Quyển 2 Chương 6: Tiến bộ
Lời nói còn chưa dứt, Xingqiu đột nhiên quay đầu, không biết từ khi nào đã cầm một thanh kiếm sắt ở trên tay, hướng về phía Lê Thanh Vũ vung ra một đạo kiếm khí, này là do Chân Khí thúc giục.
Hơn nửa năm, không phải chỉ mỗi một mình Lê Thanh Vũ tiến bộ, Xingqiu đương nhiên cũng sẽ không dậm chân tại chỗ, nay đã là Võ Giả nhị trọng, Chân Khí ngưng tụ được cũng không yếu.
Lê Thanh Vũ dường như cũng không ngạc nhiên đối với đòn t·ấn c·ông này, tuy chớp nhoáng nhưng lại rất dễ dự đoán trước trong mắt hắn.
Một chân vốn đã lùi nửa bước về đằng sau, hắn hơi vận lực chuyển thân, làn da đồng thời cũng cảm nhận được kiếm khí sắc lạnh bay qua, bên tai lại nghe được tiếng chấn động nhẹ xuất hiện khi có vật đi qua không khí rất nhanh.
Đó chính là lưỡi kiếm của Xingqiu.
Hắn rất rõ ràng, muốn một chiêu đánh bại hay thậm chí làm b·ị t·hương vị đại ca này của hắn dù là đánh bất ngờ cũng chỉ là người si nói mộng, cho nên sau khi tung ra một đòn kiếm khí hắn đã lập tức thừa thế lao lên t·ấn c·ông.
Đối mặt với kiếm kiếm chiêu sau chiêu trước liền mạch của đối phương, Lê Thanh Vũ tới tận giờ phút này vẫn còn không lôi ra v·ũ k·hí để chống trả, chỉ dựa vào thân pháp linh hoạt cũng nhãn lực độc đáo của bản thân để né tránh.
Thậm chí nói đúng hơn, hắn ngay cả tay cũng không dùng, vẫn cứ chắp ở đằng sau, chỉ có đôi lúc dùng đầu gối đạp mạnh lên chân cùng bụng cùng vai đánh ngực đối phương mỗi khi áp sát, đều là trong tư thế kiếm của Xingqiu chém không đến hoặc là vận Chân Khí hộ thể không kịp.
Ranh giới vững chắc giữa Võ Đồ cùng Võ Giả, trong mắt hắn hiện tại lại không khác gì một sợi chỉ mong manh, khẽ chạm là đứt.
Bị đối phương trêu đùa như thế, nhưng trên mặt Xingqiu vẫn nhìn không ra nét nóng giận, hoặc là hắn rất biết cách khống chế sự phẫn nộ của bản thân, tinh thần vẫn mười phần mười tập trung ổn định giữ cho kiếm pháp không bị thân thủ của đối phương làm cho r·ối l·oạn, thậm chí còn từ từ học tập các khuyết điểm mà khắc phục.
Lê Thanh Vũ thấy vậy thầm khen trong lòng, đối phương cũng rất rõ ràng tuy về kinh nghiệm cùng trình độ chiến đấu hắn có thể hơn, nhưng sự khác biệt về thể lực không phải muốn nói bù là bù, nếu như cứ kéo dài rất có thể hắn sẽ vô lực tái chiến.
Nhưng hắn vẫn không thu hồi nụ cười của bản thân. Bởi vì về mặt lý thuyết thì đúng là như trên, còn về mặt thực tế, thể lực của Xingqiu sẽ cạn trước.
Đó là bởi vì thể lực của hắn hiện đang không giảm, trái lại còn đang tăng, đang hồi. Cường độ chiến đấu như này thực sự không khiến cho hắn suy giảm thể lực, lại còn liên tục thi triển kỹ xảo ‘tứ lượng bạt thiên cân’ cùng ‘tá lực đả lực’ Lê Thanh Vũ thậm chí còn có thể nghỉ ngơi giữa những đoạn hô hấp ngắn, này cũng là một phần nguyên lý của chiêu Nhật Hạ Tây Phương trong Trấn Uy Kiếm Pháp.
Xingqiu cũng nhận ra được hiện tượng này, bất quá kiếm pháp vẫn lại lăng lệ như cũ hoàn toàn không có ý định lưu thủ, dường như cũng không quan tâm đến việc thể lực đang ngày càng đi xuống.
Thân ảnh hai người không ngừng thay đổi, kiếm khí bốc lên không ngừng, làm cho đất đá xung quanh cũng vì đó mà biến thành từng đợt bụi mỏng cuộn lên từng đợt, dư thế nhìn qua không giảm.
Bỗng, hai mắt như nhìn thấy gì qua lớp bụi mù, Lê Thanh Vũ khẽ nghiêng đầu, vừa hay né được một tấm phù lục bay ngang qua, góc độ xảo diệu cùng lúc trúng mặt Xingqiu, ép hắn không thể không giơ kiếm đỡ lấy tấm phù này.
Cao phẩm Định Thân phù! Một khi đã dính phải thì dù có là Võ Giả đã ngưng tụ ra Chân Khí cũng sẽ bị ngưng trệ tâm thần trong thời gian một nén hương, thời gian xác thực chính là tỷ lệ giữa tu vi cùng phẩm chất của phù.
Sở hữu Thiên Phú Ý Chí, Lê Thanh Vũ cũng không e ngại tấm phù này, nhưng cũng không định để bản thân bị trúng chiêu, nhân lúc Xingqiu đang vướng víu liền di chuyển như bóng mờ ra đằng sau đối phương tung ra một chưởng dụng sáu tám thành thực lực.
Xingqiu ngay lập tức b·ị đ·ánh văng về trước, vừa hay cản bước một thân ảnh đang lao tới khiến cho hai bên không thể không mất chút thời gian né lẫn nhau, chính là Chongyun đang cầm đại đao, nay khí thế tức tốc yếu đi hơn nửa.
Lại tận dụng thời gian này, Lê Thanh Vũ lại nhảy một bước lên trên tảng đá, trên tay không biết từ lúc nào cũng xuất hiện Huyền Ngân kiếm, một kiếm chỉ xuống dưới nói:
“Đi ra đi Hu Tao, mặc dù ẩn thân pháp của Vãng Sinh đường ngươi cũng tu luyện được không tệ nhưng chỗ này quá dễ đo –“
Hắn vừa nói vừa hơi đưa mắt nhìn xuống đằng sau tảng đá, lại đột nhiên ngưng miệng khi phát hiện ra nơi vốn đáng lý phải có người theo như suy đoán của hắn lại không có ai, ngẩng mặt lên lại phát hiện có một thân ảnh đang chầm chậm bước ra từ sau thân cây tay cầm trường thương, tóc buộc thành bím hai bên, không phải Hu Tao thì còn là ai!
Trong chớp mắt, thế cục dường như bị xóa đi màn sương, thay đổi toàn diện. Hu Tao, Xingqiu, Chongyun ba người lúc này đang đứng ngăn chặn tại ba hướng trước mặt Lê Thanh Vũ, sau lưng lại là vách đá cao hơn mặt biển, địa thế đột ngột trở nên bất lợi vô cùng.
“Ra vậy, các ngươi là muốn nhắm đến hiệu quả này, nên đã bố cục từ ban đầu rồi, hạch tâm chính là dựa trên hiểu rõ đối tính cách của ta. Xingqiu, coi như không tồi!”
Trên mặt vừa hiện ra một tia minh ngộ, Lê Thanh Vũ cười nói, thái độ vẫn vô cùng điềm tĩnh.
“Ha ha....” Xingqiu nghe vậy cũng cười theo, nói:
“Xem ra hôm nay chính là ngày cuối mà ta còn có một vị đại ca rồi.”
“Ồ, vậy sao?”
Lời nói vừa mới dứt, ngay trên người Lê Thanh Vũ chợt hiện dương quang, chính là ánh sáng hoàng hôn bị lưỡi kiếm vung lên phản chiếu!
Đã lũ tiểu tử này bày ra cục lớn thế chỉ để bức ra chút bản sự của mình, cũng không nên làm chúng thất vọng.
Hắn bước ra một bước, sau lưng dường như có thiên địa cộng minh, nhất na nhất khắc đều hòa hợp với tự nhiên, uy thế trên người nháy mắt tăng lên mấy lần.
Đám Xingqiu vốn đang định như kế hoạch cả bọn cùng lúc xông lên, bỗng khi nhìn thấy thân ảnh Lê Thanh Vũ phi thân tới liền không tự chủ được chùng lại bước chân.
Trong mắt bọn hắn, đối phương trong nháy mắt đã không còn là thân ảnh của nhân loại, hóa thành một đợt sóng cao hàng trượng, kiếm quang phủ thêm thái dương quang, nhuộm đỏ cơn sóng này thành một đợt thủy ba, dũng mãnh mà hướng bọn hắn đánh tới.
Chợt tỉnh hồn lại, đã thấy đối phương đứng ngay sau bọn hắn, kiếm cũng đã thu về.
Bộ ba tuy trong lòng biết rõ vẫn không tự chủ được hốt hoảng, vội nhìn lại trên thân, cuối cùng không phát hiện bất kỳ v·ết t·hương hay bất thường gì, ngoại trừ một chuyện Chongyun đã b·ị đ·ánh bật về sau hai trượng.
Đó là bởi vì ngay lúc đấy, chỉ có hắn vẫn còn theo bản năng giơ đại đao lên đỡ lấy.
Hu Tao bỗng không biết vì lý do gì, đột nhiên nhấc lên trường thương trong tay lại công kích Lê Thanh Vũ, thương khí xuất ra lao thẳng về phái trước.
Dường như không bất ngờ, Lê Thanh Vũ liên quét mạnh chân của Chongyun đang gần người nhất, đầu cũng không xoay lại chỉ huých khuỷu tay phải ra sau như roi quật đánh trúng điểm mềm bắp tay trái của đối phương, dẫn tới thương khí của Hu Tao đều bị ngăn lại bởi đại đao của Chongyun.
Như thế còn chưa xong, hắn lại còn uyển chuyển đối lưng với Chongyun xong xoay người, một cước đá hất lên, vừa hay ngăn cản một kiếm chém xuống của Xingqiu, lại tá lượng kình đấy đẩy thân về phía sau lui ra khỏi phạm vi công kích của kiếm khí, cũng hóa thành nhu kình né khỏi Chongyun đang muốn xoay nười t·ấn c·ông để lại né lấy mấy thương đâm tới liên tục của Hu Tao.
Xảy ra thì nhanh nhưng nói lại chậm, sau một hồi Lê Thanh Vũ cũng xoay được một vòng, lại quay lại vị trí đầu tiên, khi này hắn mới lại đẩy mạnh Chongyun bằng cách dụng kình lực toàn thân không lưu thủ, lại theo phương hướng thông qua cơ thể đối phương tá kình kiểm soát đường vung đao, khiến cho đại đao của Chongyun sau đó đã va vào kiếm của Xingqiu, lại khiến cho kiếm của Xingqiu va vào thương của Hu Tao.
Kiếm khí xung đột với thương khí tạo nên lực bộc phát mạnh làm cho Xingqiu có chút không nắm chặt được chuôi, lại bị Chongyun đè lấy làm mất kình liền không thể không thả ra.
Và như một lão thợ săn đã dòm ngó con mồi từ lâu, Lê Thanh Vũ lúc này liền đạp mạnh một bước lên không trung gần trượng, giơ lên một tay cũng không nắm lấy kiếm mà xoay chuôi vẩy xuống.
Hắn sau khi hạ xuống liền quay đầu nhìn lại, nhìn xong liền cười.
Trước mặt hắn, không biết bằng cách nào tay phải của bộ ba lúc này đều đã cuộn lại với nhau thành một đoàn, người này vòng người kia, với trung tâm là một thanh kiếm cắm sâu dưới nền đất, đang chật vật không biết làm cách nào để thoát khỏi tình huống này.
Cả quá trình đều linh hoạt uyển chuyển, một khắc không sai, một tơ không lệch, như linh dương móc sừng.
.....
“Ài, vốn tưởng có thể được một lần chiếm thượng phong, dù sao cả ba người bọn ta đều cao hơn đại ca cả một đại cảnh giới, cuối cùng ngay cả góc áo cũng không có chạm đến, thật có chút nẫu lòng mà.”
Chiều tà sắp qua đi, cả bốn người đang ngồi bên cạnh tảng đá lớn nọ, là Xingqiu mở miệng nói.
“Đâu có, các ngươi chẳng phải cũng ép ta phải dùng ra chút thực lực đấy thôi, mặc dù hẳn là tổng thể ba thành chưa tới.” Lê Thanh Vũ mỉm cười đáp với ngữ khí khiêm tốn.
“...” Cả ba đều không có phản ứng, dù sao lời như này nghe nhiều cũng quen rồi. Lại nói đối phương cũng từng có chiến tích Võ Đồ lục trọng vô thương trảm Võ Giả lục trọng, nói là ba thành thực ra vẫn là lời khen.
“Nhưng vừa xong, võ nghệ của đại ca dường như...” Hu Tao ở một bên lúc này bỗng đề ra nghi vấn. Hai người nọ không nhìn ra, cũng có thể không biết, nhưng xuất thân là Võ gia đại thế lực như nàng thì cũng ít nhiều thấy được chút manh mối.
“Thiên nhân hợp nhất.” Lê Thanh Vũ đáp, lời ít ý nhiều.
“...” Hu Tao không nói thêm gì, cũng không phải vì không muốn nói, mà là bị chấn kinh tới mức im lặng, hai mắt trợn trắng nhìn đối phương. Phản ứng này cũng tương tự xuất hiện trên người Chongyun.
Nhìn thấy phản ứng của hai tiểu đồng bọn, Xingqiu liền biết bốn từ này không tầm thường, với lại từ danh tự đã có thể thấy được, liền quay sang hỏi.
Lúc này Hu Tao mới hồi thần, hơi trầm ngâm mấy khắc mới đáp:
“Võ nghệ có các cấp bậc lớn mà ngươi hẳn đã biết, tỉ như Dung Hội Quán Thông, Đăng Phong Tạo Cực, Phản Phác Quy Chân các loại. Song nếu muốn nói sâu hơn, ở giữa còn có các bước nhỏ, trong đó Thiên Nhân Hợp Nhất chính là nằm giữa Đăng Phong Tạo Cực cùng Phản Phác Quy Chân, cũng nghe đồn là gần với cái sau nhất, chính là từ Vô Dữ Luận Tỉ tiến lên.”
“Thật hay giả?” Xingqiu khi này cũng đã nhận ra mức độ của tình huống, trong mắt xuất hiện kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ, vội quay sang nhìn Lê Thanh Vũ:
“Chúc mừng Thanh Vũ đại ca, ngươi mới gần 9 tuổi mà võ nghệ đã thiên nhân hợp nhất, bước vào phản phác quy chân hẳn đã nằm trong tầm tay!”
Bất quá Lê Thanh Vũ nghe vậy lại lắc đầu:
“Cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng của ngươi. Trong hệ thống võ nghệ của chúng ta, chỉ có duy nhất phản phác quy chân là đặc biệt, các bước còn lại đều sẽ bị giới hạn bởi cảnh giới Võ Đạo, thiên nhân hợp nhất cũng không ngoại lệ, của Võ Đồ có lẽ còn không khó bằng Võ Giả đăng phong tạo cực, không thể nói là gần phản phác quy chân.”
“Bao xa?” Hu Tao bỗng hỏi, nàng dường như có chút bận tâm với vấn đề này.
“Gần tại gang tấc, xa tận thiên nhai.” Lê Thanh Vũ khẽ thở dài.
So với ba đứa tiểu tử trước mặt, hắn thấm rõ nhất cụm từ bốn chữ này mang ý nghĩa gì.
Thiên nhân hợp nhất, người cùng trời hợp, nói về căn bản chính là cảm nhận được động tĩnh trong thiên địa mà dung hợp tâm cảnh, ý cảnh của bản thân vào, từ đó khiến cho võ học đạt được sự thăng hoa, tỷ như xuất chiêu có được cộng thế thiên uy, không những tăng cường chiêu thức còn chấn nh·iếp được địch nhân.
Nhưng này là cũng có hạn độ. Lê Thanh Vũ hiện đang là Võ Đồ cảnh, hợp với thiên cũng chỉ có thể ở chỗ kiếm xuất như tự nhiên mà thành, phảng phất nó vốn là như vậy, nhìn qua không thấy nhân lực tác động, bởi vậy mới thấy được quá trình hắn đối phó bộ ba nói nghe phức tạp nhìn lại đơn giản như nào.
Nói là Thiên Nhân Hợp Nhất, theo hắn thấy đáng ra chỉ nên gọi là Thiên Nhân Cảm Ứng.
Muốn thiên uy chân chính còn cần Thượng Thừa cảnh, bất quá cũng chỉ là một tia.
Còn phản phác quy chân, cũng không phải giống mấy quyển tiểu thuyết kia là cái gì trong tay không kiếm trong lòng có kiếm, vạn vật đều có thể làm kiếm. Cảnh giới hiểu rõ này kỳ thực Lê Thanh Vũ hiện tại cũng đã sờ mò tới, mới biết nó chỉ là sơ lông nhất của phản phác quy chân, còn chịu ảnh hưởng từ tu vi mạnh yếu, nói đúng hơn chỉ là một phần.
Phản phác quy chân chân chính ở thế giới này, kỳ thực cũng chính là bỏ đi toàn bộ những thứ bên ngoài không còn phụ thuộc vào chiêu thức, nhưng cực đoan hơn, nói đúng hơn chính là có thể gạt đi ảnh hưởng từ thiên địa, hoàn toàn không vì đó mượn lực hay chịu ảnh hưởng, này là Phản Phác, mà phát huy ra được toàn bộ sức mạnh của bản thân, xuất chiêu đã là phù hợp nhất không có hơn, tự thân tức chân lý tự kỷ, này là Quy Chân.
Khi đó chiêu thức sẽ không còn thực sự phân cao thấp, ít nhất là từ góc nhìn của thiên địa, mà chính là do tự thân tự lĩnh ngộ đối tự thân, vào trong mà truy, cảnh giới võ nghệ nào đối bản thân là thích hợp nhất thì cứ việc lấy, cũng đủ cường đại để sai khiến pháp tắc, vậy liền gọi thần thông.
Bởi vì quan hệ tự thân, nó liền là nhất chứng tức vĩnh chứng, dù cho sau này tu vi cảnh giới có rút xuống cũng không thay đổi.
Này cũng là lý do, bất kỳ Võ Thánh nào muốn xung kích Võ Quân cảnh cũng đều cần đạt đến trình độ võ nghệ này, bởi chỉ có khi đấy mới thực sự thấu triệt được Thánh cảnh cùng Đạo của bản thân, cũng là một trong hai đại điều kiện để trở thành Đại Thánh.
Có người phản phác quy chân sẽ là trong tay không kiếm trong lòng có kiếm, có thì là trong tay không kiếm trong lòng không kiếm, có là nhân kiếm hợp nhất, có là nhân kiếm lưỡng vong, có là kiếm bản duy kiếm...
Thiên địa rộng lớn lại cổ lão, Đại Đạo mênh mông mà vô bản, chúng sinh cầu đạo trăm vạn tướng, chỉ hỏi Đạo nào hợp tâm ta.
Bất quá cho đến giờ, đối với phản phác quy chân của tự thân, Lê Thanh Vũ vẫn chưa nói được, cũng chưa có tư cách để nói.
...
Lại quay trở lại cuộc nói chuyện, hàn huyên một hồi, cuối cùng Xingqiu cũng nói ra lý do mình gọi mọi người tới ngày hôm nay.
Cả ba người còn lại đều chăm chú lắng nghe, hai người Hu Tao cùng Chongyun mặc dù đã tham gia dự mưu để tập kích Lê Thanh Vũ nhưng cũng không thực sự rõ ràng nguyên nhân đằng sau, chỉ có người vốn đáng lý không biết gì như Lê Thanh Vũ lại nhìn ra được mấy tia điềm báo.
“Mọi người, chúng ta khả năng phải rất lâu về sau mới có thể gặp lại.” Xingqiu nói, ánh mắt đượm lên mấy tia buồn rầu nhưng cũng lại tràn ngập kiên quyết.
“Sao lại vậy?” Chongyun nghe vậy giật mình, liền hỏi.
“Bởi vì ta sắp nhập Cổ Hoa phái.”