Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 47: Ngài chính là tri kỷ mà ta luôn tìm kiếm.




Chương 47: Ngài chính là tri kỷ mà ta luôn tìm kiếm.

Ánh trăng từ trên bầu trời chiếu rọi xuống mặt đất, hắt lên bộ xương khổng lồ của Orobashi no Mikoto làm cho nó tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm, một loại khí chất tôn quý bắt đầu toả ra từ phần thần thể còn sót lại của vị thần đã từng được tôn thờ của người dân Đảo Watatsumi.

Ở trên một ngọn đồi gần đó, hiện tại đang có ba người ngồi đối diện với nhau, tuy nhiên không một ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này cả.

Kokomi vẫn còn đang chìm vào trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang ở bên trong đầu mình, nàng hiện tại chỉ thấy nội tâm của mình rối bời bởi những lời nói của người thanh niên trước mặt này.

Tại sao… một người mà Kokomi chưa bao giờ gặp mặt lại có thể hiểu rõ những trăn trở cùng suy nghĩ trong đầu của nàng đến như vậy? Chẳng lẽ giữa bọn họ thật sự có một sợi dây liên kết vô hình nào đó, một thứ được gọi là định mệnh đang thắt chặt số phận của hai con người xa lạ lại với nhau sao?

Chậm rãi hé mở đôi mắt, Kokomi nhìn thẳng vào trong đôi mắt màu đen sâu thẳm của Takeo, nàng như bị cuốn vào trong cái vòng xoáy thâm thuý ấy, một cảm giác trần trụi ập đến, tựa như Kokomi đang bị đối phương xem thấu từng ngóc ngách trên cơ thể mình vậy.

‘Đúng vậy… chính là cảm giác này, tựa như hai chúng ta đã ở bên nhau từ rất lâu, lâu đến nỗi hiểu rõ mọi suy nghĩ cùng biểu cảm cho dù nhỏ nhất của đối phương.’

Gương mặt của Kokomi lộ rõ vẻ xúc động, nắm chặt hai bàn tay của mình. Nàng từ khi trở thành Thánh Pháp Sư của Đảo Watatsumi, gánh nặng khổng lồ từ việc là một vu nữ hiện thân cho ý chí của Thần linh bắt đầu đè nặng lên đôi vai mảnh mai của thiếu nữ.

Thánh Pháp Sư có ý nghĩa quan trọng bậc nhất đối với Đảo Watatsumi, vô số ánh mắt đều sẽ dõi theo từng nhất cử nhất động của Kokomi.

Kính sợ, thán phục, hoài nghi, lo âu, mừng rỡ… Phản ứng của mỗi người mỗi khác nhau, âu cũng chỉ vì tuổi đời của nàng vẫn còn quá trẻ.

Những âm mưu bẩn thỉu, hàng trăm hàng ngàn lời chất vấn khó nghe, rất nhiều dã tâm xấu xí luôn chực chờ xung quanh Kokomi, tựa như một lũ kền kền tham lam đang chờ đợi để cắn xé một miếng mồi ngon.

Tuy nhiên chỉ vẻn vẹn bằng vào tài năng xuất chúng của mình, chẳng mấy chốc mà Kokomi đã dẹp yên sóng gió lan rộng khắp Đảo Watatsumi, tất cả mọi thứ đều phải trở về với tĩnh lặng.

Thưởng phạt phân minh, yên dân mến quan, chiến lược gia xuất sắc cùng nhà lãnh đạo tài ba, tuy vẻ ngoài là vậy nhưng sâu bên trong thiếu nữ, điều đó cũng không hắn là những cảm xúc thật của nàng.

Vì để ứng phó cho mọi tình huống mà Kokomi phải ép buộc bản thân làm lấy những công việc mà bản thân không thích.

Về lâu về dài nó bắt đầu mài mòn tinh thần của nàng, thế nên Kokomi mới thiết lập ra một tiêu chí “năng lượng” cho riêng bản thân mình, chỉ khi nàng được làm việc mà bản thân yêu thích thì Kokomi mới có thể khôi phục lại lượng năng lượng đã mất trong ngày.

Hiện tại khi nhìn vào Takeo, nàng cảm thấy cơ thể của mình đang dần được lấp đầy bởi một nguồn năng lượng ấm áp.

‘Năng lượng… thật tràn đầy, tựa như một nguồn năng lượng sẽ không bao giờ cạn kiệt vậy.’

Vô thức thốt lên nguyện vọng chôn sâu ở trong lòng mình, ánh mắt của Kokomi có chút khẩn trương nhìn Takeo:

“Thủ hộ hết thứ trên Đảo Watatsumi, dẫn dắt mỗi con dân đi đến chốn hạnh phúc bình an mà sinh sống.”

Tuy nhiên hắn chỉ gật đầu một cái rồi lên tiếng khích lệ nàng:

“Cố lên Kokomi tiểu thư, xin đừng cô phụ sự kỳ vọng của vị thần trong lòng mình, ngươi chính là người gánh vác trên vai tín nhiệm của toàn bộ con dân Watatsumi.”

Kokomi vui vẻ mỉm cười, cảm giác được người thấu hiểu làm cho nàng cứ như sa vào trong một bãi mật ngọt đầy dụ hoặc vậy.

Đột nhiên Kokomi đứng phắt dậy, đầu của nàng cúi xuống thi lễ một cái với Takeo, ngữ điệu cung kính nói:

“Cảm tạ Takeo đại nhân đã cảm thông cho tình huống của Đảo Watatsumi chúng ta, không chỉ vậy còn đứng ở trên góc nhìn của người dân đến suy xét rất cẩn thận, Kokomi xin được bội phục ngài.”

Takeo có hơi bất ngờ nhìn xem hành động của thiếu nữ trước mặt, hắn vội vàng nâng nàng dậy rồi gãi chóp mũi một cái đáp lại:

“Ấy, đừng làm như vậy Kokomi tiểu thư, chúng ta hiện tại chính là bạn bè, xin đừng câu nệ tiểu tiết như vậy.”

Nghe được Takeo nhắc đến hai chữ “bạn bè” đôi mắt của Kokomi lại càng mở to, phát ra ánh sáng rực rỡ, giọng nói có chút dò xét hỏi:



“Thật ư Takeo đại nhân, ta cũng có thể làm bạn với ngài sao?”

Takeo rất tán thành gật đầu trả lời:

“Tại sao lại không, được làm bạn với Thành Pháp Sư của Đảo Watatsumi chính là một vinh dự to lớn đối với ta nha, từ nay về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn, Kokomi tiểu thư.”

"Cả ngài nữa, Gorou đại tướng, chúng ta hãy cùng nhau xoá bỏ đi hiểu lầm được chứ?"

Kokomi mừng rỡ nắm nhẹ lấy bàn tay của Takeo, khẽ nói:

"Ta cũng vậy, Takeo đại nhân, xin được ngài chỉ giáo nhiều hơn."

Gorou thì lúng túng gãi đầu, gật đầu liên tục mấy cái đáp lại:

"A, được, ta, ta cũng vậy."

Qua mấy phen hàn huyên tâm sự với nhau, Kokomi đã có thể khẳng định người thanh niên này chính là người bạn tâm hồn mà mình tìm kiếm bấy lâu nay, chưa bao giờ mà nàng cảm thấy cơ thể lại tràn đầy năng lượng như bây giờ cả.

Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của thiếu nữ trước mặt, Takeo cười một cái rồi nói tiếp:

“Lại nói, hiện tại Kokomi tiểu thư đã giải quyết xong mối nguy hại cho làng Higi, về sau còn có ý định nào nữa không?”

Nghe thấy câu hỏi của Takeo, vẻ mặt của Kokomi hơi xoắn quýt trầm tư một chút, sau đó mới mở miệng trả lời:

“Nếu đã tại chỗ này gặp được Takeo đại nhân, vậy thì ta cũng muốn đi qua Đảo Narukami để vào bên trong Thành Inazuma dạo chơi, không biết… ý kiến của Takeo đại nhân như thế nào?”

Takeo gật đầu mỉm cười, đứng dậy rồi nghiêng người sang một bên, tạo thành tư thế mời nói:

“Ta hiện tại cũng đang muốn trở về, chi bằng chúng ta cùng nhau đồng hành được chứ?”

Kokomi mỉm cười dịu dàng nhìn Takeo, sau đó nàng xoay người lại kéo theo Gorou, ba người bọn họ bắt đầu rời khỏi chỗ này hướng tới Đảo Narumaki.

“Vâng Takeo đại nhân, như vậy thì còn gì bằng.”

. . .

Bước lên một con thuyền buồm nhỏ mà Takeo thuê được từ Doanh Trại Kujou, Kokomi có chút hiếu kỳ nhìn về Đảo Narukami ở tít ngoài xa khẽ lẩm bẩm:

“Không biết Thành Inazuma lúc này sẽ là cảnh tượng gì đây?”

Nghe được Kokomi tự hỏi, Takeo sờ cằm một cái rồi trả lời:

“Thành Inazuma sao?”

“Hiện tại Shogun đại nhân đã xoá bỏ lệnh bế quan tỏa cảng, bầu trời đã không còn bị mây đen ảm đạm bao phủ nữa, mà thay vào đó là một khoảng trời trong xanh, những đám mây trắng giống như kẹo đường lơ lửng tựa như được miêu tả ở trong truyện cổ tích.”

Nhịp từng ngón tay xuống thành thuyền, Takeo gật gù nói tiếp:

“Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được hoa anh đào nở rộ khắp nơi, chỉ cần có gió thổi qua thì sẽ ngửi được mùi hương quyến rũ của những cánh hoa quẩn quanh chóp mũi.”



Ánh mắt của Gorou nhìn vào vẻ mặt đậy kiêu hãnh của Takeo, lên tiếng cảm khái:

“Thì ra nơi đó đã biến đổi đến như vậy rồi sao, quả là làm cho người ta vô cùng hâm mộ.”

Nhìn qua ánh mắt lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ của Gorou, trong đôi mắt của Kokomi bỗng lóe lên một tia sáng, nàng khẽ nhếch khóe miệng lên mỉm cười dịu dàng nhìn Takeo nói:

“Nghe được Thành Inazuma đã trở thành một toà đô thị phồn hoa như vậy, chắc hẳn cũng đã phí không biết bao nhiêu tâm tư của Takeo đại nhân, Kokomi thật hiếu kỳ, không biết sách lược tương lai của ngài về việc phát triển Inazuma là gì?”

Takeo nghe được câu hỏi của Kokomi liền khẽ mỉm cười, tựa hồ như đã hiểu được mục đích của nàng, hắn chậm rãi dựa người vào thành thuyền rồi mới lên tiếng trả lời Kokomi:

“Sách lược sao? Hiện tại Inazuma đã mở cửa trở lại, con đường mậu dịch của nó đang trên đà phát triển, kế tiếp chúng ta dự định sẽ khôi phục lại nền kinh tế của hòn đảo này, sau đó sẽ bắt đầu cải thiện đời sống của người dân cùng với phát triển khoa học kỹ thuật, không thể để cho đất nước trở nên lạc hậu được.”

“Không biết Kokomi tiểu thư có nhã hứng đồng hành cùng chúng ta trên cuộc hành trình phát triển đất nước hay không?”

Đôi mắt của Kokomi hơi mở lớn ra nghe Takeo nói, giọng nói có chút khó tin lên tiếng:

“Takeo đại nhân, ta có chút nghe không hiểu ngài vừa nói gì, xin ngài hãy nhắc lại cho Kokomi một lần nữa.”

Takeo từ từ ngồi dậy, đôi mắt nhìn thẳng vào Kokomi rồi chậm rãi nói từng chữ:

“Kokomi tiểu thư không cần phải ngạc nhiên như vậy, ta đang thật lòng mời chào ngài hợp tác cùng với chúng ta."

"Ta cũng là một người đi theo chủ nghĩa hoà bình, ta nghĩ đây cũng là thứ mà ngài muốn, tình hình ở bên kia ta cũng biết chút ít, ta sẵn sàng hỗ trợ cho Đảo Watatsumi.”

“Như vừa nãy ta đã nói, mỗi người đều có Thần trong lòng của mình, cái gọi là tín ngưỡng cũng không phải lỗi của người dân Sangonomiya, đối với một thứ đã ăn sâu vào trong tiềm thức ta sẽ không ép buộc bọn họ phải thay đổi.”

“Không cần những xung đột không cần thiết, c·hiến t·ranh chỉ làm cho đất nước trì trệ, cuối cùng người chịu thiệt chính là lê dân bách tính.”

“Lấy bách tính làm gốc, mọi người đều bình đẳng, chúng ta vẫn có thể câu thông với nhau. Cùng chung tay hỗ trợ cho những khuyết điểm của nhau, lấy thừa bù thiếu, hợp tác phát triển đôi bên cùng có lợi, chỉ cần tôn trọng và không đụng chạm đến văn hoá cùng tín ngưỡng của nhau là được.”

Trong đôi mắt của Kokomi bắt đầu long lanh ánh nước, bàn tay hơi run rẩy nắm chặt lại, đôi môi của nàng càng lúc càng mở to theo từng lời nói của hắn.

“Sau một khoảng thời gian nữa, nếu như mọi chuyện tiến triển thuận lợi, chúng ta có thể thực hiện các chương trình trao đổi văn hoá, để cho các học giả trẻ tuổi nghiên cứu văn hoá dân gian của hai bên, từ đó đưa ra những lý giải bớt phiến diện hơn, kéo gần khoảng cách của người dân lại với nhau.”

“Như thế nào Kokomi tiểu thư, ngài cũng không cần phải trả lời ta vào ngay lúc này, dù sao nơi này cũng không thích hợp để nói về những chuyện-“

Takeo chưa kịp nói dứt câu, Kokomi đã đứng phắt dậy nắm chặt lấy bàn tay của hắn, sâu trong đôi mắt của nàng tựa hồ như đang phát ra muôn ngàn ánh sao.

“Takeo đại nhân, ngài chính là tri kỷ mà ta luôn tìm kiếm bấy lâu nay. Ta… ta thật không biết nên nói gì, nếu như có thể gặp ngài sớm hơn thì tốt biết mấy.”

Takeo im lặng quan sát biểu hiện của Kokomi, cảm nhận được bàn tay mềm mại của nàng đang nắm chặt lấy tay của mình, Takeo khẽ ho một tiếng rồi nói:

“Kokomi tiểu thư quá lời, có thể trở thành tri kỷ như ngài nói mới là vinh hạnh của ta-"

Không để cho Takeo tiếp tục, Kokomi bắt đầu nói liên thanh, rung động trong giọng nói của nàng càng lúc càng lớn:

“Inazuma có được ngài chính là kỳ tích hàng trăm năm, Takeo đại nhân chính là đương thời đại tài, Kokomi thật hổ thẹn vì tài không bằng người.”

“Hôm nay gặp được Takeo đại nhân ở đây, ngẫu nhiên nghe ngài nói chuyện làm cho Kokomi thật bội phục, ta thật chờ mong vào tương lai Inazuma.”

Hai tay vỗ vào nhau tán thưởng, ánh mắt của Kokomi rạo rực vô cùng, chờ mong nhìn vào Takeo.

Takeo có thể cảm nhận được cảm giác cháy bỏng từ bên trong đôi mắt của Kokomi, phảng phất như nàng muốn đem hắn đóng gói từ đầu đến chân sau đó đem về Đảo Watatsumi hàn huyên tâm sự ba ngày ba đêm vậy.



“Khụ, Kokomi tiểu thư-"

Quả nhiên như Takeo dự đoán, Kokomi bắt đầu quấn lên, không hề có ý định buông tha cho hắn:

“Xin hỏi Takeo đại nhân có cách nào để giải quyết vấn đề dân trí của người dân hiện tại?”

Takeo chớp mắt một cái nói:

“A, dự định của ta là muốn áp dụng “Chương trình giáo dục bắt buộc” miễn học phí cho người dân và tạo điều kiện cần thiết cho mọi người có thể tiếp cận với tri thức.”

Kokomi gật gù, sau đó nàng tiếp tục hỏi:

“Như vậy sao? Còn về vấn đề ruộng đất khô cằn khó trồng trọt ở một vài nơi trên Đảo Narukami thì ngài dự định sẽ làm như thế nào?”

Takeo có chút giật mình, vô thức trả lời:

“Về vấn đề này ta nghĩ sẽ dùng tới chính sách “Cải cách ruộng đất” đổi mới kỹ thuật canh tác, cải tạo lại thổ địa. Sau đó nếu như nông nghiệp đã ổn định trở lại, tiếp theo sẽ đẩy mạnh sản xuất nông nghiệp rồi tạo tiền đề cho công thương nghiệp phát triển.”

Kokomi bấu lấy hai vai của Takeo, gương mặt của hai người dần kéo sát lại, nàng phấn khích thốt lên:

“Thì ra là vậy, thế về…”

Gorou ở kế bên lắng nghe màn đối thoại của hai người chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, không hề nghe hiểu được một thứ gì.

Bọn họ nói câu nào cũng làm Gorou phải suy nghĩ đến bở hơi tai nhưng cũng chưa chắc đã có thể hiểu được hàm ý ở trong đó.

‘Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy Kokomi đại nhân vui vẻ là được.’

Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Kokomi làm cho Gorou cũng phải vui vẻ theo, đã bao lâu rồi hắn chưa được chứng kiến vẻ mặt này của nàng.

Càng giao lưu với người thanh niên trước mặt, Kokomi lại càng cảm thấy tâm hồn của mình được lấp đầy đến viên mãn, mãi cho đến khi thuyền cập bến Đảo Narukami nàng mới dừng lại thở dài một hơi, vẻ mặt có chút tiếc nuối nhìn theo Takeo.

Takeo lúc này mặt ngoài vẫn bình tĩnh thong dong nhưng nội tâm bên trong đã như sóng cuộn biển gầm, mỗi một lần hắn vừa mới trả lời một câu hỏi thì nàng đã đưa ra một mệnh đề khác làm Takeo có chút trở tay không kịp.

Chép miệng một cái, Kokomi tựa như vẫn còn chưa có thỏa mãn, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Takeo không rời.

“Takeo đại nhân quả nhiên là bậc kỳ tài, tại sao trước giờ ta lại chưa từng suy nghĩ đến những giải pháp như vậy cơ chứ, gặp được ngài chính là may mắn của Kokomi.”

Nhanh chóng bước ra khỏi con thuyền, Takeo sợ rằng nếu như hắn nán lại lâu hơn nữa thì sẽ bị Kokomi hỏi đến c·hết đi sống lại mất.

“…”

“Kokomi tiểu thư vui là được.”

Bàn chân chạm xuống mặt đất, Takeo mới hớn hở xoay người lại, giang hai tay tạo thành tư thế chào mừng rồi nói:

“Chào mừng cả hai đã đến với Đảo Narukami, hiện tại nơi chúng ta đang đứng là Lãnh Địa Bạch Hồ, chỉ cần đi hết dải đất này là sẽ đến Thành Inazuma.”

Chỉ vào Thành Inazuma đang lấp ló ở tít đằng xa, Takeo mỉm cười lên tiếng:

“Đi thôi, hôm nay ta sẽ là hướng dẫn viên du lịch cho hai vị, hy vọng cả hai sẽ có một chuyến hành trình đáng nhớ tại nơi này.”

Lúc này đây, ở trên Lãnh Địa Bạch Hồ đang có ba bòng người đi song song với nhau, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng cười đùa vui vẻ của một thiếu nữ nào đó hoà vào trong những làn gió thổi qua, bước chân của bọn họ thẳng tiến về Thành Inazuma.