Quyển 1 Chương 124: Cơ Quan, trận pháp, Ma Thần
“Duy Cường, bản Tiên đã từng có khế ước với tổ sư của tông phái các ngươi từ thuở khởi điểm, chính là sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra xem tông chủ đời kế nhiệm liệu có xứng chức. Tâm cảnh ngươi đã được mài luyện trong gần hai chục năm qua, bản Tiên vẫn còn tin được mắt nhìn người của Hách Sinh, chỉ là tạo nghệ Cơ Quan thuật của ngươi vẫn còn cần được khảo thí.”
“Ngươi có cần chuẩn bị hay hỏi điều gì không, không thì chúng ta đi luôn?”
Đứng trên một ngọn đồi nọ, một người một cò đang đứng nói chuyện, song ánh mắt cả hai đều đang buông xuống thân ảnh của một lão nhân đang bước tập tễnh xuống đồi.
“Ta không có hành trang nên đi luôn cũng được, chỉ là có một câu hỏi, thưa Chân Quân.” Nam thanh niên đáp.
“Ồ, chỉ một thôi sao, ít hơn ta tưởng. Được, hỏi đi.”
“Sư phụ ta, chuyến này phi thăng có mấy thành thành công?”
“… Thiên duyên khó nói mệnh, thiên cơ bất khả lộ. Này là duyên mà cũng là kiếp của hắn, dù là ta cũng không thể đoán được trước, ta xin lỗi.”
“Ừm.” Nam thanh niên gật đầu, tuy dường như không hài lòng song cũng không biểu lộ ra, chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại trạng thái, ra hiệu sẵn sàng.
Lưu Vân Tá Phong Chân Quân thấy hắn như vậy, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói:
“Địa điểm khảo nghiệm của ngươi được đặt ở Thiên Tù Cốc, lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi hiện tại có lẽ chỉ cần tầm một ngày là bay tới được, trong lúc đó bổn Tiên sẽ tranh thủ làm chút bố trí, ngươi cũng có thể vừa đi vừa suy tính đối sách xem mình có thể sẽ gặp phải thứ gì.”
“Thiên Tù Cốc?”
“Phải, ngươi vừa nghe tông phái của ngươi là Thiên Tù Tông, nhìn qua đã thấy ngay liên hệ, hẳn trong lòng cũng có thắc mắc. Này không phải là bí mật gì khó nói, ta có thể tạm sơ lược cho ngươi, là tổ sư của môn phái các ngươi truyền thừa xuống Cơ Quan thuật chính là một trong các hệ thống hạch tâm nhất của Thiên Tù Tông, chính vì thế nên khi xưa ta mới hay sang nơi này đàm đạo với các vị đạo hữu ở bên đó, cuối cùng ký khế ước với tổ sư của các ngươi.”
“Được rồi, ta đi đây. Ngươi cứ thong thả mà đi, không cần vội, trong ba ngày trước giờ Ngọ đến là được rồi.”
Dứt lời, nàng phất nhẹ cánh hạc, không gian trước mặt bỗng giống như đậu hũ đột ngột bị cắt làm đôi, chớp mắt đã bay xuyên qua.
“Phá không mà đi, khoảng cách ba ngàn tám trăm hai mươi bảy dặm sát na là tới, uy năng của Chân Quân kỳ quả là đáng ngưỡng mộ.”
Nam thanh niên tuy từng được sư phụ một hai lần kể qua về điều này rồi song đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, tự nhiên cảm thấy rung động trong lòng. Chỉ là…
“Hừm, phần Thần Thông này mà áp dụng được vào Cơ Quan thuật thì quả là tuyệt vời, có thể hỗ trợ kiến tạo ra một loại Truyền Tống Trận mới! Không, hẳn sẽ là Xuyên Không Trận, bản chất khác biệt. Nếu Chân Quân cũng là một vị Cơ Quan thuật Đại Tông Sư thậm chí Đại Hiền thì có lẽ đã từng nghiên cứu qua, khi tới phải thỉnh giáo mới được.” Hẳn lẩm bẩm.
…đây mới là lý do chính.
Nam thanh niên lại quay đầu lại nhìn, hình bóng vị lão nhân gầy gò ốm yếu đấy đã biến mất trong tầm mắt, hai tay chắp quyền hành lễ: “Sư phụ, bảo trọng.” xong rồi cũng bắt đầu đằng vân mà phi hành.
Nguyên Anh kỳ hoàn toàn có thể phi hành không cần pháp khí, mặc dù sẽ chậm hơn đôi chút, bất quá Chân Quân đã bảo hắn thong thả, nên dành thêm chút thời gian cũng được.
…
“Sư phụ!!!?” Nam thanh niên người đứng gần cửa gỗ, giật mình nhìn khách nhân trước mặt.
“…Phản ứng lớn như vậy làm gì, ta trên người có gì khác lắm sao?”
“Nhưng không phải ngài đã quy thiên rồi sao?”
“Tầm bậy tầm bạ! ‘Quy thiên’ là ai dạy ngươi thế hả?... À, là ta. Ha ha.”
“Ngài đã nói là ngài độ kiếp…”
“Thì đó cũng là phi thăng được không? Với lại còn phải mấy năm nữa.”
“Hóa ra bao lâu này ta cất công lo lắng cho ngài đều công cốc hết rồi sao? Thế sao ngài lại còn phải để ta kế nhiệm sớm.”
“Ra đường đừng bảo ngươi là tông chủ phái ta sợ mất mặt, hỏi gì ngu thế? Ta hiện đang là Độ Kiếp kỳ thì lấy đâu ra thời gian để dạy bảo ngươi? Độ kiếp xong bất kể thành hay không thành cũng không xuống được nữa, khi đấy lỡ chẳng may ngươi không qua được thì còn phải làm an bài chứ? Đâu thể cứ nhờ Chân Quân mãi được?”
“Nhưng thôi coi như nghiệt đồ ngươi cũng khó được còn có một mảnh hiếu tâm, không đi so đo. Thế nào, có cho thân già này vào tạm trú chút không? Hay là lên chức Tông Chủ xong lông cánh cứng rồi không nhận vị sư phụ này nữa?”
“À – a vâng, mời sư phụ ngài vào.”
“…Hừm, Lưu Vân Tá Phong Chân Quân cũng lạ, tự nhiên lại chọn cho đệ tử ta chỗ này. Thủ miếu nhân? Nơi này phong thủy tầm tầm khí số không có, địa mạch phổ thông, chẳng lẽ có huyền cơ gì ảo diệu mà ta không nhìn ra sao?”
“Bẩm sư phụ, là không có, chỗ này đích xác chỉ là một chỗ bình thường.”
“… Không được, ta phải đi tìm Chân Quân –“
“Không phải sư phụ, là ta tự chọn chỗ này.”
“?”
“Nơi này đúng là không có gì độc đáo, đối với rất nhiều thứ bất tiện, nhưng lại được cái an tĩnh nằm ngoài tất cả các phạm vi giao tranh. Cơ Quan thuật sư chúng ta, Cơ Quan kỹ thuật là chính, cái khác đều là phụ, dù là năng lượng Địa Mạch cũng vậy, thực tế nhiều lúc còn khiến chúng ta dựa vào. Có được một nơi đảm bảo không bị q·uấy n·hiễu như này chẳng phải vốn là khó cầu sao?”
“… Haizz, trường giang sóng sau đè sóng trước, không thể không cảm thán bản thân già rồi, đệ tử cũng đã trưởng thành có được tư tưởng riêng. Ài, lão, lão…” Lão nhân lắc đầu, lại nói:
“Nhưng thực tế những căn phòng ngoài này đều không đáp ứng đủ điều kiện để chế tạo hay xây dựng bất cứ điều gì, hẳn ngươi cũng có xây mật thất?”
“A, đương nhiên là có. Sư phụ, ngài chờ ta.”
Nam thanh niên lập tức nhặt từ trên lư hương xuống ba nén hương, khấn vái mấy lời với tượng thờ trước mặt, lão nhân nhìn qua thấy là của Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân, lại đối hành vi của đệ tử mang theo mấy phần tò mò:
“Này, ngươi làm gì vậy?”
“À, kích hoạt thực ra chỉ cần chút Nham nguyên tố đặt ở vị trí đúng là đủ, mà ta lại còn là Nham hệ Nguyên Thần giả, song muốn có chút cảm giác nghi thức.” Vừa nói, hắn vừa cắm mấy chiếc hương lên giá sách gần đấy.
“…”
Rầm rầm rầm! Sàn nhà của phòng lập tức được mở ra, từ bên dưới bỗng truyền đến một lực hút nhàn nhạt.
“Tinh phẩm Xuy Phong cơ quan, cấp bậc tuy thấp nhưng ăn ở chỗ tinh vi, lại còn bố trí trận pháp bên trên nhiễu loạn các loại năng lực cảm giác… Nghiệt đồ, ngươi làm không tệ! Ngay cả vi sư cũng khó lòng nhận thấy. Chỉ là, sao ta lại có đâu đâu chút quen thuộc thế này?”
Nam thanh niên không đáp mà chỉ cười, song trong ánh mắt bỗng lóe lên mấy tia lo âu, nhưng rồi cũng liền nhảy xuống:
“Sư phụ, lối này! Gần đây ta đang có một loại cơ quan mới, nhân lúc này thỉnh giáo ngài.”
“Ha ha, nghiệt đồ ngươi đúng là không biết kính lão, thấy sư phụ tới mà chỉ lo đăm đăm cho thí nghiệm. Bất quá này rất giống tính ta! Ha ha ha!”
Lão nhân thấy thế cũng nhẹ nhàng nhảy xuống miệng cười to, dù là tiếng cơ quan đóng lại cũng không cách nào ngăn chặn tiếng cười này còn vang vọng.
…
“Sư phụ! Sư phụ! Ngài làm sao vậy?!!!” Nam tử đỡ lấy một lão nhân ngay trước thềm miếu, hai mắt chăm chú quan sát thân thể đối phương.
Toàn thân từ trên xuống dưới tuy không nhìn ra chỗ nào bất ổn song hắn vẫn cảm giác được nồng đậm tử khí đang theo đó mà phát tán, tuy mơ hồ nhưng có thể hoàn toàn khẳng định, lại dường như đang chuyển biến thành cái gì, trạng thái vô cùng quỷ dị dù nam tử đã là Hóa Thần kỳ nhưng vẫn không nhận biết được.
Tuy thế nhưng dựa vào nhiều mối liên hệ, hắn vẫn có thể biết được người trước mặt thiên chân vạn xác chính là sư phụ hắn, không phải thứ gì g·iả m·ạo.
“Độ - Độ kiếp thất bại…”
“Sư phụ, ngài gắng gượng, lần trước Lưu Vân Chân Quân có phát cho ta một tấm phù lục bảo là khi nào đến lúc hiểm yếu thì có thể dùng nó để gọi ngài đến.” Nam tử vừa nói trên tay cũng đã xuất hiện một tấm phù lục màu vàng, không chút do dự chuẩn bị thi thuật, nhưng bỗng bị thân ảnh trước mặt nắm lấy cổ tay ngăn cản.
“Đừng… lãng phí. Sau khi độ kiếp thất bại… ta đã sớm hình thần câu diệt rồi. Bộ thân thể… này chỉ là đã được thiết lập trước… mà thôi.”
“Thế là sao sư phụ? Ngài vẫn còn…” Nam tử không chịu từ bỏ định giằng tay ra khỏi t·hi t·hể kia, bỗng trong đầu như nghĩ đến cái gì lập tức phảng phất ngũ lôi oanh đỉnh, toàn thân bất động.
“Không thể nào… Thân thể khắc trận…” Hắn lẩm bẩm.
“Đúng vậy.” Bộ t·hi t·hể kia lại có lời phát ra từ miệng, thanh âm đã nhỏ hơn:
“Ta sống trên đời vốn thân cô thế cô, ngoại trừ giáo… ngươi ra vẫn chưa thực sự tặng cho ngươi thứ gì… quý giá, tất cả pháp bảo cùng nguyên vật liệu đều đã bị hủy hoại… trong lôi kiếp hết rồi, cuối cùng giúp ta độ qua Địa Kiếp mà nhục thân bất hoại, nhưng Nguyên Thần của ta lại không chịu được Thiên Kiếp…”
“Phút giây cuối cùng… Bằng chút điểm linh hồn lực còn sót lại ta đem toàn bộ… các tàn khuyết pháp bảo cùng nguyên vật liệu… tiến hành tái tạo nhục thân… trở thành trận bàn.”
“Nhận lấy đi nghiệt đồ, món quà… cuối cùng… của… vi… sư…”
Thanh âm nhỏ dần rồi tắt hẳn, theo sau đó là từng tiếng nức nở lại vang lên. Nước mắt nóng hổi bắt đầu chảy dọc hai má của nam tử, rơi xuống cánh tay của cỗ t·hi t·hể này, làm nó có được hơi ấm của sự sống trong khoảnh khắc.
“Sư… phụ….”
Một tiếng kêu tuy nhỏ nhưng lại vẫn vang vọng, truyền từ giữa miếu thờ lan tỏa ra khuôn viên mười dặm rừng rậm xung quanh.
….
“Duy Cường huynh, tình thế xem ra không ổn rồi.” Một nam tử đầu đội mũ phớt kỳ lạ, thân mặc lam bào nói với nam tử xích bào bên cạnh. Bọn họ giờ đang trong một đội hình nhỏ gồm có bốn người, bên cạnh là một nam tử cường tráng và một nữ tử phục trang y sư.
“Không cần phải nói, ta thấy rồi.” Nam tử xích bào gật đầu.
Lúc này đây, hắn có thể thấy được không gian trăm dặm trước mặt đang rung chuyển không ngừng, mặt đất vỡ ra liên tục, từ bên dưới tuôn lên hắc khí xen lẫn tử khí trùng trùng điệp điệp, vô tận nghiệp chướng vì đấy hội tụ phảng phất che đi một mảnh trời.
“Thanh thế cỡ này… Xem ra bản tôn một vị Ma Thần thức tỉnh, mà cảnh giới hẳn còn không thấp, tuy không phải Đế giai nhưng chắc cũng tiếp cận rồi.” Nữ tử y sư bình tĩnh phân tích.
“Khốn kiếp, lúc nào không thức tỉnh lại chọn đúng hiện tại? Đế Quân cùng chư Tiên không dứt ra được việc, Võ gia đa phần đều đang cùng Thiên Nham quân cùng tiến cùng lùi ở Nham Uyên ( Vực Đá Sâu) các Huyền gia đều có nhiệm vụ riêng. Nếu bây giờ còn bỗng dưng xuất hiện một vị Ma Thần thì – í?” Nam tử cường tráng đang nói bỗng dừng lại, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi.
“Có chuyện gì vậy Thành huynh?” Xích bào nam tử hỏi.
“Pháp Tắc hỗn loạn! Dường như nhằm vào phù lục của ta, hơn tám phần bỗng đều không dùng được rồi.” Nam tử cường tráng gằn giọng đáp.
Cả ba người còn lại nghe vậy nhìn nhau, đều hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề. Tiểu đội này của bọn họ đóng vai trò như một tiểu đội Huyền gia lãng vãng đi thanh tẩy Ma Vật, trong đó nam tử cường tráng phụ trách phần an toàn nhất mà cũng là quan trọng nhất chính là sử dụng phù lục để áp chế cùng trực tiếp phong ấn Ma Vật mạnh để chiến hậu xử lý, nếu yếu hơn thì diệt sát.
Nguyên bản gặp phải Ma Thần thức tỉnh như này bọn họ cũng không sợ, vì trên thực tế cũng không hẳn sẽ phải đối đầu trực diện, chỉ định dốc lực phong ấn lại ở đây xong đi tìm viện trợ từ Tiên gia, Huyền gia hiện đang quá phân tán, về một mặt nào đó thì điều này còn là một sự điều di chiến lược.
Song hiện điều đó đã không thể, hơn nữa một Ma Thần mà có thể sử dụng Lĩnh Vực của bản thân phong ấn phù lục thì hẳn sẽ không phổ thông chút nào.
“Giờ chúng ta nên làm sao đây? Một Ma Thần mất khống chế ở ngay giữa biên giới Ngoại Ô Li Sa cùng Mẫn Lâm, kết cục như nào các ngươi hẳn cũng rõ.” Nữ tử y sư giọng điệu vẫn bình tĩnh, song lại nghe ra được mấy tia gấp gáp.
“Ta nghĩ có thể sử dụng đến phương án dự -“ Lam bào nam tử đang định nói gì, bỗng từ bên trong vết đất vỡ bộc phát một mảnh hắc mang trùng thiên, tựa như ma khí mà cũng không phải, mơ hồ khó nhìn ra được bản chất, phảng phất xen lẫn sâm la vạn tượng.
“Dị tượng ‘Thế gian bất nhất’ Đại Thánh chi cảnh!” Nam tử cường tráng giật mình.
“Xong! Chúng ta đây là động vào cái gì, vừa thức tỉnh đã là Sơ giai Ma Thần đỉnh phong…” Lam bào nam tử lẩm bẩm, khuôn mặt luôn tươi cười nay cũng đã nhìn ra mấy tia tuyệt vọng.
“Này, các ngươi còn đứng đó làm gì, không mau chạy trốn?” Nữ tử y sư không biết từ lúc nào đã hóa thành một đạo độn quang chớp nháy về sau, hướng ba người hô ta.
Nam tử lam bào cùng nam tử cường tráng nghe vậy đều giật mình tỉnh hồn lại, cũng hóa thành độn quang, chỉ là vừa định lùi về thì phát hiện xích bào nam tử vẫn như cũ còn tại, có vẻ không có ý định rời đi.
“Duy Cường huynh, còn đứng đó làm gì? Đi mau?”
“Thế nhưng một tên Sơ giai đỉnh phong Ma Thần rất có thể sẽ đem lại biến số lớn…”
“Không có cách nào, Duy Cường huynh. Chúng ta hiện không thể cản được nó. Ba người bọn ta là Thần Du kỳ, cộng với ngươi một Vấn Đỉnh kỳ, tuy có thể sẽ chiếm tiên cơ cùng bố trí mai phục nhưng hoàn toàn không thể nào so được với Đại Thánh, hiện tại rút lui về thông báo mới là chuẩn xác!”
Nam tử cường tráng nói, ngữ khí gấp rút vô cùng. Hắn không hiểu vị đồng bạn đáng tin cậy bấy lâu nay bỗng dưng lên cơn gì, này không phải phương án mọi người đã thảo luận lúc trước khi gặp sự tình vô giải sao?
“Không… Không hẳn. Ta vẫn có thủ đoạn đối phó hắn.” Xích bào nam tử bất chợt lắc đầu.
Cả ba người còn lại thấy thế đều giật mình, nữ y sư lập tức hỏi:
“Tỷ lệ bao nhiêu thành hả Duy Cường huynh?”
Dưới cái nhìn của nàng, đến giờ đối phương mới đưa ra thủ đoạn, điều này chứng tỏ khả năng cao là hắn cũng không quá nắm chắc. Và nàng đoán không sai.
“Hai thành.” Xích bào nam tử nói.
Lời này lập tức để cho cả ba người còn lại lâm vào suy nghĩ. Hai thành nhìn qua không quá cao nhưng nếu so sánh với kết quả nó mang lại thì thực sự vẫn là bọn họ hời, chỉ là này cũng có nghĩa là phải đặt cược thêm tính mạng, cùng sự tín nhiệm đối đồng đội…
“Ta ở lại giúp ngươi.” Nam tử lam bào lại rất quyết đoán, lập tức gật đầu, sau đó nói với hai người bên cạnh:
“Còn do dự làm gì, quyết định nhanh lên! Đi hay là ở, đi cũng không tệ, nếu chúng ta thất bại còn có người truyền tình báo.”
Nữ y sư nghe xong nét do dự trên mặt liền biến mất, gật đầu. Còn nam tử cường tráng giống như còn định giãy dụa điều gì, sau cùng cũng cắn răng nói ra:
“Ta ở lại! Mẹ kiếp, nói ra kế hoạch của ngươi đi Duy Cường huynh, nếu ngươi tới giờ vẫn không có thì ta lập tức bỏ đi đấy.”
Xích bào nam tử nghe vậy nhìn cả ba người xong gật đầu, sau lại nhất chuyển đảo ánh mắt về phía Ma Thần thức tỉnh, thần thái có chút kỳ dị, dường như vừa làm ra quyết định trọng đại trong lòng.
…
Trên trời không nhật nguyệt, dưới đất phong lôi vần vũ, khuôn viên hai trăm dặm minh ám xen lẫn, tự hình thành một mảnh Ma Vực.
Nơi trung tâm của Ma Vực, dù rằng địa hình vốn đã bị hoàn cảnh môi trường cải biến tới mức khó xác định, song vẫn có thể nhận ra nơi này từng xảy ra một trận đại chiến, chỉ là dựa theo phương hướng nhất quá có thể thấy nó kéo dài cũng không quá lâu, hai bên không tương sức.
Một thân ảnh quỷ dị lẳng lặng đứng đấy nhìn không ra hình hài cụ thể, lại lộ ra một cỗ khí chất hoàn toàn không tương xứng với hoàn cảnh xung quanh, mặc cho ma khí loạn vũ đều đang phát tán ra từ cơ thể của hắn.
Hắn nâng lên đầu của bản thân, dường như đang trong trạng thái thống khổ đến cực độ, từng tia cảm giác thanh minh có thể thấy được lúc ẩn lúc hiện, ma khí cũng theo đó khi mãnh liệt khi tĩnh lặng, phảng phất lực lượng cùng lý trí là hai thứ đối trọng.
Giây phút tỉnh táo kéo qua một sát na, hắn biết được mình vừa trải qua một đợt chiến đấu chóng vánh.
Ba đòn.
Chỉ cần ba đòn hắn đã đánh trọng thương ba tên nhân loại tu hành giả Thần Du kỳ, mặc cho chúng có sử dụng thủ đoạn áp đáy hòm.
Đó là vì hắn hiện giờ vừa mới khôi phục, thực lực chỉ mới đạt đến được trạng thái Sơ giai đỉnh phong, hắn ở thời kỳ toàn thịnh chỉ cần một hơi thở thôi cũng đã đủ khiến ba con sâu kiến này hình thần câu diệt tại chỗ.
Một tên b·ị đ·ánh bay ba chục dặm hướng Bắc, một tên bị đập sâu bốn dặm xuống dưới lòng đất, còn có một tên đang bị bốn ngọn núi nhỏ đè lên, đây là kết quả hắn thấy được.
Nhưng đánh bại hay g·iết c·hết loại sâu kiến này kỳ thực vô nghĩa, cố duy trì một tia tỉnh táo, hắn biết được việc mình cần phải làm hiện tại chính là thu liễm sức mạnh, bắt đầu kế hoạch ẩn náu đã được vạch ra từ trước, chờ đến một thời cơ nhất định.
Chỉ là thứ sức mạnh cuồng loạn đã giúp hắn thức tỉnh này làm sao có thể nói khống chế là khống chế? Nó vốn là hắn chờ đợi thời cơ lượng kiếp tiến đến hấp thu vô số oán khí tiến hành khôi phục cùng kích thích bản năng huyết mạch, tự nhiên không do ý chí hoàn toàn chưởng khống, này tuy là hạ sách nhưng hắn cũng đã không còn cách nào.
Dù sao… Hắn là Ma Thần, tự nhiên có Ma Thần mệnh.
Cổ lão như hắn, bí ẩn trong phiến thiên địa này mà hắn không biết cũng không nhiều, chỉ là tất cả lại càng đem đến một nguồn cơn tuyệt vọng, đây là khí chất hắn đang phát tán ra ngoài lúc này.
Vừa định lấy ra con át chủ bài bố cục không biết bao nhiêu năm, hắn bỗng dừng lại, dường như nhận ra điều gì.
U minh chi gian, bạo lãng ma khí chi trung, tồn tại một thân ảnh, không biết đã đứng ở đấy từ khi nào.
Một nam tử nhân loại, thân mặc xích bào, đang đứng thản nhiên nở nụ cười nhìn hắn.
“Thuở bình sinh đến nay tu đạo cận tam bách niên tuế nguyệt, đời này có lẽ không có gì đáng nhắc tới ngoại trừ một thân học nghệ, nay lấy tính mệnh làm vật bồi lên, mong không đáng bêu riếu chi danh.” Nam tử này nói với ngữ khí nhàn nhạt, phảng phất hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, hay là đang có một tôn Ma Thần ngay trước mặt.
Vấn Đỉnh… kỳ? Một ý niệm xuất hiện bên trong Tâm Linh chi Hải của hắn, đây chính là một tia cảm ứng trực tiếp nhỏ bé giữa hai mảnh tâm linh, không phải Ma Thần nào cũng có thể làm được điều này, đúng ra là đều có khả năng nhưng không thể làm.
Hắn dường như lắc đầu. Sâu kiến này mặc dù có chút cổ quái nhưng vẫn là sâu kiến, để lâu e rằng có biến, mặc kệ đối phương nói gì cứ chụp c·hết trước đi, điêu trùng xảo ngôn cũng không đáng quan tâm.
Nghĩ là làm, tâm niệm nhất động, vạn trượng thao thiên Ma khí từ trên bầu trời lập tức trút xuống như thủy bộc, cuồn cuộn lao hướng nam tử trước mặt, ý đồ đè nát đối phương.
Chỉ là nửa đường lại dừng lại.
Không phải hắn bỗng nhiên đổi ý, mà là thật sự không thể tiến thêm.
Hắn hơi nheo “mắt“ phát hiện chắn giữa hai bên tồn tại một đạo hư ảnh không rõ ràng, dù là hắn nếu không chú ý cũng không phát hiện ra được, xem ra đây là thứ nam tử kia ỷ vào.
Nhưng chút cản trở này hẳn sẽ không thay đổi đi kết quả, thực lực hai bên vẫn vô cùng chênh lệch, hắn chỉ cần chịu thêm chút mạo hiểm mất khống chế nữa thôi liền có thể nhanh chóng diệt sát đối phương.
Chỉ là trước khi hắn kịp làm thế, đã thấy nam tử kia nói tiếp, ngữ khí vẫn như cũ, chẳng khác nào gió xuân, lại vẫn lộ ra một cỗ cảm giác không thích hợp:
“Kiếp này linh căn có thiếu, tuệ căn đỉnh túc mệnh. Sư phụ động lòng xót, thu ta nhập môn hạ, vì ta tẩy kinh phạt tủy thay đổi thế chất, nhưng này là có giới hạn. Chỉ là trong mắt ta, này vốn không to tát gì, một cỗ tâm niệm đấy, sau trăm năm hoa lại nở.“
“Ngụm khí xung quan ấy là chí, gõ cửa thiên môn vốn thử nhân, trường kiếp lai sinh chuyển tử lộ, hy vi tỏ khí đoạn bất thân! Sư phụ, giờ ta thực sự hiểu được.“
Ngữ khí nam tử bỗng biến đổi, nhãn thần theo đó vì đồng lòng, trở nên sắc bén, trở nên tuyệt luân, thu lấy thiên hạ chi ngạo!
“Bất nhập Thần Du một đời, tẫn tận Vấn Đỉnh chi cảnh, nay bày ra điên phong nhất trận! Dám hỏi Ma Thần các hạ...“ Nam tử bỗng hét to.
Lời này vừa ra, càn khôn vì đó xoay chuyển. Từ bên trong hư ảnh kia bỗng bộc phát ra một cỗ sức mạnh to lớn, hóa làm quang mang phổ chiếu bốn phương tám hướng, nháy mắt lan rộng!
Quang mang này gánh vác không chỉ một tia lý niệm, một tia tử ý lịch thiên, còn kèm theo đó là vô số trí tuệ đúc kết cùng lĩnh ngộ, Pháp Tắc đang xao động cũng được nó lắng yên, lại dẫn đống đến từ những nơi không ngờ.
Mượn nhờ di thể sư phụ để lại, xích bào nam tử đã làm được một điều tiền cổ vô nhân, lấy tu vi Vấn Đỉnh kỳ gõ lấy Vô Tượng giả phiến môn, bên trong Cơ Quan thuật còn tục xưng là...
Dĩ xảo động Đạo!
Ma Thần lập tức nhận ra nguy hiểm, song này cũng đã quá muộn, bởi tại sát na thứ ba còn chưa tới, quang mang đã bao trùm toàn bộ trăm dặm Ma Vực, cũng khóa chặt lại hắn.
Tóc xanh nháy mắt biến thành bạch phát, tia tia rơi xuống rủ phiền não, nam tử nhếch lên khóe miệng đã khô nứt, cười với đối phương:
“Có thể phá?”