Quyển 1 Chương 109: Đồng bọn mới?
“Được rồi, hôm nay chắc tưới tiêu ngần này là đủ rồi.” Đứng trước Tiên Điền, một tay mang theo cái cuốc, Lê Thanh Vũ lẩm bẩm.
Sau khi hoàn thiện xong thân pháp thì hắn vẫn tiếp tục lịch sinh hoạt hàng ngày, công việc tiếp theo chính là tưới nước cho thực vật trong Tiên Điền, tiện thể dùng luôn số nước trong chum còn sót lại.
Cách đây hơn một tháng trước, hắn đã chính thức bắt tay vào việc trồng trọt thực vật trong Tiên Điền. Vốn trước khi xuyên qua là dân thành thị, sau đó tuy có thêm chút kiến thức từ trong Mộng cảnh nhưng này thực ra cũng không nhiều lắm vì phần lớn thời gian ban đầu hắn đều đi đốn củi cùng xử lý gỗ nên quá trình này ban đầu vẫn rất khó khăn, nhưng sau một thời gian thì hắn cũng đã quen tay hơn nhiều.
Hiện tại hắn chỉ trồng trọt trong một góc nhỏ của Tiên Điền, một khu vực có diện tích không tới bốn phương trượng. Giới hạn bởi rất nhiều thứ, linh dược hắn trồng cũng đều chỉ là Cao phẩm cùng Tinh phẩm, trong đó Tinh phẩm chỉ có 4 gốc, hạt giống thì đương nhiên lấy từ trong kho.
“Dược liệu đê phẩm được gọi là phàm dược, cao phẩm gọi là diệu dược, tinh phẩm gọi là linh dược, sử thi phẩm gọi là tiên dược, truyền thuyết phẩm gọi là thánh dược...”
Lê Thanh Vũ hồi ức lại chút tri thức về dược lý mà mình đã từng học:
“Phàm dược thường có chu kỳ mọc như thực vật phổ thông, một năm trồng mấy lứa mấy mùa các loại, lâu nhất là một năm một mùa. Diệu dược khó cầu hơn, trưởng thành có lẽ cần tầm mấy năm cho đến mấy chục năm. Cứ thế, linh dược trăm năm đổ lên nhưng có bao hàm điều kiện đối môi trường nguyên tố, tiên dược ngàn năm mà tính lại cần cơ duyên nhất định, thánh dược thì là vạn năm khó cầu phiêu miểu hơn cả tiên duyên.”
“Ha ha, nói như thế chẳng phải bảo là bất kỳ một loại thánh dược nào cũng già hơn cả Nham Vương Đế Quân sao? Cũng là một điều thú vị, uy trấn thiên hạ sáu ngàn năm vẫn còn trẻ hơn một mẫu củ cải được chăm chút trên Tiên giới...”
Lê Thanh Vũ cũng chỉ nghĩ tới đấy rồi lại tiếp tục công việc chăm chút thửa ruộng của mình. Nơi này được gọi là Tiên điền cũng không phải để trưng, không những sở hữu năng lực hấp xả Tiên khí xung quanh để bồi dưỡng dược vật tăng tốc độ sinh trưởng, còn có thể giảm xuống khối lượng cần chăm sóc.
Bất quá diệu kỳ thế thì vẫn diệu, một số việc tỉ như gieo hạt cùng tưới nước mấy lần đầu thì vẫn cần phải có người đích thân làm.
Do đây là giai đoạn bắt đầu nên hắn cũng chỉ trồng các loại thực vật dễ xử lý nhất, mấy gốc diệu dược Nghê Thường Hoa cùng bốn gốc linh dược Túi Lưu Ly. Nghê Thường Hoa tuy không thể sử dụng làm nguyên liệu nấu ăn bất quá lại có thể trở thành tài liệu dệt vải.
Đa phần nhưng bộ y trang Cao phẩm cùng Tinh phẩm ở Ly Nguyệt có được khả năng chống bị thần niệm nhìn xuyên thấu đều được may bằng loại tài liệu này, chất lượng phụ thuộc vào phẩm chất của Nghê Thường Hoa.
Hắn tuy không biết dệt vải nhưng vẫn có thể thoải mái tích trữ tài liệu, nếu cần cũng có thể bán ra ngoài hoặc để ai đó biết dệt may chút y phục cần thiết, không phải việc gì cũng cần nhờ đến sư phụ.
Xử lý ruộng vườn xong xuôi, Lê Thanh Vũ liền rời khỏi Động Tiên đi ra ngoài. Hôm nay nguyên liệu nấu ăn trong nhà cũng đã gần hết nên hắn cần phải đi mua chút nguyên liệu mới, với lại ru rú trong nhà nhiều đối với hắn hiện tại cũng không tốt.
Sau khi mua hai ba cân thịt cá cùng mấy loại thực phẩm riêng biệt để vào trong giỏ, vừa mới định bước đi về lại nhà, Lê Thanh Vũ đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác khó hiểu, dường như có thứ gì đang kêu gọi hắn từ hướng Đông Bắc, cách hắn hiện tại không xa.
“Này là trực giác? Chuyện gì đang xảy ra?” Hắn nghi hoặc thầm trong lòng, bất quá vẫn quyết định đi theo cảm giác này.
Đây là cảng Ly Nguyệt, Bình lão lão tuần này vừa mới quay trở lại, có nàng tọa trấn ở đây thì dù có xảy ra vấn đề gì thì cũng sẽ không có việc.
Mang theo suy nghĩ đó, tay vẫn xách theo giỏ, hắn đi thẳng một mạch từ khu vực Quật Hổ Nham đi thẳng qua chỗ lối đi phía Bắc của cảng, thấy được một mảnh náo nhiệt đang diễn ra, nhiều người qua đường đang đứng túm năm tụm ba lại thành một thành một vòng tròn vây xung quanh thứ gì đó.
Cố gắng chen qua được hàng người đang chen chúc, Lê Thanh Vũ cũng đã thấy được tình cảnh bên trong.
Ở giữa bãi đất, đang có một con Slime to lớn màu xám nhạt đang nhảy nhót liên hồi tại chỗ, bên cạnh còn có một người lính Thiên Nham Quân đang cố gắng dùng thương đ·âm c·hết sinh vật này, bất quá do nó quá nhanh nên người này mãi vẫn không đâm trúng được, dẫn đến tiếng cười to liên hồi của các đồng bọn bên cạnh.
Lê Thanh Vũ ước lượng sơ qua, con Slime này to gấp hai ba lần cái đầu của hắn, thông qua hơi vận dụng Quan Nguyên chi Nhãn có thể cảm thấy được cường độ năng lượng trên người nó, đại khái tầm Vô giai đỉnh phong.
Đẳng cấp của Ma Vật ở trên đại lục Teyvat được phân chia vô cùng đơn giản, ít nhất là so với nhân loại, từ Vô giai cho đến Cửu giai. Vô giai ngang với Ly Nguyệt Võ đạo Võ Đồ cảnh, Cửu giai... Nói thực đa số mọi người đều không rõ ràng, bởi vì Ma Vật mạnh nhất hiện nay trên đại lục được ghi chép lại dường như cũng mới chỉ Bát giai, theo như hắn biết từ bên trong điển tịch thì đang ngang với hàng ngũ Chân Quân.
Dựa theo hệ quy chiếu như vậy, Cửu giai có lẽ ngang với Đạo Quân cảnh? Thảo nào chưa từng xuất hiện, hắn nghĩ thầm.
Người binh lính Thiên Nham Quân kia tu vi cũng mới chỉ Võ Đồ thập trọng nửa bước Võ Giả, là tân binh vẫn còn đang trong giai đoạn thực tập, chả qua là đội trưởng của đội lính gác đang muốn trêu chọc lính mới nên mới gọi hắn ra để xử lý con Slime này, dù sao xử lý xong còn phải kiêm luôn việc quét dọn chút chất nhầy còn lưu lại.
Bất quá kể từ lúc Lê Thanh Vũ đến, tình hình vẫn đang không có tiến triển khá hơn, sau một hồi lâu người này vẫn chưa đâm trúng con Slime này được phát nào.
Rất rõ ràng, cùng cảnh giới, nhưng Slime thắng người thua, điều này thực sự có chút khó tin.
Trò vui dường như chỉ chấm dứt khi một trong năm người tiểu đội trưởng phụ trách phần khu vực này bước ra, hừ lạnh một tiếng:
“Hừ! Không ra thể thống gì! Có mỗi một con Slime Nhất giai chưa đến mà cũng đã để ngươi chật vật như này, quay lại thao trường luyện tiếp thương pháp thêm một trăm lần trong ngày hôm nay cho ta! Giờ thì lui về đi, mất mặt!”
“Vâng, Lăng tiểu đội trưởng!” Mồ hôi nhễ nhai trước trán, tuy bị mắng nhưng binh lính này vẫn không có một lời oán thán, lặng lẽ lui bước về. Hắn cũng rất rõ ràng chiến tích hôm nay của mình sẽ làm trò cười cho các đồng đội về sau, bất quá nói thực hắn cũng tự cảm thấy xấu hổ, vì Slime chính là loại Ma Vật dễ g·iết nhất trong tất cả, cũng là sinh vật được công nhận yếu nhất đồng giai.
Chỉ là...con Slime xám kia thực sự quá quỷ dị!
Vị tiểu đội trưởng họ Lăng kia lúc này mới bước tới vị trí mà người binh lính vừa xong bỏ đi, làm lính gác lối đi chính của cảng Ly Nguyệt thường ngày hắn không được tự ý rời bỏ vị trí, tự nhiên sẽ cảm thấy nhàm chán nên định tự giải trí bản thân bằng việc này.
Lấy ra thanh trường thường của bản thân, hắn đâm nhẹ một phát về phía trước, vừa hay đúng lúc Slime xám đang nhảy lên cao, khi nó rơi xuống đã bám vào đầu mũi thương này.
Cười nhẹ một tiếng, Lăng tiểu đội trưởng này hất mạnh đầu mũi thương, Slime xám cũng theo đó mà bay lên trên không trung bốn năm trượng, có thể nhìn thấy nét hoang mang rõ rệt từ bên trong hai khỏa nhãn cầu cấu thành tự dịch thủy.
Căn lúc Slime xám rơi xuống, Lăng tiểu đội trưởng mới đâm mạnh một thương về phía trước, định đâm xuyên người con Slime này. Hắn muốn khoe mẽ một chút kỹ thuật dùng thương của bản thân cho cấp dưới nhìn, điển hình chính là việc con Slime tuy c·hết nhưng sẽ không bị vỡ văng ra.
Chỉ là thương xuất... lại không chạm trúng gì cả. Con Slime xám kia cứ thế mà rơi tọt xuống bên cạnh lại nảy lên, toàn thân vô thường.
“Hả?” Mọi người xung quanh nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên, bọn họ đều đã chắc mẩm là con Slime xám kia sẽ bị vị binh sĩ Thiên Nham Quân này đ·âm c·hết, thậm chí đều đã lùi lại sợ dịch nhầy văng ra dính phải quần áo, cuối cùng người này lại đâm trượt, dường như chơi còn chưa đã.
Bất quá đứng từ tầm nhìn của các Võ Giả thì chuyện này lại không đơn giản như vậy, Lăng tiểu đội trưởng cũng vậy hơi nhíu lại mày trái, nhãn thần nghi ngờ.
Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, ngay lúc mũi thương hắn vừa tiến lại gần con Slime xám kia, thì nó đã có một hành động khó có thể tin được, đó chính là đột ngột rút nhỏ hình thể của bản thân sang bên trái!
Này không phải là kỹ năng gì khó có thể thấy ở Slime, bất quá điều này lại thể hiện cho việc phản xạ của con Slime này thật sự đã đạt đến một cấp độ nhất định, này là điều không thể.
Slime luôn được đánh giá yếu nhất trong đồng giai không phải là bởi vì lực lượng hay Thiên Phú của chúng yếu, chỉ luận điểm đấy thôi còn mạnh hơn nhân loại, hay không phải vì điểm yếu khó có thể rời xa nguồn nguyên tố của chúng, mà chính là bởi vì chúng gần như không có linh trí!
Trí lực yếu ớt, phản xạ lờ đờ, không biết dùng mưu hay kế, không có chiến thuật, không có năng lực học hỏi, chỉ có thể dựa vào bản năng sinh tồn, tất cả những thứ này mới đúng là khuyết điểm lớn nhất của Slime.
Tất nhiên, nương theo đẳng cấp tăng lên thì khuyết điểm này cũng sẽ dần được trừ bỏ. Một con Slime Ngũ giai tuy hơi trì độn nhưng cũng đã có trí lực tương xứng với một nhân loại phổ thông, nếu còn có Vương chi huyết thống thì còn thông minh hơn nữa.
Bất quá con trước mặt này chỉ là Vô giai, nó làm sao lại sở hữu trí tuệ được? Có chút khó tin nổi, Lăng tiểu đội trưởng lại tiếp tục dùng thương đâm thêm mấy phát, đều bị Slime xám né được, điều này làm hắn giật mình, bởi vì với kinh nghiệm luyện võ bao năm nay hắn đã nhận ra được là con Slime này đang học hỏi từ hắn, từ đó tự nghĩ ra cách né tránh!
Bất quá con Slime này né tránh hắn rất hời hợt, hai cặp mắt to tròn lại cứ dảo dác xung quanh, phảng phất đang tìm một người nào đó.
Đang phân vân không biết nên cử người đi báo cáo với cấp trên hay thử dùng Chân Khí để kích sát, con Slime xám lại đột ngột biến mất chỉ trong sát na, phảng phất hư không tiêu thất.
Không nghĩ nhiều, Lăng tiểu đội trưởng lập tức cắt cử người đi thông báo với các tiểu đội khác cùng cấp trên, bản thân cũng những còn lại trong đội tiến vào trạng thái cảnh giới đề phòng.
....Tại Ngọc Kinh Đài...
Con Slime xám kia sau khi biến mất bỗng đã xuất hiện trở lại trên bàn trà, kèm theo đó là một đại nam hài đứng ngay gần đó.
Đại nam hài đối với việc mình đột nhiên xuất hiện ở đây cũng không lạ lẫm, chỉ hỏi nhẹ với một giọng tò mò:
“Sư phụ, vừa xong là thuật pháp gì vậy ạ?”
Lúc này đang ngồi ở phía đối diện chính là một bà lão đeo kính gọng nhỏ, đáp lời:
“Na Di Bí Pháp! Một trong các bí pháp độc môn của ta.”
“Na Di Bí Pháp sao? Lợi hại thật đấy sư phụ, nó có thể xuyên qua được không gian sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ là mượn nhờ chút Không Gian Pháp Tắc tiến hành dịch chuyển vị trí của bản thân trên mạng lưới Địa Mạch mà thôi, khác biệt không nhỏ so với Truyền Tống Trận.”
“Ra vậy.” Lê Thanh Vũ gật đầu, đang định nói gì thêm bỗng bị con Slime bên cạnh cắt ngang.
Slime xám do đột nhiên bị na di sang một địa điểm khác hoàn toàn nên vẫn còn ngây người trong thoáng chốc, bất quá sau khi nó tỉnh táo lại đã phát hiện trong lòng có cảm giác, quay sang nhìn thấy đại nam hài bên cạnh bỗng dưng trở nên kích động định nhảy sồ tới, song lại bị Bình lão lão một tay đè xuống.
Một tay đặt úp này nhìn qua không nặng, phảng phất nàng chỉ đặt nhẹ nhàng tay của bản thân lên người Slime xám, nhưng đối với nó lại không khác gì một ngọn núi lớn, muốn cựa quậy cũng làm không được, chỉ đành nằm im an phận ở đấy.
“Ngươi tụng niệm tên ta chỉ vì nó?” Bình lão lão hỏi.
“Đúng vậy sư phụ. Hôm nay ta được trực giác dẫn lối đi ra gần cổng phía Bắc liền đã phát hiện ra con Slime này. Ngay khi nhìn thấy nó đã phát hiện ra bản thân cùng nó dường như sở hữu một mối liên hệ cực kỳ chặt chẽ, suy nghĩ không biết nên làm gì trong tình huống đó liền tụng niệm tên của ngài.”
“Ừm.” Bình lão lão gật đầu, ánh mắt lại đưa về phía Slime xám đang nằm dưới lòng bàn tay, dường như đang tiến hành dò xét.
Chỉ là sau một hồi lâu, ánh mắt nàng lại mang thêm mấy tia khó hiểu, tự nhiên lại nhìn sang phía Lê Thanh Vũ một lần nữa rồi lại nhìn lại Slime xám, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, làm hắn phải nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì vậy, sư phụ?”
“Ngươi tự sử dụng Thiên Phú của bản thân xem, khi đó ngươi sẽ rõ ràng.” Bình lão lão đáp, nhãn thần lại hiện lên vẻ suy tư.
Lê Thanh Vũ nghe theo, bắt đầu vận dụng Quan Nguyên chi Nhãn, lần này là nhìn kỹ hơn để dò xét con Slime xám này hoàn toàn.
Ban đầu hắn vẫn không phát hiện có điều gì kỳ lạ, song lại dường như nhớ ra điều gì bắt đầu dùng Quan Nguyên chi Nhãn liếc xuống bản thân, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn lại con Slime một lần nữa, ánh mắt hiện ra mấy phần hoang mang.
Hắn giờ đã hiểu tại sao thái độ của Bình lão lão lại kỳ lạ như vậy, đó là bởi vì....
Huyết mạch của hắn cùng con Slime xám này giống nhau y hệt!