Chương 49: Lôi Thần - Trái tim lạnh giá hay tình yêu cháy bỏng?
Vào thời điểm Kokomi và Gorou tiến vào Thành Inazuma, một cuộc họp bí mật của một thế lực đến từ bên ngoài Inazuma đang diễn ra tại vách núi sát biển phía Tây Nam Đảo Yashiori, cách không xa ngọn đồi mà ba người vừa ngồi trò chuyện.
Cho dù có là ai cũng không thể nghĩ tới, một cái hang động hẻo lánh không ai đến, nhưng dưới lòng đất lại có một công xưởng đang hoạt động liên tục ngày đêm không ngừng nghỉ.
Tiếng máy móc phát ra kẽo kẹt cùng âm thanh trầm đục nặng nề của kim loại vang lên không ngừng trong không khí.
Trong công xưởng xập xệ, hàng chục tay lính Fatui quỳ gối trước một thân hình nhỏ bé đang đứng trong bóng tối. Họ không thể nhìn rõ được gương mặt của người đó, chỉ thấy hắn đội một chiếc mũ rộng vành và có đôi mắt màu chàm phát sáng trong đêm.
Người đó cầm lên một viên tinh thể giống như Vision, đứng im lặng quan sát vật trên tay và sau đó lạnh lùng hỏi:
“Chỉ có nhiêu đây thôi sao? Vì cái gì hiệu suất làm việc lại chậm như vậy?”
Một tay lính Fatui run rẩy đứng lên và quỳ một chân xuống đất, cúi đầu cung kính trả lời:
"Bẩm Balladeer đại nhân, tất cả nhân viên tình báo và các chiến sĩ hiện tại đã hy sinh gần hết vì hành động quyết liệt của Mạc Phủ bên kia. Quân đội của chúng thuộc hạ liên tục bị truy vết và kinh tế đang dần cạn kiệt. Chúng thuộc hạ đã tận lực nhưng vẫn chưa thể giải quyết được tình hình này."
Gã lính đang nói đột nhiên bị Balladeer ngắt lời:
“Câm mồm!”
Balladeer lạnh lùng hừ một tiếng, nâng chân lên và tung ra một đòn cực kỳ khủng kh·iếp xuyên thủng cơ thể của tên lính Fatui đang đứng trước mặt hắn. Tên lính ngay lập tức b·ị đ·ánh văng về phía sau, cơ thể co giật mấy cái rồi tắt thở, máu chảy đầy đất.
"Chúng thuộc hạ chỉ là những kẻ vô dụng, không thể giải quyết được tình hình này, kính mong Balladeer tha tội!" một tên Fatui thét lên trong sợ hãi.
Trong bóng tối, một người phụ nữ khác bước ra, giọng nói của nàng chứa đầy sự chế nhạo đối với Balladeer:
“Ha ha, Nữ hoàng bệ hạ cho rằng ngươi rất quen thuộc với cái đất nước này nên mới cử ngươi đến đây để giá·m s·át nhiệm vụ. Tuy nhiên, ai mà ngờ rằng ngươi sẽ gặp phải sự cố hi hữu như thế này, suýt nữa đã lật thuyền trong mương."
Người đó mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, gương mặt của nàng rất xinh đẹp và tinh xảo, là một người phụ nữ cao gầy với làn da nhợt nhạt, mái tóc vàng bạch kim và đôi mắt xám nhạt. Tuy nhiên khí chất quanh người thì lại sắc bén đến mức làm cho người ta phải khó chịu khi nhìn vào nàng.
Nàng lại tựa như liệt hoả táo bạo nhưng cũng lạnh lẽo như hàn băng. Tiến tới trước mặt Balladeer với một vẻ mặt đầy kiêu ngạo, người phụ nữ giành lấy viên Delusion từ tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng tán thưởng:
"Không hổ là kiệt tác được tạo ra bởi thiên tài ngàn năm có một của Sumeru. Trên thế giới này, chỉ sợ có một mình hắn là có thể tiến xa đến như vậy."
"Tuy nhiên... lực lượng của thần há lại là thứ mà phàm nhân có thể nhúng chàm. Đáng tiếc... càng sử dụng, càng làm cho cơ thể đi đến giới hạn cuối cùng. Kết quả... chậc chậc, ta thật không dám tưởng tượng."
Nàng đặt viên Delusion lại vào tay Balladeer và ánh mắt hờ hững liếc qua hắn. Khoé miệng nhếch lên nở một nụ cười ý vị thâm trầm, nàng nói:
“Nhưng mà... nó chỉ áp dụng cho phàm nhân mà thôi, còn với một kẻ nào đó là tạo vật của thần thì sẽ lại là một câu chuyện khác."
Balladeer im lặng, không nói gì. Tuy nhiên, đôi mắt màu chàm lại sáng rực lên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Không khí xung quanh hai người bỗng nhiên trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo tựa như rơi vào trong hầm băng.
Nàng nhìn thấy thái độ của Balladeer, che miệng cười một tiếng, cánh tay chống cằm hờ hững hỏi:
"Ngươi định làm gì? Ta nói không đúng sao?"
Balladeer, với thái độ lười biếng, nhún vai thản nhiên và trả lời Signora:
"Ta không có hứng thú với kẻ không có tương lai. Ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, vì ngươi cũng không phải là bất khả chiến bại. Đừng để cảm xúc của mình áp đảo lý trí, Signora."
Signora cười nhạt, nhìn Balladeer, sau đó đi đến trước mặt hắn, hai mắt của nàng híp lại nói:
"Hừ, quả nhiên là một kẻ khó ưa không biết lúc nào thì nên ngậm miệng của mình lại. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng ngươi mới là kẻ bị vứt bỏ như một đống rác bởi con ả Lôi Thần kia. Đừng quên vị trí của mình, Balladeer."
"Nhìn ngươi xem, run rẩy vì tức giận sao, hay là hổ thẹn do bị ta nói trúng tim đen? Ngươi mới là kẻ nên giữ miệng lại, đừng tỏ ra như mình đứng trên tất cả mọi người."
Sau khi nói xong, Signora quay sang đám lính Fatui đang quỳ gối bên cạnh và hỏi:
"Báo cáo đi, vì sao kế hoạch lại chậm trễ như vậy? Tại sao đất nước này lại không còn trong trạng thái bế quan toả cảng nữa?"
Một tên lính Fatui hai tay cung kính dâng lên một xấp giấy báo cáo về những hoạt động trong thời gian qua cho Signora, ngữ khí ngập ngừng lên tiếng:
“Signora đại nhân…”
"Mấy tháng đã trôi qua kể từ khi hai vị đại nhân rời khỏi Inazuma, và thật không may, Inazuma trong thời gian đó đã thay đổi quá nhiều. Hiện tại, lệnh bế quan toả cảng đã bị bãi bỏ và Tenshukaku khách khanh là kẻ đứng sau mọi sự kiện này."
"Chính hắn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường ở Inazuma, sau đó lợi dụng lực lượng của Fatui để loại bỏ mọi kẻ ngầm đang hợp tác với chúng ta trong Mạc Phủ. Kể cả hai gia chủ tiềm nhiệm của nhà Kujou và Hiiragi cũng đã bị hắn xử lý.”
“Không chỉ vậy còn có cả gia chủ nhà Kamisato, hắn luôn âm thầm hành động trong bóng tối và gây rối khắp nơi. Tình hình tại Inazuma đang rất căng thẳng, tiến thoái lưỡng nan. Công xưởng đã không còn được sự hỗ trợ của lực lượng bản địa, cộng thêm việc Tenshukaku khách khanh trong những ngày gần đây thường xuyên lảng vảng ở quanh khu vực này làm cho chúng thuộc hạ không dám xuất hiện, chỉ có thể ẩn nấp ở chỗ này.”
Signora bình tĩnh lật qua trang báo cáo, nhưng khi đọc đến cuối cùng, nàng không thể kìm được cảm xúc của mình. Hai bàn tay của nàng siết chặt và đôi lông mày nhíu lại. Cuối cùng, Signora ngửa đầu ra phía sau và một tiếng thật to:
"Ha ha, thật đáng kinh ngạc. Một kẻ phàm trần, không hề có Vision nhưng lại có thể sánh ngang với Thần linh. Tên này quả thực không hề tồi một chút nào."
"Balladeer, ngươi nghĩ nếu như hắn trở thành Quan chấp hành thì sẽ đứng ở vị trí thứ mấy đây, chí ít cũng sẽ siêu việt một kẻ như ngươi phải không? Tạo vật của thần vậy mà lại để cho một phàm nhân vượt qua, đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất mà ta từng được nghe trong những năm qua."
Balladeer đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào xấp giấy trên tay Signora, gằn giọng nói:
"Cái gì?"
"Ngươi vừa mới nói cái gì?"
Vẩy vẩy xấp giấy trên tay rồi đặt ở trên cái nón của hắn, Signora cười lạnh một cái rồi chậm rãi xoay người rời đi, không quên để lại một câu nói sau lưng:
"Tự đi mà xem, ta còn có việc cần phải làm ở Mondstadt. Lần này lại xuất hiện thêm một đối thủ khó chơi rồi."
Nhìn theo bóng lưng của Signora rời đi, ánh mắt Balladeer trở nên lạnh lùng và không nói gì. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chân dung trên giấy một cách đầy suy tư, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mấy tên tính Fatui lại càng không dám động đậy, đầu cúi thấp xuống mặt đất. Bọn hắn đều biết vị Quan chấp hành trước mặt này tính cách kiêu ngạo, hỷ nộ thất thường cho nên không một ai dám hành động lỗ mãng.
Balladeer đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
"Các ngươi nói... kẻ này là người duy nhất có thể đón đỡ Vô tưởng nhất đao của Raiden Shogun sao? Thậm chí hắn còn thành công thuyết phục người phụ nữ kia xoá bỏ lệnh bế quan tỏa cảng?"
Một tiếng "xoẹt" nhỏ phát ra khi tấm giấy trên tay Balladeer bỗng nhiên biến thành từng mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất.
"Ha... ha ha... ha ha ha... Cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!"
Đám lính Fatui ngay lập tức cung kính nói, sau đó như vừa được ân xá nhanh chóng chạy ra khỏi đó.
"Tuân mệnh Balladeer đại nhân!"
Rất nhanh, chỉ còn Balladeer đang đứng cô độc trong bóng tối của công xưởng.
Hắn cầm lên viên Delusion trên tay. Gương mặt của Balladeer bỗng nhiên trở nên nhăn nhó đến cực điểm. Hắn hung hăng bóp mạnh viên Delusion, khiến cho toàn bộ viên tinh thể đó vỡ nát thành từng mảnh vụn. Balladeer nghiến răng nói:
"Vĩnh hằng không thể thay đổi. Vĩnh hằng mới là thứ quan trọng nhất đối với ngươi! Lôi Thần thì sẽ không có cảm tình!"
Balladeer đặt nhẹ bàn tay lên trên ngực của mình, miệng lẩm bẩm trong khi một tia phẫn nộ lóe lên trong đôi mắt của hắn:
"Thần không có cảm tình... tạo vật của thần cũng vậy! Đừng có chọc cười ta, chính ngươi đã vứt bỏ ta ngay khi ta không còn giá trị sử dụng!"
Một tiếng gầm rú lên, mặt đất dưới chân hắn bị nứt toạt ra tạo thành một đường mạng nhện rộng lan khắp nơi. Sóng chấn động cực mạnh lao v·út đi xé toạc không khí làm cho toàn bộ công xưởng phải run rẩy theo.
"Lôi Thần không được phép có tình cảm!"
“… Sẽ không.”
. . .
Vào buổi sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu từng tia nắng ấm áp xuống mặt đất, đánh thức một ngày mới tại Thành Inazuma. Người dân tràn đầy sức sống và hào hứng bắt đầu một ngày làm việc mới.
Takeo hít thật sâu một hơi, tận hưởng bầu không khí trong lành, và đi vào Mạc Phủ với tâm trạng hưng phấn.
Ngay khi Takeo vừa bước qua cửa Mạc Phủ, Sara đã xuất hiện trước mặt hắn. Nàng vẫy tay và cười vui vẻ khi nhìn thấy Takeo:
"Chào buổi sáng, sư phụ."
Takeo cũng vui vẻ vẫy tay đáp lại và nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng.
"Buổi sáng tốt lành, Sara."
Nhìn thấy vẻ hưng phấn viết đầy trên mặt Takeo, ánh mắt của Sara cũng trở nên mềm mại hơn hẳn, nhẹ giọng hỏi:
“Nhìn thấy sư phụ vui vẻ đến như vậy, ta đoán nguyên do là bởi hôm nay Shogun đại nhân sẽ ban thưởng cho ngài có phải không?”
Takeo cố gắng điều chỉnh lại sắc mặt của mình, tuy nhiên vẫn không thể giấu được sự rung động ở sâu trong giọng nói:
“Đúng vậy, chỉ nghĩ đến phần thưởng thôi mà đã làm cho ta nhiều đêm phải thao thức vì không ngủ được rồi. Quà của Shogun đại nhân không biết sẽ là gì đây, nhưng chắc chắn đó sẽ là món quà trân quý nhất thế gian này.”
Gương mặt Sara càng lúc càng nhu hoà im lặng mỉm cười nhìn Takeo, khó có thể nghĩ tới một đại tướng lạnh lùng nghiêm nghị như nàng mà cũng sẽ có lúc làm ra vẻ mặt này.
“Chúc mừng ngài sư phụ. Ta tin rằng phần thưởng của ngài sẽ rất đáng mong đợi.”
Vuốt nhẹ mái tóc của Sara, Takeo mỉm cười gật đầu sau đó bước chân nhanh chóng hướng tới Tenshukaku, hắn đã có chút chờ không nổi nữa rồi.
Trong khi đó, Sara cũng không giấu được nụ cười rạng rỡ, đứng chống nạnh lắc đầu thở dài, nghĩ về lời nói của mình:
"Lần này ngài nợ ta một lời cảm ơn, sau hôm nay nhớ phải đền đáp cho ta thật hậu hĩnh nha."
. . .
Ngoài cửa Tenshukaku, Takeo hít một hơi thật sâu trước khi nhẹ nhàng gõ cửa và lên tiếng:
“Shogun đại nhân, Ei đại nhân, ta đã đến.”
Lạ thay hôm nay thế mà không có người lên tiếng đáp lại hắn, vào lúc Takeo còn tưởng xảy ra chuyện gì bên trong, giọng nói uy nghiêm của Raiden Shogun đã truyền ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Takeo nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng khi bước vào, hắn ngay lập tức trầm mình ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt.
Ở giữa sảnh đường, hiện tại đang bày ra một bàn ăn bằng gỗ chạm khắc cực kỳ tinh xảo và trang trí bằng nhiều món đồ mỹ nghệ cùng với trang sức lấp lánh. Cả không gian đều tràn ngập trong bầu không khí rực rỡ, sang trọng cùng quý phái.
Raiden Ei đang ngồi ở đầu bàn ăn, đầu gối quỳ trên một tấm nệm màu tím mềm mại, đôi chân dài duỗi thẳng ra phía sau. Hai tay trắng nõn tinh xảo đặt lên đùi, đôi mắt khép hờ, và đầu hơi cúi xuống, im lặng không nói một lời.
Đã bao lâu rồi nàng không dùng tư thế này để tiếp đãi người khác, Raiden Ei cũng không nhớ nổi nữa. Nhưng với người đàn ông trước mặt, nàng cam tâm tình nguyện bày ra tư thế này để đón tiếp hắn, người đầu tiên trong hàng trăm năm qua.
Takeo mở miệng to ra đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà vào bên trong. Sau đó, hắn giơ cánh tay lên và nhéo thật mạnh vào mặt để xác nhận rằng mình không nằm mơ.
Takeo vừa nhận ra mình đang thật sự đứng trước một vị thần khi Raiden Ei phô diễn ra nhan sắc tuyệt đẹp và nụ cười duyên dáng của nàng. Hắn vẫn còn đang mơ màng nhìn vào Raiden Ei, phía trước mặt Takeo là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, một vị thần đang ngồi chờ đợi hắn.
Takeo quả thật vô cùng bất ngờ khi nhận ra rằng thậm chí Thần cũng có thể trở nên ôn nhu và dịu dàng đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, cùng lúc đó đôi mắt của Raiden Ei cũng từ từ hé mở. Khi nàng hé môi tạo nên một nụ cười đẹp như hoa, Takeo cảm thấy rung động và sợ hãi trước vẻ đẹp khó tin của nàng.
Takeo sửng sốt, không dám tiến thêm về phía trước vì nụ cười của Raiden Ei quá mức mỹ lệ, quá không thực tế. Hắn sợ rằng nếu mình dám tiến thêm một bước thì tất cả mọi thứ trước mặt đều sẽ tan thành mây khói.
Raiden Ei mỉm cười và cất tiếng nói, âm thanh của nàng du dương như tiếng đàn dương cầm trong đêm tối, đưa người ta chìm vào những cơn mê.
"Còn chần chừ gì nữa, mau đi lại đây, sao lại đứng đó thất thần?"
Takeo giật mình bừng tỉnh, nhanh chóng lấy lại tinh thần đi đến cái bàn ăn trước mặt, gãi chóp mũi một cái rồi thốt lên:
“Tái cổ liên thành dịch,
Nhất tiếu thiên kim mãi.”
Raiden Ei nhấp nháy mắt rồi cười thật tươi, tay nàng vẫy vẫy mời Takeo ngồi xuống và nói:
“Ngồi đi.”
Chậm rãi ngồi xuống đối diện với vị tuyệt sắc mỹ nhân trước mặt, cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm xung quanh, Takeo hít sâu một hơi rồi hơi cúi đầu nói:
“Cảm tạ Ei đại nhân đã ban thưởng, nhưng có vẻ như những thứ này quá đỗi quý giá đối với ta-"
Raiden Ei cười khẽ và đáp lại:
"Đây chẳng phải là phần thưởng gì cả, chỉ là một nghi thức chào đón mà thôi. Món quà của ngươi sẽ được đưa ra ở phút cuối, hiện tại chúng ta hãy tận hưởng bữa yến tiệc này đã."
Takeo cảm thấy rất bất ngờ khi nghe Raiden Ei nói vậy, hắn liếc nhìn về phía nàng, không biết nói gì.
Raiden Ei nhìn thấy sự lúng túng của Takeo, cười nhẹ rồi giải thích:
"Đây chỉ là một bữa tiệc thôi, không có gì phải lo lắng cả."
Takeo lắc đầu với nụ cười ở trên môi, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Raiden Ei tiếp tục nói:
"Ngoài ra, đây cũng là một buổi tiệc để xin lỗi vì những gì mà ta đã làm với ngươi trong khoảng thời gian trước đó, mặc dù có hơi muộn nhưng ta hy vọng ngươi sẽ chấp nhận lời xin lỗi này.”
Takeo vừa định giơ tay lên nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nàng, hắn chỉ có thể thở dài và gật đầu.
"Ta chấp nhận, Ei."
Raiden Ei phất tay một cái, không gian trên bàn ăn lập tức tan vỡ tạo thành một cánh cổng màu tím. Tiếp theo đó, hàng loạt những “vật thể lạ” màu đen được bày trí trên những đĩa tinh xảo nhanh chóng xuất hiện ở trên bàn.
“Tốt, vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu buổi yến tiệc này.”
"Đây là tất cả những món ăn mà ta đã cất công chế biến trong những ngày qua. Buổi yến tiệc này chỉ dành riêng cho một mình ngươi, xin hãy từ từ thưởng thức."
Takeo cảm thấy như bị một cái búa đập mạnh vào đầu làm cho hắn mất hết mọi khả năng ngôn ngữ.
Trong đầu hắn hiện tại chỉ có duy nhất một câu hỏi:
"Nàng... nấu ăn được sao?"