Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 129: Âm đàn trầm cảm




Quyển 1 Chương 129: Âm đàn trầm cảm

“Mà nói thật, Thanh Vũ, ngươi sở hữu thiên phú học tập tốt như vậy, hẳn là cũng có một chút kỹ nghệ bàng thân chứ? Tỷ như âm nhạc, ta không biết, sáo trúc chăng?”

Lê Thanh Vũ đang ngồi làm đèn lồng, đột nhiên nghe được Yanfei ngồi kế bên hỏi.

Hắn hơi ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó đáp:

“Có thì cũng có, nhưng không phải sáo trúc. Khi ta còn rất bé, tức cách đây mấy năm, gia gia từng có dạy ta chơi một loại nhạc cụ, tên là Độc Huyền cầm.”

“Độc Huyền Cầm sao? Thứ lỗi tỷ tỷ kiến thức nông cạn, nhưng ta chưa từng nghe đến nó bao giờ.” Yanfei tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ta có thể đánh ở đây ngay lúc này, bất quá lại không có nhạc cụ.” Lê Thanh Vũ nhún vai.

“Không có vấn đề, nơi này đang là trong Động Tiên, ta có thể điều động Tiên lực, ngươi lại có kỹ nghệ điêu khác nhất định cùng Cơ Quan thuật, chúng ta hoàn toàn có thể chế tạo một chiếc Đê phẩm Huyền Cầm!”

“…Cứ làm theo ý tỷ tỷ đi.”

Cứ thế, Yanfei bắt đầu điều động Tiên lực dưới sự hướng dẫn của Lê Thanh Vũ, dần tạo nên từng nguyên liệu một.

“Thân gỗ dài một bộ mốt, không phải, đấy là một bộ hai rồi, thu ngắn lại! Đường kính nhỏ là gần một tấc, đầu to là tấc hai!”

“Mặt gỗ một đoạn cong hơn chút, tỷ tỷ có thể áp thêm độ cứng cùng dày giùm ta…”

“Phần trên đầu to có thứ gọi là ngựa đàn được làm từ kim loại cứng…”

Các nguyên liệu đều được kiến tạo xong hết, Lê Thanh Vũ bắt đầu lấy ra một con dao từ bên trong giới chỉ, bắt đầu đục đẽo ghép lại để thành nhạc cụ.

Nửa canh giờ không tới, một chiếc độc huyền cầm đã được sinh ra, mặt ngoài trộn lẫn hai sắc thái xích lam xem như chủ đạo.

Lê Thanh Vũ vẻ mặt có chút hào hứng cầm lên độc huyền cầm bắt đầu xem xét kỹ lưỡng chi tiết.

Do có thể yêu cầu tỷ mỉ Yanfei chỗ nào cứng cùng chỗ nào mềm, cộng thêm tính đặc biệt của Tiên lực cùng trình độ đục đẽo của hắn, chất lượng của chiếc đàn này vượt xa tất cả những chiếc mà hắn từng bắt gặp ở kiếp trước, thật sự yêu thích khó mà buông tay.

Hắn ngồi lưng thẳng hai chân buông thả, đặt chiếc đàn lên trên đùi, bắt đầu căn chỉnh lại dây.

Hắn không cần giá gỗ để đàn, với khả năng khống chế lực của hắn hiện nay thì tư thế này tự nhiên hơn rất nhiều.

Chỉnh xong, hắn cầm lên que gãy đàn bằng tay phải, chính xác trên hai đốt tay trỏ và giữa, bắt đầu gảy.

Ngón vuốt của tay trái miết nhẹ cần đàn, một âm thanh từ nhạc cụ phát ra, du dương trầm bổng không dứt, chẳng mấy chốc đã vang vọng khắp cả Động Tiên.

Yanfei lặng im ngồi nhìn hắn biểu diễn, quan sát khuôn mặt nghiêm túc túc của đối phương, bên tai vang lên từng đợt thanh âm, khi thì dồn dập, lúc lại êm dịu.

Lê Thanh Vũ không hát, nhưng tiếng đàn đã thay hắn bày tỏ cảm xúc.

Lắm lúc, một nhạc sĩ không cần đến lời ca, chỉ có âm thanh mang theo tâm tình đã là đủ rồi.

Yanfei tuy không biết đối phương đang đánh bài gì, nhưng từ bên trong nàng có thể nghe ra được tâm trạng vui buồn, thứ cảm xúc bi thiết của mái ấm gia đình và quê hương, thứ cảm xúc phiêu lắng phảng phất đưa hồn theo gió mây làm nàng nhắm mắt lại tưởng tượng, cuối cùng là thứ cảm xúc đượm màu hy vọng khi nhìn về tương lai phía trước.

Nàng bất chợt mở mắt, tiếng đàn không biết đã dứt từ bao giờ, chỉ có một nam hài đang ngồi nhìn nàng.

“Thế nào?” Hắn hỏi.



“Ta không biết nhiều về âm nhạc, chỉ có thể nói là… ngươi đàn rất tuyệt.” Yanfei khen ngợi.

Lê Thanh Vũ gật đầu, lời khen như này đã là mong đợi lớn nhất của hắn với đối phương, tự nhiên có chút hân hoan trong lòng.

Đùa chứ, đã bao lâu rồi hắn không tập mà vẫn còn đánh được như thế, nếu không phải phần cảm xúc tích lũy bấy lâu được dồn nén vào trong cầm thanh làm người không nhìn các lỗi kỹ thuật thì còn lâu mới được như vậy.

Nói đến vấn đề kỹ thuật, hắn cũng phát hiện lợi thế của mình so với lúc trước. Dựa vào cảnh giới cùng trình độ võ nghệ tinh vi, rất nhiều kỹ thuật như nhảy âm ngoài ba quãng tám gốc, gảy cộng hưởng tại các điểm chia nốt, miết chuyển sống hay hợp kình ngoài hắn giờ đều có thể thực hiện được tương đối dễ dàng, đương nhiên để kết hợp được tốt còn cần tập luyện.

Đến mức nhất định, có thể dùng kình lực hay về sau là Chân Khí phối âm, về sau cũng có thể thi triển Cầm Kỹ hay Âm Kỹ, nhưng nói thật hắn cũng không biết liệu có nên phụ tu Cầm Sư hay không, vì giờ hắn đã có quá nhiều bàng kỹ gia thân rồi, gần như sắp trở thành tạp mà không tinh.

Vậy nên, tốt nhất cứ đánh vững cơ sở trụ cột đã, về sau cái gì có thể đến liền đến dần dần.

“Bài này có tên không?” Yanfei bỗng hỏi.

“… Tân Niên.” Lê Thanh Vũ đáp bằng giọng không nóng không lạnh, gần như trần thuật:

“Vốn là một trong những bài mà gia gia của ta hay đánh mỗi dịp đầu cùng cuối năm, ý nghĩa bên trong vốn là gợi mở đến cảnh tượng sum họp của gia đình mỗi dịp năm mới đến, song nguyện vọng nhỏ nhoi đấy đến tận lúc cuối vẫn không thực hiện được.”

Yanfei trầm mặc. Mặc dù nàng cũng được tính là sống cùng với Lão Lão từ nhỏ, song ít ra phụ mẫu nàng cùng Lão Lão vẫn đều còn sống, so với đối phương thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Đột nhiên giống như nhớ ra điều gì, nàng bỗng nói:

“Thế năm mới sắp đến, ngươi có định đi tế bái gia gia của ngươi không? Ta có thể đưa ngươi đi?”

Lê Thanh Vũ nghe được lời này bỗng cứng đờ cả người tĩnh lặng, phải đến hồi lâu trên mặt hắn dần hiện nên thần thái phức tạp được tố thành từ nhiều loại cảm xúc đan xen, cuối cùng mới thở ra được một hơi, đáp:

“Không cần đâu, ta sẽ tự mình đi bái tế ngài ấy khi đã đủ thực lực cùng tư cách để có thể tự mình trở về. Trước đó nó sẽ luôn như một thứ tưởng niệm đẹp không ngừng thôi thúc, hẳn gia gia cũng nghĩ như này.”

Yanfei nghe xong cái hiểu cái không, dường như đối phương còn có một thâm ý khác nhưng nàng không tài nào nghe ra được chỉ có thể gật đầu.

“Bất quá đa tạ lòng tốt của tỷ tỷ đã quan tâm đến ta.”

“Không có gì, dù sao chúng ta cũng là tỷ đệ mà.”

“Tưởng là sư thúc sư điệt mới đúng chứ?”

“…Có thể buông tha cho ta được không, chút cảm động vừa xuất hiện cũng đã bị ngươi bóp nát từ trong trứng rồi!”

“Không có gì, dù sao chúng ta cũng là tỷ đệ mà ~”

“…Phụt, ha ha ha…”

….

“Chờ một chút, đó là ngươi nói, cầm kỳ thi họa ngươi đều tinh thông?” Yanfei hỏi.

“Cầm thì là vừa mới gần đây thôi, nhờ ơn tỷ tỷ giáo. Bất quá điều đấy không quan trọng, chúng ta cũng nên đi thôi, nếu không trễ giờ sẽ không có thời gian để dạo phố nữa đâu!”

Lê Thanh Vũ hơi trợn mắt nói.



Vừa mấy lúc trước, khi bọn hắn bắt đầu vẽ hình tượng cho đèn lồng, không biết tại sao hắn lại ngứa nghề, chắc là quen tay tự nhiên vẽ nối liền mấy nét, thế là hình thành một bức tranh siêu thực.

Phải, về họa, hắn mặc dù không biết vẽ tranh loại phổ thông kia hay là thủy mặc, nhưng hắn lại có thể vẽ được tranh siêu thực cùng biếm họa, hai cái này còn bổ trợ được cho nhau, cũng có học qua chút sơn dầu, tổng cũng gọi là tinh thông họa kỹ.

Bất quá lần này hắn đúng thật là không có ý định thể hiện, vốn định ứng phó Yanfei mấy câu cho xong nào ngờ nàng lại tiếp tục truy vấn, thái độ tưởng chừng như không đem hắn móc hết ra là không xong vậy.

Thế nên hắn cũng chỉ có thể nói bừa là cách vẽ kỳ dị này là do một kỳ nhân dị sĩ lúc nhỏ ghé ngang qua gần nhà thấy hắn đang nghịch đất liền chỉ dạy, không có ý định bộc lộ sâu hơn gì nữa.

“Bất quá cứ mỗi lần ta hỏi đến cái gì ngươi lại tòi ra một cái mới, chứng tỏ trong đầu ngươi cất chứa rất nhiều thứ nữa, đặc biệt hẳn là trên các lĩnh vực này. Nói mau, ngươi còn biết gì nữa?”

Dương cầm? Ghi – ta? Tích phân? Mấy hình ảnh nhạc cụ đảo qua trong đầu hắn, mồm nhưng lại đáp:

“Thật là chỉ có thế thôi, giờ tỷ tỷ có muốn đi không thì bảo, hay là ngươi ở nhà nhé?”

“Được rồi, đi thì đi.” Nói thì nói vậy, song Yanfei vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, cũng không thèm che lấp điều này.

Lê Thanh Vũ có chút nhức cả trứng, đẩy ra đại môn, hai người chính thức lạc vào trong dòng người của lễ hội.



“Thanh Vũ, ngươi lại đây xem cái này nè, nó thật sự rất hay đó..”

“Thanh Vũ, thử trò này không…”

“Oa…”

Lê Thanh Vũ đang dạo bước trên một đoạn đường dọc đại lộ khu hạ cảng, trước mặt là cảnh Yanfei đang lảo đảo chạy từ quầy hàng này sang quầy hàng khác như chim nhảy cành, miệng đúng là ríu rít.

Đối với mấy lời mời chào của Yanfei, hắn đều lắc đầu. Vốn với tính cách của hắn, thanh tĩnh dạo qua phố phường ngắm cảnh phồn hoa như này kỳ thực vẫn sẽ thích hơn, song nếu như gặp thứ nào thú vị thì hắn cũng không ngại dừng chân lại.

Đèn lồng hoa tươi, trang sức ngọc quý, biểu diễn kỹ nghệ, trù thực mỹ vị… Tất cả hòa quyện lại thành hồng trần khói sương.

“Này hài tử, lại chỗ bà bà xem chút phù lục này không, năm mới có thể cầu lấy an đấy.”

Bỗng, có tiếng gọi từ một bên đường truyền đến tai hắn, hơi quay đầu lại thì thấy đó là một lão bà bà đang ngồi đằng sau một quầy hàng ọp ẹp, phía trước bày biện mấy tấm phù trừ tà cùng cầu an.

Lê Thanh Vũ biết những loại phù này, mặc dù đương nhiên không phải phù lục chân chính giống như của các phương sĩ song những người bán cũng không hoàn toàn là l·ừa đ·ảo, dù sao đây cũng là cảng Ly Nguyệt, họa tiết chỉ cần có mấy thành tương tự hoặc thành kính cầu Nham Vương Đế Quân phù hộ, khi đấy những lá bùa Đê phẩm không tới này cũng sẽ l·ây n·hiễm chút khí tức có thể tạm để tà quỷ lui tránh hoặc không để ý, nhiều trường hợp đúng là sẽ tránh được phiền phức.

Nhưng chúng cũng chỉ giống như thứ mùi khó ngửi thôi, dọa thì được nhưng không gây ra bất kỳ thương tổn nào, trừ khi tập hợp sức mạnh của tầm hai ngàn đến ba ngàn tấm cùng một lúc kết thành trận thì hẳn khi đấy mới diệt sát nổi một con tiểu quỷ, cấp bậc quỷ yếu nhất.

Nhìn lấy lão bà bà thân mặc quần áo lam lũ, lại nhìn quầy hàng vắng tanh dường như từ đầu lễ hội đến nay vẫn chưa bán được chút nào, khuôn mặt già nhăn nheo khắc khổ đấy, Lê Thanh Vũ…

…không nói lời nào lập tức liền bỏ đi.

Đây là cảng Ly Nguyệt, đặc biệt trong lễ hội như này thật sự nghĩ rằng bất cứ ai cũng thuê được một chỗ cho quầy hàng hả? Mặc dù cũng có thể lén mở trộm xong Thiên Nham quân không nỡ đuổi đi nhưng tỷ lệ này là rất nhỏ.

Điểm quan trọng chính là, hắn vừa rồi đã vô thức sử dụng Quan Nguyên chi Nhãn, phát hiện…

…mịa nó chứ lão bà bà này còn mạnh hơn Yanfei! Tầm ít nhất chục lần!

Yanfei có huyết mạch Tiên Thú, thực chiến có thể yếu nhưng căn cơ cùng bản nguyên tuyệt đối được đánh giá hàng đầu, muốn nhiều hơn nàng gấp nhiều lần như vậy trừ khi người đối diện là một Tiên Nhân, đoán là không phải, thì cũng phải là nhân loại tu sĩ đạt đến Chân Nhân, bất quá hắn không biết được là Thần Du, Đại Thừa, Độ Kiếp hay là Đại Thánh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng vì chúng đối với hắn thực ra cũng không khác gì nhau.

Một vị Chân Nhân ngồi trên phố giả trang bà lão? Không đụng vào nổi, cáo từ!



Hắn ngược lại cũng chẳng thấy đây là việc gì đáng nghi, nhắc lại một lần, nơi đây là cảng Ly Nguyệt, kỳ nhân dị sĩ vô số kể, cũng là bản gia của nhiều thế lực Huyền gia, đôi lúc có vị trưởng lão của gia tộc nào hết thời gian bế quan đi ra ngoài xem náo nhiệt thì sao? Cũng là điều bình thường.

Nếu cứ tính như thế, vị sư phụ ngày nào cũng ngồi uống trà trên Ngọc Kinh đài kia của hắn ngược lại mới là đối tượng đáng nghi nhất.

Và sự thực cũng cùng hắn nghĩ không sai lệch lắm, lão bà bà kia sau khi thấy đối phương dứt khoát bỏ đi liền hơi ngạc nhiên trong lòng:

“Không phải chứ, bỏ đi quả quyết như thế sao? Nếu với tính cách của tiểu tử này thì hẳn dù không cần những cũng sẽ mua chút gì chứ? Chẳng lẽ dịch dung thuật của bản trưởng lão mấy chục năm không dùng đến nay đã xuống cấp tệ hại tới mức một hài tử cũng nhìn ra được?”

Vị bà lão này kỳ thực cũng không phải bà lão, giới tính cũng không phải là nữ, mà là Trọng Vũ, một trong ba vị trưởng lão phụ trách việc thủ hộ đệ tử của Huyền gia Chính Nam Tứ Đẩu, tu vi Thần Du cảnh ngũ trọng.

Hắn vốn là vừa mới cùng Trọng Thủy một vị trưởng lão khác kết thúc bế quan gần đây mấy tháng, khi đang định đi ra ngoài thì đột nhiên nghe được vụ có một đệ tử tên Trọng Vân trong gia tộc có việc cần nhờ trưởng bối đang đi nói chuyện.

Gia tộc lấy đệm chia theo hàng ngũ bối phận, thứ tự là Cử - Trọng – Nhược – Khinh, từ hắn đến tên đệ tử này đã được đúng một vòng lặp lại, thấy đó như duyên phận lại xem như muốn trải nghiệm chút thú vị, hắn lập tức bỏ mặc mấy cái kế hoạch vớ vẩn của gia tộc đối Thuần Dương chi Thể của Chongyun, đi ra đáp ứng đối phương, dù sao cũng không p·há h·oại gì.

Chongyun cũng không biết mình vừa ôm một cây đại thụ ra ngoài, ngược lại còn tưởng rằng đây chỉ một trưởng bối lánh mặt mà mình ít gặp, với tâm tư đơn thuần không nghĩ quá nhiều liền cùng hắn đi hỗ trợ tiểu đồng bọn.

Sau khi thấy được toàn bộ quá trình cùng chút thông tin ít ỏi được cung cấp bởi Chongyun, hắn liền thấy tiểu tử tên Lê Thanh Vũ này rất thú vị, định làm thêm điều tra thì phát hiện đối phương đi lên Ngọc Kinh đài, cũng với một cơn lạnh gáy dâng lên sau đầu, phảng phất muốn nói lên thảm trạng của hắn khi dám thâm nhập thêm…

Đó là khi Trọng Vũ biết, tiểu tử này có liên hệ với vị Chân Quân kia.

Lập tức thu hồi tất cả tâm tư, nhưng không dò xét thì vẫn có thể làm ra chút quan hệ cùng hiểu rõ nhân phẩm được chứ? Này vốn là thái độ thông thường của nhiều Huyền gia đối lẫn nhau, đương nhiên đều phải là đang có mối quan hệ trung lập cùng thiên hướng kết minh, chứ nếu thù địch thì không đi đâm lưng nhau đã được coi là có tinh thần vì đại cục rồi.

“Haizz, tiếc thật, vốn định đưa cho tiểu tử này chút đồ vì đã giúp tên tiểu tử Chongyun nhà mình khai khiếu một chút, nhưng nếu đã như này thì cũng thôi đi, coi như có chút thu hoạch chính là quan sát đối phương ở khoảng cách gần, không uổng công bản trưởng lão đi giả gái.”

Suy nghĩ này nếu để Lê Thanh Vũ biết thì hắn hẳn sẽ lập tức trợn trắng hai mắt, ngài giả làm lão nhân bán quầy là được rồi, giới tính thực ra cũng không ảnh hưởng gì, hẳn là ngài đây thuộc thành phần “nữ trang đại lão” trong truyền thuyết kia?

“Dung mạo phổ thông, khí chất không lộ, phảng phất bảo kiếm thu liễm phong mang, là nhân trung long phượng… Đây là đánh giá của ta lúc ban đầu, mà hẳn cũng nhiều người sẽ tưởng thế. Nhưng sau quan sát vừa rồi ta nhận ra đánh giá này sai khá trầm trọng, nếu muốn nói đúng hơn kỳ thực chính vỏ kiếm mới là kiếm, trong vỏ không chứa kiếm, chỉ chứa tâm.”

“Khục khục, loại người thú vị như này một đời cũng khó mà gặp được nhiều, hy vọng lần sau bản trưởng lão lại xuất quan xong còn có thể nhìn thấy ngươi.”



“Phù, đối phương có vẻ cũng không để ý tới ta nữa, bất quá cứ tạm lưu tâm vậy.” Lê Thanh Vũ vừa đi vừa nghĩ, âm thầm thở dài trong lòng:

“Mà không phải tầng thứ Chân Nhân Tiên Nhân đều là loại thần long kiến thủ bất kiến vĩ sao, sao ta dần có cảm giác bán tháo giá giống củ cải trắng đầu đường rồi, đi ra mấy bước là gặp? Xin nhờ, ta giờ mới chỉ có Võ Đồ thất trọng thôi đấy!”

Một tin vui mừng nữa, trong năm ngày vừa qua, nhờ vào chút vận động hôm đấy Lê Thanh Vũ đã tăng cường tu vi đến Võ Đồ thất trọng.

Trước hắn chưa có hướng phương diện này nghĩ, nhưng giờ mới đột nhiên nhận ra việc sở hữu thiên phú có thể quan sát được đẳng cấp bản nguyên của vạn sinh vạn vật tại một nơi tàng long ngọa hổ, thủ độ của cả một quốc gia như này trong khi tu vi của bản thân còn rất yếu là một trải nghiệm thực sự rất hãi hùng, luôn có cảm giác đại lão ở khắp nơi mà sự thật đúng là thế thật, nhưng này đúng là rất có lợi cho tu luyện tâm cảnh.

Dù sao thấp thỏm hồi hộp không phải là chuyên chú cho Động Lộ sao? Có thể hỗ trợ việc rèn luyện tâm pháp…

“Có niềm tin í, một lần trùng hợp như này đã đủ rồi. Ít nhất trong một thời gian nữa ta sẽ không –“

“A, Thanh Vũ đại ca!”

Đột nhiên, từ một bên lại có một tiếng gọi truyền đến. Nghe được thanh âm biết người gọi là ai, Lê Thanh Vũ không khỏi thở phào quay người lại đáp, bỗng trong lòng hơi khựng lại một khắc.

Bởi vì phía đấy, Hu Tao thì đúng là nàng đấy, đúng là vô hại đấy, nhưng một nam tử đi sau lưng nàng lại không như vậy. Nhìn thấy bộ huyền hoàng phục hoa văn phủ long lân này, lại nhìn vào khuôn mặt cùng đôi mắt, hắn chẳng cần mất nhiều công để biết được đối phương là ai.

Zhongli… hay còn được biết đến với tên gọi, Nham Vương Đế Quân!

*) Độc Huyền Cầm: Đàn bầu