Quyển 1 Chương 130: Ánh lửa pháo hoa
Nham Vương Đế Quân, một trong Thất Thiên Thần Quân, cai quản toàn bộ Nham quốc Ly Nguyệt, đỉnh tiêm cường giả của nhân gian, từng có chiến tích một thân một mình trấn áp hàng trăm Ma Thần, Nham Thương nay vẫn cắm chặt tại Cô Vân Các, uy thế tuyên cổ không phai.
Một nhân vật nhường này, hiện lại đang đóng vai một phàm nhân tên Zhongli, khách khanh của Vãng Sinh đường, tiến hành đi dạo phố ngày Tết.
Người khác không biết thân phận đối phương không sao, nhưng với Lê Thanh Vũ, trải nghiệm sắp tới tuyệt đối là khảo thí kiếp sống.
Hắn có thể không sợ rất nhiều đối tượng ở bên trong cảng Ly Nguyệt là nhờ có Bình lão lão, một vị nửa bước Đạo Quân làm chỗ dựa. Nhưng chỗ dựa này đứng trước đối phương, một vị tuyệt đối không chỉ là Đạo Quân phổ thông, thân phận còn là chư Tiên chi Đế thì hoàn toàn không khác gì một tờ giấy mỏng đâm qua là thủng.
Nếu Zhongli muốn g·iết hay làm gì hắn, trên toàn bộ nhân gian này sẽ không có ai cản được! Vả lại so với Bình lão lão, tâm tư của đối phương hẳn sẽ có khác biệt rất lớn, đã nghe qua câu “tâm cơ bậc đế vương vốn khó dò” chưa?
“Vừa mới đi rồi một vị Chân Nhân, nay lại thỉnh đến một vị Đế Quân… Quả là tránh vỏ dưa gặp vỏ dùa. Nham Vương Đế Quân trên cao không nghe được lời cầu nguyện của ta sao? … À quên mất, đối phương rõ ràng là nghe được, còn đích thân đi xuống đây này.”
Bất quá hắn dù sao cũng vẫn là hắn, vẫn nhanh chóng ổn định lại tâm lý, mặt không đổi sắc, tim không lệch nhịp, lưng không rơi mồ hôi tiến về phía trước tiến hành chào hỏi.
Zhongli làm khách khanh của Vãng Sinh đường, việc gặp được đối phương trong tương lai chắc chắn không thể tránh khỏi, với lại hẳn đối phương cùng sư phụ quen biết cũng không ít, không nói tư liệu trong game thì đây là hai vị Hồng Trần Tiên túc trực nhiều nhất, Bình lão lão khi thu đồ cũng đã gây nên động tĩnh của Tiên Đình, việc hắn giờ còn đang nhảy nhót được hẳn là cũng có sự ngầm chấp thuận của đối phương, nếu muốn g·iết thì sẽ không chờ đến bây giờ, lại không có gì có thể làm việc tệ hơn được, thế nên thái độ cứ tự nhiên, tốt nhất làm như không khám phá thân phận đối phương là tốt nhất.
“Thanh Vũ đại ca, ngươi thấy lễ hội như nào? Năm nay đẹp hơn năm ngoái đấy.” Hu Tao gặp Lê Thanh Vũ liền bắt đầu tán gẫu, hắn cũng thoái mái mà nói chuyện lại cùng nàng, chỉ là đến lúc cuối mới dường như vô ý liếc qua huyền hoàng bào nam tử đằng sau kia.
“…Hu Tao, vị này là…?”
“À, mãi nói quá quên mất không giới thiệu cho đại ca, đây là Zhongli tiên sinh, môn khách của Vãng Sinh đường. Ngài ấy giống như bề ngoài là một người vô cùng nghiêm túc, ta phải phí bao nhiêu công mới rủ được ngài ấy đi lịch hội đấy. Bất quá Zhongli tiên sinh kỳ thực ra cũng là một người vô cùng uyên bác, là người biết nhiều nhất mà ta từng gặp được, ngay cả gia gia cũng phải khen như thế, hẳn là Thanh Vũ đại ca sẽ rất thích nói chuyện cùng ngài ấy.”
Hu Tao lập tức mồm năm miệng mười giới thiệu, nhưng đến cuối bỗng lại ghé vào gần tai Lê Thanh Vũ nói:
“À, khi nói chuyện hẳn đôi lúc hắn sẽ kể cho đại ca nghe một số cố sự, tuy rằng nghe có thể rất chuyên nghiệp hay rất hấp dẫn song ngươi cũng đừng coi tất cả là thật, đến giờ ta vẫn chưa biết được vụ hắn nói về sự hình thành của Khinh Sách Trang là thực hay hư đâu, ngã mấy lần chỗ này rồi. Nếu có cơ hội hai ta hợp lực chơi khăm hắn.”
Lê Thanh Vũ làm như không nghe được mấy lời “tận tình” đằng sau của đối phương, đưa hai tay hướng Zhongli làm lễ vấn an:
“Zhongli tiên sinh, hân hạnh.”
“Hân hạnh là của ta mới đúng. Hẳn các hạ chính là Lê Thanh Vũ mà tiểu thư nahf ta hay nhắc tới, đa tạ đã chiếu cố nhiều cho nàng.”
Zhongli cũng không có bất kỳ thái độ khác thường gì, mặc dù đối phương chỉ là một nam hài song cũng vẫn ôm quyền chào lại.
Hu Tao thấy cảnh này lại cảm thấy có chút bất mãn:
“Zhongli tiên sinh! Sao lại cần phải lễ phép như vậy?“
“Suỵt, tiểu thư. Lễ nghi dù là đối mặt bất kỳ ai cũng là điều cần thiết.“ Zhongli mỉm cười đáp.
“Sao ngài đối với ta lại không như vậy? Ta dù gì cũng là tiểu thư cơ mà?“
“Ừm, lễ nghi đối với người trưởng thành cùng hài tử là khác nhau.“ Zhongli nói thản nhiên.
“Nhưng hắn hơn ta có đúng một tuổi!“
“Nhiều khi để đánh giá ranh giới trưởng thành không phải dựa trên tuổi tác, mà là dựa trên tâm tính của đối phương, Hu Tao à.“ Lê Thanh Vũ bỗng ở một bên nói.
“Đúng là như vậy.” Zhongli gật gù đồng ý.
“Ngươi…! Hai người các ngươi...! Rõ ràng là cố tình nhằm vào ta đúng không!? Rồi, bản tiểu thư vốn là có lòng tốt muốn làm bên trung gian giúp các ngươi câu thông, nhung xem ra giờ là không cần thiết nữa. Các ngươi cứ ở đây nói chuyện đi, ta tự đi một mình!“ Hu Tao bị hai người nói đến khí cấp bại phôi, sau liền hùng hùng hổ hổ đi thẳng một mạch không thèm quay đầu lại.
“Ài, xin lỗi, hẳn tiểu thư nhà ta đã gây nên nhiều rắc rối cho các hạ.“
“Không có vấn đề gì, tuổi trẻ vốn là nên nhiều sức sống như vậy, nhưng mà Hu Tao nói cũng đúng, ta vẫn còn nhỏ, Zhongli tiên sinh ngài không cần phải gọi các hạ làm gì, trực tiếp hô Thanh Vũ là được.“
“Nếu vậy… Thanh Vũ tiên sinh?“ Zhongli bỗng quay sang Lê Thanh Vũ, cười nói.
“Phụt, ha ha… Nếu ngài muốn gọi ta như vậy cũng được, ta không ngại, chỉ xem ngài mà thôi.“
Hai người lại tiếp tục vừa đi vừa tán gẫu, chủ đề ban đầu vốn là xoay quanh các mặt hàng cùng không khí lễ hội, về sau lại dần đổi thành giá trị văn hóa cùng lịch sử, kế lại hơi hướm sang quốc gia đại sự cùng lý niệm, chủ yếu đều là Zhongli giảng Lê Thanh Vũ nghe, nhưng thi thoảng hắn lại đưa ra một số chủ kiến cùng góc nhìn cũng làm được đối phương mất nhiều thời gian suy ngẫm, thậm chí nhất thời còn chưa đưa ra câu trả lời ngay được.
Tuyệt nhiên, bất ngờ là gần như không có lời nào dò xét lẫn nhau, đều chỉ là những lời tán gẫu chân thành mang tính bình phẩm cùng học thuật, nghiễm nhiên lại có chút gì đó tâm đầu ý hợp, vong niên chi hữu.
Cuối cùng, Lê Thanh Vũ dùng lý do là mình đang có người còn cần chờ hội họp, đành phải cáo từ, biểu thị lần sau nếu gặp lại có thể tiếp tục trò chuyện tiếp, hắn rất thích nghe đối phương kể cố sự.
Zhongli cười đáp lại bảo rằng bản thân vô cùng hoan nghênh, đưa mắt nhìn đối phương đi xa, thản nhiên quay đầu lại đi tìm Hu Tao.
Bản thân hắn kỳ thực vốn là định thử dò xét tên tiểu tử mang trên người Thần Thông cấp Vô Linh chi Thể này, nào ngờ về sau nói chuyện lại cảm thấy càng ngày càng hợp khẩu vị, đối phương xem ra cũng là loại chịu khó tìm tòi tri thức, nhưng đa phần đều dung hội với lý giải của bản thân, nếu không đều giữ thái độ cực kỳ trung lập.
Ngoài ra bên trong hắn còn thấy được một loại phóng khoáng nhất định, thân tại trong cuộc nhưng tầm mắt lại là ngoài cuộc, cái này hắn thấy rất nhiều rồi, bất quá điểm đặc biệt chính là, tâm của tiểu tử này về căn bản có thể đi lại tự do giữa trong cùng ngoài, không vì trước mặt mà bị che khuất, không vì thấy rõ mà nguôi ngoai, với lại còn có một cỗ bừng bừng ý chí cùng ngạo khí của thuở thiếu thời, tuy giấu rất sâu nhưng với lịch duyệt của hắn vẫn nhìn ra được, này là thứ mà cả vị bằng hữu kia của hắn cùng chính bản thân hắn đã mất đi.
“Bình thực sự đã thu được một đệ tử tốt, tâm tính này thực rất thích hợp đi Động lộ, kết hợp với các thiên phú cùng trí tuệ hẳn là có thể đi được rất xa...“ Zhongli nghĩ thầm:
“Bất quá xa được đến đâu đây, khi mà người trong thiên địa vốn là thân bất do kỷ, mệnh không do thân?“
Nhưng sau đó hắn lại rất nhanh tự phi tự tiếu:
“Nhưng đây không phải là lý do chúng ta phấn đấu sao? Là lý do tu luyện sao? Trường mệnh trường sinh, khuy phá mộng ảo, chung quy một chữ Đạo, là thứ đáng để ngăn cản sao, khi mà nó vốn không cần bản thể, lại là tất cả, trước sau lấy gì cản?”
“Không ngờ từ trong tiểu tử này ta lại nhìn thấy chút thứ để cho ta chờ mong… Hừm, thật cũng có chút thú vị. Bất quá, khí chất của hắn cùng nàng cũng có một phần giống, cùng ta cũng vậy, hẳn là…”
“Nếu ta cùng nàng có một đứa bé thì nó cũng sẽ như này?”
…
Ở một bên khác, Lê Thanh Vũ rời đi nhưng chân không lạnh toát, thầm có chút cảm thấy may mắn khi bản thân đã vượt qua kiếp nạn này.
Thực ra, theo như hắn nghĩ, nói chuyện với Zhongli đúng là rất thú vị, ngoại trừ việc diễn giải hơi bị quá thừa chi tiết dài dòng lê thê ra, ngoài ra thì đây cũng là ánh mắt một vị tiền bối ngồi nhìn thiên địa sáu ngàn năm, dù hiện đang giả là phàm nhân không thể nói được đạo pháp huyền ảo song vẫn luôn có chút tinh túy ẩn hiện trong từng lời nói, ấy là Đại Đạo chí giản, kiến đạo hiện đạo.
Chỉ là không biết nếu hắn biết được suy nghĩ vừa xong của Zhongli sẽ có cảm nhận như nào:
“Cái gì? Ta coi ngươi như tiền bối, như vong niên chi hữu, ngươi lại muốn làm phụ thân ta?!!! Thế đạo này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Bất quá, lần gặp gỡ bất ngờ này kỳ thực lại làm cho hắn có một chủ ý to gan, nhưng này còn cần suy nghĩ thêm. Trước thì còn nhiều việc đang chờ đợi.
Rất nhanh Lê Thanh Vũ liền tìm thấy Yanfei tại một sạp hàng nhỏ, dường như đang lựa chọn vải vóc. Rất thức thời, biết được không nên quấy rầy nữ tử vào lúc này, hắn vô cùng thân sĩ mà đứng đấy chờ.
Chỉ là may cho hắn, nàng dù sao cũng là Yanfei, chọn xong cùng trả giá rất nhanh, quay ra thì đã thấy hắn đang đứng chờ, giật mình nói:
“Ngươi đây rồi, ta còn đang định đi tìm ngươi đây. Giờ Tý sắp tới rồi. Ngươi vừa ở đâu vậy?”
“Đi tán gẫu đôi chút với bằng hữu, làm quen với một số người, cũng không có gì nhiều.” Lê Thanh Vũ đáp lại:
“Thế tỷ tỷ xong chưa?”
“Rồi, giờ đi luôn nhé?”
“Ừm.”
Lê Thanh Vũ cùng Yanfei sau đó bắt đầu di chuyển ngược hướng dòng người để đi ra lối vào cảng ở Quật Hổ Nham, quãng đường vốn không dài này do dòng người đông đúc thành thử ra mất tận gần ba mươi phút cả hai mới ra được khỏi nội cảng.
Vừa mới bước chân ra ngoài, trong mắt Yanfei hơi hiện hỏa diễm, từ trong Tam Nhãn bay ra một chiếc cân dài, vốn chính là thứ pháp bảo tùy thân của nàng, cũng đã được dùng để chở hắn lần trước.
Hóa phép khiến cho nó to hơn, cả nàng cùng Lê Thanh Vũ đều nhảy lên trên đấy, phiu một tiếng bắt đầu phi hành.
Đưa mắt nhìn cảnh vật phía nội cảng ngày càng xa và nhỏ hơn, trong lòng hắn xuất hiện chút bồi hồi hoài niệm.
Cách đây hơn bốn tháng, hắn cũng là như này đến đây vào gần giữa đêm, nay lại tái hiện khung cảnh quen thuộc.
Chỉ là người lúc đó cùng nay đã khác nhau rất nhiều.
Bay được tầm trăm trượng lên không trung, tốc độ của Yanfei bắt đầu hơi chậm lại. Thiên Hoành Sơn vốn cao hơn ba ngàn trượng, sau khi bị chặt đứt bởi một vị Ma Thần đã xuống chỉ còn hơn ngàn, nhưng đây cũng là một khoảng cách không hề nhỏ, bọn hắn cũng không cần phải leo lên tận trên đỉnh mà chỉ cần tìm chỗ nào thuận tầm mắt là đủ rồi.
Thực ra cũng một phần là để tránh xung đột với nhiều tu hành giả khác, như Lê Thanh Vũ được biết, từ độ cao năm trăm trượng đổ lên tồn tại rất nhiều động phủ của các tu hành giả Huyền gia, dù sao nơi đây cũng được coi như phúc địa.
Phần trên của Thiên Hoành Sơn năm ấy được Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân dùng hết Tiên lực cùng sinh mệnh lực dồn vào trong bản mệnh Tiên Ngạc tiến hành hóa phép, cuối cùng trở thành phần liên thông Địa Mạch một vòng ngoài cho cảng Ly Nguyệt, Thiên Hoành Sơn vốn đã to ngang nay càng trở thành liên sơn, trong phong thủy tướng gọi là lập trận trấn khí vận, tự nhiên linh khí đủ đầy thích hợp tu luyện.
Bỗng, dường như thấy được điều gì, Lê Thanh Vũ bỗng chỉ tay:
“Tỷ tỷ nhìn kìa, có một nữ hài.”
Yanfei nghe vậy nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy được cảnh tượng ở gần chân núi có một nữ hài đang chật vật leo lên, cố gắng bằng cách bám vào từng bụi cây một nhô ra trên sườn dốc cùng đất đá ở khoảng cách hai mươi trượng so với mặt đất.
Tuổi tác nữ hài hẳn là cùng Lê Thanh Vũ không quá chênh lệch, nước da ngăm đen, quần áo vốn không quá sạch nay lại còn đang lấm tấm bụi đất, nhưng bằng thị giác viễn siêu thường nhân của bản thân nàng vẫn nhìn thấy ánh mắt quyết tâm kiên nghị của nữ hài này, nàng dường như đang muốn leo lên một đoạn của Thiên Hoành Sơn bằng được, dẫu cho chỉ là một đoạn thoải nhỏ.
“Ừm, ta thấy được, ngươi muốn nói gì sao?”
Lê Thanh Vũ không đáp trực tiếp luôn mà lại nói:
“Nhìn từ nước da cùng quần áo của đối phương thì khả năng cao gia đình nàng là nông dân ở khu vực ngoại thành, điều đó có mấy phần khả năng cho lý do nàng không thể xuất hiện được tại nội cảng đúng lúc để xem được pháo hoa cùng thả đèn lồng. Tính tốc độ mà nàng leo lên bù trừ đi khoảng chênh lệch tiêu hao thể lực thì nàng cũng đã leo được một thời gian không ngắn, bất quá đến lúc lên được vùng đất bằng đầu tiên thì hẳn cũng đã muộn rồi, nỗ lực nhiều như thế đổi lấy biết bao phí hoài –“
“Rồi rồi, không cần phải thay nàng kể lễ nữa, ta hiểu rồi. Chẳng lẽ ngươi không nói ta không nhìn ra được hay giúp nàng? Ngươi coi ta thành gì?”
Yanfei bỗng cắt ngang lời của hắn, lắc đầu, tay phải hợp thành một loại thủ ấn đặc biệt.
Cách đó gần trăm trượng, nữ hài da ngăm đen kia vẫn đang cố gắng trèo lên, hôm nay gia đình nàng có việc gấp dẫn đến nàng với phụ thân phải ra ngoài đồng lúc tối muộn, thành thử ra nếu đi vào nội cảng bằng đường chính thì giờ đã không còn kịp nữa, tuy đã ưng thuận phụ thân hứa hẹn năm sau nhưng nàng vẫn có chút không cam tâm, cuối cùng quyết định đi bằng đường tắt chính trèo lên một đoạn đồi nhỏ của dãy núi Thiên Hoành Sơn.
Bất quá tuy chỉ là một đoạn đồi nhỏ thôi nhưng cũng đã cao đến hơn gần ba mươi trượng, độ dốc lại tầm tầm, thành thử ra việc này tiêu tốn nhiều thời gian cùng thể lực hơn nàng tưởng rất nhiều.
Nàng năm nay mới có tám tuổi, có thể leo được nãy giờ cũng đã là nhờ thời gian dài rèn luyện trên cánh đồng, không phải võ giả biết khinh công mà có thể nhảy lên được.
Bụi cây chồi non làm xây xước quần áo nàng, lại không thể cản được quyết tâm, nhưng thời gian thì có.
Chẳng lẽ phải bỏ dở sao, đã leo được đến tận trên này rồi, nàng nghĩ thầm, trong lòng có chút thất vọng cùng buông xuôi, bất quá tay chân vẫn không dừng cử động.
Đột nhiên, nàng cảm thấy huyết khí trong người đang suy giảm bỗng dưng lại tràn đầy, thân thể trở nên ấm nóng trong một mùa đông còn chưa đi qua hết, cước bộ cũng dần theo đó trở nên hữu lực.
“Đây là… Tuy không biết ngài là ai, nhưng ta thật lòng cảm tạ!” Nữ hài thầm hô nhỏ.
Nàng cũng biết chuyện xảy ra vừa xong không phải bình thường, có thể là ai đó đang giúp bản thân, tuy chắc không phải Tiên nhân mà là kỳ nhân dị sĩ nào đó nàng vẫn dốc lòng cảm tạ.
Chậm rãi mà vững chắc, nàng dần leo được lên tới đỉnh đồi.
“Được rồi, một phần trăm năng lượng của một Hỏa Ấn có thể hỗ trợ nàng, lại không làm nàng b·ị t·hương.” Ở trên chiếc pháp bảo Ly Nguyệt Cổ Xứng, Yanfei gật đầu, tay thu hồi thủ ấn.
“Thực ra chỉ có một phần trăm là vì tỷ tỷ sợ không khống chế được uy lực nên chỉ đành dùng nhỏ nhất thôi đúng không?” Lê Thanh Vũ một bên cười nói kháy.
“Tầm bậy, nhiều quá sẽ không phải là giúp đỡ mà là bố thí, khác nào đoạt đi niềm hân hoan của nàng. Nói ta không khống chế được ư, chẳng lẽ ngươi muốn trải nghiệm lại tư vị lần trước?”
“Ha ha, không dám không dám, ta sợ, ta phục tỷ tỷ rồi, ngài nói gì thì là thế đi.”
“… Hừm, nhìn trên thái độ khẩn khoản, tạm tha cho ngươi lần này. Bất quá tự nhiên đi đề nghị ta giúp đỡ nàng như vậy, hẳn không giống thái độ của ngươi lắm?”
“Nếu là thường ngày thì cũng thôi đi, người leo lên núi không phải võ giả mà là phàm nhân thì cũng không ít, do còn cần tìm thảo dược hay vì các lý do khác. Mặc dù hài tử như nàng hẳn chỉ chiếm thiểu số nhưng thực cũng không có vấn đề gì.”
“Bất quá hôm nay là Tết, là lễ hội để mọi người được hạnh phúc. Nghĩ đến cảnh mình tiện tay có thể giúp được một người, cớ gì mà không làm đâu? Với lại, tỷ tỷ ngươi không phải Tiên gia sao, này cũng phù hợp tác phong mà?”
“Ha ha ha, nói cũng đúng. Được rồi, ta thấy có một chỗ khá đẹp rồi, xung quanh lại không có ai, ra ngồi đấy đi!”
….
Ở một chỗ bãi đất trống, Lê Thanh Vũ cùng Yanfei đã chọn được chỗ ngồi, đằng sau cách tầm bốn năm trượng là từng hàng cây.
Nhìn thấy những cành lá chồi non đang có dấu hiệu sắp nhú, hắn bỗng thở ra một hơi:
“Tự nhiên thấy có chút khác lạ nha.”
“Ý ngươi là sao?” Yanfei đang nạp Hỏa Ấn vào ống pháo hoa, bỗng hỏi.
“Ý ta là, vốn có chút quen với mùa đông có tuyết rồi, nhưng năm nay lại không có.”
Vị trí trong mộng cảnh của hắn là khu vực phía trên Dao Quang Đàm gần với Long Tích Tuyết Sơn, mỗi khi đông đến liền có gió mùa đồng bắc tràn về mang theo khí lạnh, phối hợp với độ ẩm nhất định liền có tuyết.
Còn ở cảng Ly Nguyệt, gió Tây từ Sumeru thổi sang, gió Đông từ biển thổi vào cùng ra theo mùa, kết hợp với khối khí hậu ấm dẫn tới tỷ lệ phát sinh tuyết ở cảng là vô cùng nhỏ, ngay cả trên đỉnh núi dường như cũng không có.
“Ra vậy. Tuyết thì có gì tốt, ta ghét tuyết, quá lạnh.”
“Tỷ tỷ ngươi là Giải Trãi huyết mạch, Hỏa hệ Nguyên Tố đi theo xu hướng ngoại phóng, tự nhiên kỵ âm hàn. Nhưng thực ra tu vi đã là Hóa Thần kỳ sao ngươi còn thấy lạnh được?”
“Thì cảm giác thôi? Giống như sao ta còn cần ăn?”
“Cũng có lý. Kìa kìa, trong nội cảng sắp bắn pháo hoa rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị.” Lê Thanh Vũ bỗng chỉ tay về phía nội cảng.
Yanfei nghe vậy gật đầu, dùng Linh lực khống chế ống pháo hoa bay lên trên cao một trượng, lặng lẽ chờ đợi.
Mười, chín, tám,… năm, bốn, ba, hai, một!
Bùm! Bùm!
Từng đạo quang mang rực rỡ từ giữa nội cảng phóng lên trên không trung, một số còn đến từ trên Thiên Hoành Sơn, hợp thành một bức cảnh sắc diễm kinh cửu tiêu.
Không trung hắc ám b·ị đ·ánh tan, hỏa quang phiêu tán nơi ngút ngàn, trùng khơi vẫn thấy tự bách lý, thời khắc giao thừa đổi thiên can.
Nhà trọ Vọng Thư, một thân ảnh tóc xanh thân mang y phục Dạ Xoa, thấy quang mang lóe lên nơi phương xa bỗng quay đầu thở dài.
Vân Lai Hải chi nội, một nữ tử bịt một bên mắt đứng nơi đầu thuyền nhìn về nơi bến cảng, phong ba đượm qua đạo kinh hồng.
Tuyệt Vân Giản chi đỉnh, một người một Tiên đứng bên nhau vọng về hướng Đông Nam, bạch phát vấn Tiên luân.
Bên ngoài Thiên Tù Cốc, trong một thôn xóm nhỏ, một gia đình vẫn đang tận hưởng những phút giây đầm ấm, không chút nào hay biết về tai họa sắp giáng tới.
Trên đường phố nội cảng Ly Nguyệt, hai nam hài đứng cạnh bên nhau người tựa lan can, ngẩng đầu nhìn trời, gần đấy là một nữ hài với một nam thanh niên sở hữu đôi mắt màu hổ phách, như đã từng cô đọng qua tuế nguyệt.
Trên một ngọn đồi nhỏ của Thiên Hoành Sơn, một nữ hài quật cường nắm chặt hai nắm tay, nhìn mỹ cảnh trước mắt.
…
Cùng lúc đấy, ống pháo đồng của bọn Lê Thanh Vũ cũng bắn lên, hỏa quang lấp lóe thuần sắc xích hồng, nháy mắt đã lao v·út lên hơn tám mươi trượng, cấp nên mấy t·iếng n·ổ như kinh lôi, không biết hẳn sẽ làm bao nhiêu tu sĩ đang tu hành gần đấy giật mình.
“Chà, xem ra pháo hoa của chúng ta thanh thế vẫn kém chút đỉnh nhỉ?”
Giọng nói vui vẻ của Yanfei vang lên bên tai, làm Lê Thanh Vũ hơi hiện lên tiếu dung trên mặt, đáp:
“Có lẽ vậy, năm sau làm cái mới là được.”
Giữa lúc nói cười, tầm nhìn của hắn vẫn không di dời khỏi khung cảnh trước mặt.
Có thể thấy được vệt pháo hoa đọng lại nơi đáy mắt.
-----------
Quyển 1, Chuyển Sinh Nơi Thiên Nham, kết thúc!
Quyển 2, Giang Hồ Thử Phong Mang, bắt đầu!