Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 123: Cơ Quan Thuật sư




Quyển 1 Chương 123: Cơ Quan Thuật sư

Bên dưới lớp trũng đá, chính là một tầng bí ẩn mà ngay cả Trung Thừa cảnh như Võ Cửu Phương sử dụng thần niệm cũng không thấy rõ. Không chỉ chỗ trũng đá kiến tạo từ Khải Khu Thạch mà còn là toàn bộ các phần còn lại.

Phải, Trung Thừa cảnh Võ giả khác với Tiểu Thừa có hai đặc điểm lớn, thần niệm chính là một cái bên trong. Chỉ là so với đồng giai Nguyên Anh bạc nhược, thậm chí có phần còn kém hơn Kim Đan, nhưng quét qua chỗ sâu tầm ba bốn trượng cũng sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ là căn mật thất này được chế tạo cổ quái, mặt ngoài thạch cương cứng rắn, giữa còn đắp nặn vô số tầng lớp có liên kết không khác gì cơ quan, ngay cả Quan Nguyên chi Nhãn của Lê Thanh Vũ còn bị làm rối đừng nói thần niệm.

Này cũng không phải nói nơi này kỹ thuật cao hơn Tiên Đình lúc trước, mà là bởi Tiên Đình về căn bản cũng không làm che giấu, chỉ là phổ thông chi nhân không thể nào tiếp nhận được bản chất cùng nhìn thấy bản chất của nó, Lê Thanh Vũ vẫn có thể thấy được cấu tạo của nơi này rõ rành rành cùng đặc tính của bọn chúng hay loại năng lượng chúng dùng, nhưng do tạo nghệ Cơ Quan thuật không tới cùng nguyên thủ miếu nhân vị Cơ Quan Sư kia có một loại phong cách hoàn toàn kỳ lạ nên vẫn không nhìn ra được ý nghĩa, đây cũng là lý do hắn nói thú vị ban đầu.

Nói một cách đơn giản hơn, chính là đọc được một đề toán học, hiểu hết toàn bộ ký tự cùng chữ cái bên trên nhưng lại không hiểu được ý nghĩa bài toán hay luận ra được đáp số, nếu là trắc nghiệm thì còn may ra…

Nhưng đây là hình học tự luận.

Lê Thanh Vũ ngó đầu qua, xuyên thấu qua đáy của trũng đá cũng không phải là một tầng mật thất bên dưới mà chỉ là một chiếc hộp gỗ được đậy nắp chỉnh tề, bên trên còn có tầng tầng tro bụi.

“Chín trăm tuổi gỗ Khước Sa…” Trong đầu Lê Thanh Vũ thoáng qua ý niệm như vậy, hắn không kiêng kỵ gì lấy hộp gỗ lên, dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người mở ra.

Mấy tia quang mang rực rỡ bỗng bộc phát từ bên trong hộp gỗ, năm chiếc Thánh Di Vật từ đó bay ra, nhìn từ hình dáng có thể thấy đây là một bộ, chờn vờn trôi nổi trong không trung, uy áp nhàn nhạt.

“Không bố trí gì sau, hộp gỗ chỉ như vật chứa không đóng lại mà lúc nào cũng có thể mở….” Hắn thấy vậy cảm khái thầm trong lòng.

Chỉ là trái ngược với nét mặt ung dung của hắn, tất cả các vệ sĩ lẫn Xingqiu ở một bên đều giật mình, cũng không phải bọn họ không có chuẩn bị tâm lý trước, mà là nhiều lúc đối mặt với lực lượng dụ hoặc không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh.

Năm chiếc Thánh Di Vật này đều là Tinh phẩm, yếu nhất cũng là mãn kỳ!

Sử Thi phẩm chính là cấp độ của pháp bảo, Tinh phẩm mãn kỳ ngang với đồ dùng tùy thân cho một tên Trung Thừa cảnh đỉnh phong, dù là Phi Vân Thương Hội cũng không dễ dàng lấy ra, càng đừng nói đến các vệ sĩ ở đây.

Xingqiu dù sao cũng là thiếu hội trưởng, hai ba giây liền khôi phục được tỉnh táo, nhưng nghĩ đến điều gì hắn rất nhanh quay đầu sang bên cạnh, thấy được Lê Thanh Vũ không biết từ khi nào đã thân hơi dựa góc tường, đang thản nhiên cười nhìn hắn.

Hắn liền hiểu được, này là một lần khảo nghiệm cùng thử, nhưng tổng thể có bao nhiêu đối tượng thì hẳn chỉ có đối phương mới rõ. Bất quá hắn vẫn sẽ làm trọn vẹn phần của bản thân.

Xingqiu bước mạnh lên một bước tiến về phía trước, âm thanh v·a c·hạm cùng mặt sàn vang dội khắp phòng nhanh chóng đánh thức các vệ sĩ còn đang thẫn thờ, hồi thần lại liền thấy tiểu thiếu gia đang nhìn bọn họ với một vẻ tự phi tự tiếu, tất cả trong lòng đều hiểu được, cũng đều buông lỏng bản thân.

Một thời thần, hai thời thần,… Mười hai thời thần trôi qua, tất cả vẫn y nguyên như cũ, không có gì khác biệt.

Xingqiu lúc này mới khẽ gật đầu vẻ mặt hài lòng, ánh mắt nhìn tất cả lại đảo qua vị đội trưởng Võ Cửu Phong kia chăm chú hồi ngắn, sau lại không dư địa liếc qua Hu Tao cùng Chongyun, cuối cùng mới quay lại nhìn Lê Thanh Vũ, cũng không có rời đi nữa.

Hàm ý rõ ràng.

Lê Thanh Vũ thấy vậy không nói gì cũng không biểu lộ thái độ, đơn giản thản nhiên tiến bước tới trước, chỉ là ngoài ý liệu của mọi người không có cầm hộp gỗ tiến hành thu giữ mà trực tiếp chạm tay vào năm chiếc Thánh Di Vật!

Toàn bộ cảnh sắc xung quanh bỗng biến đổi.



“Hài tử, một mình ngươi ngồi đây chơi, cớ gì lại vậy?”

Ở bên ngoài một thôn xóm nhỏ, một lão nhân y phục không rõ ràng đứng trước một đứa bé tầm bốn năm tuổi hỏi, chỉ thấy trong tay đứa bé này có mấy linh kiện kỳ lạ có hình thù kỳ quái, đang được tháo rời cùng gắn lại, đứa bé cũng đang cúi gằm mặt xuống chuyên chú với việc này.

“… Bọn hắn chán ghét ta, nói ta luôn mong muốn hãm hại bọn hắn. Đều là oan uổng! Ta chỉ là muốn cho bọn hắn xem thành quả chính bản thân lục lọi ra được... Là muốn chia sẻ những thứ thú vị này!“

“Vậy ngươi cho bọn hắn xem ở đâu?“

“Trong hầm, không gian vừa vặn, lại nhiều thứ dễ bề xử lý.“

“Tiến vào như nào?”



“Rơi xuống, đấy là cách dễ nhất không phải sao?”

“…”

Lão nhân trầm mặc một hồi, sau lại lấy từ trong người ra một đoàn linh kiện khác:

“Hài tử, chúng không phải chỉ là những thứ thú vị. Chúng có tên, là linh kiện.”

Đứa bé nghe vậy lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn lão nhân, sau mới lắc đầu:

“Như nào cũng vậy cả mà thôi.”

“Tại sao lại vậy?” Lão nhân có vẻ hứng thú hỏi.

“Thì nó không phải mang đến thú vị sao? Tên gì vẫn sẽ như vậy cả.”

“…” Lão nhân lại tiếp tục trầm mặc lần hai, bỗng đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười mấy tiếng lớn:

“Ha ha ha…”

“Lão trượng! Ngài làm sao vậy? Không phải có bệnh đấy chứ? Cố cầm cự, ta biết trong thôn có một thầy lang tên Chí Vĩ giỏi lắm ắt sẽ trị được bệnh của ngài, ta đi gọi hắn!”

Đứa bé bị dọa bởi trạng thái bất thường đột ngột của lão nhân, song ngôn từ vẫn không r·ối l·oạn, còn tỉnh táo tìm ra phương án đối phó.

“Không, không có gì đâu hài tử. Nếu vui cười là bệnh thì hẳn thế gian này đã không có đại phu hay thần y nào chữa được rồi. Phụ mẫu ngươi ở đâu?”

Đứa bé nghe vậy tuy không hiểu gì song vẫn xụ mặt xuống, đáp bằng giọng buồn bã:

“Bọn họ gặp t·ai n·ạn q·ua đ·ời từ cách đây ba năm trước rồi, khi ta còn chưa đầy hai tuổi. Từ đó đến nay là bà bà nuôi ta lớn.”

“… Hài tử vất vả. Bà bà ngươi ở đâu, có thể dẫn ta đi sao?”

“Cũng có thể, nhưng mà…” Đứa bé nói đến đây bỗng hơi lùi về sau, ánh mắt mang theo mấy tia nghi ngờ nhìn về lão nhân trước mặt.

Lão nhân thấy thế nét cười trên mặt càng đậm, nói:

“Không phải sợ, ta không phải người xấu. Nếu muốn an tâm ngươi có thể cho gọi bà bà của ngươi ra đây, còn gọi thêm mấy thanh niên trai tráng nữa cũng được. Ngươi xem, ta già cả như này không thể nào đánh lại bọn họ, nếu có ý đồ xấu thì cũng sẽ không làm được gì đúng chứ?”

Đứa bé nghe thấy có lý, liền gật đầu xong bắt đầu bỏ chạy vào trong thôn.



“Này lão trượng, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đi thăm một người bạn cũ của ta, mà này, ngươi giờ không được gọi ta là lão trượng nữa nghe chưa?”

“Vậy phải gọi là gì?”

“Gọi sư phụ.”

“Sư phụ… Rốt cuộc khi đó ngươi đã nói gì mà lại khiến bà bà thường ngày vốn khó tính để cho ta có thể đi chơi ở bên ngoài vậy? Lại còn mừng đến rớt nước mắt nữa?”

“Cũng không có gì nhiều, là về tương lai của ngươi mà thôi.”

“Tương lai của ta… Không phải chỉ là ngày ngày dẫn trâu đi cày, tối về uống rượu cùng bằng hữu, cố gắng cưới một hiền thê khai chi tán diệp rạng rỡ tông đường sao?”

“Không, hài tử của ta, của ngươi sẽ không đồng dạng như vậy.”



“Vì sao?”

“Tương lai ngươi sẽ biết.”

“… Vậy sư phụ, còn câu này, ngài phải trả lời thật lòng đấy.”

“Ừm, tùy tâm tình.”

“… Ngài thực ra nhưng là ai vậy? Trông thì giống với Cố bá bá nhà kế bên nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác hẳn.”

“Ha ha, ta là ai sao? Cũng chỉ là một lão già đi đường tầm thường mà thôi, do thương xót nên mới thu một nam hài có vấn đề về nhận thức làm đệ tử, cảm giác kia cũng là do ngươi hiểu sai đó…”

“Hả??? Không thể nào…”

Tiếng cười khúc khích vang lên, mặt đường đất vàng in hai dấu chân của một già một trẻ.

….

“Hài, mười hai năm rồi mới được về thôn, đi theo sư phụ thời gian trôi qua nhanh thật. Mười hai năm, phong cảnh cũng không có nhiều thay đổi, không biết mọi người đã như nào rồi.”

Một thiếu niên đứng trước một gian nhà tranh hai lớp nhỏ gọn, thoạt nhìn có phần cũ kỹ nhưng lại không bị rách nát.

Thiếu niên thân khoác một tấm áo choàng của lữ khách, toàn thân trên dưới dường như không có bất kỳ thứ gì đáng giá, chỉ có ánh sáng trong hai con mắt là ngoại lệ.

“Bà bà ơi, tiểu Cường của ngài về rồi đây, ra đón ta đi!”

“… Bà bà?”

Tiếng mở cửa vang lên, xen lẫn tiếng gió đìu hiu.

“Bà bà?”

“… Ngươi là ai vậy, sao tự nhiên mở cửa nhà Lưu bà bà làm gì?”

“A, Cố ca! Là ta đây, tiểu Cường của Lưu gia đây!”

“Tiểu Cường…? Lưu Duy Cường? Là ngươi sao?”

“Đúng rồi, ta đi theo lão trượng kia mười hai năm chu du thiên hạ, nay đã về rồi đây! Cố ca, bà bà đi đâu rồi, lại đi tám chuyện với Trần thị sao?”

“…”

“Cố ca?”

“… Tiểu Cường, Lưu bà bà mười năm trước liền đã mất rồi.”

“… Không, không thể nào, Cố ca đùa ta đúng không?”

“…”

“Đây chỉ là trò đùa thôi đúng không, là ngươi vẫn còn giận ta vụ lừa ngươi rơi xuống hầm đất đúng không?”

“…”



“Nói đi!”

“… Tiểu Cường…”

“Ta… Ta…” Ngữ khí của thiếu niên dần dần không còn lưu loát, hắn bắt đầu nức nở.



“Nghe Chí Vĩ thúc bảo năm đó bà bà vốn đã thân mang trọng bệnh, cả đời không có gì luyến tiếc chỉ còn lo lắng một mình ta, rất may sư phụ thấy ta có thiên phú dị bẩm nên mới mang ta đi, này đã khiến nàng mừng đến phát khóc.”

“Ta đi rồi nàng vẫn sống như bình thường thẳng đến hai năm sau bệnh dữ trở nặng, thần tiên khó cứu, câu cuối trước khi mất vẫn là dặn mọi người nhắc nhở cho đứa tôn nhi bất thành khí của nàng nếu nó có quay về…”

“Bà bà, tôn nhi của ngài giờ đã về rồi đây, ngài có thể ngồi dậy nói chuyện với ta thêm một lần được không?”

“Bà bà, căn nhà của chúng ta ta cũng đã bán lại cho Sơn thúc cùng thôn rồi, ta rất lâu có thể sẽ không về lại nữa, mà trưởng tử Sơn thúc vừa lấy thê tử, đang rất cấp thiết cần nơi ở, ta thấy thế không có vấn đề tiện tay giúp họ luôn. Ngài không có giận ta chứ?”

“Bà bà, tuy đồng thôn đều đã dựng mộ cho ngài, thật rất cảm ơn tấm lòng của bọn họ, song ta vẫn làm cho ngài một cái mới, tất cả tâm huyết của ta đều trút vào trong đấy. Để mong ngài dù là ở đâu cũng biết đứa, đứa tôn tử chỉ biết đùa nghịch với mấy thứ đồ kim loại hay công cụ kia thôi nay cũng đã có bản lãnh, cũng đã từng tận mắt ngắm thiên hạ kỳ quan rồi.”

“Bà bà… Cảm ơn ngài… Sẽ có một lúc nào đó ta còn quay trở lại.”



“Vậy ra đây là đồ đệ của ngươi sao? Nhìn qua cũng thấy sáng dạ đấy, hẳn là đã có mấy phần bản lãnh của sư phụ hắn rồi chứ?”

“Ha ha, Chân Quân quá khen. Tiểu đồ tuổi còn non trẻ, còn nhiều thứ còn phải học lắm.”

Một lão nhân đang đứng nói chuyện cùng một đầu Tiên Hạc, đằng sau bọn hắn là một thanh niên, người lúc này đang há hốc mồm.

“Sư – sư phụ! Đây là – là… Lưu Vân Tá Phong Chân Quân!”

“Ha ha, nhìn bộ dáng tiểu đồ đệ của ngươi kìa, ngươi không cho nó biết thân phận thực sự sao?” Lưu Vân Tá Phong Chân Quân cười nói.

“Nhiều lần cũng đã để lại điểm gợi ý rồi, nhưng tiểu đồ lại đặt toàn bộ tâm tư lên trên Cơ Quan thuật, cũng không có chú ý đến.” Lão nhân lắc đầu thở dài.

“Vậy sao? Này cũng là điều tốt. Tâm cảnh thanh tĩnh như vậy mới có thể tu lên cao, có tạo nghệ thâm sâu được. Này tiểu tử, ngươi muốn biết sư phụ ngươi là ai không?” Lưu Vân Tá Phong Chân Quân hướng nam thanh niên, người lúc này vẫn còn đang vô cùng kinh ngạc, hỏi.

“Dạ - dạ thưa Chân Quân, có – có ạ.”

“Không cần phải hạ thấp tư thái như vậy, thực ra thân phận của ngươi cũng không hề thấp đâu. Nghe đây, sư phụ ngươi được xưng là đương niên Ly Nguyệt bát Thánh một trong, Cơ Quan Thánh giả! Đồng thời cũng còn là Thiên Tù Tông tông chủ, Huyền gia bên trong hàng đầu!”

“Thiên Tù Tông?”

“Ngươi chưa nghe đến cũng là dễ hiểu, bởi vì tông phái này luôn chỉ có một đến hai người, một đương nhiệm tông chủ cùng một dự tuyển tông chủ, một sư một đồ, đã truyền thừa được hàng ngàn năm nay rồi. Này có ý nghĩa gì ngươi cũng phải biết, đó chính là ngươi sắp kế nhiệm chức vị Tông Chủ!”

“Cả tông phái chỉ có đúng hai người…”

“… Ta thực sự ngạc nhiên khi không thấy ngươi có bất kỳ phản ứng nào với việc sư phụ ngươi là một Thánh giả Đại Thừa kỳ đấy? Là người bình thường thì đã phải nhảy cẫng lên vì hoan hỷ từ lâu rồi.”

“Lão là Đại Thừa kỳ hay không thì cũng có quan hệ gì với ta? Chất lượng dạy học vẫn thế, Cơ Quan thuật cũng sẽ không vì cảnh giới của lão mà được tăng trưởng.” Phút giây kinh ngạc qua đi, trên mặt của thanh niên lại quay về vẻ bình tĩnh thường ngày.

“Hách Sinh, ngươi thu được một tên đệ tử tốt đấy! Nhớ hồi đó khi sư phụ của ngươi hé lộ cho ngươi chân tướng thì ngươi đã từng nhảy cẫng lên vì sung sướng –“

“Chân Quân, ta xin ngài! Chuyện cũ rồi để nó qua đi không cần nhắc lại nữa!” Lão giả tên Hách Sinh ở một bên bỗng đen mặt lại. Sợ vị Chân Quân lắm mồm này lại kể thêm mấy chuyện đáng xấu hổ gì nữa không phải của riêng hắn mà của cả mấy vị tổ sư liền lập tức quay sang đồ đệ:

“Duy Cường, hôm nay vi sư gọi người đến đây cũng không phải chỉ là vì để thông báo cho ngươi thân phận của vi sư, mà chủ yếu vì muốn nói là… ”

Nam thanh niên nghe ngữ khí này bỗng cảm thấy có điểm chẳng lành, mặt mày lập tức nghiêm túc.

Chỉ thấy lão nhân tằng hắng một tiếng, dưới ánh nhìn chăm chú của đệ tử nói ra:

“Vi sư sắp phi thăng rồi! Bất ngờ chưa? Có kinh hỉ hay không?”

“…”