Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 48: Nấu ăn còn khó hơn truy cầu vĩnh hằng.




Chương 48: Nấu ăn còn khó hơn truy cầu vĩnh hằng.

Màn đêm buông xuống toàn bộ hòn đảo Narukami, lúc này đây tại Mạc Phủ, chỉ cần có người ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy được một bóng người đang đứng im bất động ở phía trên nóc đỉnh của Tenshukaku.

Hưởng thụ từng cơn gió mát lạnh thổi qua cơ thể, Raiden Ei yếu ớt nắm chặt bàn tay của mình, nàng cầm trên tay một quyển sổ tay nhỏ, chăm chú đọc từng dòng chữ được ghi chép một cách nắn nót trên trang giấy.

“Không nghĩ tới… ta thế mà cũng sẽ có ngày này…”

Raiden Shogun ở trong Nhất tâm tịnh thổ nghe được Raiden Ei lẩm bẩm liền nhíu mày, nghiêm mặt lại nói:

“Trước đây ngươi đã có thể chế tạo ra ta, vì cái gì hiện tại lại không thể làm được sự tình đơn giản này. Ngươi có thể, chỉ là không muốn làm mà thôi.”

Raiden Ei xụ mặt lại, giọng nói có chút ngại ngùng cùng quẫn bách đáp lại:

“Ta cái gì cũng có thể làm, duy chỉ có nấu ăn là không được, nếu ngươi giỏi như thế tại sao lại không chịu thay ta nấu ăn cho hắn?”

Gấp lại quyển sách dày cộp trên tay, gương mặt của Raiden Shogun không biểu lộ ra một chút b·iểu t·ình nào, thản nhiên nói:

“Xin lỗi, ta không thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi được. Ta còn có nhiều thứ quan trọng hơn để học tập, sẽ không dành thời gian cho những thứ vô bổ này.”

“Vả lại nếu ta có muốn thì cũng không thể. Ta chính là tạo vật được sinh ra dựa trên 100% nguyên mẫu là ngươi, những gì ngươi có thể làm được thì ta cũng có thể, ngược lại nếu như ngươi bất lực thì ta đây cũng vậy.”

Gương mặt của Raiden Ei đỏ ửng lên như xôi gấc, nàng vừa thẹn mà cũng vừa tức giận vì lời nói của Raiden Shogun, gân cổ nói:

“…”

“Ngươi dám nói ta bất lực?”

“Ngươi đừng có mà khinh thường ta-"

Raiden Shogun bình thản cắt ngang Raiden Ei, giọng nói không nhanh không chậm cất lên:

“Như vậy ngươi nói rằng mình không bất lực?”

“Nếu đã không bất lực vì cái gì còn than ngắn thở dài, không cấp tốc dành chút thời gian này mà nghiên cứu nên nấu những món gì cho hắn vào ngày mai.”

Nói rồi Raiden Shogun phất tay một cái, hàng loạt những quyển sách dày cộp rớt xuống cái bàn bằng gỗ ở chính giữa Nhất tâm tịnh thổ, sau đó tiếp tục nói:

“Ngươi cũng không muốn bị hắn ghét bỏ vì nấu ra những món khó ăn có phải không? Đây là toàn bộ số sách dạy nấu ăn mà ta kiếm được ở trong Nhất tâm tịnh thổ, từ bây giờ cho đến trưa ngày mai nếu như ngươi có thể thành thạo hết tất cả những công thức được ghi ở trong này thì ngươi đã đạt tiêu chuẩn.”

“Dù sao thì người đề xuất việc này cũng là ngươi, không liên quan đến ta.”

Gương mặt nhăn nhó đến cực điểm, Raiden Ei nhẫn nhịn cúi đầu nhìn xuống quyển sổ nhỏ trong tay rồi lẩm bẩm:

“Hừ, ngươi nói thì giỏi lắm, ngươi còn chưa tặng món quà gì cho hắn vậy mà cũng dám lên mặt với ta.”

Raiden Shogun vẫn liên tục lật ra từng trang sách mới, không ngẩng đầu lên đáp lại:

“Tại sao lại không?”

“Ta ban thưởng cho hắn chức vụ Tenshukaku khách khanh cùng với tình cảm của ta, như vậy còn chưa đủ sao?”

Ngươi không phải là Shogun, ngươi là ác quỷ đến từ nơi nào tới chọc phá ta, đồ mặt vô cảm đáng ghét!

Tức giận đến run người, Raiden Ei không thèm để ý Raiden Shogun nữa, hừ lạnh một cái rồi hoá thành một tia sấm sét biến mất giữa không trung.

. . .

Ở bên trong Nhất tâm tịnh thổ, à không hiện tại phải gọi là Phòng bếp nhất tâm đang có hai bóng người đứng đối diện với nhau, sắc mặt vô cùng nghiêm túc tựa hồ như đang chăm chú làm một cái gì đó.

Tuy nhiên giữa chừng lại nghe được một tiếng “đùng” thật lớn, một mùi hương kỳ lạ tựa như mùi khói thuốc nổ bắt đầu bay ra, quanh quẩn khắp nơi trong không khí.



Raiden Shogun đứng khoanh hai tay lại nhìn chằm chằm vào gương mặt của người trước mặt, lạnh nhạt nói:

“Đây đã là cái nồi thứ bảy p·hát n·ổ dưới tay của ngươi rồi.”

Raiden Ei hiện tại tóc tai lộn xộn chật vật đến cực điểm, mái tóc màu tím suôn mượt mọi ngày của nàng giờ đây bám đầy một loại vật chất màu đen sềnh sệch thần bí nào đó, gương mặt xinh đẹp thì dính đầy muội than vô cùng dơ bẩn nhem nhuốc.

Xấu hổ lau đi gương mặt bẩn thỉu, Raiden Ei đứng thẳng lưng dậy thản nhiên nói:

“Chỉ là do chưa thuần thục mà thôi, qua vài lần nữa là ta đã có thể nhập môn được rồi, đến lúc đó ngươi đừng có kinh ngạc trước tài nghệ của ta. Hừ, ta là Lôi Thần, không có thứ gì là ta không làm được.”

Im lặng nhìn xem vẻ mặt ngoan cường của Raiden Ei, Raiden Shogun cũng không lên tiếng đáp lại, nàng chỉ đưa mắt nhìn quanh Nhất tâm tịnh thổ bừa bộn lung tung rồi khẽ lắc đầu.

Raiden Ei hừ lạnh một tiếng, gương mặt đỏ như quả cà chua chín, nâng cánh tay lên lau đi từng giọt nước mắt đang đọng trên khoé mắt, tuy nhiên ngay sau đó nàng liền hét lên một tiếng thất thanh:

“Đừng có làm vẻ mặt đó, ngươi không hiểu được nấu ăn chính là sự việc còn khó hơn truy cầu vĩnh hằng, ta cần phải có thời gian tập làm quen với nó.”

“A, mắt ta! Cay quá, đây là thứ gì vậy?”

Raiden Shogun lập tức xoay người đi không còn để ý gì đến Raiden Ei nữa, nàng hiện tại có chút lo lắng cho Takeo, cần phải tìm một người tới hỗ trợ gấp.

‘Ta nên tìm ai đây? Kujou Sara chăng?’

. . .

Bên ngoài Mạc Phủ, Sara đang trên đường chuẩn bị về nhà thì bất chợt dừng bước chân lại, đôi mắt của nàng lập tức trợn tròn nhìn thân hình người vừa xuất hiện trước mặt, hai chân nhanh chóng quỳ xuống đất cung kính nói:

“Shogun đại nhân tôn quý, mạo muội xin hỏi ngài cần gì ở kẻ bề tôi vào thời điểm này? Cho dù có là lên núi đao xuống biển lửa thần cũng sẽ không chối từ.”

Raiden Shogun lạnh nhạt đáp lại Sara, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Sara, lôi điện dâng lên trong đôi mắt màu tím của nàng:

“Không có gì.”

“Chỉ là suy nghĩ một chút sự tình ngày mai mà thôi. Hôm nay trăng đẹp nên ta bỗng có chút hứng thú ngắm trăng.”

Đối mắt của Sara phát sáng lấp lánh nhìn lên Raiden Shogun hưởng ứng đáp lại:

“Thì ra là vậy, không hổ là Shogun đại nhân, nếu như ngài không nói thì thần cũng không để ý đến, trăng hôm nay quả thật rất đẹp.”

Tuy nhiên sau đó chỉ thấy người trước mặt không còn ngó ngàng gì tới Sara nữa, bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên lúng túng.

Cố vắt óc nghĩ ra thứ gì đó để giải vây, cuối cùng Sara mới nhớ ra cuộc đối thoại của nàng với Takeo vào sáng sớm hôm nay, trên miệng liền nở một nụ cười nói:

“Shogun đại nhân, sáng nay thần gặp được sư phụ, hắn có vẻ rất chờ mong món quà của ngài vào ngày mai, gương mặt lúc nào cũng nôn nóng bồn chồn.”

Raiden Shogun lúc này mới quay sang Sara, vô cùng đạm nhiên gật đầu một cái đáp lại:

“Vậy sao?”

“Hắn vui vẻ là được, dù sao món quà ngày mai là độc nhất… không, nó cũng không hẳn là độc nhất nữa. Tuy nhiên trên đời này chỉ có hắn là có được nó mà thôi.”

Gật đầu một cái thật mạnh,bên trong nội tâm của Sara tràn đầy sùng bái, ánh mắt phát sáng nhìn Raiden Shogun, sau đó nhẹ giọng hỏi:

“Sư phụ chắc chắn sẽ rất thích món quà của Shogun đại nhân, vả lại lần trước hắn cũng đã nói với thần, chỉ cần là món ăn của người mà hắn yêu thích làm ra thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ chối từ.”

Nghe được Sara cam đoan như vậy, đôi lông mày tinh xảo của Raiden Shogun khẽ nhíu lại một chút, trong đầu liền nhớ tới hình ảnh nguyên liệu cùng vật dụng làm bếp chất thành một đống bừa bãi bên trong Nhất tâm tịnh thổ, ánh mắt của nàng có chút ngẩn ra.

Sara có chút nghi hoặc nhìn vào Raiden Shogun đang đứng ngẩn người trước mặt, tại sao... lại cảm thấy nàng bỗng nhiên trở nên kỳ lạ đến như vậy.

Tuy nhiên Sara rất nhanh liền ném cái suy nghĩ này ra sau đầu, Shogun đại nhân làm sao lại có thể đứng ngẩn người như vậy cơ chứ, nàng vội vàng cúi đầu nói:

“Lại nói, thần nghĩ đối với Shogun đại nhân không có gì là không thể, tuy nhiên nếu như ngài cần bất cứ sự hỗ trợ nào xin hãy cho thần biết, Kujou Sara sẽ không bao giờ chối từ.”



Raiden Ei ở bên trong Nhất tâm tịnh thổ đang nằm ngửa giữa đống nồi niêu xoong chảo vùng với sách dạy nấu ăn vương vãi khắp nơi lập tức ngồi bật dậy, hai bàn tay nắm chặt lại thốt lên:

“Quả nhiên không hổ là bề tôi trung thành nhất của Lôi Thần, Kujou Sara ngươi đúng là người duy nhất hiểu được nỗi lòng của ta!”

Nghe được giọng nói kích động của Raiden Ei văng vẳng ở trong đầu, Raiden Shogun khoanh hai tay lại ngẩng đầu nhìn Sara, khóe miệng cong lên một góc độ rất nhỏ nói:

“Tấm lòng của ngươi ta đã nhìn thấy được, ta ghi nhận cho sự cố gắng của ngươi, Kujou Sara. Vốn dĩ phần việc này nên để ta tới làm, nhưng nếu ngươi đã muốn hỗ trợ cũng không phải không thể, vậy khi nào thì ngươi tới giúp ta-"

Raiden Shogun chưa kịp nói hết câu thì Sara đã đứng phắt dậy, trong đôi mắt tràn đầy ánh sao, nàng nhanh chóng lấy ra từ dưới bộ đồ của mình một xấp giấy dày, sau đó cung kính dâng hai tay lên nói:

“Shogun đại nhân quá khen, thần chỉ là góp chút sức mọn cho thành tựu vĩ đại của ngài mà thôi. Nhìn thấy Shogun đại nhân thảnh thơi như vậy chắc chắn là đã thành thạo tất cả những công thức nấu ăn trong những quyển sách kia rồi, Sara trong lòng vô vùng bội phục ngài.”

“Đây là danh sách những công thức mới mà thần vừa thu thập được vào những ngày vừa qua để cho ngài tham khảo. Vốn nghĩ là sẽ không cần dùng tới, nhưng không ngờ Shogun đại nhân năng lực thông thiên triệt địa, quả nhiên là thần vẫn còn quá thiển cận.”

“Trong này là cách chế biến các món điểm tâm ngọt mà thần tham khảo được từ 17 nhà hàng khác nhau trong Thành Inazuma, hy vọng sẽ có thể giúp ích được cho ngài. Ta đảm bảo phần danh sách này sẽ là quân bài chiến lược tốt nhất để Shogun đại nhân chinh phục sư phụ.”

Giọng nói của Sara vô cùng kiên định, xen lẫn với sự sùng bái không thể nào ẩn giấu được, Raiden Shogun chỉ biết trầm mặc nhận lấy phần danh sách từ tay Sara, trong lòng mặc niệm cho Takeo.

‘Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức, ngươi hãy tự cầu phúc cho bản thân, Takeo.’

Raiden Ei ở trong Nhất tâm tịnh thổ bị thao tác của Sara dọa đến há hốc miệng, cả người cứng đờ, nước mắt bắt đầu chảy ra từ hai khóe mắt.

“Đồ Tengu ngu ngốc, ai cần ngươi đưa cho ta danh sách món ăn, ta muốn ngươi giúp ta nấu ăn cơ mà!”

Nhìn theo bóng lưng vui vẻ rời đi của Sara, ánh sáng tựa như bị dập tắt bên trong đôi mắt của Raiden Ei, nàng đổ sập người xuống mặt đất, hai bàn tay nắm chặt khẽ lẩm bẩm:

“Thật mệt mỏi, ta với ngươi là kẻ thù không đội trời chung… tên đáng ghét mang tên “nấu ăn”…”

. . .

Ở trong một góc tối nào đó quan sát màn đối thoại của Raiden Shogun và Sara, một bóng người đang che miệng cười khúc khích, đôi mắt màu tím của nàng sáng rực lên, khẽ liếm khoé môi lẩm bẩm:

"Hừ, Lôi Thần đại nhân, để xem lần này ngươi có thể đi được bao xa!"

. . .

Ở cách xa Thành Inazuma, Takeo hiện tại không hề hay biết đến màn hí kịch xảy ra ở bên trong Mạc Phủ, hắn lúc này còn đang bận dẫn đường cho hai vị khách đến từ Đảo Watatsumi.

Hàn huyên tâm sự đủ điều về Thành Inazuma, Takeo còn tranh thủ nói thêm về các tập tục văn hoá dân gian mà hắn biết cho Kokomi và Gorou nghe, chỉ thấy hai người bọn họ liên tục gật đầu, đôi lúc sẽ còn vỗ tay tán thưởng những gì mà Takeo nói.

Gorou ở kế bên ánh mắt lấp lánh nhìn qua Takeo, trong lòng vô cùng bội phục người trước mặt.

Quả nhiên không hổ danh là Tenshukaku khách khanh, không chỉ tư tưởng trị quốc làm cho Kokomi đại nhân phải thán phục, vậy mà lĩnh vực văn hoá xã hội cũng không hề kém cạnh, người này quả nhiên là một kỳ tài chân chính!

Đang chìm trong những suy nghĩ của mình, Gorou bỗng nhiên nghe thấy Takeo nhắc tới Nhà xuất bản Yae, hai tai của hắn lập tức dựng thẳng lên lắng nghe.

“Nói tới về vấn đề văn học thì không thể không nhắc tới Nhà xuất bản Yae của Yae Miko đại nhân, tất cả mọi người đều nói chính ngài ấy là người khai sinh ra một lưu phái văn học mới ở Inazuma, hay còn được gọi là thuỷ tổ của Light novel.”

“Light novel của Nhà xuất bản Yae được lưu truyền khắp nơi trên Đảo Narukami này, thậm chí còn được xuất bản sang nước ngoài, điển hình là hai nước Liyue và Mondstadt.”

Kokomi gật đầu tán thành với Takeo, giọng nói của nàng có chút rung động cất lên:

“Quả thật là vậy, thật không giấu diếm Kokomi cũng rất bội phục Yae Miko đại nhân, mặc dù ở trên Đảo Watatsumi nhưng ta vẫn thường xuyên sẽ đặt hàng số lượng lớn sách từ Nhà xuất bản Yae, chủ yếu là các loại binh thư cùng những cách sinh hoạt sống hằng ngày.”

“Tuy nhiên dạo gần đây trong giới văn học lại xuất hiện một đầu hắc mã, ta nghe nói người này đã phá toàn bộ kỷ lục được thiết lập của Nhà xuất bản Yae trong vòng chưa đầy một năm khi vừa mới ra mắt.”

“Sách của tiểu thuyết gia này hấp dẫn đến mức cho dù Raiden Shogun đại nhân đã ban bố bế lệnh quan toả cảng nhưng vẫn có một số thương nhân lén lút vận chuyển nó qua khỏi Inazuma, bán sang cho các nước lân cận.”



Takeo nghe đến khúc này bỗng có chút quen thuộc, tựa hồ như hắn đã từng nghe qua ở đâu đó rồi bèn thắc mắc hỏi:

“Mạn phép hỏi Kokomi tiểu thư tên của cuốn sách đó là gì?”

Kokomi nhìn Takeo vừa cười vừa trả lời:

“Theo như ta được biết thì hiện tại người này chỉ mới cho xuất bản ba đầu sách mà thôi, lần lượt là: “5 centimet trên giây” “Khu vườn ngôn từ” và “Tên cậu là gì”.”

Takeo nghe Kokomi nói thì gương mặt có chút đỏ lên ho khan vài cái, rất may trong lúc hắn còn đang lúng túng thì Gorou đã nhanh chóng chen vào cứu tràng.

“Đúng rồi Takeo đại nhân, ta thấy ngài hiểu rõ Nhà xuất bản Yae như vậy, không biết liệu Takeo đại nhân có biết tới Hina tiểu thư hay không?”

Takeo nghiêng đầu nhìn Gorou, vẻ mặt dở khóc dở cười hỏi:

“Xin lỗi Gorou đại tướng, ngươi vừa mới nói ai cơ?”

Gorou vẫy vẫy tay nói:

“Hina tiểu thư, chính là Hina tiểu thư ấy Takeo đại nhân, người phụ trách cho chuyên mục tư vấn của tạp chí “That’s Life” được đăng tải bởi Nhà xuất bản Yae.”

Takeo nhếch khóe miệng lên cười nhạt nhìn Gorou, sờ cằm gật gù nói:

“Ồ… ồ… thì ra là vậy, có phải là một người phụ nữ có tai thú chuyên đưa ra những lời khuyên bổ ích về cuộc sống hay không?”

Gorou mỉm cười rạng rỡ nhìn Takeo, trong ánh mắt tựa như đang mơ mộng được gặp thần tượng của mình, hai bàn tay nắm chặt nói:

“Đúng vậy Takeo đại nhân, ta thật lòng muốn một lần được gặp mặt Hina tiểu thư, ta thậm chí đã đăng ký một vé cho buổi gặp mặt fan của Hina tiểu thư luôn rồi.”

Takeo vỗ vỗ vai Gorou, trên miệng cười như không cười hỏi:

“Sau lần gặp gỡ tối ngày hôm nay ta nghĩ mình sẽ về viết một phong thư nhờ Hina tiểu thư tư vấn, không biết ý kiến của Gorou đại tướng như thế nào?”

Nụ cười trên mặt Gorou nhanh chóng cứng lại, miệng há to nhìn Takeo, lúng túng gãi đầu nói:

“Hả?”

“Ha ha, ta… ta đương nhiên là không có ý kiến gì rồi Takeo đại nhân, Hina tiểu thư sẽ luôn chu đáo trả lời thư của tất cả mọi người. Chỉ… chỉ mong ngài đừng hỏi quá khó là được…”

Nhìn thấy Gorou liên tục né tránh ánh mắt của mình, Takeo lắc đầu bật cười một tiếng, sau đó hắn quay đầu đi, không còn để ý đến chuyện này nữa, cánh tay chỉ vào tòa thành thị ở phía trước nói:

“Hai vị, phía trước mặt chính là Thành Inazuma, hiện tại cũng đã khuya rồi, không biết cả hai có muốn ta sắp xếp lại chỗ ở để tiếp đãi hay không?”

Tuy nhiên Kokomi lại bất ngờ lắc đầu từ chối:

“Chúng ta đã làm phiền Takeo đại nhân đủ nhiều rồi, tiếp theo xin không cần ngài phải nhọc tâm nữa, Kokomi sẽ tự kiếm cách để xoay sở.”

“Dù sao mục đích chuyến đi này chủ yếu là để tham quan và giao lưu văn hoá với Thành Inazuma, tiếp đãi thì không cần, ta cũng không muốn mang tới rắc rối cho Takeo đại nhân.”

Gật đầu mỉm cười nhìn Kokomi, Takeo từ trong ngực lấy ra một tấm chi phiếu cùng một tấm thiệp rồi đưa cho Kokomi nói:

“Đây là chi phiếu và thiệp mời có chữ ký của ta, Kokomi tiểu thư và Gorou đại tướng cứ việc đi tới Phòng trà Komore tá túc qua một đêm. Ta có một người bạn ở nơi đó, bọn họ sẽ không làm khó dễ hai vị đâu.”

Nói rồi hắn cúi người thi lễ với Kokomi và Gorou sau đó xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Takeo chậm rãi rời đi, bên trong đôi mắt của Kokomi lóe lên một tia tiếc nuối, hai tay chắp lại thở dài.

‘Quả là một người đáng ngưỡng mộ, lúc nào cũng suy tính cho lê dân bách tính, hướng Inazuma đi đến thiên thu vạn đại, Kokomi thật may mắn khi gặp được ngài.’

Siết chặt tấm thiệp mời trên tay, Kokomi quay sang Gorou nói:

“Đi thôi Gorou, nếu đã cất công đi đến Inazuma vậy thì phải thật tốt đánh giá nó, khảo sát một chút tình hình phát triển của nơi này.”

Đôi tai của Gorou dựng đứng lên, hắn hào hứng đáp lại:

“Vâng, Kokomi đại nhân.”

Dưới ánh trăng bàng bạc hư ảo chiếu rọi mặt đất, bước chân của hai người nhanh chóng thẳng tiến vào bên trong Thành Inazuma.