Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 46: Thần vẫn sẽ là Thần, tín ngưỡng mãi mãi bất diệt.




Chương 46: Thần vẫn sẽ là Thần, tín ngưỡng mãi mãi bất diệt.

Đối với con người, định mệnh nó là một thứ gì đó rất thần bí, hư vô mờ mịt không thể nào nắm bắt được. Tuy nhiên, định mệnh cũng là một thứ luôn tạo ra những cuộc gặp gỡ thật bất ngờ trong nhân sinh của mỗi người.

‘Người này… chính là định mệnh.’

Đây là điều đầu tiên mà Kokomi nghĩ đến khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm người thanh niên trước mặt. Hắn thần bí, khó nắm bắt như một giấc mộng hư ảo nhưng lại luôn cho người ta cảm giác thật gần gũi, tựa như một thứ mà mọi người đã có sẵn từ khi sinh ra.

Tuy nhiên Gorou thì lại khác, hắn chỉ cảm thấy bóng tối đặc quánh đang rục rịch khắp mọi ngóc ngách trên thế gian, tựa như hàng vạn những cánh tay vô hình nào đó đang cố kéo người ta ra khỏi thế giới này, rút đi linh hồn của bọn họ rồi thả trôi thân xác đã mục rỗng dưới những vì sao.

Takeo chỉ im lặng đứng tại đó nhưng lại cho cảm giác như hắn đang dõi mắt nhìn xuống chúng sinh ở một chiều không gian khác.

Từ trong hư vô có một con mắt khổng lồ đang chậm rãi hé mở.

Lạnh nhạt, hờ hững, khinh thường, như ánh mắt của một thứ gì đó khủng kh·iếp đến vô cùng đâm xuyên qua những vực thẳm liên miên không hồi kết trong vũ trụ trần thế.

Bóng tối mịt mù sau lưng Takeo động đậy, những chùm sáng c·hết chóc kỳ dị xuyên thủng qua cơ thể Gorou, như một ngọn giáo mãnh mẽ ghim chặt hắn xuống mặt đất.

Hoá đá dưới cái nhìn của Takeo, Gorou như bị kéo vào trong một cái thế giới mà chỉ có bóng tối cùng hàng hà sa số thứ cấm kỵ ngự trị, nơi tràn đầy những âm thanh của sự hỗn loạn và các khoảng không đen tối giao thoa làm cho linh hồn của hắn phải gào thét trong điên loạn.

Một nỗi căm thù và phẫn nộ vô danh to lớn đến nỗi có thể thiêu đốt cả thế gian thành tro tàn len lỏi vào trong tâm trí của Gorou, làm cho hắn muốn chối bỏ toàn bộ mọi thứ trên thế giới này.

'Không, những cảm xúc này... là thứ gì? Đây, đây không phải là cảm xúc của ta!'

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo thái dương, bản năng sinh tồn trong cơ thể Gorou bộc phát mãnh liệt, hắn nhanh chóng kéo Kokomi về phía sau lưng mình, bàn tay run rẩy siết thật chặt cây cung trên tay, Vision Nham trên người Gorou bắt đầu phát sáng rực rỡ.

Quyết tâm dữ dội giương lên cây cung trong tay, Gorou nghiến chặt hàm răng của mình, đôi chân đạp mạnh xuống mặt đất như muốn giải thoát bản thân khỏi những nỗi sợ hãi đang níu lấy hai đầu gối của hắn.

Nhìn thấy biểu hiện của hai người trước mặt, Takeo thu hồi lại ánh mắt của mình, xua xua tay khẽ mỉm cười nói:

“Không cần phải cảnh giác như vậy, bình tĩnh nào Gorou đại tướng, gặp nhau ở đây tối nay chỉ là sự trùng hợp mà thôi.”

Cánh tay của Gorou run lên, lời nói của Takeo tựa như có ma lực làm cho hắn không thể phản kháng lại được, đành phải cắn răng quy thuận làm theo.

Kokomi nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, lặng im quan sát kỹ người thanh niên trước mặt. Từ quần áo cho đến gương mặt đều rất khớp với những gì trong tình báo mô tả, đôi mắt màu chàm nhạt của nàng sáng lên, Kokomi bước về phía trước nhẹ giọng chào hỏi:

“Lần đầu gặp mặt… Tenshukaku khách khanh... các hạ.”

Khẽ ồ lên một tiếng, Takeo chậm rãi đi đến trước mặt Gorou và Kokomi, hơi cúi người thi lễ tiếp lời:

“Hân hạnh được gặp mặt, Thánh Pháp Sư tiểu thư và Gorou đại tướng. Không biết hai vị tối nay đến nơi này là có việc gì quan trọng cần phải làm sao? Nếu có thì thật xin lỗi vì đã quấy rầy.”

Kokomi đang muốn nói gì đó nhưng Gorou đã cẩn thận kéo nàng về sau lưng, sau đó hắn tiến lên một bước đối diện với Takeo, gương mặt nghiêm túc nói:

“Tenshukaku khách khanh đại nhân, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này để giải quyết sự tình hơi thở Hoạ Thần bộc phát ở làng Higi mà thôi.”

Không biết từ lúc nào mà trong giọng nói của Gorou đã tràn ngập sự tôn trọng, hay nói đúng hơn là kính sợ đối với người trước mặt.

Mặc dù vào thời điểm ban đầu Gorou không hề muốn đề cập tới thân phận của hai người bọn hắn, đặc biệt là Kokomi. Tuy nhiên Takeo vừa nãy đã gọi ra đích danh tên của cả hai, thế nên hiện tại cho dù có bại lộ đi chăng nữa cũng không có gì khác biệt.

Vả lại nếu cứ che che giấu giấu sẽ càng làm cho bầu không khí trở nên lúng túng, Gorou sợ rằng mình sẽ vô tình chọc giận đối phương.

Takeo mỉm cười gật đầu một cái với Gorou, sau đó nhìn sang vị tuyệt sắc thiếu nữ bên cạnh nhẹ giọng nói:

“Cảm tạ Thánh Pháp Sư tiểu thư đã lặn lội từ nơi xa đến đây để hoá giải tai ương cho dân làng, quả nhiên rất giống với lời đồn, một vị thánh nữ luôn vì dân làm trọng.”

Nghe được lời cảm tạ của Takeo, Kokomi khẽ lắc đầu nghiêm túc đáp lại:



“Tenshukaku khách khanh các hạ không cần phải khách khí như vậy, đây là chuyện mà ta phải làm, dù sao… Sangonomiya cũng liên quan ít nhiều đến sự việc này.”

“Vả lại cũng không cần phải gọi ta là Thánh Pháp Sư, ở trước mặt nhân vật như ngài ta cũng không dám tự gọi mình trịnh trọng như vậy, nếu có thể xin hãy gọi ta là Kokomi.”

Hạ mình cùng với mạo hiểm rút ngắn khoảng cách với Takeo, đây là một canh bạc đối với Kokomi. Nếu như đối phương cảm thấy hành vi của nàng ẩn chứa uy h·iếp cùng mạo phạm thì tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.

Tuy nhiên vì tình cảnh cơ cực của Đảo Watatsumi cùng với cuộc sống của con dân Sangonomiya, nàng không thể không đánh cược một phen.

Người này hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để thay đổi khốn cục của Kokomi, đây là sách lược mà nàng cảm thấy có tỉ lệ thành công cao nhất dựa trên những gì mà tình báo đã mô tả về tính cách của đối phương.

Takeo có hơi nhíu mày nhìn Kokomi, sau đó tựa như hiểu ra điều gì đó hắn liền bật cười một tiếng rồi nói nói:

“Được thôi, Kokomi tiểu thư. Nếu vậy thì ngài cũng có thể gọi ta là Takeo, những thứ lễ nghi rườm rà này ta cũng không quen thuộc.”

Nói rồi hắn xoay người, cánh tay làm ra tư thế mời, nhìn hai người trước mặt hỏi:

“Ta hiện tại đang cắm trại ở gần đây, không biết hai vị có nhã hứng tiến vào uống một ly trà hay không?”

Đối mắt của Kokomi lóe lên tia mừng rỡ, hai tay khẽ nắm chặt lại gật đầu, sau đó nàng kéo Gorou đi theo Takeo.

Bước đầu tiên đã thành công!

. . .

Ba người đi thêm một đoạn đường ngắn nữa dẫn đến một ngọn đồi nhỏ cách không xa Đầu Thần Rắn, từ vị trí này có thể bao quát được toàn bộ khung cảnh hùng vĩ của bộ xương khổng lồ cùng với cảnh vật xung quanh.

Kokomi âm thầm tán thưởng Takeo vì đã tìm ra được một vị trí độc đáo như vậy, ánh mắt vẫn tiếp tục quan sát kỹ những hành động của đối phương.

‘Thì ra đây là lý do vì sao mà hắn có thể tìm ra chúng ta nhanh như vậy.’

‘Thoạt nhìn là một người không câu nệ tiểu tiết, rất dễ nói chuyện. Hy vọng mọi thứ về sau vẫn tiếp tục suôn sẻ như vậy.’

Gorou đi ở đằng sau hiếu kỳ hỏi Takeo, hắn thật sự rất muốn biết vì sao một nhân vật quyền cao chức trọng như Takeo thế mà lại ưa thích chạy nhảy ở ngoài tự nhiên như vậy.

“Mạo muội được hỏi một câu Takeo đại nhân, vì sao ngài lại lựa chọn cắm trại ở ngoài này? Với thân phận của mình đáng lẽ giờ này ngài phải ở trong Thành Inazuma chứ đâu phải lăn lộn ở nơi đây.”

Takeo nhún vai dẫn hai người đi l·ên đ·ỉnh của ngọn đồi, sau đó chỉ vào một ngôi mộ lớn làm bằng đá được thiết kế rất khang trang ở trước mặt rồi nói:

“A, ta sao?”

“Chỉ là đi tảo mộ một chút mà thôi, tiện thể dọn dẹp một vài “ma vật” lảng vảng ở xung quanh đây.”

Kokomi và Gorou nhìn vào ngôi mộ đá, ở phía trên tấm bia có khắc to dòng chữ “Tsutsui gia chi mộ” rất nắn nót ở trên đó.

Dọn ra hai cái ghế, nhìn thấy vẻ hiếu kỳ của hai người trước mặt, Takeo lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh ngôi mộ, chậm rãi nói:

“Đây là ngôi mộ của gia đình một gã Ronin đã nuôi dưỡng một đứa bé mồ côi suốt 5 năm trời, thế nhưng, trời cao đố kỵ anh tài... Cho đến một ngày cả gia đình hắn bị tập kích bởi một môn phái đối địch ở bên kia bờ Nazuchi, cuối cùng bỏ mạng ở trong tay kẻ địch.”

Kokomi nhíu mày nghe Takeo kể chuyện, giọng nói có chút buồn bã lên tiếng:

“Chuyện gì đã xảy ra? Như vậy đứa bé đó về sau phải làm sao? Cuộc sống của nó diễn ra như thế nào?”

Takeo sờ nhẹ vào tấm bia, sau đó dùng tay phủi những hạt bụi vô hình trên tấm bia, ánh mắt xa xăm nhìn về phương xa nói tiếp:

“Nó ư? Ta nghe nói nó vẫn còn sống, bởi vì ngày hôm đó đứa trẻ đó đã rời khỏi nhà từ lúc sáng sớm nên đã tránh được cuộc t·hảm s·át.”



“Tuy có hơi khó khăn nhưng nó vẫn phải sống tiếp thôi, cá lớn nuốt cá bé, quy luật sinh tồn trong thế giới của Ronin này nó đã được gã Ronin kia dạy bảo rất nhiều lần.”

"Tuy nhiên, lúc mà nó nhận ra được điều đó thì mọi thứ đều đã quá muộn rồi."

Rót trà vào trong ba cái ly rồi đưa cho Kokomi và Gorou mỗi người một ly, Takeo nhấp một ngụm trà rồi thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao ở trên đầu, lẩm bẩm:

"Đó là một cái giá phải trả, dù gì... nó cũng là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến c·ái c·hết của bọn họ."

"Ánh tà dương vụt tắt, ác mộng đeo đuổi ở sau lưng. Mùi ẩm mốc của đất, mùi máu tanh tưởi, tay chân và nội tạng trộn lẫn vào nhau vương vãi trên mặt đất, làn da lạnh ngắt như băng, mùi thịt nướng cháy khét trong không khí."

Không khí ở xung quanh người Takeo dần lạnh đi, một loại cảm xúc không biết tên bắt đầu dâng trào trong đôi mắt của hắn.

Nhìn qua góc nghiêng trên gương mặt Takeo, Kokomi và Gorou đều phải rùng mình vì khí tức toả ra từ cơ thể của hắn.

Giọng nói của Takeo cất lên đều đều, quanh quẩn bên tai của hai người:

"Hoang mang và sợ hãi. Đau buồn và khổ sở. Nó cười, nó khóc. Cuối cùng biến thành căm thù và phẫn nộ. Nó bắt đầu... g·iết chóc."

"Kiếm của nó c·hặt đ·ầu con gái của kẻ thù, bàn tay của nó đập nát hộp sọ vợ của gã, hàm răng xé toạc cổ họng của kẻ thủ ác, làm cho hắn phải c·hết sặc trong máu của chính mình. Kể từ đó không còn ai nghe được về tung tích của môn phái kia nữa."

“Dù sao câu chuyện này cũng đã rất lâu rồi, ta không còn nhớ rõ chi tiết nữa, nhưng mà ta có thể đảm bảo tính xác thực của nó. Ở gần bờ Nazuchi có một khu phế tích, nếu các ngươi muốn kiểm chứng thì có thể tới đó để nhìn thử xem, nhưng mà ta khuyên là không nên đâu, nơi đó đến tận bây giờ vẫn còn nhuộm đỏ máu tanh trên mặt đất, không hề có một chút thẩm mỹ nào.”

Takeo dựa người ra đằng sau, mỉm cười nhìn Kokomi nói:

"Thế nào, thú vị chứ? Đây là câu chuyện ở đằng sau ngôi mộ này, kể về tâm lý biến thái của một kẻ chỉ muốn đổ lỗi và trút giận, một gã mù khờ khạo bị che mắt bởi sự ngu dốt của mình. Ta trong lúc nghiên cứu văn hoá của Inazuma đã vô tình đọc được sự tích này, khá là ít người biết được đấy."

Kokomi khẽ mỉm cười nhìn Takeo rồi gật đầu một cái, tuy nhiên trong lòng lại run lên khi nhìn vào ngôi mộ ở kế bên hắn.

‘Người này dẫn ta tới nơi này rồi đột nhiên kể một câu chuyện như vậy, còn ngôi mộ này nữa, chẳng lẽ là đang ám chỉ kết cục của ta ư?’

‘Hắn muốn nhắc khéo ta cư xử cho đúng chừng mực hay là còn ý đồ gì khác? Đang muốn tìm hiểu ta vì sao lại ẩn nhẫn hạ mình như vậy sao?’

Hít vào một hơi thật sâu, Kokomi có hơi hối hận vì đã quá hấp tấp làm cho Takeo nghi ngờ động cơ tiếp cận của nàng.

Người này trong đầu hắn rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây, tính cách tại sao lại đột nhiên thay đổi nhanh đến như vậy? Chẳng lẽ là vì hắn có mối thù nào đó với nhà Sangonomiya sao?

Đắm chìm vào trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Kokomi đã bỏ lỡ mất một chi tiết khá quan trọng, nhưng Gorou thì lại rất nhanh bắt được điểm mấu chốt ở trong đó, ánh mắt của hắn có chút phức tạp nhìn Takeo.

Takeo ngồi đối diện cũng đang im lặng quan sát hai người bọn họ.

‘A, có vẻ như cách này có tác dụng, nàng muốn rút ngắn khoảng cách với ta là vì muốn đạt được thứ gì đây? Đàm phán hòa bình giữa hai phe Mạc Phủ và Sangonomiya sao?’

Cánh tay nhẹ nhàng lấy ra một bình rượu, Takeo cười tủm tỉm nhìn Kokomi nói:

“Kokomi tiểu thư, ly trà trên tay ngài sắp đổ ra ngoài rồi kìa, xin hỏi ngài suy nghĩ những gì mà lại thất thần đến như vậy?”

Kokomi giật mình bừng tỉnh, bàn tay nhanh nhẹn nghiêng lại ly trà trên tay, sau đó nàng nhìn qua bộ xương rắn khổng lồ cách đó không xa, ngữ điệu thổn thức trả lời:

"A, không có gì Takeo đại nhân. Chỉ là... câu chuyện của ngài làm cho ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối mà thôi. Cuộc sống của những người bọn họ sao mà lại bi thương đến thế. Ta đoán rằng, có lẽ những người kia chắc hẳn phải chịu sự ô nhiễm mạnh mẽ của hơi thở Hoạ Thần, làm cho bọn họ phát điên lên mới làm ra những hành động vô nhân tính như vậy."

"Nếu như Orobashi no Mikoto... Chậc, Orobashi no Mikoto năm xưa hào hùng đến thế nào, vậy mà giờ đây lại lưu lạc đến bước đường cùng này, trở thành tai ương ma thần gây hoạ cho nhân gian."

Takeo nhìn theo ánh mắt của Sangonomiya Kokomi, nhẹ giọng nói:

“Vậy sao?”



“Tuy nhiên, ta nghĩ rằng sâu trong nội tâm của các ngươi sẽ không cho rằng mọi chuyện chỉ như vậy có phải không? Đánh giá phiến diện một phía như vậy cũng khá là bất công đối với Orobashi no Mikoto.”

Ly trà trong tay Kokomi và Gorou đảo một cái rồi tràn ra ngoài, ánh mắt của cả hai kinh ngạc nhìn Takeo.

Đối với đa số tư tưởng của người dân đảo Narukami mà Kokomi nghiên cứu được, Orobashi no Mikoto chính là một Ma Thần không rõ vì lý do gì nổi điên lên tạo thành tai ương cho bọn họ, đến khi c·hết đi vẫn còn tích tụ oán niệm q·uấy n·hiễu nhân gian trong nhiều năm, không hề có một chút ý tốt nào, luôn bị người đời phỉ nhổ.

Vậy mà hiện tại người có quyền thế bậc nhất Thành Inazuma, dưới một người trên vạn người vậy mà lại đi ngược với tư tưởng đó, thậm chí còn lên tiếng vì Orobashi no Mikoto, đây là điều mà hai người bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Tựa như không để ý đến phản ứng của hai người bên cạnh, Takeo rót rượu ra một cái chén rồi đưa lên miệng uống vài ngụm, sau đó mới nói tiếp:

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ là đưa ra ý kiến khách quan của mình mà thôi."

“Theo như ta thấy, người dân Đảo Watatsumi cùng với Sangonomiya các ngươi có được thành tựu ngày hôm nay chính là nhờ vào hắn. Đó chính là một điều không thể chối cãi.”

“Orobashi no Mikoto bẻ đi nhánh san hô trên người, dẫn dắt người dân ở đáy biển trở lên mặt đất, cho bọn họ nhìn thấy được ánh sáng mặt trời, có một cuộc sống mới trên hòn đảo san hô kia, không có c·ướp b·óc, không có ức h·iếp cũng như không còn ai phải chịu đàn áp.”

Lấy đi ly trà trên tay hai người, Takeo đưa cho Kokomi và Gorou mỗi người một chén rượu rồi mỉm cười.

“Ta tin tưởng rằng các ngươi chắc hẳn cũng đã biết được lý do thật sự đằng sau hành động của Orobashi no Mikoto, ta không trách hắn, Orobashi no Mikoto là một vị thần thực thụ. Những chuyện đã xảy ra không phải là lỗi của hắn. Những thứ như hơi thở Hoạ Thần chỉ là một nguyên nhân nhỏ mà thôi, chủ yếu vẫn là nhân tính, lòng người thì không thể nào đoán trước được.”

“Đối với ta, ta chỉ biết một điều là hắn đã “hy sinh” vì “tín ngưỡng” bất diệt của con dân Đảo Watatsumi. Thần ra đi để lại cho các ngươi những ký ức về niềm vui, sung túc cũng như khổ ải, mất mát, nhưng thử hỏi đi, “tín ngưỡng” của các ngươi đã bao giờ bị mài mòn đi chưa?”

Takeo giơ ngón tay lên chỉ vào Kokomi, hắn chậm rãi nhả từng chữ:

“Ý chí bảo vệ cho con dân Đảo Watatsumi của hắn chưa từng tiêu tan dù chỉ một chút, chẳng phải như vậy mới có “Thánh Pháp Sư” Sangonomiya sao? Dùng cơ thể của phàm nhân để kế thừa ý chí của Thần linh, thay ngài thủ hộ vùng đất thiêng liêng này.”

“Ta nghĩ đó mới là cách các ngươi nhìn nhận Orobashi no Mikoto nhỉ? Thần cho dù ở đâu vẫn sẽ là Thần, tín ngưỡng mãi mãi bất diệt.”

“Hắn xứng đáng được mọi người kính trọng, không phải là bị thù ghét như bây giờ.”

"Vì vậy đừng cảm thấy mặc cảm, hãy tự hào khi là con dân của Orobashi no Mikoto, là người dân của Đảo Watatsumi."

Choang.

Chén rượu trên tay Kokomi và Gorou rớt xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, rượu vung vẩy tung tóe khắp nơi, đôi mắt của cả hai không biết từ lúc nào đã lấp lánh ánh nước.

Kokomi nâng tay lên sờ nhẹ gò má của mình, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài xuống hai bên gương mặt của nàng.

Mặc dù không hề uống một ngụm rượu nào nhưng cổ họng của Kokomi lại khô rát đến mức không thể nào thốt nên lời, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Takeo lẩm bẩm:

“A, tại sao ta…”

Takeo đứng dậy đi đến vỗ nhẹ lên hai bả vai của Kokomi và Gorou rồi nói tiếp:

“Ở chỗ ta có một câu nói thế này, có thể sẽ không đúng lắm với hiện trạng của đảo Watatsumi nhưng ta nghĩ các ngươi cũng sẽ hiểu được ý nghĩa của nó.”

“Chỉ cần là nơi có lá cây bay múa, sẽ có ánh lửa thiêu đốt, ngọn lửa sẽ thắp sáng lên ngôi làng, chồi non lại một lần nữa nảy mầm khắp nơi.”

“Những chiếc lá đã rơi rụng không phải chỉ khô héo đi mà nó còn sẽ là chất dinh dưỡng cho những chiếc lá xanh tươi mới, cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn, có lẽ đây mới chính là điều mà Thần của các ngươi muốn hướng tới.”

Định mệnh là gì? Như đã nói nó là một thứ luôn tạo ra những cuộc gặp gỡ thật bất ngờ trong nhân sinh của mỗi người.

Tối hôm nay Kokomi tựa như được định mệnh chỉ lối, nàng cuối cùng cũng đã gặp được một người hiểu rõ nỗi lòng của mình đến thế.

Cảm giác giống như được một dòng hải lưu ấm áp bao phủ cơ thể, Kokomi khẽ nắm hai tay lại nhắm mắt cầu nguyện.

‘Hắn… vì sao lại hiểu ta đến như vậy?’

‘Đây… phải chăng là những gì mà ta đã nghe thấy từ sâu trong lòng đại dương ư? Rằng chỉ cần tiếp tục bước về phía trước, một ngày nào đó ta sẽ gặp được tri kỷ của mình, cùng hắn vượt qua đoạn nhân sinh này sao?’