nghe đến vậy mặt lại đỏ lên do ngượng ngùng, bất quá Lê Thanh Vũ lại ở một bên nói:

“Cũng không hẳn. Hắn hiện đã là Trúc Cơ kỳ ngũ trọng, rất có thể gia tộc muốn hắn bắt đầu luyện hóa Thánh Di Vật hoặc nâng cao trình độ phù lục, điều này sẽ tiêu tốn không ít thời gian, nói bận đột nhiên cũng là có thể hiểu được.”

“Ra vậy. Xin lỗi vì đã hiểu lầm ngươi.” Xingqiu nghe xong liền gật gù, nhanh chóng thừa nhận bản thân sai mà xin lỗi Chongyun, nhưng này lại khiến mặt đối phương càng đỏ.

Bởi vì thực ra, Chongyun đúng là chỉ muốn nói chêm vào, nhưng nghĩ lại lời của đại ca lại hợp tình hợp lý, cuối cùng cũng không chối được, thậm chí còn cảm thấy đây đúng là chuyện sắp xảy ra.

Thảo luận đến đây, bộ ba đều cảm thấy trong lòng trùng xuống. Dựa theo tình huống này thì việc cả hội phải giải tán không phải tạm thời mà là một thời gian rất lâu cũng không phải hão huyền mà đã được ấn định.

Buồn phiền nhất chính là Xingqiu, hắn vốn tưởng nếu trong thời gian mình đi thì dù có đi 3, 4 năm nhưng cả hội vẫn giữ nguyên thì có lẽ khi hắn về cũng không có việc gì, nhưng như này thì đã tương đương tan đàn xẻ nghé.

Bọn hắn quen biết nhau hai năm còn chưa tới, sau mấy năm ít liên lạc liệu có còn có thể như cũ chăng? Đương nhiên bọn hắn chắc chắn vẫn sẽ gặp lại, chỉ là lúc đó càng thiếu đi mấy phần bằng hữu thuần khiết, càng nhiều mấy phần lợi ích cùng tính toán, này có phải điều hắn muốn?

Không chỉ Xingqiu mà ngay cả Hu Tao cùng Chongyun ngồi kế bên đều có suy nghĩ như vậy, không khí nhanh chóng trở nên trầm mặc.

Chỉ có một mình Lê Thanh Vũ là vẫn còn đang ngồi cười tủm tỉm.

“Vậy còn ngươi, Thanh Vũ đại ca? Ngẫm lại thì hình như chỉ có ngươi không bận việc nhà gì?” Nhận thấy điều đó, Xingqiu thấy khó hiểu liền hỏi.