Quyển 1 Chương 128: Bữa Tất Niên
Ở phía trước hắn là một nam hài, người đang vừa nói chuyện xong với một nam thanh niên khác, nghe có tiếng gọi quen thuộc liền quay đầu lại, cười đáp:
“A, Thanh Vũ đại ca, thật trùng hợp. Ngươi đang đi mua đồ chuẩn bị cho lễ hội sao?”
“Đúng vậy.” Lê Thanh Vũ gật đầu giơ chiếc giỏ đựng mấy đồ nguyên liệu làm đèn lồng lên, hỏi:
“Thế còn ngươi, trong gia tộc chuẩn bị ra sao rồi?”
Vừa nói, vừa đưa ra ý mời tán gẫu.
Xingqiu tự nhiên lĩnh hội được, gật đầu với A Húc ở bên cạnh, sau đó cũng chạy sang bên cạnh Lê Thanh Vũ, khi này mới mở miệng đáp:
“Còn tốt còn tốt. Kỳ thực mọi việc đều có A Húc làm hết, ta chỉ cần đi xem xét chút là được, dù sao thì công việc trang hoàng phủ đệ cần gì phải tới tay ta đâu? Đi ra cũng chỉ gọi là hít thở không khí xem náo nhiệt mà thôi.”
Lê Thanh Vũ nghe vậy gật đầu, lại hỏi:
“Thế còn…”
“À, đại ca định hỏi về vụ hôm trước à. Võ đội trưởng đã đưa t·hi t·hể của lũ Đạo Bảo Đoàn còn nhận diện ra được cho Thiên Nham quân, ứng lấy chút tiền thưởng kia cũng được đem gửi cho các n·ạn n·hân dưới danh nghĩa của thương hội rồi, này kỳ thực cũng là quy củ cũ.”
Lê Thanh Vũ nghe được như vậy cũng không ngạc nhiên, dù rằng việc này hắn không hề bàn giao với Xingqiu nhưng sau khi hiểu rõ tính cách của đối phương cùng phong cách của Phi Vân thương hội thì hắn cho là chút việc cỏn con như không đề cập đến hắn hay cố lấp liếm bằng câu chuyện nào hẳn không đáng phải quan tâm.
Về phần số tiền thưởng kiêm số tiền trong túi của đám Đạo Bảo Đoàn kia, hẳn cũng không phải là món nhỏ với người bình thường nhưng thực sự đối với bọn hắn thì lại chỉ như chút lá trên cây, đem quyên tặng cho người bị hại cũng coi như phát chút thiện tâm.
Hu Tao mặc dù cả hiện tại lẫn về sau đều luôn mồm luôn miệng nói đến vấn đề doanh thu, nhưng kỳ thực mà nói chỉ cần trên đất Ly Nguyệt này yêu ma hay ma vật chưa diệt tuyệt thì ngày đấy Vãng Sinh Đường vẫn còn ổn áp chán.
“Còn có món quà của đại ca tặng, ngươi cứ yên tâm đi, ta biết nên vật tận kỳ dụng như nào, dù sao phương hướng do ngươi chỉ ra cũng đã tương đối rõ ràng rồi, phần còn lại mà còn không làm được thì ta hẳn cũng là nên thẹn với trí thông minh trời cho này.” Xingqiu bỗng nói thêm một câu, ngữ khí sâu kín.
Hai bên ánh mắt giao nhau, Lê Thanh Vũ lại gật đầu, nói:
“Tốt. Nếu vậy cũng nói cho ngươi một tin vui, nguyện vọng của ngươi hôm nọ có thể được đáp ứng.”
Xingqiu hơi ngây người ra mấy khắc, sau cũng liền phản ứng lại, nét mặt kinh hỉ hỏi:
“Thật sao đại ca?”
“Ừm, không vấn đề, dù sao một số thứ ta vẫn tự làm chủ được.” Lê Thanh Vũ nhún vai.
“Đa tạ đại ca!”
“Nhưng phải đợi mấy ngày nữa, cũng còn cần tìm vị trí…”
“Này đều là không có vấn đề, dù sao hẳn đại ca ngài cũng sẽ rất bận dịp đầu năm này…”
Cứ thế, cả hai người lại tiếp tục tán gẫu thêm thời gian một nén hương, sau đó thì do cả hai còn có việc tại thân nên cũng cáo biệt lẫn nhau.
Lê Thanh Vũ tiếp tục đi về nhà, trong đầu nghĩ đến thái độ của đối phương vừa nãy, không khỏi hơi phì cười.
Chuyện là, vào hôm mà bốn người đi về, trên xe ngựa Xingqiu có bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với kiếm pháp của hắn, mong muốn được hắn chỉ điểm đôi chút.
Đối phương tuy cũng được chỉ dạy bởi một vị võ sư được Phi Vân thương hội thuê về, song không biết có phải do chỉ định của hội trưởng tức phụ thân của đối phương không mà người này chưa bao giờ thật sự giáo Xingqiu bất kỳ chiêu tuyệt kỹ nào, nhiều nhất đều chỉ là kiếm pháp cùng các pháp môn căn bản mà thôi, thế nên đối với xuất thân ở các thế lực thượng võ như Hu Tao hay Lê Thanh Vũ đều vô cùng hâm mộ.
Hu Tao thì không được, nàng chỉ biết luyện côn cùng thương, với lại Vãng Sinh đường đối công pháp Võ kỹ đều quản chế vô cùng chặt, Xingqiu đành chỉ đặt mấy tia hy vọng này lên người hắn, mặc cho biết là pháp không thể khinh truyền.
Lê Thanh Vũ khi đấy đưa cho đối phương câu trả lời chính là còn cần về suy nghĩ, thực ra đã quyết định sẵn việc đồng ý trong lòng. Xingqiu vốn tưởng là bị từ chối nào ngờ cuối cùng hóa ra lại được nên mới lộ ra dáng thất thố như vậy.
Bất quá, hắn cũng không định dạy cho đối phương chiêu nào trong Trấn Uy kiếm pháp, ngoại trừ một số lý do căn bản ra thì bộ kiếm pháp này thực ra cũng không thích hợp đối phương, nếu đổi thành Chongyun may ra còn được.
Xingqiu lực lượng không cao, thiên về lối đánh linh hoạt tinh tế, né tránh chính diện cùng triền miên, trong khi áo nghĩa của Trấn Uy Kiếm Pháp lại nằm ở chỗ dụng, cương xảo hợp nhất trực diện đối công, cũng yêu cầu lực lượng nhất định.
Chính là như hắn bây giờ dùng bộ kiếm pháp này cũng đã có trải qua thay đổi so với trong Mộng cảnh, nhưng bằng nhiều loại bù trừ hắn vẫn không có vấn đề, đối phương không làm như vậy được.
Vậy nên hắn quyết định bản thân sẽ tự sáng tạo ra một chiêu tân kiếm kỹ cho đối phương.
Tận dụng cảm ngộ khi thấy Pháp Sư sử dụng phù lục thi triển Thiên Tiễn Thủy Hành Chú trong trận chiến lúc trước kết hợp với thức tinh tế nhất trong cả bộ kiếm pháp là Thụ Tưởng Xuân Phong, chiêu kiếm kỹ này thực ra sẽ có hình thức khá giống với Tài Vũ Thương Kiếm Quyết về sau đối phương sẽ học được ở Cổ Hoa phái, hiện phần võ lý đã xong chỉ còn phần thực nghiệm.
Tên gọi Lê Thanh Vũ cũng đã nghĩ kỹ, quyết định là Bách Tinh Xuy Thủy, lấy ý từ việc kết hợp giải tỏa khí huyết trong huyệt đạo chu thiên đối ứng khí kình trên mũi kiếm, có thể dùng cho cả Võ Đồ cùng Võ Giả cảnh.
Không biết liệu đối phương sẽ nghĩ gì khi phát hiện môn kiếm kỹ thực tế xuất sinh từ tay hắn chứ không phải do hắn đem ra từ truyền thừa? Lại còn là một trong các loại kiếm kỹ đỉnh cao nhất của Võ Đồ cảnh nữa chứ?
Điều này không phải hắn chém gió, bởi vì hiện hắn đang không những là một vị võ học đại gia, trình độ võ nghệ của hắn đã là đăng phong tạo cực tiếp cận vô dữ luận tỉ, tự nhiên chỉ cần nghiêm túc liền có thể tự sáng tạo ra một môn tuyệt phẩm Võ kỹ cho Võ Đồ cảnh, đảm bảo ăn đứt những gì mà vị sư phụ của Xingqiu trong Phi Vân thương hội kia đang giáo, dù cho đối phương là Tiểu Thừa cảnh cũng vậy.
Còn về phần lý do… Không ai biết rõ vì nó có rất nhiều đáp án, bất quá có thể chỉ là…
Hắn thấy thú vị?
….
Lê Thanh Vũ sau khi về nhà tiến vào trù phòng trong Động Tiên liền bắt đầu chế biến món ăn để tránh về sau bị gấp gáp với thời gian, bởi vì hiện đã đang là giờ Dậu, mặt trời bên ngoài cũng sắp đến lúc xuống núi, giờ Tuất là đồ ăn đều đã phải lên bàn hết rồi.
Đặt cá lên thớt, thân dao lóe lên dưới ánh sáng của phòng bếp, không gian nhưng lại một mảnh tĩnh lặng.
Hắn không có thói quen phát ra tiếng khi dùng dao.
Nửa canh giờ sau, mùi hương thoảng thoảng đi ra từ trù phòng đã hấp dẫn được con mồi của nó, Yanfei giống như cá đớp phải thính lướt nhẹ vào phòng ăn, trên tay còn đang nâng lấy Telos.
“Thơm thật, hôm nay có món gì đặc biệt sao?” Nàng hỏi, đánh giá những gì đã được bày biện ra trên bàn, là hai tô lớn đầy ắp thức ăn.
“Ừm, đương nhiên rồi, dù sao cũng là bữa Tất Niên trước Tết Hải Đăng, ta làm món truyền thống một chút.”
Lê Thanh Vũ từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm thêm khay chứa hai lát đậu phụ chưa thái cùng một con dao.
“Đậu phụ, thịt, cá, cơm… Đây là Tới Nào Nào?”
“Ừm, nhưng không phải hàng phổ thông đâu, lần này là đúng tiêu chuẩn của Linh Trù thuật đấy.”
“Nó có khác biệt gì?”
“Ha ha, tỷ tỷ ăn thử đi rồi biết. Chờ đã, để ta thái đậu phụ vào.”
Nói xong Lê Thanh Vũ hất khay đậu phụ lên trên không trung, chỉ thấy ánh đao lóe lên mấy lần, từng miếng đậu phụ nhỏ rơi xuống hai tô lớn trên bàn, mỗi miếng chỉ mỏng như lớp giấy, lại đều đặn tương đương.
“Cần phải thể hiện như thế không?” Yanfei cười hỏi.
“Quan sát xem trù sư biểu diễn có thể làm tăng tính chờ mong của thực khách đối với món ăn, nhìn xem món ăn hoàn thành lại càng như vậy. Điều này tương tự với uy thế trong võ thuật, có thể làm món ăn đạt đến tiềm năng mỹ vị cao nhất của nó.”
“Còn giờ, mời dùng thử.” Lê Thanh Vũ cười đáp: “Mừng bữa Tất Niên!”
…
Cơm nước xong xuôi, Yanfei cùng Lê Thanh Vũ đi ra ngồi ngoài hiên ngắm cảnh sắc trong Động Tiên.
Nhìn hồng vân trôi lờ lửng, Yanfei cảm thán:
“Ài, công nhận ngon thật! Nhìn ngươi như này, xem ra câu người ta hay nói là ‘ai mồm độc thì tay sẽ thơm’ quả không sai.”
“…Ta khá chắc là ngữ cảnh câu kia không được dùng như thế, song vẫn cứ coi đó như lời khen ngợi vậy, cảm ơn tỷ tỷ.”
“Nhưng không biết ngươi có cảm nhận được không, sau khi ăn hết tô cơm kia ta có cảm giác đầu óc thanh tỉnh lạ thường, cảm nhận với môi trường xung quanh dường như cũng được đề thăng.”
Nàng bỗng thắc mắc:
“Nó là cái mà ngươi gọi là Linh Trù thuật hợp cách à?”
“Đúng vậy.” Lê Thanh Vũ gật đầu: “Do sử dựng nguyên liệu chính là Tuyệt phẩm cùng Cực phẩm Đấu Cức Ngư, chất lượng của các nguyên liệu còn lại cũng không kém, phối hợp lẫn nhau dưới tỷ lệ cùng cách chế biến nhất định ta có thể khai thác được năng lực tiềm ẩn bên trong, từ đó khiến cho món ăn có được năng lực đặc biệt.”
“Tỷ như bồi bổ khí huyết, tăng cường hồi phục, tăng cường cảm nhận Nguyên Tố, tăng kháng Nguyên Tố, tăng tốc độ vận chuyển Nguyên Tố tại thể nội, bổ sung tinh thần lực các loại…”
Kỳ thực món này nếu như trong game là tăng Tỷ Lệ Bạo Kích cơ, bất quá thế giới hiện thực nó lại tách ra bổ sung cho từng mảng một, mặc dù đúng là vẫn liên quan đến tỷ lệ này, nhưng chủ yếu là thần thanh khí sảng, hắn âm thầm bổ sung thêm trong lòng.
“Ra vậy.” Yanfei gật gù, sau lại nói: “À, ta vừa phát hiện ra trò này ngươi biết không?”
“?”
“Telos! Lại đây nào!”
Yanfei gọi Telos đến, sau đặt nó lên lòng bàn tay phải.
“Biến nhỏ!”
Telos nghe lời, lập tức biến nhỏ. Yanfei sau đó lấy tay còn lại bắt đầu chà lên, lại nói:
“Biến lớn!”
Telos sau đó lại biến lớn dần, vẫn nằm trong khuôn kiểm soát của Yanfei.
“Biến nhỏ!”
“Biến lớn!”
…
Sau một hồi, không ngừng biến nhỏ biến lớn dẫn đến hình thể ngoài thay đổi, dưới bàn tay của Yanfei, Telos đã từ một khối tròn vo dễ thương biến thành một cục cẩu cốt dễ thương.
“Xem đây, khúc xương Telos!” Nàng có chút tự hào nói:
“Sử dụng nguyên lý tỷ trọng bộ phận thân thể, không ngừng tiến hành nắn bóp, chúng ta có thể nặn Telos thành bất kỳ hình thù nào, nghe hay đấy chứ?”
“Ủa, sao ngươi không nói gì?”
“…” Lê Thanh Vũ ở một bên nãy giờ ngồi quan sát, đã sớm sa mạc lời.
Thề có… ừm, bất kỳ vị nào mà hắn có thể nghĩ tới, đây là lần đầu tiên hắn phải dùng đến Tịch Hải để thanh tẩy tâm hồn của bản thân nhiều đến vậy trong một ngày!
Lạy ngài, tỷ tỷ, muốn chơi gì thì đừng chơi một bộ phận cơ thể của hắn được không? Lại còn biến nhỏ, chà xát, biến lớn…
Mặc dù đã cắt đứt liên hệ tâm linh, nhưng về bản chất thì Telos vẫn là hắn, nói đúng ra là một nhân cách khác của hắn, coi như hắn lúc tuổi còn nhỏ, này quả thực, quả thực…
Lần đầu tiên, Lê Thanh Vũ cảm nhận được vốn từ của bản thân hạn hẹp biết chừng nào.
“Ừm, tỷ tỷ, chúng ta có nên đi làm đèn lồng không kẻo muộn?” Hắn liền vội đổi chủ đề.
“Chưa vội, còn thừa nhiều thời gian, còn đủ để chúng ta chơi thử một số trò khác.” Yanfei khoát tay nói.
“Đừng bảo là cái như vừa xong?”
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi.”
Lời vừa dứt, trước mặt Lê Thanh Vũ bỗng xuất hiện một bàn cờ, tổng có sáu mươi tư ô, đen trắng xen lẫn.
“Thanh Vũ ngươi biết thứ này không?” Yanfei hỏi.
“…Đây hình như là cờ vua? Bất quá ta không biết chơi.” Lê Thanh Vũ hơi suy nghĩ sau lại lắc đầu.
“Không biết thì phải học, luật cơ bản lắm, ta dạy ngươi cũng không tốn nhiều thời gian. Yên tâm, dù ta chơi đã được năm năm rồi nhưng hứa sẽ nhẹ tay với tiểu đệ ngươi.”
Yanfei nghe thế hai mắt bỗng sáng lên, dường như tìm được một con đường mới.
…
Yanfei hiện đang trân trối nhìn bàn cờ trước mặt, thứ vốn quen thuộc nay lại đang tỏa ra từng tia lạ lẫm.
“Chiếu tướng! Hết cờ.” Ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ thản nhiên di chuyển quân xe xuống hàng ngang thứ tám, chính thức kết thúc trận cờ này.
“…Thanh Vũ, ngươi lừa ta! Ngươi biết chơi từ trước đúng không?” Trầm mặc một hồi ngắn, Yanfei bỗng hỏi, ngữ khí như sương hàn.
“Không, ta đây là mới học được, chẳng phải tỷ tỷ ngươi vừa chỉ bảo còn gì?”
“…” Nàng không đáp lại được.
Dựa theo những gì vừa diễn ra, đối phương tại hai ván đầu đã thắng bản thân, nhưng đó là do chính nàng nhường, nước cờ của đối phương vẫn còn thô thiển vô cùng mặc cho xuất hiện sự cải thiện.
Đến ván thứ ba, nàng vốn định hiển lộ chút bản lĩnh chân thực ra, nào ngờ cuối cùng bị đối phương ép đến không thể không dùng toàn bộ thực lực, cuối cùng vẫn bị đối phương hiểm chiếu mà thắng, này thật khó mà tin nổi.
“Ván này là ta thắng hiểm, cũng là do tỷ tỷ lỡ thời sơ sảy mới được kết cục như vậy, nếu không chúng ta đánh thêm ván nữa đi?”
“…Được, lần này ta sẽ không nhường nữa đâu, nhớ đấy.” Yanfei gật đầu, từ trong ánh mắt dường như thấy được hỏa diễm đang bốc lên.
…
“Có thể nói cho ta biết ngươi đã làm thế nào không?”
“Ừm, ván một ván hai thử đủ loại phân tích các khía cạnh, ván ba tích hợp đưa ra chiến lược cùng chiến thuật, ván bốn cứ theo đó mà phát triển thôi. Binh pháp kỳ thực cũng như vậy mà.”
“Binh pháp cái đầu nhà ngươi…” Yanfei ủ rũ gục đầu xuống rên rỉ.
Trên đời này lại thực sự có loại yêu nghiệt như vậy sao? Chỉ mới học có bốn ván đã đánh bại được kỳ thủ thâm niên như nàng rồi?
Nàng ngược lại không quá nghi ngờ lời của đối phương, bởi vì theo như ngọn nguồn nàng tìm được, hắn vốn sinh ra trong một gia đình hẳn cũng không quá khá giả, tỷ lệ học được cờ vua cũng không cao, với lại nhìn từ cách đắn loạng choạng về sau được cải tiến thì hẳn cũng giống như hắn nói, là năng lực học tập bẩm sinh.
Quan trọng hơn là, nàng vốn tưởng mình đã có con đường có thể bắt nạt được đối phương ít nhất một thời gian, dù sao những thú vui như này đối với người hay hoạt động trí não như hắn gần như chính là một loại t·huốc p·hiện khó có thể dứt bỏ, cộng thêm quen thuộc tính cách đối phương nàng có thể khẳng định như vậy.
Nhưng bây giờ mọi kế hoạch đều đã đổ sông đổ bể rồi. Chẳng lẽ bây giờ nàng lại phải đi bắt nạt Telos sao? Nàng Yanfei từ khi nào đã bị tha hóa đến thế cơ chứ?
Ngồi nhìn đối phương chán chường ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm nhiên, song trong lòng sớm đã cười đến không có biên giới.
Kiếp này của hắn đúng là chưa từng học hay chơi cờ vua, nhưng kiếp trước… Người đang ngồi trước mặt nàng là một kiện tướng đấy!
Đừng nói cờ vua, mà cờ tướng cờ vây hay cờ shogi, chỉ cần Yanfei nàng dám đề cập loại nào trong bất kỳ thứ này, hắn cũng có thể dập được đối phương tơi bời hoa lá, ít nhất vẫn là đánh cho có qua có lại.
Riêng là cờ ô ăn quan cùng cờ vua vốn là sở trường của hắn thì nàng sẽ còn thảm hơn nữa. Cũng may là thế giới này chuộng cờ vua, hắn không cần mất công học lại thật.
Hắn không nói cho nàng biết một phần là vì không muốn dấy lên nghi ngờ đối với xuất thân của hắn, phần vì… Ha ha, nàng trông thật rất dễ thương khi xị mặt ra như vậy, coi như chút trả thù nho nhỏ.
Bất quá, điều này cũng làm hắn nhớ đến việc luyện tập cờ vua vốn bị bỏ bê đã lâu, nếu có thành tựu thì sẽ có thể hỗ trợ cho ảnh đấu cùng khả năng tăng cường thiên phú Thời Gian Hồi Tưởng cùng cách khống chế và phân tách nhân cách.
Nháy mắt trôi qua, Lê Thanh Vũ đã hình thành một kế hoạch luyện tập trong đầu, lấy cờ tưởng làm hạch tâm.