Quyển 1 Chương 108: Thủy Hành Ngũ Bộ
Luyện Pháp Tràng, giữa sân đá “Tu Tâm Dưỡng Tính”...
Lê Thanh Vũ đứng đấy lẳng lặng, kiếm gỗ nắm nhẹ trong tay, hô hấp bình ổn phảng phất như đang dưỡng khí an thần.
Sau lưng hắn, hai mươi chum nước không nắp đậy lớn nhỏ đồng đều xếp thành hai hàng hai bên, mỗi chum ước tính nặng tầm hai mươi cân, không có gió thổi qua mặt nước tĩnh lặng như gương, nhìn vào tự có một loại cảm giác trầm trọng.
Chợt chỉ thấy tiết tấu hô hấp của hắn bất ngờ biến đổi, người trong nháy mắt lùi về sau, thân trước hiện tàn ảnh, mũi kiếm miết liên tục vào cạnh đáy từng chum, xảo kình tích hợp khiến cho chúng bay nhanh về phía trước, trong thoáng chốc tạo thành một lối đi có hình dáng kỳ dị với các chum nước ở hai bên.
Trong cả quá trình, không có dù chỉ là một giọt nước bị văng ra ngoài.
Sau khi thính giác xác nhận toàn bộ chum nước đều đã chạm đất, Lê Thanh Vũ mới mở mắt. Hắn cẩn thận quan sát kỹ lại vị trí rơi của từng chum, phát hiện một ly cũng không sai lệch so với mục tiêu ban đầu, ánh mắt nghiêm túc đạm nhạt cũng dần được thay thế bởi từng tia hoan hỉ.
Lực lượng của hắn hiện tại phổ thông ngót nghét trăm cân, mỗi chum đều chỉ có hai mươi cân nhưng trọng tải lại cần đi qua chênh lệch của kiếm gỗ cùng cảm nhận khả năng chịu đựng dẫn tới biên độ bẻ cong của nó từ đó vận chuyển kình đã làm cho việc này khó khăn hơn rất nhiều, bất quá hắn vẫn thành công.
Ý vị này, Võ thuật của hắn ở giai đoạn Võ Đồ cảnh đã đạt đến đỉnh điểm của nó, đăng phong tạo cực! Thời gian khổ luyện với ảnh đấu quả nhiên là không uổng phí.
Đã được hai tháng trôi qua kể từ lúc sự vụ kia kết thúc, hắn đã tiến vào một chuỗi sinh hoạt chỉ có ăn ngủ nghỉ học thư giãn cùng tu luyện, rời bỏ nhiễu loạn tạm thời có được thanh tu.
Tu vi của hắn cũng đã đạt đến Võ Đồ lục trọng, tiến triển tuy không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, có thể so sánh với một đệ tử khá xuất chúng của Huyền gia.
Hắn cũng đã nắm thêm được rất nhiều tri thức, đa phần Tiên gia chân truyền ở tầng một đều đã được hắn xem xong, hiểu biết so với lúc trước gần như đã tăng lên cả một cấp bậc, cũng là một sự tiến bộ không nhỏ.
Ngoại trừ những điều kể trên, hắn còn có một kinh hỉ khác, chính là...
Tóc hắn đã mọc trở lại!
Thật sự không nói được là hắn nhớ mái tóc của bản thân biết bao nhiêu, thiếu đi nó cảm giác bản thân cứ như thiếu khuyết một mảnh ghép của cuộc đời.
Chỉ là... dường như tóc hắn cũng đã không giống trước kia.
Tóc hắn khi còn ở thế giới cũ vốn đã rất đen, nhưng vẫn pha chút nâu tự nhiên, bất quá hiện tại lại đã trở thành một màu đen thuần túy, thậm chí còn tạo cho người nhìn vào một loại cảm giác như vực sâu, phảng phất ánh sáng đi vào một tia cũng không thể thoát ra.
Ngay cả khi sử dụng Quan Nguyên chi Nhãn nhìn vào một sợi tóc rụng của bản thân, tuy không phát hiện điều gì đặc biệt nhưng hắn vẫn luôn có một loại cảm giác... “hắc ám”.
Đối với điều này, hắn chỉ có thể suy đoán là do ảnh hưởng của Vô Linh chi Thể dẫn tới màu tóc sinh ra thay đổi.
“Haizz, mùa đông thì còn tốt, mùa hè chắc nóng lắm đây.” Lê Thanh Vũ đã tự mình cảm thán như thế.
Lại quay trở lại hiện tại, việc Lê Thanh Vũ tự mình xếp cả đống chum ra như vậy cũng không phải chỉ để kiểm nghiệm trình độ Võ thuật của bản thân, mà còn vì một mục đích khác...
Hắn muốn sáng tạo ra một môn thân pháp mới.
Cái gì gọi là thân pháp? Cũng không phải chỉ đơn giản là di chuyển chân hay các bộ phận cơ thể, mà đằng sau đó còn là cả một môn học vấn, liên quan tới nội kình xung phát cùng ngoại kình tiếp nhận khi di chuyển, thông qua quá trình đấy liên hợp với các đặc tính của kinh mạch cùng huyệt đạo tiến hành bổ sung, lên cấp độ cao còn cần có hạch tâm áo nghĩa được xây dựng để chống đỡ cho các biến hóa cần thiết,... Đấy mới thực sự gọi là một môn thân pháp hoàn chỉnh.
Lê Thanh Vũ cũng không phải là không có thân pháp, thậm chí trong Mộng cảnh hắn còn từng tu luyện qua bốn môn thân pháp khác biệt, một loại cơ sở dành cho binh lính phổ thông, một loại cao cấp dành cho sĩ quan, một loại đặc dụng phù hợp cho việc trinh sát cùng di chuyển nhanh gọn, cùng một loại do hắn tự nghĩ ra.
Trên thực tế, cái cuối cùng chính là tinh túy của chiêu Thụ Tưởng Xuân Phong cùng Đông Hàn Dạ Thử trong Trấn Uy Kiếm Pháp, hai thức này ngoại trừ phối hợp minh kình cùng ám kình ra thì còn cần thân pháp phối hợp, hắn đặt tên là Đông Khứ Xuân Lai.
Bất quá tình cảnh hiện tại của hắn đã không giống trước kia, không nói tới cảnh giới chênh lệch thì tố chất thân thể của hắn cũng đã xuất hiện biến đổi, dường như Vô Linh chi Thể ngoại trừ cái ăn hại ra còn lại thì không giúp gì được cho thể chất của hắn, tính sơ sơ so với mộng cảnh thì lực lượng đồng giai đã yếu hơn gần như gấp đôi, này quả là thực có chút khó tin.
Bởi vậy nên cả bốn loại thân pháp trên, ngoại trừ cái cuối chỉ chú trọng vào tính linh hoạt còn lại cũng đều xem như đã không còn thích hợp, chỉ có thể đem ra làm tham khảo.
Bất quá có đi thì cũng có lại, hắn hiện tại nắm giữ nhiều loại Thiên Phú, còn lĩnh ngộ một loại Truyền Thuyết phẩm Ý cảnh, rất nhiều phương hướng cùng con đường mới đã được mở ra.
Tàng Thư Các cũng không phải không có sơ cấp thân pháp, bất quá cũng tương tự như trên, đều không thích hợp do đa phần đều yêu cầu phối hợp với linh căn cùng linh lực của Huyền gia, còn lại liền là kích phát Tiên Nhân huyết mạch, nhưng vẫn tạm có thể đem ra làm tham khảo.
Lý do cho việc thiếu thốn Võ gia pháp môn rất đơn giản, Yanfei tiên thiên sở hữu Tiên Nhân huyết mạch, ngay từ khi sinh ra đã tầm Luyện Tinh Hóa Khí đỉnh phong tức là tầm Võ Giả đỉnh phong, Giải Trãi vị Tiên Nhân kia lại không thu đệ tử cũng không có nhu cầu đối với các loại sơ giai pháp môn, có được tầm ba loại Võ gia pháp môn cũng đã coi như tinh thần sưu tập phong phú.
Đương nhiên, nếu hắn bức thiết một môn thân pháp để phối hợp các loại Thiên Phú kia, hắn hoàn toàn có thể đi cầu cạnh Bình lão lão sư phụ hắn, dù sao cũng là một vị cổ lão Hồng Trần Tiên trí nhớ đằng đẵng như sao trên trời, dù tạm chưa có cũng có thể dễ dàng tự mình suy diễn ra một môn, thế nhưng nàng lại nói điều này là không cần thiết vì lấy trình độ Võ lý cùng Võ pháp của hắn hoàn toàn có thể tự mình suy diễn, mà lại sẽ thích hợp nhất đối với hắn tính về mặt tác dụng.
Cái gì của mình, do chính mình làm ra mới là trân quý nhất, chính là đạo lý này. Với lại hắn cũng định thử ý tưởng mới của bản thân.
Đưa mắt nhìn ra “con đường” khúc khuỷu kỳ dị do các chum nước rơi ở cách vị trí tách biệt vạch nên, trong đầu Lê Thanh Vũ bắt đầu hiện lên các tràng cảnh lồng ghép, đây chính là cái gọi là diễn luyện trước tưởng tượng trong đầu, trong đó những phương diện cần phải quan tâm chỉ nhiều mà không ít, vậy nên để có thể tự mình tạo ra một môn pháp môn hoàn chỉnh thực sự rất khó khăn, nhiều khi cũng cần chút vận khí.
Nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, đồng tử đã chuyển thành màu lam sắc, hắn lao nhanh bước về phía trước, chẳng mấy chốc chân đã đi qua hai chiếc chum xếp ở cuối.
Chum đất đứng im, nước bên trong lại lảo đảo, gần như thành sóng, bất quá tan hợp rồi hợp tan, cuối cùng lại tĩnh lặng.
Thấy cảnh này, Lê Thanh Vũ biết là mình đã thất bại, nhưng trên mặt cũng không xuất hiện sắc thái tiêu cực, chỉ hơi nhếch mép cười:
“Biết ngay mà, địa hình khác biệt dẫn tới nhiều điều còn cần phải chú ý. Nơi này cũng không phải là hồ nước, muốn áp dụng chung ra một loại võ pháp tổng quát thì sẽ khó hơn rất nhiều.”
Đây cũng không phải là lần diễn luyện đầu tiên của hắn, trước đó hắn đã thử ở hồ nước, thành công rồi mới chuyển sang bên này để có thể lục lọi ra được hạch tâm áo nghĩa riêng.
“Thử lại lần nữa!”
Lần thứ hai, thất bại.
“Không được, số bước quá nhiều, khí thịnh lại suy, hạn chế xuống còn sáu bước một chu kỳ. Làm lại!”
Lần thứ ba, thất bại.
“Vận kình của bước thứ tư có vấn đề dẫn tới khí huyết xuất hiện chênh lệch. Làm lại!”
Lần thứ tư, thất bại.
“Uy lực khuyết thiếu, rút ngắn chu kỳ xuống còn năm bước. Làm lại!”
Lần thứ năm, thất bại.
“Tạm thời ổn định, bất quá áo nghĩa khuyết thiếu, nên thay đổi lại tiết tấu vận chuyển chu thiên của khí huyết, từ đấy hỗ trợ Ý cảnh. Làm lại!”
Lần thứ sáu, thất bại.
Lần thứ bảy, thất bại.
...
Lần thứ bốn mươi tám, thất bại.
“Tạm thời hoàn mỹ về mặt lý luận, nhưng ta lại tạm chưa nắm giữ được hoàn toàn, cũng may là Võ thuật đã đạt đến đăng phong tạo cực nên khả năng nắm giữ mới tinh chuẩn được như này, thử lại lần nữa hẳn có thể thành công!”
Lê Thanh Vũ ngồi trên sàn đá thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người, dáng vẻ có chút chật vật do việc thử nghiệm vận chuyển khí huyết đi qua kinh mạch lặp đi lặp lại theo nhiều lộ tuyến tự tạo như vậy tuy sở hữu Quan Nguyên chi Nhãn cùng khả năng cảm nhận nên không tới mức nghịch lộ tẩu hỏa hay ám thương, bất quá đau đớn cùng mỏi mệt là sẽ không thể tránh khỏi, nhưng này lại không ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn.
“À, nhưng trước đó còn phải thay đổi một lượt mấy chum nước kia đã, giờ đã hỏng hết rồi không còn dùng được nữa.”
Nhìn lại bãi chiến trường tan hoang trước mặt, hắn cười tự nhủ.
...
Mấy phút sau quay lại, trước mặt đã là các chum nước mới, vị trí vẫn xếp như cũ, số lượng vẫn là hai mươi chiếc.
Lê Thanh Vũ lại một lần nữa xuất phát, chỉ là lần này so với lần đầu đã xuất hiện khác biệt rất lớn.
Bàn chân vừa chạm vào mặt sàn đá, kình lực từ đấy lan ra rồi lại tụ vào, khiến cho nước trong chum sánh động vô cùng, chum như hải lãng dâng trào, chum như toàn oa xuất hiện, biến tấu rõ rệt, không còn là gơn sóng nhỏ như lúc trước.
Mỗi bước xảo kình lan tới bốn chum, lại từ đó lực sinh lực tán, phảng phất mặt biển dậy sóng.
Đi được đến cuối, năm bước trôi qua, nước trong bốn chum hoàn toàn trào dâng, hóa thành bốn luồng sóng nước bắn ra bên ngoài, lại hợp thành một đoàn nước bay ngang qua cạnh eo Lê Thanh Vũ, hắn cũng rất tiện tay mượn thủy thế cầm kiếm chém ngang một đường về phía trước.
Kiếm thế hòa thủy thế, phảng phất kình lực giao thoa, tự có một cỗ Ý cảnh, như hải dương chấn động.
Lần thứ bốn mươi chín, thành công!
“Áo nghĩa cơ sở đầy đủ, võ lý căn bản được hoàn thiện, chú ý cần thiết của kinh mạch cùng huyệt đạo khi vận chuyển khí huyết đã rõ ràng, có thể phát huy ra uy lực phối hợp cùng mượn uy của Tịch Hải Ý cảnh, thứ vốn chỉ là nhập môn nhưng nếu ta dùng hết sức thôi động Khuy Minh Chân Kinh có thể tạm thời đạt đến ngang cấp tiểu thành, lại có thể tích súc thế thi triển kiếm chiêu! Pháp môn này giờ đã chính thức được hoàn thiện.”
“Ài, cũng không dễ dàng, tận bốn mươi chín lần thử...”
Thế mới nói, việc tự nghĩ ra pháp môn đồng giai thậm chí vượt cấp nó khó tới mức nào, dù đã có Võ lý cơ bản rồi cũng vẫn sẽ như vậy. Bất quá cũng có một phần lý do là Lê Thanh Vũ cũng tạm được coi như Võ học đại gia, Võ thuật đăng phong tạo cực ở cấp Võ Đồ, thành thử ra tiêu chuẩn sẽ khắt khe hơn người thường rất nhiều, nhưng này sẽ càng khiến pháp môn hắn đưa ra càng thêm trân quý.
Lê Thanh Vũ lại một lần nữa tổng hợp lại các điểm chính cùng cảm ngộ vừa xong, đưa ra được nhận định giống như đã suy đoán trước. Áo nghĩa của môn thân pháp này chính là sự tuôn trào dẫn mạch, tựa như sóng động liên hồi, lại tựa ngược gió nghịch lốc, tất cả đều được gói gọn trong năm bước.
Môn thân pháp này sở hữu ưu điểm chính là đa dụng trên mọi địa hình, uy thế phối hợp vận kình cực lớn, sóng nước kia thực tế chính là biểu trưng cho kình lực, về sau càng có thể sử dụng Chân Khí để thay thế cùng hỗ trợ, tích hợp Ý cảnh chi uy có thể hỗ trợ hắn cuối cùng chém ra được một chiêu kiếm uy lực còn vượt qua được Thái Sơn Khuyết Đỉnh thậm chí Nguyệt Vị Chu Thiên gấp mấy lần, thậm chí còn tự có một cỗ thần dị riêng biệt đến từ Ý cảnh.
Nhược điểm lại khá rõ ràng, đó là nó thiếu khuyết tốc độ, thời gian súc thế kéo dài, bất quá lại có thể mượn được kình lực từ đối phương khi chiến đấu để bổ sung, vậy nên ảnh hưởng xấu của nhược điểm đã được coi như khắc phục đến tối thiểu.
Bất quá đây lại không phải là một môn thân pháp dùng để đánh tiêu hao dài lâu mà chủ yếu là cho các trận đánh tầm trung, nhưng dù sao thì thể chất của hắn hiện đã yếu hơn so với lúc trước, tiêu hao chiến cũng đã không còn là lựa chọn tối ưu.
“Vậy là ở trong giai đoạn Võ Đồ cùng Võ Giả ta sẽ không còn cần phải quan tâm đến thân pháp chiến đấu, còn thân pháp di chuyển thì cứ tiếp tục dùng Đông Khứ Xuân Lai là đủ rồi.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm.
“Còn về phần tên... Thân pháp này lấy thế sóng làm ý lấy thế nước làm hình, di chuyển trong năm bước... Vậy có thể đặt tên là...”
“Thủy Hành Ngũ Bộ!”