Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Genshin Impact: Bắt Đầu Trở Thành Khách Khanh Của Tenshukaku

Chương 41: Naganohara Yoimiya tâm tư.




Chương 41: Naganohara Yoimiya tâm tư.

Thành Inazuma, phố Hanamizaka, ánh ráng chiều màu đỏ cam đang dần bao phủ tòa thành thị này.

Bước chân chậm rãi hoà vào trong làn người đông đúc, Takeo hiện tại đang vác trên người bọc to bọc nhỏ tiến về một phương hướng nào đó.

“Hắt xì!”

Đang đi được vài bước bỗng nhiên hắn hắt xì một cái, sau đó ánh mắt có chút mông lung nhìn về phương hướng Đền Narukami, bất đắc dĩ thở dài nói:

“Lại nhắc đến ta nữa à? Thật là, hết cho ta quẻ đại hung lại lại bắt đầu chuyển sang dùng lời nói nguyền rủa, cái này thật sự là việc một vu nữ nên làm sao.”

Xốc xốc lại mấy cái túi to nhỏ trên vai, Takeo tiếp tục rẽ qua một con hẻm, cuối cùng đi đến trước một cửa tiệm, phía trên bảng hiệu in đậm dòng chữ “Tiệm Pháo Hoa Naganohara”.

Tuy nhiên lúc đẩy cửa bước vào bên trong lại không hề nhìn thấy thân hình của Yoimiya ở đâu cả, chỉ có Naganohara Ryuunosuke, cha của nàng đang loay hoay bên trong cửa tiệm.

Biết cha của Yoimiya lỗ tai không thể nghe được, Takeo khẽ cười đặt mấy cái bọc trên vai xuống mặt đất rồi giơ tay lên tạo thành những ngôn ngữ ký hiệu cho người khiếm thính để giao tiếp.

Sau khi hỏi thăm sức khỏe của Naganohara Ryuunosuke xong, Takeo mới vẫy tay xoay người rời khỏi cửa tiệm.

Đi đến một cái hẻm nhỏ ở kế bên tiệm pháo hoa, hắn ghé mắt vào bên trong liền nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang cắm cúi làm một cái gì đó.

Nhìn thấy thiếu nữ đang tinh nghịch ngâm nga lời bài hát nào đó, Takeo im lặng ngắm nhìn bóng lưng của nàng, sau đó khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười rón rén đi tới.

Mái tóc đuôi ngựa của thiếu nữ đung đưa theo từng lời bài hát của nàng, thỉnh thoảng lại bật cười khanh khách nhìn xuống một vật gì đó ở trên mặt đất.

“Ngươi đang làm gì vậy, Rin?”

“Wa!”

Vừa nghe được giọng nói của Takeo, Yoimiya lập tức bị dọa đến nhảy dựng lên, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống run lập cập, lẩm bẩm nói:

“Yêu quái… đừng, đừng có đến gần đây… thịt, thịt của ta không ngon đâu-”

Đang nói được nửa chừng nàng đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, vả lại giọng nói vừa nãy tại sao lại quen thuộc đến như vậy?

Yoimiya liền rón rén quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Takeo đang bụm miệng nén cười, gương mặt nàng ngay lập tức trở nên ngốc trệ, đứng hình nhìn hắn.

Giậm mạnh chân phụng phịu đứng lên, Yoimiya giơ lên nắm tay nhỏ nhắn của mình đánh liên tục vào vai Takeo giận dữ hét lên:

“Đồ ngốc Takeo ngươi làm ta sợ muốn c·hết, đã nói bao nhiêu lần rồi là sửa cái thói chân đi không một tiếng động đó đi, ngươi muốn hù c·hết ta sao!”

Nhìn thấy Yoimiya nổi cơn thịnh nộ Takeo rốt cuộc cũng không còn nhịn được cười nữa, lập tức thở ra một hơi rồi cười phá lên:

“Ha ha ha, ngươi mà cũng biết đến sợ sao? Ai ui, xin lỗi xin lỗi đừng đánh nữa, tay ta sắp gãy rồi.”

Takeo nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay của Yoimiya, sau đó lợi dụng ưu thế chiều cao của mình rồi xoa loạn đầu tóc của nàng, vừa làm vừa cười rất to tựa hồ như muốn chọc tức thiếu nữ trước mặt.

Yoimiya đã giận nay lại càng thêm giận, tuy nhiên lại chỉ có thể bất lực nhón chân lên nhưng cũng chẳng thể làm gì được hắn, vì vậy nàng liền giận dỗi ngồi xổm xuống tiếp tục công việc còn đang dang dở trên mặt đất, không còn để ý tới một người nào đó nữa.

Takeo nhíu mày nhìn Yoimiya lắc đầu cười khổ, hắn nhanh chóng ngồi xuống kế bên nàng rồi mở miệng xin lỗi:

“Xin lỗi, ta chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi, Yoimiya “đại nhân” rộng lượng xin đừng chấp nhất với tiểu nhân làm gì.”

Yoimiya vẫn không thèm để ý đến Takeo, hai cánh tay của nàng nhanh chóng lắp đặt các bộ phận quan trọng cho một ống bắn pháo hoa, sau đó mới nghiêng mặt qua lè lưỡi làm mặt quỷ một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống không nói gì nữa.

Tuy nhìn vẻ ngoài là vậy nhưng bên trong nội tâm của nàng hiện tại có chút r·ối l·oạn khi đối mặt với Takeo, nhìn thấy hắn thì Yoimiya lại nghĩ đến tấm ảnh mấy hôm trước tịch thu được từ chỗ Phòng trà Komore.

‘Không được, không được nghĩ đến nữa! Vả lại ta đã quyết tâm sẽ tiêu huỷ tấm ảnh kia rồi, nhưng, nhưng mà tại sao đến giờ vẫn chưa tiêu huỷ được. Một ngày nữa thôi, chỉ một ngày nữa ta sẽ tiêu huỷ nó.’

Chìm sâu vào trong suy nghĩ, bàn tay đang lắp ráp pháo hoa của Yoimiya chẳng biết từ lúc nào đã xảy ra chút sai lệch, đá đánh lửa trên tay nàng bỗng nhiên quẹt vào dây dẫn lửa của pháo hoa, ngay lập tức tia lửa điện liền bùng lên chạy tới phần hạt cháy bên trong pháo hoa.

“A! Đá đánh lửa-”



Yoimiya sợ đến hết hồn, vừa định xoay người hét lên một tiếng rồi kéo người bên cạnh chạy đi thì đã có một bàn tay vươn tới đẩy nàng ra sau, bóp chặt quả pháo hoa chuẩn bị p·hát n·ổ.

Bùm.

Một v·ụ n·ổ lớn vang lên trong bàn tay đang nắm chặt của Takeo, lửa bốc lên phừng phực, tàn lửa văng tung tóe khắp nơi rồi mới bị dập tắt.

Sau khi vẫy sạch xác pháo hoa trên tay hắn mới nghiêng đầu qua sờ thử cái trán của Yoimiya nghi hoặc hỏi:

“Ngươi không sao chứ? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, một người luôn cẩn thận trong lúc làm pháo hoa như ngươi vậy mà lại bất cẩn như vậy? Là do say nắng sao?”

Nghe được lời nói của Takeo trên gương mặt của Yoimiya xuất hiện vài nét lúng túng, sau đó nàng nhanh chóng mở lòng bàn tay của hắn ra, kiểm tra kỹ càng không hề có v·ết t·hương nào rồi mới nghiêm mặt lại lên tiếng:

“Đồ ngốc Takeo, ta là người sở hữu Vision Hoả làm sao có thể say nắng, lần sau đừng có tự ý làm như vậy, pháo hoa nổ là rất nguy hiểm.”

Takeo xoa nhẹ đầu của Yoimiya, nhún vai lười nhác trả lời:

“Nếu như ta không làm vậy thì ngươi định làm gì, chạy đi để mặc cho nó p·hát n·ổ sao? Nên nhớ nơi này ở sát bên tiệm pháo hoa nhà ngươi, lỡ như xảy ra hoả hoạn ta đảm bảo cả một khu phố Hanamizaka này đều sẽ nổ tung, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm đây?”

“Nếu như nơi này xảy ra c·háy n·ổ, như vậy ngay cả ta cũng không thể bảo lãnh ngươi được, vì lúc đó ta cũng đã bị Tiểu Tengu tống vào ngục giam vì tội đồng lõa với ngươi rồi. Nói như vậy Yoimiya “đại nhân” có hiểu được không?”

Yoimiya trầm mặc nhìn Takeo, nàng nhớ tới lần trước mình cũng lỡ tay gây ra c·háy n·ổ tại một góc quảng trường Thành Inazuma, sau đó bị vị đại tướng Mạc Phủ lạnh lùng kia thẳng tay ném vào trong trại tạm giam nhà Kujou.

Nếu như không phải buổi tối Takeo lẻn vào trại giam đem Yoimiya ra ngoài có lẽ nàng ít nhất cũng phải ở trong đó cả một tuần lễ mất.

‘Nhưng mà nếu như cùng ở chung một chỗ với hắn thì dù có bị nhốt trong đó cũng không tồi. Không được, không được suy nghĩ kỳ lạ như vậy!’

Yoimiya nhanh chóng lắc đầu sua tan đi suy nghĩ trong đầu của mình, sau đó nàng liếc mắt nhìn Takeo tò mò hỏi:

“Không nói đến chuyện này nữa, hôm nay ngươi đến tìm ta là có việc gì sao? Mấy cái lễ vật mà ngươi uỷ thác ta chế tác riêng kia đã hoàn thành rồi nha, muốn nhìn xem thử không, ta vẫn còn dư lại vài bản thử nghiệm trong cửa tiệm.”

Takeo lắc đầu vuốt nhẹ mái tóc của Yoimiya, hắn nhanh chóng dắt nàng quay trở cửa tiệm.

Sau khi chào tạm biệt Naganohara Ryuunosuke, cả hai mới xoay người rời đi.

Đẩy ra cánh cửa đang khép kín của tiệm pháo hoa, Takeo cầm lên mấy cái túi vải để dưới đất rồi vác lên trên vai, sau đó quay mặt lại nhìn Yoimiya nói:

“Đi thôi, hôm nay ta có một thứ muốn cho ngươi xem, đảm bảo ngươi sẽ thích.”

Kéo theo Yoimiya, cả hai cùng nhau rời khỏi phố Hanamizaka, len lỏi qua từng con hẻm quanh co, đi tới một nơi nào đó cách rất xa Thành Inazuma.

. . .

Bầu trời về đêm tại đảo Narukami, lúc này đây tại một ngọn đồi nằm cách xa Thành Inazuma, Yoimiya đang ngồi bệt dưới mặt đất, hai tay chống cằm chán nản thở dài.

Trên đôi mắt nàng giờ đây bị che bởi một miếng vải đen thật dày quấn quanh đầu ngăn không cho người bị bịt mắt nhìn lén, Yoimiya chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi một chỗ chờ đợi.

Yoimiya bĩu môi duỗi hai tay lên trời rồi ngả người nằm ngửa xuống đất, vừa lăn qua lăn lại vừa phàn nàn:

“Nè nè đồ ngốc Takeo, ngươi làm gì mà lâu quá vậy? Với lại tại sao lại phải bịt mắt ta? Ta thật là chán quá đi, còn phải đợi bao lâu nữa?”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Takeo chậm rãi đi tới trước mặt nàng, bàn tay của hắn vỗ nhẹ lên đầu thiếu nữ, sau đó mới từ từ tháo miếng vải che mắt Yoimiya ra rồi nói:

“Xong rồi, nhìn cho kỹ vào.”

Bùm.

Lời nói của Takeo vừa dứt, đột nhiên từ dưới ngọn đồi truyền đến một t·iếng n·ổ vang.

Yoimiya chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy một vệt sáng nhanh chóng bay lên bầu trời, cuối cùng nổ tung tạo thành những bông hoa nhiều sắc màu thắp sáng toàn bộ bầu trời đêm.

Đùng đùng.

Lại thêm rất nhiều pháo hoa nữa bay lên không trung, từng đợt pháo hoa chập chùng liên tiếp nhau p·hát n·ổ, tàn lửa rực rỡ sắc màu tản mắt ra khắp nơi trong màn đêm.



Yoimiya ngửa đầu nhìn lên trên trời, đôi mắt bắt đầu lấp lánh ánh nước, nàng cảm thấy như mình đang đắm chìm vào trong một đại dương tràn ngập pháo hoa, từ giữa không gian những cánh hoa từ từ nở rộ, tựa như chỉ dành riêng cho nàng.

Bông hoa như hút lấy chất dinh dưỡng từ tàn lửa của những đợt pháo hoa đã lụi tàn, qua một khoảng thời gian ngắn thì tạo thành hình dạng gương mặt của một thiếu nữ, chỉ thấy nàng mỉm cười rất rạng rỡ, đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết, cánh tay giơ lên thành hình chữ V trước mặt nhìn xuống mặt đất.

Cơ thể của Yoimiya có chút run lên, đây là cỡ nào đẹp đẽ pháo hoa, làm cho nàng phải trầm luân trong đó không thể dứt ra được.

Từ phía dưới ngọn đồi pháo hoa vẫn không ngừng bay lên chiếu sáng toàn bộ bầu trời, ngay cả người dân Thành Inazuma ở cách rất xa vẫn có thể thấy rõ gương mặt của một thiếu nữ đang nheo mắt tươi cười nhìn bọn họ.

“A, đó không phải là tiểu cô nương nhà Naganohara sao? Thật đẹp nha.”

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cuộc vui nào rồi cũng có lúc phải kết thúc, pháo hoa trên bầu trời cũng đã bắt đầu ảm đạm dần, tuy nhiên đôi mắt long lanh của Yoimiya lại không hề bị dao động, nàng vẫn còn đang đắm chìm trong hồi tưởng về đợt pháo hoa vừa rồi.

Một bàn tay chạm nhẹ vào những sợi tóc vương trên má nàng rồi vuốt nó ra đằng sau vành tai, giọng nói của Takeo cất lên:

“Thế nào, thích chứ?”

Yoimiya nhanh chóng gật đầu, miệng hơi hé ra nhưng không nói lời nào, nàng tựa hồ vẫn còn đang sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu mình.

Từ trong đôi mắt vẫn còn đang bất ngờ của Yoimiya, Takeo giang tay ra hướng về trên đầu, từ sau lưng hắn một đạo pháo hoa cuối cùng bắn lên bầu trời, nở rộ ra tạo thành hình dáng một chiếc Vision Hoả rực cháy lung linh trong không gian.

Takeo mỉm cười nhìn Yoimiya, sau đó hắn đi tới bên cạnh nàng rồi ngồi xuống, chậm rãi nói:

“Đây là pháo hoa mà ta dành riêng cho ngươi, cảm ơn vì những cống hiến của ngươi cho Inazuma trong những năm qua, Yoimiya.”

“Ngươi luôn cố gắng hết mình để đem tới niềm vui cho mọi người, trong mắt ta, tại vùng đất vĩnh hằng tràn ngập đau thương cùng bi kịch này, ngươi chính là đạo pháo hoa rực rỡ nhất dẫn đường cho mọi người trong đêm tối.”

Yoimiya ngẩn người, nàng muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ thốt ra được một từ:

“Ta…”

Vỗ nhẹ lên bả vai của Yoimiya, Takeo tiếp tục nói:

“Nhiều năm qua ngươi vẫn luôn miệt mài cho đi như vậy nhưng vẫn chưa có người nào làm pháo hoa tặng cho ngươi nhỉ? Như vậy hôm nay ta sẽ là người đầu tiên, xin hãy nhận lấy lễ vật của ta, Yoimiya.”

“Pháo hoa nở rộ, theo như lời ngươi nói nó cũng là một loại tượng trưng nào đó cho vĩnh hằng có phải không? Thế thì hãy in đậm ký ức về buổi pháo hoa tối hôm nay vào trong đầu đi, để cho nó trở thành vĩnh hằng trong tâm trí của ngươi.”

Yoimiya lúc này đây không biết nên nói cái gì, nàng chỉ cảm thấy khóe mắt của mình có chút ướt át.

Vừa định xoay mặt đi lau nước mắt, một bàn tay đã vươn tới giúp nàng khẽ lau khoé mắt, bên tai truyền đến giọng nói trầm ấm tràn đầy từ tính quen thuộc:

“Đây… là vĩnh hằng mà ta dành tặng riêng cho ngươi, đêm pháo hoa này chỉ duy nhất thuộc về một mình ngươi mà thôi, Yoimiya.”

. . .

‘Nè tiểu cô nương, ngươi vì sao lại b·ị b·ắt vào trong này vậy?’

Một thiếu nữ chỉ khoảng trên dưới 12 tuổi đang ngồi rầu rĩ trong phòng giam, nghe thấy có người nào đó đang hỏi mình liền ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở trong phòng giam đối diện mình vậy mà cũng có một người bị nhốt ở trong đó.

Thiếu nữ rụt rè trả lời, ánh mắt vẫn không quên đánh giá người ở trước mặt:

‘Ta… ta muốn đ·ốt p·háo hoa, thế là bị người bắt.’

Thanh niên ngồi ở trong phòng giam trước mặt nàng nâng tay lên sờ cằm một chút rồi nhếch khóe miệng cười nói:

‘A, thì ra là vậy. Nhưng mà ngươi không biết pháo hoa bị cấm ở Thành Inazuma sao?’

Không hiểu vì cái gì mà thiếu nữ đột nhiên trở nên kích động, nàng đứng phắt dậy rồi giậm chân hét lớn lên:

‘Không đúng!’



‘Pháo hoa là đồ vật có tính biểu tượng bậc nhất của Inazuma, các ngươi cấm nó là sai!’

Thanh niên trước mặt nhìn thấy nàng la lối bừa bãi chỉ nhún vai một cái, sau đó hắn tùy ý nằm xuống sàn rồi gác một chân lên nghiêng đầu qua cười cợt:

‘Ha ha, làm gì phải kích động như vậy, ta cũng không phải người cấm pháo hoa nha. Vả lại lệnh cấm là không được đ·ốt p·háo hoa trong thành, không phải là không cho đ·ốt p·háo hoa, đọc luật cho kỹ vào, tiểu cô nương hung hăng.’

Thiếu nữ đột nhiên nghẹn lời không biết nói gì, nàng lúng túng gãi đầu né tránh ánh mắt trào phúng của người thanh niên kia.

‘. . .’

Người thanh niên vẫn tiếp tục hỏi nàng:

‘Tiểu cô nương, ngươi thích pháo hoa đến vậy sao? Vì cái gì ngươi lại thích nó?’

Nhíu mày suy nghĩ một chút rồi thiếu nữ mới lên tiếng trả lời:

‘Bởi, bởi vì… pháo hoa là một thứ có ý nghĩa rất sâu xa, mỗi một cái pháo hoa đều có một câu chuyện cảm động nào đó ở phía sau nó. Ta muốn được nhìn thấy những câu chuyện đó nở rộ trên bầu trời, truyền đạt những cảm xúc được lưu trữ trong đó tới người được gửi gắm.’

Nghe được lời nói này của nàng làm cho người thanh niên có chút trầm mặc, hắn nằm suy tư một chút rồi mới bật cười một tiếng, ngồi dậy nói:

‘Pháo hoa dễ tàn, tình người khó phai sao?’

‘Tiểu cô nương, đi thôi, cùng đi đ·ốt p·háo hoa nào, để cho câu chuyện của chúng ta cùng nở rộ trên bầu trời.’

Đinh.

Song sắt phòng giam ngay lập tức bị người thanh niên bẻ gãy, sau đó hắn tiến tới bế thiếu nữ lên rồi nhanh chóng chạy thoát khỏi phòng giam.

Ngay khi hắn vừa chạy thoát khỏi trại tạm giam nhà Kujou, một bóng người khác ngay lập tức nhảy vọt lên không trung đuổi theo, sau lưng nàng mọc ra bốn cái cánh đen tuyền, thân thể hóa thành một đạo tia chớp lao v·út đi trong không khí.

‘Sư phụ! Ngài mau thả người trên tay xuống cho ta!’

Không khí dưới chân người thanh niên nổ tung, cả thân thể tựa như một vệt sao băng xẹt ngang bầu trời, chỉ trong chớp mắt hắn đã biến mất ở cuối đường chân trời, chỉ để lại một câu nói hoà lẫn vào trong cơn gió:

‘Ha ha, Tiểu Tengu ngươi vẫn còn chưa có thành thạo Geppou vậy mà cũng đòi đuổi theo ta sao? Tu luyện thêm mười năm nữa đi!’

Nghe được câu nói này của hắn, thiếu nữ có mái tóc cắt ngắn màu chàm tức giận đến ứa cả nước mắt nghiến răng nói:

‘Sư phụ, thù này… ta nhớ kỹ rồi!’

Chạy thoát khỏi Sara, hắn lúc này mới nhìn xuống thiếu nữ đang mất hồn ở trong vòng tay mình, mỉm cười hỏi:

‘Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?’

Giọng nói của hắn đột ngột vang lên bên tai làm cho nàng giật mình bừng tỉnh, miệng lắp bắp trả lời:

‘Hả? Ta… là… Na, Na, Na, Naganohara Yoimiya.’

Đặt thiếu nữ trên tay xuống dưới mặt đất, hắn duỗi tay ra vén mái tóc của nàng lên rồi cột thành một cái đuôi ngựa ở sau gáy, sau đó hưng phấn nói:

‘Tốt, ta là Tsutsui Takeo, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bạn thân.’

. . .

Yoimiya ngồi chống cằm nhìn sang Takeo đang đặt lưng nằm ngủ say ở bên cạnh, ánh mắt của nàng lúc này đây tràn ngập ý cười.

Yoimiya quay đầu nhìn xung quanh một chút, xác định là không có ai ở gần đây, sau đó nàng mới tiến gần tới gương mặt hắn, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi Takeo.

‘Cảm ơn, ta thật sự rất thích, cả ngươi lẫn pháo hoa.’

Đôi môi đỏ mọng của Yoimiya phớt nhẹ qua cánh môi của hắn, tựa như chuồn chuồn đạp nước, tuy nhiên lại mang theo rất nhiều tình cảm chưa từng được nói ra trong suốt những năm qua của nàng.

Vành tai của Yoimiya lập tức ửng đỏ lên, vẻ mặt có chút e lệ nhìn qua gương mặt Takeo, khó có thể tin nổi một thiếu nữ năng động hoạt bát như nàng vậy mà cũng có một mặt ngượng ngùng như thế này.

‘Thích ngươi nhất, hy vọng cả đời này ta đều sẽ được ngắm nhìn câu chuyện của chúng ta nở rộ trên bầu trời.’

Ai nói Yoimiya không am hiểu tình yêu, nàng chính là “Nữ hoàng lễ hội mùa hè” Naganohara Yoimiya, không một câu chuyện tình yêu nào mà Yoimiya chưa từng chứng kiến qua, kể cả câu chuyện tình yêu của riêng bản thân nàng.

Tiếng côn trùng kêu râm ran phát ra từ trong những cánh rừng, tựa như một bản hoà tấu của thiên nhiên đưa hai người chìm vào trong giấc ngủ, dưới bầu trời sao đang có hai thân hình dựa người vào nhau, an tĩnh như một bức tranh ngủ th·iếp đi.