Chương 45: Lần đầu gặp mặt, Sangonomiya Kokomi tiểu thư.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chỉ trong thoáng chốc mà đã được hai ngày kể từ lúc Raiden Ei quyết định ban thưởng cho Takeo. Trong hai ngày này, cảm giác bất an luôn bao phủ trong tâm trí Takeo, vì vậy nên hắn đã bí mật rời khỏi Thành Inazuma, trở về hòn đảo Yashiori quen thuộc để tá túc qua một đoạn thời gian ngắn.
. . .
Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó nằm ở phía cực tây của Inazuma, đây là nơi tọa lạc của một hòn đảo mang tên Watatsumi.
So với Đảo Narukami ồn ào náo nhiệt, bầu không khí trên hòn đảo san hô này thì lại rất yên tĩnh và an bình.
Nhìn từ bên ngoài vào thì hòn đảo này tựa như một thế giới tách biệt nằm ở giữa lòng đại dương.
Mặt đất nơi đây không tồn tại những thảm thực vật xanh mướt mà là một dải những nhánh san hô khổng lồ màu tím và trắng nhạt nhô lên từ giữa mặt biển, cùng với rất nhiều thác nước khổng lồ bao quanh trung tâm hòn đảo.
Ở trung tâm của Đảo Watatsumi là một ngôi đền tuyệt đẹp được gọi là Đền Sangonomiya, lúc này đây đang có một bóng người nhàn nhã thả từng bước chân xung quanh ngôi đền, khẽ ngâm nga trong miệng một vài lời bài hát vui tai nào đó.
Một vị tuyệt sắc thiếu nữ nhẹ nhàng bước đi trên một nhánh san hô nằm gần sát bờ biển, ánh mắt của nàng đảo quanh qua mặt biển sâu thẳm trước mặt.
Nàng mặc trên người một chiếc áo khoác giống như kimono trễ vai màu xanh nước biển, ở bên trong là một bộ đồ bó màu trắng hoa cà. Đính ở trên ngực là một chiếc nơ lớn màu chàm với Vision Thủy được gắn ở giữa hai dải ruy băng màu tím.
Sau đó thiếu nữ chậm rãi tiến tới rìa của nhánh san hô rồi yên tĩnh ngồi xuống, nhắm mắt tận hưởng từng tiếng sóng vỗ rì rào như một bản hoà tấu của những giai điệu làm cho người thư thái đến từ thiên nhiên.
Nhặt lấy một cái vỏ sò ở dưới chân mình, nàng mỉm cười dịu dàng lau đi đất cát dính ở xung quanh, rồi nhẹ nhàng cài nó lên đầu mình như một món đồ trang sức.
Mặc dù chỉ là một cái vỏ sò bình thường có được thể tìm thấy được ở bất kỳ đâu, nhưng ngay khi nó được đeo ở trên đầu của vị thiếu nữ này thì lại toả sáng đẹp đẽ đến mức chẳng khác gì một món đồ mỹ nghệ mắc tiền cả.
Bước từng bước tới mặt biển trước mặt, nàng nhanh chóng thả mình vào trong làn nước, chìm sâu xuống dưới lòng đại dương.
Nước biển xoay vần xung quanh thiếu nữ tựa như một dòng hải lưu ấm áp đang bao bọc lấy cơ thể mảnh mai của nàng. Mái tóc màu hồng nhạt được buộc thành đuôi ngựa chia thành hai búi ở đỉnh đầu lúc này đây lại giống hệt như một cái đuôi cá thực thụ, đẹp đẽ và tinh tế đong đưa qua lại trong làn nước trong xanh.
Từng đàn cá bơi xung quanh thiếu nữ tựa như bọn chúng đang thực hiện một màn khiêu vũ mỹ lệ nào đó, nàng giờ đây không khác gì một vị mỹ nhân ngư bước ra từ trong truyện cổ tích lặn ngụp giữa lòng đại dương, khí chất trên người tỏa ra vừa thần bí lại cũng vừa tôn quý.
Bỗng nhiên ở trên nhánh san hô xuất hiện một thiếu niên có mái tóc màu nâu cam cùng với một đôi mắt xanh, trên đầu hắn có đôi tai nhọn đang dựng đứng lên cùng một cái đuôi ve vẩy đằng sau lưng. Thiếu niên lúc này đang đặt hai tay lên trước miệng gọi to, giống như là đang tìm kiếm một ai đó:
“Kokomi đại nhân, ngài đang ở đâu?”
Từ sâu dưới lòng đại dương, thiếu nữ được gọi là Kokomi từ từ hé mở đôi mắt, chỉ thấy đôi mắt đẹp màu chàm nhạt của nàng đặc biệt vô cùng, nó không hề có đồng tử.
Chậm rãi ngoi lên mặt nước, Kokomi nhẹ nhàng dẫm từng bước ở trên mặt biển, bình thản đi tới trước mặt người vừa tìm kiếm mình, khẽ nở một nụ cười dịu dàng nói:
“Gorou, buổi tối tốt lành. Là có chuyện gì quan trọng nên mới tới đây tìm ta sao?”
Gương mặt của Gorou có chút xoắn quýt gật đầu, đứng ngồi không yên trả lời:
“Đúng vậy Kokomi đại nhân, lần này là làng Higi ở bên Đảo Yashiori, mấy ngày vừa qua liên tục có vài đứa bé ở trong làng bỗng nhiên nổi điên lên, ta nghe ngóng được nguyên nhân là do hơi thở Hoạ Thần lại một lần nữa bộc phát.”
Đôi mắt của Kokomi khẽ khép lại, một tia phiền muộn loé lên trong ánh mắt của nàng.
Thở dài một hơi, Kokomi gật nhẹ đầu với Gorou rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, chuẩn bị tiến tới Đảo Yashiori để trợ giúp người dân làng Higi.
Gorou cũng vội vàng đi theo sau Kokomi, hắn giữ khoảng cách khoảng nửa bước chân ở đằng sau lưng nàng, vẻ mặt lo lắng lên tiếng nhắc nhở:
“Kokomi đại nhân, xin hãy hết sức thận trọng, cho dù có là ngài đi nữa cũng không thể chủ quan được.”
Kokomi nghiêm túc trả lời, bước chân vẫn không hề chậm lại:
“Ta đã biết Gorou, dù sao ta cũng là Thánh Pháp Sư của Đảo Watatsumi, sẽ không khinh suất trong bất cứ trường hợp nào.”
. . .
Đảo Yashiori, làng Higi, bên trong một ngôi nhà nhỏ, sắc mặt của Kokomi lúc này vô cùng nghiêm trọng, nàng đặt tay lên cơ thể một bé gái, từ trong lòng bàn tay của Kokomi thuỷ nguyên tố bắt đầu hội tụ, từng tia hào quang màu lam toả sáng rực rỡ xung quanh người đứa trẻ.
Tựa như một dòng nước mát thanh tẩy đi những ô uế trong cơ thể, bé gái trên tay nàng dần dần bình tĩnh trở lại, không còn vừa hôn mê vừa khóc toáng lên cào cấu lung tung như vừa nãy nữa, Kokomi nở một nụ cười dịu dàng vuốt tóc của đứa bé rồi hỏi:
“Thế nào, đã đỡ hơn chưa?”
Bé gái trong tay nàng vui vẻ gật đầu, hai bên khoé mắt ứa nước trả lời:
“Vâng, đã hết hẳn rồi, không… không còn nhìn thấy yêu quái nữa.”
Chải chuốt từng lọn tóc trên đầu bé gái, Kokomi bắt đầu nghiêm mặt lại lên tiếng dạy dỗ:
“Lần này chính là một bài học, ta không muốn nhìn thấy mấy đứa lang thang xung quanh khu vực Đầu Thần Rắn nữa, lần này chỉ là bị Ma Thần ô nhiễm một chút mà thôi, hậu quả lần sau chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như thế này đâu, đã nghe rõ chưa?”
Bé gái nghe được Kokomi răn dạy như vậy, trên gương mặt có chút ủ rũ gật đầu, sau đó nói thêm một câu:
“Cũng, cũng không phải là ta muốn tới gần Đầu Thần Rắn đâu Sangonomiya đại nhân, mà do hai ngày nay bỗng nhiên xuất hiện một người thường xuyên lang thang ở nơi đó cho nên ta mới hiếu kỳ chạy đến xem thử một chút thôi…”
Đang chuẩn bị nói thêm gì đó, Kokomi nghe được bé gái nói như vậy liền giật mình quay đầu nhìn qua một cái đầu lâu rắn khổng lồ nằm ở xa xa ngoài kia, sâu trong giọng nói có chút kích động hỏi:
“Ngươi nói thật sao, có thật là mấy ngày nay lúc nào cũng có người lang thang tại đó sao? Ngươi có nhìn thấy được diện mạo của người đó hay không?”
Lắc đầu có chút mờ mịt nhìn Kokomi, bé gái lắc nhẹ cái đầu của mình rồi nói:
“Cái này… ta cũng không nhớ rõ lắm, ta còn chưa kịp bước tới gần Đầu Thần Rắn đã ngay lập tức hôn mê, không kịp nhìn rõ mặt của người đó.”
Kokomi nghe vậy cũng không có thất vọng, nàng chậm rãi đứng dậy sờ nhẹ đầu của bé gái, sau đó dặn dò thêm một vài thứ rồi mới chào tạm biệt.
Rời khỏi căn nhà, Kokomi chậm rãi hướng tới chỗ trưởng làng và cha mẹ của bé gái rồi gật đầu ra hiệu nói:
“Không có gì đáng lo ngại, chỉ là nhiễm phải một chút đồ vật không sạch sẽ mà thôi, ta đã thanh lọc toàn bộ cơ thể cho nàng rồi.”
Nghe được vậy cặp đôi nam nữ trước mặt lộ ra vẻ kích động bật thốt lên:
“Ngàn lần cảm tạ ngài Thánh Pháp Sư đại nhân!”
Kokomi lắc đầu xua tay với bọn họ, sau đó tiếp tục hỏi:
“Không có gì, âu cũng là việc mà ta nên làm.”
“Lại nói ta có một chuyện muốn hỏi, các ngươi có nhìn thấy được người đem đứa nhỏ này về hay không? Nếu có thể xin hãy miêu tả cho ta ngoại hình của người đó.”
Hai người trước mặt không cần đợi Kokomi nói dứt câu đã gật đầu hào hứng trả lời:
“Vâng, Thánh Pháp Sư đại nhân, ta nhớ rất rõ, người đó chính là Takeo đại nhân, khách khanh của Tenshukaku. Ngài ấy không chỉ đem con bé về giao cho chúng ta mà còn khuyên chúng ta nên tìm đến ngài để nhận được trợ giúp.”
Có được câu trả lời mong muốn, Kokomi ngoái lại nhìn Gorou ở đằng sau lưng rồi vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ, chậm rãi hướng tới cái đầu lâu rắn khổng lồ ở nơi xa.
“Đi thôi Gorou, chúng ta còn một việc nữa phải làm.”
Gorou nhanh chóng chạy đến bên cạnh Kokomi gật đầu nói:
“Vâng, Kokomi đại nhân.”
. . .
Bầu trời về đêm, ánh trăng chiếu rọi xuống khu vực xung quanh Đầu Thần Rắn, bằng vào mắt thường cũng có thể nhìn thấy được một bộ hài cốt cực kỳ khổng lồ đang nằm chễm chệ trên mặt đất từ khoảng cách rất xa.
Tuy nhiên những bộ phận của nó cũng không hề hoàn chỉnh, thậm chí ở trên các khớp xương còn lưu lấy một vết đao chém khủng bố chia đôi từng bộ phận của bộ khung xương này.
Bởi vì thời gian cũng đã kéo dài hàng trăm năm, mặt ngoài của bộ hài cốt đã bị phong hoá một chút, rong rêu cũng mọc tràn lan khắp nơi.
Tuy nhiên như vậy không có nghĩa là bộ xương này đã mất đi ánh hào quang năm xưa, người bình thường chỉ cần đứng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được uy áp kinh khủng tỏa ra từ nó.
Ngoài ra xung quanh khu vực này còn có oán niệm được tích tụ nhiều năm của Orobashi no Mikoto, Ma Thần viễn cổ c·hết dưới lưỡi đao của Raiden Ei. Tuy vậy tàn niệm của hắn không những không biến mất mà còn tạo thành hơi thở Hoạ Thần, thường xuyên sẽ bộc phát ra bên ngoài gây hoạ cho người dân xung quanh.
Lúc này đây đang có hai bóng người chậm rãi dạo quanh khu vực này, ánh mắt cả hai ngó nghiêng xung quanh tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Gorou đảo mắt quan sát kỹ cảnh vật xung quanh, sau đó nhìn Kokomi hỏi:
“Kokomi đại nhân, tại sao ngài lại muốn tìm kiếm người này, vả lại trời cũng đã khuya như thế này rồi, ta không nghĩ hắn sẽ còn lảng vảng ở xung quanh nơi này đâu.”
Kokomi khẽ nhíu mày trầm tư, sau đó mới nhẹ nhàng trả lời:
"Nằm chếch về hướng tây của hòn đảo Yashiori này chính là Đảo Watatsumi do nhà Sangonomiya chúng ta đứng đầu và cai quản. Còn nếu như đi về hướng đông vượt qua bờ Nazuchi chính là đỉnh Tarasunara do q·uân đ·ội Mạc Phủ c·hiếm đ·óng.”
“Thời điểm hiện tại Inazuma đã mở cửa trở lại, Raiden Shogun huỷ bỏ lệnh bế quan tỏa cảng, Sangonomiya và Mạc Phủ mâu thuẫn đã lâu như vậy, nhưng cho đến thời điểm hiện tại bên kia vẫn chưa hề có động tĩnh cũng như tỏ thái độ gì với chúng ta cả.”
“Vậy mà hôm nay đột nhiên Tenshukaku khách khanh xuất hiện lảng vảng ở quanh khu vực này, là địch hay bạn ta vẫn chưa thể biết trước được.”
Nghe được Kokomi giảng giải, tròng mắt của Gorou co rụt lại, hắn vô thức thốt lên:
“Kokomi đại nhân, chẳng lẽ ngài định gặp mặt hắn để… để chất vấn sao?”
Kokomi giật mình nhìn Gorou, nàng nhanh chóng lắc đầu nói:
“Không, không phải chất vấn, ngươi đừng có nói bậy, ta chỉ là muốn tìm hiểu tính cách của người này cùng với dò xét thái độ của bên phía Mạc Phủ mà thôi.”
“Vả lại ngươi cảm thấy chúng ta có tư cách chất vấn hắn sao? Trận chiến mười năm trước ta vẫn còn nhớ như in trong đầu đây, ngay cả Đảo Watatsumi cũng đều phải rung động theo từng đợt v·a c·hạm của hai vị đó.”
Tại Teyvat này, Vision chính là cội nguồn của sức mạnh.
Bất kỳ cá thể nào ngoại trừ Bảy Vị Thần Chấp Chính Trần Thế cũng đều phải thông qua nguyện vọng mãnh liệt của bản thân để thu được sự chú ý của Thần linh, từ đó thu được Vision của riêng mình, có được sức mạnh điều khiển lực lượng nguyên tố trong tự nhiên.
Tuy nhiên Tenshukaku khách khanh thì khác. Người này là một gã khác thường, một phàm nhân không hề sở hữu Vision nhưng lại có thể mạnh mẽ đến kinh người, thậm chí còn có thể đối chọi với Thần linh.
Khả năng của người này đã hoàn toàn siêu việt khỏi phạm trù của nhân loại, đối với những cố sự và thành tựu của hắn Kokomi đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, tuy vậy nàng rất vẫn hy vọng mình sẽ được gặp trực tiếp hắn vào một ngày nào đó.
Kokomi muốn biết được những suy nghĩ gì đang ẩn sâu trong đầu một kẻ dị loại như vậy, liệu hắn sẽ là bạn hay thù đối với nhà Sangonomiya. Hắn... có thật sự tin vào Thần linh hay không, nếu có tại sao một kẻ mạnh mẽ như vậy lại không hề sở hữu Vision?
Vả lại tình hình hiện tại của Đảo Watatsumi cũng không được tốt cho lắm, gián điệp của những thế lực ngoại lai cùng với thù địch chống phá đang trà trộn khắp nơi trên hòn đảo này.
Đáng tiếc Kokomi cũng không có nắm giữ võ lực mạnh mẽ như Lôi Thần để trấn áp hết thảy, thế nhưng hiện tại nếu có thể lôi kéo được người này nghiêng về bên phe của nàng dù chỉ một chút thôi, như vậy cũng đã quá đủ rồi.
Kokomi nghiêm mặt lại nói tiếp:
“Gorou, tình hình hiện tại sau khi huỷ bỏ lệnh bế quan toả cảng thoạt nhìn Inazuma có vẻ như đang phát triển mạnh mẽ trở lại, tuy nhiên lại ẩn chứa rất nhiều nguy cơ đến từ các nơi khác nhau.”
“Sangonomiya và Mạc Phủ cũng đã c·hiến t·ranh lạnh không ngừng trong suốt những năm qua, tuy nhiên hiện tại tình huống đặc biệt phải dùng phương pháp đặc biệt tới đối đãi.”
“Tenshukaku khách khanh xuất hiện ở nơi này chính là một cái cơ hội tốt, nếu như có thể thành công thuyết phục được hắn, từ đó ta sẽ câu thông với Raiden Shogun đại nhân để đàm phán về việc hợp tác ngăn ngừa hiểm hoạ giữa hai bên.”
Nhưng mà càng nghe Kokomi nói, gương mặt của Gorou lại càng trở nên khó coi, giọng nói vô cùng lo lắng nhắc nhở:
“Kokomi đại nhân, người này hắn không phải là người bình thường, chẳng may chúng ta chọc giận hắn thì sao? Vả lại còn có Raiden Shogun ở bên kia, chỉ sợ…”
Đương nhiên Kokomi thừa sức biết được sự kinh khủng của hai người này.
Một người là Lôi Thần một đao liền chẻ đôi cả hòn đảo Yashiori tạo thành Hẻm Núi Musoujin khổng lồ, hàng trăm năm qua đi vẫn còn tồn tại lôi nguyên tố kinh khủng đến doạ người bao phủ khắp hẻm núi.
Lôi nguyên tố nồng đậm đến mức người bình thường nếu dám vào đây thì chỉ có một kết cục: bị lôi nguyên tố ô nhiễm cơ thể, phát sốt rồi cuối cùng là dẫn đến t·ử v·ong.
Còn người thứ hai thì là một kẻ có thể thoải mái sinh sống hàng chục năm tại hẻm núi này mà không có hệ luỵ gì xảy ra cả, sức mạnh của hắn là thứ không thể bàn cãi, một kẻ có thể sánh ngang với Thần linh.
Cho dù là chọc giận ai trong hai người này đi chăng nữa, Kokomi cũng không thể trả nổi một cái giá đắt như vậy.
Tuy nhiên vẻ kiên định trên gương mặt Kokomi vẫn không thay đổi, nàng mở miệng nói:
“Ta biết, nhưng mà ta chính là người lãnh đạo của Đảo Watatsumi, có những chuyện phải đích thân ta ra mặt. Yên tâm đi Gorou, ta sẽ biết chừng mực.”
Đến gần hơn với Đầu Thần Rắn, ngay lúc mà Kokomi cùng với Gorou còn đang chìm trong những dòng suy nghĩ ngổn ngang của mình, từ sau lưng hai người bỗng nhiên truyền tới một tiếng bước chân khe khẽ cùng với giọng nói của một gã đàn ông xa lạ.
“Nhìn từ đằng xa ta cứ tưởng là mình hoa mắt, thế mà không ngờ tới đại nhân vật như hai vị đây mà cũng có hứng thú tản bộ vào ban đêm trong khu vực này hay sao?”
Kokomi cùng với Gorou giật mình xoay người lại, cả hai ngay lập tức nhìn thấy một thanh niên đang đứng dựa người dưới một tán cây, mỉm cười vẫy tay với bọn họ rồi nói:
“Hân hạnh, lần đầu gặp mặt, Gorou đại tướng và Sangonomiya Kokomi tiểu thư.”