Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 42: Hàn băng và lôi điện giao phong.




Chương 42: Hàn băng và lôi điện giao phong.

Mạc Phủ, ánh bình minh vừa mới ló dạng trên bầu trời, từng tia nắng ấm áp đầu tiên trong ngày dần chiếu rọi mặt đất, càng tô điểm thêm cho vẻ tráng lệ của tòa công trình này.

Những quan viên Mạc Phủ vẫn y nguyên như cũ, mỗi ngày đều đi đến nơi này để thực hiện các công vụ thường ngày của mình, tiếng bước chân đạp thình thịch lên những cánh hoa anh đào rơi rụng trên mặt đất phá lệ vui tai.

Tuy nhiên ngay khi bọn họ đi ngang qua quảng trường duyệt binh của Mạc Phủ, ai nấy cũng đều phải ít nhiều dừng lại một chút, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người đang đứng trên một cái đài cao giữa khoảng sân thao luyện.

Một thiếu nữ dáng người cao gầy, trên người mặc một bộ chế phục đen trắng của đại tướng Mạc Phủ đang đứng khoanh hai tay nhìn xuống quảng trường.

Gương mặt của nàng xinh đẹp tinh xảo không một góc c·hết, mái tóc ngắn bồng bềnh màu chàm phất phơ trong gió cùng với một đôi đồng tử màu vàng kiên nghị luôn hướng về phía trước.

Nàng chỉ an tĩnh đứng đó quan sát binh sĩ đang thao luyện nhưng khí chất trên người thì lại không thể lẫn đi đâu được, anh tư hào hùng, sắc bén như một thanh bảo kiếm đã rời vỏ.

Kujou Sara, thần tượng trong lòng của rất nhiều quan viên Mạc Phủ trẻ tuổi, bất kể là ai cũng đều mong ước một lần được bắt chuyện với nàng, thậm chí kết giao bằng hữu, tuy nhiên những gì bọn họ nhận được đều chỉ là một cái liếc mắt lạnh lùng.

Bỗng nhiên Sara quay đầu nhíu mày nhìn về một phương hướng nào đó, bốn cái cánh màu đen tuyền của nàng nhanh chóng hiện ra ở sau lưng.

Xoẹt.

Vừa mới chớp mắt một cái Sara đã biến mất trước mặt mọi người, thân thể của nàng hoá thành một đạo tia chớp cắt ngang bầu trời lao v·út ra bên ngoài Mạc Phủ, chỉ để lại một vài tia lôi điện chập chờn trong không khí.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng, nhóm quan viên Mạc Phủ trẻ tuổi lắc đầu cười một tiếng rồi nói:

“A, hình như Takeo đại nhân đến rồi.”

“Đúng vậy, mỗi ngày Kujou đại tướng đều sẽ chạy đến nghênh đón hắn, ta thật là hâm mộ nha. Nếu như Kujou đại tướng chỉ nhìn ta bằng nửa con mắt thì ta cũng đã rất vui vẻ rồi.”

“Ha ha, đi thôi đi thôi, ngươi nếu muốn được Kujou đại tướng liếc mắt tới ít nhất cũng phải chịu được một đao của Lôi Thần đại nhân đã, nếu không thì cũng chỉ là người si nói mộng mà thôi.”

. . .

Takeo hôm nay đến Mạc Phủ có chút trễ hơn mọi ngày, bởi vì hắn còn phải nán lại trợ giúp cho cửa tiệm của nhà Naganohara.

Chẳng biết Yoimiya ngày hôm nay uống lộn thuốc gì mà tay chân thì lóng ngóng, công việc làm sai lên sai xuống rất nhiều lần đến mức phải có Takeo ở kế bên để cứu tràng.

‘Này, từ hôm qua đến giờ ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy?’

‘Không, không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút sự tình mà thôi. Đừng, đừng có nhìn ta như vậy nữa, ngươi làm ta mất tập trung đó đồ ngốc Takeo!’

‘A, đá đánh lửa p·hát n·ổ rồi, mau cứu ta Takeo!’

Nhớ lại khung cảnh hỗn loạn sáng nay, Takeo cũng chỉ có thể nâng trán thở dài.

Đột nhiên Takeo cảm nhận được một tia chớp xẹt ngang đầu, hắn vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp một mỹ thiếu nữ đang đứng mỉm cười nhìn mình.

Nếu như đám quan viên Mạc Phủ cùng tướng lĩnh Tenryou lúc nãy nhìn thấy được nụ cười rạng rỡ này của Sara, không biết sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc đến rớt cả cằm trên mặt đất đây?

Nhìn vào người trước mặt, đôi mắt của Sara lóe lên một tia vui vẻ, nàng đi tới gật đầu nhìn hắn nói:

“Sư phụ, ngài tới rồi.”

Takeo mỉm cười nhìn Sara, vươn tay ra sửa sang lại một chút mái tóc của nàng rồi nói:

“Lại làm phiền ngươi nữa rồi Tiểu Tengu. Quả nhiên Sara nhà chúng ta mới là thiếu nữ tốt nhất Thành Inazuma này.”

Sara nghe vậy thì đầu hơi cúi xuống, đôi mắt khẽ liếc qua gương mặt của Takeo, khoé miệng có hơi chút giương lên tạo thành một nụ cười.

Từ sau dạo đó mỗi lần bọn họ gặp mặt Takeo cũng đều sẽ khen ngợi nàng, tựa hồ như phát hiện ra một lục địa mới trên người Sara, mỗi ngày hắn đều sẽ lấy ra một ưu điểm trên người nàng khen lấy khen để.

Kỳ thực trong lòng Sara rõ như soi gương, cái gọi là khen ngợi nàng cũng chỉ là để lấy lòng mà thôi, làm gì có vụ hắn thật lòng cho rằng một người cứng nhắc vô vị như mình lại là thiếu nữ tốt nhất Thành Inazuma?

Tuy nhiên qua ánh mắt đánh giá của Sara mấy ngày nay, nàng không hề phát hiện ra một chút dấu hiệu của nói dối nào trên gương mặt hắn cả, vẫn cứ thành thành thật thật như cũ.

‘Chẳng lẽ… ta thật sự tốt đến như vậy ở trong mắt của sư phụ sao?’

Bên trong nội tâm của Sara bắt đầu sinh ra dao động, chỉ có lời khích lệ từ hai người mà nàng kính trọng nhất mới có thể làm cho Sara thật lòng vui vẻ như hiện tại.

Takeo đi tới trước mặt Sara, vuốt nhẹ mái tóc màu chàm bồng bềnh của nàng, sau đó xoay mặt hướng về Mạc Phủ mở miệng hỏi:

“Đi thôi chứ, Tiểu Tengu?”



Sara lập tức gật đầu đáp lại:

“Vâng, sư phụ.”

Takeo cùng Sara đi song song với nhau trên đường, tuy nhiên ngay khi gần đến cổng ra vào Mạc Phủ nàng liền hơi tụt về phía sau một chút, im lặng bước theo sau Takeo nửa bước chân.

Takeo quay đầu lại nhìn Sara, sau đó hắn kéo nàng đi lên ngang với mình rồi nói:

“Lại nói một chút Sara, đồ ăn của ngươi làm từ lúc nào lại ngon đến như vậy? Ngày hôm qua ta còn tưởng là cơm trưa mua từ nhà hàng ở bên ngoài nữa nha.”

Sara bất ngờ ồ lên một tiếng, nàng từ trong bộ chế phục của mình lấy ra một quyển sổ tay nhỏ, vẻ mặt tựa hồ như đang suy ngẫm cái gì đó rồi mới nắn nót viết từng dòng chữ vào trang giấy, nghiêm túc hỏi:

“Như vậy sư phụ rất thích món đó sao? Ta đã biết. Xin hỏi còn món ăn nào mà ngài muốn ăn hay không, Sara sẽ lập tức chuẩn bị.”

Nhìn theo quyển sổ tay không biết lấy ra từ chỗ nào trên người của Sara, Takeo trong nháy mắt không biết nói gì. Làm sao lại có cảm giác như bị hỏi cung thế này?

“Ta… chỉ cần là đồ ăn mà Sara làm là được.”

Sara lắc đầu tiến tới chắn ngang trước mặt Takeo, tựa hồ nếu như hắn không đưa ra câu trả lời chính xác thì nàng sẽ không bỏ qua cho hắn:

“Không được, ta không chấp nhận câu trả lời chung chung như vậy.”

“Ta muốn một câu trả lời chắc chắn.”

Nhìn thấy thái độ của Sara nghiêm túc đến như vậy, Takeo cũng không biết nên nói gì, hắn từ nhỏ đã chạy nhảy tung tăng khắp nơi trong rừng, nào có quan tâm tới sơn hào hải vị, chỉ cần no bụng là được.

Im lặng suy tư hơn nửa ngày Takeo mới lên tiếng trả lời:

“Ta…”

“Không phải ta không muốn trả lời chi tiết, thứ ta cần trong một món ăn không phải là sự quý hiếm của nguyên liệu hay là cách trang trí cầu kỳ của nó. Thứ quan trọng là người nấu là ai và tình cảm của họ đặt vào khi chế biến món ăn, vả lại chỉ cần là đồ ăn từ người mà ta yêu thích thì ta sẽ không bao giờ chê bai cả.”

‘Hy vọng trả lời như vậy là được.’

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Sara, tựa như được bừng tỉnh đại ngộ, nàng liên tục gật gù ghi chép vào trong quyển sổ tay.

‘Thì ra là vậy sao? Làm gì có chuyện sư phụ lại nói dối ta chứ, quả nhiên bấy lâu nay ta vẫn còn chưa hiểu được hắn thật sự muốn cái gì.’

Cất quyển sổ tay vào lại trong người mình, trên gương mặt của Sara lộ ra vẻ thỏa mãn nhìn Takeo, sau đó để ý xung quanh không có người mới tiến tới nắm tay hắn kéo đi, giọng nói của nàng có chút hưng phấn cất lên:

“Đi thôi sư phụ, hôm nay ta muốn thử thêm một vài công thức mới nữa, ta-”

Đột nhiên một giọng nói cất lên đánh gãy Sara, từ sau lưng Takeo một bóng người tựa như u linh hiện lên, băng tinh lấp lánh nở rộ theo từng bước chân của nàng:

“Takeo đại nhân, Kujou đại tướng, buổi sáng tốt lành. Xin hỏi hai vị là đang muốn đi vào Mạc Phủ sao?”

Chỉ thấy người tới là một thiếu nữ có mái tóc màu trắng như tuyết được cột cao thành đuôi ngựa ở sau đầu, khí chất trên người dịu dàng nho nhã.

Phần tóc mái của nàng được cắt ngang trán, lọn tóc hai bên buộc bằng dây cột tóc màu hồng theo kiểu dáng của một bông hoa.

Nàng mặc trên người một chiếc váy dài đến đầu gối màu xanh quý tộc có những phần đường viền màu vàng và điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu trắng.

Khoác ở bên ngoài là một bộ giáp màu đen có in gia huy của nhà Kamisato, ở đằng sau lưng là một cái nơ to màu tím được buộc bằng một viên Vision óng ánh.

Đôi mắt màu xanh xám long lanh to tròn của nàng nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, bên dưới đuôi mắt trái là một khoả nốt ruồi.

Ayaka nhẹ nhàng tiến tới sau lưng Takeo, kín đáo kéo ống tay áo của hắn về phía người mình, cánh tay còn lại vẫy một cây quạt xếp nhỏ mỉm cười ôn nhu nhìn Sara.

Sara nghe được giọng nói này thì vẻ mặt trở nên có chút khó chịu, lôi điện nhấp nháy bên trong đôi mắt của nàng. Sau đó Sara thận trọng quay mặt lại nhìn người đứng ở phía sau nói:

“Kamisato đại tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

“Đúng vậy, ta và sư phụ đang chuẩn bị quan sát một chút tình hình thao luyện của binh sĩ Tenryou. Xin hỏi Kamisato đại tiểu thư là có việc gì quan trọng cần gặp sự phụ sao? Nếu không xin làm phiền ngài tránh đường cho chúng ta.”

Nghe thấy giọng điệu không khách khí của Sara, Ayaka cũng không hề phật ý mà chỉ lắc nhẹ đầu, sau đó mỉm cười khom người thi lễ rồi nói:

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai vị, ta chỉ là nhìn thấy Takeo đại nhân cho nên mới tiến tới chào hỏi một tiếng mà thôi. Vả lại nhìn thấy dáng vẻ của Kujou đại tướng lúc này quả thật làm cho ta có chút bất ngờ đó nha.”

Nghe được lời nói của Ayaka, trên gương mặt của Sara có thoáng chút mất tự nhiên, nhưng nàng rất nhanh liền nghiêm mặt lại, siết chặt tay Takeo rồi nói:



“Không có gì lạ lùng cả, đệ tử và sư phụ thân thiết là chuyện rất bình thường. Thêm nữa chúng ta là người nhà, cũng không phải kẻ xa lạ ngoài kia, không cần Kamisato đại tiểu thư nhọc lòng để ý như thế.”

Ayaka tựa như không hề để ý đến lời nói của Sara, ánh mắt nàng chỉ khẽ lườm đối phương rồi gật nhẹ đầu, sau đó gương mặt của Ayaka có chút ửng đỏ quay sang Takeo hỏi:

“Đúng rồi, Takeo đại nhân, không biết ngài có còn nhớ tới món điểm tâm ngọt lần trước hay không? Liệu Ayaka… có thể mời ngài tới Phòng trà Komore một chuyến để đánh giá tay nghề của ta chứ?”

Bị Ayaka bất ngờ hỏi như thế Takeo cũng có chút ngạc nhiên, hắn gãi gãi chóp mũi trả lời:

“Đương nhiên là có thể, “Lò hồng chấm tuyết” của Ayaka tới giờ ta vẫn còn chưa được thưởng thức đâu. Tuy nhiên hiện tại ta còn có chút việc gấp ở trong Tenshukaku, lần sau được chứ Ayaka?”

Vẻ mặt của Ayaka hiện lên vẻ rạng rỡ, nàng vội vàng đáp lại:

“Lúc nào cũng có thể Takeo đại nhân.”

Nhìn thấy Ayaka vui vẻ như vậy, Takeo cũng không nỡ rời đi mà nán lại hàn huyên thêm mấy câu, sau đó mới nhanh chóng chào tạm biệt hai thiếu nữ. Thân thể của hắn bay v·út lên không trung rồi lao thẳng vào trong Tenshukaku, trong đó còn có một đại cô nương lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với hắn đâu.

Nhìn theo bóng lưng gấp gáp rời đi của Takeo, Ayaka chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình lại. Vào lúc nàng vừa định xoay người thi lễ với Sara liền cảm nhận được một đạo tia chớp xẹt qua mặt mình.

Chăm chú nhìn vào cái lỗ sâu hoắm ở trên mặt đất, khoé miệng của Ayaka khẽ nhếch lên.

Lôi điện ngưng tụ trên đầu ngón tay Sara, giọng nói lạnh nhạt của nàng cất lên:

“Cảnh cáo lần cuối, Kamisato Ayaka, tránh xa hắn ra.”

Tuy nhiên chỉ thấy Ayaka vẩy nhẹ cái quạt xếp trên tay mình, từ từ quay đầu lại mỉm cười ôn nhu nói:

“Kujou đại tướng, nếu ngài muốn một thứ gì đó, vậy thì ngài phải đích thân bắt lấy nó mới được.”

“Nhưng mà… ngài chắc hẳn cũng đã biết được câu trả lời rồi phải không?”

Cả hai nhìn nhau không nói gì, sau đó chỉ nghe được tiếng hừ nhẹ từ miệng hai người.

Ayaka siết chặt chuôi kiếm đeo ở bên hông của mình, còn Sara thì đưa tay ra đằng sau chạm vào cây cung. Cả hai nở một nụ cười nhạt rồi lướt qua nhau, lôi điện và hàn băng lao v·út ra ngoài Thành Inazuma.

. . .

Lúc này đây tại Lãnh Địa Bạch Hồ, hàn băng cùng lôi điện bùng nổ trong không khí, mặt đất bị cày nát thành từng cái hố to nhỏ khác nhau.

Từ trên bầu trời hàng chục mũi tên được ngưng tụ từ lôi nguyên tố ghim thẳng xuống mặt đất, lôi điện nổ tung tạo thành từng đợt rung chấn nối tiếp nhau, sấm sét đốt cháy từng mảng đại địa, hương vị cháy khét nồng nặc quẩn quanh chóp mũi.

Một tia chớp đột nhiên cắt ngang bầu trời, lôi điện hội tụ thành thân hình của một thiếu nữ, đôi mắt màu vàng của Sara đang bình tĩnh quan sát động tĩnh dưới mặt đất.

Bỗng nhiên một cơn gió thoảng nhẹ qua gò má của Sara, nàng dẫm nhẹ vào không khí lách người sang một bên. Băng tinh ngay lập tức ngưng kết ở sau lưng nàng, một lưỡi kiếm lạnh lùng lướt qua gò má Sara, một vài sợi tóc b·ị c·hém đứt rơi rụng xuống dưới đất.

Nhìn thấy đòn t·ấn c·ông của mình không thể chạm vào Sara, Ayaka liền thu lại kiếm trong tay, mỉm cười nói:

“Kujou đại tướng, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức giao thủ thì phải? Xét trên một góc độ nào đó, chúng ta chính là quan hệ sư tỷ và sư muội nha.”

Sara xoay người nhảy về phía sau, cánh tay giương cung lên lạnh nhạt nhìn Ayaka.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng quả thật là vậy, cả hai người các nàng đều sử dụng những kỹ thuật học được từ Takeo.

Chỉ khác một điều Kujou Sara thiên về Geppou dùng để không chiến, còn Kamisato Ayaka thiên về Soru chuyên dùng để cận chiến.

Lôi nguyên tố bùng nổ trên cánh tay Sara, nàng thả dây cung ra, một mũi tên màu tím sáng chói xé rách không khí lao tới trước mặt Ayaka.

Thân thể của Ayaka ngay lập tức hóa thành một dải hoa băng, nàng xoay người một vòng né tránh mũi tên, sau đó hai chân đạp mạnh xuống mặt đất rồi biến mất trước mặt Sara.

Không khí bùng nổ dưới chân Ayaka, trong một cái chớp mắt nàng đã đi đến trước mặt đối phương.

Bên trong đôi mắt của Sara lóe lên một tia lôi điện, một cái quạt lông xuất hiện ở trong tay của nàng.

Sara chưa kịp phất cái quạt lông trong tay lên, lưỡi kiếm tràn ngập băng tinh của Ayaka đã lướt tới cổ của nàng, tuy nhiên ngay trước khi kiếm của Ayaka chạm được vào da thịt của Sara, cả người nàng đã dịch chuyển về phía sau, chỉ để lại một đạo ấn ký lôi điện trên mặt đất.

Ầm.

Từ trên bầu trời một đạo thiên lôi hung hăng giáng xuống, Ayaka khẽ vẫy cái quạt xếp trong tay, băng nguyên tố đông cứng lại trong không khí tạo thành một mái vòm che chắn trên đầu nàng.

Lôi điện v·a c·hạm với hàn băng tạo thành một v·ụ n·ổ nhỏ làm rung động không khí, khói bụi qua đi trên mặt đất đã bị tạc nổ thành một cái hố rộng hơn mười mét, một nửa bị lôi điện đốt đến cháy đen, nửa còn lại tràn ngập hàn băng đông cứng khắp nơi.



Ayaka lúc này đã lướt ra một khoảng cách phía sau cái hố, kiếm trong tay nàng vung lên một cái đánh bật một mũi tên đang lao tới từ sau lưng mình.

Sau đó một vòng xoáy băng nguyên tố điên cuồng hội tụ ở trên cái quạt xếp màu vàng và xanh hải quân của Ayaka, nàng phất tay một cái, một cơn bão tuyết khổng lồ nhanh chóng ập tới trước mặt Sara.

“Trường phái Kamisato: Soumetsu.”

Cả không gian tràn ngập trong một màu trắng như tuyết, hàng ngàn những cánh hoa sắc bén được ngưng kết từ băng tinh cày nát mặt đất trên đường đi của nó, nhiệt độ trong không khí ngay lập tức hạ xuống âm độ.

Sara hừ lạnh một tiếng, nàng giơ cái quạt lông trên tay mình lên không trung, bầu trời ngay lập tức tối sầm lại, hàng loạt những đạo sấm sét kinh khủng giáng xuống cơn bão tuyết trước mặt.

“Bí Thức - Koukou Sendou.”

Lôi nguyên tố khuếch tán ra xung quanh, mỗi một đạo sấm sét lại tách ra thành nhiều đạo nhỏ hơn, tạo thành một cái tụ sấm v·a c·hạm với bão tuyết, lôi điện và hàn băng nuốt chửng lẫn nhau, tiếng sấm nổ đì đùng cùng với ken két của vụn băng vang lên.

Mặt đất run lên bần bật, lại một v·ụ n·ổ lớn nữa diễn ra đẩy lui hai người các nàng.

Sau đó Ayaka xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn lên Sara đang đạp lên không khí đứng ở trên đỉnh đầu mình.

Mây đen điên cuồng kéo đến trên bầu trời, sấm sét cháy bỏng len lỏi trên không trung giằng co với sương mù lạnh đến thấu xương dưới mặt đất.

Hai vị tuyệt sắc thiếu nữ nhìn nhau chằm chằm, vẻ mặt của Ayaka vẫn đạm nhiên cười khẽ một tiếng nói:

“Kujou đại tướng, lần giao lưu này của chúng ta kết quả là hoà nhau như thế nào? Ngài cũng không muốn làm lớn chuyện lên đúng không?”

Sara ở trên không trung im lặng khoanh hai tay lại nhìn xuống Ayaka, nàng trầm tư suy nghĩ một lúc rồi mới từ từ đáp xuống mặt đất, gật đầu đồng ý.

Nếu như hai người tiếp tục đánh nữa, có lẽ sẽ kéo theo xung đột giữa hai nhà Kamisato và Kujou mất.

Tuy nhiên Sara vẫn muốn cảnh cáo Ayaka một phen, vì vậy nàng liền chậm rãi bước tới phía trước.

Ngay khi hai thiếu nữ đi đến một khoảng cách nhất định trước mặt nhau, trong đôi mắt hai người lại lóe lên một dị sắc, lôi điện và hàn băng một lần nữa bùng nổ.

Đinh.

Tia lửa điện bắn ra tung toé trong không khí.

Tuy nhiên lần này người ngạc nhiên lại là Ayaka, bởi vì giờ đây trong tay Sara không phải là một cây cung mà là một thanh kiếm phát ra ánh sáng màu tím nhạt, kiểu dáng tương tự như thanh kiếm của Takeo.

Hai lưỡi kiếm trong tay các nàng đè ép lẫn nhau, tiếng ken két chói tai của kim loại vang lên.

Lạnh lùng nhìn Ayaka, Sara gằn giọng:

“Kamisato Ayaka, đừng tưởng rằng chỉ mình ngươi được hắn dạy kiếm thuật. Chỉ khi mang trên mình họ Kujou ta mới bắt đầu cầm lên dây cung, trước đó kiếm của ta thấm đẫm máu của không biết bao nhiêu kẻ như ngươi đâu.”

Ayaka hờ hững liếc mắt nghe Sara nói, nàng chậm rãi tra lại kiếm trong tay vào bao nói:

“À.”

Sara nhíu mày nhìn thiếu nữ trước mặt, nhếch khóe miệng lên cười khinh miệt nói:

“Nếu như ngươi dám cho sự phụ nhìn thấy gương mặt của mình vào lúc này, ta đảm bảo hắn sẽ rất “vui vẻ” cho mà xem.”

Vẻ mặt của Ayaka giờ đây tràn ngập sự thờ ơ lạnh nhạt, đôi mắt long lanh to tròn mọi ngày chỉ còn lại sương mù trầm đục mịt mù.

Lấy tay vỗ nhẹ vào gò má của mình, Ayaka tựa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó mỉm cười ôn nhu nhìn Sara nói:

“Nhìn thấy thì lại thế nào? Ta vẫn sẽ luôn luôn là một Kamisato Ayaka ưu nhã dịu dàng, một Ayaka nhỏ bé cần được che chở trong mắt Takeo đại nhân. Bởi vì chính ta đã gieo vào trong tiềm thức của hắn nhận định như vậy trong suốt mười năm qua, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ luôn bên nhau mãi mãi.”

“Lời nói của ngài không hề có giá trị, xin hãy thu hồi những suy nghĩ viển vông trong đầu mình lại đi, Kujou đại tướng.”

“Tuy nhiên, không cần Kujou đại tướng phải nhọc lòng lo lắng, ta sẽ không bao giờ gây hại đến Takeo đại nhân. Ta sẽ thật dịu dàng với hắn, thật dịu dàng.”

Sara không còn để ý đến thái độ Ayaka nữa, nàng lạnh lùng xoay người rời đi, không quên ngoảnh mặt lại nói:

“Kamisato Ayaka, ngươi điên lắm rồi, đừng để ta bắt được cái đuôi cáo của ngươi. Nếu như ngươi còn dám dùng ánh mắt đó nhìn hắn, ta-”

Tuy nhiên đáp lại nàng chỉ là một giọng nói âm u đến rợn người.

Ayaka nhanh chóng lướt qua Sara, phô bày ra góc nghiêng tuyệt đẹp trên gương mặt của mình, trên khoé miệng của nàng in sâu một nụ cười như có như không cắt đứt lời của Sara:

“Một cái bánh ngọt to như vậy… ăn một mình là sẽ nghẹn đến c·hết đó nha, Kujou đại tướng. Chim mà mất cánh thì cũng không thể bay trên bầu trời được nữa, chỉ mặc cho người giày xéo. Ta nói có đúng không, S-A-R-A~”

Băng tinh và lôi điện tản mát trong không khí, Lãnh Địa Bạch Hồ giờ đây chỉ còn lại một bãi chiến trường rách nát bừa bãi trên mặt đất.