Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương đặc biệt 1: Gặp gỡ đêm Minh Tiêu




Quyển 1 Chương đặc biệt 1: Gặp gỡ đêm Minh Tiêu

Hiện đang là buổi đêm, nhưng quang mang trên trời vẫn chưa tắt.

Hàng vạn chiếc đèn lồng Minh Tiêu bay lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng một mảnh hải vực mênh mông, tạo nên một khung cảnh lung linh hoành tráng.

Hắc ám cùng quang minh hòa trộn, ở giữa phảng phất dựng nên một đầu thông đạo huyền ảo, chỉ để đón n·gười đ·ã k·huất đi hướng an nghỉ.

Đêm nay, chính là Tết Hải Đăng, ngày lễ lớn nhất trong năm của Nham quốc Ly Nguyệt. Không chỉ vậy, lần này sẽ còn là lần lớn nhất trong hai mươi năm đổ lại đây, người người ai cũng mong chờ khoảnh khắc này.

Một phút giây đầm ấm sum họp bên gia đình, một khoảnh khắc giao niên giữa vạn sự, một sát na cảm nhận sự phồn hoa mỹ lệ của chốn nhân gian...

Bùm! Một tiếng pháo hoa vang lên, t·iếng n·ổ lớn oanh động cả cửu tiêu đạm vân, tưởng chừng như sấm động.

Thân ảnh của Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân sau nghi lễ khai đăng đã chạy đến điểm cuối cùng, đạp bước thẳng lên ngân hà, bản thân hóa thành một đạo hỏa hoa soi tỏ thiên địa trong thoáng chốc, người trong khuôn viên vạn dặm đều có thể thấy được.

Tiếng hò reo huyên náo phát ra từ khắp tứ phương, không khí trẩy hội chính thức được lan tỏa, bao phủ cả Tiên lẫn Nhân trong đấy.

Giữa một mảnh náo nhiệt với dòng người đang xô đẩy, một thiếu niên lặng lẽ cúi đầu bước đi, cả người như một đạo âm ảnh, tự nhiên lộ ra cỗ cảm giác cô độc phảng phất không phù hợp với thời đại này.

Tuy khác biệt với người xung quanh đến vậy, bất quá ngạc nhiên thay, lại chẳng ai chú ý đến người thiếu niên này dù cho khi đi qua hắn có v·a c·hạm nhẹ với bọn họ.

Có lẽ họ đã quá bận rộn với hạnh phúc của gia đình và bản thân, hoặc... về căn bản họ không nhìn thấy được người này.

Thiếu niên mặc trên người một bộ trang phục độc đáo, bên trên khoác lên một tấm vải choàng có chút cũ và rách nát chống gió mưa của một người lãng khách, che đi mái tóc vàng óng màu hoàng kim của bản thân.

Tiến lại gần chiếc cầu gỗ ở gần Quật Hổ Nham, thiếu niên lại đưa mắt nhìn về hướng trung tâm của cảng Ly Nguyệt, bên dưới tấm lớp vải che đầu kia là một cặp nhãn thần mang theo nhiều cảm giác lưu luyến cùng không nỡ, song cũng rất nhanh được thay bằng từng tia quyết đoán.

Thiếu niên vừa định đưa tay chạm vào một tạo vật cổ có xen lẫn hai màu lam bạch, đây là ước định của hắn với vị chủ nhân của nơi này, đột nhiên có một giọng nói vang lên gần đấy:

“Đi sớm vậy? Không tận hưởng thêm chút phồn cảnh mỹ lệ của chốn nhân gian này hay sao?”

Thiếu niên hơi ngây người, bất quá chỉ kéo dài trong khoảnh khắc, khóe miệng khẽ nhấc lên:

“Phồn hoa chốn nhân gian tự nhiên là đáng để thưởng thức, nhưng khi thiếu đi một nơi để đứng ngắm thì dù có mỹ lệ đến mấy cũng bất quá sương khói phôi pha.”

Vừa đáp, hắn vừa ngẩng đầu lên, thấy được trên cành cây của gốc cây gần đấy có một thanh niên đang ngồi, mặt mỉm cười nhìn hắn.

Thanh niên người mặc huyền bào thả dài ống tay, mái tóc dài được búi gọn sau đầu, đen như màu mực, ngũ quan tuy đoan chính nhưng tướng mạo cũng chỉ khôi ngô hơn người bình thường một chút lộ ra vẻ phàm tục phổ thông, ngồi đấy tự như một cỗ bóng đêm sâu như vực thẳm, chỉ có đôi mắt ấy là khác biệt, sáng như tinh thần trên trời cao.

“Chà, những lời này quả nhiên không phụ sự mong đợi của ta từ ngài.”

Thanh niên kia nói, hai tay ôm quyền:

“Thật là vinh hạnh khi được gặp mặt, Đế Tử điện hạ, người đứng đầu của Thâm Uyên Giáo Đoàn, thủ lĩnh của tất cả Thâm Uyên Sứ Đồ cùng Học Sĩ.”

“Phần ta cũng vậy, Thanh Vũ Kiếm Thánh, Thánh giả trẻ tuổi nhất hiện nay của đại lục.” Thiếu niên tuy không thi quyền lại để chào nhưng cũng bỏ đi tấm vải choàng trên đầu xuống, lộ ra danh tính thực sự của bản thân.

Aether, đại huynh của Nhà Lữ Hành, người từng du hành qua vô số thế giới, từng chứng kiến quần tinh sinh diệt, hiện đang là Đế Tử của Thâm Uyên Giáo Đoàn!

Bỗng nhiên từ trong hư không xuất hiện một bình rượu nhỏ ngay trước mặt Aether, kèm theo đó là một lời nói:

“Làm ngụm không? Tiết trời giá lạnh, sẽ rất ấm thân đó.”

Aether thấy vậy thì chỉ mỉm cười, dứt khoát cầm lấy bình rượu, nâng lên uống liền mấy ngụm.

Bất quá, ngay khi giọt nước đầu tiên vừa chạm vào đầu lưỡi, hắn đã cảm thấy có gì không đúng, tiếc là hiện đã quá muộn, khi hắn hoàn toàn nhận ra cũng là lúc thủy dịch bên trong đi tới nơi cuống họng.

Aether thu hồi tiếu dung, vẻ mặt có chút cứng lại nhìn chằm chằm vào Lê Thanh Vũ, người sau biểu lộ không có chút nào thay đổi, chỉ là nụ cười trên mặt bỗng nhiên lại để cho người ta có xúc động như chỉ muốn một quyền đánh nát.



“Đây là trà.” Hắn nói, ngữ khí du dương trầm bổng không nặng không nhẹ, song vẫn nghe ra được đâu đó chút phẫn nộ.

“Ừm, nó là trà. Ta chỉ bảo là thử một ngụm mà, không phải ngươi đã đồng ý sao?” Lê Thanh Vũ giương ra vẻ mặt vô tội.

“Mondstadt vị kia thần bí Đệ Ngũ Thiên Vương mà lại đi cho trà vào trong bình rượu sao? Này quả thật có chút không thể nào tin nổi.”

“Đều là chuyện bình thường. Có lẽ ngươi không biết, ta thích trà hơn rượu nhiều, đặc biệt là trà ngọt. Danh hiệu kia chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi, ta cũng đâu có miễn cưỡng bọn hắn đi so đấu loại Nguyên Tố Tửu kia?”

“... Coi như ngươi lợi hại.” Aether nói ra bằng một loại giọng điệu cạn lời, ném lại bình rượu cho đối phương, sau lại đổi thành cảm thán:

“Ngươi vẫn như vậy, xưa nay chưa từng thay đổi.”

“Đính chính lại một chút, ‘ta’ của hiện tại cùng ‘ta’ mà ngươi biết, có lẽ không giống nhau.”

Lê Thanh Vũ đáp lại, ngôn từ đột nhiên trở nên bí hiểm, song thái độ của Aether vẫn rất thản nhiên, phảng phất hắn đã biết chuyện này từ lâu.

Bỗng, Lê Thanh Vũ đột nhiên hỏi, ánh mắt mang theo chút hiếu kỳ:

“Ngươi uống tự tin như vậy, ngay cả linh thức cũng không dùng, chẳng lẽ không sợ ta hạ độc?”

“Độc sao? Ngươi có thể có được loại độc gì?” Aether thanh âm hơi khinh thường hỏi lại.

“Ừm, Nghiệp Chướng chi Hủ Độc có thể ăn mòn đạo tâm, Thiên Nguyền Địa Rủa bòn rút ra sản phẩm, hoặc đơn giản là cái loại ngươi đã sử dụng để hạ độc Đông Phong Long Vương, hôm đấy trước khi thanh lọc ta có trộm đi đôi chút.”

“Ha ha, được thế thì đã mừng, coi như pha thêm chút hương vị vào thứ trà ngọt đến mức làm người rợn tóc gáy kia của ngươi.” Aether đáp lại bằng một sự mỉa mai:

“Đặc biệt là loại thứ ba kia, nó vốn đến từ bản thân ta, coi như vật quy nguyên chủ.”

“Ừm, ta cũng đã đoán là ngươi sẽ nói như vậy.” Lê Thanh Vũ ra điệu gật đầu, bỗng lấy từ trong ống tay áo ra một bàn cờ vua, hỏi:

“Làm ván không? Cho suy nghĩ tỉnh táo.”

Aether nghe thế có chút chần chờ nhìn đối phương, song dường như hồi ức tới điều gì trong quá khứ cuối cùng cũng đồng ý.

Lê Thanh Vũ thấy vậy liền gật đầu, tay phải giơ ra thả cho bàn cờ lơ lửng trong không trung ở giữa hai người, nói:

“Khách từ nơi xa đến có quyền ưu tiên, ta làm chủ nhà phải tận đạo đãi khách, ngươi trắng đi, ta đen.”

Các quân cờ cũng xuất hiện từ trong hư không, lần lượt rơi xuống vị trí của bản thân trên bàn cờ.

“Được, E4.” Aether thản nhiên tiếp nhận, đọc xuống nước đi của bản thân, theo đó quân cờ trên bàn cũng tự mình di chuyển.

“C5.” Lê Thanh Vũ đáp trả.

“Mã F3.” Aether nối tiếp.

“A6.” Lê Thanh Vũ dần triển khai thế cờ khai cuộc.

“Là loại khai cuộc này sao, cũng thú vị đấy, Mã C3.”

“E6.”

....

Ván cờ trôi qua được một hồi, đang đến phiên Aether ngồi đấy suy nghĩ, Lê Thanh Vũ ngửa mặt nhìn trời đêm, nhìn những chiếc đèn lồng đang lơ lửng trên không, bỗng nói với giọng hoài niệm:

“Lễ Hải Đăng năm nay hoành tráng thật, so với cách đây mười năm hồi ta lần đầu tới nơi này thì quy mô chắc phải to hơn gấp ba đến bốn lần.”

“Này cũng không có gì đáng lạ, bọn họ vừa chứng kiến Đế Quân của bọn họ ra đi, lại còn vượt qua tai kiếp của Toàn Oa Ma Thần Osial, sao có thể dám lãnh đạm?” Aether đáp luôn mà không cần suy nghĩ, lại tự nhiên nói thêm:



“Ta cũng đã nhìn thấy trận chiến hôm đấy của ngươi, một kiếm kia thật sự rất đặc sắc tuyệt luân, vạn cổ khó ai bì kịp. Ta phải nói thật, sinh thời kinh lịch bao nhiêu anh hào, kiến qua vô số Kiếm Đạo sắc thái phong mang, kiếm thuật của ngươi vẫn như cũ có thể siêu quần bạt tụy tiến vào hàng ngũ liệt đầu thập tự. Chỉ luận kiếm, nhân gian này có lẽ đã không còn có đối thủ cho ngươi.”

“Bất quá là mượn vào ngoại lực mà thôi, sao dám đảm đương nổi lời khen này.” Lê Thanh Vũ xua tay.

“Không có cảnh giới chân thực nhìn tới làm dẫn đạo, ngoại lực dù có nhiều đến mấy cũng bất quá phù vân, chẳng đáng.” Aether lắc đầu:

“Chỉ là, ta vẫn không hiêu. Ngươi liều mạng đến như vậy là vì gì? Xe F ăn E1.”

Lê Thanh Vũ trầm ngâm một hồi, cuối cùng mới thở dài:

“Một lời hứa, một lời thệ ước xưa.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ là vậy.”

Hai bên lại lâm vào im lặng. Được một hồi, Aether bỗng hỏi, ngữ khí sâu xa, lại phảng phất như đang thổ lộ cùng bằng hữu:

“Thanh Vũ Kiếm Thánh, ngươi đã từng đi qua rất nhiều nơi, Nham quốc, Phong quốc,... Nhân giới, Địa giới, Thâm Uyên, Linh giới... thậm chí là cả đã từng cổ kim. Vậy phải chăng ngươi có từng nhìn thấy sự thật?”

Lê Thanh Vũ nghe vậy không đáp, ngồi thẳng dậy, nhãn thần lẳng lặng đứng yên mấy giây, mới lại từ bên trong ống tay áo lấy ra một bông hoa màu trắng.

Hoa Inteyvat.

Đây là một loại hoa đặc hữu của quốc thổ Khaenri’ah theo như người đời từng biết, một khi rời khỏi quốc gia sẽ tự động lâm vào héo úa. Song giờ đây, bông hoa đang nằm trên tay của hắn lại vẫn tươi tốt như cũ, không hề có chút dấu hiệu héo úa nào.

Aether nhìn chằm chằm vào bông hoa trên tay đối phương, hắn có thể xác định đấy là một bông hoa chân thật, đối phương cũng không hề sử dụng bất kỳ một loại pháp thuật nào...

Đang định hỏi gì thì đột nhiên, bông hoa Inteyvat trên tay Lê Thanh Vũ giống như gặp phải tác động gì, cánh hoa bắt đầu rụng xuống từng chiếc, sau đó cả thân hoa cũng vậy, đổ sập xuống trên lòng bàn tay của hắn cuộn lại thành một đoàn.

Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc, đột nhiên từ bên trong đống nhão nhoét, là những thứ gì cuối cùng còn sót lại của bông hoa Inteyvat vừa xong lại chui lên một bông hoa khác, một bông Cecilia!

Cecilia khoe sắc chưa được bao lâu cũng lại trở nên héo úa, cũng từ đó mà mọc lên một bông hoa khác, chính là Thanh Tâm hoa, và rồi quá trình này vẫn cứ liên tục tiếp diễn, lặp đi lặp lại, không có điểm dừng.

Aether dường như c·hết trân đứng nhìn toàn bộ quá trình này, thẳng đến khi thanh âm của Lê Thanh Vũ vang lên bên tai hắn:

“Mã F2 chiếu!”

Bấy giờ Aether mới hoàn hồn, vội đáp:

“Vua G1.”

“Mã H3 song chiếu!”

“....Vua H1!”

“Hậu G1 chiếu!”

“....Xe ăn G1.”

“Mã F2 chiếu hết!#”

Nhìn lại bàn cờ chỉ trong mấy chốc bản thân đã thua trận, vua của đối phương còn đang ở ngay giữa bàn cờ, Aether không khỏi lắc đầu cười khổ:

“Vẫn là phong cách này. Chiến lược tầm thường nhưng chiến thuật lại xuất sắc, không những thế còn vô cùng có quyết đoán đánh cược. Tự thân gánh chịu bốc lên hết thảy phong hiểm chỉ vì tìm lấy một đường lối sinh cơ, đây là thái độ chấp nhận đánh cược lại không bác bỏ vận mệnh.”



Hắn vừa sửa soạn lại phục trang, miệng lại nói tiếp:

“Ta giờ đã hiểu được lựa chọn của ngươi rồi, thảo nào lần đó ngươi lại hiệp trợ đằng sau cho vị kia Tường Vi Ma Nữ.”

“Cái đấy... kỳ thực là lý do cá nhân.” Lê Thanh Vũ nghe vậy nhún vai.

“Ừm, công nhận dũng khí của ngươi quả nhiên đáng làm người nể phục, dù sao một vị Lục Tinh Thánh Vực Pháp Sư thực ra cũng không đáng để dấn chân vào vũng nước đục đó trừ khi có được quyết đoán kia, bất quá các ngươi thường hay nói thế nào nhỉ? Đạo bất đồng bất tương di mưu?”

“Là ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’.”

“Ý ta là như vậy.”

Aether gật đầu, người cũng xoay lưng về phía sau chuẩn bị rời đi, bất quá trước đó hắn vẫn lại bổ sung thêm:

“Nhờ ngươi một chuyện, bảo hộ tiểu muội giúp ta. Nàng hiện tại vẫn còn quá suy yếu cả về thể xác lẫn tinh thần, rất dễ bị rơi vào liên lụy.”

“Điều đấy không cần ngươi nói, ta vẫn sẽ làm. Bất quá thực ra mà nói, như ngươi vừa xong lại để thêm cho nàng một tia tưởng niệm, này có nhẫn tâm quá không?”

Aether nghe thấy mới dừng lại cước bộ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt phảng phất không nhìn không gian, thấy được một thiếu nữ tóc vàng đang hồn nhiên dạo chơi trong phố phường, bên người còn đang bay lượn một vị tiểu đồng bọn, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo một hai tia ấm áp, giọng nói ra lại trầm thấp lạnh như băng:

“Thời gian chưa tới, trong lúc đó, lượng kiếp sẽ là lớp bảo vệ an toàn nhất cho nàng. Rất nhiều thứ nàng đã quên, vậy cứ để nàng quên đi.”

“Ha, nghe thật giống câu trả lời của kẻ có quá nhiều bí mật.” Lê Thanh Vũ dường như bị chọc cười, cười ra tiếng.

“Ngươi không phải cũng vậy sao?” Aether hỏi lại, âm điệu chuyển sang có chút hóm hỉnh.

Lê Thanh Vũ ngớ người ra, xong cũng ăn theo:

“Phải ha, chúng ta đều là những kẻ gánh vác trên thân quá nhiều bí mật, đều là những kẻ đáng thương.”

Bên dưới đêm trăng lặng lẽ, ở giữa phố phường phồn hoa, có hai thân ảnh đang cười đùa, tuy đối phương không phải là người mà bọn hắn nhận biết lẫn nhau, song dư âm quá khứ sẽ không bị thay đổi.

“Tinh không huyền bí.” Được một hồi, Aether cảm thán.

“Đúng vậy, tinh không huyền bí.” Lê Thanh Vũ cũng gật đầu theo cảm thán cùng.

“Được rồi, ta cũng phải rời đi. Đừng trách ta không nói trước, một khi gặp lại, chúng ta sẽ là địch nhân. Ta sẽ không do dự rút kiếm.”

“Đồng quan điểm.”

“Xem ra mặt nhận thức chung giữa hai chúng ta chính là những gì còn sót lại. Coi như khuyến mãi cho ngươi, đi đến Lôi quốc, tiến tới bên dưới đảo Watatsumi, ngươi có lẽ sẽ tìm được một tia đáp án mà ngươi trông chờ ở đấy.”

“Enkanomiya sao? Nhưng để làm gì? Từ khi nào mà Đế Tử điện hạ ngươi lại đóng được vai thần côn vậy?”

“Ta không biết, có lẽ là kể từ lúc ‘ngươi’ nói lời đấy với ta sao? Ngoài ra, ta không biết năm đó Paimon đến cùng đã thổ lộ gì với ngươi, bất quá dường như bản thân nàng đã bị một người lừa gạt, điều này còn cần ngươi tự phán đoán.”

“...Ta minh bạch.”

“Được, vậy tạm biệt, hẹn một lần nữa gặp mặt tại ‘Lãnh địa không trăng’ trước khi Thiên Không đổ máu.”

“Ừm, tống quân thiên lý.”

Dời mắt từ nhìn đối phương biến mất sau khi chạm vào Điểm Dịch Chuyển sang nhìn khu đường phố nhộn nhạo, cảm nhận tiếng gió thanh lương cuộn đến từ trên mặt biển, nhãn thần của Lê Thanh Vũ dần trở nên sắc bén.

Hắn lắc đầu, tự mình thì thầm:

“Tránh không khỏi... tránh không khỏi... cũng không nên tránh...”

“Mà sao phải tránh?” Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lại hiện ra nét tiếu dung, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, bắt đầu tiến hướng nội khu của cảng.

Đời này như kiếm, vốn đã cầu luyện tận hồng trần vạn dặm, lại trải qua muôn ngàn, nay chính là ý tự quyết! Đạo này thế này tựu thủy chung!

“À nhưng mà quên mất không nói cho hắn biết, Lumine cũng đã thử tìm tung tích của hắn thông qua Keqing rồi kia kìa. Mặc dù lấy tính cách của nàng ắt sẽ thủ khẩu như bình song lại không thể nào mà đoán trước được các sự việc ngoài ý muốn.”

“Bất quá nếu như có lộ ra thì đấy cũng sẽ là lỗi của bản thân hắn, cái tội trâu già thích gặm cỏ non?”