Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Nhân Gian Lãng Khách

Quyển 1 Chương 107: Ba loại trí giả




Quyển 1 Chương 107: Ba loại trí giả

Quay trở lại với kế hoạch, sau khi nhờ Hu Tao cùng Xingqiu giúp đỡ với lời hứa hẹn đi gặp mặt Thiên Quyền, nàng đã rất hào hứng đóng góp thêm chút Tĩnh Huyết Thảo chuyên môn của Vãng Sinh đường, phẩm giai thấp nên nói thực rất rẻ, lại thêm vị đường chủ kia hẳn cũng đã có được suy nghĩ của bản thân đối cục diện nên lại vô cùng dễ dàng.

Phục dụng Tĩnh Huyết Thảo vị nhạt như nước lã pha nước ốc xong, khí huyết tạm thời lưu chuyển khó khăn, dù sao đây chính là loại thảo dược chuyên dùng để hỗ trợ việc tử thi hóa t·hi t·hể vừa c·hết, lợi dụng đó qua mặt được các lính canh Thiên Nham Quân tu vi Võ Giả ở Dốc Phi Vân cùng Tân Nguyệt Hiên.

Khi hắn cùng Xingqiu đánh nhau, ngoại trừ tác dụng của Tĩnh Huyết Thảo ra hắn cũng đã hướng dẫn Xingqiu sử dụng các loại dã chiêu tiêu tốn ít khí huyết nhất, điều này đối với Võ thuật cấp Võ Đồ xuất thần nhập hóa như hắn là điều rất dễ dàng, từ đó đi tới phần tiếp theo.

Từ trong tư liệu Game hắn đã biết được Ningguang rất thích hài tử, lý do là vì coi chúng như thế hệ tương lai để bồi dưỡng, khả năng cao liên quan tới quá khứ của nàng, thấy bọn trẻ đánh nhau ngay gần thì kiểu gì cũng sẽ chú ý, bất quá để cho chắc ăn hắn còn chuẩn bị sẵn một số câu từ liên quan tới chủ đề khi đánh nhau.

Đám cảnh vệ khả năng cao sẽ không chú ý đến vì chỉ coi đây là mấy lời trẻ con nói, song hẳn sẽ gây nên Ningguang chú ý, vô dụng thần niệm nhưng ở khoảng cách gần thì với tu vi Nguyên Anh kỳ của bản thân nàng hẳn sẽ nhận ra tu vi chân thực của bọn hắn, từ đấy tiến hành thăm dò bước tiếp.

Kế đó, chính là thời khắc khảo nghiệm diễn kỹ của hắn, tổng quan lại, chính là để nàng tin rằng đây là một lời mang ý chỉ của Tiên Nhân, cũng là giải pháp cho vấn đề của nàng cùng một chút hướng đạo.

Bất quá hắn càng nói càng hăng, nhiều lúc đâm lao phải theo lao lại sợ Nham thương không biết từ đâu bỗng từ trên trời rơi xuống, rất may là mọi chuyện thành công tốt đẹp, Ningguang hiểu ra dã tâm cùng bản tâm đã đột phá được nhất giai Cung Mệnh, cũng từ đấy làm ra chuẩn bị, bông hoa kia sau đó đã héo tại chỗ nhưng cũng xem như không uổng.

Việc gặp mặt công khai này cũng có một tác dụng, lại càng làm cái thế lực đứng sau kia thêm bồi hồi bất an không dám mở lớn hiện cục, nếu không thì bộ hạ dưới tay vị sĩ quan tên Sidorov kia kiểu gì cũng sẽ được mời lên uống trà một thời gian.

Hợp tung liên hoành một đoạn xong, án kiện coi như được an bài, chỉ còn phụ thuộc vào trình độ của Yanfei trên phiên tòa, không cần nói cũng biết được kết quả.

Còn hắn thì phụ trách lại tiếp tục cùng Xingqiu và Hu Tao đóng vai bầy hài tử dạo chơi, lại để Chongyun nhờ một vị trưởng bối trong nhà ngồi ở chỗ kia quan sát, lý do thì vị trưởng bối hẳn không biết được nhưng Xingqiu do có quen thuộc nên cũng đã biên đạo rất nhanh.

Trong tình huống như hiện tại, nếu hắn là đối phương sẽ bắt buộc phải cử ít nhất một người nòng cốt của Fatui thậm chí tự thân đến để giá·m s·át, cũng tiện thể trấn áp luôn các thương gia đối tác của song quốc, bởi vậy nên sẽ không nhất thiết là Sidorov mà cũng có thể là người khác, song như thế cũng đủ với cái mà hắn cần giao nộp với sư phụ rồi.

Cuối cùng đích thân Sidorov tới, trú ở ngay chỗ mà hắn đã dự tính trước, để rồi Chongyun thu thập bất cứ thứ gì tới từ đối phương, không ngờ lại được cả một chén trà.

Đây là toàn bộ bố cục mà hắn đã tính từ đầu đến cuối, nếu có gì thật sự ngoài ý muốn thì chỉ có là tính “vô sỉ” tích cực một cách ngoài dự đoán kia của Phi Vân Thương Hội.

Trộm cắp nữ tử nội y, tuy không phải t·rọng t·ội nhưng cũng thuộc bộ phận tội ác đáng khinh bỉ nhất, sẽ dẫn đến điều tra rà soát cực kỳ lâu cùng cẩn thận, mà mấy lão này kiểu gì cũng sẽ có những bí mật không thể phanh phui, một là ngoan ngoãn bỏ ra chút phí bịt miệng, hai là chịu lấy thanh danh bị tổn thất, từ nay về sau sẽ không thể thoát khỏi được chữ “biến thái” mà coi như có né được hết đi thì vụ này cũng sẽ khiến bọn họ phiền toái thật lâu, ngay cả hắn cũng không thể không công nhận đây là một diệu chiêu, tiếc là thâm cùng tổn đức quá.



Lê Thanh Vũ nghĩ đến đây bỗng lại thở dài một hơi. Hắn không phải người ngu, càng không phải người ngạo mạn. Toàn bộ bố cục của hắn vừa xong thoạt nhìn vô cùng hoàn mỹ, có một loại cảm giác ngồi trong nhà tranh tính kế thiên hạ, song kỳ thực hắn vẫn chỉ là một quân cờ tự mình di chuyển, kỳ thủ chân chính vẫn là sư phụ cùng vị kia Tiếu Sát sư huynh.

Nếu không phải vị sư huynh thật sự ảnh hưởng từ trên xuống dưới toàn bộ bố cục theo phương hướng này tăng cao tỷ lệ chính xác cùng thành phần vận khí thì nói thật, hắn không dám chắc mình có thể giúp đỡ được Yanfei mà bắt buộc phải đi trông chờ vào bảo hiểm chính là Ningguang hoặc là các tầng bảo hiểm còn lại.

Dù sao tu vi của hắn hiện tại còn thấp, năng lực có hạn, căn cơ ở mảnh đất này còn quá bạc nhược, dù có trí lực nhưng thật sự cũng chưa là cái đinh gì cả.

Lại nói đến sư huynh Tiếu Sát kia, sư phụ nói là y sẽ không liên quan đến hắn nhưng hắn biết đấy chỉ là điều tạm thời. Bởi vì việc đối phương bố cục bằng cách sử dụng cao trung tầng của Fatui như này đã chứng minh rõ rằng y không phải vừa mới quay về từ Ám chi Ngoại Hải, mà là cũng đã được một thời gian dài.

Đã có thể chờ mấy ngàn năm tiến hành báo thù, tại sao y lại chọn ngay vào lúc này? Loại trừ các tình huống bất đắc dĩ, hẳn là y cũng đã nhận ra khả năng báo thù duy nhất của bản thân là ở đâu, chính là lượng kiếp sắp tới.

Còn Lê Thanh Vũ, hắn đã mười phần chắc chín là kiểu gì mình cũng sẽ bị lôi vào trong lượng kiếp, này từ thái độ của sư phụ là đã có thể nhìn ra, càng không phải luận tới những điều mà hắn cảm giác.

Hắn giờ đối với cái được gọi là Vận Mệnh cũng đã không còn là dốt đặc cán mai như trước, tự nhiên rõ ràng là nếu cả hai bên đều tiến nhập lượng kiếp thì việc gặp nhau sẽ là không thể tránh khỏi, tính theo lối nào thì cũng sẽ như vậy, không thể trốn tránh hay trông chờ may mắn.

Bất quá khi việc đấy xảy ra thì cũng sẽ phải tầm mười năm đã trôi qua, vả lại cục diện cũng không phải là tuyệt vọng mà chỉ có nguy hiểm thôi, bất quá khi đó thì chỗ nào mà chả tiềm tàng nguy hiểm? Vậy nên nói thực thì sư phụ đã nói đúng khi nói là hắn có thể an tâm mà tu luyện, sắp tới nàng cũng sẽ không giao thêm nhiệm vụ cho hắn.

Hai cái nhiệm vụ mà hắn đã hoàn thành trong tuần này có thể được coi như là đã trả hết lại phần dư cho viên Tịnh Thanh Kim này, cũng coi như tránh cho hắn không làm mà hưởng, mặc cho tỷ lệ giá trị giữa hai bên chênh lệch.

Mới nghĩ tới đây, cánh cửa đỏ sẫm quen thuộc đã xuất hiện. Gõ nhẹ đúng quy luật, hắn mở cửa ra, tiến vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Yanfei hôm nay đi ra ngoài xử lý chút công sự còn dư của vụ án, nay vẫn chưa về.

Nửa canh giờ trôi qua, Lê Thanh Vũ đã làm hết sự vụ cần thiết cho ngày hôm nay, bao gồm cả tắm rửa, nấu ăn, cùng mấy việc lặt vặt khác.

Lần này hắn lại không đợi Yanfei mà lại ăn trước, sau đó tiến sớm vào trong phòng.

Hắn hiện tại cần làm một bản kế hoạch, không phải cho người khác, mà là cho chính hắn.



Từ việc cân đối thời gian tu luyện với những việc khác cần phải làm, trong đó bao gồm rèn luyện Võ thuật, luyện Trù kỹ, trau dồi tri thức cùng rèn luyện tư tưởng, cho tới dành ra thời gian ứng phó với các sự kiện ngoài cùng đột xuất, sở thích cá nhân cùng các hạng mục phát sinh, tất cả cũng nên có một dàn cương tổng quát.

“Tăng cường cảnh giới, ngoại trừ thời gian như bình thường và có thể tăng trưởng theo tu vi của ta, còn cần dành chút thời gian để cảm ngộ cùng lĩnh ngộ sâu hơn các tầng áo nghĩa của công pháp cùng tâm pháp. Rèn luyện Ý cảnh có thể gộp chung vào lúc này.”

“Võ thuật, tranh thủ thời gian đạt đến đăng phong tạo cực sớm nhất có thể, đặt ở vị trí ưu tiên để không ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện mà vẫn hoàn thành mục tiêu, nếu khả thi thử cố đạt đến vô dữ luận tỉ.”

“Trau dồi tri thức là một điều bắt buộc, chú tâm vào thảo dược có thể hỗ trợ thêm Trù thuật cùng làm căn cơ cho Luyện Đan thuật, Phù thuật tạm thời tham khảo ở cách dùng....”

“Rèn luyện tư tưởng cùng trí lực là điều cần thiết...”

“Tiên Điền, hừm, còn cần suy nghĩ...”

“Mấy hôm sau nên tổ chức đi ăn mừng với bộ ba, còn về địa điểm, Vạn Dân Đường vậy...”

“Thân pháp... nên sáng tạo một cái mới, dựa trên ý nghĩ mà ta có hôm nọ. Tham khảo sư phụ cùng vị đường chủ kia, đây sẽ là một điều khả thi.”

...

Mất thời gian hơn hai canh giờ, Lê Thanh Vũ cũng đã hoàn thiện xong được bản danh sách mà hắn coi là tạm tính quá quan, khi mà năng suất cùng hiệu quả có thể được đảm bảo.

Bất quá nếu để ý kỹ, không có bất kỳ dòng nào của hắn có viết thời gian cụ thể mà đều chỉ là ở khoảng mơ hồ, nhiều phương diện khác cũng vậy, này không phải là hắn quên viết hay là đã ghi chú ở chỗ khác, mà chỉ đơn giản là...

Hắn không biết nên viết gì. Nói đúng hơn, hắn không biết làm ra kế hoạch chi tiết.

Phải, có chút trớ trêu, hắn nghĩ thầm.

Lê Thanh Vũ, một người mà trí lực của hắn được Bình lão lão, một vị trí giả công nhận, lại không có năng lực bố trí chi tiết, thật sự là có điểm nực cười, xem ra câu “nhân vô thập toàn” vẫn luôn đúng ở mọi hoàn cảnh.



Hắn đã luôn tự nhận thức được thiếu hụt này của bản thân, và cả người nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, ông ngoại của hắn, cũng vậy.

Trong một lần, ông ngoại đã từng nói với hắn, phần nhiều là cảm thán:

“Thanh Vũ cháu biết không, nhiều khi ông tự ngẫm lại trên đời, nhận ra nhiều bậc vĩ nhân hoặc là trí giả đều sở hữu điểm chung, hoặc đó chỉ là cái mà ông nghĩ, nhưng ông đã phân loại bọn họ ra như này:”

“Thứ nhất, là trí giả biết bố cục. Vị này thiện về thuật chi ly, nắm giữ từng chi tiết cùng xử lý thông tin, từ đấy bắt đầu xây dựng nên các kế hoạch chi tiết từ mọi phương diện, tính toán không bỏ sót, nắm giữ cái dụng đấy mà xây nên nhiều kỳ quan!”

“Thứ hai, là trí giả biết nhân tâm. Vị này thiện về thuật biến hóa, không những ảnh hưởng từ trong ra ngoài mà còn ngược lại, nắm giữ nhiều nhất chính là quá trình trung gian. Nhân tâm trong mắt bọn họ dường như chỉ là những trang sách chờ được đọc, nghệ thuật bất quá màn đêm còn cần được rọi sáng, nắm giữ cái dụng đấy mà viết nên các kỳ tác!”

“Thứ ba, cũng là cuối cùng, chính là trí giả biết phá cục. Vị này khác với hai vị trên, thiện về phân tích cùng nắm giữ trên nhiều mặt, vận dụng tốt tất cả những gì có thể được vận dụng cùng có thể vận dụng, sở hữu khả năng xử lý mạnh cùng tư tưởng phóng khoáng không bao giờ bị hạn chế tầm mắt, nắm giữ cái dụng đấy mà làm nên các... kỳ tích!”

“Từ ba loại trên mà suy ra, không ngừng phân rồi lại hợp, ta lại có những loại trí giả, những loại người khác nhau, đem đến một cái gọi là phồn thịnh cho trí tuệ, nhưng nếu thật sự muốn tiến tới thì phải làm ra lựa chọn.”

“Bất quá, đấy chỉ là suy nghĩ của ông khi còn trẻ. Về già ông mới nhận ra, trí tuệ là không thể bị định hình, lại đi từ giản đến phồn và ngược lại, luân chuyển không ngừng, như âm dương thái cực trong âm có dương trong dương có âm vậy. Dương mưu cùng âm mưu, ám kế cùng minh kế, khó mà phân tách, khó mà xen lẫn. Nhưng này không có nghĩa là bản thân góc nhìn của ông khi trẻ là sai, mà chỉ là thiếu sót, thiếu đi cách vận dụng thực sự...”

“Lấy bản thân làm gốc, lựa chọn làm hạt giống, trí tuệ làm nước tưới, mầm cây mọc lên chính là trí giả.” Lê Thanh Vũ lẩm bẩm câu này xong, cả người cũng ngã nhẹ xuống giường.

Hắn ngủ.

Dù mới chỉ hơn chín giờ, sớm hơn mọi hôm rất nhiều, hắn vẫn ngủ.

Này không liên quan đến tinh lực, càng không liên quan đến ý chí, mà chỉ đơn giản là vấn đề về nhận thức... về lựa chọn.

Đêm hôm đó, hắn ngủ rất say.

Bản kế hoạch vẫn còn đó trên mặt bàn, câu câu chữ chữ hạch tâm như yếu quyết, nhiều chỗ còn hiện ra mơ hồ nhưng sẽ được hoàn thiện chi tiết bởi thế sự trong tương lai.

Chỉ là... đây chỉ là một bố cục được thiên địa này dựng nên.

Còn phá cục chân chính, lại nằm trong tâm người đang say giấc nồng.