Quyển 2 Chương 9: Đột phá!
Lê Thanh Vũ ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn phía trên Thiên Lương đỉnh, lưng tựa Tây Bắc, mặt hướng Đông Nam, hai mắt khép hờ.
Cách đấy không xa, Bình lão lão vẫn ngồi cạnh bàn trà, vừa quan sát vừa hộ pháp cho đệ tử của mình, trên bàn còn có Telos lúc này đã được bò ra.
Thở ra một hơi sâu, Lê Thanh Vũ mở ra hai mắt, từ bên trong phản chiếu lại từng đoạn sơn mạch bạt ngàn trước mặt, khí thế kéo lên đến ngút trời, như rồng ngủ cuộn mình.
Lại hướng lên trên, nơi này hôm nay dương quang ngập tràn, mây trôi lững lờ lại như có một cỗ khí cơ tùy thời xoay chuyển, phủ xuống khí thế sơn hà bên dưới, tự nhiên đem lại một cỗ cảm giác bao la hùng vĩ.
Gió không thổi, mây không phun, nhưng hắn dường như vẫn có thể nhìn ra được sự chuyển động của thiên địa, của càn khôn vạn tượng.
Thiên địa động, tâm ta động!
Khí huyết trong người dần nương theo cỗ khí cơ huyền diệu này bắt đầu vận động, dần trở nên ấm sau lại nóng, chẳng mấy chốc đã không khác gì nhiệt hỏa trong lò nung, di chuyển không ngừng khắp toàn thân, xung kích từng huyệt đạo, kinh mạch một.
Đây chính là giai đoạn mấu chốt đầu tiên trong việc đột phá Võ Giả cảnh, được gọi là Dung Mạch!
Nhân thể có kỳ kinh bát mạch, lại có tam bách lục thập huyệt đạo chính, lại biện luận sinh tử song phân, sinh mạch không tới ngàn, tử mạch lại quá vạn, từ đấy hợp thành hệ thống chu thiên, nội gọi tiểu vũ trụ, này viết càn khôn chi bí.
Võ Đồ cảnh muốn đi đến cuối sớm đã ngưng tụ viên mãn khí huyết khắp toàn thân, nội lực đều có thể tại từng chỗ bất kỳ bộc phát, cuối cùng lại vẫn chưa làm được liên thông tất cả, dù thế nào cũng không trọn vẹn, lại không thể tự hành diễn sinh liên hợp.
Chỉ có khi cả người bão nguyên thủ nhất, vạn mạch quy nguyên nơi đan điền khí hải, thể nội liên thông bên ngoài lại hộ tự thân, mới có thể ngưng tụ nguyên khí toàn thân lại làm một, từ đấy hình thành Chân Khí.
Giai đoạn này gọi Bão Nguyên!
Chẳng mấy chốc Lê Thanh Vũ cũng đã tới được giai đoạn này, nhưng mặc dù đã liên thông được nguyên khí toàn thân, hắn vẫn chưa vội vàng ngưng tụ lại ngay, mà lại dựa theo Khuy Minh Chân Kinh bắt đầu vận dụng Ý cảnh, ấn ký thủy lãng trước mi tâm cũng theo đó sáng lên.
Từng tia Thủy nguyên tố dần bay ra từ ngọc bội Tịnh Thanh Kim hắn luôn đeo trước ngực, dần kết thành một vũng nước dưới chân hắn, sau một hồi đã hiện ra hình bồ đoàn, phần rìa lơ lửng trên không trung, không nhiễm bụi phía dưới.
Bồ đoàn ngưng hình, khẽ xoay chuyển một vòng, như hoa sen duỗi cánh, bọt nước một tia không có, trở thành một vùng nước tĩnh lặng khuôn viên ba trượng, lấy Lê Thanh Vũ làm trung tâm.
Gió mạnh trên đỉnh núi thổi mạnh qua, mặt nước không tia gợn. Tâm này vừa động niệm, thủy diện liền không tĩnh, dáo dác bốc lên mấy đường sóng.
Hạo Hãn Tịch Hải, là tĩnh mà cũng là động!
Sóng nước kết thành các đồ án kỳ dị, từng tia Thủy nguyên tố từ đấy bay ra, dần dần theo từng phương hướng góc độ khác biệt tiến vào cơ thể của hắn, chảy xuôi theo kinh mạch mà di chuyển tới đan điền, nơi nguyên khí đang chưa ngưng tụ hoàn toàn, nhuộm lấy đoàn vụ khí đó thành một màu lam.
Cả quá trình không một tia chậm trễ, tự nhiên mà thành, đâu đó nhìn ra mấy tia ý vị của thiên nhân hợp nhất.
Cuối cùng, vụ khí dần trong suốt, chỉ có lam sắc dư mang còn tại, đến đây giai đoạn Bão Nguyên cũng đã kết thúc, nguyên khí toàn thân hắn đã được chuyển hóa thành Chân Khí, giờ bắt đầu giai đoạn ba.
Xung Khí!
Ý niệm chưởng khống tia tân sinh Chân Khí này, dùng nó quán luyện toàn thân!
Theo Nhâm mạch tới Đốc mạch, lại từ huyệt Thái Dương phổ xuống, toàn thân Lê Thanh Vũ trên dưới đều được thứ lam sắc chân khí này cọ qua, nhìn từ ngoài cả người không khác gì đang phát ra thứ ánh sáng màu xanh, chỉ có mơ màng chút tia huyết khí còn lại.
Đương nhiên để quán luyện toàn thân, ngần này Chân Khí là không đủ. Vậy nên từ khi giai đoạn ba bắt đầu, vùng nước kia đã dần thu nhỏ, lại dần như thủy triều trào dâng chạy vào cơ thể hắn.
Tinh tế chưởng khống đã không còn, nay chỉ là bộ phàm thai tham lam đang khát cầu năng lượng.
Lại một thời gian trôi qua, Lê Thanh Vũ mới thở ra một hơi dài, khí ra như thổ vụ, xung quanh một tia nước cũng đã không còn, đều đã được hắn hấp thu toàn bộ.
Quá trình đột phá kết thúc.
Hắn tấn thăng Võ Giả cảnh thành công, thậm chí còn dưới tích lũy sâu đậm tại Võ Đồ cảnh viên mãn, nhất khí xung quan đến thẳng Võ Giả nhất trọng!
Lực lượng cuồng bạo đang tuôn chảy trong huyết mạch, các cảm nhận của giác quan với các sự vật bên ngoài tăng mạnh, toàn thân tinh thần sung mãn, não hải một mảnh thần thanh, sảng khoái làm hắn chỉ muốn ngửa đầu lên hét dài một tiếng.
Nhưng là, giờ vẫn không được, đột phá cảnh giới chỉ là một phần việc hiện tại.
Hai mắt lại đổi trở về màu đen tuyền sâu thẳm, dường như cuộn lên từng tia ý vị cổ quái đằng sau, này thể hiện cho việc Quan Nguyên chi Nhãn đã được thúc giục đến cực hạn.
Hai mắt nhìn lấy mảnh sơn mạch trước mặt, trải dài dù cho thị giác đã được tăng cường vẫn không nhìn thấy được điểm cuối như cũ, phần đuôi vô biên như nối thẳng tới thiên nhai, khẽ thả lỏng tâm thần cảm nhận những loại Ý cảnh gần với hắn nhất.
Đầy trời Vân Tiêu chi Ý, rạng rỡ Thái Dương chi Ý, lạnh lẽo Hàn Phong chi Ý, bạt ngàn Sơn Hà chi Ý....
Các Ý cảnh tới rồi đi như các tâm niệm chợt sinh chợt diệt, mấy chốc đã lại về cõi vô định, dư vị không đọng lại.
Đến cuối cùng, Lê Thanh Vũ bỗng có cảm giác tâm động, liền điềm nhiên hướng theo cảm giác này mà nhìn nhận.
Hắn bỗng có cảm giác bản thân là núi cao, vạn cổ vẫn đứng vững ngắm thương hải tang điền, thưởng cái cái giác thế gian xoay vần khi nhật nguyệt luân chuyển, khắc ghi sâu từng đoạn từng đường tuế nguyệt trên thân, quan sát khung cảnh tuyệt mỹ mỗi ngày do thiên địa này sinh ra, cảm nhận khí cơ địa mạch biến chuyển....
Vô cùng vô tận hàm ý ẩn giấu bên trong Ý cảnh hướng hắn truyền tới, tâm linh chi hải hơi lóe lên quang mang, hắn biết được đây chính là Ý cảnh của ngọn Thiên Lương đỉnh này.
Thiên Lương đỉnh là một trong các ngọn núi cổ lão nhất của Nham quốc, thậm chí đã từng tồn tại trước cả khi Nham quốc Ly Nguyệt xuất hiện, thời kỳ Tuyệt Vân giản phần dưới còn chìm sâu dưới nước nó đã là một đỉnh núi, từ đó đến nay trải qua rất nhiều trận chiến vẫn may mắn còn sót lại.
Tư lịch cổ lão, vô số năm tháng của Nham quốc cùng các nền văn minh khác đều có thể thấy được qua bóng dáng của nó.
Cái tên Thiên Lương đỉnh cũng đến từ đấy, ý chỉ nỗi thê lương của trời già, nhưng người phàm không thấu được tận trên kia, chỉ có núi cao làm đối chứng.
Chúng sinh có linh, vạn vật có linh, chỉ cần mở rộng tấm lòng liền có thể cảm thấy linh của vạn vật.
Dựa vào lĩnh ngộ được tăng lên trong nháy mắt, Lê Thanh Vũ đã bắt lấy được huyền cơ này, tâm thần như hòa cùng tòa núi cao mình đang ở phía trên, lâm vào đốn ngộ.
Hắn ngộ thấy, một sự kiên cường cứng rắn tuyên cổ không thay đổi, vạn thế không di dịch, mặc cho vô số năm trước bị thủy hà bao phủ ăn mòn...
Khí thế của Lê Thanh Vũ bỗng đột nhiên lại hướng lên trên mà phát, phảng phất ngoan thạch vạn năm.
Hắn ngộ thấy, một cỗ t·ang t·hương ngấm vào từng tấc trong cơ thể, ẩn giấu từng tiếng thở dài không dứt, thấy qua non sông tươi đẹp, thấy qua t·hiên t·ai hủy diệt, thấy qua chư Thần ân uy, chư Tiên huyền pháp, chư Nhân cố sự...
Hai con ngươi của Lê Thanh Vũ phát ra khí chất ngày càng thâm thúy, cuộn dần vào trong, thấy không được hồi kết hay điểm khởi đầu, hợp lại một mảnh dài đằng đẵng.
Hắn ngộ thấy, Ý cảnh này gọi, Nhược Thủy Cổ Sơn!
Sau lưng Lê Thanh Vũ, mơ hồ có từng tia khí cơ huyền diệu hợp lại thành hư ảnh một tòa núi cao, bễ nghễ tuế nguyệt, mi tâm phía trước gần ngưng tụ thêm một đạo tân ấn ký, mơ hồ không thua kém gì đạo ấn ký thủy lãng kia.
Hắn ngộ thấy,....
....Ý cảnh này không thích hợp hắn!
Khí thế đang lên của Lê Thanh Vũ bỗng như diều đứt dây, ánh mắt thâm thúy thoắt cái đã không thấy, hư ảnh cao sơn đằng sau cũng lập tức phá toái, theo đó đạo tân ấn ký trước trán kia cũng mờ đi rồi biến mất, phảng phất chưa từng tồn tại.
Tâm thần tương liên nháy mắt bị cắt đứt, hắn khặc ra một ngụm máu, khí tức toàn thân suy giảm.
Đây là di chứng nếu lĩnh ngộ tuyệt đỉnh Ý cảnh mà cắt ngang.
Biến cố này Bình lão lão cũng không thể ngờ tới, tưởng rằng mọi chuyện đã mười phần chắc chín nào ngờ vẫn xảy ra chuyện như này, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương đưa tay ra duỗi một chỉ, tức khắc khí huyết đang nhộn nhạo của Lê Thanh Vũ lập tức tĩnh chỉ lại, hô hấp cũng dần ổn định.
Bất quá đối với tâm thần đang xao động kia, nàng lại vô kế khả thi, chỉ có thể lấy ra một viên đan dược bồi bổ tâm thần đưa cho đối phương, vừa đưa vừa hỏi:
“Thanh Vũ, ngươi có sao không?”
“Bẩm sư phụ, không có vấn đề gì.”
Khóe miệng còn vương máu, từ trên mặt thấy được mấy tia xơ xác cùng chật vật, nhưng ánh mắt Lê Thanh Vũ lại thanh minh vô cùng, hắn khẽ lắc đầu đáp:
“Đến giây phút cuối ta sử dụng bí pháp bên trong Khuy Minh Tâm Pháp ngưng tụ tâm kiếm niệm trảm đứt tâm thần tương liên, thành thử ra tâm thần cũng không bị tổn thương quá nặng, điều tức phục thần một hồi sẽ hết, chỉ có mấy tia chấn động sinh ra dẫn đến khí huyết nghịch lưu, phụt ra ngụm máu kia xong cũng đã đỡ nhiều rồi. Thành thử ra viên đan dược này sư phụ cứ thu lại đi.”
“Không được, ngươi lĩnh ngộ Ý cảnh vừa xong cũng là Truyền Thuyết phẩm, tuy đã kịp thời cắt ngang nhưng không biết được có lưu lại di chứng hay không, tổn thương tâm thần là thứ khó chữa trị nhất, phục dụng viên Phục Thần đan này đi!” Bình lão lão nghe thế lại nói, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng không có chỗ khoan nhượng.
Lê Thanh Vũ biết không thể chối được cũng đành nhận lấy làm lễ tạ xong rồi phục dụng. Người mình mình tự biết, hắn đúng là cảm thấy bản thân không việc gì nhưng đây là một mảnh hảo tâm của sư phụ hắn, với lại cũng có thể sư phụ hắn nói có lý về việc có những di chứng gì mà hắn chưa nhận ra được, phục dụng thứ này liền là ổn thỏa nhất.
Thực ra lấy trí tuệ thường ngày của hắn, vốn đã lập tức phục dụng luôn bất kể bản thân cảm nhận như nào để đề phòng, nhưng do hắn vừa lĩnh ngộ Ý cảnh Nhược Thủy Cổ Sơn xong nên nhất thời vẫn đang chịu tác dụng phụ, trong trường hợp này chính là tính cố chấp cùng cậy mạnh.
Lại qua thời gian một nén hương, thấy tên đệ tử của mình đã điều tức ổn thỏa, Bình lão lão lúc này mới hỏi:
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy, ta dòm thấy hỏa hầu hàm ý trong Ý cảnh của ngươi cũng đã đủ, hoàn toàn có thể nhập môn, vậy sao cuối cùng lại dừng lại? Thậm chí tự cắt ngang tâm thần?”
“Bởi vì nó không phù hợp ta.” Lê Thanh Vũ đáp, khóe miệng thủy chung giữ nguyên vẻ cười nhẹ.
Bình lão lão nghe vậy bỗng hơi trầm lặng, sau đó lại hỏi với ngữ khí sâu kín:
“Nhưng nó là Truyền Thuyết phẩm đấy. Dù có lấy tư chất của ngươi thì cũng thuộc về có thể ngộ mà không thể cầu.”
Lê Thanh Vũ khẽ gật đầu. Hắn rất rõ ràng, bản thân là dựa vào sự lĩnh ngộ gia tăng trong nháy mắt cộng với khí cơ tập trung của địa mạch Nham quốc hợp thêm chút Tiên cơ huyền ảo phát tán từ Bình lão lão phía sau cùng tích lũy sâu đọng của ngọn Thiên Lương đỉnh này, vô số điều kiện chồng lên nhau mới đến được Truyền Thuyết phẩm, hoàn toàn không có đơn giản như nhìn qua vậy.
Chỉ là, hắn sau đó vẫn đáp:
“Hợp tâm, Ý dù nhỏ cũng có thể thành lớn. Bất hợp, Ý dù lớn cũng bằng thừa, ngược lại chỉ là trở ngại.”
Lời nói rất rõ ràng, tâm linh là gốc của con đường tu luyện. Ý cảnh chính là từ ý chí bộc phát trên nền tảng tâm linh, tự nhiên yêu cầu tính phù hợp, nếu không chỉ có thể coi như xâm nhiễm, khi đấy được không bằng mất, dễ bị ảnh hưởng đến tâm tính cùng ý chí.
Nhưng mà, đối diện với một loại cơ duyên to lớn ngần ấy, một loại Ý cảnh Truyền Thuyết phẩm, lại có mấy người nhịn đau mà bỏ được đâu?
“Vậy còn về sau thì sao?” Bình lão lão lại hỏi.
“Đường dài nhưng vĩnh cố, vạn sự tùy tự nhiên.” Lê Thanh Vũ nhún vai.
Nhìn lấy dáng vẻ thản nhiên của đối phương, Bình lão lão phảng phất như nhìn thấy một bóng hình nào khác chồng chất, trước đây cũng từng bái tại dưới môn hạ bản thân, cũng sở hữu thiên tư cùng trí tuệ yêu nghiệt đó, nhưng là...
Hai bên lại đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác biệt.