Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 125: Hồi kết




Quyển 1 Chương 125: Hồi kết

Sơn dã từng có thôn hương, nay không còn thấy khói bếp.

Một bia mộ được làm từ đá vẫn đứng hiên ngang, viền ngoài từng được chạm trổ tinh xảo trải qua thời gian cũng đã mất đi góc cạnh, đâu đó còn khắc ghi những hàng chữ lờ mờ, phảng phất dấu chân của cố khách về thăm quê để lại.

Một thân ảnh đứng trước điện thờ trong một tòa miếu nhỏ, tóc mai bạc trắng đầu, khẽ đưa tay lên cảm nhận sự ẩm ướt mà các ngọn gió phía Đông đem đến.

Ngẩng mặt lên, Thiên Hoành Sơn xa xa vẫn như cũ đỉnh thượng vân tiêu, khỏa lấp đi ánh chiều tà mùa hạ, trong mơ màng thấy được tử khí le lói.

Hắn cười nhạt một tiếng, lặng lẽ ngắm nhìn từng gian phòng, mỗi một ngóc ngách đều còn lưu lại dấu tích của hắn, khắc ghi tất cả khởi đầu.

Từ thuở niên thiếu, đến thanh niên,… cuối cùng là bộ dáng bây giờ.

Tổng là ba trăm sáu mươi hai năm.

Nhân sinh dài nhưng ngắn ngủi, đảo mắt là đã qua, đây là điều mà hắn đã cảm nhận được vào các giây phút cuối đời.

Khẽ thở dài một hơi, hắn lại quay mặt vào trong, từ trên lư hương phía đối diện cầm lấy ba nén hương, nhẹ nhàng châm lên.

Quá khứ cùng hiện tại, nay trùng điệp tại trên thân ảnh này.

Ba nén hương, vẫn như cũ không đổi, vẫn như lúc đầu tiên.

Một nén kính Tiên gia, một nén tạ Huyền gia, một nén cho bản thân.

Khói hương chờn vờn không dứt, bên trong tử huyền bỗng xen lẫn xích sắc, cuối cùng được gió Đông mang đi, tiễn đưa một đời người.

Chỉ còn ký ức tồn lưu.

….

“Lục giáp hữu nhân đắc phong sương, vấn đỉnh nhất chiến đặng duy cường.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, khung cảnh xung quanh đã quy hồi lúc trước, Lê Thanh Vũ nhìn về phía năm chiếc Thánh Di Vật nay vẫn còn đang chờn vờn trước mặt hắn, ánh mắt phức tạp.

Bên trên Thánh Di Vật chính là xích sắc, dường như còn thấy được bóng hình một thanh niên.

“Nhưng vẫn là kiếp sinh viên mãn.” Hắn gật đầu nhẹ, thở ra một ngụm khẩu khí nhỏ, mở lại hộp gỗ thả bộ Thánh Di Vật này vào.

Đóng nắp hộp lại, quay sang một bên, thấy tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khó tin nhìn bản thân, chỉ có bộ ba là ngoại lệ, còn có đội trưởng đội vệ sĩ Võ Cửu Phương lộ ra b·iểu t·ình cổ quái, dường như đang không biết nên diễn tả cảm xúc gì.

Ngay tại mấy giây trước, hắn thấy được đối phương chạm vào bộ Thánh Di Vật này, đồng thời còn bắt đầu tiếp nhận ký ức, không khỏi giật mình.

Không phải vì vụ tiếp nhận ký ức, tuy loại phương thức này hiếm có không phải ai cũng làm được song tất cả các thế lực lớn đều nắm giữ phương thức này, đối phương hẳn không ngoại lệ.

Bất quá ở đây lại tồn tại một vấn đề, đó chính là người tiếp nhận có thể gánh chịu được ký ức đấy.

Tuy không phải tâm linh tương thông giống như luyện hóa, có thể đạt được đa phần cảm ngộ của cố chủ sở hữu cùng tri thức hay kinh lịch, mà chỉ có thể thấy được các mảnh ký ức tàn khuyết, hay còn nói là những khoảnh khắc quan trọng nhất đối với người này, song đây cũng là một số lượng khổng lồ.

Đây là một bộ Thánh Di Vật Tinh phẩm Mãn kỳ, hẳn cố chủ sở hữu không phải Thần Du hay Vấn Đỉnh thì cũng phải là Hóa Thần kỳ, lượng ký ức nhiều như vậy làm sao một Võ Đồ cảnh lục trọng phổ thông, lại còn là một hài tử tám tuổi có thể chống đỡ được?

Tuy không nói lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng song vẫn có thể dẫn đến rất nhiều thứ như r·ối l·oạn tâm thần, nhân cách bị bóp méo, sở hữu triệu chứng hoang tưởng, vân vân và mây mây.

Đây không phải là giả thuyết, bằng hữu của hắn năm xưa cùng từng có người rơi vào trạng thái này rồi, Tiểu Thừa nhặt được một món Sử Thi phẩm, cơ duyên tới tận tay giữ không được lòng mình thử đi dò xét ký ức bên trong, để rồi cuối cùng bị nó làm cho không phân biệt được thực hư, cuối cùng nhảy vực xong sống c·hết không rõ.

Vậy nên biết rõ những thảm trạng này, Võ Cửu Phương tuyệt đối không muốn nó xảy ra trước mắt mình.

Chỉ là đến khi hắn nhận thức được điều đối phương đang làm thì tất cả đã quá muộn, muốn cản cũng không được chỉ có thể đứng đó theo dõi.

Bất quá hắn cũng thật không rõ ràng, nếu như bản thân đã có thể liệu hắn có ngăn cản hay không, vì tiểu tử trước mặt từ đầu đến giờ đều dường như rõ ràng những gì mình đang làm, lỡ tay can thiệp xong ảnh hưởng gì đến dự định của đối phương thì tình huống sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Bởi vậy, may mắn là hắn đã không phải làm ra lựa chọn, mà kết cục cuối cùng cũng không khác với suy đoán của hắn, này không khỏi làm Võ Cửu Phương thở phào một hơi trong lòng.

Thần niệm cảm nhận được linh hồn đối phương không sinh ra ba động lớn chứng tỏ không bị đoạt xá, ánh mắt thanh tỉnh mười phần chứng tỏ không bị ảnh hưởng bởi ký ức, đối phương dù là tiếp nhận ký ức xong cũng vẫn nguyên vẹn như cũ, ngoại trừ một số tia khí chất đặc biệt như có như không mới xuất hiện thêm ra, bất quá này vẫn nằm trong khu vực chấp nhận được.

Hơn nữa lại còn có thể ngâm thơ, điều này vốn cũng được ghi trong tư liệu, xem ra hẳn đối phương thật sự không có vấn đề gì.

“Hà, cũng không thể nói là bất ngờ được nữa, chẳng lẽ chỉ có thể nói không hổ là ẩn thế truyền nhân sao? Đúng là luôn luôn tồn tại những gì nằm ngoài vốn tri thức hạn hẹp của bản thân ta.”



Hắn thầm nghĩ:

“Bất quá…để làm gì đây? Không nói đến vụ bách hại vô lợi của việc hấp thu ký ức, nay xem ra hẳn có cách nhìn khác, nhưng việc hắn mở nắp hộp ra cho tất cả mọi người chứng kiến câu lên tham niệm của bọn ta, lại còn lựa chọn thời khắc hiện tại để tiến hành việc đọc này, việc đáng ra hoàn toàn có thể chờ về nhà nhờ trưởng bối hỗ trợ…”

“Một tầng ngoài thì bản thân cũng có thể nhìn ra, nhưng hẳn sự tình sẽ không chỉ đơn giản như vậy.” Võ Cửu Phương cuối cùng kết luận.

Kinh nghiệm cá nhân phong phú, hắn biết được lúc nãy Lê Thanh Vũ vừa dùng cách vừa rồi để thử, một là thái độ của Phi Vân thương hội đối với bản thân, hai là năng lực của thương hội, bởi nếu là ngay cả vệ sĩ còn không khống chế được thì đã nói lên tình trạng của thế lực này bạc nhược như nào rồi, ba là tầm nhìn của thương hội trong các vấn đề lợi ích cùng kết minh.

Đây là ba điều hắn có thể nghĩ tới. Hắn không tin đối phương là người lỗ mãng, vậy nên đây hẳn chính là các thâm ý ẩn đằng sau. Chỉ là bằng trực giác được tôi luyện nhiều năm trong giang hồ, hắn có thể nói rằng tình huống vẫn tồn tại những tầng sâu hơn mà hắn không thấy được, bất quá đã không nghĩ được thì cũng đành thôi vậy.

“Có chuyện gì sao?” Lê Thanh Vũ hỏi, ngữ khí nghi hoặc.

Xingqiu phản ứng nhanh nhất, đáp lại:

“Không, không có gì Thanh Vũ đại ca. Vốn là có bất ngờ, song nghĩ lại thì không còn nữa…”

Lê Thanh Vũ nghe thế liền bật cười:

“Vậy ngươi sẽ còn phải làm quen với việc này nhiều đấy.”

Nói xong, hắn thu hồi hộp gỗ vào trong tụ bào, quay sang bên cạnh nhặt lên hỗn hợp cháo trộn Nguyên Tố vừa nãy vừa phối ra, đưa cho Xingqiu.

“Cũng không nên để các ngươi tay không mà về được. Cầm lấy đi, vừa nãy ta tính đủ dung lượng, tuy trạng thái vật lý nhất thời thay đổi nhưng bản chất thì không, để sau một thời gian lại quay về trạng thái ban đầu rồi. Hai mươi lăm cân Sử Thi phẩm Khải Khu thạch, đặc tính cứng rắn cùng kháng đơn Nguyên Tố, hẳn như này là đủ rồi.” Hắn nói.

Xingqiu thấy vậy giật mình, giờ mới nhớ đến còn có một loại nguyên liệu tận Sử Thi phẩm đang nằm lăn lóc trên sàn, nhưng do nó được kiến tạo như tường chắn nên đều bị tất cả lãng quên, nếu không có Lê Thanh Vũ nhắc nhở thì hẳn hắn đã để mặc ở đó.

“Thanh Vũ đại ca, thực ra ngươi không cần phải làm vậy, dù sao không có ngươi thì bọn ta hẳn đã không cầm cự được, này cũng tính như ơn cứ-“ Xingqiu vội từ chối.

“Cầm lấy.” Lê Thanh Vũ bỗng cắt ngang, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ.

“Ta –“

“Ta bảo ngươi cầm!”

Còn không đợi Xingqiu nói thêm gì, Lê Thanh Vũ đã dúi tảng Khải Khu thạch vào tay đối phương, miệng nói:

“Lèm bèm nhiều làm gì. À quên mất, thứ này Phi Vân thương hội các ngươi có thể không biết cách xử lý, song một số Huyền gia khác có thể sẽ biết, đặc biệt là Tứ Đẩu loại kia. Đặc tính của nó có rất nhiều công dụng, dù là đúc áo giáp hay v·ũ k·hí cùng chế tạo cơ quan đều được. Nếu thật sự muốn cảm tạ ta, xử lý xong đem tầm hai cân đến chỗ ta là được, còn lại nên phân phối như nào thì tốt nhất vẫn là ngươi tự quyết định.”

Đối mặt với một tràng phong bạo ngôn từ của đối phương, Xingqiu chỉ có thể đành tiếp nhận tảng đá này, nghe đến cuối bỗng hơi ngẩn ngơ trong chốc lát, cuối cùng thở ra một hơi:

“…Ta hiểu được.”

“Ừm, vậy là tốt rồi. Đã không còn gì nữa, chúng ta rời đi đi.” Lê Thanh Vũ gật đầu, bắt bầu bước chân sang căn phòng còn lại.

“Ừm, Thanh Vũ thiếu gia? Ngươi đi đâu vậy, chúng ta vừa vào bằng đường này mà?"

Một vệ sĩ bỗng lên tiếng, ngữ khí kỳ quái chỉ tay sang một góc khác.

Đó là nơi mà các vệ sĩ của Xingqiu sau nhiều lần nếm thử cũng đã đục thông ra một thông đạo, vậy mà cần một nhóm Tiểu Thừa cảnh cùng một Trung Thừa đào tận gần một canh giờ mới xong, có thể thấy lớp tường ở giữa cứng rắn tới chừng nào.

Lê Thanh Vũ không quay đầu lại liền đáp:

“Đại môn không đi, đi hậu môn làm gì?”

Vừa nói xong hắn đã tiến tới ngay vách tường đối diện thông đạo, xác của nữ Đạo Bảo Đoàn đã được nhóm vệ sĩ xử lý đem đi chỗ khác, chỉ còn vũng máu là được lau tạm sơ qua, mùi kim loại nhẹ kiêm mùi khét vẫn còn hơi bốc lên.

Cũng không quá quan tâm, tay vận ám kình, hắn bắt đầu vỗ vào các vị trí nhất định trên vách tường đá, sau mỗi tiếng vỗ lại có tiếng lục cục phảng phất như đang có cơ quan di chuyển.

Từ bên trong ký ức của Thánh Di Vật, hắn không chỉ thu hoạch được một lần xem qua các mảnh nhân sinh của vị Cơ Quan thuật sư tên Lưu Duy Cường này, còn chiếm được thêm rất nhiều tri thức cùng lối tư duy mới lạ đối Cơ Quan thuật, đấy mới là thu hoạch giá trị nhất trong tất cả, thậm chí còn vượt qua cả Khải Khu thạch Sử Thi phẩm cùng bản thân bộ Thánh Di Vật này.

Người bình thường có thể chỉ nhìn được một phần ký ức nhưng hắn do sở hữu Thiên Phú Ý Chí nên đã có thể nhìn càng nhiều, cũng càng chi tiết, gần như ngang với một loại Sưu Hồn thuật theo cách nào đó.

Kiến thức về Cơ Quan thuật của Lê Thanh Vũ cũng đã được coi như sơ luyện nhập môn, đạt đủ yêu cầu tối thiểu trở thành một Cơ Quan sư, vậy mà nhìn những gì mà người này nghĩ ra vẫn có cảm giác kinh động như gặp thiên nhân, bên trong đều là những tư tưởng không biết có vượt thời đại hay không nhưng chắc chắn là nằm ngoài thời đại, một phần có lẽ cũng là do truyền thừa thẳng từ nền văn minh cổ lão Thần Luật Quan.

Bất quá trận chiến của đối phương với tôn Ma Thần kia hắn không nhìn được, suy đoán là do khi kích hoạt trận pháp khắc trên t·hi t·hể sư phụ, người này đã tự thiêu đốt Cung Mệnh của bản thân dẫn động toàn bộ Huyền lực của Vấn Đỉnh kỳ, đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến phần ký ức này, thậm chí dẫn đến phẩm giai Thánh Di Vật chỉ có Tinh phẩm.



Đây là một điều đáng tiếc, vì cơ hội được chứng kiến một trận đánh vượt cấp ở tầng thứ đấy không phải lúc nào cũng có, tuyệt diễm vô cùng. Đương nhiên hắn cũng có thể hỏi sư phụ của hắn là Bình lão lão về Ma Thần chiến, song đấy lại là đồng giai chi chiến, bản chất có rất nhiều khác biệt.

Nhưng thôi, học được chút đồ vật cũng là tốt rồi, Lê Thanh Vũ cũng mường tượng được đại khái ra chiến lược cụ thể mà đối phương đã áp dụng, trong rủi có may, bỏ đi phần trấn áp Ma Thần này thì tải trọng hắn phải gánh cũng bớt đi một tảng lớn, có thể dành nhiều tinh lực hơn cho các phần kiến thức khác.

“Ặc, này có tính học lén không? Thành phần bên trong bao gồm cơ quan thuật của cả Thần Quan Tông cùng Lưu Vân Tá Phong Chân Quân… Cũng không hẳn, tiếp nhận ký ức Thánh Di Vật về một mặt nào đó chính là tiếp nhận nhân quả, chỉ là không nhiều bằng luyện hóa mà thôi. Với lại ta là Huyền gia nhất đẳng, tư cách tạm ứng đủ, chỉ là về sau giải thích với sư phụ trước là không có vấn đề rồi.”

Vừa nghĩ, tay hắn vẫn không dừng, chẳng mấy chốc đã đánh đủ một trăm chín mươi sáu đạo ám kình lên cơ quan đằng sau vách tường.

Vốn là không cần nhiều như vậy, song hắn hiện đang không có linh lực, chỉ có thể dựa vào ám kình cộng hưởng gây nên tác động đối Nguyên Tố được cảm nhận bằng Quan Nguyên chi Nhãn, ứng dụng năng lượng của cơ quan này cũng là một phần gây nên hứng thú cho hắn.

Định hướng đã đủ, mặt tường bỗng phát sáng, nhóm Xingqiu từ đằng sau đi tới vừa lúc chứng kiến cảnh này.

Ầm ầm!

Bên trên lại truyền đến tiếng động, một vài tia trăng len lỏi lọt xuống, có thể thấy là sàn nhà phía trên đã được mở ra, mà gió đến từ cơ quan Xuy Phong thuật cũng đã được xoay chiều đẩy ngược lên trên.

“Thiết kế đã cũ, rất nhiều thứ không còn nguyên vẹn, uy lực suy giảm. Nguyệt lực vốn là mấu chốt năng lượng của các cơ quan này, bao năm qua vẫn luôn được tích trữ chỉ là không dùng, nếu không một khi toàn bộ hệ thống vẫn còn đang vận chuyển, đừng nói các ngươi mà ngay cả một nhóm Thượng Thừa cảnh đến thì nhất thời nửa khắc cũng vẫn không phá được.”

Lê Thanh Vũ thấy nét mặt nhiều người ngơ ngác liền giải thích, trong lòng nghĩ thầm:

“Độ nhạy rớt xuống tới nỗi mà Đạo Bảo đoàn cầm đúng một mảnh Nham nguyên tố mà cũng có thể kích hoạt được, có thể thấy là không gì có thể trốn qua tác động của thời gian, cơ quan cũng sẽ bị hao mòn, người thì sao?”



Bên trên xe ngựa, vẻ mặt tươi cười lúc nãy của Lê Thanh Vũ nay đã lại trở nên cau có, nguyên nhân đến từ hai chỗ ngồi đằng sau:

“Tên tiểu thiếu gia…abcxyz… này!”

“Có mà…. Efghsrpq…!”

Phải, hai đứa trẻ trâu kia, chúng lại cãi nhau rồi.

Bỗng, trên không trung chợt nháy lên một quầng sáng lớn đỏ son, kèm theo đó là một t·iếng n·ổ lớn truyền đến.

Bùm!

“Hử?” Lê Thanh Vũ ngạc nhiên nhìn lên, cả người ngay lập tức tiến vào trạng thái phòng bị.

“Đại ca không cần phải giật mình, chỉ là pháo hoa bình thường mà thôi.” Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói, chính là Chongyun đang ngồi ở một bên nhắc nhở.

“Pháo hoa?”

“Phải, tết Hải Đăng cũng gần tới rồi, thế nên nhiều nơi họ thường hay thử pháo trước, đa phần đều là chọn chỗ vắng vẻ nhưng lại nằm trong vùng an toàn, chỗ này là ví dụ. Hẳn là chỗ đại ca ở ngày xưa không có tục đ·ốt p·háo hoa?”

“…Không, có thì vẫn có. Chỉ là lâu chưa thấy, tự nhiên giật mình mà thôi. Bất quá nói thật, dù có lý do như vậy cũng không nên là lý do để buông lỏng phòng bị. Tác động ảnh hưởng của pháo hoa đối với võ giả cảnh giới như chúng ta vẫn là không hề nhỏ, có thể bị dùng như chiêu trò đánh lạc hướng, kết hợp bất ngờ đột kích đồng thời.”

“…Ặc, đại ca sống khổ thật.” Chongyun nghe vậy không biết nói gì, chỉ đành tặc lưỡi.

“Không, ta nói thật mà. Trước ta xiên được lão Pháp Sư kia hai phát là nhờ chiêu này đấy.” Thấy thái độ đối phương, Lê Thanh Vũ chột dạ nghĩ thầm trong lòng.

“Bất quá Tết Hải Đăng sao, đáng chờ mong đây…”

….

“Hừm, Tết Hải Đăng, lũ tiểu tử này không nhắc tới thì ta cũng đã quên luôn rồi, cũng phải thôi, bế quan đã lâu rồi mà.”

“Có mấy năm mà đã làm như cả đời vậy? Bộ nhà ngươi phát hiện bí cảnh thời không à? Hay tẩu hỏa nhập ma mất cảm giác thời gian rồi?”

“…Trọng Vũ, không nói lời nào cũng không ai nghĩ là ngươi câm.”

“Thế nhưng không nói thì có khác gì người câm?”

“…”

“Đùa tí thôi. Nhưng mà Trọng Thủy, ngươi thấy tiểu tử này như nào?”

“Tên nào? Tóc đen hay xanh?”

“Còn phải hỏi?”



“…Ừm, tên tiểu thí hài tên Lê Thanh Vũ đó, thiên phú tiềm lực coi như không tệ, tâm trí cũng không tồi có thể tu được không thấp, bất quá vẫn còn cần nhiều rèn luyện hơn, tính tình còn ngông cùng trẻ người non dạ quá, bất quá này cũng là đúng tuổi.”

“Thế nếu ngươi có thể thu đồ liệu ngươi có thu không?”

“…Chín thành là không, tiềm lực thì cũng ổn nhưng còn phải chờ xem xét, thiên tài mà c·hết yểu cũng không phải là thiên tài, hiện hắn vẫn chưa có gì nổi bật cả, ngoại trừ chút tiểu thủ đoạn lung lạc lòng người ra…”

“Vậy xem ra tầm mắt của ngươi còn cao hơn một vị Thượng Cổ Chân Quân rồi.”

“…Hả?”

“Không, không có gì. Ta kết thúc thần niệm truyền âm ở đây nha, Tết Hải Đăng lại nói chuyện tiếp, nếu có thể sẽ khao ngươi một bàn tiệc Slime hấp, tạm biệt!“

“Ê này… ê…!”

“…”

Huyền gia Tứ Đẩu một trong, Chính Nam, sâu bên trong một tòa lâu các nào đó...

“****** khốn kiếp tên kia, lúc nào có chuyện gì cũng cứ nói úp úp dở dở, lại còn toàn ngắt liên lạc ngay lúc đấy nữa chứ!“

Một nam tử trung niên tóc trắng trong tay cầm bốn tờ phù lục, lúc này đang gào lên giận dữ.

“Bất quá lời ngươi nói là có ý gì? Thượng Cổ Chân Quân...?“

Trọng Nham Cự Uyên (Vực Đá Sâu) Phục Ngao Cốc...

“Ha ha, tên đấy hiện hẳn đang vừa điên vừa bối rối lắm đây, thật muốn nhìn xem vẻ mặt tức cười của hắn. Bất quá khoảng cách gần sáu ngàn dặm như này dù là dùng Sử Thi phẩm Truyền Âm phù cũng đã là hết cỡ rồi, muốn nhìn cũng không nhìn được.“

Một nam thanh niên tóc màu thanh thiên thân mặc lam phương bào lúc này đang ngồi trên một tảng đá có màu hổ phách, dưới chân còn đang chồng chất mấy viên ngọc màu xanh xám, vừa đung đưa hai chân vừa tự phi tự tiếu.

“Bất quá lần này cũng là một trong số ít những lần ta nói tin chuẩn xác, tên tiểu tử này kể từ lần trước ta đi cùng tiểu Chongyun ra ngoài chơi đã thấy thú vị, hơi điều tra thêm thì còn thấy thú vị hơn nữa.“

“Đi đến Ngọc Kinh Đài, hẳn là cũng chỉ có vị kia đang ở đó mà thôi, không biết quan hệ đích xác giữa hai bên là như nào, hẳn là cũng không cạn có chín thành là sư đồ. Quan sát kỹ càng cử chỉ của hắn thì cũng có mấy nét hao hao giống vị này thật, cũng may là trước đây ta từng có mấy lần bái kiến nên mới biết được. Bất quá tốt nhất vẫn không nên chọc vào tổ ong vò vẽ này, biết bao nhiêu cũng cứ nên ngậm miệng.“

“Nhưng có lẽ vẫn nên gặp tiểu tử này đối mặt. Lúc hắn đưa Khải Khu thạch cho vị Phi Vân thương hội tiểu thiếu gia kia cùng với nói mấy lời đấy, thật sự đã đánh sụp toàn bộ những suy đoán của ta về mục đích thật sự của hắn, chỉ là nó lại dẫn ta tới với một suy đoán còn điên cuồng hơn... Nếu được vậy thật sự quá thú vị! Ha ha h- Khục khục, phong hàn chưa khỏi.“

Nam thanh niên xoa xoa cổ họng của bản thân, lại nhìn xuống đống đá dưới chân, lầu bầu:

“Thật không biết mấy người bên Huy Sơn Đình đang định làm gì nữa, chẳng phải dự án đấy thất bại rồi sao? Chẳng lẽ... Thôi kệ, cầm người tiền tài, thay ngươi tiêu tai, cũng không nên hỏi.“

Tụ bào cuộn qua một đợt, hút hết từng tảng Lão Thạch to bằng đầu người vào bên trong. Nam thanh niên tay trái bóp nhẹ pháp quyết, không biết từ đâu xuất hiện một thanh tiểu kiếm bay đến trước mặt, xong đứng yên lơ lửng.

Một chân bước nhẹ lên trên mặt kiếm, nam thanh niên bày ra một bộ dáng vô cùng phong tao dù là Lê Thanh Vũ thấy cũng phải đi lạy mấy vái, mặt hướng cảng Ly Nguyệt nói:

“Trong ngông có ngạo, trong ngạo có ngu, ngu trong ngát toại, ngoại bất xứng nghênh...Ài, quả là nhân sinh đa diện đặc sắc... Không biết ngươi có thể đạt đến được giống vị kia, thật sự là trình độ tính không bỏ sót, toán không quên ai hay không.“

Dứt lời, phi kiếm đã lao v·út đi, chỉ để lại chút dư uy nhàn nhạt.

Đây là dư uy của Chân Nhân đệ nhất bộ, Thần Du kỳ!

....

“À mà Thanh Vũ đại ca, ta cứ có cảm giác có gì thiêu thiếu?“

“Nhớ ra được không?”

“Không.”

“Lấy trí nhớ của ngươi mà còn quên, hẳn nó không quan trọng, chắc là tâm lý căng thẳng quá dẫn đến hiện tượng cảm giác này, vốn chỉ cần tĩnh tâm một hồi ổn lại xao động liền sẽ hết.”

“Ra vậy, đa tạ đại ca giải nghi hoặc, ngài thật sự vô cùng uyên bác.”

“Ha ha, không tới mức đấy được.”



“… Chờ chút, mọi người đâu hết rồi.”

Trong một góc xó xỉnh khó nhìn thấy của mật thất bên dưới tòa miếu hoang, Thảo hệ Nguyên Thần giả bỗng tỉnh lại sau một hồi tập trung hoàn toàn diễn luyện võ nghệ, nét mặt nghi hoặc mà nhìn xung quanh.